Sáng hôm sau, Uyển Chi bắt xe đi học, đêm qua ba cô về nhà rất trễ, đã vậy ông còn phải làm việc đến khuya muộn nên hôm nay cô muốn ông nghỉ ngơi.

Uyển Chi đến trường từ rất sớm, mở cửa lớp ra thì chẳng có ai ở bên trong, cũng tốt đây thực sự là lý do tại sao cô lại muốn đi sớm.

Uyển Chi đi đến chỗ của Hoắc Trương, cô bỏ vào trong hộc bàn một bịch màu trắng, trong đó là tất cả thuốc, dụng cụ y tế liên quan đến vết thương của anh.

Vì không biết tình trạng của anh nặng đến đâu nên cô đành phải mua hết tất cả cho chắc.

Uyển Chi sau khi làm xong cũng trở về chỗ của mình, cô lấy sách vở ra làm bộ như chưa có gì xảy ra nhưng thực chất tim cô như đang muốn rớt ra ngoài đây.

Một lúc sau thì mọi người cũng đến, không gian bắt đầu ồn ào náo nhiệt hơn, đương nhiên chẳng ai quan tâm đến sự khác thường của cô.

Sau khi chuông reo thì Hoắc Trương mới bắt đầu đi vào lớp, anh nhìn Uyển Chi đang cúi mặt vào sách sau đó cũng đi về chỗ của mình như không có gì xảy ra.



Hoắc Trương định để cặp vào hộc bàn nhưng khi vừa đưa tay vào anh đã nhận thấy có thứ gì đó đang ở bên trong, lấy ra chính là một bọc thuốc. Hoắc Trương liếc nhìn Uyển Chi đang giả vờ cúi mặt vào sách sau đó bất giác mỉm cười.

“ Đại ca, cái này theo em suy đoán chắc chắn là có người thích đại ca thấy đại ca bị thương liền muốn quan tâm chăm sóc đấy.”

Trịnh Hào đã không nói thì thôi, mỗi lần cậu nói chẳng khác loa phát thanh là mấy thành công thu hút sự chú ý của mọi người.

Mọi người xì xầm bàn tán, tìm ra chủ nhân của bộc thuốc này.

“ Sáng nay em đi học rất sớm nhưng không thấy ai đến chỗ đại ca để giở trò chắc chắn người này đã đi học sớm hơn cả em….. Uyển Chi…”

Trịnh Hào đột ngột nhìn Uyển Chi làm cô giật cả mình, chẳng lẽ cậu ta đã thấy cô để đồ vào hộc bàn của Hoắc Trương.

Uyển Chi cố gắng bình tĩnh nhìn cậu ta, cố gắng tỏ ra mình không liên quan đến chuyện này. Hoắc Trương cũng nhìn cô.

“ Sáng nay cậu đi sớm như vậy có thấy ai ở trong lớp không?”

“Không.”

Uyển Chi làm ra vẻ không biết gì nhưng thực ra cô lo muốn chết đi được không biết mọi người có tin lời cô hay không.

“ Vậy chẳng lẽ còn đến sớm hơn Uyển Chi sao?”



Trịnh Hào ngốc đương nhiên không nhìn ra vấn đề, anh tiếp tục đưa ra các suy luận dỏm.

“ Đừng suy đoán nữa, là tôi nhờ người mua dùm, chắc sáng nay cậu ấy bỏ vào.”

Hoắc Trương lên tiếng giải vây dùm cô, cũng nhờ vậy mà mọi người không còn bàn tán nữa.

Uyển Chi thở phào nhưng cũng vì vậy mà ngượng đỏ mặt, chắc chắn là anh đã đoán ra được chủ nhân của bộc thuốc ấy là cô rồi.

Đến giờ ăn trưa, Uyển Chi cố tình tránh mặt anh, cô không ăn trưa ở phòng ăn mà tìm cho mình một góc sau nhà thi đấu của trường để ăn.

Cũng may ở đây có nhiều cây xanh nên không gian khá mát mẻ, Uyển Chi nhớ lại chuyện lúc sáng, nếu lúc đó cô bị mọi người phát hiện chắc cô đội mười cái quần.

Ngồi một lúc thì cô cũng đã ăn xong bữa trưa, đang định rời đi thì cô nghe thấy có ai đang nói gì đó. Uyển Chi phát hiện âm thanh đó phát ra từ bên trong nhà thi đấu.

Uyển Chi nhìn vào trong thì thấy đó là thầy giáo bộ môn và một bạn học sinh, bọn họ đang bàn bạc về kế hoạch đổi điểm số.

Uyển Chi nghe không sót một chữ nào, kế hoạch sẽ diễn ra vào tối nay, thầy giáo sẽ dùng tài khoản của một giáo viên khác để hack hệ thống nhà trường, từ đó đổi điểm sổ của cậu và một số học sinh khác

Nếu chuyện này bị phát giác người chịu trách nhiệm nhất định sẽ không phải là ông, đổi điểm của nhiều người như vậy nhất định nhà trường cũng sẽ không tra ra được mục tiêu của hung thủ.

Đang lúc Uyển Chi định rời đi thì con chó của trường từ đâu xuất hiện, nó sủa lên làm cô giật cả mình, hai người bên trong phòng cũng nghe được âm thanh chó sủa, họ đi ra ngoài kiểm tra thì không thấy ai. Sau đó họ cũng nhanh chóng rời đi để tránh bị người khác chú ý.

Uyển Chi đang trốn ở bụi cây gần đấy cùng Hoắc Trương, anh bịt miệng cô lại để cô không phát ra âm thanh.

Đến khi thấy họ đã đi hết, anh từ từ thả tay xuống, Uyển Chi cũng đứng dậy rời khỏi bụi cây, tìm đến một nơi kín đáo hơn nói chuyện.

“ Bây giờ phải làm sau đây, chúng ta có nên báo cho mọi người.”

Uyển Chi hỏi ý kiến của Hoắc Trương, từ trước đến nay cô chưa từng trải qua những chuyện như thế này đương nhiên có chút bối rối.

“ Từ từ đã, dù sao chúng ta cũng không có bằng chứng, nếu bây giờ báo cáo nhất định sẽ làm bứt dây động rừng.”

Lời Hoắc trương nói không hề sai, cả hai rơi vào trầm tư, đột nhiên Hoắc Trương nói nhỏ gì đó vào tai Uyển Chi, cô nhìn anh….
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện