Lần đánh giá tư chất lần này vào cuối tháng, sau khi hai gia trưởng rời đi, Tạ Loan ôm ấu tể ma da nâng lên cao một chút, đối mặt với ấu tể đang không ngừng đong đưa đuôi, ôn hòa nói: “Cuối tháng này sẽ có cuộc đánh giá, bảo bảo đi tham gia một lần nữa, là lần cuối cùng.”
Nghe gia trưởng nói ấu tể có chút mâu thuẫn với cuộc kiểm tra này, Tạ Loan cố ý thả lỏng giọng điệu, cũng vươn ngón tay điểm điểm đầu ấu tể đang ngẩng đầu nhìn mình.
Nói xong câu đó, Tạ Loan nhìn thấy chiếc đuôi đang lắc lư của ấu tể ma da đột nhiên ngừng lại, thế nhưng rất nhanh sau đó lại một lần nữa lắc lắc.
Nghe bé kêu ô ô, Tạ Loan liền ôm bé từ trong long giơ lên cao hơn, được giơ cao như vậy, âm thanh của ấu tể rõ ràng lại càng lớn hơn, bốn cái chân nhỏ ngắn ngủn không ngừng quơ quào.
Mặc dù không thích tham gia kiểm tra, thế nhưng nghe thanh niên dỗ dành cùng được nâng lên thật cao, ấu tể ma da liền chọn lựa ngoan ngoãn nghe lời.
Để ấu tể trên không trung đạp chân một hồi, Tạ Loan ôm ấu tể vào lòng, cũng giống như cam kết trước đó, anh ôm ấu tể trở về ao nước trong phóng.
Lúc thả ấu tể vào trong nước, Tạ Loan cúi đầu nói với bé: “Để vượt qua kỳ kiểm tra này, ngày mai Thác Đồ bắt đầu tập đi bộ ở đại sảnh.”
Tạ Loan vẫn không quên chuyện ấu tể không thể đi bộ vững vàng, tính thăng bằng hơi kém.
Nếu chỉnh sửa một chút, khuyết điểm của bé có thể tự chuyển biến tốt trong quá trình trưởng thành, vốn Tạ Loan không định quá gấp gáp, thế nhưng hiện giờ không thể không gấp.
Kết quả đánh giá không liên quan tới chuyện bé có đi vững hay không, khảo nghiệm là về thiên phú, thế nhưng nghĩ tới hình ảnh ấu tể vô tình lật xác trong cuộc kiểm tra, rất nhanh liền làm ra quyết định này.
Ấu tể ma da phát ra tiếng ô ô không muốn, được Tạ Loan xoa xoa vỏ thì lại an tĩnh lại.
Hôm sau, Tạ Loan giống như lời mình đã nói ôm ấu tể ma da tới đại sảnh, còn ôm cả tiểu nhân ngư đang vùi trong lòng anh đập đập vây đuôi.
Tìm một chỗ dựa cho tiểu nhân ngư ngồi, Tạ Loan đặt ấu tể ma da xuống cách đó không xa rồi trở lại ngồi cạnh tiểu nhân ngư.
Những ấu tể khác trong phòng dần dần tiến tới gần Tạ Loan, chỉ chốc lát sau bên người anh đã vây rất nhiều ấu tể, mà ấu tể ma da được đặt xuống cách đó không xa vẫn còn đứng im tại chỗ.
“Chíp chíp?”
Bé chim béo đỏ nhạt bay tới trên đầu Tạ Loan dùng ánh mắt đen lúng liếng của mình nhìn ấu tể ma da, phát ra hai tiếng kêu vang dội.
Tạ Loan ôm bé chim béo đang dùng hai móng vuốt bé xíu giẫm giẫm trên đầu mình xuống, đối mặt với bé chim béo đang ngoẹo đầu nhìn mình, Tạ Loan đưa tay sờ sờ cánh bé: “Thác Đồ phải luyện tập đi bộ, giống như trước kia Bội Bội học bay vậy.”
“Chíp!”
Đáp lại một tiếng, bé chim béo có lông nhung màu đỏ nhạt lập tức đập cánh bay tới bên cạnh ấu tể ma da cách đó không xa, hệt như một con gà con tròn vo đứng yên bên cạnh.
Nghĩ tới lúc mình học bay có người bồi, lần này ấu tể khố đề cũng muốn làm như vậy, mà hai bé chim béo có quan hệ tốt với ấu tể khố đề cũng bay tới ngay sau đó.
Bị nhiều ánh mắt chú ý như vậy, ấu tể ma da giống như rùa đen nhìn người thân thiết ở gần đó, nó muốn nhích tới gần Tạ Loan.
Tạ Loan đặt ấu tể cách mình cũng không quá xa, anh ngồi xếp bằng vươn hai tay với ấu tể: “Bảo bảo, chậm thôi, đi qua bên này.”
Tập đi bộ không phải chuyện mất mặt gì cả, chẳng qua ấu tể ma da này lúc đi đường có chút bất ổn, dễ lật xác mà thôi.
Mặc dù Tạ Loan nói chậm một chút nhưng tốc độ của ấu tể ma da không chậm chút nào, bé lắc lắc chiếc đuôi nhỏ sau lưng, sau đó phần phật phần phật lao tới trước.
Ba bé chim béo ở bên cạnh cũng không đập cánh mà dùng móng vuốt bé xíu của mình bước đi trên mặt thảm mềm mại, cùng ấu tể ma da đi tới trước.
Bởi vì đi nhanh nên ấu tể ma da bị lật xác cách Tạ Loan cũng khá gần, lúc này đang chổng vó đạp đạp bốn cẳng chân ngắn ngủn.
“Chíp chíp, chíp…”
Thấy ấu tể ma da lật xác, ba bé chim béo đi cùng ở bên cạnh lập tức kêu chíp chíp với Tạ Loan.
Thế nhưng không phải Tạ Loan giải cứu, Tạ Loan xoay qua vuốt tóc ấu tể nhân ngư ở bên cạnh, tiểu nhân ngư liền biết mình nên làm thế nào.
“Thác Thác.” Dùng giọng nói thanh khiết của mình gọi tên ấu tể ma da, tiểu nhân ngư đưa tay giúp ấu tể ma da nhìn giống như rùa đen lật trở lại.
Bị vây xem chăm chú, thế nhưng lúc bị ngã lại không hề bị cười ngạo hay châm chọc, sau khi được lật ngược trở lại, ấu tể ma da tiếp tục theo tuyến đường ban đầu nhích tới gần Tạ Loan.
Vài bước còn lại không bị ngã nữa, ấu tể ma da thành công đi tới bên cạnh Tạ Loan, cái đuôi nhỏ lắc lư không ngừng tựa hồ muốn được thanh niên khen ngợi.
Tạ Loan ôm ấu tể ma da đặt lên đùi mình, tay phải đặt trên lớp vỏ cứng rắn trên lưng bé, chậm rãi lại kiên nhẫn nói: “Thác Đồ phải đi chậm rãi một chút, như vậy con mới cảm nhận được đi thế nào sẽ không bị ngã.”
Giữ thăng bằng là một loại cảm giác, không phải vì thân thể có vấn đề, chỉ cần ấu tể có thể nắm vững được điều này, Tạ Loan căn bản không quá lo lắng về kết quả.
Bất quá nhìn những ấu tể khác ở xung quanh tựa hồ muốn giúp Thác Đồ, đặc biệt là ba bé chim béo, biểu tình Tạ Loan nhịn không được lại càng nhu hòa hơn.
“Mấy ngày này các con nhớ hỗ trợ Thác Đồ, nó rất cần các con giúp đỡ.” Tạ Loan nói với nhóm ấu tể.
“Chíp chíp!”
Những ấu tể khác cũng có phản ứng, mà ba bé chim béo đang ngồi xổm dưới đất cùng nhất trí ưỡn ngực với Tạ Loan, đặc biệt thanh thúy kêu hai tiếng.
Vì vậy trong khoảng thời gian kế kiếp, không chỉ bảo mẫu trong phân hội thay phiên bồi ấu tể ma da luyện tập, những ấu tể khác cũng hỗ trợ, mỗi lần ấu tể ma da vô tình lật xác đều có ấu tể đi tới gần giúp bé lật trở lại.
Chờ đến ngày tham gia kiểm tra tư chất, Tạ Loan một mình dẫn ấu tể ma da ra ngoài, bởi vì hành trình chuyến đi chỉ cần một ngày mà thôi nên con nặc khắc tư vẫn luôn dính chặt lấy anh miễn cưỡng chịu ở lại phân hội Vân Bảo chờ đợi.
Tinh cầu của tộc ma da cách Cái Á Tinh không xa, Tạ Loan ôm ấu tể tới khu chờ trắc nghiệm, người có mặt đông tới mức làm anh có chút tặc lưỡi hít hà.
Chia nhóm tiếp nhận trắc nghiệm, bất quá mỗi nhóm cũng có khá nhiều người.
Tạ Loan ở trên tinh mạng tìm hiểu được, tộc ma da yêu thích phát triển lĩnh vực quân sự, ấu tể sau khi trưởng thành thi đậu vào học viện quân sự là chuyện rất bình thường, chuyện này có ảnh hưởng trong phạm vi cả chủng tộc.
Không chỉ lúc trưởng thành, rất nhiều ấu tể ngay từ lúc bé đã có suy nghĩ trở thành một chiến sĩ xuất sắc, trong khu chờ, Tạ Loan thấy nhóm ấu tể được gia trưởng ôm trong lòng đều lắc lắc chiếc đuôi nhỏ của mình, tựa hồ rất mong đợi với cuộc trắc nghiệm đánh giá tư chất này.
Tạ Loan cúi đầu nhìn ấu tể ma da không lắc đuôi trong lòng, đưa tay xoa lớp vỏ cứng trên lưng bé: “Sau này Thác Đồ không muốn làm chiến sĩ lợi hại à?”
Hiện giờ đang là thời đại hòa bình, làm chiến dĩ xuất sắc không có nghĩa là phái ra chiến trường, thế nhưng rất nhiều ấu tể tộc ma da vẫn xem đây là vinh quang.
Bị hỏi vấn đề này, ấu tể ma da ngẩng đầu phát ra tiếng ô ô thật nhỏ với Tạ Loan, chiếc đuôi nhỏ sau lưng khẽ giật giật nhưng lại tiếp tục bất động.
Thật ra thì bé muốn, thế nhưng nhớ tới hai lần kiểm tra trước mình đều không thông qua nên không muốn nghĩ nữa.
Tư chất cần đánh giá trong cuộc trắc nghiệm này là thiên phú, chuyện này Tạ Loan không thể tìm ra phương pháp giúp bé thông qua, thế nhưng vẫn ôn hòa nói: “Nếu muốn thì đây không phải lần cuối, Thác Đồ vẫn còn hai lần cơ hội nữa, có thể chờ vài năm nữa rồi tham gia.”
Ấu tể trong tộc ma da sẽ hoàn thành đánh giá tư chất trước ba tuổi, thế nhưng đây không phải quy định cứng nhắc.
Hiện giờ ấu tể trong lòng Tạ Loan đã được hai tuổi, nếu lần này vẫn không thể thông qua, chờ lớn thêm một chút, tư chất được kích phát rồi kiểm tra cũng không xem là trái quy định.
“Hơn nữa…” Thấy ấu tể trong lòng một lần nữa lắc lắc đuôi, Tạ Loan híp mắt mỉm cười: “Muốn làm chiến sĩ xuất sắc không nhất định phải làm thuẫn binh tiên phong, còn rất nhiều phương pháp khác.”
Tiếng ô ô lại càng rõ ràng hơn, ấu tể ma da vùi đầu trong lòng Tạ Loan, chỉ còn lộ ra chiếc đuôi không ngừng dao động, hệt như nhóm ấu tể đồng tộc.
Theo số thứ tự chờ đợi, Tạ Loan nằm ở khoảng giữa.
Thời gian đánh giá tư chất rất nhanh, cũng không lâu lắm đã tới lượt Tạ Loan.
“Đi đi.” Người lớn không được phép đi cùng, Tạ Loan dừng lại ở cửa phòng nhẹ nhàng đặt ấu tể xuống.
Tầng số lắc đuôi của bé tăng nhanh, ấu tể ma da chờ đợi Tạ Loan vuốt vuốt vỏ mình một chút rồi mới ngoan ngoãn đi vào trong.
Tạ Loan đi tới cửa ra chờ đợi, vô luận kết quả thế nào, chốc nữa anh đều khen ngợi.
Nghe gia trưởng nói ấu tể có chút mâu thuẫn với cuộc kiểm tra này, Tạ Loan cố ý thả lỏng giọng điệu, cũng vươn ngón tay điểm điểm đầu ấu tể đang ngẩng đầu nhìn mình.
Nói xong câu đó, Tạ Loan nhìn thấy chiếc đuôi đang lắc lư của ấu tể ma da đột nhiên ngừng lại, thế nhưng rất nhanh sau đó lại một lần nữa lắc lắc.
Nghe bé kêu ô ô, Tạ Loan liền ôm bé từ trong long giơ lên cao hơn, được giơ cao như vậy, âm thanh của ấu tể rõ ràng lại càng lớn hơn, bốn cái chân nhỏ ngắn ngủn không ngừng quơ quào.
Mặc dù không thích tham gia kiểm tra, thế nhưng nghe thanh niên dỗ dành cùng được nâng lên thật cao, ấu tể ma da liền chọn lựa ngoan ngoãn nghe lời.
Để ấu tể trên không trung đạp chân một hồi, Tạ Loan ôm ấu tể vào lòng, cũng giống như cam kết trước đó, anh ôm ấu tể trở về ao nước trong phóng.
Lúc thả ấu tể vào trong nước, Tạ Loan cúi đầu nói với bé: “Để vượt qua kỳ kiểm tra này, ngày mai Thác Đồ bắt đầu tập đi bộ ở đại sảnh.”
Tạ Loan vẫn không quên chuyện ấu tể không thể đi bộ vững vàng, tính thăng bằng hơi kém.
Nếu chỉnh sửa một chút, khuyết điểm của bé có thể tự chuyển biến tốt trong quá trình trưởng thành, vốn Tạ Loan không định quá gấp gáp, thế nhưng hiện giờ không thể không gấp.
Kết quả đánh giá không liên quan tới chuyện bé có đi vững hay không, khảo nghiệm là về thiên phú, thế nhưng nghĩ tới hình ảnh ấu tể vô tình lật xác trong cuộc kiểm tra, rất nhanh liền làm ra quyết định này.
Ấu tể ma da phát ra tiếng ô ô không muốn, được Tạ Loan xoa xoa vỏ thì lại an tĩnh lại.
Hôm sau, Tạ Loan giống như lời mình đã nói ôm ấu tể ma da tới đại sảnh, còn ôm cả tiểu nhân ngư đang vùi trong lòng anh đập đập vây đuôi.
Tìm một chỗ dựa cho tiểu nhân ngư ngồi, Tạ Loan đặt ấu tể ma da xuống cách đó không xa rồi trở lại ngồi cạnh tiểu nhân ngư.
Những ấu tể khác trong phòng dần dần tiến tới gần Tạ Loan, chỉ chốc lát sau bên người anh đã vây rất nhiều ấu tể, mà ấu tể ma da được đặt xuống cách đó không xa vẫn còn đứng im tại chỗ.
“Chíp chíp?”
Bé chim béo đỏ nhạt bay tới trên đầu Tạ Loan dùng ánh mắt đen lúng liếng của mình nhìn ấu tể ma da, phát ra hai tiếng kêu vang dội.
Tạ Loan ôm bé chim béo đang dùng hai móng vuốt bé xíu giẫm giẫm trên đầu mình xuống, đối mặt với bé chim béo đang ngoẹo đầu nhìn mình, Tạ Loan đưa tay sờ sờ cánh bé: “Thác Đồ phải luyện tập đi bộ, giống như trước kia Bội Bội học bay vậy.”
“Chíp!”
Đáp lại một tiếng, bé chim béo có lông nhung màu đỏ nhạt lập tức đập cánh bay tới bên cạnh ấu tể ma da cách đó không xa, hệt như một con gà con tròn vo đứng yên bên cạnh.
Nghĩ tới lúc mình học bay có người bồi, lần này ấu tể khố đề cũng muốn làm như vậy, mà hai bé chim béo có quan hệ tốt với ấu tể khố đề cũng bay tới ngay sau đó.
Bị nhiều ánh mắt chú ý như vậy, ấu tể ma da giống như rùa đen nhìn người thân thiết ở gần đó, nó muốn nhích tới gần Tạ Loan.
Tạ Loan đặt ấu tể cách mình cũng không quá xa, anh ngồi xếp bằng vươn hai tay với ấu tể: “Bảo bảo, chậm thôi, đi qua bên này.”
Tập đi bộ không phải chuyện mất mặt gì cả, chẳng qua ấu tể ma da này lúc đi đường có chút bất ổn, dễ lật xác mà thôi.
Mặc dù Tạ Loan nói chậm một chút nhưng tốc độ của ấu tể ma da không chậm chút nào, bé lắc lắc chiếc đuôi nhỏ sau lưng, sau đó phần phật phần phật lao tới trước.
Ba bé chim béo ở bên cạnh cũng không đập cánh mà dùng móng vuốt bé xíu của mình bước đi trên mặt thảm mềm mại, cùng ấu tể ma da đi tới trước.
Bởi vì đi nhanh nên ấu tể ma da bị lật xác cách Tạ Loan cũng khá gần, lúc này đang chổng vó đạp đạp bốn cẳng chân ngắn ngủn.
“Chíp chíp, chíp…”
Thấy ấu tể ma da lật xác, ba bé chim béo đi cùng ở bên cạnh lập tức kêu chíp chíp với Tạ Loan.
Thế nhưng không phải Tạ Loan giải cứu, Tạ Loan xoay qua vuốt tóc ấu tể nhân ngư ở bên cạnh, tiểu nhân ngư liền biết mình nên làm thế nào.
“Thác Thác.” Dùng giọng nói thanh khiết của mình gọi tên ấu tể ma da, tiểu nhân ngư đưa tay giúp ấu tể ma da nhìn giống như rùa đen lật trở lại.
Bị vây xem chăm chú, thế nhưng lúc bị ngã lại không hề bị cười ngạo hay châm chọc, sau khi được lật ngược trở lại, ấu tể ma da tiếp tục theo tuyến đường ban đầu nhích tới gần Tạ Loan.
Vài bước còn lại không bị ngã nữa, ấu tể ma da thành công đi tới bên cạnh Tạ Loan, cái đuôi nhỏ lắc lư không ngừng tựa hồ muốn được thanh niên khen ngợi.
Tạ Loan ôm ấu tể ma da đặt lên đùi mình, tay phải đặt trên lớp vỏ cứng rắn trên lưng bé, chậm rãi lại kiên nhẫn nói: “Thác Đồ phải đi chậm rãi một chút, như vậy con mới cảm nhận được đi thế nào sẽ không bị ngã.”
Giữ thăng bằng là một loại cảm giác, không phải vì thân thể có vấn đề, chỉ cần ấu tể có thể nắm vững được điều này, Tạ Loan căn bản không quá lo lắng về kết quả.
Bất quá nhìn những ấu tể khác ở xung quanh tựa hồ muốn giúp Thác Đồ, đặc biệt là ba bé chim béo, biểu tình Tạ Loan nhịn không được lại càng nhu hòa hơn.
“Mấy ngày này các con nhớ hỗ trợ Thác Đồ, nó rất cần các con giúp đỡ.” Tạ Loan nói với nhóm ấu tể.
“Chíp chíp!”
Những ấu tể khác cũng có phản ứng, mà ba bé chim béo đang ngồi xổm dưới đất cùng nhất trí ưỡn ngực với Tạ Loan, đặc biệt thanh thúy kêu hai tiếng.
Vì vậy trong khoảng thời gian kế kiếp, không chỉ bảo mẫu trong phân hội thay phiên bồi ấu tể ma da luyện tập, những ấu tể khác cũng hỗ trợ, mỗi lần ấu tể ma da vô tình lật xác đều có ấu tể đi tới gần giúp bé lật trở lại.
Chờ đến ngày tham gia kiểm tra tư chất, Tạ Loan một mình dẫn ấu tể ma da ra ngoài, bởi vì hành trình chuyến đi chỉ cần một ngày mà thôi nên con nặc khắc tư vẫn luôn dính chặt lấy anh miễn cưỡng chịu ở lại phân hội Vân Bảo chờ đợi.
Tinh cầu của tộc ma da cách Cái Á Tinh không xa, Tạ Loan ôm ấu tể tới khu chờ trắc nghiệm, người có mặt đông tới mức làm anh có chút tặc lưỡi hít hà.
Chia nhóm tiếp nhận trắc nghiệm, bất quá mỗi nhóm cũng có khá nhiều người.
Tạ Loan ở trên tinh mạng tìm hiểu được, tộc ma da yêu thích phát triển lĩnh vực quân sự, ấu tể sau khi trưởng thành thi đậu vào học viện quân sự là chuyện rất bình thường, chuyện này có ảnh hưởng trong phạm vi cả chủng tộc.
Không chỉ lúc trưởng thành, rất nhiều ấu tể ngay từ lúc bé đã có suy nghĩ trở thành một chiến sĩ xuất sắc, trong khu chờ, Tạ Loan thấy nhóm ấu tể được gia trưởng ôm trong lòng đều lắc lắc chiếc đuôi nhỏ của mình, tựa hồ rất mong đợi với cuộc trắc nghiệm đánh giá tư chất này.
Tạ Loan cúi đầu nhìn ấu tể ma da không lắc đuôi trong lòng, đưa tay xoa lớp vỏ cứng trên lưng bé: “Sau này Thác Đồ không muốn làm chiến sĩ lợi hại à?”
Hiện giờ đang là thời đại hòa bình, làm chiến dĩ xuất sắc không có nghĩa là phái ra chiến trường, thế nhưng rất nhiều ấu tể tộc ma da vẫn xem đây là vinh quang.
Bị hỏi vấn đề này, ấu tể ma da ngẩng đầu phát ra tiếng ô ô thật nhỏ với Tạ Loan, chiếc đuôi nhỏ sau lưng khẽ giật giật nhưng lại tiếp tục bất động.
Thật ra thì bé muốn, thế nhưng nhớ tới hai lần kiểm tra trước mình đều không thông qua nên không muốn nghĩ nữa.
Tư chất cần đánh giá trong cuộc trắc nghiệm này là thiên phú, chuyện này Tạ Loan không thể tìm ra phương pháp giúp bé thông qua, thế nhưng vẫn ôn hòa nói: “Nếu muốn thì đây không phải lần cuối, Thác Đồ vẫn còn hai lần cơ hội nữa, có thể chờ vài năm nữa rồi tham gia.”
Ấu tể trong tộc ma da sẽ hoàn thành đánh giá tư chất trước ba tuổi, thế nhưng đây không phải quy định cứng nhắc.
Hiện giờ ấu tể trong lòng Tạ Loan đã được hai tuổi, nếu lần này vẫn không thể thông qua, chờ lớn thêm một chút, tư chất được kích phát rồi kiểm tra cũng không xem là trái quy định.
“Hơn nữa…” Thấy ấu tể trong lòng một lần nữa lắc lắc đuôi, Tạ Loan híp mắt mỉm cười: “Muốn làm chiến sĩ xuất sắc không nhất định phải làm thuẫn binh tiên phong, còn rất nhiều phương pháp khác.”
Tiếng ô ô lại càng rõ ràng hơn, ấu tể ma da vùi đầu trong lòng Tạ Loan, chỉ còn lộ ra chiếc đuôi không ngừng dao động, hệt như nhóm ấu tể đồng tộc.
Theo số thứ tự chờ đợi, Tạ Loan nằm ở khoảng giữa.
Thời gian đánh giá tư chất rất nhanh, cũng không lâu lắm đã tới lượt Tạ Loan.
“Đi đi.” Người lớn không được phép đi cùng, Tạ Loan dừng lại ở cửa phòng nhẹ nhàng đặt ấu tể xuống.
Tầng số lắc đuôi của bé tăng nhanh, ấu tể ma da chờ đợi Tạ Loan vuốt vuốt vỏ mình một chút rồi mới ngoan ngoãn đi vào trong.
Tạ Loan đi tới cửa ra chờ đợi, vô luận kết quả thế nào, chốc nữa anh đều khen ngợi.
Danh sách chương