Gia đình họ dừng chân tại một trung tâm thương mại, đây là vì muốn chiều ý của Tiểu Đồng, con bé muốn đi ăn gà rán.

Hoắc Trương luôn ôm Tiểu Đồng trên tay, gương mặt lúc nào cũng thể hiện sự cưng chiều bé con.

Ba người ngồi vào bàn, Uyển Chi nhìn Hoắc Trương đang cắt gà ra dĩa mà bất lực, anh mà còn chiều Tiểu Đồng kiểu này nữa chắc con bé sẽ hư mất.

Chiếc dĩa chẳng mấy chốc đã đẩy về phía cô, Uyển Chi ngạc nhiên nhìn người trước mắt, ý muốn hỏi cái dĩa này là sao? " Em ăn đi, đừng nghệt mặt ra như thế chứ."

Hoắc Trương bật cười nhìn cô, gương mặt cô từ ngơ ngác chuyển thành đỏ hồng, vô cùng đáng yêu, anh vẫn còn nhớ thói quen ăn uống của cô, Uyển Chi rất thích ăn gà nhưng vô cùng ghét việc phải cắt nó ra.

Uyển Chi nhìn cái đĩa trước mặt mình, tâm trạng có chút bối rối nhưng cô không thể cứ mãi ngồi im ở đấy được, đành phải cầm nĩa lên ăn.

" Chú xấu quá, Tiểu Đồng cũng muốn được cắt ra như thế."

Tiểu Đồng thấy Hoắc Trương chỉ quan tâm đến mẹ mình thì liền ganh tị, bắt đầu mè nheo với anh, nhìn gương mặt phụng phịu của con bé làm anh bật cười, không nhịn được mà nhéo lấy cái má bánh bao đấy.

" Đương nhiên Tiểu Đồng cũng sẽ có phần mà."

Hoắc Trương bắt đầu cắt nhỏ từng miếng gà ra cho bé con, Tiểu Đồng nhìn đĩa gà đang được cắt nhỏ ra thì vô cùng hào hứng, xem ra con bé có thói quen ăn uống rất giống Uyển Chi.

" Mẹ ơi, ăn xong con có thể đi khu vui chơi không?"

Tiểu Đồng đưa ánh mắt long lanh nhìn Uyển Chi, đây không phải là lần đầu tiên con bé đến đây, ở đây có một khu vui chơi rất lớn, thỉnh thoảng Uyển Chi sẽ cho phép Tiểu Đồng chơi ở đấy.



“Được.”

Uyển Chi gật đầu, dù sao một lát nữa cô cũng muốn đi đến khu thức ăn mua một số thứ để chuẩn bị cho bữa ăn ngày mai.

Nửa tiếng sau.

Hoắc Trương và Uyển Chi cùng nhau dạo quầy thực phẩm, không khí giữa họ vô cùng gượng gạo. Lúc nãy sau khi đưa Tiểu Đồng đến khu vui chơi xong, Hoắc Trương lại lên tiếng bảo anh cũng muốn mua vài thứ nên sẽ đi với cô.

" Anh muốn mua gì thì cứ đi mua đi, lát nữa chúng ta sẽ gặp lại tại đây được chứ?"

Uyển Chi nhìn Hoắc Trương nói, cô làm sao có thể tự nhiên khi mà có anh ở bên cạnh chứ, chi bằng cứ đuổi khéo đi, hi vọng anh sẽ hiểu ý cô.

Nhưng sự thật thì luôn phũ phàng, Hoắc Trương nhìn cô, ánh mắt anh có phần hơi ngại ngùng

" Ừm…ờ… Em có thể cho anh đi cùng được không? Thật ra anh cũng không rành về những loại thực phẩm này cho lắm."

Đương nhiên lời này đều là diễn rồi, mục đích của anh là muốn được đi cùng cô, sao có thể dễ dàng chỉ vì một lời đuổi khéo của cô mà anh bỏ đi được chứ.

Uyển Chi nhìn Hoắc Trương cô cũng chẳng biết nói gì lúc này nữa, đành phải thở dài đi thẳng về phía trước.

Hoắc Trương mỉm cười âm thầm đẩy xe phía sau cô, nhìn họ cứ như một cặp vợ chồng đang cùng nhau mua thức ăn cho gia đình vậy.

Uyển Chi cầm hai bó rau lên bắt đầu quan sát xem bó nào tươi hơn, Hoắc Trương chăm chú nhìn cô, rồi lại nhìn hai bó rau kia, anh chẳng thấy chúng khác nhau chỗ nào cả.

Họ cứ đi hết quầy này đến quầy khác, Uyển Chi cũng mua được kha khá món, trong đó có một ít bánh kẹo dành cho Tiểu Đồng.



" Anh không mua gì sao?"

Uyển Chi nhìn anh, số thức ăn của cô mua có thể ăn được trong mấy ngày, còn anh nãy giờ cứ đi theo đẩy xe chứ chẳng mua gì cả, làm cô có chút áy náy, sức khoẻ người ta đã không tốt rồi mà cô còn không biết điều để người ta đẩy xe cho mình.

" Anh không biết nên mua gì cả, em có thể giúp anh được không?"

Giọng nói có chút yếu đuối, thực ra bình thường anh làm gì rảnh đến nổi nấu ăn ở nhà, đến giờ ăn chỉ cần đặt đồ ăn bên ngoài chuyển đến hoặc là đến nhà hàng ăn.

Vì muốn ở bên cạnh Uyển Chi thêm một chút nên anh mới bịa ra cái lí do vớ vẩn này.

Uyển Chi cùng anh đi dạo một vòng quầy thực phẩm, cô xem xét kỹ lưỡng, sức khoẻ anh không tốt nên thức ăn cũng nên được chọn lọc, không thể ăn tạp nham được.

Uyển Chị đứng trước quầy thịt, cô cứ hết nhìn miếng này rồi lại nhìn miếng khác, đứng cả buổi vẫn không chọn được gì, xem cô kìa, lựa còn kỹ hơn lúc nãy.

" Không cần nghiêm trọng đến vậy đâu."

Thấy Uyển Chi cứ mãi đắn đo, Hoắc Trương cầm đại một vỉ thịt lên bỏ vào trong xe đẩy, anh sợ rằng nếu để cô đứng ở đây thêm một lát thì Tiểu Đồng sẽ hoảng loạn vì chờ ba mẹ quá lâu mất.

Nhưng Uyển Chi nào chịu như vậy, cô lấy vĩ thịt kia ra, đặt một cái khác vào thay thế với lời khuyên miếng thịt này tươi hơn, ăn sẽ tốt cho sức khỏe.

" Nghe theo em."

Uyển Chi đứng hình trước câu nói của Hoắc Trương, mặt cô thoáng ửng hồng, anh lại như thế, lại dùng những câu như thế.

Uyển Chi đi về phía trước, cố tình né tránh việc phải nói chuyện với anh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện