Coong!
Đao của Liễu Tư Tài rơi xuống đất, thân đao bị cong lại gần chín mươi độ, nơi vết gấp có một vết lõm rất rõ ràng.
Liễu Tư Tài gặp vậy liền kinh sợ quá chừng, không dám tiến lên nữa mà cấp tốc lùi lại, mắt đầy cảnh giác nhìn xung quanh, chủ yếu là về phía hướng mà viên bi sắt bay tới, hắn đã nhìn thấy nó rơi trên mặt đất.
Ở phương vị đó, tất cả mọi người đều trông có vẻ bình thường, ngoại trừ một tên bạch y công tử ngồi xe lăn đang ôm trong ngực một cây tỳ bà, một tay xoắn xoắn tóc mai, tay còn lại đỡ dưới cằm, ánh mắt hờ hững nhìn Liễu Tư Tài.
Gương mặt bình thản đó, cái loại khí định thần nhàn đó, hắn chỉ nhìn hai mắt liền biết người này không đơn giản, nhưng không dám chắc có phải là Từ Hiền ra tay hay không, dù sao chỉ lực kinh hồn như vậy không phải cao thủ thì không sử xuất ra được.
Thế là Liễu Tư Tài khi thì liếc trộm Từ Hiền, khi thì dáo dác nhìn quanh, còn thân mình thấp bé lại nấp sau một xe cháo lòng, trông hèn hạ khó tả.
Trái với hắn, thần sắc của Từ Hiền ung dung bất biến.
Nhưng hắn có thể thản nhiên không vội, dân trấn lại chẳng thể giống như vậy được, vừa thấy có ác ôn rút đao muốn chém người họ liền vội vàng ôm đầu bỏ chạy, sao dám ở lại lâu.
Có người hữu tâm muốn chạy sang phố Đông thông báo cho chủ tiệm rèn rằng Tự Thành bị người ta chém, nhưng đáng tiếc Lý Đại Ngưu trưa nay sang thôn bên cạnh giao hàng, không có ở nhà.
Ngã đường vốn náo nhiệt bỗng chốc chỉ còn lại lác đác vài người.
Lý Tự Thành sau giây phút thất thần chợt choàng tỉnh, vội vàng kéo hai mẹ con đồng học Tiểu Hổ lùi ra sau lưng tiên sinh nhà mình, vừa giận vừa sợ nhìn Liễu Tư Tài.
Vẻ mặt của gã vừa có phẫn nộ, vừa có xấu hổ, giọng đầy hẩm hiu: “Tiên sinh, Tự Thành thật vô dụng.”
Từ Hiền lắc đầu, tay lại nâng tỳ bà lên, bộ dáng như muốn tiếp tục khảy đàn.
Vừa rồi hắn giấu cánh tay dưới thân đàn, che mắt dân trấn thi triển【Đạn Chỉ Thần Thông】cứu Lý Tự Thành, tốc độ và góc độ xuất thủ đều rất tốt, đến cả loại giang hồ ác khách lão làng như Liễu Tư Tài cũng chỉ xác định được phương hướng đại khái, không thể biết rõ là hắn ra tay.
Trước lời tự trách của Lý Tự Thành, Từ Hiền không buông lời an ủi, hắn tấu nhạc, cao giọng mà ca tiếp:
“Thề quyết cố gắng làm một trang hảo hán, mỗi ngày đều tự cường~”
‘Điệu khúc quái quỷ này là gì?’ Liễu Tư Tài lúc nãy đã loáng thoáng nghe qua tiếng ca của Từ tiên sinh, giờ lại trở thành một trong số ít khán giả được thưởng thức buổi diễn của hắn.
Tiếng ca mà Lý Tự Thành nghe vào thấy nhiệt huyết sôi trào, dũng khí tăng cao, rơi vào tai Liễu Tư Tài lại tràn trề sát khí, như tiếng kèn trống báo đám tang của mình.
Họ Liễu chợt cảm thấy lạnh cả người, hắn nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy gã thiếu niên to con mới vừa bị đao của mình dọa cho cứng người không dám nhúc nhích nay lại dám trợn mắt nhìn hắn, xoa xoa nắm tay như sắp không nhịn được xông tới đánh mình.
‘Trò đùa gì vậy?’ Liễu Tư Tài cho đó là ảo giác, hắn cảm thấy thật buồn cười.
Nhưng rồi nụ cười chợt cứng ngắc trên mặt, Lý Tự Thành hóa thành một con bò tót, gã thật sự lao về phía hắn sau khi nghe tiên sinh nhà mình hát câu sau cùng:
“Nhiệt huyết của nam nhi, thắng qua ánh thái dương~”
Nam nhi đương tự cường, chút thất bại nhất thời có đáng là gì? Chỉ cần nhiệt huyết chưa từng tắt, thế gian này không còn gì trở ngại, nguy nan trắc trở chỉ có thể trở thành đá mài để dũng khí của ngươi càng thêm sắc bén, nội tâm của ngươi càng thêm rắn rỏi.
Đó là thứ tâm tình mà Từ Hiền đưa vào trong giọng ca,【Cầm Sư】cấp năm thật sự là một lằn ranh, tiếng đàn tiếng hát của hắn đã có phần nào được coi là thiên lại chi âm, có kỳ năng chấn động nhân tâm.
Nhưng vài câu hát có thể kích thích nhiệt huyết của Lý Tự Thành, lại không thể trao cho gã năng lực đánh bại cao thủ Hậu Thiên bát trọng.
Vậy gã dựa vào điều gì mà dám tự tin như vậy? Câu trả lời nằm ở Từ Hiền.
Lúc này, chỉ thấy khí chất trên người hắn chợt biến đổi, trở nên tiêu điều xơ xác, cảm giác như một người sắp chết.
Từ Hiền dựng thẳng tỳ bà, đầu hơi nghiêng xuống, tóc mai rủ lên mặt che khuất mắt trái của hắn, tay đặt hờ trên dây đàn.
Ở hướng còn lại, dù chưa tìm ra cao thủ có chỉ pháp tuyệt luân kia là ai, nhưng Liễu Tư Tài tạm thời không còn để ý đến.
Hắn giờ phút này thật sự phẫn nộ, khi mà một tên thiếu niên vô danh tiểu tốt không những không biết kính sợ, thế mà còn dám chủ động tấn công hắn.
Liễu Tư Tài tự hỏi là ai cho gã dũng khí này, kẻ đó chắc hẳn muốn đẩy gã vào chỗ chết.
“Nếu đã muốn tìm chết, vậy thì ta cũng thành toàn cho ngươi.”
Họ Liễu híp mắt lại nói, hắn muốn moi tim của Lý Tự Thành ra, cho gã thấy phải trả cái giá đắt thế nào khi dám cả gan gây hấn với mình, hồn nhiên quên đi trước đó hắn mới là người xuất đao đòi chém đòi giết.
“Một chưởng này, mạng ngươi xong rồi!”
Liễu Tư Tài lộn người qua xe cháo lòng, thần sắc nham hiểm khiến diện mạo trông càng thêm xấu xí, song chưởng duỗi về trước, tay giơ ngang bả vai, dựa theo quỹ tích đặc biệt trong kinh mạch mà vận kình vào hai tay.
Lòng bàn tay hắn đỏ lên như máu, mười thành công lực đủ mười thành, sát tâm cực thịnh.
Không trách họ Liễu tự tin như vậy, át chủ bài của hắn, môn chưởng pháp nhập đạo mà hắn tinh nghiên nhiều năm:【Đoạt Mệnh Huyết Ấn Chưởng】có phẩm giai cao đến Hạ Thừa Thiên phẩm, hơn nữa còn luyện đến cảnh giới Dung Hội Quán Thông, tiếp cận Lư Hỏa Thuần Thanh.
Hắn đã từng dựa vào một tay huyết ấn chưởng này mà ngang sức ngang tài với Hậu Thiên cửu trọng, thậm chí thập trọng, nên lấy đó làm kiêu ngạo.
Song chưởng nhắm về phía lòng ngực của Lý Tự Thành, trong đầu Liễu Tư Tài lúc nãy đã hiện ra bộ dáng thê thảm của gã sau khi trúng chưởng, trên mặt không nhịn được lộ vẻ khoái chí vô cùng, thật là lang tâm cẩu phế, chẳng còn lương tri.
Lý Tự Thành thấy kẻ địch thế tới hung ác, chút nao núng vừa thoáng qua liền biến mất, thay vào đó là kiên nghị khôn cùng.
Gã vốn chẳng biết công phu quyền cước gì, trước đây đánh nhau cũng chỉ dựa vào một thân man lực.
Cho nên khi chưởng phong của Liễu Tư Tài làm rát da mặt mình, gã thuận theo tâm tính bản thân để ra đòn, vung song quyền đối chọi với song chưởng.
Lý Tự Thành xuất thủ theo bản năng, nhưng gã lại không biết bản thân trong lúc vô tình đã dùng tới pháp môn phát lực của【Long Tượng Bát Nhã Công】, hai nắm đấm có tốc độ và kình lực mạnh hơn xưa gần ba thành, có thể đấm chết một con lợn rừng.
Họ Liễu lập tức nhìn ra nếu cứng chọi cứng thì hắn sẽ bị đánh xa mấy chục bước, nhưng lông tóc không hao tổn gì, ngược lại thì đôi tay của Lý Tự Thành chắc chắn phải phế.
Vừa nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Liễu Tư Tài càng thêm biến thái, hắn chợt không muốn giết tên thiếu niên này vội, nếu có thể hành hạ gã cho tới chết chẳng phải càng thêm khoan khoái nhân tâm? Nhưng mọi chuyện sẽ không xảy ra theo những gì họ Liễu muốn, vì Lý Tự Thành là đệ tử khai môn của Từ tiên sinh.
Khi nhục quyền và huyết chưởng chỉ còn cách nhau một thước, một tiếng đàn bất chợt vang lên.
Tang~~
Ngay lập tức, trong tầm mắt của Liễu Tư Tài, thiên địa biến sắc, càn khôn xoay chuyển, dù đương lúc giữa trưa, dương khí chính thịnh, nhưng chỉ trong thoáng chốc thương thiên đã hóa thành sắc xám.
Cuồng phong thổi qua rét lạnh như đao, tựa hồ đến gió cũng không chịu được ác tính của hắn, muốn đích thân lăng trì họ Liễu.
Tang~ Tinh~ Tang~ Tiiinh~
Một làn điệu vô cùng u ám chảy ra từ cây tỳ bà của Từ Hiền, âm thanh không có sinh cơ, có chỉ là sự chết chóc, nghe như tiếng quạ kêu nơi nghĩa địa, như những lời than khóc của oan hồn chốn Âm tào địa phủ vọng lên nhân gian, tìm kiếm những kẻ đã tới số nhưng còn vương vấn thế tục, không chịu hồn quy cửu tuyền.
Triệu Tiểu Hổ không dám phá kỷ lục số ngày liên tiếp chán ghét tiên sinh nữa, phong thái của Từ Hiền lúc này tuy vẫn cực kì tiêu sái, vẻ mặt vẫn vô cùng ôn hòa, nhưng đồng học Tiểu Hổ lại sinh lòng sợ sệt.
Trước đây nó còn khinh bỉ tiên sinh hát “hai còn thằn lằn con” thật ấu trĩ, bây giờ mới biết ngày xưa mình ngu ngốc cỡ nào. So với tiếng đàn ghê rợn này, “hai con thằn lằn con” thật sự là thần khúc.
“Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi, cha thằn lằn buồn thiu…”
Đồng học Tiểu Hổ ngồi vẽ vòng tròn trên mặt đất, nhớ lại ca từ từng được nghe liền lẩm bẩm liên hồi trong miệng, như thể làm vậy có thể xua đi tiếng đàn ghê rợn.
Triệu Tiểu Hổ không biết một điều, Liễu Tư Tài còn thấy được thứ rùng rợn hơn nhiều.
Họ Liễu trợn to hai mắt như chết trân, chỉ trong khoảnh khắc mà sắc mặt của hắn chuyển từ đỏ sang xanh, xanh sang trắng, cuối cùng tím ngắt, tim đập nhanh đến độ tưởng rằng sắp vỡ ra.
Trong tầm mắt của hắn lúc này, chẳng những càn khôn đổi sắc mà nhân gian cũng trong sát na hóa thành địa ngục.
Đông có Bạch Vô Thường, Tây có Hắc Vô Thường, hai tên câu hồn sứ giả lơ lửng giữa trời, kẻ trước cầm khốc tang bổng, kẻ sau giơ câu hồn xích đến tìm hắn.
Nam có Ngưu Đầu, Bắc có Mã Diện, đầu của cả hai biến to lên gấp mấy trăm lần, miệng há rộng hết cỡ trông chẳng khác nào hố đen thăm thẳm, giống như định xâu xé Liễu Tư Tài để mà chia nuốt thân xác của hắn.
“Tà thuật… đây… đây là tà… thuật gì…”
Liễu Tư Tài run như cầy sấy, kình lực song chưởng mười không còn một, cho nên khi chạm tay với Lý Tự Thành, kết cục của hắn là…
Đao của Liễu Tư Tài rơi xuống đất, thân đao bị cong lại gần chín mươi độ, nơi vết gấp có một vết lõm rất rõ ràng.
Liễu Tư Tài gặp vậy liền kinh sợ quá chừng, không dám tiến lên nữa mà cấp tốc lùi lại, mắt đầy cảnh giác nhìn xung quanh, chủ yếu là về phía hướng mà viên bi sắt bay tới, hắn đã nhìn thấy nó rơi trên mặt đất.
Ở phương vị đó, tất cả mọi người đều trông có vẻ bình thường, ngoại trừ một tên bạch y công tử ngồi xe lăn đang ôm trong ngực một cây tỳ bà, một tay xoắn xoắn tóc mai, tay còn lại đỡ dưới cằm, ánh mắt hờ hững nhìn Liễu Tư Tài.
Gương mặt bình thản đó, cái loại khí định thần nhàn đó, hắn chỉ nhìn hai mắt liền biết người này không đơn giản, nhưng không dám chắc có phải là Từ Hiền ra tay hay không, dù sao chỉ lực kinh hồn như vậy không phải cao thủ thì không sử xuất ra được.
Thế là Liễu Tư Tài khi thì liếc trộm Từ Hiền, khi thì dáo dác nhìn quanh, còn thân mình thấp bé lại nấp sau một xe cháo lòng, trông hèn hạ khó tả.
Trái với hắn, thần sắc của Từ Hiền ung dung bất biến.
Nhưng hắn có thể thản nhiên không vội, dân trấn lại chẳng thể giống như vậy được, vừa thấy có ác ôn rút đao muốn chém người họ liền vội vàng ôm đầu bỏ chạy, sao dám ở lại lâu.
Có người hữu tâm muốn chạy sang phố Đông thông báo cho chủ tiệm rèn rằng Tự Thành bị người ta chém, nhưng đáng tiếc Lý Đại Ngưu trưa nay sang thôn bên cạnh giao hàng, không có ở nhà.
Ngã đường vốn náo nhiệt bỗng chốc chỉ còn lại lác đác vài người.
Lý Tự Thành sau giây phút thất thần chợt choàng tỉnh, vội vàng kéo hai mẹ con đồng học Tiểu Hổ lùi ra sau lưng tiên sinh nhà mình, vừa giận vừa sợ nhìn Liễu Tư Tài.
Vẻ mặt của gã vừa có phẫn nộ, vừa có xấu hổ, giọng đầy hẩm hiu: “Tiên sinh, Tự Thành thật vô dụng.”
Từ Hiền lắc đầu, tay lại nâng tỳ bà lên, bộ dáng như muốn tiếp tục khảy đàn.
Vừa rồi hắn giấu cánh tay dưới thân đàn, che mắt dân trấn thi triển【Đạn Chỉ Thần Thông】cứu Lý Tự Thành, tốc độ và góc độ xuất thủ đều rất tốt, đến cả loại giang hồ ác khách lão làng như Liễu Tư Tài cũng chỉ xác định được phương hướng đại khái, không thể biết rõ là hắn ra tay.
Trước lời tự trách của Lý Tự Thành, Từ Hiền không buông lời an ủi, hắn tấu nhạc, cao giọng mà ca tiếp:
“Thề quyết cố gắng làm một trang hảo hán, mỗi ngày đều tự cường~”
‘Điệu khúc quái quỷ này là gì?’ Liễu Tư Tài lúc nãy đã loáng thoáng nghe qua tiếng ca của Từ tiên sinh, giờ lại trở thành một trong số ít khán giả được thưởng thức buổi diễn của hắn.
Tiếng ca mà Lý Tự Thành nghe vào thấy nhiệt huyết sôi trào, dũng khí tăng cao, rơi vào tai Liễu Tư Tài lại tràn trề sát khí, như tiếng kèn trống báo đám tang của mình.
Họ Liễu chợt cảm thấy lạnh cả người, hắn nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy gã thiếu niên to con mới vừa bị đao của mình dọa cho cứng người không dám nhúc nhích nay lại dám trợn mắt nhìn hắn, xoa xoa nắm tay như sắp không nhịn được xông tới đánh mình.
‘Trò đùa gì vậy?’ Liễu Tư Tài cho đó là ảo giác, hắn cảm thấy thật buồn cười.
Nhưng rồi nụ cười chợt cứng ngắc trên mặt, Lý Tự Thành hóa thành một con bò tót, gã thật sự lao về phía hắn sau khi nghe tiên sinh nhà mình hát câu sau cùng:
“Nhiệt huyết của nam nhi, thắng qua ánh thái dương~”
Nam nhi đương tự cường, chút thất bại nhất thời có đáng là gì? Chỉ cần nhiệt huyết chưa từng tắt, thế gian này không còn gì trở ngại, nguy nan trắc trở chỉ có thể trở thành đá mài để dũng khí của ngươi càng thêm sắc bén, nội tâm của ngươi càng thêm rắn rỏi.
Đó là thứ tâm tình mà Từ Hiền đưa vào trong giọng ca,【Cầm Sư】cấp năm thật sự là một lằn ranh, tiếng đàn tiếng hát của hắn đã có phần nào được coi là thiên lại chi âm, có kỳ năng chấn động nhân tâm.
Nhưng vài câu hát có thể kích thích nhiệt huyết của Lý Tự Thành, lại không thể trao cho gã năng lực đánh bại cao thủ Hậu Thiên bát trọng.
Vậy gã dựa vào điều gì mà dám tự tin như vậy? Câu trả lời nằm ở Từ Hiền.
Lúc này, chỉ thấy khí chất trên người hắn chợt biến đổi, trở nên tiêu điều xơ xác, cảm giác như một người sắp chết.
Từ Hiền dựng thẳng tỳ bà, đầu hơi nghiêng xuống, tóc mai rủ lên mặt che khuất mắt trái của hắn, tay đặt hờ trên dây đàn.
Ở hướng còn lại, dù chưa tìm ra cao thủ có chỉ pháp tuyệt luân kia là ai, nhưng Liễu Tư Tài tạm thời không còn để ý đến.
Hắn giờ phút này thật sự phẫn nộ, khi mà một tên thiếu niên vô danh tiểu tốt không những không biết kính sợ, thế mà còn dám chủ động tấn công hắn.
Liễu Tư Tài tự hỏi là ai cho gã dũng khí này, kẻ đó chắc hẳn muốn đẩy gã vào chỗ chết.
“Nếu đã muốn tìm chết, vậy thì ta cũng thành toàn cho ngươi.”
Họ Liễu híp mắt lại nói, hắn muốn moi tim của Lý Tự Thành ra, cho gã thấy phải trả cái giá đắt thế nào khi dám cả gan gây hấn với mình, hồn nhiên quên đi trước đó hắn mới là người xuất đao đòi chém đòi giết.
“Một chưởng này, mạng ngươi xong rồi!”
Liễu Tư Tài lộn người qua xe cháo lòng, thần sắc nham hiểm khiến diện mạo trông càng thêm xấu xí, song chưởng duỗi về trước, tay giơ ngang bả vai, dựa theo quỹ tích đặc biệt trong kinh mạch mà vận kình vào hai tay.
Lòng bàn tay hắn đỏ lên như máu, mười thành công lực đủ mười thành, sát tâm cực thịnh.
Không trách họ Liễu tự tin như vậy, át chủ bài của hắn, môn chưởng pháp nhập đạo mà hắn tinh nghiên nhiều năm:【Đoạt Mệnh Huyết Ấn Chưởng】có phẩm giai cao đến Hạ Thừa Thiên phẩm, hơn nữa còn luyện đến cảnh giới Dung Hội Quán Thông, tiếp cận Lư Hỏa Thuần Thanh.
Hắn đã từng dựa vào một tay huyết ấn chưởng này mà ngang sức ngang tài với Hậu Thiên cửu trọng, thậm chí thập trọng, nên lấy đó làm kiêu ngạo.
Song chưởng nhắm về phía lòng ngực của Lý Tự Thành, trong đầu Liễu Tư Tài lúc nãy đã hiện ra bộ dáng thê thảm của gã sau khi trúng chưởng, trên mặt không nhịn được lộ vẻ khoái chí vô cùng, thật là lang tâm cẩu phế, chẳng còn lương tri.
Lý Tự Thành thấy kẻ địch thế tới hung ác, chút nao núng vừa thoáng qua liền biến mất, thay vào đó là kiên nghị khôn cùng.
Gã vốn chẳng biết công phu quyền cước gì, trước đây đánh nhau cũng chỉ dựa vào một thân man lực.
Cho nên khi chưởng phong của Liễu Tư Tài làm rát da mặt mình, gã thuận theo tâm tính bản thân để ra đòn, vung song quyền đối chọi với song chưởng.
Lý Tự Thành xuất thủ theo bản năng, nhưng gã lại không biết bản thân trong lúc vô tình đã dùng tới pháp môn phát lực của【Long Tượng Bát Nhã Công】, hai nắm đấm có tốc độ và kình lực mạnh hơn xưa gần ba thành, có thể đấm chết một con lợn rừng.
Họ Liễu lập tức nhìn ra nếu cứng chọi cứng thì hắn sẽ bị đánh xa mấy chục bước, nhưng lông tóc không hao tổn gì, ngược lại thì đôi tay của Lý Tự Thành chắc chắn phải phế.
Vừa nghĩ vậy, nụ cười trên mặt Liễu Tư Tài càng thêm biến thái, hắn chợt không muốn giết tên thiếu niên này vội, nếu có thể hành hạ gã cho tới chết chẳng phải càng thêm khoan khoái nhân tâm? Nhưng mọi chuyện sẽ không xảy ra theo những gì họ Liễu muốn, vì Lý Tự Thành là đệ tử khai môn của Từ tiên sinh.
Khi nhục quyền và huyết chưởng chỉ còn cách nhau một thước, một tiếng đàn bất chợt vang lên.
Tang~~
Ngay lập tức, trong tầm mắt của Liễu Tư Tài, thiên địa biến sắc, càn khôn xoay chuyển, dù đương lúc giữa trưa, dương khí chính thịnh, nhưng chỉ trong thoáng chốc thương thiên đã hóa thành sắc xám.
Cuồng phong thổi qua rét lạnh như đao, tựa hồ đến gió cũng không chịu được ác tính của hắn, muốn đích thân lăng trì họ Liễu.
Tang~ Tinh~ Tang~ Tiiinh~
Một làn điệu vô cùng u ám chảy ra từ cây tỳ bà của Từ Hiền, âm thanh không có sinh cơ, có chỉ là sự chết chóc, nghe như tiếng quạ kêu nơi nghĩa địa, như những lời than khóc của oan hồn chốn Âm tào địa phủ vọng lên nhân gian, tìm kiếm những kẻ đã tới số nhưng còn vương vấn thế tục, không chịu hồn quy cửu tuyền.
Triệu Tiểu Hổ không dám phá kỷ lục số ngày liên tiếp chán ghét tiên sinh nữa, phong thái của Từ Hiền lúc này tuy vẫn cực kì tiêu sái, vẻ mặt vẫn vô cùng ôn hòa, nhưng đồng học Tiểu Hổ lại sinh lòng sợ sệt.
Trước đây nó còn khinh bỉ tiên sinh hát “hai còn thằn lằn con” thật ấu trĩ, bây giờ mới biết ngày xưa mình ngu ngốc cỡ nào. So với tiếng đàn ghê rợn này, “hai con thằn lằn con” thật sự là thần khúc.
“Hai con thằn lằn con đùa nhau cắn nhau đứt đuôi, cha thằn lằn buồn thiu…”
Đồng học Tiểu Hổ ngồi vẽ vòng tròn trên mặt đất, nhớ lại ca từ từng được nghe liền lẩm bẩm liên hồi trong miệng, như thể làm vậy có thể xua đi tiếng đàn ghê rợn.
Triệu Tiểu Hổ không biết một điều, Liễu Tư Tài còn thấy được thứ rùng rợn hơn nhiều.
Họ Liễu trợn to hai mắt như chết trân, chỉ trong khoảnh khắc mà sắc mặt của hắn chuyển từ đỏ sang xanh, xanh sang trắng, cuối cùng tím ngắt, tim đập nhanh đến độ tưởng rằng sắp vỡ ra.
Trong tầm mắt của hắn lúc này, chẳng những càn khôn đổi sắc mà nhân gian cũng trong sát na hóa thành địa ngục.
Đông có Bạch Vô Thường, Tây có Hắc Vô Thường, hai tên câu hồn sứ giả lơ lửng giữa trời, kẻ trước cầm khốc tang bổng, kẻ sau giơ câu hồn xích đến tìm hắn.
Nam có Ngưu Đầu, Bắc có Mã Diện, đầu của cả hai biến to lên gấp mấy trăm lần, miệng há rộng hết cỡ trông chẳng khác nào hố đen thăm thẳm, giống như định xâu xé Liễu Tư Tài để mà chia nuốt thân xác của hắn.
“Tà thuật… đây… đây là tà… thuật gì…”
Liễu Tư Tài run như cầy sấy, kình lực song chưởng mười không còn một, cho nên khi chạm tay với Lý Tự Thành, kết cục của hắn là…
Danh sách chương