Soạt! Rắc!
Mượn nhờ lửa trại và ánh trăng dần hiện phía trời Tây, Từ Hiền tận dụng chút thời gian này để luyện công trước khi đi ngủ.
Từng viên đá nhỏ cỡ đồng tiền bị hắn dùng ngón giữa hai tay thay phiên búng đi, bắn vỡ mấy hòn đá to chừng trứng gà cách hắn chín thước, gặp phải những tấm gỗ ở khoảng cách xa hơn gấp đôi cũng có thể bắn lõm vào trong.
Chớ cho rằng Từ Hiền ngồi trên xe lăn, tư thế lại có vẻ thong thả tự nhiên như chẳng phí sức, nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy trán hắn rịn mồ hôi, hai tay áo cũng ướt đẫm.
Hắn đang luyện【Đạn Chỉ Thần Thông】, người khác nếu muốn học môn võ công này thật ra cần nội lực cực kỳ thâm hậu để làm căn cơ luyện tập.
May thay đây là võ công hệ thống cấp cho hắn nên điều kiện học tập được nới lỏng phần nào, lại có chân khí chất lượng cao từ【Giá Y Thần Công】nên mới miễn cưỡng luyện được da lông.
Bốn tháng khổ luyện cũng chỉ dừng ở Đăng Đường Nhập Thất, gần đạt tới trình độ Giá Khinh Tựu Thục.
Sơ Khuy Môn Kính
Đăng Đường Nhập Thất
Giá Khinh Tựu Thục
Dung Hội Quán Thông
Lư Hỏa Thuần Thanh
Đăng Phong Tạo Cực
Siêu Phàm Nhập Thánh
Xuất Thần Nhập Hóa
Phản Phác Quy Chân
Đây là chín cảnh giới thể hiện trình độ của chiêu thức ngoại công, một người nếu muốn phát huy đầy đủ uy lực của một bộ võ học thì cần đạt đến mức độ Lư Hỏa Thuần Thanh.
Tầm Đăng Đường Nhập Thất như Từ Hiền thì chỉ coi là học xong chiêu thức, pháp môn của【Đạn Chỉ Thần Thông】, phát huy được chừng hai ba phần mười uy lực vốn có là cùng.
Cũng may là hắn có hệ thống làm hậu thuẫn, nên dù không có đốn ngộ, ngộ đạo gì đó thì cũng không gặp bình cảnh, chỉ cần chịu khó khổ luyện là được.
Thanh thông thạo của【Đạn Chỉ Thần Thông】cũng đã sắp chạy đến điểm cuối, chỉ cần luyện thêm ba năm ngày thì ắt đạt tới Giá Khinh Tựu Thục. Tất nhiên, nếu bây giờ có đối thủ để so tay thì không cần chờ đến lúc đó.
Thực chiến luôn là cách tốt nhất để nâng cao trình độ võ học, chỉ có trong lúc quyết đấu mới xuất hiện các biến hóa khó lường, như vậy người học võ mới có thể tự nhận ra nên biến chiêu thế nào để ứng đối với các tình huống khác nhau.
Chém cọc gỗ ngàn lần cũng không bằng chặt người một nhát.
Chọi đá nửa canh giờ, Từ Hiền cũng đã thấm mệt. Chủ yếu là nội lực không đủ để chèo chống, nên hắn đành phải nghỉ tay vào nhà rửa ráy.
‘Xem ra thật sự cần một môn chỉ pháp nhập đạo.’
Cảnh giới của hắn kẹt ở Hậu Thiên tam trọng đã lâu, nguyên nhân là vì vẫn chưa tu một môn võ học nhập đạo nào.
Thiên hạ võ đạo được quy thành tứ đại cảnh giới, từ thấp đến cao: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Huyền Tàng và Thần Mạch.
Hậu Thiên mười hai tầng, đạt tới thập trọng trở lên đã có thể coi là hảo thủ, lão làng giang hồ.
Tiên Thiên tám tầng, trăm khách giang hồ chưa chắc có một, cao thủ danh xứng với thực.
Huyền Tàng ngũ tạng, người trong võ lâm đều thừa nhận kẻ đạt tới cảnh giới này là cao thủ tuyệt đỉnh. Chưởng môn đại phái, bá chủ một phương cũng chỉ đến cảnh giới này.
Cuối cùng là Thần Mạch tam đoạn, đắc đạo Thần Mạch đều là võ lâm thần thoại, thần long thấy đầu không thấy đuôi, có khi mười năm cũng chưa chắc gặp Thần Mạch lộ diện trên giang hồ.
Hậu Thiên tam trọng chỉ có thể coi là giang hồ tiểu tốt, nhìn xuống rất nhiều người nhưng nhìn lên cũng lắm kẻ.
Hậu Thiên có mười hai cảnh giới nhỏ, lại chia thành bốn phân đoạn.
Vì chủ tu khai thác thập nhị chính kinh nên cảnh giới này còn gọi là Khai Kinh, chưa đả thông hai mạch Nhâm – Đốc nên không hành công theo đại chu thiên của kỳ kinh bát mạch được, tu tập nội công chỉ có thể dựa vào tiểu chu thiên.
Vì thế mà người tập võ cảnh giới Hậu Thiên khó có đột phá về mặt nội công, có thể nói là giỏi về chiêu thức, nội lực nông cạn.
Hậu Thiên chia bốn phân đoạn:
Thủ Tam Âm – Thủ Tam Dương – Túc Tam Âm – Túc Tam Dương.
Bốn phân đoạn không xếp trước sau, tu phân đoạn nào trước cũng được nhưng không thể đồng tu, và mỗi phân đoạn đều cần một môn võ học nhập đạo để làm gốc. Đây là cảnh giới thấp nhất nhưng cũng là giai đoạn đặt nền móng, có ảnh hưởng quan trọng đến con đường võ đạo sau này.
Bởi lẽ, dùng loại võ học nhập đạo nào để khai kinh thì sẽ nhận được hiệu quả hữu ích dành cho các loại võ học cùng loại sau này.
Thứ hiệu quả ấy được người giang hồ gọi là Võ Căn.
Võ Căn là thứ có được qua quá trình học võ, không phải thiên phú có sẵn, nên cảnh giới này mới được gọi là Hậu Thiên.
Từ Hiền hiện giờ rất cần một môn chỉ pháp nhập đạo để hoàn thiện phân đoạn đầu tiên, không chỉ vậy còn có Võ Căn giúp hắn tu tập【Đạn Chỉ Thần Thông】được nhanh hơn.
Muốn mạnh lên phải nạp tiền, hắn quyết định ngày mai tranh thủ làm thêm vài việc thiện, mau chóng góp đủ tiền mua【Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao】để trị khỏi hai chân.
…
Nhạn bay về tổ, minh nguyệt treo trên màn trời.
Từ Hiền rửa ráy xong liền leo lên giường ngủ.
Lúc này mới đầu giờ Tuất, đổi thành kiếp trước thì trên truyền hình chỉ vừa phát sóng bản tin thời sự buổi tối, nhưng cả Bạch Long Trấn và gian nhà tranh của Từ tiên sinh đều chìm vào giấc ngủ.
Nơi vùng sâu vùng xa thật khó tìm ra hoạt động vui chơi về đêm, nhà nhà đều thích ngủ sớm.
Từ Hiền cũng quen thuộc với kiểu giờ giấc này. Ngủ sớm dậy sớm, không phải võ tu thường có khái niệm tia dương khí đầu tiên trong ngày là quý nhất sao, nên hắn ngày nào cũng tranh thủ thức dậy lúc bình minh để luyện công.
Đêm tối trời yên dễ gợi chuyện phiền lòng, tịnh tâm đi ngủ thì vô ưu vô sầu.
Réc…réc…
Trăng nấp sau cành liễu, dế ẩn mình trong bụi cỏ gọi nhau.
Canh ba nửa đêm, chín phần tinh thần của Từ Hiền đã nằm trong cơn mộng mị, chỉ để lại một phần cảnh giác ngoại giới, nếu có dị động hắn sẽ thức tỉnh ngay tức khắc.
Giống như lúc này…
Bịch!
Từ Hiền chợt mở mắt ra, liếc về phía song cửa bằng tre, nhìn ra bên ngoài.
Không thấy gì.
Hắn bắt đầu hít thở thật nhẹ nhàng, chầm chậm nép người đến trong góc giường, chỗ đó có một khe lõm để hắn có thể trượt xuống, dùng chiếc giường che chắn trước mặt mình. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Không trách Từ Hiền cẩn thận như thế, bởi hắn có thể nghe ra tiếng động vừa nãy là do chân người chạm đất chứ không phải thú vật gì.
Hơn nữa đây còn là kẻ biết võ công, bởi vì bây giờ Từ Hiền không còn nghe được tiếng bước chân của kẻ đó nữa, rất có thể tiếng động khi nãy là y sơ suất tạo thành do trời quá tối.
‘Năng lực nhìn đêm kém, võ công hẳn không quá cao.’
Từ Hiền đặt ra giả thiết, tất nhiên hắn sẽ không tự phụ đến nỗi cho rằng giả thiết của mình chắc chắn đúng, mất mạng như chơi.
Biết võ công, nửa đêm xâm nhập nhà hắn, Từ Hiền bắt đầu ngẫm lại xem thời gian gần đây mình có đắc tội ai không.
Hắn trước tiên bài trừ kẻ đã làm mình tan nhà nát cửa, bởi từ Đại Vĩnh đến đây không phải dễ, hơn nữa tên cẩu tặc ấy không thần thông quảng đại đến mức tra được tung tích của hắn.
Nếu nói đắc tội, gần đây Từ Hiền chỉ có hơi động chạm đến lợi ích của một số y quán, hắn mượn Bạch Xà Truyện kích thích việc làm ăn của Bảo An Đường, khiến những nơi khác thiếu đi một phần bệnh nhân. Nhưng nếu vì vậy mà thuê nhân sĩ giang hồ đến giết hắn thì không đáng.
Như vậy rất có thể là ngộ nhập, có lẽ người lạ mặt này chỉ muốn tìm chút thức ăn, hoặc y cần đồ dùng gì trong nhà hắn mà thôi.
Từ Hiền trượt xuống dưới giường, hắn đã bày sẵn rơm rạ ở đó để làm đệm. Dưới gầm giường còn có một hũ đựng cờ vây do mấy vị lão bá ở kỳ quán tặng, hắn thủ sẵn làm công cụ thi triển môn chỉ pháp tinh diệu của mình.
Kẹt…
Lại có tiếng động nhỏ vang lên, Từ Hiền nghe ra đó là âm thanh khi cánh cửa nhà mình mở ra.
Nắm chặt quân cờ trong tay, hắn gần như ngừng thở.
Có thể đây sẽ là trận chiến đầu tiên của hắn trong giang hồ, nhưng Từ Hiền không hề sốt sắng.
Bởi hắn đã từng trải qua địa ngục rồi, có lẽ chỉ khi đối mặt cái chết mới khiến hắn dao động phần nào tâm trí.
Nhưng cũng không đồng nghĩa là Từ tiên sinh muốn tranh đấu chém giết. Trong gian nhà đơn sơ của hắn không có vật gì giá trị, chỉ mong vị khách không mời này mau lấy thứ y cần rồi cút ngay đi, không cần trả tiền.
Hô một câu “mượn con ngựa rồi” thế là cưỡi đi mất, thanh toán nhau trong quán rượu, đánh nát biết bao bàn ghế, chén đĩa xong nói đi là đi, v.v…
Thói xấu của nhân sĩ giang hồ, hắn quá quen rồi.
Có lẽ không muốn Từ Hiền được như ý, hệ thống chợt cho hắn một thông báo.
__________________________________________________________________
Nhiệm vụ trừng ác: Trừ Gian Diệt Bạo (1)
Gian tặc Lý Phú Sinh mê muội tiền tài, vì nó không tiếc giết người cướp của, đánh cướp bạc cứu tế nạn dân. Bách tính Đại Xương đã có hơn ba mươi mạng người trực tiếp chết vào tay hắn, gần ngàn người bị hắn gián tiếp giết chết do gặp nạn đói.
Yêu cầu: Trừng ác dương thiện, đánh chết gian tặc Lý Phú Sinh.
Thù lao:
+ 20 Điểm Thiện Ác
+ Mở khóa Danh Vọng
*Nhắc nhở: Mục tiêu có cảnh giới Hậu Thiên lục trọng, thiện dùng đao pháp.
*Chú: Nhiệm vụ Trừ Gian Diệt Bạo tự động kích hoạt khi mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện trong phạm vi nhất định (hiện tại: ba trượng). Hoàn thành đủ số vòng nhất định sẽ nhận được thù lao đặc biệt.
__________________________________________________________________
~o0o~
Mượn nhờ lửa trại và ánh trăng dần hiện phía trời Tây, Từ Hiền tận dụng chút thời gian này để luyện công trước khi đi ngủ.
Từng viên đá nhỏ cỡ đồng tiền bị hắn dùng ngón giữa hai tay thay phiên búng đi, bắn vỡ mấy hòn đá to chừng trứng gà cách hắn chín thước, gặp phải những tấm gỗ ở khoảng cách xa hơn gấp đôi cũng có thể bắn lõm vào trong.
Chớ cho rằng Từ Hiền ngồi trên xe lăn, tư thế lại có vẻ thong thả tự nhiên như chẳng phí sức, nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy trán hắn rịn mồ hôi, hai tay áo cũng ướt đẫm.
Hắn đang luyện【Đạn Chỉ Thần Thông】, người khác nếu muốn học môn võ công này thật ra cần nội lực cực kỳ thâm hậu để làm căn cơ luyện tập.
May thay đây là võ công hệ thống cấp cho hắn nên điều kiện học tập được nới lỏng phần nào, lại có chân khí chất lượng cao từ【Giá Y Thần Công】nên mới miễn cưỡng luyện được da lông.
Bốn tháng khổ luyện cũng chỉ dừng ở Đăng Đường Nhập Thất, gần đạt tới trình độ Giá Khinh Tựu Thục.
Sơ Khuy Môn Kính
Đăng Đường Nhập Thất
Giá Khinh Tựu Thục
Dung Hội Quán Thông
Lư Hỏa Thuần Thanh
Đăng Phong Tạo Cực
Siêu Phàm Nhập Thánh
Xuất Thần Nhập Hóa
Phản Phác Quy Chân
Đây là chín cảnh giới thể hiện trình độ của chiêu thức ngoại công, một người nếu muốn phát huy đầy đủ uy lực của một bộ võ học thì cần đạt đến mức độ Lư Hỏa Thuần Thanh.
Tầm Đăng Đường Nhập Thất như Từ Hiền thì chỉ coi là học xong chiêu thức, pháp môn của【Đạn Chỉ Thần Thông】, phát huy được chừng hai ba phần mười uy lực vốn có là cùng.
Cũng may là hắn có hệ thống làm hậu thuẫn, nên dù không có đốn ngộ, ngộ đạo gì đó thì cũng không gặp bình cảnh, chỉ cần chịu khó khổ luyện là được.
Thanh thông thạo của【Đạn Chỉ Thần Thông】cũng đã sắp chạy đến điểm cuối, chỉ cần luyện thêm ba năm ngày thì ắt đạt tới Giá Khinh Tựu Thục. Tất nhiên, nếu bây giờ có đối thủ để so tay thì không cần chờ đến lúc đó.
Thực chiến luôn là cách tốt nhất để nâng cao trình độ võ học, chỉ có trong lúc quyết đấu mới xuất hiện các biến hóa khó lường, như vậy người học võ mới có thể tự nhận ra nên biến chiêu thế nào để ứng đối với các tình huống khác nhau.
Chém cọc gỗ ngàn lần cũng không bằng chặt người một nhát.
Chọi đá nửa canh giờ, Từ Hiền cũng đã thấm mệt. Chủ yếu là nội lực không đủ để chèo chống, nên hắn đành phải nghỉ tay vào nhà rửa ráy.
‘Xem ra thật sự cần một môn chỉ pháp nhập đạo.’
Cảnh giới của hắn kẹt ở Hậu Thiên tam trọng đã lâu, nguyên nhân là vì vẫn chưa tu một môn võ học nhập đạo nào.
Thiên hạ võ đạo được quy thành tứ đại cảnh giới, từ thấp đến cao: Hậu Thiên, Tiên Thiên, Huyền Tàng và Thần Mạch.
Hậu Thiên mười hai tầng, đạt tới thập trọng trở lên đã có thể coi là hảo thủ, lão làng giang hồ.
Tiên Thiên tám tầng, trăm khách giang hồ chưa chắc có một, cao thủ danh xứng với thực.
Huyền Tàng ngũ tạng, người trong võ lâm đều thừa nhận kẻ đạt tới cảnh giới này là cao thủ tuyệt đỉnh. Chưởng môn đại phái, bá chủ một phương cũng chỉ đến cảnh giới này.
Cuối cùng là Thần Mạch tam đoạn, đắc đạo Thần Mạch đều là võ lâm thần thoại, thần long thấy đầu không thấy đuôi, có khi mười năm cũng chưa chắc gặp Thần Mạch lộ diện trên giang hồ.
Hậu Thiên tam trọng chỉ có thể coi là giang hồ tiểu tốt, nhìn xuống rất nhiều người nhưng nhìn lên cũng lắm kẻ.
Hậu Thiên có mười hai cảnh giới nhỏ, lại chia thành bốn phân đoạn.
Vì chủ tu khai thác thập nhị chính kinh nên cảnh giới này còn gọi là Khai Kinh, chưa đả thông hai mạch Nhâm – Đốc nên không hành công theo đại chu thiên của kỳ kinh bát mạch được, tu tập nội công chỉ có thể dựa vào tiểu chu thiên.
Vì thế mà người tập võ cảnh giới Hậu Thiên khó có đột phá về mặt nội công, có thể nói là giỏi về chiêu thức, nội lực nông cạn.
Hậu Thiên chia bốn phân đoạn:
Thủ Tam Âm – Thủ Tam Dương – Túc Tam Âm – Túc Tam Dương.
Bốn phân đoạn không xếp trước sau, tu phân đoạn nào trước cũng được nhưng không thể đồng tu, và mỗi phân đoạn đều cần một môn võ học nhập đạo để làm gốc. Đây là cảnh giới thấp nhất nhưng cũng là giai đoạn đặt nền móng, có ảnh hưởng quan trọng đến con đường võ đạo sau này.
Bởi lẽ, dùng loại võ học nhập đạo nào để khai kinh thì sẽ nhận được hiệu quả hữu ích dành cho các loại võ học cùng loại sau này.
Thứ hiệu quả ấy được người giang hồ gọi là Võ Căn.
Võ Căn là thứ có được qua quá trình học võ, không phải thiên phú có sẵn, nên cảnh giới này mới được gọi là Hậu Thiên.
Từ Hiền hiện giờ rất cần một môn chỉ pháp nhập đạo để hoàn thiện phân đoạn đầu tiên, không chỉ vậy còn có Võ Căn giúp hắn tu tập【Đạn Chỉ Thần Thông】được nhanh hơn.
Muốn mạnh lên phải nạp tiền, hắn quyết định ngày mai tranh thủ làm thêm vài việc thiện, mau chóng góp đủ tiền mua【Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao】để trị khỏi hai chân.
…
Nhạn bay về tổ, minh nguyệt treo trên màn trời.
Từ Hiền rửa ráy xong liền leo lên giường ngủ.
Lúc này mới đầu giờ Tuất, đổi thành kiếp trước thì trên truyền hình chỉ vừa phát sóng bản tin thời sự buổi tối, nhưng cả Bạch Long Trấn và gian nhà tranh của Từ tiên sinh đều chìm vào giấc ngủ.
Nơi vùng sâu vùng xa thật khó tìm ra hoạt động vui chơi về đêm, nhà nhà đều thích ngủ sớm.
Từ Hiền cũng quen thuộc với kiểu giờ giấc này. Ngủ sớm dậy sớm, không phải võ tu thường có khái niệm tia dương khí đầu tiên trong ngày là quý nhất sao, nên hắn ngày nào cũng tranh thủ thức dậy lúc bình minh để luyện công.
Đêm tối trời yên dễ gợi chuyện phiền lòng, tịnh tâm đi ngủ thì vô ưu vô sầu.
Réc…réc…
Trăng nấp sau cành liễu, dế ẩn mình trong bụi cỏ gọi nhau.
Canh ba nửa đêm, chín phần tinh thần của Từ Hiền đã nằm trong cơn mộng mị, chỉ để lại một phần cảnh giác ngoại giới, nếu có dị động hắn sẽ thức tỉnh ngay tức khắc.
Giống như lúc này…
Bịch!
Từ Hiền chợt mở mắt ra, liếc về phía song cửa bằng tre, nhìn ra bên ngoài.
Không thấy gì.
Hắn bắt đầu hít thở thật nhẹ nhàng, chầm chậm nép người đến trong góc giường, chỗ đó có một khe lõm để hắn có thể trượt xuống, dùng chiếc giường che chắn trước mặt mình. var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]);
Không trách Từ Hiền cẩn thận như thế, bởi hắn có thể nghe ra tiếng động vừa nãy là do chân người chạm đất chứ không phải thú vật gì.
Hơn nữa đây còn là kẻ biết võ công, bởi vì bây giờ Từ Hiền không còn nghe được tiếng bước chân của kẻ đó nữa, rất có thể tiếng động khi nãy là y sơ suất tạo thành do trời quá tối.
‘Năng lực nhìn đêm kém, võ công hẳn không quá cao.’
Từ Hiền đặt ra giả thiết, tất nhiên hắn sẽ không tự phụ đến nỗi cho rằng giả thiết của mình chắc chắn đúng, mất mạng như chơi.
Biết võ công, nửa đêm xâm nhập nhà hắn, Từ Hiền bắt đầu ngẫm lại xem thời gian gần đây mình có đắc tội ai không.
Hắn trước tiên bài trừ kẻ đã làm mình tan nhà nát cửa, bởi từ Đại Vĩnh đến đây không phải dễ, hơn nữa tên cẩu tặc ấy không thần thông quảng đại đến mức tra được tung tích của hắn.
Nếu nói đắc tội, gần đây Từ Hiền chỉ có hơi động chạm đến lợi ích của một số y quán, hắn mượn Bạch Xà Truyện kích thích việc làm ăn của Bảo An Đường, khiến những nơi khác thiếu đi một phần bệnh nhân. Nhưng nếu vì vậy mà thuê nhân sĩ giang hồ đến giết hắn thì không đáng.
Như vậy rất có thể là ngộ nhập, có lẽ người lạ mặt này chỉ muốn tìm chút thức ăn, hoặc y cần đồ dùng gì trong nhà hắn mà thôi.
Từ Hiền trượt xuống dưới giường, hắn đã bày sẵn rơm rạ ở đó để làm đệm. Dưới gầm giường còn có một hũ đựng cờ vây do mấy vị lão bá ở kỳ quán tặng, hắn thủ sẵn làm công cụ thi triển môn chỉ pháp tinh diệu của mình.
Kẹt…
Lại có tiếng động nhỏ vang lên, Từ Hiền nghe ra đó là âm thanh khi cánh cửa nhà mình mở ra.
Nắm chặt quân cờ trong tay, hắn gần như ngừng thở.
Có thể đây sẽ là trận chiến đầu tiên của hắn trong giang hồ, nhưng Từ Hiền không hề sốt sắng.
Bởi hắn đã từng trải qua địa ngục rồi, có lẽ chỉ khi đối mặt cái chết mới khiến hắn dao động phần nào tâm trí.
Nhưng cũng không đồng nghĩa là Từ tiên sinh muốn tranh đấu chém giết. Trong gian nhà đơn sơ của hắn không có vật gì giá trị, chỉ mong vị khách không mời này mau lấy thứ y cần rồi cút ngay đi, không cần trả tiền.
Hô một câu “mượn con ngựa rồi” thế là cưỡi đi mất, thanh toán nhau trong quán rượu, đánh nát biết bao bàn ghế, chén đĩa xong nói đi là đi, v.v…
Thói xấu của nhân sĩ giang hồ, hắn quá quen rồi.
Có lẽ không muốn Từ Hiền được như ý, hệ thống chợt cho hắn một thông báo.
__________________________________________________________________
Nhiệm vụ trừng ác: Trừ Gian Diệt Bạo (1)
Gian tặc Lý Phú Sinh mê muội tiền tài, vì nó không tiếc giết người cướp của, đánh cướp bạc cứu tế nạn dân. Bách tính Đại Xương đã có hơn ba mươi mạng người trực tiếp chết vào tay hắn, gần ngàn người bị hắn gián tiếp giết chết do gặp nạn đói.
Yêu cầu: Trừng ác dương thiện, đánh chết gian tặc Lý Phú Sinh.
Thù lao:
+ 20 Điểm Thiện Ác
+ Mở khóa Danh Vọng
*Nhắc nhở: Mục tiêu có cảnh giới Hậu Thiên lục trọng, thiện dùng đao pháp.
*Chú: Nhiệm vụ Trừ Gian Diệt Bạo tự động kích hoạt khi mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện trong phạm vi nhất định (hiện tại: ba trượng). Hoàn thành đủ số vòng nhất định sẽ nhận được thù lao đặc biệt.
__________________________________________________________________
~o0o~
Danh sách chương