Nếu Triệu Hác chính là tên Hán Linh Đế thể hư trí nhược, vô đức vô năng kia, thì tên hôn quân đó lúc này vừa được tiên nhân ban cho linh đan diệu dược, uống vào lập tức tiêu trừ tật bệnh, khỏe mạnh hơn người.

Cho nên đao thứ hai của Từ Hiền bị họ Triệu gạt đi.

Khởi nghĩa khăn vàng, đến cuối cùng vẫn là thất bại.

Muốn lấy Trời Vàng đổi Trời Xanh, thiên thời, địa lợi và nhân hòa, một thứ cũng không thể thiếu.

Cả ba điều kiện ấy, Từ Hiền đều không có, hắn chỉ đang phản ứng với tình huống đột phát mà thôi, chưa hề có sự chuẩn bị trước.

Nhưng dù vậy cũng đủ để khiến họ Triệu hạ quyết tâm phải giết Từ Hiền, loại đấu pháp “miệng thổi sáo, tay vung đao” này khiến cho hắn cảm thấy thực sự khó nhằn, không còn nghĩ đến việc bắt sống tra khảo nữa.

Hậu Thiên cảnh có chiến lực mạnh như vậy, Triệu Hác cũng chưa được gặp qua mấy lần.

“Con chuột nhắt, làm chính mình chết nhanh hơn, ngươi thành công rồi!”

Vừa dứt lời, kiếm trong tay Triệu Hác đã đâm về phía mắt trái Từ Hiền, tốc độ so với trước đó còn nhanh hơn ba phần, oai năng của câu hồn sứ giả càng lúc càng nhỏ bé, khó mà giữ chân họ Triệu được lâu như trước.

Tiếng sáo trở nên tán loạn, nhưng đao trong tay Từ Hiền như được thần trợ, tốc độ ra chiêu thế mà không thua kém gì cao thủ Tiên Thiên cảnh như Triệu Hác, thậm chí đến cả uy lực cũng khó phân cao thấp.

Được như vậy là nhờ hắn vừa dùng đến đao thức phòng ngự tuyệt hảo: Bá Trọng Chi Gian.

Thức này hoàn toàn không thể khiến Từ Hiền chiến thắng đối thủ, nhưng khi hắn sử xuất nó thì địch nhân cũng không làm gì được hắn.

Miễn là phẩm chất võ học mà kẻ địch sử dụng không cao hơn【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】, thì mặc kệ đối thủ có cảnh giới như thế nào, Từ Hiền đều có thể dùng Bá Trọng Chi Gian để đối chiêu, khiến cho song phương ở thời điểm đó sàn sàn như nhau, ai cũng chẳng làm gì được ai.

Quả nhiên cốt lõi ở một chữ “Linh”, từng chiêu từng thức của bộ đao pháp này giống như có linh hồn bên trong, sáng tạo kỳ tích, thần diệu vô cùng.

Nhưng cũng vì vậy mà chúng nó có những hạn chế hết sức kì quái mà không bộ võ học nào có được.

Như Yển Kỳ Tức Cổ mà Từ Hiền thi triển trước đó, thức này chỉ có thể dùng lúc hai bên không đối diện nhau, tức là hắn quay lưng với địch hoặc địch quay lưng với hắn.

Một khi song phương nhìn nhau mà dám sử Yển Kỳ Tức Cổ, người thi triển đao thức này tất bị đao khí cắn trả, chưa kịp ra đòn mà bản thân đã trọng thương.

Lại như Thương Thiên Dĩ Tử Hoàng Thiên Đương Lập, vì là chiêu thức lấy yếu thắng mạnh cho nên hạn chế của nó cũng nằm ở đấy.

Nếu đối thủ là kẻ mạnh hơn Từ Hiền, vậy thì đao kình của hắn sẽ được cường hóa và kẻ địch sẽ bị suy yếu đi.

Nhưng trong trường hợp ngược lại, Từ Hiền mạnh hơn kẻ địch mà dám sử dụng một đao này, thì người bị suy yếu sẽ là bản thân hắn còn công kích của địch nhân lại trở nên mạnh hơn.

Bá Trọng Chi Gian xuất xứ từ Điển Luận của Ngụy Văn Đế Tào Phi, có ngụ ý là hai bên sàn sàn như nhau, không phân cao thấp.

Từ Hiền muốn dùng nó bao nhiêu lần cũng được, nhưng thần hiệu của nó chỉ tác dụng trong lần đầu tiên thi triển với mỗi người khác nhau, lần tác dụng tiếp theo cần chờ đúng mười hai canh giờ sau đó.

Từ Hiền là người lĩnh ngộ ra【Tam Quốc Diễn Linh Bách Thức Đao】, tất nhiên biết ác ý của chiêu thức này là gì.

“Tiểu tử, bổn đao thức đã khiến ngươi và địch nhân ngang nhau rồi, sau đó còn đánh không lại nữa thì tự trách bản thân đi.”

Nếu Bá Trọng Chi Gian có thể diễn hóa thành hình người, e rằng đây chính là câu mà Từ Hiền được nghe sau khi dùng nó đối địch.

Cũng chính vì chỉ có thể dùng một lần, cho nên hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp ứng đối kế tiếp, trước khi Triệu Hác kịp nhận ra trò bịp của mình.

Còn bây giờ, Triệu đường chủ vẫn đang hoang mang trước đao thức tinh diệu vừa rồi, kinh sợ thoái lui.

“Ngươi che giấu thực lực?”

Họ Triệu vừa giận vừa sợ, khoảnh khắc đao kiếm chạm nhau ban nãy, hắn lập tức nhận ra Từ Hiền hoàn toàn có năng lực đối chiêu sòng phẳng với mình, chẳng chút thua kém dù chỉ một tơ một hào.

Hậu Thiên thất trọng không thể nào đạt tới trình độ như thế được, kể cả đệ tử chân truyền của các đại phái cũng vậy.

Từ Hiền đã ngưng việc tấu khúc, hắn giơ tay phải ngang đầu, lòng bàn tay vừa mở ra thì cây sáo ngắn đã trượt vào trong ống tay áo.

Sau đó hắn liền hạ tay xuống giũ giũ, khóe miệng nhếch lên, cười như không cười mà đáp lại với giọng điệu khiêu khích: “Ngươi đoán xem.”

Trong lúc đó thì một lá bùa cũng đã trượt vào trong lòng bàn tay của hắn, bị phần tay áo rộng rãi che khuất nên họ Triệu không nhìn thấy được.

Họ Triệu mặc dù không hiểu Từ Hiền làm trò ảo thuật vừa rồi như thế nào, nhưng điều đó cũng chẳng dọa được hắn. Triệu đường chủ lúc này chỉ bán tin bán nghi về thực lực chân chính của Từ Hiền mà thôi.

‘Không đúng…’

Nhìn tư thế của Từ Hiền, Triệu Hác chợt nhận ra một điều:

Đó là tuy tên tiểu tử này bày ra bộ dạng thong dong tự đắc, khí định thần nhàn, nhưng phần hạ bộ của hắn lại đứng theo kiểu thủ thế đề phòng.

Hơn nữa đó không phải thủ thế thông thường, mà giống như dê, bò ngoài hoang dã co mình lại lúc gặp phải hùm, beo.

Triệu Hác híp hai mắt, giương kiếm trước mặt để đề phòng, trong đầu thì hồi tưởng lại lần so chiêu vừa xảy ra khi nãy.

Tốc độ ngang tầm, nhưng uy lực…

‘Không phải là tiểu tử này mạnh lên, mà là do ta… yếu đi?’

Chợt nhớ đến hai thức đao hết sức kì quái trước đó, Triệu đường chủ lập tức cho ra kết kết luận.

‘Không phải hắn che giấu thực lực, mà là nhờ vào thứ đao pháp yêu dị ấy?’

Nghĩ đến đây, Triệu Hác bỗng nở nụ cười âm độc, gằn giọng quát lên: “Nếu là như thế, bổn đường chủ cũng không tin ngươi có thể thi triển nhiều lần. Xuống địa ngục đi!”

Nói đoạn liền hóa thành một vệt đen phóng về phía Từ Hiền, không có trăng soi nên chỉ nghe kiếm minh mà chẳng thấy kiếm quang, tốc độ nhanh hơn cả Vạn Thiên Cừu, nhưng so với Vong Đức và Lý Nhất Nguyên thì vẫn còn thua kém.

Dù là như thế, đấy vẫn là tốc độ mà Từ Hiền không theo kịp.

Kình phong ập tới, kiếm khí dù chưa chạm đến gần nhưng đã khiến Từ Hiền cảm thấy toàn thân đau rát, thân mang nội giáp cũng không hề làm hắn dễ chịu hơn chút nào, mạch máu trong người tưởng chừng như tắc nghẽn hết cả, lồng ngực chập trùng, hít thở không thông.

Hậu Thiên đấu Tiên Thiên, vốn chỉ có một con đường chết.

Con đường đó, Từ Hiền không muốn đặt chân lên.

Hắn dám cất sáo đi chính là vì muốn đánh cược một phen.

Cuồng phong hoành hành tứ phía, chiếc hộp nhỏ bằng gỗ mà Từ Hiền treo bên hông lắc lư không ngừng, thi thoảng lại có ánh đỏ nhàn nhạt lóe lên, hòa cùng nhịp thở của hắn.

Mũi kiếm đã gần đến yết hầu, nhưng Từ Hiền vẫn bình chân như vại, giống như không hề có ý định né tránh hay phản đòn.

Hai mắt nhắm nghiền, lá bùa trong tay bị hắn dùng chân khí bắt lửa, chậm rãi thiêu đốt, miệng thì lẩm nhẩm Vãng Sinh Chú:

“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn…”

“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn…”

Triệu Hác gặp vậy, tưởng hắn đang tự siêu độ cho mình, nụ cười càng thêm âm độc, vẻ châm biếm và háo hức lộ rõ ra ngoài.

Lúc họ Triệu tưởng rằng kiếm của bản thân đã đâm xuyên qua cổ họng đối phương, thì hắn lại gặp phải ánh hồng quang bùng lên, tựa như một lớp màng bao bọc quanh thân Từ Hiền, khiến mũi kiếm của hắn bị chặn đứng và bắn ngược trở ra.

Không tin tà, Triệu Hác lập tức biến chiêu tung liền ba kiếm, hai phát đâm vào ngực và mi tâm, một nhát chém ngang hông của Từ Hiền, nhưng hết thảy đều bị đẩy lui bởi lớp màng.

“Tiên Thiên cương khí, ngươi ẩn giấu sâu như vậy?!”

Nhận ra lớp màng đó là gì, Triệu Hác thất thanh hét lên.

Họ Triệu không ngờ được rằng đối phương lại mưu thâm kế độc như vậy, ba lần bảy lượt đánh lừa khiến hắn tưởng rằng chỉ có tu vi Hậu Thiên, nào ngờ đến lúc này mới bộc lộ bản sự chân thật.

Chẳng trách Triệu Hác kinh hãi đến thế, bởi lẽ hắn có thể cảm nhận được cương khí quanh người Từ Hiền hùng hậu hơn bản thân rất nhiều.

Chí ít thì hắn không thể chỉ dựa vào cương khí cản lại kiếm chiêu của bản thân, nhưng đối phương lại có thể, đó chính là chênh lệch.

Từ Hiền không quan tâm Triệu Hác kinh hãi hay kinh hoảng, lúc họ Triệu tung ra ba kiếm thì hắn cũng đã niệm chú đến lần thứ ba:

“Thái thượng sắc lệnh, siêu nhữ cô hồn, thoát ly khổ hải, chuyển thế thành nhân!”

Bốn chữ cuối cùng được hắn đọc to thành tiếng, lá bùa trong tay đã hoàn toàn biến thành tro bụi, trên người bỗng phát ra một loại cảm giác huyền diệu khó hiểu, khí thế bất chợt dâng lên như diều gặp gió, sắc bén vô bì.

Từ Hiền có thể cảm nhận được, bất kể là thể lực, nội lực, tốc độ hay linh mẫn của mình đều đã được đẩy lên đỉnh phong, so với trạng thái toàn thịnh còn mạnh hơn năm thành.

Một đao nơi tay, hắn bỗng sinh ra cảm giác bản thân đã vô địch thiên hạ, nhìn khắp cửu châu, dám hỏi trừ ta còn ai? Nhưng lý trí nói cho Từ Hiền biết đó chỉ là ảo giác, trạng thái này cũng không duy trì được lâu, vậy nên hắn cần tốc chiến tốc thắng.

Trước ánh mắt khiếp sợ của họ Triệu, hắn lấy từ trong ống tay áo ra một đoạn côn dài, sau đó… nối thẳng vào chuôi đao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện