Hạp cốc Hà Tây, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Đỗ Dự bước nhanh vào lều của Tư Đồ Duệ, hưng phấn nói:

- Tổng đốc đại nhân, Triệu Nhạc xuất binh rồi!

- Sao?

Tư Đồ Duệ nghe vậy thần sắc khẽ động, lạnh nhạt hỏi:

- Triệu Nhạc xuất động bao nhiêu quân?

- Thám mã báo lại, phát hiện cờ hiệu của ba sư đoàn.

Đỗ Dự nói:

- Tính cả sư đoàn số Bốn đang bị vây ở pháo đài Hà Tây, toàn bộ quân đoàn Tây Bộ của Triệu Nhạc đã xuất động.

- Hay, hay, hay lắm!

Tư Đồ Duệ khen hay ba tiếng, lại hỏi:

- Quả đồi kia chuẩn bị tới đâu rồi?

Đỗ Dự nói:

- Đã chuẩn bị rất tốt, mấy mươi vạn tinh binh có thể ẩn nấp thoải mái.

Tư Đồ Duệ nói:

- Không tiết lộ tin tức chứ?

Đỗ Dự đáp:

- Xin Tổng đốc đại nhân yên tâm, bảy ngày trước, quân ta đã phong toả nghiêm mật trong chu vi năm mươi dặm, còn có một số lớn quân thám báo cỡi ngựa tuần tra trong chu vi một trăm dặm. Với sự phòng vệ nghiêm mật như vậy, cho dù là con chuột cũng không có chỗ trốn, cho nên gian tế của địch tuyệt đối không thể lọt vào, huống chi chúng ta chỉ đào hầm vào buổi tối, tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài một chút nào cả.

- Vậy thì tốt!

Tư Đồ Duệ nói:

- Thế nhưng trận chiến này quan hệ tới vận mệnh của cả đế quốc, cẩn thận một chút vẫn hơn.

Đỗ Dự cung kính đáp:

- Nỗi băn khoăn của Tổng đốc đại nhân, ty chức hoàn toàn tán đồng.

--------------

Vầng thái dương đã lên cao, đại doanh quân đế quốc Minh Nguyệt bên ngoài quan vẫn là một sự im lặng chết chóc.

Pháo đài Hà Tây, trên vọng tháp, ánh mắt Lôi Minh vô cùng ngưng trọng:

- Tám ngày rồi, hôm nay đã là ngày thứ tám.

Mạnh Hổ bên cạnh nói tiếp:

- Xem ra hôm nay là một ngày yên tĩnh.

Trong mắt Lôi Minh thoáng hiện vẻ lo âu, thấp giọng nói:

- Tư Đồ Duệ nhất định đang bày ra âm mưu quỷ kế gì, bố trí bẫy rập chờ Tổng đốc đại nhân và quân đoàn Tây Bộ chui vào, không được, phải tìm cách nào đó, nhất định phải tìm cách ngăn cản bọn chúng.

Mạnh Hổ nhún nhún vai, cười khổ nói:

- Mấy mươi vạn đại quân bao vây pháo đài đến một giọt nước cũng không chảy lọt, một con chuột cũng không thể trốn, muốn truyền tin tức ra bên ngoài cũng không phải là không có biện pháp, trừ phi là ngươi mọc cánh bay đi!

Lôi Minh cau mày không vui:

- Hổ Tử, đừng nói lời vô ích nữa!

- Vậy ta nói chuyện có ích.

Mạnh Hổ nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói:

- Lão Lôi, lần trước sau khi toàn quân của đế quốc Minh Nguyệt bại trận, ngươi thu được tổng cộng bao nhiêu bộ áo giáp của trọng trang bộ binh?

Lôi Minh nói:

- Ta không đếm, cũng có khoảng chừng ba ngàn bộ.

- Ngươi phê duyệt áo giáp cho ta, ta có chỗ cần dùng.

Ngừng một chút, câu kế tiếp của Mạnh Hổ làm cho Lôi Minh thất kinh hồn vía:

- Còn nữa, bây giờ lão Lôi ngươi xuống dưới hạ lệnh, cho người đào nền dưới chân tường quan!

- Đào nền dưới chân tường quan!?

Lôi Minh thất thanh la lên:

- Ngươi muốn làm gì vậy? Đào nền dưới chân, tường quan sẽ sập thì sao?

- Chính là muốn đào cho sập tường quan!

Mạnh Hổ gằn giọng nói:

- Bằng không, chỉ dựa vào một cửa quan, hơn hai vạn đại quân của sư đoàn số Bốn phải mất bao lâu mới có thể xuất quan?

- A! Xuất quan!?

Lôi Minh càng giật mình hơn nữa:

- Không thủ pháo đài Hà Tây nữa hay sao?

- Không thủ nữa!

Mạnh Hổ nói:

- Nếu như có thể thừa dịp hỗn loạn giết chết Tư Đồ Duệ dĩ nhiên mọi chuyện đều tốt, nếu như không được, vậy cũng chỉ có thể bỏ quan. Không được mấy ngày nữa, đại quân của Triệu Nhạc sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn, nếu còn thủ pháo đài Hà Tây chính là ngồi chờ chết!

--------------

Trên đường từ thành Tam Giang đi đến pháo đài Hà Tây, hơn bảy vạn đại quân của quân đoàn Tây Bộ như sóng thuỷ triều cuồn cuộn tiến về phía trước.

Triệu Nhạc đang nửa nằm nửa ngồi trên chiến xa nhắm mắt dưỡng thần, tham mưu trưởng tâm phúc Trịnh Khoa đột nhiên giục ngựa tới sát cạnh chiến xa, thấp giọng bẩm báo:

- Đại nhân, phía trước hồi báo, quân kỵ binh trinh sát của địch hoạt động trong một phạm vi rất rộng, quân thám báo tiên phong của ta đã từng tiếp xúc với thám báo của địch vài lần, quân ta tổn thất rất nhiều.

- Rút quân thám báo trở về, không nên dây dưa vô ích với địch!

- Đại nhân, làm như vậy có mạo hiểm quá không?

- Mạo hiểm? Từ thành Tam Giang đến pháo đài Hà Tây, trên đường có thể phi ngựa bon bon, trừ ra đến pháo đài Hà Tây thì có một quả đồi, thậm chí liếc sơ qua cũng có thể thấy hết, Tư Đồ Duệ có âm mưu quỷ kế bao nhiêu cũng có thể làm được gì chứ? Không lẽ hắn có thể đào hầm cho hơn mười vạn đại quân của hắn ẩn nấp hay sao?

Trịnh Khoa vội nói:

- Đại nhân nói chơi rồi, cho dù Tư Đồ Duệ quả thật có ý định này, muốn đào hầm để chứa hơn mười vạn đại quân, biết đào đến bao giờ?

- Cho nên, ngươi cần gì phải lo lắng nữa!

Triệu Nhạc không chút do dự hạ lệnh:

- Truyền lệnh toàn quân, gia tăng tốc độ hành quân, tranh thủ trước khi trời tối tới kịp quả đồi nhỏ lập doanh ở đó!

--------------

Pháo đài Hà Tây, nơi đóng quân của sư đoàn số Bốn.

Triệu Thanh Hạm đang chỉ huy đội Thanh Y vệ chăm sóc thương binh, lần trước đánh một trận ở pháo đài Hà Tây, mặc dù liên đội Mãnh Hổ đại thắng, gần như đánh tan tác hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, nhưng đổi lại cũng có hơn hai ngàn quân thương vong, trong đó hơn bốn mươi tên binh sĩ bị thương nặng đến nay chưa khỏi hẳn.

Lúc này đích thân Triệu Thanh Hạm đang thay thuốc cho một tên binh sĩ bị thương nặng.

Ngắm Triệu Thanh Hạm yêu kiều gần trong gang tấc, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người nàng, lại còn được đôi tay trắng nõn mềm mại thay thuốc với động tác hết sức dịu dàng, tên binh sĩ trẻ cảm thấy hạnh phúc có thể chết đi được. Trời ạ, nàng chính là thiên kim của Tổng đốc đại nhân, không ngờ bây giờ lại tự tay thay thuốc cho mình…

Triệu Thanh Hạm vừa thay thuốc cho tên thương binh kia vừa dịu dàng hỏi:

- Có đau không?

Tên thương binh trẻ lắc đầu lia lịa, nói không nên lời:

- Không đau, thật mà!

- Ngươi là một tên binh sĩ rất dũng cảm.

Triệu Thanh Hạm nhợt nhạt cười, dịu dàng nói:

- Ta cảm thấy kiêu ngạo vì sự dũng cảm của ngươi!

Tên thương binh trẻ đột nhiên cảm thấy trong người nhiệt huyết sôi trào, sắc mặt vốn tái xanh bỗng dưng bừng đỏ, chỉ hận mình không thể đứng dậy ngay lập tức, cầm vũ khí xông thẳng ra chiến trường. Triệu Thanh Hạm gật đầu cười khích lệ với hắn, sau đó vội vàng đi về phía một tên thương binh khác.

Cách đó không xa Chiến Ưng ôm đao đứng nghiêm, mặt lộ vẻ kỳ quái.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, Chiến Ưng tuyệt đối sẽ không tin Triệu Thanh Hạm chịu thay thuốc cho bọn thương binh vừa dơ bẩn vừa hôi thối này, bơn nữa lại lộ vẻ tự nhiên như thế, điềm tĩnh như thế, đây có phải là Triệu Thanh Hạm trước kia không? Đây là thiên kim của Tổng đốc đại nhân vừa điêu ngoa vừa cố chấp, lại bốc đồng ương ngạnh trước kia sao? Chiến Ưng cho rằng trước mắt mình chỉ là ảo giác.

Tiếng bước chân nặng nề đột nhiên vang lên từ phía sau.

Chiến Ưng vội quay đầu nhìn lại, Mạnh Hổ và một đám lão binh theo sau đang sải bước tiến vào.

- Trưởng quan!

- Trưởng quan!

- Trưởng quan!

Thấy Mạnh Hổ vào, mười mấy tên thương binh gần cửa lập tức cố gắng loạng choạng đứng dậy, cả bọn đều nhìn Mạnh Hổ với ánh mắt cuồng nhiệt, chứng kiến việc này, Chiến Ưng không khỏi giật mình. Đám thương binh này tên nào tên nấy đầu óc đần độn, nhưng vừa trông thấy Mạnh Hổ lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên, lực hiệu triệu của tên Mạnh Hổ này cũng thật là quá mạnh.

Mạnh Hổ nhìn từng tên thương binh với ánh mắt tràn đầy khích lệ, sau đó đi tới trước mặt Triệu Thanh Hạm, nói:

- Thanh Hạm tiểu thư, có chuyện muốn nhờ ngươi giúp đỡ.

Triệu Thanh Hạm vui vẻ nói:

- Có chuyện gì, ngươi nói đi?

Mạnh Hổ liếc qua Chiến Ưng đang đứng cách đó không xa, trầm giọng nói:

- Ta cần chiến mã của liên đội kỵ binh.

Sắc mặt Chiến Ưng lập tức trở nên rất khó coi, nếu không phải Triệu Thanh Hạm đang có mặt ở đây, hắn đã phát tác ngay lập tức, thế nhưng phải nói rằng, sau chuyện lần trước, hắn đúng là không có can đảm lên tiếng.

- Không thành vấn đề!

Triệu Thanh Hạm không chút suy nghĩ, đáp:

- Ngươi cần bao nhiêu chiến mã?

Mạnh Hổ nhìn thẳng vào mắt Triệu Thanh Hạm, trầm giọng nói:

- Toàn bộ!

- Cái gì?

Triệu Thanh Hạm rõ ràng không chuẩn bị trước, thất thanh la lên:

- Toàn bộ!?

- Mạnh Hổ, ngươi có biết ngươi đang nói gì hay không?

Rốt cục Chiến Ưng đã tiến lại, giận đến mức không thể kềm chế được nữa:

- Giao toàn bộ chiến mã cho ngươi, liên đội kỵ binh của ta không phải là trở thành như ngươi, trở thành liên đội khinh bộ binh sao?

Mạnh Hổ vừa lạnh lùng vừa ngang ngược nói:

- Có thể ngươi cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng phải giao chiến mã của liên đội kỵ binh cho ta!

Chiến Ưng phẫn nộ nắm chặt hai đấm, gào thét:

- Nằm mơ, dù chết ta cũng không giao chiến mã cho ngươi!

Nếu không phải lần đánh nhau hôm trước đã bị thiệt thòi, biết mình còn kém xa một sát thần như Mạnh Hổ, e rằng lúc này Chiến Ưng đã ra tay.

Triệu Thanh Hạm đưa tay ngăn Chiến Ưng đang gào thét lại, hỏi Mạnh Hổ:

- Mạnh Hổ, ta muốn biết ngươi cần chiến mã của liên đội kỵ binh để làm gì, có được không? Ngươi nên biết, chiến mã đối với liên đội kỵ binh rất quan trọng, gần như là tính mạng của bọn họ.

Trong mắt Mạnh Hổ loé lên một tia sát cơ lạnh lẽo, gằn giọng nói:

- Ta muốn xây dựng một cánh quân trọng giáp thiết kỵ!

- Trọng giáp thiết kỵ?

Đôi mắt của Triệu Thanh Hạm lộ ra vẻ ngơ ngác không tin, không biết phải làm sao:

- Mạnh Hổ, chuyện này không có khả năng, thành lập một cánh quân trọng giáp thiết kỵ có yêu cầu vô cùng nghiêm khắc, không những phải có chiến mã tốt nhất, lại cần phải có chiến sĩ giỏi nhất, tuyệt đối không phải một sớm một chiều là có thể làm được.

Chiến Ưng không nhịn được cũng cười chế nhạo:

- Cũng chỉ có một tên quê mùa dốt nát mới có thể cho rằng binh sĩ bình thường nhảy lên lưng chiến mã, khoác thêm áo giáp sẽ trở thành trọng giáp thiết kỵ.

- Các ngươi không làm được, cũng không có nghĩa là Mạnh Hổ ta không làm được!

Mạnh Hổ lạnh lùng nhìn Triệu Thanh Hạm, nói tiếp:

- Hiện tại ngươi chỉ cần trả lời cho ta biết, ngươi có thể giao chiến mã cho ta hay không?

- Vậy….

Triệu Thanh Hạm không khỏi do dự, mặc dù trong lòng nàng Mạnh Hổ đã trở thành một nhân vật không có chuyện gì không làm được, thế nhưng muốn chỉ trong một đêm đem một đám khinh bộ binh chưa từng cỡi ngựa lần nào biến thành một cánh quân trọng giáp thiết kỵ, là chuyện không cách nào tưởng tượng nổi. Đến khi chiến mã chồm lên, bọn chúng không té trên lưng chiến mã xuống đất đã là phúc đức lắm rồi, nói chi đến chuyện đánh đấm.

Trọng giáp thiết kỵ là gì? Chính là vương giả không có gì không thể phá trên chiến trường, cả đế quốc Quang Huy cũng chỉ có hai kỵ sĩ đoàn trực thuộc hoàng thất mà thôi!

Trong phòng yên lặng như tờ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Triệu Thanh Hạm.

Sau một hồi lâu, cuối cùng Triệu Thanh Hạm cũng không chịu nổi ánh mắt lạnh như băng của Mạnh Hổ, nghiêng đầu tránh sang bên, trầm giọng nói:

- Được, ta đáp ứng với ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện