Ăn miếng trả miếng

Sự im lặng bắt đầu lan rộng, không khí xung quanh dường như ngưng tụ lại.

Lâm Dục Thư đưa lưng về phía ánh trăng, vẻ mặt ẩn trong bóng tối không thấy rõ mà Tống Khải Minh đánh giá phản ứng của cậu, không biết nên nói từ đâu.

Cuối cùng vẫn là Wowo muốn đi về phía trước chơi, nó "Ẳng ẳng" kêu hai tiếng phá vỡ im lặng giữa hai người.

"Cho nên anh dọn đến đối diện nhà tôi." Lâm Dục Thư hít sâu một hơi, chậm rãi mở miệng: "Không phải trùng hợp đúng không?"

"Chỉ là trùng hợp thôi." Tống Khải Minh thử kéo tay Lâm Dục Thư. "Em cũng đừng nghĩ xấu anh như vậy."

Lâm Dục Thư không tin tưởng lắm, cậu tránh tay Tống Khải Minh, hỏi: "Trước khi về nước anh đã để mắt đến xe điện Tấn Tiệp, anh còn dám nói anh tiếp cận tôi không phải có ý đồ riêng?"

Lần này Tống Khải Minh có vẻ hơi chột dạ, cũng không dám đưa tay ra nữa, chỉ có thể thành thật xách túi phân chó: "Sau khi anh về nước mới biết em là em trai của Lâm Dĩ Tắc, lúc ấy anh cho rằng em và Thiệu Quang Kiệt là tình nhân của nhau, anh không thể để Thiệu Quang Kiệt lấy được xe điện Tấn Tiệp."

"Anh có tầm nhìn xa trông rộng thật đấy." Lâm Dục Thư tức cười, nghiến răng nghiến lợi nói: "Thiệu Quang Kiệt căn bản không có ý đồ gì với Tấn Tiếp, ok?"

Tống Khải Minh nhỏ giọng nói thầm: "Anh cũng đâu ngờ anh ta ngu như vậy."

"?" Lửa giận của Lâm Dục Thư vọt lên đỉnh đầu: "Tống Khải Minh!"

Tống Khải Minh nhanh chóng sửa lại thái độ, nắm tay Lâm Dục Thư: "Bé yêu, em đừng nóng giận."

"Tôi nhắc lại lần nữa." Lâm Dục Thư rút tay về: "Cầm phân chó tránh xa tôi ra!"

Nói đến đây, Lâm Dục Thư tự hỏi khi hai người gặp nhau lần đầu tiên ở đường đua, Tống Khải Minh làm sao có thể thốt ra tên mình.

Lúc ấy cậu còn tưởng rằng danh thiếp mình đưa lúc đàm phán có tác dụng, thì ra Tống Khải Minh đã sớm điều tra rõ ràng lý lịch của cậu.

Tống Khải Minh cúi đầu nhìn thứ vướng víu trên tay, lại nhìn Lâm Dục Thư: "Hay là mình về nhà rồi nói?"

Lâm Dục Thư xoay người bước đi: "Cho anh mười phút."

Từ khi hai người quen nhau, phòng ốc trong nhà cũng phân công rõ ràng.

Phòng của Lâm Dục Thư là nơi tăng ca, hai người muốn bàn chuyện công việc sẽ tới bên này. Mà phòng Tống Khải Minh là nơi nghỉ ngơi, hai người ăn cơm, xem ti vi, ngủ,... đều ở chỗ Tống Khải Minh.

Trước khi ra ngoài, hai người đi ra từ nhà Tống Khải Minh, nhưng lúc về, Lâm Dục Thư lại trực tiếp trở về nhà mình.

Tống Khải Minh tự nhiên đi theo sau, sau khi vào nhà, hắn vừa lau móng vuốt cho Wowo, vừa nói: "Về lâu dài ——"

"Uh - uh." Lâm Dục Thư quơ quơ ngón trỏ, ngăn Tống Khải Minh nói tiếp.

Cậu bước đến bàn ăn ngồi xuống, cầm lấy điện thoại đặt thời gian đếm ngược, làm tư thế đàm phán: "Mười phút, lại đây nói chuyện."

Tống Khải Minh cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm với Wowo: "Mẹ mày đúng là vô tình mà."

Lời này hiển nhiên trôi dạt đến tai Lâm Ngọc Thư, cậu nhướng mày: "Tôi bắt đầu tính giờ rồi."

Tống Khải Minh lau khô móng vuốt cho Wowo, sau đó đến chỗ đối diện Lâm Dục Thư ngồi xuống. Hắn đan mười ngón vào nhau đặt ở trên bàn, mà Lâm Dục Thư thì khoanh hai tay trước ngực. Phòng bếp đang yên đang lành biến thành tòa án xét xử.

Thời gian bắt đầu.

"Nói đi." Lâm Dục Thư nói.

Mặc dù thời gian có hạn, tốc độ nói của Tống Khải Minh vẫn rất ổn định: "Thiệu Quang Kiệt nghiên cứu phát triển xe điện thất bại, nếu anh là anh ta, anh sẽ xem xét thu mua xe điện Tấn Tiệp, bởi vì đây là đường tắt duy nhất."

"Đây là suy nghĩ của anh trước khi về nước?" Lâm Dục Thư hỏi.

"Đúng. Suy nghĩ ban đầu của anh." Tống Khải Minh nói. "Nhưng đây đều là dự định sau này, bởi vì anh cũng không ngờ anh có thể chiếm được tập đoàn Vĩnh Tinh nhanh như vậy."

Nói tới đây, hắn lại bổ sung: "Đương nhiên, không thể thiếu sự giúp đỡ của vợ cưng bảo bối của anh."

Lâm Dục Thư nhìn đi nơi khác, tránh né viên đạn bọc đường của Tống Khải Minh, lại hỏi: "Vậy sau đó thì sao?"

"Sau đó lúc đàm phán với Vĩnh Tinh, anh không ngờ em lại nhắc anh đổi luật sư." Tống Khải Minh dừng một chút, hỏi ngược lại: "Là bởi vì em đã sớm thích anh phải không?"

"Đừng nói vớ vẩn." Lâm Dục Thư nhíu mày: "Tôi trừ thời gian của anh."

"Tóm lại anh tương kế tựu kế tìm cơ hội tiếp cận em. Lúc nãy em phân tích anh làm như vậy là để đảm bảo việc thu mua được hoàn thành suôn sẻ, thật ra không đúng hoàn toàn. Anh nghĩ nếu như có thể thông qua em thiết lập quan hệ với Tấn Tiệp, một là thể hiện tốt trước mặt ông ngoại, hai là trong tương lai có cơ hội thu mua Tấn Tiệp."

Lâm Dục Thư còn nhớ rõ năm ngoái ngày sinh nhật hắn, lúc hai người ở trên đỉnh núi, cậu vạch trần một loạt hành động của Tống Khải Minh, là kế hoạch một hòn đá bắn ba con chim.

Bây giờ nhìn lại, nào chỉ có ba con chim? Mặc dù không phải ngày đầu tiên quen biết Tống Khải Minh, nhưng Lâm Dục Thư vẫn bị dã tâm của con sói đuôi to này làm cho kinh ngạc.

"Anh thật sự rất giống ông ngoại anh." Cậu thở ra một hơi, nhìn Tống Khải Minh nói.

"Có lẽ vậy. Mặc dù anh không tiếp xúc nhiều với ông ngoại nhưng khi còn bé nghe đã nghe rất nhiều câu chuyện về ông. Nếu chọn một doanh nhân thành đạt làm hình mẫu, anh sẽ chọn ông ấy."

Lâm Dục Thư đã đọc bản thảo tự truyện của Thiệu Chấn Bang, biết khi còn trẻ ông ấy dám nghĩ dám liều đến mức nào.

Cậu không khỏi nghĩ đến, may mắn chỉ có mỗi Tống Khải Minh di truyền cái tính này từ Thiệu Chấn Bang, bằng không nhà họ Thiệu sẽ đáng sợ đến mức nào?

"Nhưng anh không ngờ mình sẽ thích em, làm rối kế hoạch của anh." Tống Khải Minh dịu giọng, lại nói thêm: "Anh muốn có một khởi đầu tốt đẹp với em, nếu không khi ông ngoại bảo em kết hôn với Thiệu Trân Nhuế, anh đã đứng ra để em kết hôn với anh rồi. Trực tiếp nói chuyện lợi ích với em, có lẽ anh còn có thể lấy được nhiều phần thừa kế hơn."

Nhưng Tống Khải Minh lại không.

Hắn lựa chọn kiên nhẫn và theo đuổi Lâm Dục Thư.

"Di chúc thì sao?" Lâm Dục Thư hỏi: "Nếu anh đã sớm tính toán thu mua Tấn Tiệp, tại sao không trực tiếp thực hiện điều kiện phụ?"

"Anh không thích bị ông ấy ép làm việc." Tống Khải Minh nói. "Hơn nữa làm vậy không phải là lợi dụng em sao? Anh cũng không muốn như vậy."

"Là không muốn." Lâm Dục Thư đáp: "Hay là cảm thấy tôi sẽ có tâm lý phản nghịch, khiến việc thu mua của anh gặp khó khăn lớn?"

Tống Khải Minh mím môi, không đáp mà hỏi ngược lại: "Em muốn nghe nói thật hay nói dối?"

Lâm Dục Thư lười nói nhảm: "Nói."

"Nếu anh nói, anh không ngờ trong tình huống đó em sẽ có tâm lý phản nghịch khiến việc thu mua trở nên khó khăn hơn, em nhất định sẽ không tin." Tống Khải Minh nói. "Nhưng đó chỉ là một phần rất nhỏ, anh thực sự không muốn lợi dụng em, vì em là vợ yêu của anh còn gì."

Lại nữa rồi.

Mỗi lần Tống Khải Minh lòi đuôi, hắn đều làm nũng với Lâm Dục Thư.

Nhưng hôm nay Lâm Dục Thư sẽ không xuôi theo bộ dạng này của hắn.

"Nhưng bây giờ anh lại muốn thu mua Tấn Tiệp." Lâm Dục Thư hơi nhíu mày nói.

"Về lâu dài mà nói thì điều này có lợi cho sự phát triển của cả hai chúng ta."

"Rốt cuộc ai có lợi hơn nhỉ, Tống Khải Minh?" Lâm Dục Thư nhíu mày: "Chẳng phải rành rành là anh chiếm của hời từ nhà chúng tôi sao?"

"Chúng ta có thể thảo luận chi tiết hơn——"

Tống Khải Minh còn chưa nói xong thì di động đột ngột rung lên, báo hiệu thời gian đếm ngược đã kết thúc.

Lâm Dục Thư cất điện thoại: "Không nói nữa, muốn nói thì đi tìm anh trai tôi nói."

Tống Khải Minh hỏi: "Vậy ý của em thế nào?"

Lâm Dục Thư không trả lời, kéo Wowo đi, ném lại một câu: "Hôm nay amh ngủ bên này", sau đó rời khỏi nhà mình.

Trên thực tế Tống Khải Minh đã đủ thẳng thắn, nhưng Lâm Dục Thư vẫn sinh ra tâm lý phản nghịch.

Trước khi đi ngủ, cậu nằm trên giường Tống Khải Minh nhìn lên trần nhà, cố gắng bình tĩnh suy nghĩ về việc mua lại nhưng vẫn không thể giữ được tính khách quan.

Sao bạn trai cậu nhiều mưu mô như vậy?

Thật sự không làm cho người ta an tâm nổi!

Di động đột nhiên rung lên hai cái, là tin nhắn Tống Khải Minh gửi tới.

【Tống Khải Minh: Tự sướng.jpg】

【Tống Khải Minh: Bé ơi, anh lạnh quá】

Lâm Dục Thư nhích sang bên cạnh, chụp một tấm hình cậu ôm Wowo ngủ rồi gửi qua.

【Lâm Dục Thư: Tôi không lạnh chút nào】

Điện thoại di động đột nhiên rung lên điên cuồng.

【Tống Khải Minh: Con chó thối tha này sao lại lên giường!】

【Tống Khải Minh: Đó là vị trí của anh!】

【Tống Khải Minh: Sao em lại như vậy, Lâm Dục Thư!】

Lâm Dục Thư dứt khoát tắt âm điện thoại di động, cố gắng thanh tịnh.

Tuy nhiên chưa đầy một phút, bên ngoài vang lên tiếng ổ khóa điện tử được mở ra, một lúc sau, một con vật lớn khác lại xuất hiện trên giường Lâm Dục Thư.

"Em không thể đối xử với anh vầy được." Tống Khải Minh ôm eo Lâm Dục Thư: "Người ta nói thành thực được khoan dung, sao em lại 'thành thực nhận nghiêm khắc' như vậy chứ?"

"Đừng đẩy tôi." Lâm Dục Thư cau mày nhích về phía trước, không ngoài dự liệu đè lên móng vuốt của Wowo.

Wowo vốn đang ngủ ngon lành ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy Tống Khải Minh, nó trực tiếp đạp một cước lên mặt ba nó, như muốn nói: Đừng quấy rầy tui ngủ với mẹ.

"?" Tống Khải Minh sửng sốt trong chốc lát, sau đó tức giận ngồi dậy: "Đã lâu tao chưa gãi ngứa mày đúng không?"

Wowo lao vèo vèo ra ngoài, một người một chó rượt nhau trong phòng khách làm ầm ĩ không thôi.

Lâm Dục Thư đau đầu, không chịu được hét lên: "Tống Khải Minh, anh rốt cuộc có ngủ hay không?"

Bên ngoài đột nhiên yên tĩnh lại, Tống Khải Minh thành thực quay về phòng ngủ: "Ngủ."

-

Sáng hôm sau, Lâm Dục Thư vừa tới văn phòng ngồi xuống không bao lâu thì trợ lý tới gõ cửa: "Tổng giám đốc Lâm, đổng sự Lâm mời anh đến văn phòng của anh ấy, nói là đổng sự Tống của tập đoàn Vĩnh Tinh tới."

*đổng sự: thành viên hội đồng quản trị.

... Hành động của hắn còn có thể nhanh hơn nữa được không?

Lâm Dục Thư nói "Biết rồi", cậu chậm rãi nhấp một ngụm trà rồi lên đường đi tới văn phòng Lâm Dĩ Tắc.

"Rất ít người có thể hạ gục tôi, tửu lượng của cậu cừ đấy."

Lúc Lâm Dục Thư tới, hai người ở đây đang chuyện trò. Trên sofa tiếp khách, Lâm Dĩ Tắc và Tống Khải Minh ngồi cùng một bên, không giống như đang tiếp đãi khách mà giống như đang tiếp đãi bạn bè.

"Anh." Lâm Dục Thư ngồi xuống đối diện hai người, xa cách chào hỏi: "Đổng sự Tống."

"Tiểu Thư." Lâm Dĩ Tắc thu hồi giọng điệu tán gẫu: "Hôm nay Tiểu Tống tới là muốn bàn chuyện hợp tác, em cũng nghe một chút đi."

"Bàn chuyện thu mua phải không?" Lâm Dục Thư thản nhiên nói: "Em không đồng ý."

"Hả, thu mua?" Lâm Dĩ Tắc giật mình, theo bản năng nhìn về phía Tống Khải Minh.

Mà Tống Khải Minh lại nhíu mày, dùng ánh mắt nói với Lâm Dục Thư: Em cứ đối xử với anh như vậy thật sao?

Dù sao cũng là ở bên ngoài, con sói đuôi to trung thực tối hôm qua đã biến mất không thấy bóng dáng, trước mặt Lâm Dục Thư là một con sói Alpha đầu đàn đang đi săn.

Cậu nhìn thẳng vào mắt Tống Khải Minh, giải thích với Lâm Dĩ Tắc: "Cậu ta muốn thu mua xe điện Tấn Tiệp."

Nói xong, trong giọng điệu của cậu mang theo một chút đối chọi gay gắt: "Tôi nói thẳng, đổng sự Tống, anh đừng hòng mơ tưởng."

Trong ánh mắt Lâm Dĩ Tắc hiện lên vẻ khó hiểu, anh hòa giải: "Này, Tiểu Tống, cậu nói cụ thể trước đi—— "

"Nếu anh muốn ác ý thu mua." Lâm Dục Thư ngắt lời Lâm Dĩ Tắc: "'Kế hoạch độc dược' hay 'Kỵ sĩ áo trắng', tôi có nhiều cách để đối phó với anh."

*Kế hoạch độc dược: là các biện pháp chống thâu tóm làm loãng cổ phần.

*Kỵ sĩ áo trắng: khi một công ty trở thành mục tiêu của việc mua bán và sáp nhập bởi các công ty khác (thường mang tính thù địch), để ngăn chặn việc mua lại thù địch, ban lãnh đạo công ty sẽ tìm kiếm một công ty "thân thiện" để sáp nhập, và công ty "thân thiện" này sẽ được mệnh danh là "kỵ sĩ áo trắng"".

"Em xác định muốn lưỡng bại câu thương phải không?" Vẻ mặt Tống Khải Minh không chút thay đổi: "Em xác định Tấn Tiệp có thể chống lại Vĩnh Tinh không?"

"Này, thực ra thì không cần phải làm thế đâu. Trước tiên chúng ta hãy nói chuyện đàng hoàng đã—— "

Lâm Dĩ Tắc vẫn chưa nói xong, Lâm Dục Thư giận dữ nhìn Tống Khải Minh: "Tôi đã cùng anh từng bước đi đến vị trí ngày hôm nay, rồi anh liền muốn thu mua công ty nhà tôi, anh có lương tâm không? "

"Anh nói, điều này tốt cho cả hai bên. Vĩnh Tinh có hệ thống quản lý kiểm soát chất lượng, hệ thống hậu mãi hoàn thiện, v.v... Những vấn đề của Tấn Tiệp có thể được giải quyết ngay lập tức. Tại sao anh không có lương tâm? Em thực sự nghĩ anh tán em là vì công ty của em sao?"

"Anh bao giờ làm việc chỉ có một mục đích? Rõ ràng là anh muốn tôi, còn muốn công ty của tôi!"

"Khụ khụ! "Lâm Dĩ Tắc đúng lúc cắt ngang hai người, vẻ mặt hơi xấu hổ: "Chuyện đó, Tiểu Tống, hôm nay cứ như vậy đi. Hôm khác, hôm khác tôi mời cậu ăn cơm, chúng ta lại nói tiếp."

"Được." Tống Khải Minh đứng dậy, điều chỉnh lại nhịp thở: "Vậy hôm khác gặp."

Chờ bóng dáng Tống Khải Minh biến mất ở cửa phòng làm việc, Lâm Dục Thư đột nhiên phản ứng lại, khó tin nhìn Lâm Dĩ Tắc nói: "Anh, anh?"

"Ừ, anh đã biết." Lâm Dĩ Tắc bình tĩnh nói: "Lúc đầu anh nghe được một ít tin đồn, sau đó Hi Hi cũng nói cho anh biết chuyện của hai đứa."

Lâm Dục Thư im lặng.

Cậu còn ở đó cẩn thận mở cửa tủ (come out), thì ra cái tủ này vốn đã trong suốt rồi.

"Vậy anh... " Cậu mím môi, đột nhiên cảm thấy lo lắng..

"Thật ra lúc đầu anh không chấp nhận được, lúc ở Hải Nam, Hi Hi vẫn luôn làm công tác tư tưởng cho anh."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó bây giờ vẫn không thoải mái lắm, nhưng vẫn là câu nói cũ, anh tôn trọng lựa chọn của em."

Nghe được câu này, tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống.

Lâm Dục thở phào nhẹ nhõm: "Anh..."

"Hơn nữa mối quan hệ của hai đứa như vậy." Lâm Dĩ Tắc đột nhiên nói: "Thực ra cũng có chỗ tốt."

Lâm Dục Thư cảm thấy kỳ quái: "Chỗ nào tốt?"

"Vừa rồi cậu ta nói không sai, đúng là chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, những vấn đề của Tấn Tiệp nếu có Vĩnh Tinh trợ giúp thì sẽ không còn là vấn đề."

Lâm Dục Thư giật mình: "Cho nên anh chấp nhận bị thu mua?"

"Không phải." Lâm Dĩ Tắc lại gần, thần bí nói: "Anh đã nghĩ ra một kế hoạch, anh để cậu ta bóc tách ô tô Vĩnh Tinh ra khỏi hoạt động kinh doanh của tập đoàn, sau đó anh lợi dụng quan hệ với cậu ta, muốn cậu ta đồng ý bán ô tô Vĩnh Tinh cho chúng ta. Anh đã tính rồi, tổng giá trị thị trường của Vĩnh Tinh đã tăng lên tới 100 tỷ USD, nhưng nếu chúng ta lấy riêng ô tô Vĩnh Tinh thì sẽ rẻ hơn nhiều. Em xem có cách gì không, ví dụ như sắc dụ gì đó, để chúng ta thu mua ngược lại bọn họ?"

Lâm Dục Thư: "..."

"Vậy là anh cũng đang nhắm vào Vĩnh Tinh?"

"Nếu như có thể nuốt chửng nghiệp vụ ô tô của bọn họ thì đương nhiên không còn gì tốt hơn."

Lâm Dục Thư hít sâu một hơi: "Sắc dụ?"

"Thì đó." Lâm Dĩ Tắc xấu hổ sờ gáy: "Em tự mình nghĩ cách đi chứ."

Thảo nào lúc trước khi đại chiến cổ phần, Lâm Dĩ Tắc lại nhiệt tình xen vào chuyện của Vĩnh Tinh như vậy, hóa ra đã sớm để mắt tới miếng mỡ này.

Có lẽ Lâm Dục Thư nên lên app Tiểu Hồng Thư dăng một bài mới: Bị anh ruột của mình tính kế là cảm giác gì?

Đi ra khỏi văn phòng của Lâm Dĩ Tắc, trong điện thoại di động của Lâm Dục Thư có mấy tin nhắn chưa đọc.

【Tống Khải Minh: Ý của em là có nhiều cách đối phó với anh?】

【Tống Khải Minh: Em còn biết anh là chồng em không?】

【Tống Khải Minh: Wowo tức giận. jpg】

【Lâm Dục Thư: Vừa rồi ai nói lưỡng bại câu thương?】

【Lâm Dục Thư: Wowo chống nạnh. jpg】

【Lâm Dục Thư: Về nhà xử lý anh.】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện