Lâm Dục Thư vừa về đến Văn phòng gia đình, hơn chục đồng nghiệp đồng loạt buông công việc trong tay xuống, kích động vây quanh cậu.

"Nghe nói Thiệu tổng bị bãi nhiệm rồi, là thật sao?"

"Vậy sau này Thiệu tổng ở vị trí nào?"

"Như vậy chẳng phải Vĩnh Tinh sẽ có biến động lớn sao?"

"Ông cụ vẫn còn đấy, ông ấy còn chưa lên tiếng à?"

Nếu Chu Hiền còn ở đây, các đồng nghiệp sẽ không dám nói nhảm như thế này.

Lâm Dục Thư không tiện nói gì thêm, cậu không dừng lại ở khu vực văn phòng chung, chỉ nói "Chờ thông báo đi" rồi về văn phòng riêng.

Các đồng nghiệp vơi bớt hứng thú quay trở lại chỗ làm việc của mình, chỉ có Chiêm Đình đi tới, đóng cửa văn phòng lại, vẻ mặt lưỡng lự muốn nói lại thôi: "Có người trong phòng thư ký đang đồn..."

Lâm Dục Thư căng thẳng: "Cái gì?"

"Cậu và Tống tổng..."

Quả nhiên vẫn lan truyền ra.

Lâm Dục Thư đã tưởng tượng vô số tình huống có thể xảy ra trong cuộc họp hội đồng quản trị, chỉ không ngờ được Thiệu Quang Kiệt lại không biết giữ mồm giữ miệng chuyện như vậy.

Cậu đè bất an trong lòng xuống, thản nhiên nói: "Không có chuyện đó."

"Được rồi." Chiêm Đình gật đầu: "Tôi đi bảo bọn họ đừng nói lung tung."

Trên toàn bộ tầng làm việc của quản lý cấp cao, hầu hết đồng nghiệp đều lớn tuổi hơn Lâm Dục Thư, bao gồm cả Chiêm Đình.

Nhiều người trong số họ đã kết hôn sinh con, sống cuộc sống gia đình truyền thống, Lâm Dục Thư không chắc liệu họ có thể chấp nhận ngoại tộc như cậu hay không...

Tiếng điện thoại rung lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Dục Thư.

Cậu nhìn màn hình hiển thị, thấy đó là Tống Khải Minh – người vừa mới tạm biệt với mình.

Tống Khải Minh thích gửi tin nhắn wechat, nếu không phải chuyện quan trọng thì bình thường hắn sẽ không gọi điện thoại tới.

Nhấn nút nghe, thanh âm quen thuộc ở đầu dây bên kia vang lên, không tùy hứng như mọi khi mà mang theo vài phần nghiêm túc.

"Ông ngoại bảo chúng ta qua đó một chuyến."

"Được rồi, chuyện gì tới cũng tới."

Ngày hôm qua lúc rời đi, Thiệu Chấn Bang vẫn nằm yếu ớt trên giường bệnh, trông như đèn đã cạn dầu.

Nhưng hôm nay khi Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh đến Tĩnh Tâm sơn trang, ông lại ngồi xe lăn chờ ở phòng khách, vẻ mặt nghiêm khắc không hề giống một ông già mắc bệnh nan y chút nào.

Trên bàn trà trong phòng khách có vài vệt nước, giống như dấu đặt khay trà, rõ ràng có người khác đã đến gặp Thiệu Chấn Bang trước khi Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh đến.



"Ông ngoại."

"Thưa ông."

Sau khi hai người chào hỏi, lần lượt ngồi xuống hai bên trái phải của Thiệu Chấn Bang.

Vốn dĩ Lâm Dục Thư đã nghĩ đến việc ngồi cạnh Tống Khải Minh để cậu cách xa Thiệu Chấn Bang hơn, như thế sẽ nhận ít hỏa lực hơn.

Nhưng ngẫm lại vẫn cảm thấy không cần thiết, dù sao chuyện này cũng là do hai người bọn họ làm, Thiệu Chấn Bang không thể cho cậu sắc mặt tốt.

"Để Trần Bình rút lui là chủ ý của ai?" Thiệu Chấn Bang nhìn hai người, lạnh giọng hỏi.

"Cháu." Hai người đồng thanh đáp.

"Là cháu." Tống Khải Minh còn nói thêm. "Cháu đã điều tra một số trường hợp, phát hiện việc này có thể thực hiện được."

"Cho nên anh để Lâm Dục Thư đến lừa gạt ta phải không?" Thiệu Chấn Bang đột nhiên cao giọng, song có lẽ đụng đến chỗ đau, ông lại lên cơn ho khan.

"Cháu chỉ muốn công bằng mà thôi." Tống Khải Minh muốn tiến lên vỗ lưng Thiệu Chấn Bang, nhưng bị ông quát trở về.

"Công bằng." Thiệu Chấn Bang càng tức giận hơn: "Quang Kiệt từ khi tốt nghiệp đã làm việc tại Vĩnh Tinh, đi lên từ vị trí thấp đến cao, còn anh thì sao? Anh mới về được bao lâu? Anh nói cho ta biết thế nào là công bằng?"

Quả nhiên bất cứ chuyện gì cũng có đủ cách giải thích.

Lâm Dục Thư luôn cho rằng công bằng là nên ưu ái người có năng lực, nhưng cậu đã quên lai lịch và vai vế thường chiếm tỷ lệ lớn hơn trong đạo lý đối nhân xử thế.

"Nhưng anh ta không làm cho công ty phát triển tốt hơn, phải không?" Tống Khải Minh nhíu mày, không chút khách khí nói: "Ông đừng quên là cháu đã đưa giá cổ phiếu công ty trở lại mức trước kia."

Lâm Dục Thư sửng sốt trong lòng, gã Đức này ăn nói thật sự không biết nặng nhẹ.

Tuy rằng cậu rất không muốn xen vào lúc này, nhưng để làm dịu bầu không khí của hai ông cháu, cậu đành cắn răng nói: "Thưa ông, từ góc độ phát triển của công ty mà nói —— "

"Cậu câm miệng!" Thiệu Chấn Bang nhìn qua, quát lớn: "Còn chưa đến lượt cậu lên tiếng."

Được rồi, xen vào thất bại, Lâm Dục Thư ngoan ngoãn im lặng.

"Đâu phải ta không cho cháu nhúng tay vào việc kinh doanh của công ty, nhưng mọi việc phải từng bước từng bước mà làm." Bị Lâm Dục Thư ngắt lời, dường như cơn tức giận của Thiệu Chấn Bang với Tống Khải Minh đã tiêu tan không ít. "Quang Kiệt là anh họ của cháu, đã làm việc ở công ty nhiều năm, cháu đẩy nó ra thì ra thể thống gì chứ?"

"Nhưng cổ phiếu công ty đã tăng đến giới hạn."

"Cháu!"

Tống Khải Minh cũng lười giải thích cho mình, một câu khiến Thiệu Chấn Bang nghẹn họng nói không ra lời.

Thiệu Chấn Bang cũng hết cách với Tống Khải Minh, bất lực thở ra một hơi, bình tĩnh lại, nói: "Gia hòa vạn sự hưng, cháu có biết đã có bao nhiêu xí nghiệp suy vong thì nội bộ gia đình đấu đá lẫn nhau không?"

"Cháu biết." Tống Khải Minh nói. "Cho nên Thiệu Quang Kiệt đấu không lại cháu thì nên nhường chỗ."

Lâm Dục Thư ngồi bên cạnh lại giật mình, cậu đột nhiên phát hiện Tống Khải Minh đúng là rất giỏi chọc tức người khác.

Nhưng có lẽ ỷ vào Thiệu Chấn Bang là ông ngoại của mình, hơn nữa chuyện thăng chức CEO đã thành kết cục đã định, nên hắn biết bị gọi tới cùng lắm là ăn mắng.

"Cháu còn trẻ, quá ngông cuồng sẽ thua thiệt." Thiệu Chấn Bang nói lời thấm thía: "Quang Kiệt được đào tạo từ vị trí cơ bản, nó biết xử sự hơn cháu, thích hợp quản lý xí nghiệp hơn. Vốn hai đứa có thể hợp tác với nhau, nhưng cháu xem chuyện tốt cháu làm đi."

"Ông ngoại, thời đại đó của ông đã qua rồi, không phải biết xử sự là có thể quản lý tốt xí nghiệp." Tống Khải Minh kiềm chế thái độ cáu kỉnh, nói: "Cháu biết suy nghĩ của ông, ông muốn Thiệu Quang Kiệt là người đại diện công ty, cho dù năng lực của anh ta không tốt, chỉ cần thuê một số người có năng lực làm cố vấn cho anh ta là được."

Nói tới đây, không biết Tống Khải Minh vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn về phía Lâm Dục Thư, mà Lâm Dục Thư cũng biết cậu chính là "cố vấn" dự bị kia, hơn nữa trong kế hoạch ban đầu của Thiệu Chấn Bang, Tống Khải Minh cũng là như vậy.

"Đừng cho rằng năng lực là thứ duy nhất." Thiệu Chấn Bang nói: "Trong xã hội này hầu hết mọi người đều là người bình thường, bác cả bác hai, thậm chí thành viên hội đồng quản trị trong công ty, cháu thực sự cho rằng họ đều là những người có năng lực sao? Không phải. Nhưng vị trí này nên là của họ thì chính là của họ, đây là quy tắc của xã hội này."

"Cho nên ý của ông là muốn cháu trả lại vị trí cho Thiệu Quang Kiệt?" Tống Khải Minh hỏi.

"Làm sao có thể yêu cầu cháu trả lại?" Thiệu Chấn Bang thở dài, trong giọng nói có thêm vài phần bất lực: "Chuyện đã đến nước này, ta sẽ sắp xếp cho Quang Kiệt một chức vị khác."

Nghe được lời này Thiệu Chấn Bang, trái tim treo lơ lửng của Lâm Dục Thư cũng hạ xuống.

"Nhưng thằng nhóc anh, ta cảnh cáo." Thiệu Chấn Bang lại nói: "Ngạo mạn sẽ xảy ra chuyện, thu bớt cuồng vọng của cháu lại cho ta."

"Cháu không làm điều này trước mặt người khác." Tống Khải Minh dịu giọng: "Không phải vì thấy ông thiên vị nên cháu không vui sao?"

Dù sao cũng là ông ngoại ruột của mình, nếu đổi lại là Lâm Dục Thư, nào dám nói chuyện với Thiệu Chấn Bang kiểu đó? Mà rõ ràng Thiệu Chấn Bang ngầm thừa nhận chuyện này, ông không giáo huấn Tống Khải Minh nữa, mà nhìn về phía Lâm Dục Thư, nói: "Cậu từ khi nào đứng về phía Khải Minh?"

"Cậu ấy —— "



Không đợi Lâm Dục Thư mở miệng, Tống Khải Minh đã tiếp lời trước.

Chỉ là hắn còn chưa nói xong, Thiệu Chấn Bang đã ngắt lời: "Ông đang hỏi cậu ta."

"Sau khi thông báo nhân sự được đưa ra." Lâm Dục Thư nói xong lý do thoái thác đã nghĩ trước: "Cháu suy nghĩ từ giá cổ phiếu công ty, cảm thấy Tống tổng thích hợp làm 'đại diện' hơn."

"Từ giá cổ phiếu công ty ư?" Thiệu Chấn Bang cười lạnh một tiếng, đột nhiên nhìn về phía Tống Khải Minh hỏi: "Hai đứa các anh là ai theo đuổi ai?"

Lâm Dục Thư kinh ngạc trong chớp mắt, đang muốn giải thích cậu và Tống Khải Minh không phải loại quan hệ đó, lại nghe Tống Khải Minh nói: "Cháu theo đuổi cậu ấy."

"Thấy cháu suốt ngày bảo vệ cậu ta, ta biết quan hệ của hai đứa không đơn giản." Thiệu Chấn Bang nói. "Cho nên những gì Quang Kiệt nói đều là sự thật."

Thiệu Quang Kiệt chết tiệt.

Lâm Dục Thư còn chưa sẵn sàng để come out trước mặt Thiệu Chấn Bang, trong nháy mắt cú sốc biến thành lo lắng không yên.

"Chuyện của hai đứa ta mặc kệ, dù sao cháu thích đàn ông cũng không phải bí mật gì." Thiệu Chấn Bang nói tới đây với Tống Khải Minh, đột nhiên chuyển đề tài: "Nhưng Lâm Dục Thư —— "

Bị gọi tên, Lâm Dục Thư đè xuống bất an, ngồi thẳng người.

"Cậu đừng làm CEO Văn phòng gia đình nữa, đãi ngộ khôi phục lại cấp quản lý. Công việc hiện tại cậu vẫn làm như thường lệ, ta sẽ không phát thông báo điều chỉnh nhân sự."

...... Giáng chức sao.

Không dễ nổi giận với cháu trai nên chỉ có thể khai đao với người ngoài.

Không phải Lâm Dục Thư không lường trước tình huống xấu nhất này, chỉ là cậu không ngờ nó thực sự sẽ xảy ra.

"Khoan đã." Tống Khải Minh đột nhiên nhíu mày, phản ứng còn lớn hơn Lâm Dục Thư: "Có chuyện gì ông đổ lên cháu là được, gây rắc rối cho cậu ấy là sao chứ?"

"Khi đưa ra lựa chọn, cậu ta nên lường trước điều này."

"Ông đúng là vô lý, quản lý công ty đều phải xem tâm tình của ông sao?"

"Thôi đi!"

Hai giọng nói đồng thời vang lên, một của Thiệu Chấn Bang, một của Lâm Dục Thư.

"Cứ như vậy đi." Lâm Dục Thư rũ mắt xuống, vẻ mặt không để lộ cảm xúc.

Thiệu Chấn Bang nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Dục Thư một cái, gọi dì y tá tới: "Cứ như vậy, ta mệt rồi."

Trên đường về, Lâm Dục Thư vẫn im lặng, cho dù Tống Khải Minh có nói chuyện thế nào, cậu vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Không còn tâm tư làm việc vào buổi chiều, vì vậy cậu kết thúc sớm công việc của ngày thứ sáu, tan làm về nhà nghỉ cuối tuần.

Gần đây mỗi ngày đều dính lấy Tống Khải Minh, Lâm Dục Thư gần như không có không gian riêng tư của mình. Hiện tại hiếm khi ở nhà một mình, cậu đốt một cây nhang, bắt đầu thiền định, không ngờ mọi chấp niệm về thăng chức trước đây đều biến mất, lòng cậu đúng là tĩnh lại.

"Cục cưng?"

Không biết từ lúc nào đã đến giờ tan làm, Tống Khải Minh cũng về tới nhà.

Trước mắt có rất nhiều chuyện chờ hắn xử lý, Lâm Dục Thư không ngờ hắn lại trở về sớm như vậy.

"Em nấu cơm." Lâm Dục Thư đứng dậy, đi về phía nhà bếp.

"Em có ổn không?" Tống Khải Minh đi theo. "Vì sao không để ý tới anh?"

Wechat có hơn mười tin nhắn chưa đọc, Lâm Dục Thư biết hầu hết là của Tống Khải Minh gửi tới.

So với lúc nãy, cậu đã tĩnh tâm không ít: "Xin lỗi, vừa rồi tâm trạng em không tốt lắm."

Nói xong, cậu đi đến tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn ra, nhưng vẫn không nhìn Tống Khải Minh.

"Sao anh cảm thấy bây giờ tâm trạng em vẫn không tốt." Tống Khải Minh đi theo phía sau Lâm Dục Thư, cậu tới đâu, hắn đi tới đó: "Chuyện chức vụ của em anh sẽ nghĩ cách, ông ngoại chỉ đang nổi giận —— "

"Chuyện chức vụ..." Lâm Dục Thư bỏ nguyên liệu nấu ăn xuống, hai tay chống lên bàn bếp, cắt ngang Tống Khải Minh: "Em không để ý."

Trên thực tế, Civic không phải là chiếc xe mà Lâm Dục Thư luôn lái.

Chiếc xe đầu tiên của cậu là Mazda, một chiếc xe phổ biến trong giới JDM, nhưng đó là khi cậu lái Mazda chỉ vì không đủ tiền để lái một chiếc xe tốt hơn.

Sau đó cậu nhận được khoản tiền thưởng cuối năm đầu tiên, mua chiếc Ferrari mà mình hằng mong ước, nhưng sau khi chân chính có được, cậu còn không thèm để ý biển số xe, lái không bao lâu lại đổi về chiếc Civic rẻ hơn.

Vị trí CEO Văn phòng gia đình đối với Lâm Dục Thư cũng giống như vậy.



Lúc không có được thì như một nỗi ám ảnh, làm chuyện gì cũng nghĩ đến thăng chức.

Nhưng sau khi thật sự được thăng chức, cậu có thể dễ dàng buông xuống, bởi vì tâm tính của cậu đã thay đổi, chức vị này đối với cậu không còn quan trọng nữa.

"Thật à?" Tống Khải Minh hỏi một cách ngờ vực. "Cục cưng, anh hy vọng em nói thật với anh."

"Là nói thật." Lâm Dục Thư vẫn cúi đầu, hơi nghiêng cằm, nhìn Tống Khải Minh bên cạnh: "Giúp anh đá Thiệu Quang Kiệt đi chắc chắn sẽ đắc tội với ông ngoại anh, giống như ông ấy nói, em phải lường trước điều này."

"Em không cần sợ ông ấy, em phải tin anh, anh không muốn em vì chuyện này mà không vui."

"Cho nên em đã nói là em không để ý đến chức vụ nữa."

"Vậy tại sao em không vui?" Tống Khải Minh xoay người Lâm Dục Thư lại, để cậu dựa vào bàn bếp: "Anh thật sự nghĩ không ra, em nói cho anh biết đi, bà xã."

Tống Khải Minh đang làm nũng, ra vẻ đáng thương.

Lâm Dục Thư tránh né ánh mắt trong chớp mắt, chậm rãi nói: "Bây giờ tất cả mọi người đều biết chuyện của chúng ta."

"Em để ý chuyện này?" Tống Khải Minh ngạc nhiên nhướng mày.

"Ừ, không bao lâu nữa anh trai em cũng sẽ biết." Lâm Dục Thư nhíu mày nói: "Em không thích như vậy."

"Tại sao?" Tống Khải Minh lui về phía sau một bước nhỏ để nhìn rõ biểu cảm trên mặt Lâm Dục Thư hơn: "Ở bên anh khiến em rất mất mặt sao?"

"Anh biết không phải mà." Lâm Dục Thư nhíu mày sâu hơn.

"Vậy tại sao em phải để ý." Tống Khải Minh cũng cau mày lại: "Nếu ảnh hưởng không tốt ở công ty, anh có thể hiểu. Nhưng tại sao em không muốn anh trai em biết?"

"Không phải không cho anh ấy biết, là em chưa chuẩn bị sẵn sàng." Lâm Dục Thư nói. "Em cũng chỉ có anh trai là người thân duy nhất, nếu anh ấy không chấp nhận thì sao?"

"Em cứ giấu diếm thì anh ấy sẽ chấp nhận ư?"

"Nhưng bây giờ không giấu được nữa rồi."

Giọng điệu của hai người đều không tốt lắm, hiển nhiên Tống Khải Minh đã hơi tức giận.

Nhưng giằng co một lát, vẫn là Lâm Dục Thư dịu giọng xuống: "Môi trường trong nước không giống nước ngoài, em thật sự rất sợ."

Có lẽ cảm nhận được sự yếu thế của Lâm Dục Thư, Tống Khải Minh giống như bế tắc thở ra một hơi, nói: "Trong nước cũng không đáng sợ như em nghĩ đâu, em nhìn anh come out từ sớm đi, không phải vẫn rất tốt sao?"

Lâm Dục Thư mím môi, không nói tiếp.

"Hay là như vậy đi." Tống Khải Minh sờ sờ gáy. "Dù sao em cũng bị giáng chức rồi, đừng làm việc nữa, nghỉ cuối tuần đi."

"Làm gì?" Lâm Dục Thư hỏi.

"Đi hẹn hò công khai với anh."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện