Lam Y Nhân nhận ra giọng nói kia, đó là phục vụ viên trong câu lạc bộ của nàng, vì thế nàng đứng dậy đi qua mở cửa.
"Làm sao?" Lam Y Nhân khẽ nhíu mày, mặc dù câu lạc bộ này vẫn mở cửa vào ban ngày, nhưng kinh doanh tốt nhất vẫn là vào buổi tối, bình thường thì buổi chiều sẽ không có việc gì.
“Lam tiểu thư, Quang đại thiếu gia tới, còn mang theo một số người tới, nói muốn tìm……” Giọng điệu của người phục vụ có chút vội vàng, mà nàng còn chưa kịp nói xong đã bị ngắt lời.
“Y Nhân, hoặc ta nên gọi ngươi là Lam đại tiểu thư?” Giọng nói của một người đàn ông truyền đến, mà người này cũng đồng thời xuất hiện trước mắt Lam Y Nhân.
Người tới không phải ai khác, chính là Quang Tây mà Lam Y Nhân vừa gặp giữa trưa, điểm khác nhau chính là lần này Quang Tây không đi một mình, lúc này phía sau hắn còn có một đám đàn ông cao to vạm vỡ.
Lần này hiển nhiên là Quang Tây có chuẩn bị mà đến, mà mục đích của hắn rất rõ ràng, nếu như còn có thể gọi là Y Nhân, cho thấy giữa hắn và Lam Y Nhân còn có thể bàn bạc lại, nhưng nếu như chỉ có thể xưng hô là Lam đại tiểu thư, vậy xem như là chính thức trở mặt.
"Quang đại thiếu gia, ta nghĩ ngươi nên gọi ta là Lam đại tiểu thư thì tốt hơn." Giọng của Lam Y Nhân bình tĩnh, "Nhìn điệu bộ này của Quang đại thiếu gia, chỉ sợ không phải tới làm khách câu lạc bộ của ta, có chuyện gì thì ngươi nói thẳng đi."
"Lam đại tiểu thư, nếu ngươi đã trực tiếp như vậy thì ta cũng xin nói thẳng, mau giao cái người gọi là Hạ Thiên kia ra đây, như vậy chuyện này sẽ không liên quan gì tới ngươi." Quang Tây lạnh lùng nói.
"Thằng ngu nhà ngươi đang tìm ta à?" Lúc này một giọng nói đột nhiên vang lên, đồng thời một người đàn ông bước ra từ phía sau Lam Y Nhân.
Người này dĩ nhiên chính là Hạ Thiên, mà hiện tại thoạt nhìn như hắn đang dán lên người Lam Y Nhân, không, trên thực tế thì hắn đúng là đang dán lên người Lam Y Nhân, chỉ thiếu chưa ôm nàng mà thôi.
“Tiểu Y Y, ta cảm thấy ngươi vẫn nên làm vợ của ta thì hơn, nếu không sau này sẽ có rất nhiều người ngu ngốc thường xuyên tới đây quấy rối ngươi.” Hạ Thiên nói rất chân thành: “Chờ ngươi chân chính trở thành vợ của ta thì sẽ không có ai dám làm phiền ngươi.”
Lam Y Nhân có chút im lặng, bây giờ người đang quấy rầy nàng chính là hắn đấy!
Cảm thấy Hạ Thiên dán trên người mình, Lam Y Nhân không khỏi tiến lên phía trước hai bước, giữ khoảng cách với đối phương, bây giờ nàng thật sự muốn cách xa cái tên này một chút.
“Hạ Thiên, có gan thì đừng trốn sau lưng phụ nữ!” Quang Tây nhìn Hạ Thiên, trong giọng nói vừa có phẫn nộ vừa có ghen ghét. Tên vương bát đản này đi ra từ phòng của Lam Y Nhân, hắn nhớ rất rõ ràng, cho tới bây giờ vẫn chưa có người đàn ông nào có thể đi vào phòng của Lam Y Nhân cả.
"Tiểu Y Y, ngươi tránh ra một chút đi." Hạ Thiên giơ tay ôm eo của Lam Y Nhân, ôm nàng ra phía sau hắn, sau đó nhìn Quang Tây, "Nè, thằng ngốc nhà ngươi muốn đánh nhau phải không?"
"Lên!" Quang Tây trực tiếp vung tay lên, mấy người đàn ông lực lưỡng sau lưng hắn lập tức nhào về phía Hạ Thiên.
Lam Y Nhân lập tức lùi về trong phòng theo bản năng, nữ phục vụ viên kia cũng trốn sang một bên, nhưng rất nhanh, hai người đều phát hiện việc này hình như có chút dư thừa.
Bởi vì chỉ trong nháy mắt, mấy người đàn ông vạm vỡ kia đã không thấy tăm hơi.
Về phần bọn hắn đi đâu thì Lam Y Nhân không nhìn thấy.
"Nè, thằng ngu ngốc ngươi qua đây, không phải ngươi muốn đánh nhau sao?" Hạ Thiên vẫy tay với Quang Tây.
“Ngươi, ngươi giấu bọn hắn đi đâu rồi?” Quang Tây cũng trợn tròn mắt, mẹ nó, chẳng lẽ hắn gặp quỷ?
Phải biết rằng, hắn mới vừa mang theo vài tên vệ sĩ biết đánh đấm từ trong nhà ra, chuẩn bị tới đây dạy cho tên Hạ Thiên này một bài học. Nhưng kết quả chớp mắt một cái thì những người kia lại không biết đi nơi nào, bây giờ là giữa trưa, không đến mức thấy ma chứ?
"À, ngươi đi xem sẽ biết." Hạ Thiên vươn tay túm cổ áo của Quang Tây, tiếp đó vung tay lên, Quang Tây lập tức bay ra ngoài.
Lần này, Lam Y Nhân đã thấy rất rõ ràng, Quang Tây là bay ra ngoài từ cửa sổ phòng khách.
"A!" Bên ngoài truyền đến một tiếng kêu đau, Lam Y Nhân lập tức chạy tới cửa sổ nhìn xem, tiếp đó nàng phát hiện một nhóm người nằm la liệt trên mặt đất.
Không chỉ có Quang Tây mà đám người hắn mang tới cũng đều ở bên dưới, lần này, Lam Y Nhân xem như đã biết, mới vừa rồi những người kia đều bị ném ra ngoài, chỉ là Hạ Thiên ra tay quá nhanh, nhanh đến mức nàng căn bản không thấy gì cả.
"Tiểu Y Y, nếu như ngươi làm vợ ta thì sau này ngươi cũng có thể tùy tiện ném bọn hắn ra ngoài nha." Hạ Thiên cũng đi tới đứng bên cạnh cửa sổ, ghé vào Lam Y Nhân rồi nói.
Lam Y Nhân có chút cạn lời, nàng cũng không phải loại bạo lực điên cuồng giống như hắn.
Nhưng, gia hỏa này thật sự rất lợi hại.
Lam Y Nhân nhìn xuống dưới, đám người Quang Tây đang lồm cồm bò dậy, nhưng bọn hắn cũng không có ý định đi vào câu lạc bộ lần nữa, mà trực tiếp rời đi, nhìn qua trên mặt còn mang theo chút hoảng hốt.
Lam Y Nhân đã nhận ra, những người này đã bị dọa sợ bởi sức chiến đấu mạnh mẽ của Hạ Thiên, lần tới nếu bọn hắn lại muốn gây chuyện với Hạ Thiên thì sợ sẽ phải dùng thủ đoạn khác.
Có điều chuyện này chẳng liên quan gì tới nàng cả, nàng vẫn quyết định giữ một khoảng cách với Hạ Thiên.