Uyển Chi nhìn về phía đang phát ra âm thanh, cô khá bất ngờ khi nhìn thấy Hạ Tịnh đang đứng đấy, đôi mắt không dấu được sự tức giận:
“ Tại sao mày lại ở đây?”
“ Tại sao ư? Tao chỉ là đang trả thù lại những gì mà tao đã phải chịu trong quá khứ thôi.”
Hạ Tịnh đi thẳng đến vung tay tát vào mặt của Uyển Chi, cô ta gào thét trong tức giận, những gì xảy ra vào năm năm trước cô ta chưa từng quên.
Uyển Chi khó hiểu nhìn cô ta, cô đã làm gì để cô ta phải trả thù lên con cô chứ? Năm năm qua cô luôn an phận mà sống, chẳng gây hại đến ai.
“ Chắc mày vẫn còn nhớ năm năm trước trong đêm tiệc cuối năm của lớp mày và Hoắc Trương đã phát sinh quan hệ chứ? Mày có biết người chuốc thuốc mày là ai không?”
Uyển Chi im lặng không trả lời, dựa vào cách nói này của cô ta, cô cũng đoán được rồi.
“ Đúng chính là tao, đêm đó tao muốn mà phải bị lũ người kia chơi đến chết nhưng cuối cùng thì sao chứ? Mày được Hoắc Trương cứu.”
Uyển Chi vẫn tiếp tục im lặng, chẳng lẽ chỉ vì như thế mà cô ta lại trả thù cô sao? Thật nực cười.
“ Sau đó hắn ta đã tìm đến tao, hắn dùng cách thức tương tự để dày vò tao, chính hắn khiến tao đánh mất chính mình, trở thành một kẻ nghiện, đến ba mẹ cũng chối bỏ tao.”
Hạ Tịnh đưa con mắt giận dữ nhìn Uyển Chi, cô ta đổ mọi tội lỗi lên người Uyển Chi, cô ta luôn nghĩ rằng nếu không phải vì Uyển Chi, cô ta sẽ không gặp những chuyện như thế này, những chuyện mà cô ta trải qua Uyển Chi nhất định cũng phải trải qua.
Uyển Chi đưa đôi mắt nhìn Hạ Tịnh, thì ra là vậy, Hoắc Trương vì muốn trả thù cho cô mà dùng phương thức tương tự để trả thù cô ta, cô đúng là không thể bao che cho Hoắc Trương, những gì anh làm đúng là quá máu lạnh nhưng Hạ Tịnh cũng chẳng phải dạng vừa, nếu cô ta không tính kế với cô thì có lẽ bây giờ cô ta cũng không thành ra cái bộ dạng này.
Cô ta chỉ là không thể trả thù được Hoắc Trương nên mới nhắm vào cô và con gái mà thôi.
Chuyện cô cần làm lúc này chính là cố níu thời gian đợi Hoắc Trương đến, cô có linh cảm anh chắc chắn sẽ tìm được mẹ con cô.
“ Thì sao? Ác giả ác báo, Hoắc trương cũng chỉ là ăn miếng trả miếng với cô thôi, thử hỏi nếu đêm đó người lên giường cùng tôi không phải Hoắc Trương thì sao? Cô đã từng nghĩ đến chưa?”
Uyển Chi nhìn thẳng vào mắt của Hạ Tịnh, cô trả lời từng chữ thật dứt khoát, mục đích của cô là muốn chọc điên cô ta lên, cô rất hiểu tính cách của Hạ Tịnh, một khi cô ta điên tiết, nhất định cô sẽ bị đánh một trận.
Dựa vào cách nói chuyện của Hạ Tịnh, xem ra ngày hôm nay cô và Tiểu Đồng khó thoát khỏi đây, chi bằng để cô ta đánh xả giận để kéo thời gian trước khi cô ta đi vào kế hoạch chính.
“ Mày! Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.”
Một tiếng chát vang lên, Hạ Tịnh lôi Uyển Chi đến một góc tường, cô ta liên tục đánh đá vào người Uyển Chi, cô chỉ còn cách khom người lại để tránh vài bộ phận nhạy cảm.
“ Mày không xứng đáng có được hạnh phúc, từ khi mày được sinh ra cha mẹ của mày đã bỏ rơi mày, người như mày chính là sao chổi, là sao chổi mà có hiểu không?”
Hạ Tịnh liên tục đá vào bụng của Uyển Chi, cô đau đớn, gương mặt trắng bệt, cô nhất định phải cố gắng, chắc chắn Hoắc Trương sẽ đến cứu cô.
Ở bên này, đã nhiều giờ tìm kiếm nhưng vẫn chưa có chút tin tức nào của Uyển Chi và Tiểu Đồng, Hoắc Trương vô cùng lo lắng và tức giận, anh cố bình tâm suy nghĩ, nhìn vào bức ảnh của Tiểu Đồng, đột nhiên trong đầu Hoắc Trương lóe lên một suy nghĩ.
Lập tức đứng dậy, dù cho cơ hội có là 0.01% thì anh cũng phải thử, giờ phút này không gì quan trọng bằng việc tìm được vợ con anh.
Ở khu nhà hoang, Uyển Chi đã không còn gắng gượng được, khóe môi rỉ máu, Uyển Chi mệt mỏi nhìn về phía con gái, ráng lên một lát nữa thôi.
Hạ Tịnh cũng đã dừng tay, cô ta không muốn Uyển Chi chết, đúng như Hoắc Trương tùng nói để kẻ thù chết chính là cách trả thù nhẹ nhàng nhất.
“ Vào đi.”
Một lũ đàn ông quần áo rách rưới trông vô cùng bẩn thiểu bước vào trong, đôi mắt họ nhìn cô vô cùng ghê tởm, lúc này Uyển Chi đã có chút sợ hãi, cô không thể tưởng tượng được việc gì sẽ xảy ra nếu Hoắc Trương không tìm ra được mẹ con cô.
“ Tận hưởng đi.”
Hạ Tịnh nắm lấy tóc của Uyển Chi, cô ta nhếch môi cười, thái độ của cô ta vô cùng đắc thắng, xem ra cô ta đã kên kế hoạch rất rõ ràng.
“ Tại sao mày lại ở đây?”
“ Tại sao ư? Tao chỉ là đang trả thù lại những gì mà tao đã phải chịu trong quá khứ thôi.”
Hạ Tịnh đi thẳng đến vung tay tát vào mặt của Uyển Chi, cô ta gào thét trong tức giận, những gì xảy ra vào năm năm trước cô ta chưa từng quên.
Uyển Chi khó hiểu nhìn cô ta, cô đã làm gì để cô ta phải trả thù lên con cô chứ? Năm năm qua cô luôn an phận mà sống, chẳng gây hại đến ai.
“ Chắc mày vẫn còn nhớ năm năm trước trong đêm tiệc cuối năm của lớp mày và Hoắc Trương đã phát sinh quan hệ chứ? Mày có biết người chuốc thuốc mày là ai không?”
Uyển Chi im lặng không trả lời, dựa vào cách nói này của cô ta, cô cũng đoán được rồi.
“ Đúng chính là tao, đêm đó tao muốn mà phải bị lũ người kia chơi đến chết nhưng cuối cùng thì sao chứ? Mày được Hoắc Trương cứu.”
Uyển Chi vẫn tiếp tục im lặng, chẳng lẽ chỉ vì như thế mà cô ta lại trả thù cô sao? Thật nực cười.
“ Sau đó hắn ta đã tìm đến tao, hắn dùng cách thức tương tự để dày vò tao, chính hắn khiến tao đánh mất chính mình, trở thành một kẻ nghiện, đến ba mẹ cũng chối bỏ tao.”
Hạ Tịnh đưa con mắt giận dữ nhìn Uyển Chi, cô ta đổ mọi tội lỗi lên người Uyển Chi, cô ta luôn nghĩ rằng nếu không phải vì Uyển Chi, cô ta sẽ không gặp những chuyện như thế này, những chuyện mà cô ta trải qua Uyển Chi nhất định cũng phải trải qua.
Uyển Chi đưa đôi mắt nhìn Hạ Tịnh, thì ra là vậy, Hoắc Trương vì muốn trả thù cho cô mà dùng phương thức tương tự để trả thù cô ta, cô đúng là không thể bao che cho Hoắc Trương, những gì anh làm đúng là quá máu lạnh nhưng Hạ Tịnh cũng chẳng phải dạng vừa, nếu cô ta không tính kế với cô thì có lẽ bây giờ cô ta cũng không thành ra cái bộ dạng này.
Cô ta chỉ là không thể trả thù được Hoắc Trương nên mới nhắm vào cô và con gái mà thôi.
Chuyện cô cần làm lúc này chính là cố níu thời gian đợi Hoắc Trương đến, cô có linh cảm anh chắc chắn sẽ tìm được mẹ con cô.
“ Thì sao? Ác giả ác báo, Hoắc trương cũng chỉ là ăn miếng trả miếng với cô thôi, thử hỏi nếu đêm đó người lên giường cùng tôi không phải Hoắc Trương thì sao? Cô đã từng nghĩ đến chưa?”
Uyển Chi nhìn thẳng vào mắt của Hạ Tịnh, cô trả lời từng chữ thật dứt khoát, mục đích của cô là muốn chọc điên cô ta lên, cô rất hiểu tính cách của Hạ Tịnh, một khi cô ta điên tiết, nhất định cô sẽ bị đánh một trận.
Dựa vào cách nói chuyện của Hạ Tịnh, xem ra ngày hôm nay cô và Tiểu Đồng khó thoát khỏi đây, chi bằng để cô ta đánh xả giận để kéo thời gian trước khi cô ta đi vào kế hoạch chính.
“ Mày! Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng.”
Một tiếng chát vang lên, Hạ Tịnh lôi Uyển Chi đến một góc tường, cô ta liên tục đánh đá vào người Uyển Chi, cô chỉ còn cách khom người lại để tránh vài bộ phận nhạy cảm.
“ Mày không xứng đáng có được hạnh phúc, từ khi mày được sinh ra cha mẹ của mày đã bỏ rơi mày, người như mày chính là sao chổi, là sao chổi mà có hiểu không?”
Hạ Tịnh liên tục đá vào bụng của Uyển Chi, cô đau đớn, gương mặt trắng bệt, cô nhất định phải cố gắng, chắc chắn Hoắc Trương sẽ đến cứu cô.
Ở bên này, đã nhiều giờ tìm kiếm nhưng vẫn chưa có chút tin tức nào của Uyển Chi và Tiểu Đồng, Hoắc Trương vô cùng lo lắng và tức giận, anh cố bình tâm suy nghĩ, nhìn vào bức ảnh của Tiểu Đồng, đột nhiên trong đầu Hoắc Trương lóe lên một suy nghĩ.
Lập tức đứng dậy, dù cho cơ hội có là 0.01% thì anh cũng phải thử, giờ phút này không gì quan trọng bằng việc tìm được vợ con anh.
Ở khu nhà hoang, Uyển Chi đã không còn gắng gượng được, khóe môi rỉ máu, Uyển Chi mệt mỏi nhìn về phía con gái, ráng lên một lát nữa thôi.
Hạ Tịnh cũng đã dừng tay, cô ta không muốn Uyển Chi chết, đúng như Hoắc Trương tùng nói để kẻ thù chết chính là cách trả thù nhẹ nhàng nhất.
“ Vào đi.”
Một lũ đàn ông quần áo rách rưới trông vô cùng bẩn thiểu bước vào trong, đôi mắt họ nhìn cô vô cùng ghê tởm, lúc này Uyển Chi đã có chút sợ hãi, cô không thể tưởng tượng được việc gì sẽ xảy ra nếu Hoắc Trương không tìm ra được mẹ con cô.
“ Tận hưởng đi.”
Hạ Tịnh nắm lấy tóc của Uyển Chi, cô ta nhếch môi cười, thái độ của cô ta vô cùng đắc thắng, xem ra cô ta đã kên kế hoạch rất rõ ràng.
Danh sách chương