Trải qua nửa tháng, ấu tể khố đề mới gia nhập phân hội Vân Bảo đã hoàn toàn dung nhập với hoàn cảnh sống hiện tại.
Cái khác không nói, nhưng ấu tể khố đề cùng hai ấu tể khác có hình thái tương tự với nó ở chung thực sự không tồi, bình thường lúc Tạ Loan tới phòng thường xuyên nhìn thấy ba đứa nhóc tụm lại tỉa lông giúp nhau.
Cụ thể mà nói thì chính là ba nhóc béo tụm lại một chỗ, sau đó dùng cái mỏ nhọn nhọn của mình giúp một bé con khác chải chuốt lông chim trên lưng.
Trường hợp như vậy nhìn rất hài hòa đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy Tạ Loan đều nhịn không được lộ ra ý cười.
Tạ Loan bình thường chỉ nhìn chứ không can thiệp, thỉnh thoảng cũng sẽ tới gần, ngồi xổm xuống kiểm tra cánh của ba bé con, lúc này ba ấu tể sẽ dùng mỏ cọ cọ ngón tay anh, sau đó chíp chíp không ngừng.
Biết ấu tể khố đề vẫn còn học bay, ấu tể khố duy cùng khố thách sớm đã biết bay không hề vì thế mà khinh thường hay cười nhạo thành viên mới, dưới sự thôi thúc của Tạ Loan, mỗi ngày cùng ấu tể khố đề cùng bay trên đất bằng.
Bay trên đất bằng, tên như nghĩa, ý là từ mặt đất bay lên một chút.
Tuy năng lực bay lượn này lấy tiêu chuẩn loài chim để nói thì cách tiêu chuẩn còn kém quá xa, thế nhưng trong mắt Tạ Loan, ấu tể khố đề này đã rất tiến bộ----
So với tình huống hoàn toàn không thể bay được trước đó, hiện giờ ấu tể khố đề đã có thể bay trên đất bằng một khoảng cách, ai nói không tiến bộ chứ? "Cố gắng thêm một đoạn thời gian, khẳng định có thể bay lên được." Tạ Loan vuốt ve cánh ấu tể, cho bé một ánh mắt cổ vũ, sau đó mỉm cười, dùng giọng điệu đặc biệt kiên định nói ra những lời này.
Trước khi ấu tể chân chính bay lên, Tạ Loan vẫn luôn kiên định với suy nghĩ này, nếu dị năng của anh có thể thôi thúc nguyện vọng hay hi vọng của anh thành sự thật thì quá tuyệt vời.
Ấn theo cách nói của Trát Lạp Đức, lúc anh tập trung tinh thần biểu đạt ý niệm này thì trên người sẽ xuất hiện tinh thần lực dao động.
Loại năng lực này chỉ có tác dụng phụ trợ trên người ấu tể, bản thân Tạ Loan hiểu rất rõ, cũng chính vì vậy anh hi vọng nó có thể trở thành động lực thôi thúc ấu tể.
"Chíp!" Ấu tể khố đề ngẩng đầu, đập đập cánh đáp lại.
Nó phải tiếp tục cố gắng luyện tập, như vậy sau này không cần thanh niên ngồi xổm xuống ôm nó nữa, nó có thể tự mình bay vào lòng thanh niên.
****
Ở phân hội hiện giờ có mười ba ấu tể, trừ bỏ hai quả trứng ấu tể vẫn chưa phá xác, Tạ Loan tập trung chú ý nhất vẫn là ấu tể nặc khắc tư kia.
Nguyên nhân cũng không phức tạp, một là vì ấu tể này vừa mới phá xác không lâu, Tạ Loan cảm thấy cần phải chăm sóc nhiều hơn, hai là ấu tể nặc khắc tư này chính là chỉ dẫn cuối cùng mà quang cầu để lại.
Ấu tể nặc khắc tư này quyết định thế giới này có thể tồn tại hay không, là mấu chốt cứu vớt thế giới, cũng có thể là căn nguyên hủy diệt thế.
Nếu Tạ Loan là cư dân nguyên trụ ở thế giới này, khẳng định anh sẽ không tin tưởng mấy lời linh tinh này.
Thế nhưng anh không phải, ngay cả chuyện bản thân anh có thể thành lập liên kết tinh thần với thế giới này cũng đã xảy ra, Tạ Loan không tin chỉ dẫn mà quang cầu lưu lại lại vô dụng.
Qua hơn nửa tháng, hình thể của ấu tể nặc khắc tư lớn hơn một ít, có kích cỡ bằng một con thỏ trưởng thành hoặc một con mèo con bốn tháng tuổi.
Hiện giờ ôm ấu tể này, Tạ Loan rõ ràng cảm nhận được sức nặng của bé.
Ôm ấu tể vào lòng, Tạ Loan theo thói quen sờ sờ lưng ấu tể nặc khắc tư, từ lưng một đường trượt xuống cái đuôi lông mao mềm mại, sau đó mới ôn nhu gọi tên đối phương: "Ya Yi."
Ấu tể nặc khắc tư không hoạt bát hiếu động như những ấu tể khác, theo Tạ Loan quan sát thì ấu tể này cũng rất ít chơi đùa với những ấu tể khác.
Không chơi đùa với những ấu tể khác nhưng đặc biệt thích thân cận Tạ Loan. Liên tục vài buổi sáng, mỗi khi tỉnh dậy Tạ Loan đều cảm giác trong ổ chăn có thêm một cục bông trắng tinh tròn vo.
Lúc mở to mắt nhìn qua, Tạ Loan sẽ chống lại một đôi mắt thú có đồng tử dựng thẳng xanh nhạt.
Ánh mắt đó tựa hồ đã chăm chú nhìn anh thật lâu, lúc tầm mắt anh chạm vào nó, anh cảm thấy nó tựa hồ hơi co rút một chút, sau đó lại càng dài càng mảnh hơn.
Từ sửng sốt lúc ban đầu đến bây giờ đã tập thành thói quen, lúc phát hiện không thể thay đổi được, Tạ Loan dứt khoát mỗi tối liền ôm ấu tể nặc khắc tư trở về phòng, để tránh ấu tể này tự mình chạy tới lúc nửa đêm.
Lúc bị Tạ Loan chạm vào đuôi, ấu tể nặc khắc tư tựa hồ có hơi giật nhẹ một chút, bất quá phản ứng cũng không quá rõ ràng nên Tạ Loan cũng không cảm nhận được.
"Ư ô." Nghe thấy tiếng gọi của thanh niên, ấu tể nặc khắc tư lập tức kêu đáp lại, sau đó từ cổ họng phát ra tiềng gừ gừ khàn khàn.
Vì để chăm sóc ấu tể phân hội tốt hơn cùng bổ sung tri thức của một bảo mẫu, Tạ Loan đặt mua một quyển bách khoa toàn thư về ấu tể ở trên mạng.
Tuy tập tính cùng sở thích của ấu tể các chủng tộc được miêu tả trong sách không chắc chắn một trăm phần trăm nhưng Tạ Loan cảm thấy dùng quyển sách này tham khảo vẫn không tồi.
Thế nhưng lúc Tạ Loan muốn tìm kiếm thông tin về ấu tể nặc khắc tư thì phát hiện trong quyển sách hoàn toàn không có ghi chú về chủng tộc này.
Nhớ tới sự kiện diệt tộc hơn ba mươi năm trước của chủng tộc nặc khắc tư, Tạ Loan cũng có thể lý giải được.
Thế nhưng lúc lên mạng tìm kiếm, Tạ Loan phát hiện tin tức cũng rất ít.
Đó là vì tinh minh không hi vọng có người tìm tòi nghiên cứu chủng tộc nguy hiểm này, hết thảy tin tức về chủng tộc nặc khắc tư đều bị ngăn chặn che chắn, vì thế Tạ Loan chỉ đành không công một phen.
Ấu tể trong lòng biểu hiện không giống những ấu tể bình thường, đối với điểm này, Tạ Loan không phải không cảm giác được.
Vì thế anh mới muốn tìm hiểu về chủng tộc này nhiều hơn, xem xem có phải có nguyên nhân đặc biệt nào hay không.
Hiện giờ ấu tể khố đề đã bắt đầu tự động luyện tập, Tạ Loan cũng rảnh rỗi hơn một chút.
Nhìn ra thanh niên có chút rảnh rỗi, lúc đối phương dùng tinh thần lực giúp mình khai thông dị năng, Trát Lạp Đức cúi đầu nhìn ấu tể nặc khắc tư trong lòng thanh niên, tựa hồ lơ đãng nhắc tới.
"Quả trứng ấu tể màu đen kia ban đầu được đưa tới phân hội xếp hàng thứ ba ở tinh tế, bất quá sau đó vì nguyên nhân nào đó mà bị chuyển tới phân hội lúc ta." Lúc nói tới nguyên nhân nào đó, âm thanh Tạ Loan có hơi thấp một chút.
Tạ Loan đã biết được nguyên nhân cụ thể từ chỗ Hạ Kỳ, thế nhưng anh không muốn nói về chuyện đó trước mặt ấu tể trong lòng.
Lúc ấu tể nặc khắc tư vẫn còn là một quả trứng màu đen, bé từng bị những phân hội khác đẩy tới đẩy lui hoặc trực tiếp cự tuyệt bảo dưỡng, không thì cũng bảo dưỡng không bao lâu liền đổi ý chuyển đi.
Cuối cùng mới đưa tới phân hội bọn họ.
Chuyện này không nên để ấu tể biết.
Trát Lạp Đức tỏ ra lý giải gật gật đầu, cho dù Tạ Loan không nói, ông cũng có thể đoán được. Ông hỏi chuyện này chẳng qua là để mở chuyện, để những điều sắp nói không quá đột ngột mà thôi.
Trước đó nhìn thấy thanh niên xem ấu tể nặc khắc tư hệt như những ấu tể bình thường khác, Trát Lạp Đức lo lắng đối phương rất có thể không hề có tri thức về chủng tộc nặc khắc tư này.
Từ rất nhiều năm trước tinh minh đã tiến hành ngăn chặn tin tức về chủng tộc nặc khắc tư, thanh niên nhân loại trước mắt thoạt nhìn khá trẻ tuồi, không cần nghĩ cũng biết hiểu biết của đối phương về chủng tộc nặc khắc tư khẳng định rất ít ỏi.
Để tránh đối phương gặp nguy hiểm mà không hề hay biết, Trát Lạp Đức muốn tìm cơ hội thích hợp nhắc nhở đối phương một chút.
Dù sao thanh niên cũng là đại ân nhân giúp ông khôi phục dị năng, Trát Lạp Đức đương nhiên không hi vọng đối phương gặp chuyện.
Kỳ thực xét về khoa học kỹ thuật cùng dị năng, nặc khắc tư là chủng tộc xuất sắc nhất toàn vũ trụ. Cho dù hiện giờ rất nhiều người cảm thấy căm hận chủng tộc này, thế nhưng bọn họ không có cách nào phủ nhận chủng tộc này vô cùng cường đại, bọn họ từng thành lập một đế quốc phồn vinh chưa từng có.
So với những chủng tộc khác cần phải trải qua một khoảng thời gian dài để khai phá dị năng chủng tộc, chủng tộc nặc khắc tư tựa hồ là thiên phú bẩm sinh, ấu tể chủng tộc này sau khi phá xác không lâu sẽ tự động thức tỉnh dị năng.
Chủng tộc khác có rất nhiều thành viên vì thiên phú hạn chế mà không thể khai phá dị năng, trở thành người bình thường, chủng tộc nặc khắc tư thì hoàn toàn không tồn tại hiện tượng này, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ làm những chủng tộc khác đỏ mắt.
Thế nhưng chủng tộc này lại không dùng sức mạnh của mình vào chính đạo, có được sức mạnh cường đại lại sử dụng tùy tiện chính là một mối hiểm họa.
Cho dù sinh vật nặc khắc tư mà thanh niên ôm trong lòng vẫn chỉ là ấu tể nhưng nguy hiểm vẫn tồn tại như cũ.
Chỉ cần là người từng kiến thức trận nổ tinh vực hơn ba mươi năm trước đều biết nặc khắc tư đại biểu cho một chủng tộc cực kỳ điên cuồng.
Nói xong những chuyện cần nói, Trát Lạp Đức vốn chờ đợi thanh niên nhân loại gật đầu, thế nhưng điều ông nhận được thực ngoài ý muốn.
Đối phương trầm mặt một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Hi vọng ông không cần vì chủng tộc mà có thành kiến với ấu tể này."
Tạ Loan cảm giác được ấu tể trong lòng củng củng mình một chút, theo lý luận thì ấu tể nặc khắ tư không hiểu bọn họ đang nói gì, thế nhưng Tạ Loan vẫn vươn tay, dùng lực đạo càng nhẹ nhàng hơn bình thường vuốt ve lưng ấu tể.
Không phải thành kiến mà là cảnh giác nên có, Trát Lạp Đức muốn giải thích như vậy.
Thế nhưng tầm mắt ông đột nhiên đối diện với một đôi đồng tử xanh nhạt, khoảnh ngắc ánh mắt giao tiếp ngắn ngủi đó, Trát Lạp Đức không khỏi sửng sốt.
Đó là một loại ánh mắt thực lãnh đạm, làm người ta không nhìn ra chút cảm xúc.
Ánh mắt đó xuất hiện trên người ấu tể thực không hợp lý, thế nhưng nghĩ tới đây là chủng tộc nặc khắc tư thì Trát Lạp Đức cũng không kinh ngạc."
Ông nhớ tới một đặc tính của chủng tộc này.
Bình thường các chủng tộc khác đều có một thời kỳ ấu tể cố định.
Tỷ như ấu tể khố đề có thời kỳ ấu tể là mười lăm năm, chủng tộc tháp kỳ lạp là hai mươi hai năm, chủng tộc tái duy lạp là mười bảy năm.
....bỏ qua chủng tộc nhân loại vừa sinh ra đã có hình người, các chủng tộc khác trên tinh tế đều phải chờ tới kỳ trưởng thành mới có thể tiến hóa thành hình thái người, cũng chính là không thể thiếu giai đoạn làm ấu tể. Hiện giờ trên tinh tế chủng tộc có thời kỳ ấu tể dài nhất là ba mươi mốt năm.
Mà phương diện này thì chủng tộc nặc khắc tư hoàn toàn bất đồng với những chủng tộc khác, ấu tể nặc khắc tư không tồn tại thời gian cố định, nhưng bình thường đều rất ngắn ngủi.
Lấy sức mạnh làm tiêu chuẩn, chỉ cần năng lực bản thân đạt tới tiêu chuẩn, ấu tể nặc khắc tư có thể tiến hóa thành hình thái người, trực tiếp tiến vào thời kỳ trưởng thành.
Bởi vì giai đoạn ấu tể cực kỳ ngắn ngủi nên ấu tể nặc khắc tư tựa hồ có được tâm trí thành thục từ rất sớm.
Lúc chống lại tầm mắt kia, Trát Lạp Đức thế nhưng cảm nhận được một tia nguy hiểm vô cùng rõ ràng, làm ông theo phản xạ căng cứng cơ thể.
Thế nhưng giây tiếp theo, lúc tay thanh niên vừa vặn chạm vào đuôi ấu tể, Trát Lạp Đức nhất thời cảm thấy tia nguy hiểm kia không thấy đâu nữa, ngược lại nghe thấy ấu tể nặc khắc tư phát ra tiếng gừ gừ khàn khàn trong cổ họng, tựa hồ biểu đạt thuận theo với thanh niên.
Chờ một chút... sờ đuôi?
Đột nhiên Trát Lạp Đức mơ hồ nghĩ tới một chuyện liên quan tới cái đuôi của chủng tộc nặc khắc tư, thế nhưng không đợi không nhớ rõ, bởi vì ánh mắt chăm chú của Tạ Loan mà không khỏi biểu lộ thái độ của mình.
Trát Lạp Đức gật đầu tiếp nhận câu nói vừa nãy của Tạ Loan, ngẫm lại mình sẽ làm việc ở đây một đoạn thời gian, ông cũng không muốn có khác biệt quan điểm với nhà đầu tư khiêm phó hội trưởng phân hội.
Có thể nhìn ra ấu tể nặc khắc tư trước mặt thanh niên sẽ rất ngoan ngoãn, Trát Lạp Đức nghĩ, có lẽ ông thực sự đã quá lo nghĩ, bản thân ấu tể này không tồn tại nguy hiểm gì cả.
Thấy người đối diện gật đầu, Tạ Loan vừa nãy có chút nghiêm túc nhíu mày lập tức trầm tĩnh lại.
Lúc những nhân viên khác trong phân hội biết sự tồn tại của ấu tể nặc khắc tư cũng có phản ứng tương tự như Trát Lạp Đức. Bất quá sau khi Tạ Loan lên tiếng thì bọn họ đều bị thuyết phục, hiện giờ đã có thể đối đãi với ấu tể nặc khắc tư hệt như những ấu tể khác.
Thế giới bên ngoài quá lớn, ngoại trừ phân hội, Tạ Loan không thể thay đổi được cái nhìn của tất cả mọi người ở bên ngoài.
Thế nhưng ít ra ở trong phân hội, Tạ Loan vẫn có thể thuyết phục được nhân viên của mình.
Cho dù cả thế giới đang đổ mưa, nếu anh cầm dù che cho ấu tể nặc khắc tư thì không lo bé bị mưa làm ướt.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Tạ Loan vẫn như bình thường ôm ấu tể nặc khắc tư về phòng. Dù sao cho dù anh không chủ động ôm về thì nửa đêm nó cũng sẽ lén chạy tới phòng anh.
Cũng không biết có phải vì lúc còn chưa phá xác Tạ Loan thường xuyên bôi dịch dinh dưỡng, lưu lại hơi thở này nọ này không mà sau khi ấu tể phá xác liền có cảm giác sổ điều tình kết với anh... bằng không sao lại dính người như vậy?
Dùng số tiền kiếm được từ hội đấu giá, Tạ Loan đã thay nệm mềm của nhân viên thành giường một người, không gian giường không lớn nhưng một người trưởng thành cùng một ấu tể thì vẫn dư dả.
Tạ Loan nằm bên ngoài để ấu tể nặc khắc tư nằm bên trong, tránh việc ấu tể không cẩn thận ngã giường.
Trước khi ngủ, nghĩ tới chuyện sáng nay, Tạ Loan vươn tay ôm cục bông tròn vo trắng tinh ở bên cạnh nhấc lên cao hơn một chút.
Đối diện với cặp đồng tử dựng thẳng xanh lơ của đối phương, Tạ Loan hạ nhẹ giọng, nghiêm túc nói: "Ya Yi được sinh ra trong sự chờ mong, cũng sẽ lớn lên trong sự yêu thương."
Tuy cảm thấy ấu tể này đại khái không hiểu mình đang nói gì, Tạ Loan vẫn nói những lời này.
"Ư ô." Cố gắng dùng cái đuôi của mình quấn lấy cổ tay thanh niên, ấu tể nặc khắc tư thấp giọng kêu một tiếng.
Nói hết lời, Tạ Loan liền thả ấu tể tròn vo lại bên cạnh, kéo chăn lên trùm lên người ấu tể nặc khắc tư.
Sau khi tắt đèn, trong phòng chìm vào một mảnh tối đen, Tạ Loan nằm xuống giường nhắm mắt lại, không bao lâu hô hấp đã trở nên đều đều.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tạ Loan liền cảm giác được có chút không thích hợp.
Chiếc giường đơn của anh tựa hồ có chút chật chội, Tạ Loan định trở mình thì phát hiện tựa hồ có thứ gì đó kềm chặt làm anh không thể nào nhúc nhích.
Tình huống gì đây?
Mới vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, Tạ Loan mơ mơ màng màng nghĩ.
Trong chăn còn một cục bông lông xù... Nghĩ đến ấu tể nặc khắc tư, Tạ Loan không mở mắt, dựa vào cảm giác vươn tay sờ qua.
Quả thực sờ trúng thứ gì đó, thế nhưng xúc cảm lại hoàn toàn không phải lông tơ mềm mại như Tạ Loan tưởng tượng... có chút lành lạnh, có chút giống tóc?
Bơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết, Tạ Loan miễn cưỡng hé mắt một chút, chuyển dời tầm mắt về phía tay mình.
Màu bạc...
Không đợi Tạ Loan ý thức được điểm nào không đúng, tầm mắt anh lập tức đối diện với một đôi đồng tử dựng thẳng có màu xanh nhạt. Vẫn như cũ là khoảng khắc tầm mắt chạm vào nhau, đôi đồng tử kia sẽ hơi co rút một chút.
Đó là ánh mắt vô cùng quen thuộc thế nhưng lại không quá giống với kí ức, cảm giác xa lạ đó làm Tạ Loan lập tức mở bừng mắt, hoàn toàn tỉnh táo.
Tóc màu bạc, mắt màu xanh nhạt, gương mặt lãnh đạm nhưng cực kỳ tuấn mỹ.
Đôi mắt xanh nhạt trong suốt long lanh hệt như bảo thạch được mài dũa, chẳng qua tia sáng bóng lạnh lẽo kia làm ánh mắt này có chút lạnh như băng, là một đôi mắt rất xinh đẹp.
Tạ Loan:???
Tay còn đang sờ mái tóc của chủ nhân ánh mắt kia, Tạ Loan cứng còng tại chỗ.
Cái khác không nói, nhưng ấu tể khố đề cùng hai ấu tể khác có hình thái tương tự với nó ở chung thực sự không tồi, bình thường lúc Tạ Loan tới phòng thường xuyên nhìn thấy ba đứa nhóc tụm lại tỉa lông giúp nhau.
Cụ thể mà nói thì chính là ba nhóc béo tụm lại một chỗ, sau đó dùng cái mỏ nhọn nhọn của mình giúp một bé con khác chải chuốt lông chim trên lưng.
Trường hợp như vậy nhìn rất hài hòa đáng yêu, mỗi lần nhìn thấy Tạ Loan đều nhịn không được lộ ra ý cười.
Tạ Loan bình thường chỉ nhìn chứ không can thiệp, thỉnh thoảng cũng sẽ tới gần, ngồi xổm xuống kiểm tra cánh của ba bé con, lúc này ba ấu tể sẽ dùng mỏ cọ cọ ngón tay anh, sau đó chíp chíp không ngừng.
Biết ấu tể khố đề vẫn còn học bay, ấu tể khố duy cùng khố thách sớm đã biết bay không hề vì thế mà khinh thường hay cười nhạo thành viên mới, dưới sự thôi thúc của Tạ Loan, mỗi ngày cùng ấu tể khố đề cùng bay trên đất bằng.
Bay trên đất bằng, tên như nghĩa, ý là từ mặt đất bay lên một chút.
Tuy năng lực bay lượn này lấy tiêu chuẩn loài chim để nói thì cách tiêu chuẩn còn kém quá xa, thế nhưng trong mắt Tạ Loan, ấu tể khố đề này đã rất tiến bộ----
So với tình huống hoàn toàn không thể bay được trước đó, hiện giờ ấu tể khố đề đã có thể bay trên đất bằng một khoảng cách, ai nói không tiến bộ chứ? "Cố gắng thêm một đoạn thời gian, khẳng định có thể bay lên được." Tạ Loan vuốt ve cánh ấu tể, cho bé một ánh mắt cổ vũ, sau đó mỉm cười, dùng giọng điệu đặc biệt kiên định nói ra những lời này.
Trước khi ấu tể chân chính bay lên, Tạ Loan vẫn luôn kiên định với suy nghĩ này, nếu dị năng của anh có thể thôi thúc nguyện vọng hay hi vọng của anh thành sự thật thì quá tuyệt vời.
Ấn theo cách nói của Trát Lạp Đức, lúc anh tập trung tinh thần biểu đạt ý niệm này thì trên người sẽ xuất hiện tinh thần lực dao động.
Loại năng lực này chỉ có tác dụng phụ trợ trên người ấu tể, bản thân Tạ Loan hiểu rất rõ, cũng chính vì vậy anh hi vọng nó có thể trở thành động lực thôi thúc ấu tể.
"Chíp!" Ấu tể khố đề ngẩng đầu, đập đập cánh đáp lại.
Nó phải tiếp tục cố gắng luyện tập, như vậy sau này không cần thanh niên ngồi xổm xuống ôm nó nữa, nó có thể tự mình bay vào lòng thanh niên.
****
Ở phân hội hiện giờ có mười ba ấu tể, trừ bỏ hai quả trứng ấu tể vẫn chưa phá xác, Tạ Loan tập trung chú ý nhất vẫn là ấu tể nặc khắc tư kia.
Nguyên nhân cũng không phức tạp, một là vì ấu tể này vừa mới phá xác không lâu, Tạ Loan cảm thấy cần phải chăm sóc nhiều hơn, hai là ấu tể nặc khắc tư này chính là chỉ dẫn cuối cùng mà quang cầu để lại.
Ấu tể nặc khắc tư này quyết định thế giới này có thể tồn tại hay không, là mấu chốt cứu vớt thế giới, cũng có thể là căn nguyên hủy diệt thế.
Nếu Tạ Loan là cư dân nguyên trụ ở thế giới này, khẳng định anh sẽ không tin tưởng mấy lời linh tinh này.
Thế nhưng anh không phải, ngay cả chuyện bản thân anh có thể thành lập liên kết tinh thần với thế giới này cũng đã xảy ra, Tạ Loan không tin chỉ dẫn mà quang cầu lưu lại lại vô dụng.
Qua hơn nửa tháng, hình thể của ấu tể nặc khắc tư lớn hơn một ít, có kích cỡ bằng một con thỏ trưởng thành hoặc một con mèo con bốn tháng tuổi.
Hiện giờ ôm ấu tể này, Tạ Loan rõ ràng cảm nhận được sức nặng của bé.
Ôm ấu tể vào lòng, Tạ Loan theo thói quen sờ sờ lưng ấu tể nặc khắc tư, từ lưng một đường trượt xuống cái đuôi lông mao mềm mại, sau đó mới ôn nhu gọi tên đối phương: "Ya Yi."
Ấu tể nặc khắc tư không hoạt bát hiếu động như những ấu tể khác, theo Tạ Loan quan sát thì ấu tể này cũng rất ít chơi đùa với những ấu tể khác.
Không chơi đùa với những ấu tể khác nhưng đặc biệt thích thân cận Tạ Loan. Liên tục vài buổi sáng, mỗi khi tỉnh dậy Tạ Loan đều cảm giác trong ổ chăn có thêm một cục bông trắng tinh tròn vo.
Lúc mở to mắt nhìn qua, Tạ Loan sẽ chống lại một đôi mắt thú có đồng tử dựng thẳng xanh nhạt.
Ánh mắt đó tựa hồ đã chăm chú nhìn anh thật lâu, lúc tầm mắt anh chạm vào nó, anh cảm thấy nó tựa hồ hơi co rút một chút, sau đó lại càng dài càng mảnh hơn.
Từ sửng sốt lúc ban đầu đến bây giờ đã tập thành thói quen, lúc phát hiện không thể thay đổi được, Tạ Loan dứt khoát mỗi tối liền ôm ấu tể nặc khắc tư trở về phòng, để tránh ấu tể này tự mình chạy tới lúc nửa đêm.
Lúc bị Tạ Loan chạm vào đuôi, ấu tể nặc khắc tư tựa hồ có hơi giật nhẹ một chút, bất quá phản ứng cũng không quá rõ ràng nên Tạ Loan cũng không cảm nhận được.
"Ư ô." Nghe thấy tiếng gọi của thanh niên, ấu tể nặc khắc tư lập tức kêu đáp lại, sau đó từ cổ họng phát ra tiềng gừ gừ khàn khàn.
Vì để chăm sóc ấu tể phân hội tốt hơn cùng bổ sung tri thức của một bảo mẫu, Tạ Loan đặt mua một quyển bách khoa toàn thư về ấu tể ở trên mạng.
Tuy tập tính cùng sở thích của ấu tể các chủng tộc được miêu tả trong sách không chắc chắn một trăm phần trăm nhưng Tạ Loan cảm thấy dùng quyển sách này tham khảo vẫn không tồi.
Thế nhưng lúc Tạ Loan muốn tìm kiếm thông tin về ấu tể nặc khắc tư thì phát hiện trong quyển sách hoàn toàn không có ghi chú về chủng tộc này.
Nhớ tới sự kiện diệt tộc hơn ba mươi năm trước của chủng tộc nặc khắc tư, Tạ Loan cũng có thể lý giải được.
Thế nhưng lúc lên mạng tìm kiếm, Tạ Loan phát hiện tin tức cũng rất ít.
Đó là vì tinh minh không hi vọng có người tìm tòi nghiên cứu chủng tộc nguy hiểm này, hết thảy tin tức về chủng tộc nặc khắc tư đều bị ngăn chặn che chắn, vì thế Tạ Loan chỉ đành không công một phen.
Ấu tể trong lòng biểu hiện không giống những ấu tể bình thường, đối với điểm này, Tạ Loan không phải không cảm giác được.
Vì thế anh mới muốn tìm hiểu về chủng tộc này nhiều hơn, xem xem có phải có nguyên nhân đặc biệt nào hay không.
Hiện giờ ấu tể khố đề đã bắt đầu tự động luyện tập, Tạ Loan cũng rảnh rỗi hơn một chút.
Nhìn ra thanh niên có chút rảnh rỗi, lúc đối phương dùng tinh thần lực giúp mình khai thông dị năng, Trát Lạp Đức cúi đầu nhìn ấu tể nặc khắc tư trong lòng thanh niên, tựa hồ lơ đãng nhắc tới.
"Quả trứng ấu tể màu đen kia ban đầu được đưa tới phân hội xếp hàng thứ ba ở tinh tế, bất quá sau đó vì nguyên nhân nào đó mà bị chuyển tới phân hội lúc ta." Lúc nói tới nguyên nhân nào đó, âm thanh Tạ Loan có hơi thấp một chút.
Tạ Loan đã biết được nguyên nhân cụ thể từ chỗ Hạ Kỳ, thế nhưng anh không muốn nói về chuyện đó trước mặt ấu tể trong lòng.
Lúc ấu tể nặc khắc tư vẫn còn là một quả trứng màu đen, bé từng bị những phân hội khác đẩy tới đẩy lui hoặc trực tiếp cự tuyệt bảo dưỡng, không thì cũng bảo dưỡng không bao lâu liền đổi ý chuyển đi.
Cuối cùng mới đưa tới phân hội bọn họ.
Chuyện này không nên để ấu tể biết.
Trát Lạp Đức tỏ ra lý giải gật gật đầu, cho dù Tạ Loan không nói, ông cũng có thể đoán được. Ông hỏi chuyện này chẳng qua là để mở chuyện, để những điều sắp nói không quá đột ngột mà thôi.
Trước đó nhìn thấy thanh niên xem ấu tể nặc khắc tư hệt như những ấu tể bình thường khác, Trát Lạp Đức lo lắng đối phương rất có thể không hề có tri thức về chủng tộc nặc khắc tư này.
Từ rất nhiều năm trước tinh minh đã tiến hành ngăn chặn tin tức về chủng tộc nặc khắc tư, thanh niên nhân loại trước mắt thoạt nhìn khá trẻ tuồi, không cần nghĩ cũng biết hiểu biết của đối phương về chủng tộc nặc khắc tư khẳng định rất ít ỏi.
Để tránh đối phương gặp nguy hiểm mà không hề hay biết, Trát Lạp Đức muốn tìm cơ hội thích hợp nhắc nhở đối phương một chút.
Dù sao thanh niên cũng là đại ân nhân giúp ông khôi phục dị năng, Trát Lạp Đức đương nhiên không hi vọng đối phương gặp chuyện.
Kỳ thực xét về khoa học kỹ thuật cùng dị năng, nặc khắc tư là chủng tộc xuất sắc nhất toàn vũ trụ. Cho dù hiện giờ rất nhiều người cảm thấy căm hận chủng tộc này, thế nhưng bọn họ không có cách nào phủ nhận chủng tộc này vô cùng cường đại, bọn họ từng thành lập một đế quốc phồn vinh chưa từng có.
So với những chủng tộc khác cần phải trải qua một khoảng thời gian dài để khai phá dị năng chủng tộc, chủng tộc nặc khắc tư tựa hồ là thiên phú bẩm sinh, ấu tể chủng tộc này sau khi phá xác không lâu sẽ tự động thức tỉnh dị năng.
Chủng tộc khác có rất nhiều thành viên vì thiên phú hạn chế mà không thể khai phá dị năng, trở thành người bình thường, chủng tộc nặc khắc tư thì hoàn toàn không tồn tại hiện tượng này, chỉ riêng điểm này thôi cũng đủ làm những chủng tộc khác đỏ mắt.
Thế nhưng chủng tộc này lại không dùng sức mạnh của mình vào chính đạo, có được sức mạnh cường đại lại sử dụng tùy tiện chính là một mối hiểm họa.
Cho dù sinh vật nặc khắc tư mà thanh niên ôm trong lòng vẫn chỉ là ấu tể nhưng nguy hiểm vẫn tồn tại như cũ.
Chỉ cần là người từng kiến thức trận nổ tinh vực hơn ba mươi năm trước đều biết nặc khắc tư đại biểu cho một chủng tộc cực kỳ điên cuồng.
Nói xong những chuyện cần nói, Trát Lạp Đức vốn chờ đợi thanh niên nhân loại gật đầu, thế nhưng điều ông nhận được thực ngoài ý muốn.
Đối phương trầm mặt một lúc, sau đó lắc đầu nói: "Hi vọng ông không cần vì chủng tộc mà có thành kiến với ấu tể này."
Tạ Loan cảm giác được ấu tể trong lòng củng củng mình một chút, theo lý luận thì ấu tể nặc khắ tư không hiểu bọn họ đang nói gì, thế nhưng Tạ Loan vẫn vươn tay, dùng lực đạo càng nhẹ nhàng hơn bình thường vuốt ve lưng ấu tể.
Không phải thành kiến mà là cảnh giác nên có, Trát Lạp Đức muốn giải thích như vậy.
Thế nhưng tầm mắt ông đột nhiên đối diện với một đôi đồng tử xanh nhạt, khoảnh ngắc ánh mắt giao tiếp ngắn ngủi đó, Trát Lạp Đức không khỏi sửng sốt.
Đó là một loại ánh mắt thực lãnh đạm, làm người ta không nhìn ra chút cảm xúc.
Ánh mắt đó xuất hiện trên người ấu tể thực không hợp lý, thế nhưng nghĩ tới đây là chủng tộc nặc khắc tư thì Trát Lạp Đức cũng không kinh ngạc."
Ông nhớ tới một đặc tính của chủng tộc này.
Bình thường các chủng tộc khác đều có một thời kỳ ấu tể cố định.
Tỷ như ấu tể khố đề có thời kỳ ấu tể là mười lăm năm, chủng tộc tháp kỳ lạp là hai mươi hai năm, chủng tộc tái duy lạp là mười bảy năm.
....bỏ qua chủng tộc nhân loại vừa sinh ra đã có hình người, các chủng tộc khác trên tinh tế đều phải chờ tới kỳ trưởng thành mới có thể tiến hóa thành hình thái người, cũng chính là không thể thiếu giai đoạn làm ấu tể. Hiện giờ trên tinh tế chủng tộc có thời kỳ ấu tể dài nhất là ba mươi mốt năm.
Mà phương diện này thì chủng tộc nặc khắc tư hoàn toàn bất đồng với những chủng tộc khác, ấu tể nặc khắc tư không tồn tại thời gian cố định, nhưng bình thường đều rất ngắn ngủi.
Lấy sức mạnh làm tiêu chuẩn, chỉ cần năng lực bản thân đạt tới tiêu chuẩn, ấu tể nặc khắc tư có thể tiến hóa thành hình thái người, trực tiếp tiến vào thời kỳ trưởng thành.
Bởi vì giai đoạn ấu tể cực kỳ ngắn ngủi nên ấu tể nặc khắc tư tựa hồ có được tâm trí thành thục từ rất sớm.
Lúc chống lại tầm mắt kia, Trát Lạp Đức thế nhưng cảm nhận được một tia nguy hiểm vô cùng rõ ràng, làm ông theo phản xạ căng cứng cơ thể.
Thế nhưng giây tiếp theo, lúc tay thanh niên vừa vặn chạm vào đuôi ấu tể, Trát Lạp Đức nhất thời cảm thấy tia nguy hiểm kia không thấy đâu nữa, ngược lại nghe thấy ấu tể nặc khắc tư phát ra tiếng gừ gừ khàn khàn trong cổ họng, tựa hồ biểu đạt thuận theo với thanh niên.
Chờ một chút... sờ đuôi?
Đột nhiên Trát Lạp Đức mơ hồ nghĩ tới một chuyện liên quan tới cái đuôi của chủng tộc nặc khắc tư, thế nhưng không đợi không nhớ rõ, bởi vì ánh mắt chăm chú của Tạ Loan mà không khỏi biểu lộ thái độ của mình.
Trát Lạp Đức gật đầu tiếp nhận câu nói vừa nãy của Tạ Loan, ngẫm lại mình sẽ làm việc ở đây một đoạn thời gian, ông cũng không muốn có khác biệt quan điểm với nhà đầu tư khiêm phó hội trưởng phân hội.
Có thể nhìn ra ấu tể nặc khắc tư trước mặt thanh niên sẽ rất ngoan ngoãn, Trát Lạp Đức nghĩ, có lẽ ông thực sự đã quá lo nghĩ, bản thân ấu tể này không tồn tại nguy hiểm gì cả.
Thấy người đối diện gật đầu, Tạ Loan vừa nãy có chút nghiêm túc nhíu mày lập tức trầm tĩnh lại.
Lúc những nhân viên khác trong phân hội biết sự tồn tại của ấu tể nặc khắc tư cũng có phản ứng tương tự như Trát Lạp Đức. Bất quá sau khi Tạ Loan lên tiếng thì bọn họ đều bị thuyết phục, hiện giờ đã có thể đối đãi với ấu tể nặc khắc tư hệt như những ấu tể khác.
Thế giới bên ngoài quá lớn, ngoại trừ phân hội, Tạ Loan không thể thay đổi được cái nhìn của tất cả mọi người ở bên ngoài.
Thế nhưng ít ra ở trong phân hội, Tạ Loan vẫn có thể thuyết phục được nhân viên của mình.
Cho dù cả thế giới đang đổ mưa, nếu anh cầm dù che cho ấu tể nặc khắc tư thì không lo bé bị mưa làm ướt.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Tạ Loan vẫn như bình thường ôm ấu tể nặc khắc tư về phòng. Dù sao cho dù anh không chủ động ôm về thì nửa đêm nó cũng sẽ lén chạy tới phòng anh.
Cũng không biết có phải vì lúc còn chưa phá xác Tạ Loan thường xuyên bôi dịch dinh dưỡng, lưu lại hơi thở này nọ này không mà sau khi ấu tể phá xác liền có cảm giác sổ điều tình kết với anh... bằng không sao lại dính người như vậy?
Dùng số tiền kiếm được từ hội đấu giá, Tạ Loan đã thay nệm mềm của nhân viên thành giường một người, không gian giường không lớn nhưng một người trưởng thành cùng một ấu tể thì vẫn dư dả.
Tạ Loan nằm bên ngoài để ấu tể nặc khắc tư nằm bên trong, tránh việc ấu tể không cẩn thận ngã giường.
Trước khi ngủ, nghĩ tới chuyện sáng nay, Tạ Loan vươn tay ôm cục bông tròn vo trắng tinh ở bên cạnh nhấc lên cao hơn một chút.
Đối diện với cặp đồng tử dựng thẳng xanh lơ của đối phương, Tạ Loan hạ nhẹ giọng, nghiêm túc nói: "Ya Yi được sinh ra trong sự chờ mong, cũng sẽ lớn lên trong sự yêu thương."
Tuy cảm thấy ấu tể này đại khái không hiểu mình đang nói gì, Tạ Loan vẫn nói những lời này.
"Ư ô." Cố gắng dùng cái đuôi của mình quấn lấy cổ tay thanh niên, ấu tể nặc khắc tư thấp giọng kêu một tiếng.
Nói hết lời, Tạ Loan liền thả ấu tể tròn vo lại bên cạnh, kéo chăn lên trùm lên người ấu tể nặc khắc tư.
Sau khi tắt đèn, trong phòng chìm vào một mảnh tối đen, Tạ Loan nằm xuống giường nhắm mắt lại, không bao lâu hô hấp đã trở nên đều đều.
Ngày hôm sau tỉnh lại, Tạ Loan liền cảm giác được có chút không thích hợp.
Chiếc giường đơn của anh tựa hồ có chút chật chội, Tạ Loan định trở mình thì phát hiện tựa hồ có thứ gì đó kềm chặt làm anh không thể nào nhúc nhích.
Tình huống gì đây?
Mới vừa tỉnh lại, đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, Tạ Loan mơ mơ màng màng nghĩ.
Trong chăn còn một cục bông lông xù... Nghĩ đến ấu tể nặc khắc tư, Tạ Loan không mở mắt, dựa vào cảm giác vươn tay sờ qua.
Quả thực sờ trúng thứ gì đó, thế nhưng xúc cảm lại hoàn toàn không phải lông tơ mềm mại như Tạ Loan tưởng tượng... có chút lành lạnh, có chút giống tóc?
Bơn buồn ngủ vẫn chưa tan hết, Tạ Loan miễn cưỡng hé mắt một chút, chuyển dời tầm mắt về phía tay mình.
Màu bạc...
Không đợi Tạ Loan ý thức được điểm nào không đúng, tầm mắt anh lập tức đối diện với một đôi đồng tử dựng thẳng có màu xanh nhạt. Vẫn như cũ là khoảng khắc tầm mắt chạm vào nhau, đôi đồng tử kia sẽ hơi co rút một chút.
Đó là ánh mắt vô cùng quen thuộc thế nhưng lại không quá giống với kí ức, cảm giác xa lạ đó làm Tạ Loan lập tức mở bừng mắt, hoàn toàn tỉnh táo.
Tóc màu bạc, mắt màu xanh nhạt, gương mặt lãnh đạm nhưng cực kỳ tuấn mỹ.
Đôi mắt xanh nhạt trong suốt long lanh hệt như bảo thạch được mài dũa, chẳng qua tia sáng bóng lạnh lẽo kia làm ánh mắt này có chút lạnh như băng, là một đôi mắt rất xinh đẹp.
Tạ Loan:???
Tay còn đang sờ mái tóc của chủ nhân ánh mắt kia, Tạ Loan cứng còng tại chỗ.
Danh sách chương