Trên đại bình nguyên Tam Giang mênh mông hoang dã, hơn ngàn quân của đế quốc Quang Huy đang chạy trối chết về phía Đông.

Đôn Tử cõng trên lưng một huynh đệ bị thương nặng, chạy ở sau chót đội ngũ, vừa ra sức chạy tất tả, vừa thở hào hển cổ vũ các huynh đệ của mình đã khí cùng lực kiệt:

- Các huynh đệ hãy cố gắng kiên trì, thành Tam Giang đã ở phía trước không xa, đừng nhụt chí, nhất định phải kiên cường…

Đội quân ấy chính là hơn ngàn tàn binh còn sót lại của liên đội Mãnh Hổ.

Lúc đại quân phá vòng vây, vì đột phá phòng tuyến của quân đế quốc Minh Nguyệt, hơn hai ngàn "trọng giáp thiết kỵ" của liên đội Mãnh Hổ cũng đã thương vong gần một nửa. Sau đó có bốn, năm trăm "trọng giáp thiết kỵ" theo Mạnh Hổ đánh thẳng vào trung quân của đế quốc Minh Nguyệt, lại có khoảng trăm kỵ binh theo Niễn Tử, Ngưu Độc quay lại cứu Mạnh Hổ, tất cả các tướng sĩ này đều tử trận, hôm nay liên đội Mãnh Hổ cũng chỉ còn lại hơn ngàn tàn binh này mà thôi.

Chiến mã của hơn ngàn tàn binh đã sớm mệt chết, bọn họ không thể làm gì khác hơn là cởi bỏ trọng giáp cho nhẹ người rồi cắm đầu chạy bộ.

Bọn lão binh như Niễn Tử, Ngưu Độc đều tử trận, trưởng quan Mạnh Hổ ở nơi đâu không rõ, Đôn Tử nghiễm nhiên đảm nhận chức trách quan chỉ huy tạm thời. Lúc này mặc dù thoạt nhìn liên đội Mãnh Hổ vô cùng chật vật, nhưng lòng quân vẫn chưa tiêu tán, tinh thần vẫn chưa sụp đổ, ít nhất nhìn qua có thể thấy đây vẫn là một cánh quân.

Một tên binh sĩ bắp đùi còn cắm mũi tên ngã lộn một vòng lăn lông lốc trên mặt đất, lập túc có hai tên binh sĩ khác tiến lên dìu hắn. Trong giờ phút gian nan này, binh sĩ của liên đội Mãnh Hổ vẫn nhớ lời giáo huấn của trưởng quan: vững như bàn thạch, tuyệt không từ bỏ, sống chết có nhau, tuyệt không từ bỏ!

Hí….

Hơn ngàn tàn binh của liên đội Mãnh Hổ vẫn đang chạy trối chết, đột nhiên phía trước bình nguyên vang lên một tiếng ngựa hí dài.

Báo Tử đang cắm đầu chạy tất tả nghe tiếng vội ngẩng đầu lên, thấy phía trước có một kỵ mã đang lướt nhanh như gió về phía này, trong mắt Báo Tử không khỏi hiện lên nét vui mừng hớn hở, dùng hết sức mình quay đầu lại hét to:

- Là trưởng quan! Các huynh đệ, trưởng quan đã tới!

- Trưởng quan!?

- Đúng là trưởng quan rồi!

- Các huynh đệ, trưởng quan tới rồi!

Hơn ngàn tàn binh lập tức hưng phấn hẳn lên, vốn ai nấy đều có vẻ trầm buồn nhưng nghe tin này lại trở nên phấn khích reo hò náo động.

Mạnh Hổ vọt tới trước mặt hơn nàng tàn binh nhanh như cơn lốc, nhẹ nhàng ghìm cương, Ô Vân Cái Tuyết lập tức cả người đứng thẳng, hai vó trước chồm lên không đá lung tung mấy cái, cuối cùng đã dừng lại. >

- Trưởng quan!

Đôn Tử đặt tên huynh đệ bị thương nặng trên lưng xuống, bước tới mấy bước quỳ rạp trước mặt Mạnh Hổ, gào khóc:

- Đôn Tử đã dẫn các huynh đệ về đây cho trưởng quan, trừ ra các huynh đệ đã tử trận trong khi phá vòng vây, các huynh đệ đi theo trưởng quan đột kích trung quân, còn có các huynh đệ theo Ngưu Độc và Niễn Tử đi cứu trưởng quan, tất cả các huynh đệ còn lại, chỉ cần còn thở, đều đã có mặt ở đây!

Đôn Tử lúc này là quan chỉ huy tạm thời của liên đội Mãnh Hổ, không thể nghi ngờ hắn đã phải chịu áp lực tâm lý rất nặng nề, hắn dù sao cũng chỉ là một tên tân binh mới nhập ngũ chưa đầy hai tháng. Lúc Mạnh Hổ và những lão binh không có mặt, hắn còn có thể miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh tạm thời, giờ đây Mạnh Hổ đã xuất hiện, thần kinh đang vô cùng căng thẳng của hắn lập tức chùng xuống, cho nên mới thất thố mà gào khóc lên như vậy.

- Đôn Tử!

Mạnh Hổ nhảy xuống ngựa, tiến lên vỗ vỗ bả vai Đôn Tử, trầm giọng nói:

- Rất tốt, ngươi làm rất tốt!

- Các huynh đệ!

Dứt lời, Mạnh Hổ chuyển hướng sang hơn ngàn tàn binh, nắm tay thành quyền vung lên hét lớn:

- Các ngươi cũng rất tốt, các ngươi không hổ là quân của Mạnh Hổ ta, không hổ là binh sĩ ngoan cường nhất trên thế gian này. Ta vì sự ngoan cường của các ngươi mà cảm thấy kiêu ngạo, chúng ta là liên đội Mãnh Hổ, liên đội Mãnh Hổ đánh không chết kéo không ngã!

- Hống!

- Hống!

- Hống!

Hơn ngàn tàn binh còn sống sót rối rít hét lên theo Mạnh Hổ một cách điên cuồng, tận sức phát tiết những tâm tình trong lòng của họ.

Nhìn qua những khuôn mặt trẻ tuổi đang vô cùng kích động, khoé mắt Mạnh Hổ cũng không khỏi hơi ươn ướt. Thật ra hắn cũng cảm thấy rất tự hào với biểu hiện của binh sĩ của mình, hắn cũng không ngờ, bọn tân binh chỉ mới vừa nhập ngũ không đầy hai tháng này lại có biểu hiện ngoan cường trong nghịch cảnh như vậy.

Theo lời Triệu Thanh Hạm kể lại trên đường về, Mạnh Hổ đã biết chuyện sư đoàn số Bốn chia nhau ra mà chạy.

Thế nhưng hơn ngàn tàn binh của liên đội Mãnh Hổ lại không chia ra phá vòng vây, mà là sống chết có nhau, kiên trì tập trung rút lui. Càng quý hơn nữa, không ngờ bọn họ lại không bỏ lại bất cứ một chiến hữu bị thương nào, cho dù là bị thương nặng đến mức nào, chỉ cần còn hơi thở, mặc kệ lết đi hay phải cõng, vẫn mang theo cùng đội ngũ.

Đám binh sĩ này quả thật đã làm được chuyện vững như bàn thạch, tuyệt không từ bỏ, sống chết có nhau, tuyệt không từ bỏ!

Mạnh Hổ đỡ một tên binh sĩ trọng thương lên lưng chiến mã, quay đầu lại hét to:

- Các huynh đệ, chúng ta về nhà…

--------------

Tam Giang, thủ phủ trong thành.

Triệu Thanh Hạm đang trong tâm trạng lo âu, bất an, giận dữ, u oán và đau khổ. Đã có thám báo của quân đoàn Tây Bộ mang về tin tức Triệu Nhạc và quân chủ lực của quân đoàn Tây Bộ bị vây khốn ở Đoạn Hồn cốc. Hiện tại thành Tam Giang nơi nơi đều náo loạn cả lên, rất nhiều dân chúng đã bỏ nhà rời đi nơi khác.

Đám tướng sĩ của sư đoàn số Bốn chia nhau phá vòng vây cũng đã trở lại thành Tam Giang. Liên đội kỵ binh của Chiến Ưng cũng chạy thoát trở về được hơn phân nửa, lại thêm vào quân thủ vệ trong thành, thành Tam Giang đã gom lại được năm, sáu ngàn quân, nhưng Triệu Thanh Hạm vẫn thấy hoảng hốt trong lòng, lo lắng không thôi.

Triệu Thanh Hạm đang đợi Mạnh Hổ trở về, nàng muốn nhanh chóng được nghe Mạnh Hổ nói ra chân tướng của chuyện này, nàng thật sự không hy vọng chuyện xảy ra như Ngô Quân Di đã nói. Thế nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, chân tướng chuyện này rất có thể đúng như Ngô Quân Di đã nói, càng nghĩ như vậy, nàng càng cảm thấy tâm ý hoảng loạn, lục thần vô chủ.

Chiến Ưng, Kinh Thiên Thành và Ngô Quân Di đứng hầu hai bên, ba người cũng lộ vẻ mặt âm trầm bất định.

Tiếng bước chân trầm trọng đột nhiên vang lên, ngoài cửa chợt thấp thoáng bóng người, thân hình to lớn của Mạnh Hổ đang bước vào đại sảnh.

Kinh Thiên Thành và Chiến Ưng đưa mắt ra hiệu cho nhau, lập tức cùng rút ra chiến đao tiến lên chắn ngay trước mặt Mạnh Hổ. Cùng lúc đó, đám binh sĩ bốn phía chung quanh cũng ào ạt xông ra, cung giương kiếm tuốt bao vây lấy Mạnh Hổ.

Mạnh Hổ thần sắc lạnh lùng nhìn quanh một vòng, mỉm cười:

- Các ngươi muốn làm gì?

- Làm gì à?

Kinh Thiên Thành cười gằn:

- Người đâu, bắt tên gian tế này lại!

- Gian tế!?

Mạnh Hổ đột nhiên tiến lên một bước, ánh mắt sắc như dao nhìn thẳng vào mặt Kinh Thiên Thành, quát lên đầy lãnh khốc:

- Có gan lặp lại lần nữa!

Kinh Thiên Thành lập tức lùi nhanh ba bước, giống như con thỏ kinh hãi trốn phía sau bọn binh sĩ, môi mấp máy, quả thật không dám nói lời nào nữa.

- Dừng tay!

Triệu Thanh Hạm rốt cục đã từ trạng thái bàng hoàng mà tỉnh lại, quát to:

- Lui xuống hết cho ta!

Chiến Ưng và Kinh Thiên Thành đều không dám cãi lời Triệu Thanh Hạm, không thể làm gì khác đành lui xuống, sắc mặt tái xanh.

Ánh mắt Triệu Thanh Hạm nhìn thẳng vào Mạnh Hổ, thấp giọng nói:

- Chàng có thể theo ta lại đây một chút được không? Ta có chuyện muốn nói với chàng!

Nói xong, không đợi Mạnh Hổ trả lời, Triệu Thanh Hạm đã xoay người ra khỏi đại sảnh. Sắc mặt Mạnh Hổ khẽ biến, cũng đi theo Triệu Thanh Hạm ra ngoài, đi lên đài cao ngoài sân trước đại sảnh.

Triệu Thanh Hạm chậm rãi đi đến mép đài, tay gác nhẹ lên lan can, mắt nhìn ánh tà dương phía trời Tây, ánh mặt trời đang dần dần tiêu tán, nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.

Mạnh Hổ cũng đi tới cạnh lan can, đứng bên Triệu Thanh Hạm, nhạt giọng hỏi:

- Nàng đã biết rồi sao?

- Hả?

Triệu Thanh Hạm kinh hô một tiếng, đưa mắt ngạc nhiên nhìn Mạnh Hổ.

Mạnh Hổ không nhìn Triệu Thanh Hạm, hắn nhìn ánh nắng chiều đang dần dần ảm đạm, trên mặt thoáng qua vẻ lạnh lùng:

- Không sai, giữ nàng ở lại pháo đài Hà Tây là ta có mục đích khác, nếu như hôm đó nàng không chủ động ở lại, ta cũng sẽ động thủ giữ nàng, bắt ép nàng lưu lại! Ta làm như vậy chính là vì muốn ép phụ thân nàng, muốn cho hắn phải phái ra viện quân đi cứu pháo đài Hà Tây!

- Không, không phải như vậy!

Triệu Thanh Hạm không khỏi có chút bối rối, vội nói:

- Không phải ta muốn nói chuyện này, chuyện này không phải là vấn đề gì lớn lao, là ta tự nguyện ở lại pháo đài Hà Tây!

- Nàng hãy nghe ta nói hết!

Mạnh Hổ khoát tay, nói tiếp:

- Lúc ta khuyên nàng ở lại, ta cũng đã liệu trước phụ thân nàng nhất định sẽ bất chấp tất cả mà suất lĩnh đại quân tới cứu nàng, cuối cùng khó tránh khỏi rơi vào mưu kế của Tư Đồ Duệ. Nhưng ta vẫn làm như vậy mà không hề do dự, bởi nếu ta không làm như vậy, phụ thân nàng sẽ không hề do dự mà bỏ mặc pháo đài Hà Tây, bỏ mặc liên đội Mãnh Hổ!

Sắc mặt Triệu Thanh Hạm thoáng chốc trở nên tái nhợt, nhỏ giọng nói:

- Thì ra… thì ra là… Chàng quả thật đã biết trước!

- Đúng vậy!

Mạnh Hổ gật đầu lãnh khốc, lạnh lùng nói tiếp:

- Lúc ta khuyên nàng ở lại, ta cũng đã dự liệu kết quả sẽ như thế, Mạnh Hổ ta cũng không phải là một tên tiểu tốt mặc cho người khác quyết định vận mệnh của mình! Ta còn là trưởng quan của liên đội Mãnh Hổ, ta tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn binh sĩ của mình trở thành con chốt thí trên bàn cờ người khác! Đây chính là chân tướng, chân tướng của tất cả mọi chuyện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện