Sang tuần mới, Lâm Dục Thư đến cao ốc Vĩnh Tinh làm việc như thường lệ.

Bước ra khỏi thang máy, em gái lễ tân vẫn chào hỏi cậu như mọi khi, chỉ là ánh mắt của họ khác với thường ngày, dường như có thêm vài phần buôn chuyện.

Có thể là ảo giác, có thể không.

Đều không quan trọng lắm.

Thay vì để ý chuyện này, Lâm Dục Thư còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Đi vào trong văn phòng, đóng cửa lại, Lâm Dục Thư gọi điện thoại cho Lâm Dĩ Tắc.

Tối hôm qua bị Tống Khải Minh dọa gần chết, định ngay lập tức gọi điện hỏi anh trai nhưng nghĩ Lâm Dĩ Tắc đã quá chén, cậu nhịn tới hôm nay.

Điện thoại chỉ reo hai tiếng, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lâm Dĩ Tắc: "Tiểu Thư?"

"Anh, hôm nay có khó chịu không?"

"Không có gì đâu, chị dâu em nấu canh giải rượu cho anh."

"Vậy là tốt rồi." Lâm Dục Thư bỗng ấp a ấp úng: "Mà hôm qua anh nói chuyện với Tống Khải Minh, thấy thế nào?"

"Khá tốt đấy." Lâm Dĩ Tắc nói: "Cậu ấy là một chàng trai có nhiều ý tưởng."

"Lời đề nghị cậu ấy đưa cho anh..." Lâm Dục Thư ngập ngừng: "Anh cảm thấy ổn à?"

Lâm Dĩ Tắc nói với giọng điệu thoải mái: "Anh đã nói với em rồi, anh ủng hộ em liện hôn. Bây giờ đối tượng thông gia là tập đoàn Vĩnh Tinh. Điều này không hoàn hảo sao?"

Anh trai mình sao lại cởi mở như vậy? Lâm Dục Thư mơ hồ cảm thấy kỳ quái, không thể nói rõ có chỗ nào không đúng.

Nhưng Tống Khải Minh được đấy chứ, rất có bản lĩnh.

Lâm Dục Thư đang muốn hỏi anh sao có thể chấp nhận chuyện như vậy, lại nghe Lâm Dĩ Tắc nói: "Vậy đối tượng kết hôn của em là con gái lớn của Thiệu Hòa Húc à?"

Lâm Dục Thư: "?"

"Anh và chị dâu em đều cảm thấy không tệ, hai dứa tuổi xấp xỉ, cũng môn đăng hộ đối."

Lâm Dục Thư: "..."

"Nhưng nếu ở rể, anh thấy em phải suy nghĩ kỹ." Lâm Dĩ Tắc nói tới: "Đương nhiên, anh và chị dâu đều tôn trọng lựa chọn của em."

Quả nhiên là ông nói gà bà nói vịt chứ không phải trên cùng một kênh.

Lâm Dục Thư vừa cảm thấy nhẹ nhõm, vừa cảm thấy áp lực đang quay trở lại với mình.

Cũng khá tốt nếu như để Tống Khải Minh giúp cậu come out với anh trai.

"Thật sao?" Cậu hỏi. "Hai người thực sự tôn trọng sự lựa chọn của em?"

"Đúng vậy, em đã lớn như vậy rồi."

"Vậy nếu em là —— "

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Lâm Dục Thư lại nuốt xuống, nói qua điện thoại dường như không phải là lựa chọn tốt.

"Nếu là cái gì?" Lâm Dĩ Tắc hỏi.

"Không có gì." Lâm Dục Thư nói. "Chuyện liên hôn cậu ấy thuận miệng nói thôi, anh đừng cho là thật."

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Dục Thư xử lý email công tác tích lũy vào cuối tuần qua.

Cuốn tự truyện của Thiệu Chấn Bang đã vào giai đoạn sản xuất và sẽ được phát hành trong khoảng hai tháng nữa. Trước đó Thiệu Chấn Bang đã dặn dò nếu như sức khỏe cho phép, ông hy vọng tổ chức một buổi họp báo sách mới và Lâm Dục Thư phải sắp xếp nó.



Thông báo bổ nhiệm và bãi nhiệm CEO xe hơi Vĩnh Tinh cũng được đưa xuống, Thiệu Quang Kiệt bị giải trừ chức vụ nhưng vẫn chưa rõ sẽ được bổ nhiệm vào đâu.

Xử lý việc lặt vặt, thời gian luôn trôi qua rất nhanh. Khi Lâm Dục Thư trả lời xong email cuối cùng, điện thoại nội tuyến đột nhiên vang lên, là cuộc gọi từ quầy lễ tân.

"Lâm tổng, anh có thể đến văn phòng Thiệu tổng không? Có chút chuyện cần anh hòa giải." Nhân viên lễ tân nói.

Lâm Dục Thư không khỏi thắc mắc: "Hòa giải?"

"Về chuyện bàn giao công việc..."

Lễ tân chỉ nói một từ then chốt, Lâm Dục Thư đã hiểu chuyện gì xảy ra.

Cậu đi tới văn phòng Thiệu Quang Kiệt, quả nhiên nhìn thấy Tống Khải Minh, trợ lý của Thiệu Quang Kiệt và Giám đốc Lý của bộ phận hành chính nhân sự.

"Lâm tổng, là như vầy." Giám đốc Lý giải thích: "Sau khi Thiệu tổng giải trừ chức vụ..."

"Tôi biết." Lâm Dục Thư tiếp lời. "Văn phòng nên nhường cho Tống tổng."

"Phải vội như thế à?" Trợ lý Thiệu Quang Kiệt cự lại: "Còn chưa có quyết định Thiệu tổng sẽ đi đâu, sắp sang năm mới rồi, nhất định phải đổi văn phòng vào lúc này."

Lâm Dục Thư hỏi: "Thiệu tổng đâu?"

"Không đi làm." Tống Khải Minh lười biếng tựa vào cạnh cửa, rõ ràng hắn là trung tâm tranh chấp lại làm ra vẻ chuyện này không liên quan đến mình.

"Không phải là vội hay không." Giám đốc Lý khó xử nói: "Đây là thủ tục bình thường, thông báo nhân sự đã gửi xuống, xin hãy hợp tác một chút."

"Không phải tôi không hợp tác, là anh đang làm khó tôi." Trợ lý nói. "Thiệu tổng bây giờ không liên lạc được, nếu anh ấy trở về thấy văn phòng bị đổi, anh bảo tôi ăn nói thế nào?"

"Vậy chuyện này phải trì hoãn không làm ư?"

"Có thể làm mà, anh hỏi ý của Thiệu tổng trước đã."

Thấy hai người dần bắt đầu cãi vã, Lâm Dục Thư nhìn Tống Khải Minh, nhưng hắn lại nhún vai, vẻ mặt "Anh hết cách."

Thật ra Tống Khải Minh có cách, hắn chỉ cần giữ thể diện cho anh ta, không tranh giành văn phòng này là được.

Nhưng hắn không tỏ thái độ nên người của bộ phận hành chính chỉ có thể tuân theo quy định.

Một bên là trợ lý của sếp, một bên là sếp, kẻ ngốc cũng biết bên nào dễ đắc tội hơn.

"Được rồi." Lâm Dục Thư ngắt lời hai người, nhưng cũng không làm người hòa giải: "Văn phòng này giao cho Tống tổng, cứ quyết định như vậy."

"Lâm tổng, việc này không ổn." Trợ lý nhíu mày: "Tôi phải ăn nói thế nào với Thiệu tổng?"

"Có vấn đề gì, anh bảo anh ta tới tìm tôi."

Nếu Lâm Dục Thư đã lên tiếng, trợ lý đương nhiên không tiện nói thêm gì nữa, chỉ có thể bắt đầu thu dọn đồ đạc của Thiệu Quang Kiệt.

Tuy nhiên cách anh ta nhìn Lâm Dục Thư và Tống Khải Minh có vài phần kỳ lạ, lần này Lâm Dục Thư chắc chắc mình không hề ảo tưởng.

"Em không sợ bọn họ nói lời ong tiếng ve sao?"

Bên ngoài văn phòng, không có ai đến gần cửa sổ, Tống Khải Minh liếc nhìn trợ lý trong văn phòng, hỏi Lâm Dục Thư.

"Chuyện sớm muộn." Lâm Dục Thư cảm thấy chuyện gì tới cũng sẽ tới: "Có lẽ đã bắt đầu nói rồi."

"Không sao." Tống Khải Minh giơ tay lên, không chút cố kỵ nhéo má Lâm Dục Thư. "Chờ chúng ta tổ chức đám cưới, bọn họ chẳng còn gì để nói."

Lâm Dục Thư nghiêng đầu tránh né móng chó của Tống Khải Minh: "Đám cưới?"

Gã Đức này đừng có tiến triển nhanh như vậy được không?

"Anh em cũng đồng ý đám cưới đó thôi?" Tống Khải Minh nói. "Mặc dù thời gian chúng ta ở bên nhau chưa đủ lâu, nhưng để liên hôn thì rất đầy đủ rồi."

Nhắc tới việc này, Lâm Dục Thư không nói nên lời.

"Anh ấy tưởng là liên hôn với Thiệu Trân Nhuế cơ."

"Cái gì?" Mặt Tống Khải Minh ù ù cạc cạc: "Anh nói là với anh mà."

"Khi đó ảnh uống mấy ly rồi?" Lâm Dục Thư hỏi.

"Được rồi." Tống Khải Minh sờ sờ cằm như có điều suy nghĩ: "Lát nữa anh đi tìm anh ấy."

"Anh đừng!" Lâm Dục Thư nhanh chóng ngăn Tống Khải Minh lại: "Đêm ba mươi tết em sẽ nói với anh ấy, anh đừng gây thêm phiền phức cho em."

"Vậy được, vé máy bay vẫn đặt chứ?"

Tống Khải Minh đặt vé máy bay đến Đức vào mùng một tết, hai người đón Tết tại nhà riêng và sẽ lên đường sang Đức vào ngày hôm sau.

Mặc dù trong khoảng thời gian này có rất nhiều việc cần bàn giao nhưng Thiệu Quang Kiệt lại không hợp tác nên Tống Khải Minh đương nhiên đẩy mọi việc sang năm sau.

Về phần Lâm Dục Thư, cậu cũng không có tâm tư làm việc, chuyện không gấp cũng bị hoãn về sau.

Vì vậy hai người có thể thoải mái trong chuyến đi Đức lần này hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào việc come out của Lâm Dục Thư có thuận lợi trong đêm giao thừa hay không.

-

Vào đêm giao thừa, Lâm Dục Thư đến nhà Lâm Dĩ Tắc từ sớm.

Nhà bọn họ ít người, chỉ có gia đình Lâm Dĩ Tắc cộng thêm trai chưa vợ Lâm Dục Thư, nhiều năm qua họ không có thói quen ra ngoài ăn cơm đoàn viên.

Chị dâu Hà Yến Quân nấu một bàn ăn lớn, trong đó có món Phật Nhảy Tường, mất gần hết ngày và mãi đến bữa tối mới được ăn.

"Anh, em ghen tị với anh thật đấy." Lâm Dục Thư cắn bào ngư trong miệng, nói: "Có thể cưới được chị dâu đúng là phúc phận kiếp trước anh tu được."

"Đừng nói như vậy." Hà Yến Quân vỗ vai Lâm Dục Thư. "Anh em biết nấu ăn lắm đấy."

Lâm Dục Thư được anh trai nuôi lớn, đương nhiên biết tay nghề của Lâm Dĩ Tắc không tệ.

Mà tay nghề được Tống Khải Minh khen ngợi cũng học được từ Lâm Dĩ Tắc.



"Vị hôn thê của chú thế nào?" Lâm Hi Hi cắn đũa, nhìn Lâm Dục Thư hỏi: "Nghe nói là đại tiểu thư nhà Thiệu lão nhị ạ?"

Đã "Thiệu lão nhị" lại còn "Đại tiểu thư", vừa nghe là biết nó đã đọc nhiều báo lá cải.

Lâm Dục Thư lại gắp một miếng hải sâm bỏ vào miệng: "Không liên quan đến cháu."

"Vậy chú kết hôn." Lâm Hi Hi đương nhiên không dễ đuổi đi như vậy, lại hỏi: "Tống công tử của Tam gia có đồng ý không?"

Vừa cắn miếng hải sâm, Lâm Dục Thư suýt chút nữa bị sặc, cậu buông đũa, lấy giấy ăn lau miệng, kỳ quái hỏi: "Liên quan gì đến anh ta?"

Đương nhiên đúng là liên quan đến Tống Khải Minh, chỉ là Lâm Dục Thư không biết vì sao Lâm Hi Hi lại cho là như vậy.

Tiếng hát mừng Xuân vang lên trên TV, gần như lấn át tiếng nói chuyện phiếm trên bàn cơm.

"Năm nay đổi MC mới rồi à?" Lâm Dĩ Tắc hỏi.

"Năm ngoái đã là người này rồi, chắc anh không để ý."

Sự chú ý của hai người đều tập trung vào màn hình TV.

"Tuy là cháu không tin lắm đâu." Lâm Hi Hi dựa sát vào người Lâm Dục Thư, cố ý hạ thấp giọng: "Nhưng cháu thấy có người đồn thổi, chú là bạn trai mới của chú ấy."

Lâm Dục Thư: "..."

Nữ sinh trung học có lo học không vậy?

"Ngồi lê đôi mách ở đâu?" Cậu giả vờ bình tĩnh.

"Có người trên Tiểu Hồng Thư chụp ảnh Tống Khải Minh hẹn hò với bạn trai."

Lâm Hi Hi lấy điện thoại di động ra, lướt qua lướt lại tìm bài: "Có người nói người đội mũ lưỡi trai này là một idol nhỏ, cháu nghĩ cái này đáng tin hơn."

Chỉ trong vài ngày, bài đăng kia đã có mấy nghìn bình luận.

Trong đó bình luận nhiều like nhất, tự xưng là người biết chuyện, nói cậu đẹp trai đội mũ kia là nghệ sĩ của một công ty giải trí.

Má nội ơi.

Lâm Dục Thư muốn chửi tục.

Cậu đã lấy thân phận bạn trai chính thức xuất hiện, thế nào mấy bà tám này còn không cho cậu danh phận?!

Con người là một tập hợp của những mâu thuẫn, một mặt Lâm Dục Thư sợ cậu và Tống Khải Minh sẽ bị giới truyền thông vạch trần mà không có sự chuẩn bị trước, mặt khác nếu có người tiết lộ, cậu lại chê người ta tung tin giả.

"Phía dưới có bình luận nói là CEO Văn phòng gia đình của Thiệu thị đó?" —— Cá lắm người này là nhân viên nội bộ của Vĩnh Tinh.

Lâm Dục Thư cầm ly nước cam, làm giá hỏi: "Sao cháu cảm thấy không phải là chú?"

"Vừa nhìn đã biết không phải chú." Lâm Hi Hi cũng lấy nước cam, vừa uống, vừa lật mấy tấm ảnh chụp từ xa: "Sao chú có thể mặc quần jean?"

"Đó là ngụy trang." Lâm Dục Thư bình tĩnh đáp.

Lâm Hi Hi: "?"

Nhận ra hàm ý trong lời nói của Lâm Ngọc Thư, Lâm Hi Hi kinh ngạc há hốc miệng, toàn bộ nước cam trong miệng đều chảy ngược vào trong ly.

"Hi Hi, con làm gì vậy!" Hà Yến Quân vội rút khăn giấy đưa tới: "Có biết dơ không."

"Khụ khụ, chua quá đi mất." Lâm Hi Hi lau cằm, chờ Hà Yến Quân quay đầu xem TV, cô bé cố nén khiếp sợ, ngồi sát vào Lâm Dục Thư: "Sao chú lại như vậy hả Tiểu Thư?!"

"Tiểu Thư" phát âm giống chú út, có đôi khi Lâm Hi Hi kêu đàng hoàng, có lúc là trêu chọc Lâm Dục Thư, trong câu này Lâm Dục Thư không biết con bé đang nói từ nào.

"Hù được cháu chưa?" Lâm Dục Thư vùi đầu ăn bong bóng cá, thấp giọng nói.

"Hù chết bà cô rồi." Lâm Hi Hi nói tới đây, giống như sợ Lâm Dục Thư nói cô bé chưa từng trải đời, lại sửa miệng: "Chú thích đàn ông cháu không bất ngờ, chỉ là không ngờ chú có thể câu được Tống Khải Minh."

Lâm Dục Thư thoáng căng thẳng nhìn qua bàn, cũng may ca múa nhạc náo nhiệt còn diễn ra, Lâm Dĩ Tắc và Hà Yến Quân đều xem ti vi.

"Là hắn theo đuổi chú." Lâm Dục Thư nói nhỏ.

"Đệt má!"

Lần này Lâm Hi Hi không chú ý âm lượng, Hà Yến Quân nhíu mày: "Làm gì vậy?"

"Văn nghệ năm nay thú vị ghê." Lâm Hi Hi uống một ngụm lớn nước cam.

Tuy nhiên vừa dứt lời thì âm nhạc cũng kết thúc, chương trình kế tiếp là kịch ngắn.

Kịch ngắn không ồn ào như ca nhạc, Lâm Hi Hi không tiện nói nữa, chỉ có thể nôn nóng run chân, bộ dáng nghẹn muốn chết.

Không lâu sau, di động của Lâm Dục Thư rung lên, là tin nhắn Lâm Hi Hi gửi tới.

【 Lâm Hi Hi: Marmot gào thép.jpg】

【 Lâm Hi Hi: Vì cái gì chú có thể ở bên nam thần của mình chứ!】

Lâm Dục Thư dùng tay trái chậm rãi gửi tin nhắn.

【 Lâm Dục Thư: Không phải】

【 Lâm Dục Thư: Cháu không tò mò tại sao chú lại thích đàn ông?】

Lâm Hi Hi cũng không ăn cơm, hai ngón tay cái nhanh chóng nhảy lên màn hình.

【 Lâm Hi Hi: Cháu đã nghĩ tới, nhưng không chắc lắm】

【 Lâm Hi Hi: Ai bảo chú từ trước đến nay không yêu đương với bạn gái.】

【 Lâm Hi Hi: Nhưng mà thú thật cháu từng làm mai chú cho anh trai của bạn học cháu.】



【 Lâm Dục Thư:?】

【 Lâm Hi Hi: Tống Khải Minh không tệ, chú giỏi thật.】

【 Lâm Hi Hi: Bây giờ chú chính là thần tượng của cháu】

【 Lâm Hi Hi: Cháu cũng muốn ngủ với nam thần của mình】

Trán Lâm Dục Thư xuất hiện ba vạch đen.

【 Lâm Dục Thư: Xin hãy tập trung vào việc học giúp chú.】

Sau khi kết thúc mấy tiết mục tiểu phẩm và tướng thanh, cuối cùng trên TV cũng chào đón màn ca múa nhạc sôi động trở lại.

Lâm Hi Hi để điện thoại xuống, dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Dục Thư, nhỏ giọng hỏi: "Không đúng, không phải chú muốn kết hôn với Thiệu Trân Nhuế sao?"

"Không phải, ba cháu nghe nhầm thôi." Lâm Dục Thư nói. "Tống Khải Minh đang nói về hắn."

Lâm Hi Hi nhíu mày, coi bộ còn lo lắng hơn Lâm Dục Thư: "Nhưng nếu ba cháu không nghe nhầm, ông ấy sẽ không đồng ý nhỉ?"

"Không biết." Lâm Dục Thư nói. "Lát nữa chú sẽ hỏi."

"Vậy là chú?" Lâm Hi Hi mở to hai mắt, dường như hiểu được ý định của Lâm Dục Thư.

Cô bé kính nể giơ ngón tay cái với Lâm Dục Thư, nhỏ giọng nói: "Chú yên tâm, cháu nhất định dốc hết toàn lực giúp chú, cho dù đoạn tuyệt quan hệ cha con với ba cháu!"

Lâm Dục Thư: "..."

"Nãy giờ hai người thì thầm cái gì vậy?"

Không biết có phải tín hiệu sắp "mất đi" con gái đang nhấp nháy hay không, Lâm Dĩ Tắc cuối cùng cũng nhìn sang.

"Ba, chú con có chuyện muốn nói với ba." Vẻ mặt Lâm Hi Hi nghiêm túc nói.

Tuy rằng cô bé đẩy Lâm Dục Thư ra, nhưng phải nói có cô bé ủng hộ, gánh nặng trong lòng Lâm Dục nhẹ đi rất nhiều.

"Anh." Lâm Dục Thư mím môi, chậm rãi nói: "Về chuyện liên hôn..."

"Sao vậy?" Lâm Dĩ Tắc hỏi: "Không phải em bảo anh đừng coi là thật sao?"

"Không cần cho là thật." Lâm Dục Thư nói. "Chỉ là nếu như muốn kết hôn, đối tượng này..."

"Không phải Thiệu Trân Nhuế sao?" Hà Yến Quân tiếp lời: "Cô ấy khá tốt nha."

"Cô ấy rất tốt." Lâm Dục Thư hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí: "Nhưng đối tượng của em là —— "

Điện thoại di động đột nhiên rung lên cắt đứt nửa câu sau của Lâm Dục Thư, Lâm Hi Hi vẻ mặt không hài lòng nhìn thủ phạm cắt ngang cuộc trò chuyện, như thể tình tiết đang gây cấn thì đến lượt quảng cáo.

Nhưng khi nhìn thấy ba chữ trên màn hình điện thoại là "Tống Khải Minh", vẻ mặt của cô bé trong nháy mắt nhu hòa xuống.

"Để chú nghe điện thoại trước đã." Không hiểu sao cô bé còn lên tiếng làm chủ.

Lâm Dục Thư lẽ ra sẽ nghe điện thoại trước, bởi vì dưới tình huống bình thường, Tống Khải Minh sẽ không đột nhiên gọi điện thoại tìm cậu.

Nhìn thời gian, lúc này có lẽ Tống Khải Minh đang cùng người nhà mới đúng.

Chẳng lẽ ở bên đó hắn cũng nhắc tới chuyện kết hôn với Lâm Dục Thư, quấy rối đêm giao thừa của nhà họ Thiệu đến long trời lở đất?

Nhưng Lâm Dục Thư lại cảm thấy không đúng lắm, dù sao Tống Khải Minh không gần gũi với mấy người thân kia, không cần phải cố ý nhắc tới chuyện của mình vào bữa cơm tất niên.

Nói trắng ra, cho dù hắn có đề cập đến thì cũng chỉ nên gửi tin nhắn, không cần thiết phải gọi điện thoại để thông báo cho cậu.

Sau khi những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Lâm Dục Thư chợt nhận ra cuộc gọi này dường như rất quan trọng.

Sự thật chứng minh nó chính xác như thế.

"Mau đến bệnh viện." Giọng nói sốt ruột của Tống Khải Minh từ đầu dây bên kia truyền đến. "Ông ngoại không xong rồi."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện