Sau khi đuổi khách, A Nhất chán chường lên tiếng:

- Nhu tỷ! Vì sao kẻ tu hành cứ nhất định phải rời xa nhân sinh, cứ phải bất chấp tất cả để truy đuổi thực lực?

Bên trong gian phòng tưởng chừng chỉ có A Nhất lại có tiếng cười khúc khích vang lên. Trên chiếc ghế cách hắn không xa, bóng hình yểu điệu của Phương Khả Nhu dần hiện ra mang theo hương lan rừng.

Đôi mắt hồ ly trong trẻo chứa đầy ý cười:

- Niệm lực của Nhân Hoàng khiến tiểu nữ thật khâm phục.

A Nhất cười khổ.

- Nhu tỷ lại trêu đùa!

Nhìn chiếc mặt nạ hồ ly, chút cô quạnh trong lòng A Nhất vơi đi phần nào. Phải chăng là vì mùi hương lan rừng kia? Hay như lời của Dạ Xoa vương, Tự Tại Âm, hắn đang bị hồ ly tinh câu hồn đoạt phách?

Bất chợt không gian như bị bóp méo, chiếc ghế của Yêu Hoàng đã ở ngay bên cạnh hắn. Nàng vươn bàn tay ngọc, gõ nhẹ lên đầu gỗ rồi quở trách:

- Nào nào! Tiểu đệ của ta! Đừng vơ đũa cả nắm như vậy chứ? Tu chân giới nào có khác gì phàm giới. Có người thiện lương, có kẻ tàn nhẫn. Chỉ là…

Nàng nhìn A Nhất thật sâu:

- Chỉ là số mệnh trêu người. Kẻ thiện lương, sống đủ lâu thấy đủ nhiều chắc gì còn giữ được lương thiện. Kẻ tàn nhẫn cũng vậy, sống đủ lâu, thấy đủ nhiều, có khi lại buông hạ đồ đao, lập địa thành phật.

A Nhất suy tư:

- Sống đủ lâu… thấy đủ nhiều!

Rồi dường như nhớ đến điều gì, mặt nạ gỗ tựa như đang cười mà cũng tựa như đang khóc.

- Nhu tỷ! Nếu một ngày nào đó, đệ trở thành kẻ tàn nhẫn... tỷ nhất định phải giết đệ.

Nàng đang nhàn nhã chống cằm nhìn hắn, nghe vậy hoảng sợ, ngồi bật dậy, lấy tay che miệng:

- Ôi chao! Vậy sau này lỡ như tỷ trở thành một kẻ tàn nhẫn, đệ có tính toán sẽ diệt đi tỷ tỷ này ư?

A Nhất vội xua tay,

- Đệ không có ý này!

Thấy biểu tình của A Nhất, mặt nạ hồ ly cười rộ lên:

- Cho đệ thêm mười cái gan nữa đệ cũng không dám! Người ta diệt cả tông môn của đệ, mà đệ cũng có thể nhẹ nhàng bỏ qua như thế…

Biết mình lỡ lời, Phương Khả Nhu chợt ngưng. Nàng không hiểu! Bản thân mình miệng lưỡi luôn khéo léo, tại sao lại có thể ứng xử như vậy.

Thấy áo trắng toát vẻ tang thương, nàng tự trách không thôi.

A Nhất cười:

- Chuyện đã qua rồi! Dẫu sao thì hôm nay tâm trạng của đệ cũng khá tốt, bỏ xuống được một chuyện phiền muộn, cũng có thể cất bước tiến về phía trước.

Số mệnh không muốn hắn dừng lại, muốn hắn tiếp tục bước đi. Bản thân hắn cũng rất muốn vậy.

Phương Khả Nhu vội cao giọng tiếp lời:

- Tiểu đệ nghĩ thông suốt là chuyện tốt! Rất tốt! Hôm nay tiểu đệ dùng niệm lực nhập Thần Thông cảnh. Nhất định là có nhiều nghi vấn. Tỷ Tỷ sẽ giúp ngươi giải đáp tất cả.

A Nhất cũng không tò mò vì sao Phương Khả Nhu lại hiểu rõ hắn như thế. Hắn hỏi:

- Nhu tỷ? Sư tôn và các vị đường chủ… lúc này đây bọn họ có bình an không?

Trước kia Dạ Xoa Vương, Tự Tại Âm có nói với hắn Âm Ảnh tông vẫn bình an. Thế nhưng khi tận mắt chứng kiến tràng cảnh ở Diệu Âm Cốc, số phận của các vị sư điệt Mộc Thanh và Mộc Hi thì hắn đã lo sợ họ lành ít dữ nhiều. Tuy khi Kim Mạc sưu hồn Vương Cẩn Chi thì có trấn an hắn, nhưng A Nhất vẫn có cảm giác bất an.

Nhìn ánh mắt chân thành của A Nhất, Phương Khả Nhu không nỡ dối gạt. Vả lại chuyện này cũng không thể giấu diếm vị Nhân Hoàng này lâu dài được.

- Sư tôn của đệ vẫn bình an, còn năm người kia thì đã... vào luân hồi rồi.

Tin tức này khiến hắn vui nhiều hơn buồn. A Nhất ích kỷ. Chỉ là lúc này hắn không chú ý đến mà thôi.

Hắn vội vã hỏi tiếp:

- Thế sư tôn bây giờ đang ở nơi nào?

Phương Khả Nhu lắc đầu.

- Đệ không nên biết. Dù đệ cố truy tìm thì cũng không có lợi cho Tịch Diệt, càng không có lợi cho đệ.

Nàng biết rõ vị tiểu đệ này tuy trông mềm yếu nhưng lại rất cố chấp. Nếu cho hắn biết, lỡ đâu hắn nổi cơn ương ngạnh, chạy vào chiến trường Quỷ Thần thì nàng không thể tưởng tượng được hậu quả.

A Nhất muốn tra hỏi nhưng suy đi nghĩ lại vẫn không nên.

- Sư tôn vẫn bình an là tốt! Thế Nhu Tỷ, các vị sư điệt của đệ...

Phương Khả Nhu không giấu diếm:

- Kể từ sau khi đệ rời khỏi Mê Trì địa ngục, có 3 người khác cũng rời đi.

Nếu như là ba người thì A Nhất biết rõ là ai, Mộc Thanh, Mộc Hi và Kim Mạc. Còn chuyện xảy ra bên trong Mê Trì địa ngục, A Nhất không nghĩ cũng biết Phương Khả Nhu không thể tra xét.

Bây giờ Kim Mạc hẳn đã đem Bàn Cổ trở lại Tây Châu, A Nhất tin tưởng, trong lúc nguy cấp, vị sư điệt này có thể dễ dàng ra tay bảo vệ các sư huynh muội. Dù sao thì Kim Mạc cũng từng sưu hồn Vương Cẩn Chi, có được rất nhiều bí mật, càng có cách cưỡng chế ngoại đan của binh sĩ Đại Tề.

Hắn đâu ngờ rằng, hiệu quả làm việc của Kim Mạc còn tốt hơn xa với những gì hắn tưởng tượng.



Lúc này, ở hoàng cung Đại Tề, không có một viên gạch lót đường nào không bị đẫm máu. Khắp nơi là những chén đèn dầu trôi nổi. Đèn dầu trông đơn sơ nhưng mỗi ngọn đèn đều phát ra lửa xanh quỷ dị, nhỏ nhỏ xinh xinh, chỉ lớn chừng nụ hoa mai.

Ai chú tâm nhìn kỹ thì sẽ thấy trong chén không phải dầu mà là huyết dịch sền sệt.

Đây đều là Luyện Hồn Đăng. Dùng máu làm vật dẫn cháy, dùng hồn phách làm bấc đèn. Linh lực đưa vào càng nhỏ, lửa vì thế cũng sẽ càng lớn, lại cháy càng lâu dài.

Cứ như thế, những tiếng rên la mãi vang rền, dai dẳng không dứt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện