“Anh ta vừa đến đây và đuổi việc em?” Penny nhìn nàng với vẻ mặt không-thể-tin-được.

Kit bất đắc dĩ phải kể cho cô bạn cùng phòng nghe những gì đã xảy ra khi Marcus đến cách đây vài giờ; sau cùng nàng vẫn còn chút kiêu hãnh. Dù cho lòng kiêu hãnh đó hoàn toàn rời bỏ nàng bất cứ khi nào Marcus xuất hiện.

Nhưng Kit phải cho Penny ít lời giải thích về gương mặt của nàng khi cô về đến nhà, không thể che giấu đôi mắt đỏ sưng húp hay đôi gò má tái nhợt như kẻ chết rồi của nàng.

“Anh ấy có bằng chứng, Penny…”

“Chỉ bởi vì anh ta nhìn thấy em rời khỏi từ Grainger International?” lửa giận bốc lên ngùn ngụt từ cô bạn của nàng. “Anh ta không thể làm thế! Chị chắc với em là có luật nói anh ta không được đuổi việc em mà không báo trước…”

“Nhưng anh ta làm thế. Và đã làm thế,” giọng Kit cứ đều đặn, bàn tay nàng bối rối gấp nếp chiếc áo sơ mi của mình. “Penny, thật sự không sao cả,” nàng mệt mỏi cầu xin khi thấy bạn mình nhìn vẫn còn tức giận. “Dù sao em cũng không thể tiếp tục làm việc ở văn phòng cùng anh ấy nữa, khi anh ấy đã tin em là người phản bội.”

“Nhưng sao em không kể sự thật cho hắn nghe?” Penny nản lòng nhìn nàng. “Chắc chắn anh ta sẽ tin em…”

“Nếu em nói với chị rằng em không phải là kẻ làm rò rỉ thông tin mật kia, mà em chỉ đến thăm Catherine Grainger bởi vì bà ta là bà ngoại của em, chị sẽ tin chứ?” Kit lập luận; nàng không giữ bất cứ bí mật nào với Penny, hai người đã là bạn rất nhiều năm rồi.

“Ừm, dĩ nhiên, chị…” Penny ngưng bặt, thoáng cau mày bối rối. “Có thể có… Nhưng ngược lại, có thể không,” cô chầm chậm thừa nhận.

“Chị thấy rồi đó,” Kit buồn bã nói.

“Có vẻ có một chút rắc rối,” Penny nhăn mặt đầy đau khổ.

“Một chút!” Kit lặp lại đầy cay đắng.

“Không phải em đã đủ chán nản rồi sao, tiếp tục với cuộc sống hiện tại, với căn bệnh của mẹ em không phải sao?” Penny hỏi với tất cả sự quan tâm thật lòng.

“Em nói lại lần nữa, Marcus không biết gì về chuyện đó,” Kit nói.

“Đó không phải là lý do!” bạn nàng kêu lên. “Và để suy nghĩ tôi thật sự đã thích người đàn ông này!”

“Em đã thế.” Kit thở dài. “Nhưng nó không…” Nàng ngắt quãng vì nghe tiếng chuông điện thoại reo, khẽ mỉm cười dịu dàng với Penny khi bạn nàng quay người trả lời cuộc gọi. Chỉ còn nàng xoay lại nhìn vô định ra ngoài cửa sổ, vẫn đang cố gắng chấp nhận sự thật là Marcus đã hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của nàng.

Nhưng chắc chắn vào một lúc nào đó anh phải nhận ra nàng đã nói với anh sự thật? Chắc chắn công việc làm ăn lần tới của anh sẽ bị phá hoại…? Nhưng cũng có lẽ tên tội phạm thực sự kia đủ thông minh để dừng lại trước khi sự việc bị phát hiện? Đó chính là những điều nàng sẽ làm. Nếu nàng thật sự là kẻ phản bội kia…

——— —————— —————————–

——— —————— —————————-

“Anh muốn gì?” Penny hoạnh hoẹ, nhướng đôi mày chải chuốt nhìn về Kit.

Kit ngay lập tức căng thẳng, vừa khiếp sợ… vừa hy vọng!… rằng người gọi đến có thể là Marcus. Nhưng lỡ như anh đã nhận ra anh phạm sai lầm thì sao? Lỡ…

“À, cô ấy không muốn nói chuyện với anh!” Penny nói với người gọi. “Anh vẫn chưa gây ra đủ chuyện tệ hại hay sao?” cô nói tiếp đầy tức giận.

“Kit đã quá đủ chuyện để lo lắng rồi, không cần nghe lời xin lỗi giả dối của anh đâu… Sao tôi phải nói với anh nhỉ?” Penny la lớn. “Ồ, tha cho tôi đi! Anh chắc chắn là thằng đàn ông ngạo mạn nhất mà tôi từng gặp trong cuộc đời mình! Anh không cho là thế…! Nghe nè, kẻ phá hoại,” Penny tiếp tục với cơn thịnh nộ. “Tôi làm gì là việc của tôi, rõ chưa?”

Kit vội vã chạy đến khi nàng nhận ra đó là Marcus, nhưng đầu dây bên kia đã làm Penny đông cứng.

“Tôi rất vui vì chúng ta hiểu nhau,” Penny nóng nảy tiếp lời. “Tôi xin thề, Kit thành thật đến mức cô ấy đã quay lại siêu thị vì phát hiện ra mình đã quên trả tiền cho tờ báo đã đọc! Anh nói đúng… thật mất thời gian… chủ yếu là của tôi!” Penny nổi doá. “Và tôi đã nghĩ rằng mình rất mến anh kia đấy! An ủi duy nhất là anh sẽ thấy anh hoàn toàn là một tên ngốc khi nhận ra Kit đã không gây ra chuyện này!”

Kit vô cùng biết ơn cô bạn vô địch của nàng, nhưng rõ ràng từ phản ứng của Penny với lời đối đáp của Marcus đã khiến nàng không hiểu gì

“Tôi đã nói với anh là không,” Penny mạnh mẽ tuyên bố. “Cô ấy đủ tuyệt vọng rồi, không cần anh bắt đầu lại lần nữa. Ồ, xéo đi,” cô nàng la lớn, trước khi ném ống nghe điện thoại về giá. “Thằng khốn ngạo mạn!” cô lầm bầm, gương mặt đanh lại vì giận dữ khi quay mặt lại với Kit.

Kit nở một nụ cười. “Em chân thành hy vọng đó không phải là cuộc gọi của chủ nhà chúng ta để đưa ra giá thuê nhà thấp hơn!”

Penny nhăn mặt, có vẻ đã rũ bỏ được ít căng thẳng trong người. “Thật khôi hài!” Cô rầu rĩ. “Em có thể tin được cái loại đàn ông ngạo mạn đó sao?”

“Vâng,” Kit thẳng thừng đáp. “Nhưng chị chưa hỏi vì sao anh ta gọi đến?”

Penny nhăn mặt. “Hắn nói hắn muốn nói chuyện với em.”

Kit nhíu mày. “Chuyện gì?” Rõ ràng từ những gì nàng có thể nghe được thì Marcus vẫn không thay đổi suy nghĩ của anh về lỗi lầm của nàng.

Bạn của nàng ngại ngần. “Hắn không nói. Ừm… thật ra thì… chị không để anh ta có cơ hội nói.” Cô đặt bàn tay lên miệng mình với vẻ ngượng ngập. “Chị nghĩ là mình đã nói với anh ta, phải không…?”

Nụ cười thoáng trên môi Kit. “Em nghĩ chị đã làm thế.”

Penny đau khổ. “Chị xin lỗi… em có muốn nói chuyện với anh ta không? Chỉ là chị không chịu được cái cảnh anh ta làm em đau lòng. Em đã quá lo lắng cho mẹ nên không cần dây dưa thêm nữa.”

“Không, em không muốn nói chuyện với anh ta,” Kit nói. “Hẳn anh ta chỉ muốn lăng mạ em thêm mà thôi.”

“Đúng thế,” Penny đồng tình. “Em có tin hắn chỉ gọi đến đây sau những gì hắn gây ra cho em chiều nay?”

Và thậm chí Penny hoàn toàn không biết việc Marcus đã làm với nàng chiều nay …!

Mặt Kit ửng hồng khi nghĩ đến khoảnh khắc trong vòng tay anh, sự hưởng ứng của Marcus với nàng, có vẻ đang chống lại bản năng của anh, như thể anh đã xem thường tính yếu đuối của mình.

Hẳn là thế.

Nàng quyết tâm. “Hãy quên hết tất cả về Marcus Maitland và làm gì đó cho bữa tối thôi nào!”

Tối nay Roger đi tập thể hình nên Penny sẽ không gặp anh ấy đến tận khuya.

Để công bằng với Penny, nàng đã vui vẻ tham gia vào việc chuẩn bị bữa tối, mặc dù khi thực sự bắt đầu ăn mì ống sốt Bolognese (mì ý sốt bò đó ạ), cả hai đều không cảm thấy ngon miệng mấy, không hăng hái gắp thức ăn, hay thưởng thức rượu vang đỏ hợp khẩu vị của mình.

Thật sự Kit cảm thấy như được giải vây cho cả hai người khi tiếng chuông cửa vang lên báo hiệu Roger đến vài giờ sau đó.

“Em có muốn tụi chị ở cùng em tối nay không…?” Penny ngập ngừng giây lát trong lúc bước ra mở cửa. Cặp đôi vừa đính hôn này đang dự tính đi xem xuất khuya một bộ film vừa phát hành. “Chị thật sự không muốn để em một mình.”

Kit mỉm cười biết ơn nhưng nàng lắc lắc đầu. “Em muốn ở một mình trong chốc lát.”

Chỉ để cố đối diện với sự thật là nàng sẽ không bao giờ được nhìn thấy người đàn ông nàng yêu một lần nữa. Marcus…

“Em chắc chứ…?” nhìn Penny có vẻ không bị thuyết phục cho lắm.

“Chắc chắn,” Kit trấn an cô, rồi đứng lên dọn dẹp những đĩa thức ăn trên bàn.

Những chiếc đĩa gần như rơi khỏi tay nàng khi nàng thấy mình đang đối diện với Marcus, anh đang đứng ngay bậc cửa.

“Anh muốn gì nữa?” nàng buột miệng, quá choáng váng để có thể nói những lời dễ nghe hơn.

Miệng anh mím lại không có vẻ gì là đùa cợt. “Anh có chút mệt mỏi khi mọi người cứ hỏi anh câu này tối nay!”

Anh liếc về Penny đang đứng ngay trong phòng khách một cái nhìn châm chọc.

“Vậy thì có lẽ anh không nên tiếp tục xông vào mà không báo trước thế này,” Penny gay gắt đốp lại. “Chị xin lỗi, Kit, nhưng anh ta cứ bước vào.”

Cô bạn cùng nhà của nàng nhăn nhó với vẻ hối lỗi trước khi liếc nhìn Marcus lần nữa.

Kit đặt những cái đĩa xuống mặt bàn một cách cẩn thận… trước lúc nàng có thể làm rơi chúng vì đôi tay run rẩy của mình!

Gọi điện đến cho nàng là một lẽ, nhưng đến đường đột trên bậc cửa nhà nàng như vậy thì… thì thật giống như Penny vừa nói ngắn ngọn khi nãy! – hoàn toàn không mong đợi.

Marcus nhìn nàng dưới vành mũ. “Anh nói chuyện với em được không Kit? Một mình,” anh thêm vào.

“Anh thật có thần kinh không…”

“Ổn mà Penny,” Kit cắt ngang lời của bạn mình đầy quả quyết, mặc dù đôi tay nàng đang nắm chặt lấy hai bên người. “Em biết chị phải đi ra ngoài, và chắc chắn ông Maitland sẽ không ở lại lâu đâu.”

“Nếu em chắc…?” nhìn Penny rõ ràng là còn lâu mới bị thuyết phục rằng để Kit ở lại một mình với Marcus là điều nên làm.

Nhưng Kit hiểu rõ bạn nàng không có việc gì phải lo lắng; nhìn vào khuôn mặt của Marcus, biểu tình của anh và ánh mắt thản nhiên, và nàng biết rằng dù anh ta đến đây để nói chuyện gì đi nữa thì cũng không phải nói lời xin lỗi nàng, hay lời buộc tội sai lầm của anh, thậm chí là đến để làm tình với nàng.

“Em chắc chắn mà.” Nàng mỉm cười động viên Penny.

Penny mỉm cười lại với nàng trước khi nhìn chăm chăm vào Marcus. “Đừng có gây thêm nỗi đau nào cho cô ấy nữa,” cô cảnh cáo.

“Tôi sẽ cố gắng,” anh đáp. “Bất cứ giá nào,” anh bước vào khi Penny chuẩn bị rời đi, “Tôi cũng khá giống cô.”

Penny nhìn anh như muốn giết người trước khi rời khỏi phòng và đóng cửa lại nhẹ nhàng.

Để lại một sự căng thẳng đến đau đớn giữa Marcus và Kit. Ít ra… cũng là đau đớn đối với nàng. Nàng không biết Marcus có cảm thấy chút lung túng nào hay không.

Nhưng càng yên lặng thì cảm giác căng thẳng càng nặng nề hơn với Kit, nhiều đến mức nàng không thể chịu đựng lâu hơn được nữa.

“Thế nào?” nàng thốt ra.

“Thế nào cái gì?” Marcus đáp.

Kit giơ tay lên vẻ thất vọng. “Anh là người đã gọi điện thoại cho em,” nàng nhắc anh. “Anh cũng là người đến căn hộ của em.”

Căn hộ mà anh đã lui tới cách đây 3 tiếng đồng hồ. Mặc dù dường như không còn ký ức nào về nó trong đôi mắt thâm trầm của anh.

“Đúng thế,” anh gật đầu. “Lúc nãy khi nói chuyện với Penny, cô ấy… ừm, cô ấy đã làm cho anh có ấn tượng rằng có chuyện gì đó đang xảy ra với em ngoài… cuộc cãi vã của chúng ta, trưa nay…?”

“Anh không biết đâu!” nàng chế nhạo vẻ ngạo mạn của anh. “Hơn nữa, đó không phải là cãi vã; anh đã đuổi việc em!”

Môi anh mím lại. “Anh chấp nhận đơn xin thôi việc của anh, hiệu lực ngay…”

“Đó là một sai lầm!” nàng phẫn nộ.

“Em dọn bàn làm việc của mình và để lại chìa khoá…”

“Chỉ vì anh đã hành động một cách rõ ràng rằng anh sẽ buộc em phải làm theo con đường đó bất cứ giá nào!”

“Sao cũng được. Kết quả cũng đều như thế.”

Kit chợt nhận ra trông anh đẹp biết bao trong chiếc quần dài màu đen bình thường và áo sơ mi mở tung những chiếc nút gần cổ.

“Kết quả có lẽ là thế,” nàng nói, kéo bản thân về với hiện thực. “Nhưng có sự khác biệt rất lớn giữa việc em từ nhiệm và việc anh đuổi em!”

Marcus nhướng mày khiêu khích. “Lo lắng vì có thể anh sẽ không cho em một lời giới thiệu tốt đẹp?”

Ánh mắt nàng loé lên vì tức giận. “Không hề,” nàng đáp lại. “Giờ thì anh trình bày lý do vì sao đến đây rồi đi chứ?”

“Chuyện gì đang xảy ra vậy Kit?”

Nàng bắt đầu lúng túng. “Chuyện đang xảy ra…?” nàng trì hoãn.

“Penny nói em đang lo lắng…”

“Đúng vậy, dĩ nhiên là em lo lắng… em vừa mất việc kia mà!” Kit nhắc nhở anh.

“Không phải như thế.” anh chậm rãi nói.

“Sao lại không?” nàng tự vệ. “Anh có nhiều tiền để ăn ở không mà không cần bận tâm đến một công việc nào đó, nhưng một số người như chúng tôi cần trả tiền thuê nhà và đôi khi cần ăn nữa chứ.”

Anh bất động nhìn nàng một lúc lâu, rồi từ từ lắc lắc đầu. “Cũng không phải như thế,” anh lặp lại một cách quả quyết. “Chuyện gì đã xảy ra trong cuối tuần vừa rồi vậy Kit?” anh ranh mãnh hỏi dồn. “Và đừng nói với anh không có gì… bởi vì anh sẽ không tin em.”

“Chuyện gì?”

Miệng anh càng mím chặt, mắt càng tối hơn nữa. “Anh biết em đang cố chọc anh để anh rời khỏi đây, Kit, nhưng không có tác dụng đâu,” anh điềm tĩnh. “Anh muốn biết nguyên do ẩn sau lời nói của Penny lúc nãy… nhân tiện, cô ấy là một chiến sĩ tiêu biểu,” anh mỉa mai, “và anh sẽ không đi khỏi đây cho đến khi anh biết chuyện gì đang xảy ra!”

Như để thêm trọng lượng vào lời nói của mình, anh ngồi xuống một trong những chiếc ghế bành.

Kit im lặng quan sát anh trong vài giây rồi nàng đành đầu hàng. “Mẹ em không khoẻ cho lắm, chỉ có thế thôi,” nàng hé lộ.

Thế thôi? Là tất cả mọi chuyện? Nếu có chuyện gì đó xảy ra với mẹ nàng… nếu bà không qua khỏi cuộc phẫu thuật vào thứ Năm…

Nhưng nàng không được nghĩ như thế, Kit tự trách mình ngay lập tức. Nàng nên nghĩ tích cực cho cả mẹ và cha của nàng.

“Như thế nào?” Marcus lại xem xét nàng một cách chăm chú.

“Là không được khoẻ,” nàng lặp lại. “Đó không phải là chuyện của anh kia mà?”

“Anh quan tâm em, Kit…”

“Ồ, em xin anh!” nàng chế giễu.

“Nhưng anh rất lo lắng cho em, mẹ kiếp!” Anh bật dậy, bất ngờ chồm về phía nàng. “Anh không muốn,” anh thừa nhận, “nhưng không thể thay đổi sự thật đó!”

Kit nhìn lên, chỉ thấy cơn giận dữ không thể nguôi được trên gương mặt anh, đôi mắt anh lạnh đi vì sự thú nhận này.

“Đừng để nó quấy rầy anh, Marcus,” Kit châm chọc. “Như kiểu cảm cúm vào mùa hè, chỉ khó chịu vài ngày rồi nhanh chóng qua đi!”

“Rất khôi hài,” giọng anh the thé lạnh lùng. “Vậy em sẽ không kể cho tôi?”

“Em vừa kể.” Nàng thở dài tỏ vẻ mệt mỏi. “Mẹ em không được khoẻ, hiển nhiên em phải lo lắng cho bà chứ. Hết chuyện rồi.”

“Dù sao anh cũng không nghĩ rằng chỉ có thế,” anh nói từng từ.

Kit cố làm ra vẻ hờ hững. “Nghĩ gì anh thích… những già anh thường làm! Bây giờ, nếu anh không phiền…” Nàng nhìn thẳng về phía cửa ra vào.

Marcus vẫn không cử động. “Lý do anh gọi điện cho em là anh nhận được một cuộc gọi từ Desmond Hayes, mời chúng ta cùng ăn tối với anh ấy và vợ vào tối mai.”

Khuôn mặt nàng tươi tỉnh hơn. “Vậy hai người họ đã quay lại với nhau?”

“Hình như thế,” Marcus dè dặt.

“Thật vui! Mừng cho Desmond,” nàng mừng rỡ kêu lên.

“Đúng vậy,” Marcus gật gù. “Thế thì?”

Thế thì, chuyện gì? Anh không thể thật sự trông đợi nàng bình tĩnh đi ăn tối cùng anh khi sự việc còn ngổn ngang giữa anh và nàng? “Em e là không thể,” nàng nhẹ nhàng nói.

“Anh đã nói với Desmond như thế khi anh ta ngỏ lời mời, nhưng hắn vẫn nài nỉ bắt anh phải mời em bằng mọi giá,” Marcus thoải mái nói.

Tay Kit càng siết chặt trước nỗi đau mà anh cố tình gây ra bằng cách để nàng biết anh cũng không còn hứng thú đi cùng nàng thêm giờ phút nào nữa.

“Vậy nên giờ anh đến hỏi em,” nàng thẳng thừng.

“Đúng,” anh cộc lốc đáp.

“Không còn gì khác?”

“Không,” anh trả lời sau một thoáng im lặng, rồi đứng lên. “Không còn gì nữa, anh sẽ chuyển lời chúc tốt đẹp của em đến Desmond và Jackie tối ngày mai, được chứ?”

“Cứ làm thế,” nàng đồng ý.

“Tốt,” giọng anh khàn khàn. “Thế thì anh chúc em ngủ ngon.”

“Vâng,” Kit ngơ ngẩn gật đầu.

“Kit…”

“Xin anh đi đi được không?” nàng thét lên vào mặt anh, sự tự chủ của nàng đang ở ranh giới nguy hiểm để vỡ tan thành từng mảnh.

Anh hít sâu một hơi. “Có chuyện gì đó em không kể với anh…”

“Không có gì cần nói với anh cả!” nàng vội vã xua tay. “Anh cũng không còn là sếp của em nữa!”

“Đúng vậy,” anh nặng nề chấp nhận.

Như thể chuyện này làm anh phiền lòng. Nhưng Kit chắc chắn nó không phải như thế. Và dù sao họ cũng không thể tiếp tục làm việc với nhau sau những hành động thân mật lúc chiều.

“Được rồi, Kit, anh đi đây,” anh chấp nhận khi thấy nàng tiếp tục nhìn anh đầy thách thức. “Nhưng anh sẽ tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.”

Nàng cười lớn. “Em thật không biết như thế nào hay tại sao chuyện này lại làm anh hứng thú,” nàng nói khi thấy anh vẫn mải miết nhìn nàng.

“Có lẽ em sẽ bị bất ngờ.”

“Em e là thế,” nàng nói. “Bây giờ nếu không còn chuyện gì nữa…?” Nàng khoanh tay lại, dũng cảm nhìn thẳng vào anh. Dù hành động này có hao tốn của nàng bao nhiêu sức lực!

Và nó thật sự lấy đi rất nhiều cố gắng của nàng, sự có mặt của anh ở đây đang khiến cho sự tự chủ của nàng bị đe dọa lần nữa.

“Tạm thời thôi,” anh chấp nhận. “Nhưng anh có cảm giác rằng anh sẽ trở lại.”

Nàng hếch cằm lên trong tư thế phòng thủ. “Và em có cảm giác rằng em sẽ rất bận rộn nếu anh làm thế!”

Anh nở nụ cười nhưng không có vẻ gì là đùa cợt. “Vậy thì anh sẽ chờ cho đến khi em hết bận rộn, được không?”

Anh quay người và rời khỏi căn hộ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện