Ngày đầu tiên đi làm, trong phòng làm việc không thấy chút không khí nào sau kì nghỉ lễ, mỗi người đều kiểm tra tư liệu trong tay một lần nữa để sẵn sàng cho cuộc đàm phán sắp tới.

Thời gian rất nhanh đã đến mười giờ sáng, Tống Khải Minh mang theo luật sư xuất hiện đúng giờ ở phòng họp trong văn phòng gia đình. Hôm nay hắn vẫn ăn mặc bình thường, như thể chỉ tiện đường ghé qua tham quan.

Về phía Vĩnh Tinh, hai vị Thiệu đổng đều có việc không thể tới tham gia, phỏng chừng họ cũng biết việc thu mua rất khó đàm phán ngay lập tức nên để Thiệu Quang Kiệt tự mình quyết định.

Trên bàn đàm phán, hai anh em tiết kiệm những lời hàn huyên không cần thiết, Thiệu Quang Kiệt nhanh chóng đưa ra lời đề nghị mới nhất của Tập đoàn Vĩnh Tinh: "50 triệu USD".

Nghe được con số này, Tống Khải Minh gật đầu, mặt không nhìn ra cảm xúc: "Đổi thành đô la thật rồi."

"Bởi vì chúng tôi vô cùng có thành ý với lần thu mua này." Thiệu Quang Kiệt nói tới đây, như là hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui, nháy mắt với Lâm Dục Thư bên cạnh.

Lâm Dục Thư biết đến lúc cậu ra sân, lập tức nói tiếp: "Tống tiên sinh, anh cũng có thể nói điều kiện của mình."

Giọng nói của cậu đều đều và vững vàng, giống như một cỗ máy đàm phán không có cảm xúc. Tống Khải Minh không ngờ cậu lại chủ động nói chuyện nên vô cớ quét mắt nhìn cậu một cái, lại nói với Thiệu Quang Kiệt: "Chuyện giá thu mua có thể bỏ qua một bên, đối với S-Power, kế hoạch tương lai của Vĩnh Tinh là gì?"

"Thành lập bộ phận SP, do Tống tiên sinh làm kỹ sư trưởng." Trả lời vẫn là Lâm Dục Thư.

Theo lý mà nói, vấn đề quan trọng này hẳn là không tới lượt Lâm Dục Thư trả lời, dù sao ông chủ cũng không lên tiếng, nào có đạo lý nhân viên lắm miệng? Nhưng cậu trả lời tự nhiên như thế, người sáng suốt đều nhìn ra được Thiệu Quang Kiệt đã trao quyền đàm phán cho cậu.

"Tôi không đồng ý." Tống Khải Minh cuối cùng cũng nhìn Lâm Dục Thư. "Tôi yêu cầu thành lập công ty con SP, tôi sẽ nắm giữ 70% cổ phần."

"Bảy...?" Thiệu Quang Kiệt vốn đã không nói tiếp, nhưng nghe được yêu cầu của Tống Khải Minh, anh ta sững sờ trừng to hai mắt, bộ dáng khó có thể tin được.

Lâm Dục Thư bình tĩnh hơn Thiệu Quang Kiệt rất nhiều, mặt không đổi sắc đưa cho Tống Khải Minh ba chữ: "Không thể nào."

Sự trấn định của cậu giống như một liều thuốc trợ tim, khiến Thiệu Quang Kiệt trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm.

"Không thể nào?" Tống Khải Minh nhướng mày, trong giọng nói mang theo ý tứ phân cao thấp với Lâm Dục Thư: "Chuyện này tôi không thương lượng, cậu nhanh như vậy đã xác định và nói" Không thể nào"?"

"Không thể chính là không thể, chuyện này bên Vĩnh Tinh cũng sẽ không thương lượng." Lâm Dục Thư không nhanh không chậm nói. "Tống tiên sinh, đàm phán cần thành ý của cả hai bên. Nếu kết quả thu mua là anh chiếm 70% cổ phần, vậy rốt cuộc là mua lại hay sáp nhập?"

Tống Khải Minh mím chặt môi, giữa hai lông mày hiện lên vẻ không vui.

Cho dù lần trước bị luật sư lừa gạt cũng chưa thấy hắn mất hứng như vậy.

"Tại sao Vĩnh Tinh lại hợp nhất với một nhà máy cải tiến?" Lâm Dục Thư vẫn duy trì nhịp điệu đàm phán, câu nào cũng gai góc và có lý. "Nếu cuối cùng hợp tác theo cách này, thế giới bên ngoài sẽ nghĩ gì về việc quản lý của Vĩnh Tinh? Họ sẽ mất niềm tin vào Vĩnh Tinh, điều này cũng không tốt cho sự phát triển của S-Power. Vì vậy, việc mua lại này, tôi hy vọng Tống tiên sinh sẽ cân nhắc làm thế nào để tối đa hóa lợi ích của cả hai bên, chứ không phải lợi ích cá nhân anh."

"Quản lý Lâm." Trong giọng nói Tống Khải Minh mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi. "Anh họ tôi còn chưa lên tiếng, có phải cậu hơi quá rồi không?"

Hắn nghiền hai chữ cuối cùng rất nặng, phảng phất như đang nhắc nhở Lâm Dục Thư --- Lúc riêng tư cậu nói như thế nào?

Nếu không phải giữa hai người là bàn hội nghị thật rộng, Lâm Dục Thư thậm chí hoài nghi Tống Khải Minh muốn túm cổ áo cậu.

"Lời quản lý Lâm nói có hơi thẳng thắn." Thiệu Quang Kiệt vào vai chính diện, nhìn như đang trách cứ Lâm Dục Thư nhưng trên thực tế vẫn là đang nói cho Tống Khải Minh nghe: "Đều là người một nhà, sao Khải Minh có thể chỉ nghĩ cho mình chứ?"

"Cuộc thu mua này có thể mang lại lợi ích cho cả hai bên." Lâm Dục Thư nói thêm: "Bên Tống tiên sinh nhường một chút, phía Vĩnh Tinh nhường một chút, đôi bên cùng thắng không phải việc gì khó."

Thực tế lời này của Lâm Dục Thư cũng đang nhắc nhở Thiệu Quang Kiệt, đừng tiếp tục nghĩ đến việc lợi dụng Tống Khải Minh.

Nhưng Thiệu Quang Kiệt hiển nhiên không nghe ra ẩn ý của Lâm Dục Thư, còn cảm giác anh ta và Lâm Dục Thư dường như ở cùng một phe, nói với Tống Khải Minh: "Đương nhiên, ai không hy vọng đôi bên cùng có lợi đây? Phải xem em họ có thể nhường một chút hay không."

"Được rồi." Tống Khải Minh đứng dậy, ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Lâm Dục Thư: "Tôi sẽ suy nghĩ một chút."

Vòng đàm phán thứ hai vẫn kết thúc nhanh chóng.

Sau khi Tống Khải Minh rời đi, Thiệu Quang Kiệt không thể che giấu thái độ đắc thắng được nữa, nói với Lâm Dục Thư: "Cậu có thấy sắc mặt Tống Khải Minh không? Cậu lại có thể làm cho hắn nhận thua, tôi thật sự phải nhìn cậu với cặp mắt khác xưa."

Thực tế trong lòng Lâm Dục Thư rõ ràng, Tống Khải Minh không phải nhận thua, chỉ là không so đo với cậu.

Nếu đổi lại là Thiệu Quang Kiệt nói những lời đó với Tống Khải Minh thì đừng hòng hắn nhượng bộ. Và rất có thể hắn sẽ nói ra chuyện luật sư, nói cho Thiệu Quang Kiệt á khẩu không trả lời được.

Nhưng Tống Khải Minh cứ như vậy rời đi, như thể đang thật sự suy nghĩ lại mình.

Nhưng Lâm Dục Thư tin chắc hắn không thật sự muốn rút lui "suy nghĩ một chút", mà là chờ buổi tối về nhà tìm Lâm Dục Thư tính sổ.

Quả nhiên khi Lâm Dục Thư tăng ca xong về đến nhà, vừa mới tắm rửa đi ra đã có người ấn chuông cửa.

Cậu mặc quần áo ở nhà, dùng khăn lông lau mái tóc ướt sũng, đi tới cửa chính mở cửa, chỉ thấy Tống Khải Minh khoanh hai tay trước ngực, dựa vào khung cửa nhà cậu, nhướng mày nhìn cậu hỏi: "Cậu có ý gì? Phản công tôi rất vui?"

Lâm Dục Thư lơ đãng nghĩ, tiếng Trung của người này khá tốt, còn biết phản công là gì.

Nhưng chuyện này không phải nói vài câu đơn giản là xong, cậu xoay người đi vào nhà: "Vào rồi nói."

Phía sau vang lên tiếng Tống Khải Minh vào nhà và đóng cửa, Lâm Dục Thư đi tới tủ lạnh: "Uống chút gì không?"

"Gì cũng được." Tống Khải Minh thay dép lê, vừa đánh giá đồ đạc vừa đi tới sofa phòng khách ngồi xuống.

Lâm Dục Thư lấy hai lon soda từ trong tủ lạnh, trở lại phòng khách đưa một lon cho Tống Khải Minh, sau đó cậu mở lon của mình ra và... ngồi khoanh chân trên sofa theo thói quen.

Bởi vì vừa mới tắm rửa xong, hai chân còn hơi phiếm hồng, khi tầm mắt Tống Khải Minh hữu ý vô tình quét qua hai chân Lâm Dục Thư, lúc này cậu mới ý thức được có điều không ổn —— cậu để Tống Khải Minh đi vào nói chuyện, cậu như thế nào lại khoanh chân?

Cậu vội vàng ngồi ngay ngắn, nói: "Hôm nay ——"

Lời còn chưa dứt, di động của Tống Khải Minh đột nhiên vang lên cắt đứt lời Lâm Dục Thư.

Tống Khải Minh nhìn tên người gọi, nói "Chờ một chút", sau đó nhận điện thoại bên cạnh Lâm Dục Thư: "Được, không sao...... Được, hôm khác gặp."

Không quá mười giây, cuộc gọi kết thúc. Lâm Dục Thư đưa soda đến bên miệng, thuận miệng hỏi: "Bạn?"

Thật ra Lâm Dục Thư không quan tâm đó có phải là bạn của Tống Khải Minh hay không, cậu chỉ muốn tìm hiểu đối tượng trò chuyện của Tống Khải Minh có liên quan đến cuộc đàm phán hay không. Dù sao đàm phán thật vất vả mới có một chút tiến triển, cậu không hy vọng sẽ có tình huống bất ngờ phát sinh.

Nhưng câu trả lời của Tống Khải Minh vẫn khiến Lâm Dục Thư vô cùng bất ngờ: "Không phải, là đối tượng hẹn hò."

"Đối tượng hẹn hò?" Động tác uống nước của Lâm Dục Thư dừng lại.

"Mới quen, cơ trưởng của hãng hàng không Singapore." Tống Khải Minh để điện thoại xuống, nói như đã quen lắm rồi. "Mới xuống máy bay anh ta đã tới xin số điện thoại của tôi."

Lâm Dục Thư nhấp một ngụm soda , nói: "Có vẻ anh không bao giờ thiếu người bên cạnh nhỉ."

Lúc này tiếng Trung của Tống Khải Minh đột nhiên bắt đầu kém, mặt hắn lộ vẻ khó hiểu: "Không thiếu người là có ý gì?"

"Có rất nhiều bạn trai." Lâm Dục Thư nói: "Người này đến người khác, không để chỗ trống."

"Cậu hiểu lầm rồi, tôi có rất nhiều bạn trai từ khi nào?" Tống Khải Minh suy tư nói. "Hay là nói đối tượng hẹn hò trong mắt cậu đều là bạn trai? Đó chỉ là dating, không phải relationship, mục đích hẹn hò chính là xem có thích hợp hay không, có nên tiếp xúc thêm hay không. Nếu hai bên đều cảm thấy thích hợp, vậy mới có thể chính thức qua lại."

Lâm Dục Thư không chấp nhận cung cách của người phương Tây, trong mắt cậu, ít nhất phải có hảo cảm với nhau mới có thể tiến vào bước hẹn hò này.

Nếu không biết gì thì sao gọi là hẹn hò? Đó rõ ràng là xem mắt.

Nhưng Lâm Dục Thư cũng lười thảo luận sự khác biệt giữa "hẹn hò" và "xem mắt" với Tống Khải Minh, cậu dứt khoát không nói tiếp, mà lúc này Tống Khải Minh đột nhiên hứng thú nhìn cậu hỏi: "Cậu độc thân sao?"

Lâm Dục Thư đương nhiên sẽ không trả lời, cậu dùng góc khăn lông lau mái tóc ướt sau đầu, thờ ơ nói: "Không liên quan đến anh."

"Nghe nói cậu cuồng công việc." Tống Khải Minh nói. "Cậu hẳn là không có thời gian yêu đương."

Lâm Dục Thư hơi nhíu mày: "Anh để ý nhiều chuyện thật."

"Cậu cũng là GAY nhỉ." Dường như không cảm nhận được sự kháng cự của Lâm Dục Thư đối với đề tài yêu đương, Tống Khải Minh thản nhiên vạch trần bí mật nhỏ của Lâm Dục Thư. "Thiệu Quang Kiệt dẫn cậu đi Singapore là muốn theo đuổi cậu?"

"Anh vẫn chưa thôi?" Ngoại trừ người đã tỏ tình, Lâm Dục Thư còn chưa từng ra ngoài với bất kỳ ai khác, cậu không thích cách nói thẳng thắn của Tống Khải Minh nhưng lại biết rõ cái đức hạnh của vị đại gia này, vì vậy chỉ có thể tự mình kéo đề tài trở lại: "Anh ta dẫn tôi đi Singapore giống như anh dẫn tôi đi vòng quanh núi, đều muốn tôi bày mưu tính kế giúp các anh trong lúc đàm phán."

"Không giống nhau." Tống Khải Minh lập tức phản bác.

"Khác chỗ nào?" Lâm Dục Thư hỏi.

"Anh ta muốn ngủ với cậu."

Lâm Dục Thư hơi sững sờ, cái gì mà ngủ hay không ngủ, đây là đề tài có thể trò chuyện sao?

Giải thích lời nói của Tống Khải Minh một chút, Thiệu Quang Kiệt muốn ngủ với Lâm Dục Thư, hắn không giống với Thiệu Quang Kiệt, nói cách khác hắn không muốn ngủ với Lâm Dục Thư.

Nghe như vậy, hình như chỉ là đang trần thuật sự thật mà thôi.

Chạm đến điểm mù tri thức, Lâm Dục Thư cũng không biết nên phản ứng thế nào, chỉ có thể trừng mắt nhìn Tống Khải Minh nói: "Anh còn muốn nói chuyện công việc hay không?"

Tống Khải Minh cầm lấy soda, giấu toàn bộ tiếng cười sau lon nước: "Nói, cậu nói đi."

Hắn hình như đã quên, đêm hôm hắn đến tìm Lâm Dục Thư là để tính sổ chuyện đàm phán hôm nay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện