Cuối cùng Thiệu Chấn Bang vẫn không nhắc đến chuyện phân chia tài sản với Lâm Dục Thư.

Có lẽ đã coi cậu là thành viên tương lai của gia đình, không tiện tán gẫu chuyện liên quan đến lợi ích nữa.

Từ lầu hai xuống lầu một, Lâm Dục Thư mới từ trong thang máy đi ra đã bị Thiệu Quang Kiệt giữ chặt cổ tay, kéo đến nhà vệ sinh cách xa đám người.

Nhà vệ sinh lầu một không có vòi tắm hoa sen, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có bồn cầu và bồn rửa tay, sau khi hai người đàn ông lớn tướng chen vào, cánh cửa gỗ nặng nề suýt chút nữa không đóng lại được.

Lâm Dục Thư phải lui vào góc giữa bức tường và bồn rửa tay, Thiệu Quang Kiệt lúc này mới thành công đóng và khóa cửa lại.

"Vừa rồi tôi đi hỏi dì, ông nội tôi muốn cậu làm cháu rể thật sao?"

Lâm Dục Thư còn đang suy nghĩ nên giấu diếm nội dung trò chuyện của cậu và Thiệu Chấn Bang như thế nào, không ngờ tin tức của Thiệu Quang Kiệt đã nhanh nhạy hỏi thăm được chuyện này.

Cậu lui ra một góc, giọng điệu thản nhiên: "Ông cụ thuận miệng nói thôi."

"Cậu biết ông ấy không phải." Thiệu Quang Kiệt hùng hổ tiến lên, đẩy Lâm Dục Thư đến bồn rửa, phá vỡ bầu không khí thoải mái mà cậu cố ý tạo ra.

"Thiệu tổng." Lâm Dục Thư khẽ nhíu mày ngửa ra sau, một tay chống bồn rửa giữ thăng bằng: "Anh không cần lo lắng, tôi không đồng ý."

"Vậy cậu từ chối sao?" Thiệu Quang Kiệt lại tiến lên một bước nhỏ, hai tay chống ở bên người Lâm Dục Thư, giam cầm cậu trong không gian trước ngực mình.

—— Cám ơn ông, tôi sẽ trở về bàn bạc với người nhà một chút, sẽ nghiêm túc suy nghĩ.

Đây là câu trả lời của Lâm Dục Thư cho Thiệu Chấn Bang.

Nhưng Thiệu Chấn Bang không dễ bị lừa gạt, nói: "Thời gian của ta đã không còn nhiều, trước khi đi muốn nhìn thấy hôn lễ của hai người. Cậu mau chóng đưa ra quyết định, thứ hai tuần sau trả lời ta."

"Thời gian không còn nhiều", "Trước khi đi", "Đám cưới"... Lâm Dục Thư khó mà nghĩ rằng đây là một vụ bắt cóc có đạo đức.

Hôm nay là thứ bảy, cậu chỉ có hai ngày để đưa ra quyết định.

Không, chính xác mà nói, cậu chỉ có hai ngày để suy nghĩ cách từ chối hợp lý.

Thấy Lâm Dục Thư không trả lời, Thiệu Quang Kiệt đột nhiên nở nụ cười, nói: "Cậu hẳn là không thích phụ nữ."

Cho tới nay, Thiệu Quang Kiệt đã kiềm chế bản thân không dò xét xu hướng tính dục của Lâm Dục Thư, đây là lần đầu tiên anh ta đưa ra nhận xét rõ ràng như vậy.

Lâm Dục Thư đương nhiên sẽ không bày tỏ thái độ​​ về chủ đề nhạy cảm như vậy, cậu nhíu mày, đơn giản ném lại câu hỏi: "Thiệu tổng, anh đây là có ý gì?"

Thiệu Quang Kiệt tiến đến bên tai Lâm Dục Thư, thì thầm: "Cậu có biết là đồng loại thu hút lẫn nhau không?"



Lâm Dục Thư nghiến chặt hàm răng, cố gắng kiềm nén ý muốn dùng đầu gối đẩy Thiệu Quang Kiệt ra.

Tên này rõ ràng là Bi, hút đồng loại cái quỷ gì? Hỏi ngược vẫn chưa đủ, Lâm Dục Thư lại ngửa ra sau một chút, kéo dài khoảng cách với Thiệu Quang Kiệt, nói sang chuyện khác: "Nếu sợ tôi tranh gia sản với anh, anh có thể yên tâm, tôi không có hứng thú với tài sản của Thiệu gia."

Bởi vì biên độ ngửa ra sau quá lớn, cộng thêm phải đè nén cảm xúc trong lòng, hai tay Lâm Dục Thư nắm lấy mép bồn rửa tay, dùng sức đến đầu ngón tay cũng trắng bệch.

"Nói điều này không hay đâu, quản lý Lâm." Thiệu Quang Kiệt hơi lui về phía sau, nhìn Lâm Dục Thư nói: "Rõ ràng gia cảnh nhà cậu không tệ, lại nhất quyết muốn tới Vĩnh Tinh làm việc, tôi đột nhiên cũng thắc mắc tại sao."

Lời này nói, có vẻ như Lâm Dục Thư là một người đàn ông tâm cơ, đến Vĩnh Tinh làm việc là vì muốn ở rể hào môn.

"Thiệu tổng." Giọng Lâm Dục Thư trầm xuống, mơ hồ có dấu hiệu nổi giận: "Tôi có thể nói rõ cho anh biết, tôi và anh sẽ không biến thành quan hệ cạnh tranh tài sản, anh không cần phải dùng cách này để thăm dò tôi."

Tuy rằng giọng điệu của Lâm Dục Thư không tốt lắm, nhưng lời nói của cậu vẫn rất lễ độ, là Thiệu Quang Kiệt thất lễ trước, cậu mới có phản ứng này.

Đồng thời phản ứng của cậu cũng đang nói cho Thiệu Quang Kiệt biết: Anh đã giẫm lên vạch đỏ của tôi, tốt nhất nên có chừng mực.

"Cho nên cậu sẽ cự tuyệt hôn sự này?" Trong lời nói của Thiệu Quang Kiệt có ý tứ dẫn dắt, rất hiển nhiên anh ta làm vậy vì muốn nghe được câu trả lời rõ ràng của Lâm Dục Thư.

"Tôi sẽ nghĩ cách." Lâm Dục Thư nói.

"Nói sớm đi." Thiệu Quang Kiệt rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, lại lui ra một chút: "Tôi cũng không muốn quản lý Lâm biến thành em rể của tôi."

Thực ra ngoại trừ phân chia tài sản, Thiệu Quang Kiệt còn có một lý do lớn hơn nữa không muốn Lâm Dục Thư ở rể Thiệu gia.

Bởi vì Lâm Dục Thư làm con rể của Thiệu Hòa Húc, chẳng khác nào đứng ở phe cánh của Thiệu Hòa Húc, người bên phe Thiệu Hòa Đông đương nhiên sẽ không vui vẻ.

"Vậy bây giờ có thể ra ngoài chưa?" Lâm Dục Thư hỏi.

"Nhưng mà..." Thiệu Quang Kiệt đột nhiên chuyển đề tài, có lẽ vừa rồi đã nói thẳng, cơ hội khó có được, anh ta lại tiến lên, hỏi: "Không làm em rể, cậu có muốn làm người của tôi không?"

Lúc nói lời này, tay phải chống trên bồn rửa tay của anh ta xê dịch vào trong, ngón cái ôm lấy ngón út của Lâm Dục Thư, nhẹ nhàng ma sát.

Lâm Dục Thư lập tức như bị điện giật, vội rút tay về, cảnh cáo: "Thiệu tổng!"

Đến lúc này, vì không muốn Thiệu Quang Kiệt xấu hổ, Lâm Dục Thư còn tìm cho anh ta một bậc thang: "Anh không cần thăm dò tôi như vậy, tôi không có tâm tư về phương diện này, chỉ muốn chuyên tâm làm tốt công việc của mình."

Thực ra bậc thang này nhảy ra hơi đột ngột, Thiệu Quang Kiệt đang nói chuyện riêng, Lâm Dục Thư lôi công việc vào, còn tìm cho Thiệu Quang Kiệt một lý do đường hoàng —— thăm dò.

Có muốn làm người yêu hay không rõ ràng là một lời mời, không liên quan gì đến thăm dò, ngay cả Lâm Dục Thư cũng cảm thấy mình nói không có logic gì cả.

Nhưng cậu cứ nói như thế, bởi vì phải để mặt mũi cho Thiệu Quang Kiệt, mà Thiệu Quang Kiệt đương nhiên ngầm hiểu đi xuống bậc thang: "Vậy thì tốt."

Nhìn bộ dáng thản nhiên rời đi của anh ta, Lâm Dục Thư đột nhiên ý thức được, có lẽ lúc Thiệu Quang Kiệt đưa ra lời mời sẽ không nghĩ tới cảnh xấu hổ, bởi vì anh ta biết Lâm Dục Thư là một người thông minh, sẽ chủ động nghĩ cách tránh cho tình huống xấu hổ xảy ra.

Nói cách khác, anh ta biết Lâm Dục Thư có tự giác của người làm công.

Sau khi nghĩ đến điều này, Lâm Dục Thư lại càng nổi giận.

Làm việc ở Vĩnh Tinh đã nhiều năm, lần đầu tiên cậu sinh ra một ý niệm trong đầu: Tại sao cậu không về nhà làm ông chủ, sao phải ở chỗ này chịu sự bất bình của người làm công?

Buổi tối đưa Wo wo đến đường vành đai xanh gần đó chạy vài vòng, chạy đến khi Lâm Dục Thư sức cùng lực kiệt, cuối cùng không còn sức để nổi giận.

Cậu về nhà tắm rửa môt phen, ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừa chải lông cho Wo wo, là những tin tức gần đây, Wo wo ngã chổng vó nằm trên ghế, hai chân trước thoải mái đặt ở trước ngực, hai chân sau dang rộng để lộ phần sẽ được làm mờ trên mấy trang web video.

"Mày cũng không đứng đắn y như ba mày." Lâm Dục Thư chải lông cho Wo đại gia, miễn bàn là Wo đại gia thoải mái thế nào, ngay cả nọng cằm cũng lộ ra.

Đúng lúc này trong tin tức bay tới một cái tên quen tai, Lâm Dục Thư dừng động tác chải lông lại, nhìn về phía màn hình TV, chỉ thấy Vũ Tu giành được một giải thưởng điện ảnh quan trọng trong nước, trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất từ trước tới nay.

"Tôi thấy cậu không nên về đây thì tốt hơn." Lâm Dục Thư tự lẩm bẩm. "Không chừng cậu cũng sẽ bị kéo đi liên hôn."



Vừa dứt lời, di động đột nhiên vang lên, là Tống Khải Minh gọi video.

—— Hôm nay xảy ra nhiều chuyện, vì biết mỗi ngày Tống Khải Minh sẽ gọi video tới, Lâm Dục Thư mới không gọi điện sớm cho hắn.

"Ăn cơm chưa?" Bên Tống Khải Minh vẫn là ban ngày, khung cảnh phía sau là phòng làm việc của hắn ở Đức mà mấy ngày trước hắn đã giới thiệu cho Lâm Dục Thư,.

"Ăn rồi, bận không?" Lâm Dục Thư hỏi.

"Cũng được, Wo wo có không ngoan không?"

"Hôm nay rất nghe lời." Lâm Dục Thư xoay điện thoại qua, để Tống Khải Minh nhìn Wo wo đang nằm trên sofa. "Không có quấy phá."

"Cậu cứ nuông chiều nó đi." Tống Khải Minh bất đắc dĩ cười: "Sau này nó không chịu xuống sofa nữa."

"Vậy thì mua cho nó một cái sofa khác." Lâm Dục Thư nói xong nằm xuống, đầu gối lên vai Wo wo, vừa xoa tai nó, vừa nói chuyện với Tống Khải Minh. "Hôm nay tôi tham gia bữa tiệc gia đình của nhà mấy người."

"Tiệc gia đình?" Tống Khải Minh ngạc nhiên: "Sao cậu phải đi?"

"Ông ngoại anh muốn tôi cưới em họ anh."

Không khí trong nháy mắt yên tĩnh lại, chờ Tống Khải Minh mở miệng, giọng nói rõ ràng không còn ấm áp: "Ai?"

"Thiệu Trân Nhuế." - Lâm Dục Thư nói. "Con gái lớn của Thiệu Hòa Húc."

Thiệu Hòa Húc kết hôn khá muộn, cho nên Thiệu Trân Nhuế nhỏ tuổi hơn Tống Khải Minh.

"Cậu nói thế nào?" Giọng Tống Khải Minh vô cùng bình tĩnh, chắc là biết Lâm Dục Thư sẽ không dễ dàng đồng ý.

"Tôi nói sẽ suy nghĩ thật kỹ, ông ngoại anh bảo tôi thứ hai đưa ra câu trả lời."

Tống Khải Minh im lặng, lông mày cau lại hiển nhiên là đang tự hỏi.

"Anh yên tâm, sẽ không tranh gia sản với anh." Lâm Dục Thư nói. "Tôi sẽ tìm lý do cự tuyệt."

Nói là nói như vậy, lý do thì không dễ tìm.

May mắn vẫn còn hơn một ngày, đủ để Lâm Dục Thư suy nghĩ cẩn thận.

"Thiệu Trân Nhuế có thái độ gì không?" Tống Khải Minh đột nhiên hỏi. "Nếu bản thân cô ấy có ý muốn gả cho cậu, vậy không dễ dàng từ chối. Ông ngoại rất hướng về người nhà, nhất định sẽ làm cho bằng được."

"Không đâu." Lâm Dục Thư nói. "Tâm tư của cô ấy đều đặt lên sự nghiệp, không thể nào muốn kết hôn với tôi, cô ấy hẳn là sẽ đi tìm ông ngoại anh trước tôi."

"Ừ." Tống Khải Minh rõ ràng thở phào nhẹ nhõm. "Thế mà ông ngoại tôi cũng nghĩ ra được, cậu làm việc ở Vĩnh Tinh rất tốt mà, vì sao nhất định phải để cậu kết hôn với Thiệu gia?"

"Bởi vì tôi có giá trị lớn hơn." Lâm Dục Thư nói.

"Ý của cậu là..." Tống Khải Minh dừng một chút, suy tư nói: "Cái ông ấy muốn... là xe điện Tấn Tiệp."

"Đúng vậy."

Phải nói rằng Lâm Dục Thư vẫn rất bội phục Thiệu Chấn Bang.

Ông biết năng lượng mới là tương lai, cũng biết Thiệu Quang Kiệt không có năng lực mở ra con đường này, vì vậy ông muốn thông qua hôn nhân, lấy đi thứ đã có sẵn.

Mà đương nhiên Lâm Dục Thư chính là ứng cử viên sáng giá nhất.

Năng lực làm việc thế nào, CEO Văn phòng thế nào, những điều này không còn quan trọng, lý do duy nhất khiến Thiệu Chấn Bang coi trọng Lâm Dục Thư là vì nhà cậu có xe điện Tấn Tiệp.

Có vẻ như trước đây Lâm Dục Thư đã nghĩ sai rồi, cậu cho rằng Thiệu Chấn Bang không còn quản chuyện của tập đoàn nữa, chỉ chuyên tâm vào danh sách nguyện vọng của mình.



Nhưng trên thực tế, Thiệu Chấn Bang nhìn rất xa, chuyện nhỏ như con trai con dâu ly hôn căn bản không lọt vào mắt ông.

Thử hỏi, trong lúc người sáng lập bệnh nặng, còn có chuyện gì quan trọng hơn sự phát triển của tập đoàn trong mười năm tới, thậm chí mấy chục năm tới?

Thiệu Chấn Bang đang trải đường cho tương lai của Vĩnh Tinh —— bằng cách lợi dụng Lâm Dục Thư.

"Cho nên tôi không thể đồng ý, cũng không có cách nào đồng ý." Lâm Dục Thư nói.

"Ừ." - Tống Khải Minh đáp. "Vậy phải tìm lý do chính đáng."

Nói tới đây, hắn tựa hồ nghĩ tới cái gì, còn nói thêm: "Cậu vừa rồi nói tôi sợ bị cướp gia sản, tôi không có ý này."

"Thiệu Quang Kiệt có ý này." Nói xong chính sự, Lâm Dục Thư bèn tán gẫu với Tống Khải Minh: "Hôm nay tôi từ thư phòng của ông ngoại anh đi ra, Thiệu Quang Kiệt kéo tôi vào nhà vệ sinh, bảo tôi làm tình nhân của anh ta."

"Cái gì?" Mặt Tống Khải Minh biến sắc, cau mày, tức giận nói: "Anh ta thần kinh à?!"

Lâm Dục Thư có chút ngạc nhiên, cậu còn tưởng rằng chuyện đám cưới sẽ làm cho Tống Khải Minh giật mình, không ngờ hắn chỉ bình tĩnh phân tích tình hình, ngược lại chuyện của Thiệu Quang Kiệt lại khiến hắn có phản ứng như vậy.

"Tôi từ chối." - Lâm Dục Thư nói. "Có lúc tự dưng tôi muốn nghỉ việc, nhưng ngẫm lại phiền quá, hơn nữa sắp thăng chức tăng lương, vẫn là thôi bỏ đi."

Tống Khải Minh nghiêm mặt không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Lâm Dục Thư đột nhiên buồn cười, còn nhớ rõ lúc ấy ở Singapore, Tống Khải Minh đinh ninh nói cậu là tình nhân của Thiệu Quang Kiệt, kết quả hiện tại Thiệu Quang Kiệt thật sự có ý này, Tống Khải Minh lại mắng người ta thần kinh.

"Đúng rồi, nói cho cậu chuyện này." Tống Khải Minh đột nhiên mở miệng. "Công việc của tôi xong hết cả rồi, sẽ về nước sớm."

"Vậy sao?" - Lâm Dục Thư nói. "Khi nào xuất phát? Tôi ra sân bay đón anh."

Tống Khải Minh: "Bây giờ."

Lâm Dục Thư: "?"

"Không nói nữa." Tống Khải Minh nói. "Tôi mua vé máy bay."

Nhìn cuộc gọi video bị tắt đột ngột, Lâm Dục Thư mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.

Nếu công việc đã xong hết rồi, muốn về nước sớm... Bây giờ xuất phát? Bây giờ mới mua vé máy bay mà?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện