Lúc này Nghiêm Đĩnh rất lo âu, vô cùng, vô cùng lo âu.
Chuyện làm cho hắn lo âu chính là, hắn không biết Mạnh Hổ có bị vây trong trận hoả hoạn kia không?
Nếu như Mạnh Hổ cũng bị vây trong đó, vậy ba, bốn ngàn kỵ binh Man nhân bên ngoài cho dù chạy thoát cũng sẽ không gây được sóng gió gì nữa. Mất đi sự chỉ huy của Mạnh Hổ, năm ngàn khinh kỵ binh của Diêu Minh Viễn đủ để tiêu diệt bọn chúng.
Nhưng nếu như Mạnh Hổ chưa bị nhốt, vậy vấn đề quả thật là nghiêm trọng!
Nếu có Mạnh Hổ ở đó, năm ngàn khinh kỵ binh của Diêu Minh Viễn chống lại ba, bốn ngàn khinh kỵ binh tuyệt đối không chiếm được ưu thế, thậm chí còn có thể bị thiệt thòi.
Bài học của sư đoàn Tần Khởi còn sờ sờ trước mắt, Nghiêm Đĩnh sao lại không lo lắng, cho nên hắn đã lệnh cho Diêu Minh Viễn, nếu phát hiện ra tình hình không ổn, lập tức đổi tấn công thành kềm chế, cố gắng giữ chân kỵ binh Man nhân, chờ tất cả kỵ binh chạy tới. Chỉ cần tất cả kỵ binh của sư đoàn Diêu Minh Viễn tới kịp, Mạnh Hổ dù lợi hại hơn nữa cũng không thể nào chống nổi.
Còn chuyện có thể bắt hay giết được Mạnh Hổ hay không, lúc này Nghiêm Đĩnh không dám nghĩ tới.
Không biết vì sao, Nghiêm Đĩnh lại có cảm giác sợ hãi Mạnh Hổ. Thân là một tên tham mưu trưởng cao cấp của quân đoàn Thanh Châu, bây giờ lại là tham mưu trưởng của Tư Đồ Duệ, Nghiêm Đĩnh đương nhiên biết rõ tất cả về Mạnh Hổ. Tên này có thể dẫn theo không tới hai trăm khinh bộ binh đột phá giữa vạn quân chém chết Tư Đồ Bưu, có thể bằng vào không tới hai ngàn khinh bộ binh gần như đánh tan nát hai vạn đại quân của Thác Bạt Đảo, tuyệt đối không phải là kẻ vô dụng!
Tư Đồ Duệ nói rất hay, người giống như Mạnh Hổ, chỉ cần hắn còn một hơi thở, chỉ cần dưới tay hắn còn một tên binh sĩ, vẫn tuyệt đối không thể coi thường hắn, nếu không ngươi sẽ hối hận không kịp!
Cho nên Nghiêm Đĩnh rất là lo lắng về thế cục của Diêu Minh Viễn bên kia.
Chuyện duy nhất làm cho Nghiêm Đĩnh cảm thấy vui mừng chính là ở đây mọi việc đã nắm chắc thắng lợi. Một vạn trọng trang bộ binh nấp ở phía sau ba hàng xe lương tiến tới từng bước đã ép sáu, bảy ngàn kỵ binh Man nhân chen chúc thành một đám hỗn loạn. Trước đội hình dày đặc của trọng trang bộ binh, bọn Man nhân đáng thương này không hề có chút lực kháng cự nào cả, bọn chúng khó có thể thoát khỏi tai kiếp.
- Đại nhân!
Nghiêm Đĩnh còn đang lo lắng về tiến triển thế cục của Diêu Minh Viễn ở bên kia, đột nhiên một kỵ sĩ cỡi khoái mã vòng quanh tường lửa nhanh chóng chạy về, gấp giọng nói:
- Tướng quân lệnh cho ty chức bẩm báo với đại nhân, hơn bốn ngàn kỵ binh Man nhân không bị vây đã chia quân thành hai đường, một đường theo bên trái kềm chế tướng quân, còn một đường khác bọc theo cánh phải tiếp ứng bọn kỵ binh Man nhân bị vây trong biển lửa.
- Vậy sao?
Nghiêm Đĩnh nghe vậy chẳng những không kinh sợ mà còn cảm thấy mừng rỡ:
- Ha ha, thật là tốt quá!
Nghiêm Đĩnh nghe vậy không sợ mà lại mừng, đám kỵ binh Man nhân chưa bị nhốt vốn cũng chỉ có ba bốn ngàn, nếu còn chia quân ra nữa thì không thể tạo thành uy hiếp gì đối với năm ngàn khinh kỵ binh của Diêu Minh Viễn.
Còn lại một nửa kỵ binh Man nhân tới tiếp ứng cho đám Man nhân bị vây trong biển lửa chính là muốn chết. Thủ hạ của mình có hơn một vạn trọng trang bộ binh thật sự rất tinh nhuệ, hơn nữa lại là khắc tinh của khinh kỵ binh, cho dù là lọt vào thế trận hai mặt giáp công của kỵ binh Man nhân cũng không có gì phải sợ. Chỉ cần giữ chân chúng một thời gian ngắn, tất cả sư đoàn kỵ binh của Diêu Minh Viễn đã có thể tới kịp, khi đó gần vạn kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ sẽ bị tiêu diệt toàn quân.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Đĩnh không còn do dự gì nữa, hưng phấn hét to:
- Cung Duyệt!
Một viên tướng của đế quốc Minh Nguyệt vóc người cường tráng, sắc mặt lạnh lùng bước lên phía trước, lớn tiếng đáp:
- Có!
Cung Duyệt là liên đội trưởng liên đội số Một trọng trang bộ binh của sư đoàn số Hai quân đoàn Thanh Châu, võ nghệ cao cường, thân trải trăm trận, cũng nổi danh là một viên tướng giỏi nhất trong quân đoàn Thanh Châu. Lần này Tư Đồ Duệ phái liên đội trọng trang bộ binh của hắn tới đây để đối phó với đám kỵ binh Man nhân của Mạnh Hổ, có thể thấy Tư Đồ Duệ tin tưởng hắn tới mức nào.
Nghiêm Đĩnh lớn tiếng:
- Suất lĩnh liên đội số Một tiếp tục tiến về phía trước, nghiền nát đám kỵ binh Man nhân đang bị vây!
- Dạ!
Cung Duyệt ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
Ánh mắt Nghiêm Đĩnh nhìn sang một viên tướng đế quốc Minh Nguyệt khác, lớn tiếng quát:
- Tư Đồ Thiệu!
Tư Đồ Thiệu là liên đội trưởng liên đội số Hai trọng trang bộ binh của sư đoàn số Hai quân đoàn Thanh Châu, cũng là con cháu của Tư Đồ Duệ, bất quá chỉ là dòng thứ, không phải là dòng chính của Tư Đồ Duệ.
Tư Đồ Thiệu tiến lên, lớn tiếng đáp:
- Có!
Nghiêm Đĩnh quát to:
- Suất lĩnh liên đội số Hai ngăn cản viện quân của địch!
- Dạ!
Chỉ trong thoáng chốc, đội hình của hơn vạn trọng trang bộ binh thay đổi, hai hàng xe lương chắc chắn che chở năm ngàn trọng trang bộ binh tiếp tục tiến về phía trước, còn lại một hàng xe lương ở lại phía sau của đội hình. Số năm ngàn trọng trang bộ binh còn lại bày thành mười hàng dày đặc phía sau hàng xe lương, lạnh lùng chờ đợi kỵ binh Man nhân chạy tới cứu viện.
Trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt vừa bày xong đội hình, đám kỵ binh Man nhân cũng vừa xông tới.
Thấy phía trước đột nhiên xuất hiện kỵ binh Man nhân, đồng tử của Nghiêm Đĩnh thoáng chốc co rút lại, đây là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy "phong thái" của kỵ binh Man nhân. Bọn Man nhân này quả nhiên khác xa với người Trung Thổ, bất quá chuyện này cũng không đến nỗi làm cho hắn phải giật mình, chuyện làm cho hắn giật mình chính là viên tướng địch dẫn đầu đám kỵ binh Man nhân đang xông tới.
Trường thương đen nhánh dài ba trượng trong tay, Ô Vân Cái Tuyết cao lớn hiên ngang, vóc người hùng vĩ, dáng vẻ lãnh khốc, nhắm mắt cũng biết được kẻ đó là ai, Mạnh Hổ! Chính là con mãnh hổ đã chém chết liên tục Tư Đồ Bưu, Đỗ Dự, Tư Đồ Hạo, lại đánh trọng thương Yến Trường Không, làm cho vô số quả phụ của đế quốc Minh Nguyệt phải khóc thảm ngày đêm!
Mạnh Hổ nhẹ nhàng ghìm cương ngựa, quay đầu lại quát to:
- Hùng Bá Thiên!
Hùng Bá Thiên vội giục ngựa tiến lên, lớn tiếng đáp:
- Đại thủ lĩnh?
Mạnh Hổ vung cao trường thương trong tay, chỉ thẳng vào đội hình chỉnh tề của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt phía trước, lạnh giọng quát:
- Có thấy trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt phía trước không?
Hùng Bá Thiên cố gắng nhịn một câu chửi đổng, run giọng đáp:
- Có!
- Vậy còn chờ gì nữa!
Mạnh Hổ trừng mắt, hung tợn quát:
- Lên đi, nghiền nát bọn chúng như giết một con kiến cho ta!
- Dạ!
Hùng Bá Thiên mạnh mẽ quay đầu lại, dùng tiếng của Man tộc hét lớn với tộc nhân của bộ lạc Hắc Hùng ở phía sau:
- Các dũng sĩ của bộ lạc Hắc Hùng, Đại thủ lĩnh bảo rằng, chúng ta hãy nghiền nát bọn chúng thành cát bụi, siết chặt chiến đao trong tay các ngươi, hãy làm cho bọn hèn mọn Trung Thổ này phải khóc lóc dưới đao phong của chúng ta, giết…..
- Giết giết giết….
Hai ngàn Man nhân của bộ lạc Hắc Hùng, còn có bảy tám trăm Man nhân của bộ lạc Dã Lang đồng thời rống lên đến nỗi khàn cả giọng. Tiếng rống giận dữ như núi đổ biển gầm thoáng chốc xé toạc cả trời không, chấn động trong vòng mười dặm. Trong khoảnh khắc, Hùng Bá Thiên giương cao Trảm Mã đao trong tay dẫn đầu, gần ba ngàn kỵ binh Man nhân nhanh như chớp với khí thế có thể dời non lấp biển cuốn thẳng tới đội hình của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt ngay trước mặt.
Thấy khí thế của Man nhân mạnh mẽ như vậy, Nghiêm Đĩnh dù đang dưới sự bảo vệ trùng trùng điệp điệp của trọng trang bộ binh cũng không khỏi hơi biến sắc.
Bên trong biển lửa, đám Man nhân bị hơi nóng của lửa làm cho đầu óc choáng váng đột nhiên phấn chấn hẳn lên, Hổ Bào hung hăng quay đầu chiến mã, rút đao ra thét dài:
- Các dũng sĩ của bộ lạc Mãnh Hổ, dũng sĩ của bộ lạc Hắc Hùng không bỏ mặc chúng ta, bọn họ tới cứu chúng ta, bọn họ tới cứu chúng ta kìa!
Đám Man nhân đang chen chúc hỗn loạn thoáng chốc thấy được một tia hy vọng sinh tồn, phấn khích gào thét rất to. Mặc dù bọn Man nhân không sợ chết, nhưng không có nghĩa là bọn họ muốn chết, ở trên thế giới này, chỉ cần là người bình thường đương nhiên là muốn được sinh tồn, không ai lại muốn mình phải chết.
Hổ Bào giơ cao Trảm Mã đao, giận dữ hét:
- Các dũng sĩ của bộ lạc Mãnh Hổ, liều mạng với bọn chó Trung Thổ này!
- Liều mạng!
- Giết chết bọn chúng!
- Giết chết bọn chó Trung Thổ ti tiện này!
Đám Man nhân đang kinh hoàng bối rối vừa nhìn thấy có cứu binh, cả bọn giống như được tiếp thêm một luồng sức mạnh vô hình, khí huyết trào dâng. Hổ Bào giương cao Trảm Mã đao trong tay dẫn đầu, mấy trăm kỵ binh Man nhân cũng giục ngựa quay đầu như một cơn gió lốc cuốn thẳng về phía trận trường mâu lạnh lẽo chết chóc của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt. Lúc này bọn họ đã thật sự liều mạng, không chết không thôi!
Tiếng va chạm mạnh mẽ cùng với tiếng ngựa hí thảm thiết và tiếng kêu rên của Man nhân thoáng chốc vang tận mây xanh.
Vừa tiếp xúc, đám Man nhân lập tức tử thương nặng nề, chỉ trong thoáng chốc, đã có cả trăm kỵ binh Man nhân chết thảm dưới trận trường mâu của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt. Mặc dù đám Man nhân hung hãn không sợ chết, nhưng dù sao bọn họ cũng phải đối mặt với đội hình nghiêm chỉnh chờ sẵn của trọng trang bộ binh, hơn nữa còn có xe lương chắc chắn bảo vệ. Khinh kỵ binh thiếu thốn trọng thương trọng giáp rất khó húc đổ đội hình xe lương vô cùng kiên cố.
Đám Man nhân tử trận thậm chí không có cơ hội vọt tới trước trận của quân đế quốc Minh Nguyệt, đừng nói chi đến chém giết, có thể nói đây là đâm đầu đi chết!
Mắt Hổ Bào vằn lên những tia máu đỏ ngầu, nổi giận gầm lên một tiếng từ trên lưng ngựa lăn xuống đất, nhanh như ánh chớp lăn vào gầm một chiếc xe lương. Chỉ trong chớp mắt, xe lương to lớn nặng cả ngàn cân bất thình lình nghiêng qua một bên, dưới ánh mắt hoảng sợ của bọn trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt, chiếc xe lương to lớn như một toà núi nhỏ đang từ từ ngã xuống!
Bốn tên trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đứng ở đầu hàng chịu trách nhiệm đẩy xe trong khoảnh khắc đã bị đè nát như tương.
Đội hình xe lương kín mít của đế quốc Minh Nguyệt rốt cục đã xuất hiện một lỗ hổng, vài Man nhân lập tức tấn công về phía lỗ hổng ấy.
Cung Duyệt đang đốc chiến ở phía sau cười gằn một tiếng, hai chân khẽ nhún nhanh như chớp đã bay vọt lên không, đạp trên vai của trọng trang bộ binh đế quốc Minh Nguyệt lướt nhanh về phía trước. Một chân Cung Duyệt đạp lên xe lương đang nằm ngã lăn trên mặt đất, không cần nhìn đã vung cao chiến đao chém mạnh về phía sau xe lương.
Hổ Bào sau khi hao hết khí lực toàn thân lật đổ xe lương, đang quỳ phục thở dốc, đột nhiên sát cơ lạnh như băng giá từ trên trời giáng xuống.
Hắn vội vàng ngẩng đầu lên, ánh sáng lạnh lẽo chói mắt từ trên đầu đang chém xuống. Hổ Bào gào lên một tiếng, thân hình cường tráng chợt lăn qua gầm một xe lương bên cạnh. Vừa rồi lật đổ xe lương đã làm cho hắn tiêu hao hết thể lực, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào hồi phục, hiện tại hắn chỉ có cách tránh né khí thế mạnh mẽ của địch nhân.
Thấy Hổ Bào gặp nguy, hai tên Man nhân phóng ngựa lại, liều chết tới cứu.
Cung Duyệt lộ ra sát cơ tràn ngập, xoay tay đoạt một cây trường mâu trong tay một tên trọng trang bộ binh, giang tay quét thẳng về phía hai tên Man nhân đang liều chết tới cứu, chỉ một kích đã đánh bay cả hai tên. Sau đó Cung Duyệt lập tức xoay mâu nhắm ngay vị trí Hổ Bào đang ẩn thân dưới xe lương đâm mạnh xuống, trường mâu sắc bén dễ dàng xuyên qua xe lương kiên cố. Chỉ nghe phập một tiếng, Hổ Bào núp dưới gầm xe chưa kịp có phản ứng gì đã bị trường mâu đóng cứng xuống đất!
Chỉ cần nghe thanh âm mũi mâu cắm ngập vào xương thịt, Cung Duyệt biết rằng Man nhân núp dưới gầm xe đã chết.
Cung Duyệt lạnh lùng rút trường mâu lên, thuận thế quét ngang đánh té hai Man nhân khác đang chạy đến, sau đó nhảy xuống đất, hai tay nâng xe lương đang nằm nghiêng dưới đất, miệng thét lớn:
-Lên!
Xe lương đang lật ngang dưới đất liền đứng lên, sau đó bị Cung Duyệt dùng hai tay nâng bỗng lên không.
Giơ cao xe lương bước về phía trước hai bước, hai tay đột nhiên vung mạnh một cái, xe lương nặng ngàn cân bay tới phía trước, lấp ngay vào lỗ hổng khi nãy của đội hình xe lương. Hai tên kỵ binh Man nhân đang trên đà phóng qua lỗ hổng, vì quá đột ngột nên đâm sầm vào xe lương. Chỉ nghe rầm rầm hai tiếng trầm đục, hai con chiến mã đã gãy xương đứt gân chết ngay tại chỗ, hai tên Man nhân trên lưng chiến mã bay thẳng lên không, chưa kịp rơi xuống đất đã bị sáu cây trường mâu đâm xuyên thủng thân thể, chết ngay trên không.