Vào cuối chiều, các quản lý cấp cao của tập đoàn Vĩnh Tinh lần lượt tập hợp lại, ngồi xe buýt đến sân bay, trở về thành phố Châu Cảng.
Một số quản lý cấp cao được tài xế đón tại sân bay, một số người lái xe tới vẫn thống nhất quay về nơi tập hợp ban đầu, tòa nhà Vĩnh Tinh.
"Nhà cậu ở đâu?" Sau khi xuống xe buýt, Thiệu Quang Kiệt gọi Lâm Dục Thư lại: "Tôi đưa cậu về."
Lâm Dục Thư ngạc nhiên, cậu tưởng rằng trải qua chuyện đêm trước Thiệu Quang Kiệt sẽ không tìm cậu nói chuyện nữa.
"Không cần, Thiệu tổng." Ngoài mặt, Lâm Dục Thư vẫn lễ độ: "Tôi lái xe tới."
Nói đúng hơn là Tống Khải Minh lái xe tới.
Vừa lúc Tống Khải Minh cũng từ trên xe buýt đi xuống, khẽ liếc nhìn hai người.
"Vậy dừng ở bãi đỗ xe." Thiệu Quang Kiệt lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, không cho phép cậu từ chối, nói: "Xe của tôi đậu ngay dưới đất."
Xe của Thiệu Quang Kiệt là một chiếc SUV Vĩnh Tinh, một chiếc xe hơi hạng sang trị giá 200 vạn nhân dân tệ, đủ thể diện nhưng không quá mức đẳng cấp.
"Như vậy phiền toái lắm không?" Lâm Dục Thư cầm vali hành lý, đứng tại chỗ không nhúc nhích, toàn thân toát ra hai chữ "từ chối".
"Tôi có vài lời muốn nói với cậu." Thiệu Quang Kiệt thản nhiên nói: "Hơn nữa giữa chúng ta có một số hiểu lầm cần phải giải quyết."
Thái độ của anh ta không ngả ngớn như trước, dường như đã quay trở lại mối quan hệ đồng nghiệp, rất có chừng mực.
Vừa bị Thiệu Hòa Đông cảnh cáo, Lâm Dục Thư cũng nên nể mặt, đành nói: "Vậy làm phiền Thiệu tổng rồi."
Sau khi bỏ vali vào cốp xe, Lâm Dục Thư lấy điện thoại di động ra, định gửi tin nhắn cho Tống Khải Minh. Đúng lúc này, bên cạnh cậu đột nhiên có thêm một người, cũng bỏ vali vào cốp xe SUV.
Lâm Dục Thư nhìn Tống Khải Minh: "?"
"Lên xe." Sau khi nhấn nút khóa cửa tự động trên cốp xe, Tống Khải Minh kéo Lâm Dục Thư đến bên cửa xe.
Hắn bước vào ghế lái phụ, Lâm Dục Thư chỉ có thể ngồi vào ghế sau.
"Tống Khải Minh." Thiệu Quang Kiệt vừa mới thắt dây an toàn, sau khi nhìn rõ người bên cạnh, lập tức khó chịu nhíu mày: "Cậu lên đây làm gì?"
"Đi quá giang." Tống Khải Minh điều chỉnh tư thế ngồi, ổn định hai cái chân dài của hắn.
"Tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Lâm tổng." Trán Thiệu Quang Kiệt mơ hồ nổi lên gân xanh, tựa như Tống Khải Minh không xuống, anh ta sẽ không lái.
"Nói cái gì? Không phải là nói về tôi sao?" Tống Khải Minh nhìn Thiệu Quang Kiệt chăm chú: "Tôi tưởng chỉ có học sinh tiểu học mới nói xấu sau lưng."
"Mày ——" Thiệu Quang Kiệt nghẹn họng nói không ra lời, bởi vì rõ ràng đề tài mà hắn muốn với Lâm Dục Thư có liên quan đến Tống Khải Minh.
Lâm Dục Thư cúi đầu, mím môi nhịn cười.
Sao trước đây cậu không phát hiện, gã Đức nói tiếng Trung có thể chọc tức người ta đến vậy? "Thiệu tổng." Lâm Dục Thư điều chỉnh vẻ mặt, hỏi: "Có muốn tôi lái xe thay không?"
Có một quy tắc bất thành văn ở nơi làm việc là cấp dưới không được để cấp trên làm tái xế.
Thiệu Quang Kiệt mời Lâm Dục Thư đi xe, cũng không có vấn đề gì, nhưng Tống Khải Minh muốn đi nhờ xe thì lại không ổn, bởi vì cứ như vậy, Thiệu Quang Kiệt thật sự trở thành tài xế.
Nhưng nói đi nói lại, chỉ vì chuyện cỏn con này mà phải đổi người lái xe thì lại làm căng quá rồi.
Thiệu Quang Kiệt không tiện nổi cáu, cuối cùng vẫn đặt tay lên cần số, đen mặt nói: "Không cần."
Lâm Dục Thư không nói cho Thiệu Quang Kiệt biết địa chỉ cụ thể khu nhà mình, chỉ nói đại khái ở giao lộ nào.
Kết thúc kỳ nghỉ, thành phố về đêm vẫn luôn tắc nghẽn, vốn chỉ cần lái xe 20 phút, Thiệu Quang Kiệt lái đến nửa tiếng vẫn còn bị kẹt trên đường.
Phía trước lại có đèn đỏ, xe cộ dừng lại, không biết có phải cuối cùng anh ta đã quen với sự có mặt của Tống Khải Minh hay không, Thiệu Quang Kiệt hơi quay đầu lại, nói với Lâm Dục Thư đang ngồi ở hàng ghế sau: "Chuyện tối qua hôm qua..."
Lâm Dục Thư nói xã giao: "Tôi không để trong lòng."
"Như vậy là tốt nhất." Thiệu Quang Kiệt dời tầm mắt về phía trước: "Giữa đồng nghiệp với nhau có hiểu lầm là rất bình thường, nếu tôi có chỗ nào không đúng, tôi xin lỗi cậu, dù sao cũng không được ảnh hưởng đến công việc."
Cuối cùng vẫn là người thừa kế mà Thiệu gia bồi dưỡng ra, mặc dù làm việc có khuyết điểm, nhưng tài năng giả bộ thì rất cừ khôi.
Nếu như Lâm Dục Thư không biết bộ mặt thật của Thiệu Quang Kiệt, e là cậu cũng giống như nhân viên bình thường của Vĩnh Tinh, cảm thấy CEO nhà mình thật hiền lành lịch thiệp.
Lâm Dục Thư không trả lời ngay, theo bản năng nhìn phản ứng của Tống Khải Minh.
Chỉ thấy Tống Khải Minh gác khuỷu tay phải lên cửa sổ xe, chống má lên mu bàn tay, nghiêng đầu nhìn Thiệu Quang Kiệt.
Nếu Lâm Dục Thư đoán không sai, trên mặt hắn đang treo biển "Mời anh bắt đầu màn trình diễn".
Quả nhiên, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Tống Khải Minh, Thiệu Quang Kiệt nhíu mày, giọng điệu cau có, hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Xuống xe ở đâu?"
Tống Khải Minh không trả lời, mà hất cằm, chỉ vào khoảng trống phía trước đầu xe: "Anh để rộng như vậy là chờ người khác nhét vào à?"
Chỉ trong nửa giờ lái xe, đây là lần thứ ba Tống Khải Minh chỉ bảo Thiệu Quang Kiệt lái xe.
Lần đầu tiên là Thiệu Quang Kiệt không lịch thiệp nhường đường cho người đi bộ, lần thứ hai là anh ta chiếm hai làn đường, những chuyện này đúng là nên nói, nhưng phỏng chừng bình thường không ai nói anh ta.
Thiệu Quang Kiệt đương nhiên không nhịn được nữa, cởi bỏ lớp ngụy trang quý ông lịch thiệp, trước tiên đạp chân ga rút ngắn khoảng cách với xe phía trước, sau đó nhìn Tống Khải Minh đầy giận dữ: "Người gần đây muốn chơi tao là mày phải không?"
Cuối cùng anh ta vẫn hỏi ra.
Lâm Dục Thư biết ngay Thiệu Quang Kiệt muốn đưa cậu về, nhất định là muốn nói chuyện này với cậu.
Tuy rằng chuyện này đã được phơi bày, nhưng bên phía Thiệu Quang Kiệt chắc chắn không biết ai là người đứng đầu, ai là người tham dự.
"Có người muốn chơi anh sao?" Tống Khải Minh vẫn chống má, lười biếng hỏi.
"Mày bớt giả ngu cho tao, tao biết là mày." Thiệu Quang Kiệt kiềm chế cơn tức giận, trở lại dáng vẻ điềm tĩnh: "Tao cảnh cáo mày, hội đồng quản trị không phải để đùa, mày phải kiếm được 8 phiếu mới bãi nhiệm được tao, điều này là không thể, hiểu không?"
Tống Khải Minh cũng lười giả vờ, thu hồi tư thế ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, dựa vào lưng ghế, hỏi: "Anh chắc chắn bốn người kia sẽ ủng hộ anh?"
"Đương nhiên." Thiệu Quang Kiệt ra vẻ buồn cười: "Một người là ba tao, một người là anh em của ba tao, còn có hai người là người nhà mẹ ruột tao, bọn họ điên rồi mới đi ủng hộ mày?"
Ba mẹ của Thiệu Quang Kiệt cũng là cuộc hôn nhân thương mại, nhưng công ty bên nhà mẹ anh ta đã xuống dốc từ lâu, người có năng lực bên đó đều sang làm việc cho Vĩnh Tinh.
"Chuyện còn chưa có kết quả, tốt nhất không nên khẳng định như vậy." Tống Khải Minh nói.
"Bây giờ để tao nói cho mày biết kết quả, muốn bãi nhiệm tao, không có cửa đâu." Dường như cuối cùng cũng tìm được chỗ để xả cơn tức giận bị đè nén nãy giờ, Thiệu Quang Kiệt như người thắng cuộc, nói: "Thành viên hội đồng quản trị chỉ có 11 người, có 4 người đều đứng về phía tao, cho dù thế nào mày cũng không thể lấy được 8 phiếu, đây là phép tính rất đơn giản, tao nghĩ không cần phải dạy cho mày biết."
Tống Khải Minh không nói tiếp, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Hành động này của hắn có vẻ yếu thế.
"Mày biết vì sao không?" Thiệu Quang Kiệt thay đổi sự căm tức vừa rồi, thản nhiên nói: "Đây là thành hào mà mà ông nội dựng lên cho tao, là thứ tao có, còn mày thì không."
"Nhưng anh cũng đừng quên." Tống Khải Minh thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Ngoại trừ 4 người bảo vệ anh, 7 thành viên hội đồng quản trị khác đều ủng hộ bãi nhiệm anh."
Bên phía Thiệu Hòa Húc đã có tin chính xác, 4 thành viên hội đồng quản trị bên ngoài đều có ý bãi nhiệm Thiệu Quang Kiệt.
Về phần Phương Lan, trước khi ly hôn, vợ chồng hai người đã không hợp với vợ chồng Thiệu Hòa Đông, hiện tại cộng thêm chuyện Vũ Tu, cô cảm thấy thiếu ân tình của Tống Khải Minh, bởi vậy Tống Khải Minh muốn cô hỗ trợ, cô cũng không có lý do gì cự tuyệt, hứa hẹn bất động sản Phương Thiên sẽ bỏ 2 phiếu tán thành.
Đến giai đoạn hiện tại, trận chiến này đã hết sức căng thẳng, nhưng đúng như Thiệu Quang Kiệt nói, phần thắng hầu như đều nghiêng về phía anh ta.
"Vậy thì sao? Mày định đánh bại tao bằng niềm tin à?" Con đường phía trước cuối cùng trở nên thông thoáng, Thiệu Quang Kiệt thoải mái lái xe: "Không phải nhiều người trong Hội đồng quản trị tán thành là được, nếu như ngay cả cái này cũng không biết, tao khuyên mày vẫn nên thành thật về làm ô tô của mày thôi, bớt động đến những thứ như quản lý công ty."
Tống Khải Minh lại đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, Lâm Dục Thư biết hắn không hề yếu thế, chỉ là đang nhẫn nại.
"Mày có biết sự khác biệt lớn nhất giữa tao với mày là gì không?" Thiệu Quang Kiệt tiếp tục nói: "Tao họ Thiệu, mày họ Tống, điều này quyết định rất nhiều chuyện."
Tống Khải Minh không nói tiếp nữa, ván này kết thúc với chiến thắng thuộc về Thiệu Quang Kiệt.
Giao lộ Lâm Dục Thư chỉ định rất nhanh đã hiện ra phía trước, Thiệu Quang Kiệt chậm rãi đỗ xe ở bên đường, quay đầu nói với Lâm Dục Thư: "Hãy suy nghĩ lại lời tôi vừa nói, vẫn còn kịp để lựa chọn lại."
Thái độ của anh ta trở lại bình tĩnh và thong dong như lúc đầu, như thể cuồng vọng và kiêu ngạo vừa rồi chưa từng tồn tại.
Lâm Dục Thư đáp một tiếng: "Vâng, Thiệu tổng" sau đó xuống xe, đi đến cốp sau lấy hành lý.
Anh ta đang thắc mắc Tống Khải Minh muốn đến đâu thì thấy hắn cũng xuống xe đi theo.
"Mày cũng ở gần đây?" Thiệu Quang Kiệt lập tức từ ghế lái xuống, nhìn Tống Khải Minh hỏi.
"Không." Tống Khải Minh lấy vali ra, mặt không đổi sắc nói: "Tôi cũng có chuyện muốn nói với Tiểu Lâm tổng."
Nói xong, hắn lại nói với Lâm Dục Thư: "Đi thôi."
Lâm Dục Thư gật đầu, hai người đi về con đường nhỏ hướng ngược lại đầu xe.
Thiệu Quang Kiệt khó khăn lắm mới nguôi giận, hiện tại lại nổi trận lôi đình, quát lớn với bóng lưng Tống Khải Minh: "Con mẹ nó, mày là học sinh tiểu học à?!"
—— Chỉ có học sinh tiểu học mới nói xấu sau lưng.
Tống Khải Minh mới vừa châm chọc Thiệu Quang Kiệt như vậy, ai ngờ quay người lại đã dẫn Lâm Dục Thư đi.
Hai người đi bộ chừng mười phút về tới khu nhà.
Thiệu Quang Kiệt không đi theo, nhưng nói thật Lâm Dục Thư cũng không quan tâm lắm.
Những chiếc đèn lồng đỏ được treo trong khu và một băng rôn ở lối đi chính có dòng chữ "Chúc mừng toàn thể chủ nhà một năm mới hạnh phúc".
Hơn 10 ngày nữa là Tết Nguyên đán, nhưng chuyện của hội đồng quản trị còn đang ở phía trước, Lâm Ngọc Thư khó có tâm tình đón năm mới.
"Em đang lo lắng sao?" Bên trong con đường nội bộ vắng người của khu dân cư, Tống Khải Minh nắm tay Lâm Dục Thư.
Tháng giêng là thời điểm lạnh nhất trong năm nhưng lòng bàn tay của Tống Khải Minh lại rất ấm áp, xua tan đi cái lạnh lẽo xung quanh.
"Thiệu Quang Kiệt nói chuyện đúng là biết khuấy động tâm tư." Lâm Dục Thư nói.
"Câu anh họ Tống à?" Tống Khải Minh hỏi.
"Ừ."
Mấu chốt của kế hoạch phải là ông cụ không nhúng tay vào, nhưng Thiệu Quang Kiệt lại nhắc nhở hai người, anh ta là cháu nội, mà Tống Khải Minh chỉ là cháu ngoại.
"Bây giờ còn đường lui." Tống Khải Minh nói: "Ngày mai anh sẽ đến Tĩnh Tâm sơn trang một chuyến, xem ông ngoại có ý gì."
"Em cũng phải tìm thời gian đi một chuyến." Lâm Dục Thư nói: "Có làm được hay không còn phải xem ở chỗ này."
Hai người đi vào trong tòa nhà, thang máy trong khu chung cư cao cấp luôn ở chế độ chờ ở tầng 1, một khi cảm nhận được có chủ hộ bước vào tòa nhà, nó sẽ tự động mở ra.
Nghĩ đến ánh đèn sáng rực và camera giám sát ở hành lang, cả hai lúc này mới buông những ngón tay đang siết chặt ra.
"Tết âm lịch em có sắp xếp gì không?" Tống Khải Minh đỡ lưng Lâm Dục Thư, bảo cậu vào thang máy.
"Tạm thời không có." Lâm Dục Thư ấn nút: "Về nhà ăn tết."
Gia đình Lâm Dục Thư không có nhiều người thân, Tết cũng không bận rộn như những người khác, phần lớn thời gian họ ở nhà, hơn nữa Lâm Dục Thư cũng không thích tham gia náo nhiệt, cho dù có thời gian cậu cũng không muốn đi du lịch vào dịp Tết âm."
"Vậy." Tống Khải Minh đứng bên cạnh Lâm Dục Thư: "Em có muốn đi Đức với anh không?
"Đức?" Lâm Dục Thư ngạc nhiên.
"Ừ, ba anh cũng muốn gặp em."
Lâm Dục Thư chỉ từng thấy mẹ của Tống Khải Minh trong video, không ngờ ba của Tống Khải Minh cũng biết sự tồn tại của cậu.
Ba Tống đảm nhiệm chức kỹ sư trưởng trong một xí nghiệp xe hơi ở Đức, gần như chưa từng lộ mặt trước truyền thông, chỉ từng xuất hiện trong Instagram của Tống Khải Minh.
Lâm Dục Thư đương nhiên không phản đối chuyện gặp người nhà Tống Khải Minh, chỉ là vào thời điểm quan trọng khi cuộc họp hội đồng quản trị sắp diễn ra, Tống Khải Minh vẫn có tâm tư suy nghĩ chuyện gặp phụ huynh, xem ra đầu óc của vị Tống tổng này yêu đương vẫn chiếm phần lớn.
"Vậy em nên nói với anh trai em thế nào?" Lâm Dục Thư nói: "Đi Đức du lịch vào Tết Nguyên Đán, không giống việc em thường làm."
"Vì sao không thể nói thẳng?" Tống Khải Minh kỳ quái nói: "Anh ấy vẫn chưa biết chuyện của chúng ta à?"
"Vẫn cái gì? "Lâm Dục Thư nhắc nhở: "Chúng ta mới ở bên nhau chưa tới một tháng."
"Nhưng chúng ta đã ở bên nhau." Tống Khải Minh khẽ nhíu mày: "Chuyện này chẳng lẽ không nên nói cho người nhà sao?"
Suy cho cùng, môi trường trưởng thành khác nhau, tiết tấu giữa hai người luôn lệch nhịp, giống như ngày trước.
"Tống Khải Minh. "Lâm Dục Thư nghiêm mặt nói: "Anh biết em rất truyền thống mà, chuyện này anh phải cho em thời gian."
Tống Khải Minh không phải là người khó nói chuyện, chỉ cần Lâm Dục Thư giảng đạo lý, hắn đều có thể hiểu được.
Nhưng mất hứng thì vẫn mất hứng, cần có người dỗ dành.
"Được rồi." Hắn nói: "Em gọi anh một tiếng "cục cưng" đi, việc này coi như xong."
Đúng lúc thang máy đến tầng, Lâm Dục Thư kéo vali đi ra ngoài: "Không gọi, buồn nôn quá."
"Không được." Tống Khải Minh lập tức đi theo: "Rõ ràng em đã gọi rồi, buồn nôn chỗ nào?
Trong nhà vang lên tiếng gào khóc của Wowo, hiển nhiên là nó đã nghe thấy giọng nói của hai người.
Mấy ngày nay đều nhờ người quản lý khu nhà chăm sóc Wowo, chắc hẳn trong tiếng gào khóc của nó phần lớn là lời chửi thề hai người bọn họ.
Lâm Dục Thư mở cửa nhà Tống Khải Minh, bóng chó màu đen xám lập tức lao ra, vây quanh Lâm Dục Thư.
Cậu ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Wowo: "Cục cưng, có nhớ tao không?"
Wowo: "Ẳng ẳng!"
Tống Khải Minh: "?"
"Rốt cuộc ai là chồng em?"
- -------------------
Tác giả: Hỏi đáp sơ lược.
1. Cổ đông là gì?
Chỉ cần sở hữu cổ phần của công ty sẽ là cổ đông, dù là 1%.
2. Đổng sự (thành viên hội đồng quản trị) là gì?
Công ty có rất nhiều cổ đông, không thể họp ngay khi có việc nên cổ đông bỏ phiếu bầu ra một số đổng sự để xử lý công việc hàng ngày.
Số lượng đổng sự thường rất ít, không tùy tiện tăng giảm.
3. Tại sao có đổng sự bên ngoài?
Một doanh nghiệp sẽ trải qua nhiều vòng tài trợ trong quá trình niêm yết, mỗi vòng sẽ thu hút vốn đầu tư bên ngoài và một số đổng sự mới sẽ được bổ nhiệm.
(Cũng có thể không cần, còn có rất nhiều trường hợp khác)
4. CEO là gì?
Là người làm công có cấp bậc cao nhất. Một số CEO là cổ đông hoặc là đổng sự, nhưng một số CEO chỉ là người quản lý chuyên nghiệp.
5. Khi nào mở cuộc họp cổ đông và khi nào mở hội đồng quản trị?
Cuộc họp cổ đông được tổ chức cho những vấn đề quan trọng và cuộc họp hội đồng quản trị được tổ chức cho những vấn đề chung.
Một số quản lý cấp cao được tài xế đón tại sân bay, một số người lái xe tới vẫn thống nhất quay về nơi tập hợp ban đầu, tòa nhà Vĩnh Tinh.
"Nhà cậu ở đâu?" Sau khi xuống xe buýt, Thiệu Quang Kiệt gọi Lâm Dục Thư lại: "Tôi đưa cậu về."
Lâm Dục Thư ngạc nhiên, cậu tưởng rằng trải qua chuyện đêm trước Thiệu Quang Kiệt sẽ không tìm cậu nói chuyện nữa.
"Không cần, Thiệu tổng." Ngoài mặt, Lâm Dục Thư vẫn lễ độ: "Tôi lái xe tới."
Nói đúng hơn là Tống Khải Minh lái xe tới.
Vừa lúc Tống Khải Minh cũng từ trên xe buýt đi xuống, khẽ liếc nhìn hai người.
"Vậy dừng ở bãi đỗ xe." Thiệu Quang Kiệt lấy chìa khóa xe từ trong túi quần ra, không cho phép cậu từ chối, nói: "Xe của tôi đậu ngay dưới đất."
Xe của Thiệu Quang Kiệt là một chiếc SUV Vĩnh Tinh, một chiếc xe hơi hạng sang trị giá 200 vạn nhân dân tệ, đủ thể diện nhưng không quá mức đẳng cấp.
"Như vậy phiền toái lắm không?" Lâm Dục Thư cầm vali hành lý, đứng tại chỗ không nhúc nhích, toàn thân toát ra hai chữ "từ chối".
"Tôi có vài lời muốn nói với cậu." Thiệu Quang Kiệt thản nhiên nói: "Hơn nữa giữa chúng ta có một số hiểu lầm cần phải giải quyết."
Thái độ của anh ta không ngả ngớn như trước, dường như đã quay trở lại mối quan hệ đồng nghiệp, rất có chừng mực.
Vừa bị Thiệu Hòa Đông cảnh cáo, Lâm Dục Thư cũng nên nể mặt, đành nói: "Vậy làm phiền Thiệu tổng rồi."
Sau khi bỏ vali vào cốp xe, Lâm Dục Thư lấy điện thoại di động ra, định gửi tin nhắn cho Tống Khải Minh. Đúng lúc này, bên cạnh cậu đột nhiên có thêm một người, cũng bỏ vali vào cốp xe SUV.
Lâm Dục Thư nhìn Tống Khải Minh: "?"
"Lên xe." Sau khi nhấn nút khóa cửa tự động trên cốp xe, Tống Khải Minh kéo Lâm Dục Thư đến bên cửa xe.
Hắn bước vào ghế lái phụ, Lâm Dục Thư chỉ có thể ngồi vào ghế sau.
"Tống Khải Minh." Thiệu Quang Kiệt vừa mới thắt dây an toàn, sau khi nhìn rõ người bên cạnh, lập tức khó chịu nhíu mày: "Cậu lên đây làm gì?"
"Đi quá giang." Tống Khải Minh điều chỉnh tư thế ngồi, ổn định hai cái chân dài của hắn.
"Tôi có chuyện muốn nói với Tiểu Lâm tổng." Trán Thiệu Quang Kiệt mơ hồ nổi lên gân xanh, tựa như Tống Khải Minh không xuống, anh ta sẽ không lái.
"Nói cái gì? Không phải là nói về tôi sao?" Tống Khải Minh nhìn Thiệu Quang Kiệt chăm chú: "Tôi tưởng chỉ có học sinh tiểu học mới nói xấu sau lưng."
"Mày ——" Thiệu Quang Kiệt nghẹn họng nói không ra lời, bởi vì rõ ràng đề tài mà hắn muốn với Lâm Dục Thư có liên quan đến Tống Khải Minh.
Lâm Dục Thư cúi đầu, mím môi nhịn cười.
Sao trước đây cậu không phát hiện, gã Đức nói tiếng Trung có thể chọc tức người ta đến vậy? "Thiệu tổng." Lâm Dục Thư điều chỉnh vẻ mặt, hỏi: "Có muốn tôi lái xe thay không?"
Có một quy tắc bất thành văn ở nơi làm việc là cấp dưới không được để cấp trên làm tái xế.
Thiệu Quang Kiệt mời Lâm Dục Thư đi xe, cũng không có vấn đề gì, nhưng Tống Khải Minh muốn đi nhờ xe thì lại không ổn, bởi vì cứ như vậy, Thiệu Quang Kiệt thật sự trở thành tài xế.
Nhưng nói đi nói lại, chỉ vì chuyện cỏn con này mà phải đổi người lái xe thì lại làm căng quá rồi.
Thiệu Quang Kiệt không tiện nổi cáu, cuối cùng vẫn đặt tay lên cần số, đen mặt nói: "Không cần."
Lâm Dục Thư không nói cho Thiệu Quang Kiệt biết địa chỉ cụ thể khu nhà mình, chỉ nói đại khái ở giao lộ nào.
Kết thúc kỳ nghỉ, thành phố về đêm vẫn luôn tắc nghẽn, vốn chỉ cần lái xe 20 phút, Thiệu Quang Kiệt lái đến nửa tiếng vẫn còn bị kẹt trên đường.
Phía trước lại có đèn đỏ, xe cộ dừng lại, không biết có phải cuối cùng anh ta đã quen với sự có mặt của Tống Khải Minh hay không, Thiệu Quang Kiệt hơi quay đầu lại, nói với Lâm Dục Thư đang ngồi ở hàng ghế sau: "Chuyện tối qua hôm qua..."
Lâm Dục Thư nói xã giao: "Tôi không để trong lòng."
"Như vậy là tốt nhất." Thiệu Quang Kiệt dời tầm mắt về phía trước: "Giữa đồng nghiệp với nhau có hiểu lầm là rất bình thường, nếu tôi có chỗ nào không đúng, tôi xin lỗi cậu, dù sao cũng không được ảnh hưởng đến công việc."
Cuối cùng vẫn là người thừa kế mà Thiệu gia bồi dưỡng ra, mặc dù làm việc có khuyết điểm, nhưng tài năng giả bộ thì rất cừ khôi.
Nếu như Lâm Dục Thư không biết bộ mặt thật của Thiệu Quang Kiệt, e là cậu cũng giống như nhân viên bình thường của Vĩnh Tinh, cảm thấy CEO nhà mình thật hiền lành lịch thiệp.
Lâm Dục Thư không trả lời ngay, theo bản năng nhìn phản ứng của Tống Khải Minh.
Chỉ thấy Tống Khải Minh gác khuỷu tay phải lên cửa sổ xe, chống má lên mu bàn tay, nghiêng đầu nhìn Thiệu Quang Kiệt.
Nếu Lâm Dục Thư đoán không sai, trên mặt hắn đang treo biển "Mời anh bắt đầu màn trình diễn".
Quả nhiên, sau khi cảm nhận được ánh mắt của Tống Khải Minh, Thiệu Quang Kiệt nhíu mày, giọng điệu cau có, hỏi: "Nhìn cái gì mà nhìn? Xuống xe ở đâu?"
Tống Khải Minh không trả lời, mà hất cằm, chỉ vào khoảng trống phía trước đầu xe: "Anh để rộng như vậy là chờ người khác nhét vào à?"
Chỉ trong nửa giờ lái xe, đây là lần thứ ba Tống Khải Minh chỉ bảo Thiệu Quang Kiệt lái xe.
Lần đầu tiên là Thiệu Quang Kiệt không lịch thiệp nhường đường cho người đi bộ, lần thứ hai là anh ta chiếm hai làn đường, những chuyện này đúng là nên nói, nhưng phỏng chừng bình thường không ai nói anh ta.
Thiệu Quang Kiệt đương nhiên không nhịn được nữa, cởi bỏ lớp ngụy trang quý ông lịch thiệp, trước tiên đạp chân ga rút ngắn khoảng cách với xe phía trước, sau đó nhìn Tống Khải Minh đầy giận dữ: "Người gần đây muốn chơi tao là mày phải không?"
Cuối cùng anh ta vẫn hỏi ra.
Lâm Dục Thư biết ngay Thiệu Quang Kiệt muốn đưa cậu về, nhất định là muốn nói chuyện này với cậu.
Tuy rằng chuyện này đã được phơi bày, nhưng bên phía Thiệu Quang Kiệt chắc chắn không biết ai là người đứng đầu, ai là người tham dự.
"Có người muốn chơi anh sao?" Tống Khải Minh vẫn chống má, lười biếng hỏi.
"Mày bớt giả ngu cho tao, tao biết là mày." Thiệu Quang Kiệt kiềm chế cơn tức giận, trở lại dáng vẻ điềm tĩnh: "Tao cảnh cáo mày, hội đồng quản trị không phải để đùa, mày phải kiếm được 8 phiếu mới bãi nhiệm được tao, điều này là không thể, hiểu không?"
Tống Khải Minh cũng lười giả vờ, thu hồi tư thế ngồi xiêu xiêu vẹo vẹo, dựa vào lưng ghế, hỏi: "Anh chắc chắn bốn người kia sẽ ủng hộ anh?"
"Đương nhiên." Thiệu Quang Kiệt ra vẻ buồn cười: "Một người là ba tao, một người là anh em của ba tao, còn có hai người là người nhà mẹ ruột tao, bọn họ điên rồi mới đi ủng hộ mày?"
Ba mẹ của Thiệu Quang Kiệt cũng là cuộc hôn nhân thương mại, nhưng công ty bên nhà mẹ anh ta đã xuống dốc từ lâu, người có năng lực bên đó đều sang làm việc cho Vĩnh Tinh.
"Chuyện còn chưa có kết quả, tốt nhất không nên khẳng định như vậy." Tống Khải Minh nói.
"Bây giờ để tao nói cho mày biết kết quả, muốn bãi nhiệm tao, không có cửa đâu." Dường như cuối cùng cũng tìm được chỗ để xả cơn tức giận bị đè nén nãy giờ, Thiệu Quang Kiệt như người thắng cuộc, nói: "Thành viên hội đồng quản trị chỉ có 11 người, có 4 người đều đứng về phía tao, cho dù thế nào mày cũng không thể lấy được 8 phiếu, đây là phép tính rất đơn giản, tao nghĩ không cần phải dạy cho mày biết."
Tống Khải Minh không nói tiếp, dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ.
Hành động này của hắn có vẻ yếu thế.
"Mày biết vì sao không?" Thiệu Quang Kiệt thay đổi sự căm tức vừa rồi, thản nhiên nói: "Đây là thành hào mà mà ông nội dựng lên cho tao, là thứ tao có, còn mày thì không."
"Nhưng anh cũng đừng quên." Tống Khải Minh thu hồi tầm mắt, lạnh nhạt nói: "Ngoại trừ 4 người bảo vệ anh, 7 thành viên hội đồng quản trị khác đều ủng hộ bãi nhiệm anh."
Bên phía Thiệu Hòa Húc đã có tin chính xác, 4 thành viên hội đồng quản trị bên ngoài đều có ý bãi nhiệm Thiệu Quang Kiệt.
Về phần Phương Lan, trước khi ly hôn, vợ chồng hai người đã không hợp với vợ chồng Thiệu Hòa Đông, hiện tại cộng thêm chuyện Vũ Tu, cô cảm thấy thiếu ân tình của Tống Khải Minh, bởi vậy Tống Khải Minh muốn cô hỗ trợ, cô cũng không có lý do gì cự tuyệt, hứa hẹn bất động sản Phương Thiên sẽ bỏ 2 phiếu tán thành.
Đến giai đoạn hiện tại, trận chiến này đã hết sức căng thẳng, nhưng đúng như Thiệu Quang Kiệt nói, phần thắng hầu như đều nghiêng về phía anh ta.
"Vậy thì sao? Mày định đánh bại tao bằng niềm tin à?" Con đường phía trước cuối cùng trở nên thông thoáng, Thiệu Quang Kiệt thoải mái lái xe: "Không phải nhiều người trong Hội đồng quản trị tán thành là được, nếu như ngay cả cái này cũng không biết, tao khuyên mày vẫn nên thành thật về làm ô tô của mày thôi, bớt động đến những thứ như quản lý công ty."
Tống Khải Minh lại đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, Lâm Dục Thư biết hắn không hề yếu thế, chỉ là đang nhẫn nại.
"Mày có biết sự khác biệt lớn nhất giữa tao với mày là gì không?" Thiệu Quang Kiệt tiếp tục nói: "Tao họ Thiệu, mày họ Tống, điều này quyết định rất nhiều chuyện."
Tống Khải Minh không nói tiếp nữa, ván này kết thúc với chiến thắng thuộc về Thiệu Quang Kiệt.
Giao lộ Lâm Dục Thư chỉ định rất nhanh đã hiện ra phía trước, Thiệu Quang Kiệt chậm rãi đỗ xe ở bên đường, quay đầu nói với Lâm Dục Thư: "Hãy suy nghĩ lại lời tôi vừa nói, vẫn còn kịp để lựa chọn lại."
Thái độ của anh ta trở lại bình tĩnh và thong dong như lúc đầu, như thể cuồng vọng và kiêu ngạo vừa rồi chưa từng tồn tại.
Lâm Dục Thư đáp một tiếng: "Vâng, Thiệu tổng" sau đó xuống xe, đi đến cốp sau lấy hành lý.
Anh ta đang thắc mắc Tống Khải Minh muốn đến đâu thì thấy hắn cũng xuống xe đi theo.
"Mày cũng ở gần đây?" Thiệu Quang Kiệt lập tức từ ghế lái xuống, nhìn Tống Khải Minh hỏi.
"Không." Tống Khải Minh lấy vali ra, mặt không đổi sắc nói: "Tôi cũng có chuyện muốn nói với Tiểu Lâm tổng."
Nói xong, hắn lại nói với Lâm Dục Thư: "Đi thôi."
Lâm Dục Thư gật đầu, hai người đi về con đường nhỏ hướng ngược lại đầu xe.
Thiệu Quang Kiệt khó khăn lắm mới nguôi giận, hiện tại lại nổi trận lôi đình, quát lớn với bóng lưng Tống Khải Minh: "Con mẹ nó, mày là học sinh tiểu học à?!"
—— Chỉ có học sinh tiểu học mới nói xấu sau lưng.
Tống Khải Minh mới vừa châm chọc Thiệu Quang Kiệt như vậy, ai ngờ quay người lại đã dẫn Lâm Dục Thư đi.
Hai người đi bộ chừng mười phút về tới khu nhà.
Thiệu Quang Kiệt không đi theo, nhưng nói thật Lâm Dục Thư cũng không quan tâm lắm.
Những chiếc đèn lồng đỏ được treo trong khu và một băng rôn ở lối đi chính có dòng chữ "Chúc mừng toàn thể chủ nhà một năm mới hạnh phúc".
Hơn 10 ngày nữa là Tết Nguyên đán, nhưng chuyện của hội đồng quản trị còn đang ở phía trước, Lâm Ngọc Thư khó có tâm tình đón năm mới.
"Em đang lo lắng sao?" Bên trong con đường nội bộ vắng người của khu dân cư, Tống Khải Minh nắm tay Lâm Dục Thư.
Tháng giêng là thời điểm lạnh nhất trong năm nhưng lòng bàn tay của Tống Khải Minh lại rất ấm áp, xua tan đi cái lạnh lẽo xung quanh.
"Thiệu Quang Kiệt nói chuyện đúng là biết khuấy động tâm tư." Lâm Dục Thư nói.
"Câu anh họ Tống à?" Tống Khải Minh hỏi.
"Ừ."
Mấu chốt của kế hoạch phải là ông cụ không nhúng tay vào, nhưng Thiệu Quang Kiệt lại nhắc nhở hai người, anh ta là cháu nội, mà Tống Khải Minh chỉ là cháu ngoại.
"Bây giờ còn đường lui." Tống Khải Minh nói: "Ngày mai anh sẽ đến Tĩnh Tâm sơn trang một chuyến, xem ông ngoại có ý gì."
"Em cũng phải tìm thời gian đi một chuyến." Lâm Dục Thư nói: "Có làm được hay không còn phải xem ở chỗ này."
Hai người đi vào trong tòa nhà, thang máy trong khu chung cư cao cấp luôn ở chế độ chờ ở tầng 1, một khi cảm nhận được có chủ hộ bước vào tòa nhà, nó sẽ tự động mở ra.
Nghĩ đến ánh đèn sáng rực và camera giám sát ở hành lang, cả hai lúc này mới buông những ngón tay đang siết chặt ra.
"Tết âm lịch em có sắp xếp gì không?" Tống Khải Minh đỡ lưng Lâm Dục Thư, bảo cậu vào thang máy.
"Tạm thời không có." Lâm Dục Thư ấn nút: "Về nhà ăn tết."
Gia đình Lâm Dục Thư không có nhiều người thân, Tết cũng không bận rộn như những người khác, phần lớn thời gian họ ở nhà, hơn nữa Lâm Dục Thư cũng không thích tham gia náo nhiệt, cho dù có thời gian cậu cũng không muốn đi du lịch vào dịp Tết âm."
"Vậy." Tống Khải Minh đứng bên cạnh Lâm Dục Thư: "Em có muốn đi Đức với anh không?
"Đức?" Lâm Dục Thư ngạc nhiên.
"Ừ, ba anh cũng muốn gặp em."
Lâm Dục Thư chỉ từng thấy mẹ của Tống Khải Minh trong video, không ngờ ba của Tống Khải Minh cũng biết sự tồn tại của cậu.
Ba Tống đảm nhiệm chức kỹ sư trưởng trong một xí nghiệp xe hơi ở Đức, gần như chưa từng lộ mặt trước truyền thông, chỉ từng xuất hiện trong Instagram của Tống Khải Minh.
Lâm Dục Thư đương nhiên không phản đối chuyện gặp người nhà Tống Khải Minh, chỉ là vào thời điểm quan trọng khi cuộc họp hội đồng quản trị sắp diễn ra, Tống Khải Minh vẫn có tâm tư suy nghĩ chuyện gặp phụ huynh, xem ra đầu óc của vị Tống tổng này yêu đương vẫn chiếm phần lớn.
"Vậy em nên nói với anh trai em thế nào?" Lâm Dục Thư nói: "Đi Đức du lịch vào Tết Nguyên Đán, không giống việc em thường làm."
"Vì sao không thể nói thẳng?" Tống Khải Minh kỳ quái nói: "Anh ấy vẫn chưa biết chuyện của chúng ta à?"
"Vẫn cái gì? "Lâm Dục Thư nhắc nhở: "Chúng ta mới ở bên nhau chưa tới một tháng."
"Nhưng chúng ta đã ở bên nhau." Tống Khải Minh khẽ nhíu mày: "Chuyện này chẳng lẽ không nên nói cho người nhà sao?"
Suy cho cùng, môi trường trưởng thành khác nhau, tiết tấu giữa hai người luôn lệch nhịp, giống như ngày trước.
"Tống Khải Minh. "Lâm Dục Thư nghiêm mặt nói: "Anh biết em rất truyền thống mà, chuyện này anh phải cho em thời gian."
Tống Khải Minh không phải là người khó nói chuyện, chỉ cần Lâm Dục Thư giảng đạo lý, hắn đều có thể hiểu được.
Nhưng mất hứng thì vẫn mất hứng, cần có người dỗ dành.
"Được rồi." Hắn nói: "Em gọi anh một tiếng "cục cưng" đi, việc này coi như xong."
Đúng lúc thang máy đến tầng, Lâm Dục Thư kéo vali đi ra ngoài: "Không gọi, buồn nôn quá."
"Không được." Tống Khải Minh lập tức đi theo: "Rõ ràng em đã gọi rồi, buồn nôn chỗ nào?
Trong nhà vang lên tiếng gào khóc của Wowo, hiển nhiên là nó đã nghe thấy giọng nói của hai người.
Mấy ngày nay đều nhờ người quản lý khu nhà chăm sóc Wowo, chắc hẳn trong tiếng gào khóc của nó phần lớn là lời chửi thề hai người bọn họ.
Lâm Dục Thư mở cửa nhà Tống Khải Minh, bóng chó màu đen xám lập tức lao ra, vây quanh Lâm Dục Thư.
Cậu ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Wowo: "Cục cưng, có nhớ tao không?"
Wowo: "Ẳng ẳng!"
Tống Khải Minh: "?"
"Rốt cuộc ai là chồng em?"
- -------------------
Tác giả: Hỏi đáp sơ lược.
1. Cổ đông là gì?
Chỉ cần sở hữu cổ phần của công ty sẽ là cổ đông, dù là 1%.
2. Đổng sự (thành viên hội đồng quản trị) là gì?
Công ty có rất nhiều cổ đông, không thể họp ngay khi có việc nên cổ đông bỏ phiếu bầu ra một số đổng sự để xử lý công việc hàng ngày.
Số lượng đổng sự thường rất ít, không tùy tiện tăng giảm.
3. Tại sao có đổng sự bên ngoài?
Một doanh nghiệp sẽ trải qua nhiều vòng tài trợ trong quá trình niêm yết, mỗi vòng sẽ thu hút vốn đầu tư bên ngoài và một số đổng sự mới sẽ được bổ nhiệm.
(Cũng có thể không cần, còn có rất nhiều trường hợp khác)
4. CEO là gì?
Là người làm công có cấp bậc cao nhất. Một số CEO là cổ đông hoặc là đổng sự, nhưng một số CEO chỉ là người quản lý chuyên nghiệp.
5. Khi nào mở cuộc họp cổ đông và khi nào mở hội đồng quản trị?
Cuộc họp cổ đông được tổ chức cho những vấn đề quan trọng và cuộc họp hội đồng quản trị được tổ chức cho những vấn đề chung.
Danh sách chương