Sơn cốc dưới chân Thanh Vân sơn.
Đến giữa trưa, Niễn Tử cũng đã dẫn người của hắn chạy tới hội họp.
Lúc này, toàn thể tướng sĩ đột phá vòng vây đều quây quần bên đống lửa ăn lương khô, trong không khí tràn ngập mùi bánh bao nướng thơm ngào ngạt. Một cánh quân cho dù mạnh đến mức nào đi chăng nữa cũng không thể với cái bụng trống không mà đi liều mạng với địch nhân. Mạnh Hổ dùng binh thiện nghệ, lãnh đạo binh lại càng thiện nghệ, dĩ nhiên hắn sẽ không để cho binh sĩ của hắn vác cái bụng rỗng ra chiến trường.
Triệu Thanh Hạm và đội Thanh Y vệ của nàng rốt cục cũng đã bị đuổi đi, đám này thật là phiền toái.
Mạnh Hổ cũng không lo lắng về sự an toàn của các nàng, nơi này dù sao cũng là phạm vi của đế quốc Quang Huy, chỉ cần các nàng không đến nỗi quá ngu ngốc, sẽ tuyệt đối không bị đại quân đế quốc Minh Nguyệt bắt giữ.
Số binh sĩ bị thương cũng đã được an trí ở một nơi bí mật, Thanh Vân sơn núi cao rừng rậm, dài mấy trăm dặm, nơi đó tuyệt đối an toàn. Thế nhưng, Mạnh Hổ vẫn để lại binh lực một tiểu đội bảo vệ bọn họ.
Vừa mới ăn xong bữa trưa, một hồi còi chói tai đã tập trung tất cả các tướng sĩ.
Mạnh Hổ thần sắc lạnh lùng đứng nghiêm phía trước, ánh mắt sắc như dao quét qua trên mặt các tướng sĩ, một vẻ lạnh lẽo thê lương rất khó thấy lướt qua trong mắt hắn. Đêm qua đánh lén hai lần đã làm cho quân của đế quốc Minh Nguyệt tổn thất khá nặng nề, lại còn cướp được hơn một ngàn cánh trường cung, thế nhưng liên đội số Năm trả giá cũng không nhỏ.
Lần thứ hai đánh lén, hơn bốn trăm tướng sĩ đi theo Mạnh Hổ công kích đại doanh trung quân đã tổn thất gần một nửa. Mạnh Hổ càng đau lòng hơn chính là, trong đó còn có hơn mười tên lão binh của trung đội Mãnh Hổ. Bọn lão binh này đều là những người đã vào sinh ra tử với hắn rất nhiều, bất cứ phương diện nào cũng đều hoàn hảo, chết một người cũng làm cho Mạnh Hổ đau lòng mãi không thôi.
Bọn tướng sĩ tinh thần đang rất tốt, nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt của Mạnh Hổ, cũng trở nên cuồng nhiệt theo.
Bọn tướng sĩ cuồng nhiệt là có lý do, một cánh khinh bộ binh không tới hai ngàn người, lại có thể tung hoành giữa đại doanh của trọng trang bộ binh quân địch, lui tới như chỗ không người, lại còn hai lần đến, hai lần đi, đánh cho quân địch tổn thương trầm trọng, chiến tích như vậy không phải ai cũng có thể làm được. Ít nhất ở hành tỉnh Tây Bộ, vẫn chưa nghe nói có ai làm được cả.
Nhìn ánh mắt cuồng nhiệt của các tướng sĩ, Mạnh Hổ hỏi:
- Có mệt hay không?
- Không mệt!
Toàn thể tướng sĩ ầm ầm đáp lại.
Mạnh Hổ hài lòng gật đầu, tinh thần bọn họ cũng đã có chút tiến bộ. Sau khi trải qua liên tục ba trường ác chiến, bọn tân binh này đã thật sự trưởng thành, bắt đầu từ lúc này, bọn họ đã trở thành lão binh chân chính. Chỉ là so với hơn trăm lão binh thân trải qua bách chiến của trung đội Mãnh Hổ, bọn họ vẫn còn kém xa.
- Tối hôm qua, chúng ta đã không cứu được người của đội vận chuyển!
Lúc nói những lời này, giọng Mạnh Hổ có vẻ nghiêm trọng.
Thế nhưng rất nhanh, giọng Mạnh Hổ đã trở nên sục sôi hẳn lên, lớn tiếng quát to:
- Thế nhưng, chúng ta đã làm hết sức! Hơn nữa, tối hôm qua không cứu được, không có nghĩa là tối hôm nay cứu không được, mặc dù tối nay có thể cứu không được, không có nghĩa là tối mai cứu không được. Chỉ cần liên đội số Năm chúng ta chưa chết hết, tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc cứu người, tuyệt không từ bỏ!
- Tuyệt không từ bỏ!
- Tuyệt không từ bỏ!
- Tuyệt không từ bỏ!
Các tướng sĩ ầm ầm đáp lại, thanh âm vang dội cả đất trời.
Mạnh Hổ khoát khoát tay, tiếng gào thét của tướng sĩ lập tức ngưng bặt.
Hít một hơi thật sâu, Mạnh Hổ lớn tiếng nói:
- Bây giờ xem ra, muốn cứu người của đội vận chuyển chỉ có một biện pháp, đó là đánh bại đại quân của đế quốc Minh Nguyệt. Nhưng đại quân của đế quốc Minh Nguyệt lên tới hai vạn người, mà chúng ta chỉ có hơn hai ngàn năm trăm người, chênh lệch về nhân số quá lớn, các ngươi nói thử xem nên đánh như thế nào?
Tuyệt đại đa số binh lính nghe xong vẻ mặt đều mờ mịt, rõ ràng bọn họ chưa biết cách vận dụng đầu óc.
Đôn Tử đứng ở hàng đầu đột nhiên vung quả đấm lên hét to:
- Cùng con bà nó liều mạng, giết tên nào hay tên đó!
- Đúng, liều mạng!
- Giết một tên thì hoà vốn, giết hai tên có lời!
- Chết thì đã sao, sợ chúng cái rắm!
Rất nhiều binh lính lập tức phụ hoạ theo.
- Các ngươi đúng là một bầy dê xuẩn ngốc!
Mạnh Hổ mặt lạnh như băng, lớn tiếng quát:
- Tất cả câm hết cho bản trưởng quan!
Tiếng la hét của bọn binh sĩ đều im bặt.
Mạnh Hổ hung hăng trợn mắt nhìn Đôn Tử, lớn tiếng nói:
- Cứu người không thể có sơ suất, đánh giặc càng không thể đánh loạn, cho dù là muốn liều mạng với địch nhân cũng phải có phương pháp. Bản trưởng quan nói cho các ngươi biết, từ xưa đến nay, chân lý không thể bàn cãi trên chiến trường vĩnh viễn chỉ có một, đó chính là….. Giết chết địch nhân, bảo toàn chính mình!
Cơ hội hiếm có, Mạnh Hổ quyết định dạy cho bọn binh sĩ đầu to này một khoá lý luận chiến thuật căn bản.
Thân là một quan chỉ huy giỏi, không chỉ có dùng binh mà còn phải biết luyện binh, càng phải biết luyện tướng.
Gọi là luyện tướng, tức là tức là lấy một tên tiểu tốt ra huấn luyện trở thành một tướng lãnh tài giỏi.
Trong mắt giới quyền quý ở thế giới Trung Thổ, không chấm được mấy người trong số bọn binh sĩ đầu to xuất thân bần hàn, bọn chúng cử chỉ thô lỗ, ngôn ngữ tục tằn, tuyệt đối không phải là một lựa chọn tốt. Vì thế cho nên, các học viện quân sự của các đại đế quốc gần như không chiêu nạp các học viên bình dân xuất thân bần hàn, quân đội của các đại đế quốc cũng ít có các tướng lãnh xuất thân bần hàn.
Nhưng theo cái nhìn của Mạnh Hổ, bọn binh sĩ xuất thân bần hàn này mới là lựa chọn tốt nhất để chọn ra tướng lãnh, có tư chất để trở thành tướng lãnh tốt hơn nhiều so với bọn đệ tử quý tộc ăn ngon mặc đẹp, trau son giồi phấn kia.
So với những đệ tử quý tộc có trọng binh bảo vệ, tiền hô hậu ủng, bọn binh sĩ đầu to xuất thân bần hàn này còn có ưu thế hơn. Bởi vì bọn binh sĩ này gần như lúc nào cũng phải lăn lộn trong mưa máu gió tanh, lúc nào cũng phải giãy dụa trên chiến trường cố gắng tìm sự sống trong cái chết. Những tướng lãnh vĩ đại chân chính đều là nhờ thực chiến mà đào luyện nên, không phải nhờ đọc sách mà thành.
-Địch nhân nhiều hơn, mạnh hơn chúng ta rất nhiều, làm thế nào mới có thể vừa giết được chúng vừa bảo toàn chính mình?
Mạnh Hổ vừa nói vừa chỉ chỉ vào đầu mình, nói tiếp:
- Phải biết suy nghĩ, phải động não!
- Trưởng quan, ta có cách!
Lời Mạnh Hổ vừa dứt, một tên binh sĩ vóc người hơi ốm yếu đột nhiên giơ tay nói to.
- Rất tốt!
Mạnh Hổ gật đầu, lớn tiếng nói:
- Nói nghe xem, ngươi có cách gì?
Tên binh sĩ ấy nói:
- Chúng ta có thể làm một cái bẫy trong Thanh Vân sơn, sau đó dẫn dụ địch quân đến đó, chờ bọn chúng sập bẫy chúng ta sẽ thu thập từ từ!
Mạnh Hổ gật đầu hỏi:
- Ngươi tên là gì?
Tên binh sĩ nói:
- Báo Tử!
Mạnh Hổ đánh giá qua thân hình ốm yếu của hắn một chút, lại hỏi:
- Báo Tử, ngươi bao nhiêu tuổi?
Báo Tử hơi thắc mắc nhưng vẫn đáp:
- Mười sáu.
Mười sáu!?
Trong mắt Mạnh Hổ không khỏi thoáng qua một tia kinh ngạc, không ngờ tên tiểu tử kia lại chỉ mới mười sáu tuổi, thân thể ốm yếu như vậy, lại có thể chen chân trong đám binh sĩ kia mà trụ lại được ở liên đội số Năm, điểm ấy thật không dễ. Càng khó được chính là hắn có thể vận dụng đầu óc, so với những tên binh sĩ khác sẽ học hỏi nhanh hơn, nếu như dạy dỗ cho thật tốt, sau này không khó trở thành một vị tướng lãnh vĩ đại.
- Rất tốt, Báo Tử nghĩ ra cách này rất tốt!
Mạnh Hổ gật đầu với Báo Tử một cái tỏ vẻ khích lệ, sau đó nói tiếp:
- Thế nhưng, hiện tại đi làm bẫy đã không còn kịp, hơn nữa chúng ta cũng không thể làm ra được bẫy lớn, muốn dẫn dụ hai vạn đại quân đế quốc Minh Nguyệt vào trong bẫy, sợ rằng không đủ!
Báo Tử gãi gãi đầu, có chút xấu hổ cúi đầu xuống.
Trở về vấn đề chính, Mạnh Hổ lớn tiếng nói:
- Có người nói, khinh bộ binh căn bản đánh không lại trọng trang bộ binh, trước mặt trọng trang bộ binh, khinh bộ binh chỉ là phế vật mà thôi, ta nói lời này không đúng! Có người nói ưu thế về binh lực quyết định hết thảy, binh lực ít căn bản không đánh lại binh lực nhiều hơn, câu đó chỉ là đánh rắm!
-… Ai quy dịnh rằng khinh bộ binh sẽ không đánh lại trọng trang bộ binh? Ai quy định rằng ít quân không thể đánh thắng?
-… Trọng trang bộ binh đúng là lợi hại, binh lực của quân địch đúng là rất nhiều, liều mạng với bọn chúng cũng không được, nhưng bọn chúng cũng có nhược điểm! Chỉ cần chúng ta nhắm thẳng vào nhược điểm của bọn chúng mà đánh, như vậy có thể dễ dàng đánh bại bọn chúng!
-… Nhược điểm của trọng trang bộ binh là gì?
-… Rất nhiều! Bọn chúng thân thể vụng về, xoay trở chậm chạp, quá ỷ lại vào đội hình, lại phải cần đến khinh bộ binh bảo vệ hai cánh…
-… Nhược điểm nhiều như vậy, tuỳ tiện cũng có thể nắm bắt được, bao nhiêu đó đã đủ dồn bọn chúng vào chỗ chết!
-… Nhược điểm của quân đế quốc Minh Nguyệt là gì?
-… Khinh bộ binh của chúng mặc dù đông người, nhưng đánh không lại chúng ta!
-… Trọng trang bộ binh của chúng mặc dù lợi hại, nhưng chạy không lại chúng ta!
-… Cung tiễn thủ của chúng tuy rất đáng sợ, nhưng đã bị ta giết hơn phân nửa!
-… Nếu chúng ta bắt chước như con sói, lúc nào cũng không ngừng bám theo bọn chúng, chờ cho bọn chúng mỏi mệt, cảnh giác lơi lỏng, liền nhào ra cắn chúng một miếng! Đến lúc chúng triển khai trận thế muốn phản kích, chúng ta nhanh chóng rời khỏi, sau đó tiếp tục bám theo bọn chúng, đợi chờ cơ hội tiếp theo…
-… Cuối cùng, đợi cho bọn chúng mệt mỏi kiệt sức, lúc ấy chúng ta mới thong thả cắn từng miếng một mà kết liễu hắn!
----------
Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Lều lớn ở trung quân.
Thác Bạt Đảo đang nhắm mắt dưỡng thần, tên tham mưu trưởng cẩn thận hỏi:
- Tướng quân, chiều nay có cần phải tấn công pháo đài Hà Tây hay không?
- Không vội!
Thác Bạt Đảo mở mắt ra, khoát tay:
- Chuyện công pháo đài không thể nóng nảy, để các tướng sĩ nghỉ ngơi hồi phục đầy đủ thể lực rồi hãy nói!
Chuyện này đúng là không cần nóng nảy, Tư Đồ Duệ vốn đã kỳ hạn cho Thác Bạt Đảo năm ngày.
Quan trọng hơn là Mạnh Hổ đã dẫn quân phá vòng vây chạy thoát, nếu như bây giờ công hãm pháo đài Hà Tây, Mạnh Hổ khong còn bị ràng buộc gì nữa, dẫn tất cả đại quân rút lui hết thì làm sao? Không lấy được thủ cấp Mạnh Hổ, Thác Bạt Đảo lấy gì để giao phó cho Tư Đồ Duệ? Tư Đồ Duệ lấy gì tế điện vong linh Tư Đồ Bưu?
Trầm ngâm hồi lâu, Thác Bạt Đảo đột nhiên nói:
- Theo ngươi, Mạnh Hổ dẫn hơn hai ngàn quân đột phá vòng vây rốt cục là vì mục đích gì?
Tên tham mưu trưởng cười khổ lắc đầu:
- Việc làm này hết sức trái với lẽ thường, làm cho người ta khó hiểu, Nhưng việc Mạnh Hổ không biết lý do gì mà đột phá vòng vây, chỉ một chiêu này đã làm cho tướng quân ngài lâm vào thế bị động. Tổng đốc đại nhân đã cho kỳ hạn năm ngày, trong vòng năm ngày quân ta phải lấy được pháo đài Hà Tây, nhưng một khi ta công hạ pháo đài Hà Tây, Mạnh Hổ nhất định sẽ bỏ chạy, quả thật là tiến thoái lưỡng nan!
- Chuyện này không có gì khó…
Thác Bạt Đảo lắc đầu:
- Pháo đài Hà Tây là chuyện nhỏ, bắt Mạnh Hổ mới là chuyện quan trọng nhất!
Tên tham mưu trưởng cười khổ nói:
- Nếu Mạnh Hổ đã chạy mất thì sao?
- Không đâu!
Thác Bạt Đảo lắc đầu:
- Hắn sẽ không chạy, hắn vẫn trốn ở đâu đó trong Thanh Vân sơn.
Tên tham mưu trưởng lại nói:
- Nhưng nếu hắn vẫn trốn mà không chịu ló mặt ra, vậy chúng ta làm thế nào bắt hắn?
- Vậy thì bức cho hắn phải ló mặt ra!
Thác Bạt Đảo nói:
- Nếu như qua đêm nay Mạnh Hổ không xuất hiện, ta sẽ công pháo đài, ta không tin hắn vẫn trốn ở đó!
Thác Bạt Đảo còn chưa dứt lời, ngoài lều bỗng vang lên một hồi kèn rất to kéo dài thật lâu.
Tên tham mưu trưởng biến sắc, trầm giọng nói:
- Tiếng kèn đến từ hướng Đông Bắc, không phải truyền đến từ pháo đài Hà Tây.
- Tướng quân, có địch tập kích!
Tên tham mưu trưởng vừa dứt câu, tên đội trưởng cận vệ của Thác Bạt Đảo đã chạy vội vào lều, ôm quyền báo:
- Có một cánh quân của đế quốc Quang Huy đang tới gần đại doanh của ta!