——Thời gian quay trở lại buổi chiều thứ hai đầy nắng. ——
Lâm Dục Thư dừng xe ở bãi đỗ trước cổng Tĩnh Tâm sơn trang, sau đó đổi sang xe tiếp đón, đi đến nhà chính của sơn trang được rừng rậm bao quanh.
Tĩnh Tâm sơn trang được xây ở giữa sườn núi chiếm diện tích hơn mười mẫu đất, có con đường ngoằn ngoèo dẫn đến và phong cảnh dễ chịu. Trước nhà chính có một bãi cỏ rộng rãi, từ nơi này nhìn xuống chân núi, không chỉ nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thành phố mà còn có thể phóng tầm mắt ra bến cảng đậu đầy thuyền phía xa xa.
Lâm Dục Thư nhận xe lăn từ tay người giúp việc, đẩy Thiệu Chấn Bang tiếp tục đi về phía trước. Có lẽ cảm nhận được nhịp bước chân khác nhau, Thiệu Chấn Bang không quay đầu lại, nhìn phong cảnh dưới chân núi nói: "Đến rồi à."
Giọng nói đã già nua và yếu ớt chậm rãi vang lên, không âm vang có lực như những năm trước. Suy cho cùng vẫn là một ông già mang bệnh nan y, sức sống trước đây đã bị năm tháng cùng bệnh tật bào mòn chẳng còn bao nhiêu.
"Đến rồi, thưa ông." Lâm Dục Thư dừng bước ở một chỗ thích hợp, tầm nhìn nơi này đã đủ tốt, nếu đi thêm nữa sẽ có gió núi thổi mạnh.
"Hai ngày trước ta có xem một bộ phim tự truyện." Tốc độ nói chuyện của Thiệu Chấn Bang rất chậm: "Ta cũng định ra một quyển tự truyện, cậu tìm người có kỹ năng viết tốt tới đây, ta đọc miệng rồi giúp ta sửa sang lại. Chờ sửa sang xong, bảo Hòa Húc quay thành phim cho ta."
Bây giờ Thiệu Chấn Bang hiếm khi quản lý công việc cụ thể của công ty, hầu hết những chuyện ông dặn dò Lâm Dục Thư đều giống như danh sách nguyện vọng cuối đời.
Lâm Dục Thư nhanh chóng vạch kế hoạch trong đầu: "Vâng."
"Ngoài ra,..." Thiệu Chấn Bang mở miệng lần nữa, tốc độ nói nhanh hơn một chút so với vừa rồi: " Chuyện thu mua lần này, cậu cũng giúp ta để mắt một chút."
"Về lần thu mua này." Lâm Dục Thư uyển chuyển nói: "Thiệu tổng rất có chủ kiến riêng."
Hàm ý, Thiệu Quang Kiệt khăng khăng với phương án thu mua của anh ta và những người khác không đưa ra được ý kiến gì.
"Chính vì nó quá có chủ kiến, ta mới cần cậu để mắt giúp ta." Thiệu Chấn Bang nói: "Ta không muốn nhìn thấy bất hòa trong nhà, gần đây đang ầm ĩ việc ly hôn của Hòa Húc, chuyện thu mua đừng để xảy ra vấn đề gì nữa."
Dưới gối Thiệu Chấn Bang có ba người con, con trai lớn tên Thiệu Hòa Đông, hiện là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Vĩnh Tinh, cũng là cha của Thiệu Quang Kiệt.
Con trai thứ hai là Thiệu Hòa Húc, Phó chủ tịch Tập đoàn Vĩnh Tinh, phụ trách các nghiệp vụ khác ngoài ô tô, tập trung vào ngành giải trí.
Con gái út là Thiệu Văn Thiến, năm xưa đi Đức du học rồi yêu một kỹ sư người Hoa, sau đó bất chấp sự phản đối của gia đình mà ở lại Đức kết hôn rồi sinh ra Tống Khải Minh. Tuy rằng bọn họ rất ít khi liên lạc với người nhà, nhưng vài năm sau đó Thiệu Chấn Bang đã bớt giận và đối xử với họ cũng không tệ.
Nếu hai bên thu mua đều là người một nhà, Thiệu Chấn Bang đương nhiên không muốn nhìn thấy anh em đấu đá.
Ngay cả khi bỏ qua mối quan hệ huyết thống, chỉ suy nghĩ cho giá cổ phiếu của tập đoàn Vĩnh Tinh thì cuộc thu mua này phải kết thúc suôn sẻ.
Lâm Dục Thư nói: "Tôi cam đoan sẽ thúc đẩy thành công cuộc thu mua này."
"Chỉ thúc đẩy thôi vẫn chưa đủ." Thiệu Chấn Bang hơi nghiêng cằm, nhìn phía sau Lâm Dục Thư: "Điều kiện thu mua phải công bằng ngay thẳng, không nên để xảy ra nhiều vấn đề."
Rào trước rào sau, Lâm Dục Thư cuối cùng cũng thăm dò được ý của Thiệu Chấn Bang.
Nếu kết quả cuối cùng của cuộc thu mua này là một bên được lợi, một bên chịu thiệt. Vậy bên ngoài sẽ suy đoán hai anh em nhà này đang bất hòa. Từ đó sẽ đứng ngoài cuộc trên thị trường cổ phiếu, cứ như vậy việc nâng giá cổ phiếu bằng cách thu mua sẽ không đạt được hiệu quả.
Thiệu Quang Kiệt có tập đoàn Vĩnh Tinh chống lưng nên rõ ràng người dễ chịu thiệt là Tống Khải Minh, bởi vậy ý tứ chân thật của Thiệu Chấn Bang chính là ——
Muốn Lâm Dục Thư trợ giúp Tống Khải Minh một cách thích hợp khi cần thiết.
"Chờ khi vụ thu mua này hoàn tất, chuyện ly hôn của Hòa Húc cũng được giải quyết êm đẹp." Tốc độ nói của Thiệu Chấn Bang lại khôi phục sự ung dung như trước: "Ta sẽ cho cậu vào vị trí CEO Văn phòng gia đình."
——Thời gian trở lại hiện tại. ——
Câu hỏi của Thiệu Quang Kiệt là cái nhìn của Thiệu Chấn Bang đối với Tống Khải Minh, nhưng Lâm Dục Thư đương nhiên sẽ không trả lời thành thật.
"Anh biết đấy, Thiệu tổng." Cậu cầm ly nước nhấp một ngụm: "Ông cụ coi trọng nhất là gia đình hòa thuận.
"Cho nên ông ấy không muốn tôi khởi xướng cuộc thu mua này?" Vẻ mặt Thiệu Quang Kiệt không có gì thay đổi, nhưng tốc độ nói đột nhiên nhanh hơn và ánh mắt cố trấn định của anh ta đủ để nhìn ra sự căng thẳng trong nội tâm.
"Không, thu mua không thành vấn đề, có thể tăng giá cổ phiếu là biện pháp cứu chữa rất tốt."
Lâm Dục Thư dùng hai từ "cứu chữa" này, lông mày Thiệu Quang Kiệt thoáng một tia không vui.
Năm ngoái Thiệu Quang Kiệt đảm nhiệm chức CEO tập đoàn, vừa mới nhậm chức đã tham vọng bừng bừng muốn lập thành tích.
Để nâng giá cổ phiếu, vốn đang bị ảnh hưởng nặng nề bởi căn bệnh của Thiệu Chấn Bang, anh ta đã quyết định đẩy mạnh quảng bá xe hơi nhiên liệu mới, đồng thời lựa chọn một mẫu xe hiện có, sử dụng công nghệ chuyển đổi dầu thành điện để cho ra đời chiếc xe điện đầu tiên của Tập đoàn Vĩnh Tinh.
Bởi vì thương hiệu xe hơi Vĩnh Tinh được định vị là "xe sang" nên định giá chiếc xe điện này đương nhiên không thấp, gần mức 400.000 tệ (~ 1,4 tỷ).
Nhưng quần chúng không phải kẻ ngốc, công nghệ của Vĩnh Tinh không tốt bằng các xí nghiệp chuyên về xe điện, giá cả còn gấp hai ba lần hãng khác, chẳng mấy chốc đã có người đặt tên cho chiếc xe này là "Xe rau hẹ" —— Ai mua người đó là rau hẹ.
*rau hẹ sinh trưởng mạnh và có thể thu hoạch nhiều lần, cắt một lần thì vài tháng sau có thể thu hoạch lại. Ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những người đang bị lợi dụng bị chặt chém theo định kì mà ngu ngơ không biết gì.
Mà dưới tình huống như vậy, Thiệu Quang Kiệt lại đưa ra một quyết định làm cho người ta mở mang tầm mắt, giảm giá chiếc xe này còn 100.000 tệ.
Lần này thì ăn cám, ngay cả Vĩnh Tinh còn không tin tưởng vào xe của mình, giá cổ phiếu lại sụt giảm, đến bây giờ vẫn chưa trở lại bình thường.
Nếu không có Thiệu Hòa Đông trấn an từng cổ đông lớn của tập đoàn, sợ là Thiệu Quang Kiệt đã sớm bị đá khỏi vị trí CEO.
"Sau đó thì sao?" Thiệu Quang Kiệt thu lại vẻ khó chịu, hỏi.
"Ý của ông cụ là..." Lâm Dục Thư chậm rãi nói: "Hiện tại phương án thu mua quá hà khắc, tạm thời không nói đến có mua được hay không, mặc dù mua được, người ngoài cũng sẽ không xem trọng cách hợp tác như vậy."
Thật ra Thiệu Chấn Bang chưa từng nói như thế, đây là ý tưởng của Lâm Dục Thư.
Nếu như nhất định phải so sánh Lâm Dục Thư với một loài động vật, vậy cậu rất giống cáo, một con cáo biết mượn oai hùm như thế nào.
Dù sao Thiệu Chấn Bang để cho cậu tự mình lo liệu, cậu đương nhiên không ngại đem uy nghiêm của "hổ" ra để dễ bề làm việc.
"Vì sao không xem trọng?" Thiệu Quang Kiệt hỏi: "Vì tôi muốn loại trừ Tống Khải Minh ra ngoài? "Thiệu tổng." Lâm Dục Thư thay đổi giọng điệu tận tình khuyên bảo: "Tống Khải Minh là linh hồn của S-Power, anh chỉ mua xưởng cải tiến, tương đương với đi mua một cái vỏ rỗng. Anh cảm thấy thị trường vốn sẽ trả tiền cho một cái vỏ rỗng sao?"
Mười ngón tay Thiệu Quang Kiệt giao nhau, hai ngón cái luân phiên chuyển động, hẳn là đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Lâm Dục Thư.
"Phải thừa nhận." Lâm Dục Thư nói thêm: "Tống Khải Minh rất có tài chế tạo xe hơi, có hắn gia nhập công ty, báo tài chính quý IV hẳn là sẽ không tệ. Ngài làm CEO, đây cũng là cách thể hiện năng lực của ngài không phải sao?"
Những lời này dường như đâm trúng Thiệu Quang Kiệt, anh ta dừng chuyển động ngón cái, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: "Cho nên đề nghị của quản lý Lâm là?"
"Có thể không chia cổ phần cho Tống Khải Minh, nhưng chúng ta mời hắn làm kỹ sư trưởng của dự án, chịu trách nhiệm nghiên cứu phát triển xe mới, đồng thời trả cho hắn một phần lương kếch xù hằng năm. Mặc kệ hắn có chấp nhận hay không, ít nhất phương án này cũng đủ thành ý, sau đó có thể bàn lại."
Lâm Dục Thư không đứng về phía Thiệu Quang Kiệt, cũng không đứng về phía Tống Khải Minh, điểm xuất phát của cậu chỉ có một ---- sự phát triển của công ty. Cũng chính bởi vì như thế, lời nói của cậu đủ khách quan, cũng đủ sức thuyết phục.
"Được rồi." Thiệu Quang Kiệt đã bị Lâm Dục Thư thuyết phục: "Tôi sẽ bảo pháp vụ xem xét lại."
Sau khi giải quyết vấn đề khó khăn trong tay, hành trình kế tiếp sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Gần 8 giờ tối, Lâm Dục Thư và Thiệu Quang Kiệt đi tới sân thi đấu F1, lúc này tất cả xe đua đang khởi động lốp trên đường đua, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng động cơ gầm rú.
Hai người soát vé ở cổng khu A, nơi có giá vé cao nhất, sau đó đi thẳng tới khán đài khu xuất phát.
Có thể ngồi ở bất kì đâu trên khán đài, Thiệu Quang Kiệt đi phía trước, Lâm Dục Thư theo sau, hai người chú ý bậc thang dưới chân. Khi đang đi lên chỗ cao và ít người, Lâm Dục Thư đột nhiên nghe được một giọng nói quen tai: "Anh họ?"
Ở nơi toàn người nước ngoài, tiếng Trung rất dễ làm bọn họ chú ý.
Lâm Dục Thư và Thiệu Quang Kiệt cùng nhau ngoái lại theo tiếng gọi, nhìn thấy Tống Khải Minh đã ngồi vào chỗ.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo Red Bull ngắn tay, đầu đội mũ bóng chày màu xanh lam đồng bộ, điều này cho thấy hắn ủng hộ Đội đua Red Bull.
Mặc dù hắn gọi Thiệu Quang Kiệt, nhưng ánh mắt lại rơi thẳng vào Lâm Dục Thư với một chút bất ngờ và dò xét.
Được rồi.
Lâm Dục Thư thực sự muốn chui xuống đất.
Rất hiển nhiên Tống Khải Minh nhớ rõ cậu chính là người tối hôm qua hắt bia vào hắn, hơn nữa còn cực kì tò mò vì sao cậu lại xuất hiện ở đây cùng Thiệu Quang Kiệt.
Nếu không, có lẽ hắn đã không chủ động gọi "anh họ" một cách thân thiết như vậy.
"Khải Minh?" Thiệu Quang Kiệt cũng ra vẻ thân mật, anh ta đi thẳng đến chỗ trống bên cạnh Tống Khải Minh ngồi xuống, hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Còn sao nữa, đương nhiên là đến xem trận đấu.
Lâm Dục Thư nói thầm trong lòng, đi tới bên cạnh Thiệu Quang Kiệt ngồi xuống.
Vé ở khu xuất phát chia làm hai loại, một là khu khán đài bên cạnh đường đua, hai là nhà hàng xa hoa phía trên khán đài.
Chỉ cần là người hâm mộ xe lâu năm nhất định sẽ ngồi trên khán đài, bởi vì đối diện khán đài chính là pit-box của đoàn xe, có thể quan sát xe đua vào trạm ở khoảng cách gần.
*pit-box: nơi xe dừng lại thay lốp
Lâm Dục Thư lại bỏ sót sự thật rằng Tống Khải Minh cũng là người mê xe, sao cậu không nghĩ tới khả năng hai người sẽ còn gặp nhau vào ngày hôm nay?
"Đến xem thi đấu." Tống Khải Minh làm như lơ đãng liếc nhìn Lâm Dục Thư một cái, hỏi Thiệu Quang Kiệt: "Anh cũng vậy sao?"
"Đúng vậy, không ngờ lại trùng hợp như vậy." Thiệu Quang Kiệt cười cười.
Lâm Dục Thư biết Thiệu Quang Kiệt bất ngờ là thật, nhưng đoán chừng trong mắt Tống Khải Minh, lúc này Thiệu Quang Kiệt đang diễn kịch.
Thân là đầu sỏ gây nên, bây Lâm Dục Thư không tiện giải thích, chỉ có thể yên lặng uống một ngụm bia, chuyên tâm nhìn xe đua khởi động lốp, làm bộ tâm không tạp niệm, mặc cho Thiệu Quang Kiệt tiếp tục gánh cái nồi này.
Hai người hàn huyên chuyện trong nhà nhưng đều ngầm không nhắc đến chuyện thu mua.
Không lâu sau, điện thoại của Thiệu Quang Kiệt đột nhiên vang lên, anh ta để lại một câu "Tôi đi nghe điện thoại", sau đó cầm điện thoại đi sang bên kia khán đài.
"Bức tường" ở giữa đột nhiên biến mất, lúc này Tống Khải Minh phóng ánh mắt sáng choang lên mặt Lâm Dục Thư, hiển nhiên là đang chờ Lâm Dục Thư giải thích.
"Nói rõ trước,... " Lâm Dục Thư đặt ly bia xuống, nghênh đón ánh mắt của Tống Khải Minh: "Tối hôm qua là ngoài ý muốn, tôi không biết anh ở bên cạnh tôi."
"Thật sao?" Tống Khải Minh đánh giá vẻ mặt Lâm Dục Thư, dường như đang phán đoán những lời này là thật hay giả.
Khác với ánh mắt nhìn người xa lạ tối hôm qua, lúc này trong mắt Tống Khải Minh xen lẫn rất nhiều thứ, có vẻ tò mò hơn là phòng bị.
"Ừ." Lâm Dục Thư thẳng thắn chỉ ra: "Nếu tôi có ý đồ khác, hôm nay anh đã không gặp được chúng tôi".
Lý do này rất thuyết phục, Tống Khải Minh không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn đường đua.
Nhưng rất nhanh, hắn lại một lần nữa nhìn Lâm Dục Thư, hỏi: "Cậu và Thiệu Quang Kiệt có quan hệ gì?"
Trước mặt thì gọi anh họ, sau lưng gọi thẳng tên, ngay cả giả bộ cũng lười làm.
Tính cách của Lâm Dục Thư chưa bao giờ để người khác hỏi cái gì thì trả lời cái đó. Đối với Thiệu Quang Kiệt là như vậy, đương nhiên cũng sẽ như vậy với Tống Khải Minh.
"Tôi làm việc ở tập đoàn Vĩnh Tinh." Cậu nói.
Đã trả lời, nhưng không đầy đủ.
Người kinh doanh đều quen với kiểu nói chuyện này, bình thường sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Nhưng Tống Khải Minh đương nhiên không hiểu, nhướng đuôi mày hỏi: "Cho nên?"
Lại còn cho nên.
Lâm Dục Thư kiên nhẫn trả lời: "Thiệu tổng là ông chủ của tôi."
Đã nói nhưng nói cũng như không. Nếu cậu làm việc ở tập đoàn Vĩnh Tinh, đương nhiên Thiệu Quang Kiệt là ông chủ của cậu.
Thật ra không phải Lâm Dục Thư không biết đối đáp, chỉ là trên thương trường anh lừa tôi gạt, cậu đã quen nói chuyện làm việc đều giữ lại ba phần, cho nên đối với vấn đề của Tống Khải Minh, cậu cũng giữ lại câu trả lời.
Nhưng Tống Khải Minh dường như hiểu lầm cậu đang lảng tránh.
Chỉ thấy Tống Khải Minh khoanh tay, trầm ngâm nói: "Cậu là người yêu của Thiệu Quang Kiệt."
Giọng điệu đó, miễn bàn nó chắc chắn như thế nào.
Đi xem đua xe một mình với Thiệu Quang Kiệt, trả lời mập mờ về quan hệ của hai người, dường như cũng chỉ có cách giải thích này.
Lâm Dục Thư nhất thời á khẩu không trả lời được, độc thoại nội tâm vọt tới bên miệng đã bị cậu kịp thời chặn trở về:
Thằng khốn, ông ngoại mi nhờ ông đây giúp mi đấy.
Lâm Dục Thư dừng xe ở bãi đỗ trước cổng Tĩnh Tâm sơn trang, sau đó đổi sang xe tiếp đón, đi đến nhà chính của sơn trang được rừng rậm bao quanh.
Tĩnh Tâm sơn trang được xây ở giữa sườn núi chiếm diện tích hơn mười mẫu đất, có con đường ngoằn ngoèo dẫn đến và phong cảnh dễ chịu. Trước nhà chính có một bãi cỏ rộng rãi, từ nơi này nhìn xuống chân núi, không chỉ nhìn thấy toàn bộ khung cảnh thành phố mà còn có thể phóng tầm mắt ra bến cảng đậu đầy thuyền phía xa xa.
Lâm Dục Thư nhận xe lăn từ tay người giúp việc, đẩy Thiệu Chấn Bang tiếp tục đi về phía trước. Có lẽ cảm nhận được nhịp bước chân khác nhau, Thiệu Chấn Bang không quay đầu lại, nhìn phong cảnh dưới chân núi nói: "Đến rồi à."
Giọng nói đã già nua và yếu ớt chậm rãi vang lên, không âm vang có lực như những năm trước. Suy cho cùng vẫn là một ông già mang bệnh nan y, sức sống trước đây đã bị năm tháng cùng bệnh tật bào mòn chẳng còn bao nhiêu.
"Đến rồi, thưa ông." Lâm Dục Thư dừng bước ở một chỗ thích hợp, tầm nhìn nơi này đã đủ tốt, nếu đi thêm nữa sẽ có gió núi thổi mạnh.
"Hai ngày trước ta có xem một bộ phim tự truyện." Tốc độ nói chuyện của Thiệu Chấn Bang rất chậm: "Ta cũng định ra một quyển tự truyện, cậu tìm người có kỹ năng viết tốt tới đây, ta đọc miệng rồi giúp ta sửa sang lại. Chờ sửa sang xong, bảo Hòa Húc quay thành phim cho ta."
Bây giờ Thiệu Chấn Bang hiếm khi quản lý công việc cụ thể của công ty, hầu hết những chuyện ông dặn dò Lâm Dục Thư đều giống như danh sách nguyện vọng cuối đời.
Lâm Dục Thư nhanh chóng vạch kế hoạch trong đầu: "Vâng."
"Ngoài ra,..." Thiệu Chấn Bang mở miệng lần nữa, tốc độ nói nhanh hơn một chút so với vừa rồi: " Chuyện thu mua lần này, cậu cũng giúp ta để mắt một chút."
"Về lần thu mua này." Lâm Dục Thư uyển chuyển nói: "Thiệu tổng rất có chủ kiến riêng."
Hàm ý, Thiệu Quang Kiệt khăng khăng với phương án thu mua của anh ta và những người khác không đưa ra được ý kiến gì.
"Chính vì nó quá có chủ kiến, ta mới cần cậu để mắt giúp ta." Thiệu Chấn Bang nói: "Ta không muốn nhìn thấy bất hòa trong nhà, gần đây đang ầm ĩ việc ly hôn của Hòa Húc, chuyện thu mua đừng để xảy ra vấn đề gì nữa."
Dưới gối Thiệu Chấn Bang có ba người con, con trai lớn tên Thiệu Hòa Đông, hiện là Chủ tịch Hội đồng quản trị của Tập đoàn Vĩnh Tinh, cũng là cha của Thiệu Quang Kiệt.
Con trai thứ hai là Thiệu Hòa Húc, Phó chủ tịch Tập đoàn Vĩnh Tinh, phụ trách các nghiệp vụ khác ngoài ô tô, tập trung vào ngành giải trí.
Con gái út là Thiệu Văn Thiến, năm xưa đi Đức du học rồi yêu một kỹ sư người Hoa, sau đó bất chấp sự phản đối của gia đình mà ở lại Đức kết hôn rồi sinh ra Tống Khải Minh. Tuy rằng bọn họ rất ít khi liên lạc với người nhà, nhưng vài năm sau đó Thiệu Chấn Bang đã bớt giận và đối xử với họ cũng không tệ.
Nếu hai bên thu mua đều là người một nhà, Thiệu Chấn Bang đương nhiên không muốn nhìn thấy anh em đấu đá.
Ngay cả khi bỏ qua mối quan hệ huyết thống, chỉ suy nghĩ cho giá cổ phiếu của tập đoàn Vĩnh Tinh thì cuộc thu mua này phải kết thúc suôn sẻ.
Lâm Dục Thư nói: "Tôi cam đoan sẽ thúc đẩy thành công cuộc thu mua này."
"Chỉ thúc đẩy thôi vẫn chưa đủ." Thiệu Chấn Bang hơi nghiêng cằm, nhìn phía sau Lâm Dục Thư: "Điều kiện thu mua phải công bằng ngay thẳng, không nên để xảy ra nhiều vấn đề."
Rào trước rào sau, Lâm Dục Thư cuối cùng cũng thăm dò được ý của Thiệu Chấn Bang.
Nếu kết quả cuối cùng của cuộc thu mua này là một bên được lợi, một bên chịu thiệt. Vậy bên ngoài sẽ suy đoán hai anh em nhà này đang bất hòa. Từ đó sẽ đứng ngoài cuộc trên thị trường cổ phiếu, cứ như vậy việc nâng giá cổ phiếu bằng cách thu mua sẽ không đạt được hiệu quả.
Thiệu Quang Kiệt có tập đoàn Vĩnh Tinh chống lưng nên rõ ràng người dễ chịu thiệt là Tống Khải Minh, bởi vậy ý tứ chân thật của Thiệu Chấn Bang chính là ——
Muốn Lâm Dục Thư trợ giúp Tống Khải Minh một cách thích hợp khi cần thiết.
"Chờ khi vụ thu mua này hoàn tất, chuyện ly hôn của Hòa Húc cũng được giải quyết êm đẹp." Tốc độ nói của Thiệu Chấn Bang lại khôi phục sự ung dung như trước: "Ta sẽ cho cậu vào vị trí CEO Văn phòng gia đình."
——Thời gian trở lại hiện tại. ——
Câu hỏi của Thiệu Quang Kiệt là cái nhìn của Thiệu Chấn Bang đối với Tống Khải Minh, nhưng Lâm Dục Thư đương nhiên sẽ không trả lời thành thật.
"Anh biết đấy, Thiệu tổng." Cậu cầm ly nước nhấp một ngụm: "Ông cụ coi trọng nhất là gia đình hòa thuận.
"Cho nên ông ấy không muốn tôi khởi xướng cuộc thu mua này?" Vẻ mặt Thiệu Quang Kiệt không có gì thay đổi, nhưng tốc độ nói đột nhiên nhanh hơn và ánh mắt cố trấn định của anh ta đủ để nhìn ra sự căng thẳng trong nội tâm.
"Không, thu mua không thành vấn đề, có thể tăng giá cổ phiếu là biện pháp cứu chữa rất tốt."
Lâm Dục Thư dùng hai từ "cứu chữa" này, lông mày Thiệu Quang Kiệt thoáng một tia không vui.
Năm ngoái Thiệu Quang Kiệt đảm nhiệm chức CEO tập đoàn, vừa mới nhậm chức đã tham vọng bừng bừng muốn lập thành tích.
Để nâng giá cổ phiếu, vốn đang bị ảnh hưởng nặng nề bởi căn bệnh của Thiệu Chấn Bang, anh ta đã quyết định đẩy mạnh quảng bá xe hơi nhiên liệu mới, đồng thời lựa chọn một mẫu xe hiện có, sử dụng công nghệ chuyển đổi dầu thành điện để cho ra đời chiếc xe điện đầu tiên của Tập đoàn Vĩnh Tinh.
Bởi vì thương hiệu xe hơi Vĩnh Tinh được định vị là "xe sang" nên định giá chiếc xe điện này đương nhiên không thấp, gần mức 400.000 tệ (~ 1,4 tỷ).
Nhưng quần chúng không phải kẻ ngốc, công nghệ của Vĩnh Tinh không tốt bằng các xí nghiệp chuyên về xe điện, giá cả còn gấp hai ba lần hãng khác, chẳng mấy chốc đã có người đặt tên cho chiếc xe này là "Xe rau hẹ" —— Ai mua người đó là rau hẹ.
*rau hẹ sinh trưởng mạnh và có thể thu hoạch nhiều lần, cắt một lần thì vài tháng sau có thể thu hoạch lại. Ngôn ngữ mạng dùng để chỉ những người đang bị lợi dụng bị chặt chém theo định kì mà ngu ngơ không biết gì.
Mà dưới tình huống như vậy, Thiệu Quang Kiệt lại đưa ra một quyết định làm cho người ta mở mang tầm mắt, giảm giá chiếc xe này còn 100.000 tệ.
Lần này thì ăn cám, ngay cả Vĩnh Tinh còn không tin tưởng vào xe của mình, giá cổ phiếu lại sụt giảm, đến bây giờ vẫn chưa trở lại bình thường.
Nếu không có Thiệu Hòa Đông trấn an từng cổ đông lớn của tập đoàn, sợ là Thiệu Quang Kiệt đã sớm bị đá khỏi vị trí CEO.
"Sau đó thì sao?" Thiệu Quang Kiệt thu lại vẻ khó chịu, hỏi.
"Ý của ông cụ là..." Lâm Dục Thư chậm rãi nói: "Hiện tại phương án thu mua quá hà khắc, tạm thời không nói đến có mua được hay không, mặc dù mua được, người ngoài cũng sẽ không xem trọng cách hợp tác như vậy."
Thật ra Thiệu Chấn Bang chưa từng nói như thế, đây là ý tưởng của Lâm Dục Thư.
Nếu như nhất định phải so sánh Lâm Dục Thư với một loài động vật, vậy cậu rất giống cáo, một con cáo biết mượn oai hùm như thế nào.
Dù sao Thiệu Chấn Bang để cho cậu tự mình lo liệu, cậu đương nhiên không ngại đem uy nghiêm của "hổ" ra để dễ bề làm việc.
"Vì sao không xem trọng?" Thiệu Quang Kiệt hỏi: "Vì tôi muốn loại trừ Tống Khải Minh ra ngoài? "Thiệu tổng." Lâm Dục Thư thay đổi giọng điệu tận tình khuyên bảo: "Tống Khải Minh là linh hồn của S-Power, anh chỉ mua xưởng cải tiến, tương đương với đi mua một cái vỏ rỗng. Anh cảm thấy thị trường vốn sẽ trả tiền cho một cái vỏ rỗng sao?"
Mười ngón tay Thiệu Quang Kiệt giao nhau, hai ngón cái luân phiên chuyển động, hẳn là đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của Lâm Dục Thư.
"Phải thừa nhận." Lâm Dục Thư nói thêm: "Tống Khải Minh rất có tài chế tạo xe hơi, có hắn gia nhập công ty, báo tài chính quý IV hẳn là sẽ không tệ. Ngài làm CEO, đây cũng là cách thể hiện năng lực của ngài không phải sao?"
Những lời này dường như đâm trúng Thiệu Quang Kiệt, anh ta dừng chuyển động ngón cái, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: "Cho nên đề nghị của quản lý Lâm là?"
"Có thể không chia cổ phần cho Tống Khải Minh, nhưng chúng ta mời hắn làm kỹ sư trưởng của dự án, chịu trách nhiệm nghiên cứu phát triển xe mới, đồng thời trả cho hắn một phần lương kếch xù hằng năm. Mặc kệ hắn có chấp nhận hay không, ít nhất phương án này cũng đủ thành ý, sau đó có thể bàn lại."
Lâm Dục Thư không đứng về phía Thiệu Quang Kiệt, cũng không đứng về phía Tống Khải Minh, điểm xuất phát của cậu chỉ có một ---- sự phát triển của công ty. Cũng chính bởi vì như thế, lời nói của cậu đủ khách quan, cũng đủ sức thuyết phục.
"Được rồi." Thiệu Quang Kiệt đã bị Lâm Dục Thư thuyết phục: "Tôi sẽ bảo pháp vụ xem xét lại."
Sau khi giải quyết vấn đề khó khăn trong tay, hành trình kế tiếp sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Gần 8 giờ tối, Lâm Dục Thư và Thiệu Quang Kiệt đi tới sân thi đấu F1, lúc này tất cả xe đua đang khởi động lốp trên đường đua, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng động cơ gầm rú.
Hai người soát vé ở cổng khu A, nơi có giá vé cao nhất, sau đó đi thẳng tới khán đài khu xuất phát.
Có thể ngồi ở bất kì đâu trên khán đài, Thiệu Quang Kiệt đi phía trước, Lâm Dục Thư theo sau, hai người chú ý bậc thang dưới chân. Khi đang đi lên chỗ cao và ít người, Lâm Dục Thư đột nhiên nghe được một giọng nói quen tai: "Anh họ?"
Ở nơi toàn người nước ngoài, tiếng Trung rất dễ làm bọn họ chú ý.
Lâm Dục Thư và Thiệu Quang Kiệt cùng nhau ngoái lại theo tiếng gọi, nhìn thấy Tống Khải Minh đã ngồi vào chỗ.
Hôm nay hắn mặc một chiếc áo Red Bull ngắn tay, đầu đội mũ bóng chày màu xanh lam đồng bộ, điều này cho thấy hắn ủng hộ Đội đua Red Bull.
Mặc dù hắn gọi Thiệu Quang Kiệt, nhưng ánh mắt lại rơi thẳng vào Lâm Dục Thư với một chút bất ngờ và dò xét.
Được rồi.
Lâm Dục Thư thực sự muốn chui xuống đất.
Rất hiển nhiên Tống Khải Minh nhớ rõ cậu chính là người tối hôm qua hắt bia vào hắn, hơn nữa còn cực kì tò mò vì sao cậu lại xuất hiện ở đây cùng Thiệu Quang Kiệt.
Nếu không, có lẽ hắn đã không chủ động gọi "anh họ" một cách thân thiết như vậy.
"Khải Minh?" Thiệu Quang Kiệt cũng ra vẻ thân mật, anh ta đi thẳng đến chỗ trống bên cạnh Tống Khải Minh ngồi xuống, hỏi: "Sao cậu lại ở đây?"
Còn sao nữa, đương nhiên là đến xem trận đấu.
Lâm Dục Thư nói thầm trong lòng, đi tới bên cạnh Thiệu Quang Kiệt ngồi xuống.
Vé ở khu xuất phát chia làm hai loại, một là khu khán đài bên cạnh đường đua, hai là nhà hàng xa hoa phía trên khán đài.
Chỉ cần là người hâm mộ xe lâu năm nhất định sẽ ngồi trên khán đài, bởi vì đối diện khán đài chính là pit-box của đoàn xe, có thể quan sát xe đua vào trạm ở khoảng cách gần.
*pit-box: nơi xe dừng lại thay lốp
Lâm Dục Thư lại bỏ sót sự thật rằng Tống Khải Minh cũng là người mê xe, sao cậu không nghĩ tới khả năng hai người sẽ còn gặp nhau vào ngày hôm nay?
"Đến xem thi đấu." Tống Khải Minh làm như lơ đãng liếc nhìn Lâm Dục Thư một cái, hỏi Thiệu Quang Kiệt: "Anh cũng vậy sao?"
"Đúng vậy, không ngờ lại trùng hợp như vậy." Thiệu Quang Kiệt cười cười.
Lâm Dục Thư biết Thiệu Quang Kiệt bất ngờ là thật, nhưng đoán chừng trong mắt Tống Khải Minh, lúc này Thiệu Quang Kiệt đang diễn kịch.
Thân là đầu sỏ gây nên, bây Lâm Dục Thư không tiện giải thích, chỉ có thể yên lặng uống một ngụm bia, chuyên tâm nhìn xe đua khởi động lốp, làm bộ tâm không tạp niệm, mặc cho Thiệu Quang Kiệt tiếp tục gánh cái nồi này.
Hai người hàn huyên chuyện trong nhà nhưng đều ngầm không nhắc đến chuyện thu mua.
Không lâu sau, điện thoại của Thiệu Quang Kiệt đột nhiên vang lên, anh ta để lại một câu "Tôi đi nghe điện thoại", sau đó cầm điện thoại đi sang bên kia khán đài.
"Bức tường" ở giữa đột nhiên biến mất, lúc này Tống Khải Minh phóng ánh mắt sáng choang lên mặt Lâm Dục Thư, hiển nhiên là đang chờ Lâm Dục Thư giải thích.
"Nói rõ trước,... " Lâm Dục Thư đặt ly bia xuống, nghênh đón ánh mắt của Tống Khải Minh: "Tối hôm qua là ngoài ý muốn, tôi không biết anh ở bên cạnh tôi."
"Thật sao?" Tống Khải Minh đánh giá vẻ mặt Lâm Dục Thư, dường như đang phán đoán những lời này là thật hay giả.
Khác với ánh mắt nhìn người xa lạ tối hôm qua, lúc này trong mắt Tống Khải Minh xen lẫn rất nhiều thứ, có vẻ tò mò hơn là phòng bị.
"Ừ." Lâm Dục Thư thẳng thắn chỉ ra: "Nếu tôi có ý đồ khác, hôm nay anh đã không gặp được chúng tôi".
Lý do này rất thuyết phục, Tống Khải Minh không nói thêm gì nữa, quay đầu nhìn đường đua.
Nhưng rất nhanh, hắn lại một lần nữa nhìn Lâm Dục Thư, hỏi: "Cậu và Thiệu Quang Kiệt có quan hệ gì?"
Trước mặt thì gọi anh họ, sau lưng gọi thẳng tên, ngay cả giả bộ cũng lười làm.
Tính cách của Lâm Dục Thư chưa bao giờ để người khác hỏi cái gì thì trả lời cái đó. Đối với Thiệu Quang Kiệt là như vậy, đương nhiên cũng sẽ như vậy với Tống Khải Minh.
"Tôi làm việc ở tập đoàn Vĩnh Tinh." Cậu nói.
Đã trả lời, nhưng không đầy đủ.
Người kinh doanh đều quen với kiểu nói chuyện này, bình thường sẽ không tiếp tục hỏi nữa. Nhưng Tống Khải Minh đương nhiên không hiểu, nhướng đuôi mày hỏi: "Cho nên?"
Lại còn cho nên.
Lâm Dục Thư kiên nhẫn trả lời: "Thiệu tổng là ông chủ của tôi."
Đã nói nhưng nói cũng như không. Nếu cậu làm việc ở tập đoàn Vĩnh Tinh, đương nhiên Thiệu Quang Kiệt là ông chủ của cậu.
Thật ra không phải Lâm Dục Thư không biết đối đáp, chỉ là trên thương trường anh lừa tôi gạt, cậu đã quen nói chuyện làm việc đều giữ lại ba phần, cho nên đối với vấn đề của Tống Khải Minh, cậu cũng giữ lại câu trả lời.
Nhưng Tống Khải Minh dường như hiểu lầm cậu đang lảng tránh.
Chỉ thấy Tống Khải Minh khoanh tay, trầm ngâm nói: "Cậu là người yêu của Thiệu Quang Kiệt."
Giọng điệu đó, miễn bàn nó chắc chắn như thế nào.
Đi xem đua xe một mình với Thiệu Quang Kiệt, trả lời mập mờ về quan hệ của hai người, dường như cũng chỉ có cách giải thích này.
Lâm Dục Thư nhất thời á khẩu không trả lời được, độc thoại nội tâm vọt tới bên miệng đã bị cậu kịp thời chặn trở về:
Thằng khốn, ông ngoại mi nhờ ông đây giúp mi đấy.
Danh sách chương