——[1] Hai câu thơ trích từ bài “Lâm Giang Tiên” của Tống Huy Tông, chưa tìm được bản dịch.

Tạm dịch:

“Sầu cùng muộn tự trong tâm

Lệ rơi đặt bút viết hồi âm thư”.——

Hứa cô cô vội vàng lấy tay quạt cho ta, mà ta vẫn mềm nhũn ngồi dưới đất, không có chút khí lực. Ngay khi bà muốn tiến lên, dùng sức bấm huyệt cho ta, ta đột nhiên nhớ tới một chuyện khẩn cấp hơn. Ta vung tay ngăn tay của bà lại, giãy giụa muốn đứng lên. Thấy tình hình này, hai cung nữ bên người lập tức tiến tới đỡ ta dậy. “Hứa cô cô, Hoàng thượng biết chuyện chưa?”. Ngực của ta tựa như bị đánh cho một quyền lại một quyền, đau đớn lan tỏa từ tận sâu bên trong. “Hồi nương nương, Trần cô cô của cung Cảnh Thu đã sai người bẩm báo với Hoàng thượng. Hoàng thượng sẽ lập tức bãi triều, đi tới cung Cảnh Thu”. Hứa cô cô ngừng một chút, nói tiếp: “Hoàng thượng rất tức giận, còn không dùng xa giá, tự mình chạy tới”.

“Ngươi đã cẩn thận hỏi Trần cô cô chưa, tại sao đang tốt đẹp như vậy lại tự sát?”. Ta lo lắng sẽ nghe được tin tức không muốn nghe nhất. “Trần cô cô nói, hôm qua sau khi nương nương đi rồi, Mạc Phu nhân liền tự nhốt mình trong phòng, ai cũng không gặp. Sáng sớm ngày hôm nay, Trần cô cô theo ta tới Tây điện, đẩy cửa ra, Mạc Phu nhân đã…” Hứa cô cô cũng không nói ra được, bà cũng hiểu rõ, chuyện này bất lợi với ta như thế nào. Bởi vì ta là người cuối cùng gặp Mạc Phu nhân. Nếu như bà ta tự sát, Thượng Quan Bùi nhất định cho rằng ta nói với bà ta điều gì đó, gây áp lực, bà ta bất đắc dĩ mới đi tới bước đường cùng này. Nếu như bà ta là bị người ta mưu hại, vậy thì ta chính là nghi phạm lớn nhất. Bất luận chân tướng chuyện này ra sao, ta đều không thể tránh khỏi việc bị kéo xuống vực sâu. Mạc Phu nhân tại sao muốn đẩy ta vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan như vậy? Chẳng lẽ ngày đó ở Tây điện, những biểu hiện chân tình kia đều là để mê hoặc ta, đợi thời điểm ta không phòng bị nhất cho ta một đòn chí mạng. Nếu là như vậy, Mạc Phu nhân, ngươi đạt được mục đích rồi.

Đang suy nghĩ, đột nhiên nhìn thấy một nội thị chạy về hướng chúng ta. Hắn bước một bước mấy bậc thang liền, tới trước mặt ta quỳ xuống hành lễ: “Tiểu nhân được Hồ nội thị dặn dò, có chuyện quan trọng cần bẩm báo”. Hồ nội thị trong miệng hắn chính là người ta sắp xếp bên người Thượng Quan Bùi – Hồ Đức. Ta biết tấm lệnh bài trong tay nội thị này, đó là tín vật ta giao cho Hồ Đức. Hứa cô cô liếc mắt ra hiệu với cung nữ nội thị xung quanh, mọi người vội vàng tản ra bốn phía, cách chừng mười trượng mới dừng lại, làm thành hình nửa vòng cung xung quanh ta. Chỉ có Hứa cô cô và Tôn Tham tướng vẫn ở bên cạnh ta một tấc không rời.

“Có chuyện gì, ngươi lại đây nói”. Hứa cô cô dặn dò hắn. Hắn bò lên, khom lưng tới gần, đè thấp giọng nói: “Hoàng thượng nhìn thấy thi thể của Mạc Phu nhân, vô cùng thương tâm. Người khám nghiệm tử thi đã kiểm tra, nói là Mạc Phu nhân khoảng chừng là chết vào lúc trời vừa sáng ngày hôm qua, thời gian tử vong chính là vào thời điểm nương nương rời khỏi cung Cảnh Thu. Hoàng thượng nghe xong, nổi trận lôi đình, nói…” Hắn ngừng lại, mặt lộ vẻ khó xử. “Nói cái gì?” Ta kích động. Hắn lại tiến gần thêm một chút, âm thanh cũng nhỏ tới mức gần như không nghe thấy được: “Hoàng thượng nói, muốn cho nương nương nợ máu trả bằng máu. Hồ nội thị nghe được Hoàng thượng mật triệu Kinh Kỳ doanh vào cung, hẳn là chút nữa sẽ tới đây. Hơn nữa tất cả cửa cung đều đã đóng kín, trừ phi có thánh chỉ của Hoàng thượng, ai cũng không được phép ra khỏi cung”. Kinh Kỳ doanh? Tai ta lập tức ong lên. Hắn lại có thể truyền Kinh Kỳ doanh vào cung! Năm đó trợ giúp Thượng Quan Đạt tranh đoạt giang sơn, ngoại trừ Tư Đồ gia chúng ta xuất lực lớn nhất, còn có ba đại gia tộc khác cũng phải trả giá thê thảm, là Lý gia ở Vọng Tây, Quách gia ở Tương Dương và Tống gia ở Kiến Khang. Quách Tiệp dư và Tống Chiêu nghi trong hậu cung của Thượng Quan Bùi đều xuất thân từ hai gia tộc này. Tư Đồ gia bởi vì đời đời kết thân với hoàng triều Thượng Quan, sau tam triều liền bộc lộ tài năng, thể hiện tư thái xuất chúng siêu phàm. Còn hậu duệ của tam đại gia tộc tuy không phong quang vô hạn như Tư Đồ gia, nhưng tài năng xuất chúng cũng không ít.

Tất cả con cháu của ba đại gia tộc này đều phải gia nhập Kinh Kỳ doanh từ khi còn trẻ để rèn luyện trưởng thành, chỉ có con cháu của Tư Đồ gia không được phép gia nhập Kinh Kỳ doanh, kỳ thực việc này cũng là do các đời Hoàng Đế vì phòng ngừa Tư Đồ gia ngoại thích lộng quyền mà thiết lập luật lệ kiềm chế này. Kinh Kỳ doanh về sau trở thành quân đội các Hoàng Đế tin cậy nhất. Kinh Kỳ doanh tuy rằng theo quy định là do Ngự Lâm quân quản giáo, nhưng ngoại trừ mệnh lệnh của Hoàng thượng, bọn họ tuyệt đối không nghe theo bất kỳ người nào khác. Tuy rằng Kinh Kỳ doanh cùng lắm chỉ có ba vạn người, nhưng vì đều là tinh anh thiện chiến tuyển chọn từ ba đại gia tộc, nên nói có thể lấy một đấu mười cũng không quá. Thượng Quan Bùi lại có thể điều động Kinh Kỳ doanh, lẽ nào hắn không đợi được muốn xuống tay với ta sao? Nếu như ra tay với ta, Thượng Quan Bùi nhất định sẽ không bỏ qua cho mọi người trong phủ Đại Tể tướng. Mà sau khi khống chế được chúng ta, hắn có thể dùng chúng ta làm mồi nhử, dụ dỗ bắt ép nhị ca đi vào khuôn phép.

Chuyện Mạc Phu nhân thắt cổ tự tử truyền ra chưa tới một canh giờ, Kinh Kỳ doanh đã vào cung. Rõ ràng người Thượng Quan Bùi muốn thu phục đầu tiên là ta, sau đó mới là phủ Tể tướng. Ta nhất định phải thông báo tin tức này cho người trong phủ, để mọi người kịp ứng đối. Nhưng hiện tại cửa cung bị phong tỏa, không có thánh chỉ của Thượng Quan Bùi, không ai có thể ra được. Ta nên làm gì bây giờ? Khí lực cả người ta tựa như bị rút sạch, hai chân mềm nhũn không còn nghe sai bảo. May là Tôn Tham tướng ở bên cạnh đỡ lấy ta. Trong ba tháng này, ta dần dần sinh ra một cảm giác ỷ lại vào hơn ba mươi hán tử này tựa như đối với huynh trưởng. Hắn bình thường không nhiều lời, nhưng đã mở miệng là sẽ khiến ta cảm thấy an ổn: “Nương nương, người yên tâm, cho dù thế nào, mạt tướng đều thề sống chết bảo vệ an toàn cho người. Mạt tướng đã đáp ứng Thích Thống lĩnh, bất kể là ai, chỉ cần mạt tướng còn một hơi thở, đều không thể gây tổn thương cho nương nương”. Lúc nói chuyện, đầu hắn vẫn cúi xuống, biểu hiện cực kì tôn kính đối với ta. “Ngay cả Hoàng thượng cũng không thể!”. Câu nói cuối cùng này, giống như một luồng điện xuyên qua toàn thân ta, lập tức cho ta sức mạnh.

Đúng vậy, ta bây giờ sao có thể không biết hành sự như thế nào, chỉ biết hoang mang ở đây. Người ta phải quan tâm không chỉ có bản thân mình, mà còn có gần trăm mạng người bên dưới của điện Chiêu Dương, chưa nói đến những người thân yêu nhất của ta ở phủ Đại Tể tướng. “Nương nương, người xem!” Hứa cô cô đưa tay chỉ về phía xa xa. Ta theo tiếng kêu nhìn lại, một quân đoàn ước chừng một trăm người mặc áo tím tiến thẳng về phía chúng ta. Màu tím chính là màu chuyên dụng của Kinh Kỳ doanh, tượng trưng cho tử khí mọc lên ở phương đông, xả thân vì triều đình. Bọn họ, tới rồi. “Lạc Nhi”, ta lớn tiếng gọi, một tiểu cô nương mặc y phục màu hồng cánh sen ở không xa chạy tới. Khuôn mặt của nàng vì căng thẳng mà đỏ bừng lên, con mắt trái lại vụt sáng để lộ ra sự nhạy bén. Hiển nhiên nàng cũng từ trận thế này nhìn ra được tình thế hiểm ác điện Chiêu Dương phải đối mặt giờ khắc hiện tại. “Nương nương, người có gì dặn dò?” Thanh âm thanh thúy của nàng vang đội. Ta không nghĩ tới, một đứa trẻ vẫn chưa tới mười lăm tuổi, trên gương mặt lúc này lại toát ra vẻ hiên ngang lẫm liệt không kiềm chế nổi. Nàng cũng là đứa trẻ của Bình Nam, ta có thể tín nhiệm ngươi không? “Ngươi lập tức đi tìm chỗ trốn đi, cho dù nơi này xảy ra chuyện gì, đều không được phép đi ra. Ngươi có nghe hay không?” Ta nói rất nhanh, chỉ sợ không có đủ thời gian giao phó xong sự tình mà gây ra đại họa. Lạc Nhi chỉ yên lặng lắng nghe và gật đầu. “Đợi chúng ta đi xa rồi, ngươi mau chóng quay về điện Chiêu Dương. Nhưng phải hết sức cẩn thận, có thể sẽ có người canh gác điện Chiêu Dương. Ngươi đi vào từ cửa hông tiểu trù phòng, tìm tới phòng Hứa cô cô. Ở dưới gối Hứa cô cô có một cái lệnh tiễn. Ngươi cầm lệnh tiễn này thả xuống đất, nhen lửa là được. Hiểu không?”. Hai tay của ta nắm chặt vai Lạc Nhi móng tay thậm chí bấm sâu vào trong y phục nàng. Nhưng nàng không để ý tới đau đớn, vẫn chăm chú nhìn ta. “Lạc Nhi, cho dù như thế nào, ngươi nhất định phải phát lệnh tiễn này”. Nước mắt của ta tràn mi, hai chân trong chớp mắt mềm nhũn, quỳ xuống trên mặt đất, đối diện với đôi mắt của Lạc Nhi. “Mạng của ta, mạng của toàn bộ người trong điện Chiêu Dương, mạng của tất cả người Tư Đồ gia, thậm chí tính mạng của rất nhiều người Bình Nam, đều nằm trong một khắc đó. Vì thế xin nhờ ngươi”. Đây là lần đầu tiên ta không dùng danh xưng bổn cung ở trước mặt cung nữ. Bởi vì hiện tại ta chỉ là một nữ tử bình thường khát cầu một chút hi vọng sống. “Nương nương” thanh âm của Lạc Nhi có chút run rẩy. “Cho dù Lạc Nhi có phải liều mạng, cũng nhất định sẽ phát lệnh tiễn ra. Nương nương, người yên tâm đi”. Nói xong, nàng dập đầu với ta lạy ba cái, sau đó như một làn khói biến mất sau tầng tầng lớp lớp cột trụ trên hành lang.

Ta đứng lên, nhẹ nhàng vuốt lên quần áo đã nhăm nhúm, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa. Vệt màu tím dài khiến lòng người kinh sợ mỗi lúc một tới gần.Ta quay đầu nhìn về phía Tôn Tham tướng, chỉ thấy tay phải hắn nắm chặt chuôi kiếm của mình, móng tay vì dùng sức mà trở nên xanh lét. Đôi môi mím chặt, nhưng ánh mắt rất kiên định. Tất cả binh sĩ Ngự Lâm quân phía sau hắn giống như đều từ một khuôn mẫu đi ra, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể tuốt kiếm khỏi vỏ bảo vệ cho ta, máu tươi tại chỗ. “Tôn Tham tướng” ta gọi hắn, con ngươi của hắn đột nhiên co rút lại, quay đầu nhìn thẳng vào mắt ta: “Nương nương”, giọng nói của hắn hơi khàn, con ngươi hiện lên tơ máu, đó là dấu hiệu chuẩn bị liều mạng một lần không run sợ. “Truyền lệnh của bổn cung, không cho phép thuộc hạ của ngươi chống lại. Bổn cung không muốn thấy sự hi sinh liều lĩnh”. Thanh âm của ta vô cùng bình tĩnh.

“Nương nương, chúng ta đều không sợ chết. Vì nương nương mà chết, là vinh quang của chúng ta”. Tiếng nói của hắn trầm thấp, nhưng trong mắt lại lấp lánh sự sùng bái chấp nhất. “Bổn cung biết các ngươi đều là dũng sĩ, không sợ sinh tử. Thế nhưng lấy trứng chọi đá, hi sinh như vậy có đáng không? Đối phương là Kinh Kỳ doanh khí thế hung mãnh, chúng ta ở đây cùng lắm chỉ có chừng ba mươi người. Bổn cung ra lệnh cho các ngươi không được chống lại, bởi vì ta, các ngươi phải sống sót, tiếp tục sống sót với ta”. Câu nói sau cùng, ta tăng cao âm lượng, tất cả mọi người ở đây đều có thể nghe thấy. Tất cả bọn họ đều quay đầu nhìn về phía ta, trong mắt chỉ ánh lên một mối thù chung.

“Hứa cô cô, bổn cung nhìn vẫn còn mỹ lệ chứ?”. Hứa cô cô kinh ngạc nhìn về phía ta, câu nói này dù là ai nghe xong cũng sẽ đều có phản ứng giống như bà. Trên mặt ta hiện lên một nụ cười khổ sở: “Hoàng hậu Tư Đồ gia cho dù có phải làm tù nhân, cũng phải thật xinh đẹp, bằng không sẽ làm vấy bẩn danh tiếng của các đời mẫu nghi thiên hạ Tư Đồ gia, ta làm sao còn mặt mũi đi gặp tổ tông?”. “Tiểu thư!” Hứa cô cô rốt cuộc không kìm nén được, gục xuống vai ta nức nở. Ta không khỏi nghĩ thầm, kỳ thực mọi chuyện đi tới bước đường này, ta đã không còn mặt mũi đi gặp các vị tổ tông.

“Mạt tướng Kinh Kỳ doanh Lý Hi Vinh tham kiến Hoàng hậu nương nương”. Nam tử đi đầu dáng vẻ ôn nhuận như ngọc hành lễ với ta, tất cả tử y tướng sĩ phía sau hắn cũng dồn dập quỳ xuống hành lễ. Ta khoát tay để cho bọn họ đứng lên nói chuyện, vị Giáo úy tên gọi Lý Hi Vinh này có khẩu âm Vọng Tây êm tai, gọn gàng nhanh chóng dứt khoát, tựa như cảm giác vị ngọt của mía thấm vào tận trong tâm. “Hoàng thượng hạ lệnh để tại hạ mời nương nương cùng tất cả mọi người trong điện Chiêu Dương di giá tới cung Cảnh Thu”. Ngữ khí của hắn ôn hòa. “Mời? Để Kinh Kỳ doanh gióng trống khua chiêng như vậy, động dao động thương tới mời bổn cung?” Ta cười gằn. “Tại hạ chỉ theo lệnh làm việc, xin nương nương đừng làm khó tại hạ”. Hắn vẫn bình tĩnh, không bị ta làm cho tức giận, ngữ khí không chút thay đổi. “Bổn cung không làm khó dễ ngươi, ta có thể theo ngươi đi. Thế nhưng cũng hi vọng Lý Giáo úy không làm khó người của điện Chiêu Dương”. Hắn làm một tư thế xin mời, ta nhấc một bên váy, đi theo sau lưng hắn, cất bước hướng về phía cung Cảnh Thu. Phía sau là tiếng binh lính Kinh Kỳ doanh gỡ vũ khí trên người Tôn Tham tướng và thuộc hạ. Sau đó, cung đình trống trải lại khôi phục sự tĩnh mịch vô hạn, tất cả mọi người đều không lên tiếng, theo sau lưng ta xuất phát tới cung Cảnh Thu. Từ điện Chiêu Dương đi qua cung Cảnh Thu cùng lắm là mất thời gian một tuần trà, nhưng lại là khoảng thời gian dài nhất kể từ khi ta sinh ra cho tới bây giờ. Trong lòng trăm nghìn ý nghĩ xoay chuyển, nhưng lại không có một phương án giải quyết nào. Mà điều khiến cho ta lo lắng nhất chính là, Lạc Nhi, ngươi đã thành công hay chưa?

“Nương nương, đã tới rồi”. Lý Giáo úy ngừng lại. Ta ngẩng đầu nhìn, cung Cảnh Thu xơ xác không khác chút nào so với ấn tượng của ta ngày hôm qua. Nhưng có một điều khác biệt, đó chính là tâm trạng của ta. Ngày hôm qua, ta tới để xét hỏi người, mà hôm nay, ta là người bị xét hỏi. Đời người không thể lường trước được khiến ta không biết phải nói gì. Đang lúc hoảng loạn xuất thần, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng động giống như tiếng gầm thét chói tai. Ta ngay tức khắc quay đầu nhìn lại, trên bầu trời thoáng chốc vụt sáng một vệt màu đỏ chói mắt như lửa, xuyên thẳng vào mây trời, vẽ lên bầu trời xanh thẳm một sắc màu tươi đẹp nổi bật dị thường. Nương theo từng tiếng nổ, vệt sáng càng lúc càng lên cao, cho tới khi đi tới điểm cuối cùng của bầu trời, màu đỏ yêu dã vẫn thật lâu không tiêu tan.

Khóe miệng ta không khỏi nhếch lên, khá lắm, Lạc Nhi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện