Cái gọi là quả dâu thật ra không phải quả dâu, chỉ là có ngoại hình gần giống mà thôi, tên chính xác của nó phải gọi là Tinh Huyết Quả, một loại kỳ trân dị quả hiếm có khó tìm, có giá trị ngang với một quyển bí tịch Thượng Thừa Nhân cấp.

Cái trước chỉ có thể ăn một lần là hết, cái sau lại có thể truyền thừa, thế mà giá trị ngang nhau, nhiêu đó thôi cũng đủ để thấy Tinh Huyết Quả trân quý cỡ nào.

Theo cổ tịch ghi chép lại, Tinh Huyết Quả thời xưa vốn chưa được xem là kỳ trân dị quả gì hiếm có, tuy không đến mức ba bước thấy một cây, mười bước gặp một bụi, nhưng cũng không khó thu thập.

Chỉ là sau khi các loại võ công, dị thuật liên quan đến “nhiên huyết” được khai phá, Tinh Huyết Quả mới bắt đầu được xem là dị quả, bị nhà nhà người người săn đón, khai thác quá độ, cung không đủ cầu, cuối cùng mới trở thành kỳ trân dị quả như ngày nay.

Tinh Huyết Quả không có thần hiệu gia tăng công lực, cũng không thể khiến người ta trường thọ hay thanh xuân vĩnh trú gì đó, công dụng duy nhất của nó là làm cho người ăn vào có thể bổ sung lượng lớn khí huyết.

Trong hoàn cảnh bây giờ, dù là có người cầm Tuyệt Học ra đổi Tinh Huyết Quả thì Lang Nha Lão Tổ chắc chắn cũng không chịu, bởi nó chính là hi vọng sống lúc này của lão.

Thiên nhãn lướt qua, phát hiện “quả dâu” trong tay kẻ địch thế mà lại tỏa ra hào quang màu lam, hai con ngươi của Từ Hiền lập tức co rụt lại, ánh mắt có phần nghiêm trọng.

‘Dị quả Tuyệt Phẩm…’ Từ Hiền không ngờ rằng lão lại sở hữu bảo bối có phẩm chất cao như vậy, hoàn toàn ngang ngửa với【Tiên Thiên Đan】trong rương đồ của hắn.

‘Phải dùng đến Tiên Thiên Đan sao?’ Không tiếp tục đuổi theo, để mặc cho Lang Nha Lão Tổ chạy ra xa phục dụng dị quả, Từ Hiền bắt đầu đắn đo xem có nên sử dụng đan dược hay không.

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên bên tai hắn, nói thế nào đây nhỉ, đó là một âm thanh tinh nghịch nghe có phần giống một đứa bé trai, nhưng Từ Hiền vẫn có thể nghe ra sự mềm mại trong đó, phân biệt được đây chính là giọng của nữ tính.

“Sao ngươi không đuổi tiếp? Để lão ăn xong Tinh Huyết Quả, khôi phục khí huyết cường thịnh, ngươi có thể đánh lại được sao?”

“Ai đó?” Hắn cảnh giác nhìn quanh, nhưng dù đã dùng tới【Tọa Vong Kinh】thì vẫn không thể phát hiện tung tích của kẻ thứ ba ngoài mình và Lang Nha Lão Tổ.

“Ai đó là ai đâu, bắt chước ta mang mặt nạ xưng hiệp, nay lại giả vờ không biết bổn nữ hiệp sao?”

Nghe giọng điệu như giận dỗi lại như trêu đùa này, Từ Hiền chợt nhướng mày thảng thốt: “Ngươi là Tiểu Lộc Nữ Hiệp…”

Sau đó còn chưa kịp nói gì thêm thì đã thấy một thanh trường thương từ trên cao đập xuống đầu mình, chính là Lang Nha Lão Tổ đi rồi quay lại, nhìn vẻ mặt hồng hào đầy sinh cơ của lão, không khó để nhận ra lão đã ăn sạch Tinh Huyết Quả.

Keng! Từ Hiền giơ đao đón đỡ trong tư thế không kịp đề phòng, chịu phải luồng sức mạnh giống như còn lớn hơn trước đó ba phần, hai cánh tay hắn liền run lên bần bật, suýt chút nữa thì để tuột binh khí khỏi tay.

Bị Tiểu Lộc Nữ Hiệp làm phân tâm, hắn đã không kịp lấy【Tiên Thiên Đan】ra phục dụng, nhưng cũng nhờ lời nhắc nhở của nàng mà hắn biết thứ dị quả Lang Nha Lão Tổ vừa ăn không giúp lão gia tăng chiến lực, chỉ là khiến lão khôi phục lại khí huyết hao tổn mà thôi.

Dù là như vậy, trạng thái toàn thịnh kèm【Huyết Lang Liệp Sát Đại Pháp】của lão cũng khiến hắn ăn đủ một chầu.

Tận dụng chút thời gian còn lại của bí pháp, Lang Nha Lão Tổ trong vòng mười nhịp thở đã có ba lần đánh trúng Từ Hiền.

Thương đầu tiên trúng đích là ngay bên hông của hắn, khiến hắn không nhịn được thổ huyết, đỡ thêm năm thương lại trúng tiếp đòn thứ hai vốn nhắm đến yết hầu, nhưng một lần nữa bị hắn dùng tay phải chặn lại.

Có điều sau lần lấy tay đỡ thương này, kinh mạch của hắn không còn may mắn như trước đó, bị nội kình làm thương tổn đến cơ nhục, kinh mạch bên trong, nếu không bỏ thời gian ra ôn dưỡng thì không thể tiếp tục dùng tới được nữa.

Đến thương thứ ba thì Lang Nha Lão Tổ trực tiếp đâm tới giữa mặt Từ Hiền, người sau thế mà gan lớn bằng trời, hoặc có thể nói là hắn tự tin vào vật phẩm do bản thân chế tác, trong ánh mắt ngỡ ngàng của Lang Nha Lão Tổ và Tiểu Lộc Nữ Hiệp, hắn hơi cúi đầu xuống để dùng chiếc mặt nạ của mình đỡ lấy mũi thương.

Sự tự tin của Từ Hiền là chính xác, mũi thương của Lang Nha Lão Tổ không thể đâm xuyên qua được chiếc mặt nạ Thiên Hồ, thương kình cũng hoàn toàn bị ngăn chặn ở ngoài.

Nhưng chiếc mặt nạ cũng không “sống” tiếp được nữa, chờ Lang Nha Lão Tổ thu hồi cán thương, nó trực tiếp báo hỏng, vỡ ra thành năm bảy mảnh rơi xuống dưới chân Từ Hiền, để lộ ra gương mặt của… Từ Phi Hiệp.

Phần thưởng của Thành tựu: Diệt Thập Ác có đến ba cái【Mặt Nạ Da Người】, lúc làm việc ở lò sát sinh Từ Hiền có sử dụng một cái, cho nên hắn lúc này chính đang sử dụng cái thứ hai.

Hạn sử dụng của nó đã qua được bảy ngày, còn lại khoảng hai mươi ba ngày, bởi lần đầu tiên hắn đeo chính là lúc xuất thủ viện trợ Lý Bất Mặc tại Đoạn Nghĩa Lâu.

Trông thấy được “chân” diện mục của Thiên Hồ Hiệp, Tiểu Lộc Nữ Hiệp liền truyền âm cho Từ Hiền, giọng điệu có chút xíu khó chịu: “Hừm, coi như không tệ, bổn nữ hiệp cho phép ngươi bắt chước ta đó.”

Nghe được lời này, Từ Hiền chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, hơn nữa cũng không có hơi sức đâu để suy nghĩ về nó, bởi mũi thương tiếp theo của Lang Nha Lão Tổ sắp đâm tới Đan Điền của hắn rồi.

Tay phải tạm thời bị phế, cho nên Từ Hiền trước đó đã vứt phần cán nối dài của Phi Hiệp đao xuống đất, chỉ dùng một tay sử xuất đoản đao cho thuận tiện.

Cảm giác được thương tốc của Lang Nha Lão Tổ đã giảm đi vài phần, hơn nữa để ý thấy phần sương máu trên lưỡi thương cũng biến mất, hắn lập tức nhận ra rằng bí pháp của lão đã hết thời gian hiệu lực.

Dù là như vậy, cơ hội để Từ Hiền có thể chiến thắng lão cũng không còn lớn như dự tính trước đó, bởi vì chịu không ít thương tổn, cho nên cả tốc độ lẫn sức mạnh của hắn đều giảm đi rất nhiều, đao thế cũng không còn được sắc bén như trước.

“Này, này, tiểu hồ ly! Trông ngươi có vẻ không ổn rồi nhỉ, có cần bổn nữ hiệp trợ giúp hay không? Chỉ cần ngươi chịu nhận ta làm đại tỷ đầu, từ đây về sau nghe ta sai phái, bổn nữ hiệp nhất định bảo kê ngươi, giúp ngươi đánh chết con sói xám xấu xa này. Thế nào đây, đồng ý hay không hử?”

“…” Từ Hiền trực tiếp bỏ ngoài tai, vờ như không nghe thấy.

Cắn răng một cái, Hiệp khí bám đầy lên thân đao, hắn một lần nữa dùng đến thức Thương Thiên Dĩ Tử Hoàng Thiên Đương Lập, quyết tâm lấy yếu thắng mạnh dâng tràng, dựa vào ý chí bá đạo vô song đánh tan thương kình của Lang Nha Lão Tổ, khiến lão lui liền chín bước.

Lão lui chín bước, hắn tiến chín bước, Từ Hiền tựa như đã phát điên, hoàn toàn không để ý đến giọng nói lao nhao bên tai mình, dốc hết hai mươi năm công lực để vung đao, mượn【Giải Ngưu Tam Đoạn Thức】tìm tới điểm yếu trên người Lang Nha Lão Tổ, không dùng tới bất cứ đao thức nào, chỉ đơn thuần vung đao chém tới, mỗi một nhát đều dùng đi một thành nội khí trong Đan Điền, tiêu hao hết sức khủng bố.

Trước thế công chẳng màng hậu quả gì của Từ Hiền, Lang Nha Lão Tổ kinh hãi quá chừng, hoàn toàn chẳng tìm ra đường phản công, chỉ có thể bị động phòng thủ.

Tuy thế nhưng lão cũng không bi quan, bởi Lang Nha Lão Tổ biết, chỉ cần chờ Thiên Hồ Hiệp này tiêu hao hết nội lực trong người, vậy thì đó cũng là lúc lão lấy mạng hắn.

Có điều Từ Hiền không hề quan tâm, trong mắt hắn lúc này, kẻ địch của hắn không còn là Lang Nha Lão Tổ, cũng không phải một con sói, mà chỉ là một con bò, một con bò đang đợi hắn mổ xẻ.

Từ Hiền vung liền sáu đao, một đao đầu tiên, trong đầu hắn bất giác nhớ lại khoảng thời gian hành nghề giết mổ ở lò sát sinh, nhớ tới hàng trăm con heo, con bò đã bị mình tách xương, xẻ thịt.

Hai đao tiếp theo, hắn lại nhớ về khoảng thời gian tu luyện trong không gian trắng xóa, nhớ tới đủ loại sinh vật ly kỳ, từ to như voi tới nhỏ như rận bị mình phân giải.

Ba đao cuối cùng, Từ Hiền bắt đầu nhớ đến lúc mình hóa thân thành Văn Huệ Quân xem Bào Đinh mổ bò, từng điệu bộ, cử chỉ của tay làm bếp bậc thầy ấy tái hiện lại rõ ràng trong trí óc của hắn, khiến Từ Hiền phát hiện thêm càng nhiều chi tiết đã bị mình bỏ qua hoặc không để ý đến.

Đao thứ tư vừa chém xuống, Từ Hiền đã nhắm mắt lại, tinh thần chìm vào trong một khoảng không u tối.

Đao thứ năm chém xuống, hắn bất ngờ phát hiện trong không gian xuất hiện một tia sáng lờ mờ.

Đến đao thứ sáu, lúc này chân khí trong người Từ Hiền chỉ chừng hơn một thành, nếu chém ra một đao này, vậy Đan Điền của hắn cũng sẽ trở nên rỗng tuếch.

Nhưng Từ Hiền không có chút do dự nào, đệ lục đao cứ thế chém xuống, động tác đơn giản, không chút cầu kỳ, thế mà tựa như phân khai thiên địa, đưa ánh quang minh ngập tràn nơi không gian u ám.

Rắc!

Leng keng!

“KHÔNG THỂ NÀO!?” Đồng tử mở to hết cỡ, khóe mắt như sắp nứt ra, Lang Nha Lão Tổ kinh hãi như phải chết, gào thét trong sự tuyệt vọng tận cùng.

Từ Hiền chậm rãi mở mắt ra, dưới đôi thần mục lạnh lẽo vô tình của hắn, trường thương trong tay Lang Nha Lão Tổ lúc này chỉ còn là một khúc gậy ngắn.

Nó!

Đã bị hắn…

…chém đứt!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện