- Lão thiên gia! Mong người phù hộ cho Chân Long tiền bối bình an vô sự.

A Nhất hướng trời vái lạy, cũng không biết thiên đạo có cao hơn đỉnh Tu Di để mà nghe thấy lời cầu khấn của hắn hay không, bởi Tu Di sơn còn cao hơn cả Tam Thập Tam Thiên.

- Tu Di sơn!

A Nhất gằn từng chữ.

Bây giờ, hắn lại có thêm một lý do nữa để leo ngọn núi tượng trưng cho đại đạo kia.

Ý thức của A Nhất nắm chặt chiếc bình ngọc xanh biếc. Mới bước vào tu chân giới không bao lâu mà hắn đã mắc nợ thật nhiều. Nhất là món nợ ân tình lại càng khó trả hơn.

Sau khi bình tĩnh lại, A Nhất chẳng những không hề trách vị tiền bối có tính trẻ con đó đã bỏ lại hắn rời đi một mình, mà còn có chút mừng thầm trong lòng.

- Nếu tiền bối ấy có thể rời đi thì ít nhất là sẽ không bị cõi địa ngục này nuốt chửng.

A Nhất đứng lên khỏi tọa cụ, vào ngồi trong một góc của động phủ, lưng dựa vách đá lạnh lẽo. Sự lạnh lẽo từ bức tường đá xuyên qua lớp vải mỏng, thẩm thấu qua da khiến trái tim hắn như bị đông cứng, nặng trĩu.

Hắn lắc đầu cười khổ.

- Tán Linh quyết!

Cá chép tuy có nhắc nhở về Tán Linh Quyết, thế nhưng Tịch Diệt đạo tổ lại chưa từng chỉ dạy hắn pháp môn này, bởi hắn không có linh căn.

Cho dù có đi chăng nữa thì lúc trước cá chép cũng từng khẳng định với hắn thiên nhân tộc không thể tu luyện thứ này.

- Khoan đã! Có lẽ tiền bối ấy nhắc đến cũng không phải là vì muốn mình luyện Tán Linh quyết.

A Nhất lập tức nhắm mắt định thần, nhưng thay vì niệm Vạn Thánh kinh thì hắn lại niệm lời dặn dò của cá chép.

- Người tham gia thí luyện U Minh Táng trước giờ đều tu luyện qua Tán Linh Quyết. Người tham gia thí luyện U Minh Táng…

Từng câu từng từ, A Nhất lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi. Hắn cố gắng nhớ lại biểu tình của cá chép lúc đó, ngữ khí, hàm ý…

Chợt mắt A Nhất sáng lên:

- Cá cược! Thí luyện này đơn giản là một hồi cá cược.

Người tham gia thí luyện chính là con bạc, nếu thua cược thì bảy phách sẽ trả lại cho đất, trở thành sở hữu của Diêm La điện.

- Vậy nếu thắng thì sao? Nếu đã là cá cược thì tất nhiên phải có lợi ích. A Nhất không rõ người thắng sẽ được lợi ích gì, thế nhưng hắn chắc chắn rằng nó có liên quan đến pháp quyết kia.

Chợt nhớ đến bản thân mình không tu luyện công pháp này, ngay cả tư cách tham gia thí luyện cũng không có. Nghĩ đến đây hai mắt hắn mở to, mồ hôi tuôn ra nhễ nhại:

- Chẳng lẽ đây không phải là nơi thí luyện? Chẳng lẽ vị tiền bối khổng lồ ở trước cửa Mê Trì kia là người nói dối?

A Nhất cảm thấy hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, hắn cố giữ bình tĩnh đặt dòng phán đoán đó qua một bên, tiếp tục thầm niệm:

- U Minh Táng... Tán Linh Quyết

Ở nơi này, cơ thể của hắn cũng tựa như cổ thụ trong rừng, không cần quang hợp, không cần dinh dưỡng từ đất, cứ như vậy mà tồn tại.

Hắn tự hứa với lòng, nếu không tìm ra được huyền cơ trong lời nói của cá chép thì hắn sẽ không rời khỏi thạch động.

A Nhất cũng đã có vài suy tính. Với thực lực của hắn lúc này, dẫu có sử dụng thiên âm cho hồn đi chăng nữa thì khả năng đi đến cuối dòng Vong Xuyên quá thấp.

Nếu như quả thật thí luyện này có thời hạn, cho dù có thất bại một lần thì hắn cũng có thể rút kinh nghiệm và toan tính thời gian cho lần sau.

- --

Một trăm năm, lá xanh mởn mởn trên cành cổ thụ ngoài kia vẫn chưa bao giờ héo úa, màn đêm cũng chưa bao giờ phủ xuống khung cảnh bên ngoài thạch động.

Ở trong góc của động phủ, có một thiếu niên trần truồng đang nhập định, trong lòng bàn tay nắm một viên linh thạch.

Ngoài thiếu niên ra thì nơi này còn có ba cỗ thi thể. Một bà lão bị đóng băng với cái miệng há to và đôi mắt lồi trợn ngược như muốn rơi hẳn ra ngoài; một ông lão ngã trên mặt đất, sau lưng là một lỗ hổng to xuyên ra trước ngực, thấp thoáng có thể thấy từng mạch máu đen nhánh và xương cốt lởm chởm từ miệng vết thương; cuối cùng là một hài đồng đã bị kiếm cắt đầu, thân mình không đầu đang nằm quỳ trên mặt đất, cái đầu lăn lông lốc kế bên, ánh mắt quỷ dị thẩm người kia đang nhìn A Nhất chằm chằm.

Tuy đã trải qua thời gian rất lâu rồi thế nhưng máu thịt của cả ba cỗ thi thể vẫn còn tươi mới, không chút thối rữa.

Bảy mươi lăm năm trước bà lão kia đến mở rương, bị bẫy rập của Lăng Sơn để lại biến thành tượng băng. Năm mươi năm trước, lão nhân cõng đứa bé đến đây, đứa bé moi tim lão nhân, lão nhân chém đầu đứa bé.

Không một người nào trong số họ biết còn có thiếu niên đang ngồi ẩn mình trong góc hang động xem hí kịch. Cứ thế một trăm năm trôi qua, chiếc rương gỗ to lớn vẫn còn nguyên vẹn không hề bạc màu.

Răng rắc.

Tiếng nứt vỡ đột ngột vang lên đánh vỡ sự im lặng suốt năm mươi năm trong thạch động. Viên linh thạch trong lòng bàn tay của A Nhất nát thành bụi phấn. Hắn mở mắt, đôi mắt mù lòa được phủ lên một lớp tang thương của năm tháng.

Nếu không phải nhờ có viên linh thạch kì dị kia thì với linh khí ít ỏi của nơi này và tốc độ tu luyện chậm chạp đến đáng thương của hắn, A Nhất cũng không thể nào bước vào Hỗn Nguyên cảnh đỉnh phong nhanh đến vậy.

Tuy tu vi tăng tiến nhưng trên gương mặt gầy ốm kia vẫn không có chút vui vẻ nào, bởi cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa tìm ra được ẩn ý trong câu nói của cá chép.

- Người tham gia thí luyện U Minh Táng trước giờ đều tu luyện qua Tán Linh Quyết…

A Nhất lại chắp tay vái trời, nhờ lão thiên gia phù hộ cho ba người bạn cùng phòng này của hắn kiếp sau được bình an rồi lại nhắm mắt nhập định.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện