Tống Khải Minh chở Lâm Dục Thư về khách sạn trước, sau đó hai người lại tự lái xe trở về khu nhà mình.
Mặc dù Lâm Dục Thư có chỗ đỗ xe riêng ở tầng B1 nhưng nghĩ đến công việc còn chưa nói xong, cậu bèn đi theo phía sau Tống Khải Minh, đỗ xe ở tầng B2.
"Vừa rồi trên đường tôi đã suy nghĩ, Phương Lan không đổi ý vì lợi ích, chứng tỏ lợi ích còn đủ hấp dẫn." Hai người đi về phía thang máy, Lâm Dục Thư mở miệng bàn công việc: "Chúng ta thử nhìn xem trong tay Thiệu Hòa Húc còn có dự án nào khác mà Phương Lan có thể cảm thấy hứng thú hay không, coi như trao đổi mảnh đất."
"Đi lên rồi nói." Đúng lúc thang máy đến tầng B2, Tống Khải Minh đi tới phía sau Lâm Dục Thư, đẩy vai cậu vào thang máy: "Cậu về phòng thay quần áo trước đi."
"Vậy tôi đi tắm trước." Lúc tắm vừa hay có thời gian suy nghĩ: "Anh chờ một lát tới tìm tôi."
"Được."
Khi dòng nước ấm bao bọc cơ thể, Lâm Dục Thư không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào trong người.
Dù sao cũng là thanh niên trai tráng mới hơn 20, sao vừa mắc mưa là bệnh ngay được? Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi gội đầu, sau đó đội mái tóc ướt sũng, nhìn tài liệu dự án trong tay Thiệu Hòa Húc.
Những năm gần đây, Thiệu Hòa Húc tập trung vào ngành giải trí, nếu dính dáng đến bất động sản thì cũng chỉ có kinh doanh rạp chiếu phim, bởi vì xây dựng trung tâm thương mại nhất định không thể thiếu rạp chiếu phim.
Đúng lúc Phương Lan muốn Y Y đặt chân vào giới giải trí, nếu Thiệu Hòa Húc không chịu nhúng tay sau lưng, vậy để Phương Lan tự mình cầm dao thì sao?
Đây cũng là một cách.
Cổ họng mơ hồ có chút ngứa ngáy nhưng cũng không quá khó chịu, Lâm Dục Thư tiếp tục nghiên cứu doanh thu của rạp chiếu.
Không lâu sau, ngoài cửa chính vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Dục Thư đi tới huyền quan mở cửa cho Tống Khải Minh, kết quả cửa vừa mở ra cậu đã hắt xì một cái.
"Xin lỗi." Cậu dùng mu ngón tay xoa chóp mũi: "Không nhịn được."
"Uống thuốc chưa?" Tống Khải Minh đi vào nhà, hiển nhiên hắn cũng vừa tắm xong, trên người có mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm.
"Không cần." Lâm Dục Thư trở lại bàn trà, ngồi khoanh chân trên thảm. "Tôi không sao."
Trên bàn bày đầy tài liệu nghiệp vụ có liên quan đến Thiệu Hòa Húc, Lâm Dục Thư cầm lấy một xấp đưa cho Tống Khải Minh, nói: "Anh nghĩ sao nếu nhường rạp chiếu này cho Phương Lan?"
Không cần cậu giải thích cặn kẽ, Tống Khải Minh đã hiểu ý: "Cậu muốn Phương Lan tự lót đường cho con gái mình?"
"Nếu Thiệu Hòa Húc đã không muốn." Lâm Dục Thư dùng khăn lông đắp lên cổ lau đuôi tóc ướt sũng. "Vậy để Phương Lan tự mình đặt chân vào làng giải trí, như vậy cũng không cần lo cho con đường phát triển của Y Y."
"Nhưng nếu như vậy." Tống Khải Minh lật xem tài liệu trong tay: "Vợ chồng bọn họ sẽ ở trong làng giải trí đấu đá nhau, cậu cảm thấy Phương Lan có ý này không?"
Lâm Dục Thư dựa lưng vào sofa, nhìn trần nhà, sau đó nhụt chí nhìn về phía Tống Khải Minh, nói: "Chắc là không."
Ngành giải trí là lĩnh vực mà Phương Lan không quen thuộc, cũng vì điều này, cô không có cách nào động đến Vũ Tu, chỉ có thể trút giận bằng cách ly hôn.
Nói ngược lại, nếu Phương Lan có quyền thế trong giới giải trí, chỉ cần vài phút là có thể "bóp chết" Vũ Tu, cô cần gì tức giận Thiệu Hòa Húc đến như vậy?
Trừ phi để Thiệu Hòa Húc đem tất cả sản nghiệp giải trí tặng cho Phương Lan thì may ra, nhưng như vậy chắc chắn Thiệu Hòa Húc sẽ không đồng ý.
"Chuyện này thật sự khó làm." Lâm Dục Thư đau đầu nói. "Cho dù chúng ta thành công thuyết phục Phương Lan để mảnh đất này lại cho tập đoàn Vĩnh Tinh, sau đó còn phải thuyết phục Thiệu Hòa Húc đồng ý lấy mảnh đất này xây đường đua."
Kế hoạch của Tống Khải Minh không thể tiết lộ ngay bây giờ.
Lâm Dục Thư biết rõ thương trường như chiến trường, trong bóng tối không biết có bao nhiêu kẻ thù đang nhìn chằm chằm vào mình.
Có đôi khi, một dự án nhìn như đôi bên cùng có lợi, nhưng bởi vì tổn hại lợi ích của một người không liên quan nào đó, người đó có thể nhảy ra gây trở ngại.
Cái khác không nói, nếu để Thiệu Quang Kiệt biết kế hoạch của Tống Khải Minh, anh ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên.
"Đi từng bước một." Tống Khải Minh lật xem những tài liệu khác trên bàn trà, chắc là đang nghĩ cách khác.
Lúc này Lâm Dục Thư cảm thấy có gì đó không ổn, cậu nuốt nước bọt và phát hiện hạch cổ họng hơi đau, đó thực sự là dấu hiệu của cảm lạnh.
Nhưng thanh niên hơn 20 tuổi sao có thể đầu hàng dễ dàng như thế?
Lâm Dục Thư hắng giọng, muốn nuốt thêm một ngụm nước bọt để cảm nhận tình trạng của amiđan, nhưng ai ngờ lại phát ra âm thanh "Khụ khụ", Tống Khải Minh buông tư liệu trong tay xuống, nhíu mày nhìn cậu, nói: "Uống thuốc đi."
"Không có gì đâu." Lâm Dục Thư lẩm bẩm.
"Đi uống thuốc." Giọng Tống Khải Minh trầm xuống, hơi lộ vẻ tức giận.
Không đợi Lâm Dục Thư đáp lời, hắn trực tiếp đứng dậy, hỏi: "Thuốc cảm để ở đâu?"
Được rồi, Lâm Dục Thư quyết định không chống cự nữa, dù sao thanh niên trai tráng hơn 20 tuổi thì cũng đã gần 30 mà, đã đến lúc nên chú ý sức khỏe của mình rồi.
"Trong tủ TV ngoài cùng bên phải." Lâm Dục Thư nói.
Chính cậu có tay chân, cũng không bận rộn chuyện gì khác, nào có đạo lý ở nhà mình lại để Tống Khải Minh lấy đồ giúp mình.
Nhưng không biết có phải chấp nhận sự thật mình là bệnh nhân hay không, cậu cảm thấy sai khiến Tống Khải Minh là lẽ đương nhiên, mà hình như Tống Khải Minh cũng không ý kiến gì đối với việc này.
Lục lọi bên tủ TV một lúc, Tống Khải Minh quay đầu nhìn về phía Lâm Dục Thư, nhíu mày nói: "Thuốc hết hạn rồi, cậu có biết tự chăm sóc bản thân không vậy?"
"À." Lâm Dục Thư không để ý lắm cầm khăn lau tóc: "Để tôi gọi giao hàng nhanh."
"Không cần." Tống Khải Minh nói xong đi về phía cửa chính: "Nhà tôi có."
Tống Khải Minh về nhà cầm một hộp thuốc cảm tới, Lâm Dục Thư ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng vị Tống đại gia này còn chưa chịu thôi.
"Đi sấy tóc." Tống Khải Minh giật tài liệu mà Lâm Dục Thư vừa cầm lên trong tay.
"Sắp khô rồi." Lâm Dục Thư vươn tay ra nhưng không với tới, cậu khó chịu nói: "Anh đừng làm chậm trễ công việc của tôi, làm lỡ việc tôi chính là làm lỡ việc anh."
"Đi sấy tóc." Tống Khải Minh lặp lại một lần, bắt đầu xếp lại tài liệu trên bàn: "Hôm nay làm việc đến đây thôi."
Lâm Dục Thư không lay chuyển được hắn, chỉ đành đi vào trong phòng tắm sấy tóc.
Cậu theo thói quen lấy điện thoại di động ra xem email, kết quả phát hiện có một emaiil mới cần nhanh chóng phản hồi, vì vậy máy sấy tóc vừa bật lên mười giây đã im bặt.
"Không phải bảo cậu sấy tóc sao?" Bóng người Tống Khải Minh nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng tắm, giọng nói đã rất mất hứng: "Cậu lại làm cái gì vậy?"
"Ngay đây, có email công tác."
Lâm Dục Thư trả lời email mà không ngẩng đầu lên, không ngờ giây tiếp theo, điện thoại di động của cậu đột nhiên bị lấy đi, cả người bay lên không trung mà không hề báo trước.
"Tống Khải Minh?!" Lâm Dục Thư hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy cổ Tống Khải Minh: "Anh làm cái gì đấy?"
Tống Khải Minh ôm ngang Lâm Dục Thư, bước chân dài đi qua phòng khách, đi qua cửa chính, thẳng đến khi đi vào nhà mình, lúc này hắn mới nói: "Cách xa công việc."
Điện thoại và tài liệu làm việc đều ở lại nhà Lâm Dục Thư, đúng là cách xa công việc thật.
Wowo đang nằm trên ghế sofa không hiểu nhìn hai người họ, thấy Tống Khải Minh không có ý trách mắng nó liền yên tâm thoải mái ngủ tiếp trên sofa.
"Anh đưa tôi đi đâu?" Thấy phòng ngủ càng ngày càng gần, Lâm Dục Thư nhất thời căng thẳng: "Đặt tôi xuống."
Tống Khải Minh thật sự ôm Lâm Dục Thư vào phòng ngủ: "Đêm nay cậu ngủ bên này, nghỉ ngơi cho tốt, không được làm việc nữa."
Sau khi đặt Lâm Dục Thư lên giường, hắn còn nói thêm: "Tôi đi lấy máy sấy, không được chạy lung tung."
Mặc dù đã tới nhà Tống Khải Minh rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Dục Thư lên giường Tống Khải Minh.
Rõ ràng chỉ là bị cảm nhẹ mà thôi, Lâm Dục Thư không hiểu tại sao lại cảm thấy cơ thể nóng dữ dội.
Chỉ chốc lát sau, Tống Khải Minh cầm máy sấy quay lại phòng ngủ, cứ như vậy đứng ở bên giường sấy tóc cho Lâm Dục Thư.
Tiếng "vù vù" vang lên khiến đầu óc Lâm Dục Thư hơi choáng váng, cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ là do mình uống thuốc cảm sao? Nhanh như vậy đã thấy chóng mặt.
Bàn tay to luồn qua tóc từ bên này sang bên kia, cổ Lâm Dục Thư giống như không có sức, bị Tống Khải Minh xoa đến lắc trái lắc phải.
Sau một lúc lâu, Tống Khải Minh tắt máy sấy, Lâm Dục Thư ngồi ở trên giường còn hơi say sẩm, cúi đầu không nhúc nhích, mà lúc này cậu nghe được một tiếng cười rất khẽ.
"Anh cười cái gì?" Cậu nâng cằm, ngẩng đầu nhìn Tống Khải Minh hỏi.
"Rất ít khi thấy cậu như bây giờ." Tống Khải Minh nói.
"Làm sao?" Lâm Dục Thư hỏi.
"Thì..." Tống Khải Minh dừng một chút: "Rất ngoan."
Mặt càng nóng dữ dội hơn, đầu cũng choáng váng hơn. Lâm Dục Thư ngã xuống giường, trùm chăn lên đầu, buồn bực nói: "Tôi ngủ đây."
"Ừ, ngủ ngon." Tống Khải Minh vừa nói vừa rút dây điện máy sấy, đi ra ngoài phòng, có điều lúc này Lâm Dục Thư đột nhiên gọi hắn lại.
"Này." Lâm Dục Thư từ trong chăn thò ra một đôi mắt, nhìn Tống Khải Minh nói: "Mật mã nhà tôi là 1014, anh qua chỗ tôi ngủ đi."
Bố cục của hai hộ đều là hai phòng khách, nhà Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư giống nhau, một phòng ngủ khác dùng để làm thư phòng nên trong nhà chỉ có một cái giường.
Lâm Dục Thư không vô lương tâm đến mức để Tống Khải Minh ngủ sofa, bởi vậy cậu chủ động báo mật mã nhà mình cho hắn có chỗ ngủ.
"Mật mã nhà tôi cũng là sinh nhật tôi." Tống Khải Minh nói. "Ngủ ngon, không cần lo cho tôi."
Sinh nhật Tống Khải Minh sao?
Đó là 0401.
Cửa phòng ngủ đóng lại, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Thị giác và thính giác vô dụng, khứu giác trở nên vô cùng nhạy bén. Xung quanh đều là mùi của Tống Khải Minh, vừa dễ chịu lại làm cho người ta an tâm.
Hình như Tống Khải Minh ở bên ngoài đang cùng Wowo trò chuyện gì đó, Lâm Dục Thư nghe không rõ lắm, chỉ cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Dục Thư mơ mơ màng màng trở mình, trán đụng vào một vật rắn chắc, hình như là một bức tường thịt.
Cậu không nghĩ nhiều, chen về phía "tường", mùi dễ chịu càng lúc càng nồng hơn, là mùi hương thuộc về Tống Khải Minh.
"Tống Khải Minh... " Lâm Dục Thư nỉ non trong vô thức.
"Ừm." Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, không biết vì sao trên eo lại có một vật giam cầm.
Là đang nằm mơ nhỉ......
Lâm Dục Thư không nghĩ nhiều, lại ngủ tiếp.
Mặc dù Lâm Dục Thư có chỗ đỗ xe riêng ở tầng B1 nhưng nghĩ đến công việc còn chưa nói xong, cậu bèn đi theo phía sau Tống Khải Minh, đỗ xe ở tầng B2.
"Vừa rồi trên đường tôi đã suy nghĩ, Phương Lan không đổi ý vì lợi ích, chứng tỏ lợi ích còn đủ hấp dẫn." Hai người đi về phía thang máy, Lâm Dục Thư mở miệng bàn công việc: "Chúng ta thử nhìn xem trong tay Thiệu Hòa Húc còn có dự án nào khác mà Phương Lan có thể cảm thấy hứng thú hay không, coi như trao đổi mảnh đất."
"Đi lên rồi nói." Đúng lúc thang máy đến tầng B2, Tống Khải Minh đi tới phía sau Lâm Dục Thư, đẩy vai cậu vào thang máy: "Cậu về phòng thay quần áo trước đi."
"Vậy tôi đi tắm trước." Lúc tắm vừa hay có thời gian suy nghĩ: "Anh chờ một lát tới tìm tôi."
"Được."
Khi dòng nước ấm bao bọc cơ thể, Lâm Dục Thư không cảm thấy bất kỳ sự khó chịu nào trong người.
Dù sao cũng là thanh niên trai tráng mới hơn 20, sao vừa mắc mưa là bệnh ngay được? Cậu tắm rửa sạch sẽ rồi gội đầu, sau đó đội mái tóc ướt sũng, nhìn tài liệu dự án trong tay Thiệu Hòa Húc.
Những năm gần đây, Thiệu Hòa Húc tập trung vào ngành giải trí, nếu dính dáng đến bất động sản thì cũng chỉ có kinh doanh rạp chiếu phim, bởi vì xây dựng trung tâm thương mại nhất định không thể thiếu rạp chiếu phim.
Đúng lúc Phương Lan muốn Y Y đặt chân vào giới giải trí, nếu Thiệu Hòa Húc không chịu nhúng tay sau lưng, vậy để Phương Lan tự mình cầm dao thì sao?
Đây cũng là một cách.
Cổ họng mơ hồ có chút ngứa ngáy nhưng cũng không quá khó chịu, Lâm Dục Thư tiếp tục nghiên cứu doanh thu của rạp chiếu.
Không lâu sau, ngoài cửa chính vang lên tiếng gõ cửa, Lâm Dục Thư đi tới huyền quan mở cửa cho Tống Khải Minh, kết quả cửa vừa mở ra cậu đã hắt xì một cái.
"Xin lỗi." Cậu dùng mu ngón tay xoa chóp mũi: "Không nhịn được."
"Uống thuốc chưa?" Tống Khải Minh đi vào nhà, hiển nhiên hắn cũng vừa tắm xong, trên người có mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm.
"Không cần." Lâm Dục Thư trở lại bàn trà, ngồi khoanh chân trên thảm. "Tôi không sao."
Trên bàn bày đầy tài liệu nghiệp vụ có liên quan đến Thiệu Hòa Húc, Lâm Dục Thư cầm lấy một xấp đưa cho Tống Khải Minh, nói: "Anh nghĩ sao nếu nhường rạp chiếu này cho Phương Lan?"
Không cần cậu giải thích cặn kẽ, Tống Khải Minh đã hiểu ý: "Cậu muốn Phương Lan tự lót đường cho con gái mình?"
"Nếu Thiệu Hòa Húc đã không muốn." Lâm Dục Thư dùng khăn lông đắp lên cổ lau đuôi tóc ướt sũng. "Vậy để Phương Lan tự mình đặt chân vào làng giải trí, như vậy cũng không cần lo cho con đường phát triển của Y Y."
"Nhưng nếu như vậy." Tống Khải Minh lật xem tài liệu trong tay: "Vợ chồng bọn họ sẽ ở trong làng giải trí đấu đá nhau, cậu cảm thấy Phương Lan có ý này không?"
Lâm Dục Thư dựa lưng vào sofa, nhìn trần nhà, sau đó nhụt chí nhìn về phía Tống Khải Minh, nói: "Chắc là không."
Ngành giải trí là lĩnh vực mà Phương Lan không quen thuộc, cũng vì điều này, cô không có cách nào động đến Vũ Tu, chỉ có thể trút giận bằng cách ly hôn.
Nói ngược lại, nếu Phương Lan có quyền thế trong giới giải trí, chỉ cần vài phút là có thể "bóp chết" Vũ Tu, cô cần gì tức giận Thiệu Hòa Húc đến như vậy?
Trừ phi để Thiệu Hòa Húc đem tất cả sản nghiệp giải trí tặng cho Phương Lan thì may ra, nhưng như vậy chắc chắn Thiệu Hòa Húc sẽ không đồng ý.
"Chuyện này thật sự khó làm." Lâm Dục Thư đau đầu nói. "Cho dù chúng ta thành công thuyết phục Phương Lan để mảnh đất này lại cho tập đoàn Vĩnh Tinh, sau đó còn phải thuyết phục Thiệu Hòa Húc đồng ý lấy mảnh đất này xây đường đua."
Kế hoạch của Tống Khải Minh không thể tiết lộ ngay bây giờ.
Lâm Dục Thư biết rõ thương trường như chiến trường, trong bóng tối không biết có bao nhiêu kẻ thù đang nhìn chằm chằm vào mình.
Có đôi khi, một dự án nhìn như đôi bên cùng có lợi, nhưng bởi vì tổn hại lợi ích của một người không liên quan nào đó, người đó có thể nhảy ra gây trở ngại.
Cái khác không nói, nếu để Thiệu Quang Kiệt biết kế hoạch của Tống Khải Minh, anh ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên.
"Đi từng bước một." Tống Khải Minh lật xem những tài liệu khác trên bàn trà, chắc là đang nghĩ cách khác.
Lúc này Lâm Dục Thư cảm thấy có gì đó không ổn, cậu nuốt nước bọt và phát hiện hạch cổ họng hơi đau, đó thực sự là dấu hiệu của cảm lạnh.
Nhưng thanh niên hơn 20 tuổi sao có thể đầu hàng dễ dàng như thế?
Lâm Dục Thư hắng giọng, muốn nuốt thêm một ngụm nước bọt để cảm nhận tình trạng của amiđan, nhưng ai ngờ lại phát ra âm thanh "Khụ khụ", Tống Khải Minh buông tư liệu trong tay xuống, nhíu mày nhìn cậu, nói: "Uống thuốc đi."
"Không có gì đâu." Lâm Dục Thư lẩm bẩm.
"Đi uống thuốc." Giọng Tống Khải Minh trầm xuống, hơi lộ vẻ tức giận.
Không đợi Lâm Dục Thư đáp lời, hắn trực tiếp đứng dậy, hỏi: "Thuốc cảm để ở đâu?"
Được rồi, Lâm Dục Thư quyết định không chống cự nữa, dù sao thanh niên trai tráng hơn 20 tuổi thì cũng đã gần 30 mà, đã đến lúc nên chú ý sức khỏe của mình rồi.
"Trong tủ TV ngoài cùng bên phải." Lâm Dục Thư nói.
Chính cậu có tay chân, cũng không bận rộn chuyện gì khác, nào có đạo lý ở nhà mình lại để Tống Khải Minh lấy đồ giúp mình.
Nhưng không biết có phải chấp nhận sự thật mình là bệnh nhân hay không, cậu cảm thấy sai khiến Tống Khải Minh là lẽ đương nhiên, mà hình như Tống Khải Minh cũng không ý kiến gì đối với việc này.
Lục lọi bên tủ TV một lúc, Tống Khải Minh quay đầu nhìn về phía Lâm Dục Thư, nhíu mày nói: "Thuốc hết hạn rồi, cậu có biết tự chăm sóc bản thân không vậy?"
"À." Lâm Dục Thư không để ý lắm cầm khăn lau tóc: "Để tôi gọi giao hàng nhanh."
"Không cần." Tống Khải Minh nói xong đi về phía cửa chính: "Nhà tôi có."
Tống Khải Minh về nhà cầm một hộp thuốc cảm tới, Lâm Dục Thư ngoan ngoãn uống thuốc, nhưng vị Tống đại gia này còn chưa chịu thôi.
"Đi sấy tóc." Tống Khải Minh giật tài liệu mà Lâm Dục Thư vừa cầm lên trong tay.
"Sắp khô rồi." Lâm Dục Thư vươn tay ra nhưng không với tới, cậu khó chịu nói: "Anh đừng làm chậm trễ công việc của tôi, làm lỡ việc tôi chính là làm lỡ việc anh."
"Đi sấy tóc." Tống Khải Minh lặp lại một lần, bắt đầu xếp lại tài liệu trên bàn: "Hôm nay làm việc đến đây thôi."
Lâm Dục Thư không lay chuyển được hắn, chỉ đành đi vào trong phòng tắm sấy tóc.
Cậu theo thói quen lấy điện thoại di động ra xem email, kết quả phát hiện có một emaiil mới cần nhanh chóng phản hồi, vì vậy máy sấy tóc vừa bật lên mười giây đã im bặt.
"Không phải bảo cậu sấy tóc sao?" Bóng người Tống Khải Minh nhanh chóng xuất hiện ở cửa phòng tắm, giọng nói đã rất mất hứng: "Cậu lại làm cái gì vậy?"
"Ngay đây, có email công tác."
Lâm Dục Thư trả lời email mà không ngẩng đầu lên, không ngờ giây tiếp theo, điện thoại di động của cậu đột nhiên bị lấy đi, cả người bay lên không trung mà không hề báo trước.
"Tống Khải Minh?!" Lâm Dục Thư hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy cổ Tống Khải Minh: "Anh làm cái gì đấy?"
Tống Khải Minh ôm ngang Lâm Dục Thư, bước chân dài đi qua phòng khách, đi qua cửa chính, thẳng đến khi đi vào nhà mình, lúc này hắn mới nói: "Cách xa công việc."
Điện thoại và tài liệu làm việc đều ở lại nhà Lâm Dục Thư, đúng là cách xa công việc thật.
Wowo đang nằm trên ghế sofa không hiểu nhìn hai người họ, thấy Tống Khải Minh không có ý trách mắng nó liền yên tâm thoải mái ngủ tiếp trên sofa.
"Anh đưa tôi đi đâu?" Thấy phòng ngủ càng ngày càng gần, Lâm Dục Thư nhất thời căng thẳng: "Đặt tôi xuống."
Tống Khải Minh thật sự ôm Lâm Dục Thư vào phòng ngủ: "Đêm nay cậu ngủ bên này, nghỉ ngơi cho tốt, không được làm việc nữa."
Sau khi đặt Lâm Dục Thư lên giường, hắn còn nói thêm: "Tôi đi lấy máy sấy, không được chạy lung tung."
Mặc dù đã tới nhà Tống Khải Minh rất nhiều lần nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Dục Thư lên giường Tống Khải Minh.
Rõ ràng chỉ là bị cảm nhẹ mà thôi, Lâm Dục Thư không hiểu tại sao lại cảm thấy cơ thể nóng dữ dội.
Chỉ chốc lát sau, Tống Khải Minh cầm máy sấy quay lại phòng ngủ, cứ như vậy đứng ở bên giường sấy tóc cho Lâm Dục Thư.
Tiếng "vù vù" vang lên khiến đầu óc Lâm Dục Thư hơi choáng váng, cậu thầm nghĩ, chẳng lẽ là do mình uống thuốc cảm sao? Nhanh như vậy đã thấy chóng mặt.
Bàn tay to luồn qua tóc từ bên này sang bên kia, cổ Lâm Dục Thư giống như không có sức, bị Tống Khải Minh xoa đến lắc trái lắc phải.
Sau một lúc lâu, Tống Khải Minh tắt máy sấy, Lâm Dục Thư ngồi ở trên giường còn hơi say sẩm, cúi đầu không nhúc nhích, mà lúc này cậu nghe được một tiếng cười rất khẽ.
"Anh cười cái gì?" Cậu nâng cằm, ngẩng đầu nhìn Tống Khải Minh hỏi.
"Rất ít khi thấy cậu như bây giờ." Tống Khải Minh nói.
"Làm sao?" Lâm Dục Thư hỏi.
"Thì..." Tống Khải Minh dừng một chút: "Rất ngoan."
Mặt càng nóng dữ dội hơn, đầu cũng choáng váng hơn. Lâm Dục Thư ngã xuống giường, trùm chăn lên đầu, buồn bực nói: "Tôi ngủ đây."
"Ừ, ngủ ngon." Tống Khải Minh vừa nói vừa rút dây điện máy sấy, đi ra ngoài phòng, có điều lúc này Lâm Dục Thư đột nhiên gọi hắn lại.
"Này." Lâm Dục Thư từ trong chăn thò ra một đôi mắt, nhìn Tống Khải Minh nói: "Mật mã nhà tôi là 1014, anh qua chỗ tôi ngủ đi."
Bố cục của hai hộ đều là hai phòng khách, nhà Tống Khải Minh và Lâm Dục Thư giống nhau, một phòng ngủ khác dùng để làm thư phòng nên trong nhà chỉ có một cái giường.
Lâm Dục Thư không vô lương tâm đến mức để Tống Khải Minh ngủ sofa, bởi vậy cậu chủ động báo mật mã nhà mình cho hắn có chỗ ngủ.
"Mật mã nhà tôi cũng là sinh nhật tôi." Tống Khải Minh nói. "Ngủ ngon, không cần lo cho tôi."
Sinh nhật Tống Khải Minh sao?
Đó là 0401.
Cửa phòng ngủ đóng lại, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Thị giác và thính giác vô dụng, khứu giác trở nên vô cùng nhạy bén. Xung quanh đều là mùi của Tống Khải Minh, vừa dễ chịu lại làm cho người ta an tâm.
Hình như Tống Khải Minh ở bên ngoài đang cùng Wowo trò chuyện gì đó, Lâm Dục Thư nghe không rõ lắm, chỉ cảm giác mí mắt càng ngày càng nặng, cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Không biết qua bao lâu, Lâm Dục Thư mơ mơ màng màng trở mình, trán đụng vào một vật rắn chắc, hình như là một bức tường thịt.
Cậu không nghĩ nhiều, chen về phía "tường", mùi dễ chịu càng lúc càng nồng hơn, là mùi hương thuộc về Tống Khải Minh.
"Tống Khải Minh... " Lâm Dục Thư nỉ non trong vô thức.
"Ừm." Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, không biết vì sao trên eo lại có một vật giam cầm.
Là đang nằm mơ nhỉ......
Lâm Dục Thư không nghĩ nhiều, lại ngủ tiếp.
Danh sách chương