Máu ngập mặt đất vẫn chưa khô.
Giao động của dịch đỏ tựa mực trong tranh, uốn lượn vẽ tên.
Có thứ gì đó đang đi theo A Nhất!
Hắn dừng lại, thứ đó cũng dừng lại. Hắn đi, thứ đó lại di chuyển.
A Nhất hoảng loạn bỏ chạy,
Xác chết nổi bồng bềnh khắp nơi hướng mắt nhìn về phía hắn. Dù hắn có chạy xa đến đâu, những đôi mắt vô hồn đó vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Có con tham lang đi ngang qua, mỏi chân dừng lại uống chút máu. Đôi tròng mắt của tham lang vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Tham lang uống máu thế nhưng mùi vị sắt thép lại xuất hiện trong miệng hắn, như thanh kiếm mỏng, đâm thẳng xuống cổ họng.
A Nhất mở mắt giật mình tỉnh lại. Mồ hôi tuôn chảy như suối.
Linh khí chỉ vừa chạy đúng một vòng chu thiên.
Đoản mệnh diệt linh không phải nói suông. Thời gian hắn vận chuyển linh khí đi một vòng thì người khác đã dẫn linh khí chạy hơn trăm vòng.
Một vòng chu thiên là một cơn ác mộng. Dẫu mộng cảnh mãi lập đi lập lại, hắn vẫn không thể nào thanh tỉnh trong mộng.
Nhìn thấy tường đá trắng đục của căn phòng rộng rãi, cái giường êm ái mà hắn đang ngồi trên và vị sư tôn ngồi ở phía bên kia, chăm chú nhìn hắn, A Nhất biết mình đã trở lại thực tại.
Tịch Diệt đạo tổ đi đến đưa cho hắn một chén linh trà, trìu mến nói:
- Nào! Uống đi!
Thấy A Nhất bị trớ chú Đoản Mệnh Diệt Linh dằn vặt, lão cũng rất đau lòng, thầm than cho số mệnh của đứa trẻ này.
A Nhất cầm tách trà nốc xuống, tẩy đi mùi vị của máu tươi trong ảo cảnh tanh tưởi đó.
Sau đó hắn liền nôn mửa vào cái thau ở bên cạnh, chẳng có gì ngoài chút bã của tích cốc đan, còn chút dược lực chưa dùng hết.
- --
Bây giờ hắn đã chính thức gia nhập Âm Ảnh tông, trở thành đệ tử chân truyền của Tịch Diệt đạo tổ, có thể thoái mái phí phạm linh trà và đan dược cấp thấp như tích cốc đan.
Đúng vậy! A Nhất hiện đã đến Âm Ảnh tông, được ba ngày rồi!
Lúc mới đến, hắn liền nhận ra cảnh quan nơi này không khác mấy với cảnh quan trong sương khói mà sư tôn từng cho hắn xem.
Khi hắn hỏi lão thì được biết nơi này lúc trước thuộc địa phận của Thiên Nhân tộc, chính là nơi mà cuộc truy sát đã xảy ra.
Tuy phong cảnh nơi đây đẹp đẽ, bốn mùa hoa nở, vậy nhưng cứ nữa năm, oán khí lại dâng cao tận trời khiến linh khí tán loạn, ảnh hưởng lan đến cả những khu vực lân cận của Tây Ngưu Hóa châu.
Bởi vậy ở đây ngoài Âm Ảnh tông ở phía Tây Bắc thì chỉ có Huyết vực ở Tây Nam, không có tán tu, không có yêu tu, không có giáo phái hay tổ chức nhỏ, cũng không có các gia tộc tu tiên.
Không chỉ vậy, Diệt linh trớ chú còn khiến tất cả những người sinh ra ở đây đều là vô linh căn, không thể cảm nhân thiên địa linh khí.
A Nhất cũng không có linh căn, tuy nhiên nhờ tồn tại của thiên âm chi hồn hắn có thể cảm nhận được và thúc ép linh khí để cường hóa cơ thể.
Khống Linh, Trường Mệnh.
Một lòng đi ngược lại với trớ chú.
Có ai có thể ngờ, thiếu niên gầy ốm, rụt rè này lại trở thành môt tên thể tu.
Tịch Diệt đạo tổ nhìn A Nhất nôn mửa, lắc đầu khuyên bảo:
- Đồ nhi! Đừng gượng ép quá! Tu luyện không phải một sớm một chiều là có thể thành công.
Hắn nhìn lão, đau đớn hỏi:
- Sư tôn! Con còn lựa chọn nào khác sao? Vị thần linh mù lòa kia là một vị thần chết, không những giết người khác mà còn đoạt cả sức sống của hắn.
Bây giờ thời gian của A Nhất đã không còn nhiều. Sau khi kiểm tra sức khỏe cho hắn thì Tịch Diệt đạo tổ phán hắn yểu mệnh.
Hắn nào biết rằng so với những người có Thiên Âm chi hồn khác thì sinh mạng của hắn đã là rất dài nhờ ơn vị đại lão ở đỉnh Tu Di. Nhưng lúc hắn ở Lam Sương thành, vị phật đó đã cắt đứt nhân quả với hắn.
Tịch Diệt đạo tổ không thể nói gì hơn, chỉ thở dài, vỗ vỗ bờ vai gầy động viên, rồi cất bước rời đi, để hắn tập trung tu luyện.
A Nhất đứng dậy, đi quanh phòng thu thập những viên minh châu sáng rực, đem chúng đi cất trong rương gỗ nhỏ trên cái bàn đá ở giữa phòng
Bóng tối lại trở về với phần mộ địa này.
Khi không cường hóa cơ thể thì hắn lại niệm Vạn Thánh kinh.
Đây chính là tâm pháp mà Tịch Diệt đạo tổ truyền thụ cho hắn. Môn tâm pháp này là do chính lão sáng tạo ra, vẫn còn chưa hoàn chỉnh.
Trước kia, môn công pháp này được lão dùng để hỗ trợ bản thân vượt qua tâm ma kiếp lúc vào Tiên Tâm cảnh. Về sau lão cũng không cần đến nó nữa nên cũng chẳng màng cải thiện làm gì.
Ban đầu lão vốn định để A Nhất tu luyện tâm pháp Phật gia để khống chế oán khí, khổ nổi hắn đọc một chữ cũng không thông. Đừng nói đến thứ cao sang như Phật chủng, hắn ngay cả một chút phước duyên cũng không có, vô phương nhập môn.
A Nhất nhắm mắt chú tâm niệm. Nhưng chỉ vừa mới niệm được một hai câu đã có khách nhân đến viếng thăm hắn.
Có lão nhân để cằm vào vai hắn, liên miên nói bên tai:
- Dung nhi có ngon không?
Có cái đầu người nằm gọn trong lòng hắn cười, nói:
- Ta muốn ăn tiên nhân há cảo!
Sau lưng hắn thì có nữ nhân mặt mũi lõm vào, hai mắt lồi ra ngoài, âu yếm choàng cổ hắn...
Giao động của dịch đỏ tựa mực trong tranh, uốn lượn vẽ tên.
Có thứ gì đó đang đi theo A Nhất!
Hắn dừng lại, thứ đó cũng dừng lại. Hắn đi, thứ đó lại di chuyển.
A Nhất hoảng loạn bỏ chạy,
Xác chết nổi bồng bềnh khắp nơi hướng mắt nhìn về phía hắn. Dù hắn có chạy xa đến đâu, những đôi mắt vô hồn đó vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Có con tham lang đi ngang qua, mỏi chân dừng lại uống chút máu. Đôi tròng mắt của tham lang vẫn nhìn hắn chằm chằm.
Tham lang uống máu thế nhưng mùi vị sắt thép lại xuất hiện trong miệng hắn, như thanh kiếm mỏng, đâm thẳng xuống cổ họng.
A Nhất mở mắt giật mình tỉnh lại. Mồ hôi tuôn chảy như suối.
Linh khí chỉ vừa chạy đúng một vòng chu thiên.
Đoản mệnh diệt linh không phải nói suông. Thời gian hắn vận chuyển linh khí đi một vòng thì người khác đã dẫn linh khí chạy hơn trăm vòng.
Một vòng chu thiên là một cơn ác mộng. Dẫu mộng cảnh mãi lập đi lập lại, hắn vẫn không thể nào thanh tỉnh trong mộng.
Nhìn thấy tường đá trắng đục của căn phòng rộng rãi, cái giường êm ái mà hắn đang ngồi trên và vị sư tôn ngồi ở phía bên kia, chăm chú nhìn hắn, A Nhất biết mình đã trở lại thực tại.
Tịch Diệt đạo tổ đi đến đưa cho hắn một chén linh trà, trìu mến nói:
- Nào! Uống đi!
Thấy A Nhất bị trớ chú Đoản Mệnh Diệt Linh dằn vặt, lão cũng rất đau lòng, thầm than cho số mệnh của đứa trẻ này.
A Nhất cầm tách trà nốc xuống, tẩy đi mùi vị của máu tươi trong ảo cảnh tanh tưởi đó.
Sau đó hắn liền nôn mửa vào cái thau ở bên cạnh, chẳng có gì ngoài chút bã của tích cốc đan, còn chút dược lực chưa dùng hết.
- --
Bây giờ hắn đã chính thức gia nhập Âm Ảnh tông, trở thành đệ tử chân truyền của Tịch Diệt đạo tổ, có thể thoái mái phí phạm linh trà và đan dược cấp thấp như tích cốc đan.
Đúng vậy! A Nhất hiện đã đến Âm Ảnh tông, được ba ngày rồi!
Lúc mới đến, hắn liền nhận ra cảnh quan nơi này không khác mấy với cảnh quan trong sương khói mà sư tôn từng cho hắn xem.
Khi hắn hỏi lão thì được biết nơi này lúc trước thuộc địa phận của Thiên Nhân tộc, chính là nơi mà cuộc truy sát đã xảy ra.
Tuy phong cảnh nơi đây đẹp đẽ, bốn mùa hoa nở, vậy nhưng cứ nữa năm, oán khí lại dâng cao tận trời khiến linh khí tán loạn, ảnh hưởng lan đến cả những khu vực lân cận của Tây Ngưu Hóa châu.
Bởi vậy ở đây ngoài Âm Ảnh tông ở phía Tây Bắc thì chỉ có Huyết vực ở Tây Nam, không có tán tu, không có yêu tu, không có giáo phái hay tổ chức nhỏ, cũng không có các gia tộc tu tiên.
Không chỉ vậy, Diệt linh trớ chú còn khiến tất cả những người sinh ra ở đây đều là vô linh căn, không thể cảm nhân thiên địa linh khí.
A Nhất cũng không có linh căn, tuy nhiên nhờ tồn tại của thiên âm chi hồn hắn có thể cảm nhận được và thúc ép linh khí để cường hóa cơ thể.
Khống Linh, Trường Mệnh.
Một lòng đi ngược lại với trớ chú.
Có ai có thể ngờ, thiếu niên gầy ốm, rụt rè này lại trở thành môt tên thể tu.
Tịch Diệt đạo tổ nhìn A Nhất nôn mửa, lắc đầu khuyên bảo:
- Đồ nhi! Đừng gượng ép quá! Tu luyện không phải một sớm một chiều là có thể thành công.
Hắn nhìn lão, đau đớn hỏi:
- Sư tôn! Con còn lựa chọn nào khác sao? Vị thần linh mù lòa kia là một vị thần chết, không những giết người khác mà còn đoạt cả sức sống của hắn.
Bây giờ thời gian của A Nhất đã không còn nhiều. Sau khi kiểm tra sức khỏe cho hắn thì Tịch Diệt đạo tổ phán hắn yểu mệnh.
Hắn nào biết rằng so với những người có Thiên Âm chi hồn khác thì sinh mạng của hắn đã là rất dài nhờ ơn vị đại lão ở đỉnh Tu Di. Nhưng lúc hắn ở Lam Sương thành, vị phật đó đã cắt đứt nhân quả với hắn.
Tịch Diệt đạo tổ không thể nói gì hơn, chỉ thở dài, vỗ vỗ bờ vai gầy động viên, rồi cất bước rời đi, để hắn tập trung tu luyện.
A Nhất đứng dậy, đi quanh phòng thu thập những viên minh châu sáng rực, đem chúng đi cất trong rương gỗ nhỏ trên cái bàn đá ở giữa phòng
Bóng tối lại trở về với phần mộ địa này.
Khi không cường hóa cơ thể thì hắn lại niệm Vạn Thánh kinh.
Đây chính là tâm pháp mà Tịch Diệt đạo tổ truyền thụ cho hắn. Môn tâm pháp này là do chính lão sáng tạo ra, vẫn còn chưa hoàn chỉnh.
Trước kia, môn công pháp này được lão dùng để hỗ trợ bản thân vượt qua tâm ma kiếp lúc vào Tiên Tâm cảnh. Về sau lão cũng không cần đến nó nữa nên cũng chẳng màng cải thiện làm gì.
Ban đầu lão vốn định để A Nhất tu luyện tâm pháp Phật gia để khống chế oán khí, khổ nổi hắn đọc một chữ cũng không thông. Đừng nói đến thứ cao sang như Phật chủng, hắn ngay cả một chút phước duyên cũng không có, vô phương nhập môn.
A Nhất nhắm mắt chú tâm niệm. Nhưng chỉ vừa mới niệm được một hai câu đã có khách nhân đến viếng thăm hắn.
Có lão nhân để cằm vào vai hắn, liên miên nói bên tai:
- Dung nhi có ngon không?
Có cái đầu người nằm gọn trong lòng hắn cười, nói:
- Ta muốn ăn tiên nhân há cảo!
Sau lưng hắn thì có nữ nhân mặt mũi lõm vào, hai mắt lồi ra ngoài, âu yếm choàng cổ hắn...
Danh sách chương