Mạnh Hổ ghìm ngựa lại, ánh mắt chậm rãi lướt qua đám quân cảnh vệ, sau cùng dừng lại trên đám nô lệ Man nhân, lớn tiếng quát hỏi:

- Trong các ngươi ai có khả năng nghe hiểu tiếng Trung Thổ?

Trong mắt Hổ Bào thoáng qua vẻ lo lắng, nhưng hắn vẫn bước lên một bước, ngang nhiên nói:

- Ta, ta có thể nghe hiểu tiếng Trung Thổ.

- Ngươi!?

Ánh mắt sắc như dao của Mạnh Hổ nhìn chăm chú vào Hổ Bào, lạnh nhạt nói:

- Rất tốt, các ngươi là người của bộ lạc nào?

- Ta là người của bộ lạc Mãnh Hổ.

Hổ Bào không hề sợ sệt nhìn thẳng Mạnh Hổ, lớn tiếng đáp:

- Dũng sĩ ở nơi đây phần lớn đến từ bộ lạc Mãnh Hổ, còn lại một ít đến từ bộ lạc Bạo Hùng.

- Dũng sĩ?

Mạnh Hổ mỉm cười:

- Rất tốt, tộc trưởng hoặc thủ lĩnh của các ngươi có ở đây không?

Trong mắt Hổ Bào đột nhiên ánh lên vẻ tự hào, cất cao giọng nói:

- Ta là Tam thủ lĩnh của bộ lạc Mãnh Hổ.

Cơ cấu quyền lực của các bộ lạc Man nhân ở đại hoang nguyên cực kỳ đơn giản, quyền lực tối cao dĩ nhiên là tộc trưởng, kế đó là Nhị thủ lĩnh, những bộ lạc có thế lực to lớn một chút còn có thêm Tam, Tứ thủ lĩnh, còn có Vu sư cũng có một vị trí đặc thù.

- Ngươi chính là Tam thủ lĩnh của bộ lạc Mãnh Hổ?

Ánh mắt Mạnh Hổ thoáng sững sờ, lạnh lùng hỏi:

- Ngươi tên gì?

- Hổ Bào!

- Hổ Bào?

Mạnh Hổ mỉm cười nói:

- Bộ lạc Mãnh Hổ của các ngươi đã chiến bại, đã trở thành nô lệ của đế quốc, nên tự biết về thân phận nô lệ của các ngươi. Thế nhưng bây giờ không ngờ các ngươi lại manh tâm bạo loạn, đây là khiêu chiến và xúc phạm đế quốc, các ngươi phải chịu sự trừng phạt thích đáng!

Hổ Bào nói với vẻ khinh thường:

- Đến chết là cùng!

Mạnh Hổ lạnh lùng nói:

- Muốn chết rất dễ, bản trưởng quan chỉ cần ra lệnh một tiếng, kết quả các ngươi sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm. Thế nhưng các ngươi có khi nào nghĩ đến chuyện trở lại đại hoang nguyên hay không?

- Trở lại đại hoang nguyên?

Hổ Bào bỗng nhiên biến sắc:

- Ngươi có ý gì?

Mạnh Hổ trầm giọng nói:

- Hổ Bào, ngươi và tộc nhân của ngươi rất may mắn, đế quốc có phiền phức, cần sự trợ giúp, cho nên hiện tại bản trưởng quan quyết định cho các ngươi cơ hội chiến đấu vì đế quốc. Chỉ cần các ngươi trợ giúp đế quốc đánh bại quân xâm lấn của đế quốc Minh Nguyệt, bản trưởng quan sẽ thả cho các ngươi trở về đại hoang nguyên!

Ánh mắt Hổ Bào không khỏi toát ra nỗi kích động phi thường, một lúc lâu sau mới có thể trấn tĩnh lại, nghiêm giọng hỏi:

- Nhưng dựa vào cái gì mà chúng ta tin được lời của ngươi?

Mạnh Hổ lạnh lùng nói:

- Các ngươi có thể từ chối, sau đó tiếp thụ trừng phạt!

Sắc mặt Hổ Bào thoáng chốc đại biến, hắn tin chắc rằng, nếu như mình từ chối điều kiện này, tên trưởng quan của đế quốc trước mặt sẽ không chút do dự hạ lệnh giết hết tộc nhân của hắn. Trước mặt quân chính quy của đế quốc đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, trang bị tinh nhuệ, đám tộc nhân của hắn tay không tấc sắt sẽ không có chút lực phản kháng nào.

Man nhân trên đại hoang nguyên đã bị người ở thế giới Trung Thổ nô dịch mấy trăm năm, Man nhân vừa rất căm hận người của thế giới Trung Thổ, lại vừa kiêng kỵ và sợ hãi quân chính quy cường đại của thế giới Trung Thổ. Trong suy nghĩ của Man nhân, quân chính quy của thế giới Trung Thổ là đội quân hùng mạnh nhất trên thế gian này, không thể nào chống nổi bọn họ.

Nụ cười lãnh khốc thuỷ chung vẫn treo trên môi Mạnh Hổ, hắn tin rằng Man nhân sẽ khuất phục, vì bọn họ không có lựa chọn nào khác.

Hổ Bào lại biến sắc mặt, rốt cục nói:

- Ta có thể thương lượng với tộc nhân của ta và dũng sĩ của bộ lạc Bạo Hùng một chút không?

- Cho các ngươi thời gian một nén nhang.

Mạnh Hổ vung tay, cất cao giọng nói:

- Hết thời gian nếu như các ngươi không có câu trả lời chắc chắn, vậy cũng đừng trách bản trưởng quan không khách khí!

Mạnh Hổ vừa dứt lời, Đôn Tử mặt mày hung hãn sát khí đằng đằng đã từ trong hàng bước ra, động tác mau lẹ lấy từ trong ngực áo ra một nén nhang, dùng mồi lửa đốt lên, sau đó hắn đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn chăm chú Hổ Bào đang ở cách đó không xa. Hổ Bào nhướng mày, vội vã xoay người đi vào giữa đám Man nhân.

Mạnh Hổ nhảy xuống ngựa, liền có binh sĩ tiến đến tiếp lấy cương ngựa.

Mạnh Hổ cắm trường thương trong tay xuống đất, thong thả ngồi lên một tảng đá to. Vừa ngồi xuống không lâu, một bóng người gầy yếu đã chạy tới trước mặt Mạnh Hổ, cười với vẻ nịnh nọt:

- Ty chức là Tất Điêu Tử, tham kiến trưởng quan, không biết tôn tính đại danh của trưởng quan xưng hô như thế nào?

- Tất Điêu Tử?

Mạnh Hổ ngẩng đầu lạnh lùng đánh giá tên trung niên xấu xí trước mặt, hỏi:

- Ngươi chính là quan thư ký ở đây sao?

Tất Điêu Tử vội nói:

- Chính là ty chức.

Mạnh Hổ gật đầu:

- Công trường khai thác ở Bàn Long sơn có bao nhiêu đội cảnh vệ?

Tất Điêu Tử vội nói:

- Không nhiều lắm, chỉ có hai trung đội.

- Rất tốt!

Mạnh Hổ nói:

- Hai trung đội cảnh vệ này ta sẽ điều động, từ lúc này trở đi các ngươi là người của liên đội Mãnh Hổ.

- Liên đội Mãnh Hổ?

Tất Điêu Tử nghe vậy không khỏi hai mắt sáng ngời, vui mừng không nhịn được:

- Chẳng lẽ trưởng quan chính là trưởng quan Mạnh Hổ thanh danh vang dội gần đây?

Mạnh Hổ nhướng mày, lạnh lùng hỏi:

- Thì sao? Chẳng lẽ ngươi thấy bản trưởng quan không giống?

- Ặc…không…không phải…

Tất Điêu Tử vội nói:

- Dĩ nhiên không phải, trưởng quan rất giống…ặc, không đúng, không phải giống, mà đúng vậy!

- Hừ!

Mạnh Hổ hừ lạnh:

- Vậy là ngươi không muốn theo ta?

- Không không không…

Tất Điêu Tử rối rít xua tay:

- Ty chức đương nhiên là muốn, chỉ là…công trường này…

- Chuyện này không cần ngươi quan tâm.

Mạnh Hổ vừa dứt lời liền đưa một đạo công văn đến trước mặt Tất Điêu Tử:

- Đây chính là thủ bút của Thanh Hạm quý nữ.

Tất Điêu Tử tiếp nhận đạo công văn vội mở ra xem, không khỏi sắc mặt đại biến:

- Trưởng quan, trong này nói Tổng đốc đại nhân và quân chủ lực của quân đoàn Tây Bộ đã…

Mạnh Hổ đột nhiên trừng mắt lên, Tất Điêu Tử thoáng chốc hiểu ra, vội vàng im bặt không dám nói nữa.

Quay đầu nhìn ánh mắt đờ đẫn của đám Man nhân, Tất Điêu Tử khó khăn lắm mới nuốt được một tiếng chửi đổng, thấp giọng hỏi:

- Trưởng quan, tin này có thật không?

- Ngươi nói thử xem?

Mạnh Hổ lạnh lùng hỏi ngược lại:

- Nếu không cần gì phải mạo hiểm như vậy?

Tất Điêu Tử hạ giọng:

- Trưởng quan, ty chức cả gan nói một câu, đám Man nhân kia chính là con dao hai lưỡi, nếu như sử dụng không cẩn thận sẽ làm mình bị thương, bất quá…

Mạnh Hổ trong lòng thoáng động:

- Bất quá như thế nào?

Tất Điêu Tử trầm tư một hồi rồi nói:

- Lúc ty chức còn trẻ từng đi theo một thương đội buôn bán ngựa qua lại đại hoang nguyên, cho nên biết được một ít tập tục của Man nhân. Đám Man nhân này mặc dù cứng đầu cứng cổ, hơn nữa còn ngu xuẩn vô tri, nhưng cực kỳ sùng bái thần linh, bọn chúng sùng bái nhất chính là vị chiến thần thời viễn cổ Mãnh Hổ Vương.

Mạnh Hổ cau mày trầm ngâm:

- Chiến thần viễn cổ Mãnh Hổ Vương?

Tất Điêu Tử hạ giọng:

- Trong truyền thuyết của Man nhân, Mãnh Hổ Vương là một quái vật nửa người nửa thú, có thân thể của con người nhưng đầu là hổ.

Mạnh Hổ cau mày vẻ không vui:

- Như vậy thì có quan hệ gì với Man nhân?

- Quan hệ rất lớn!

Tất Điêu Tử nói:

- Man nhân trên đại hoang nguyên sùng bái Mãnh Hổ Vương đến cực điểm, hơn nữa đầu óc đơn giản, không bao giờ dám làm chuyện xúc phạm đến thần linh. Cho nên, trưởng quan chỉ cần bắt buộc bọn chúng lấy danh nghĩa Mãnh Hổ Vương lập lời thề độc, bọn chúng sẽ biết điều một chút mà ra sức vì đế quốc.

- Chuyện này… Có tác dụng không?

Mạnh Hổ càng nghe càng cảm thấy hoang đường, chỉ cần một lời thề lại có thể đổi lấy được sự thuần phục của Man nhân, quả thật giống như trò đùa.

- Tuyệt đối có tác dụng!

Tất Điêu Tử tự tin:

- Trên đại hoang nguyên, xúc phạm thần linh là đại tội nằm trong mười đại tội không thể dung tha, cho dù là thủ lĩnh của bộ tộc mà xúc phạm thần linh, cũng phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất. Ty chức đang lo là bọn Man nhân này thà chết cũng không chịu thề độc, nếu thật sự là như vậy, chứng tỏ rằng đám Man nhân căn bản không có lòng thuần phục chân thành, nói không chừng trưởng quan vừa phân phát vũ khí cho bọn chúng, bọn chúng sẽ lập tức trở mặt!

- Phải không?

Mạnh Hổ nửa tin nửa ngờ:

- Nếu như ngươi nói như vậy, không cần biết lời thề kia có tác dụng hay không, bản trưởng quan cũng phải thử qua một lần.

Hai người còn đang nói, bên kia tên thủ lĩnh Man nhân Hổ Bào đã thương lượng xong xuôi với tộc nhân của hắn, liền sải bước đi đến trước mặt Mạnh Hổ nói:

- Tộc Mãnh Hổ của chúng ta và dũng sĩ tộc Bạo Hùng nguyện ý phục tùng sự điều khiển của trưởng quan, thế nhưng trưởng quan phải lấy danh nghĩa của nữ thần Quang Minh lập lời thề độc, sau khi đánh bại giặc đế quốc Minh Nguyệt, nhất định phải tha chúng ta trở về đại hoang nguyên.

- Không thành vấn đề!

Mạnh Hổ nói vô cùng dứt khoát:

- Thế nhưng, các ngươi cũng phải lấy danh nghĩa Mãnh Hổ Vương lập lời thề độc!

- Chuyện này…

Đầu tiên trên mặt Hổ Bào lộ ra thần sắc khiếp sợ cực độ, hiển nhiên việc Mạnh Hổ biết được chiến thần viễn cổ của Man nhân bọn chúng khiến cho hắn giật mình. Sau đó, sắc mặt hắn trở nên khó coi vô cùng, buồn bã nói:

- Dũng sĩ trên đại hoang nguyên chúng ta từ trước tới nay đều là nam nhân chân chính lời nói tựa ngàn vàng, nếu như đã đáp ứng với trưởng quan, tuyệt đối sẽ không phản bội lời hứa đâu!

- Bản trưởng quan không thể tin được!

Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:

- Cho tới bây giờ bản trưởng quan chỉ tin tưởng thần linh, chứ không tin bất cứ lời hứa ngoài miệng nào cả!

Hổ Bào hít sâu một hơi, nghiêm nghị hỏi:

- Nếu chúng ta không đi?

- Vậy không còn gì để nói, bản trưởng quan đã cho các ngươi cơ hội, tại các ngươi không biết quý trọng!

Mạnh Hổ cười lạnh lẽo, đứng thẳng dậy, các tướng sĩ đang đứng nghiêm phía sau nhất tề giương cung, mũi tên nhọn hoắt lạnh lẽo nhắm thẳng vào đám Man nhân bụng đang sôi ùng ục, sức cùng lực kiệt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện