Hồ Mộ Y hóa đá, ngẩng đầu xấu hổ nhìn nhìn Y Lãnh Y: “Y Y, sao em có thể nói vậy, thực không có lương tâm mà, cái miệng nhỏ của tôi chỉ từng hôn một mình em thôi.”

Lãnh Y vươn tay, nắm cái miệng đang chu ra của Hồ Mộ Y, dùng sức kéo kéo, lắc đầu, cực hoài nghi đối với việc này: “Được, cho dù cái miệng nhỏ này chỉ hôn một mình em, vậy – cái miệng nhỏ của người khác đã từng hôn chị chưa?”

Lần này thì Hồ Mộ Y im bặt, trong đầu hồi tưởng lại gian tình phát sinh lúc vừa xuống núi bị Trình Ninh mua về rồi tắm rửa cho, sau đó là nụ hôn gió vô địch thực kêu mà hắn dùng cái miệng thối trao cho mình, đó, đó có thể tính là nụ hôn đầu tiên không nhỉ? Hồ Mộ Y do dự không biết trả lời thế nào, muốn gạt Lãnh Y nói chưa từng có, lại biết nàng ghét nhất là lừa gạt, nên nói không nên lời, chỉ có thể mím môi, hai mắt liều mạng lóe sáng đáng thương nhìn chằm chằm Y Lãnh Y. Thầm than, Y Y, em bỏ qua cho tôi đi mà.

Y Lãnh Y thấy nàng như vậy thì cũng hiểu được, nhưng trong lòng ít nhiều có phần không thoải mái. Khi yêu một người thì luôn hy vọng nàng hoàn toàn thuộc về mình. Lãnh Y ngẫm nghĩ, tay phải giữ cằm Hồ Mộ Y, như thể nữ vương bức người nhìn nàng.

Hồ Mộ Y tiếp tục giả bộ đáng thương, chu cái miệng nhỏ, dùng đôi mắt to long lanh nước nhìn Lãnh Y.

Lãnh Y thấy bộ dáng Hồ Mộ Y đáng thương thế liền giận quá hóa cười, đôi môi hé mở, hung hăng cắn đôi môi phấn nộn của nàng. Hồ Mộ Y toàn thân cứng đờ, ngoài miệng cảm nhận cơn đau dần lan tràn, máu tươi tùy ý chảy vào miệng. Nàng chỉ đành đặt tay lên váy siết chặt, ngây ra không dám biện giải [tác giả: ngươi đúng là đồ dại gái!]. Y Lãnh Y cắn một cái phát tiết xong, thân mình ngả về phía sau, dùng đôi môi vương máu thốt ra từng chữ từng chữ khiến Hồ Mộ Y kinh hãi: “Hồ Mộ Y, nếu có một ngày để em phát hiện chị phụ em, em nhất định sẽ không bỏ qua cho chị!”

Hồ Mộ Y ủy khuất cúi đầu, nàng xem như đã nhìn ra, Y Y căn bản chính là lấy việc công trả thù riêng, dùng danh nghĩa đánh ghen chói lọi để trả thù hành vi hung ác của mình vừa nãy với nàng. Tự đáy lòng lại thầm ca thán, nữ nhân đúng là không thể chọc, nữ nhân xinh đẹp lại chạm cũng không thể chạm!

“Điện thoại!” Lãnh Y trợn mắt với Hồ Mộ Y vẫn ở bên giả bộ đáng thương, bĩu bĩu môi, chỉ vào điện thoại, đồng thời thở dài, Mộ Mộ, chị không thể đổi kiểu giả bộ được à? Hồ Mộ Y hoàn hồn, nhìn ra suy nghĩ trong lòng Lãnh Y, quẫn bách cầm lấy điện thoại.

“Cầm ngược rồi kìa!”

“Oái……”

Vị Ương ở đầu dây bên kia nghe xong liền cười gần chết: “A lô, tử tiểu Hồng, cái đồ ngu ngốc nhà ngươi có phải vừa bị Y Lãnh Y cốc đầu không thế!”

Hồ Mộ Y bĩu môi: “Tử miêu yêu, ngươi lại ngứa da hả? Ta cào cho ngươi vài cái nhé?”

Vị Ương nghe xong thiếu chút nữa cắn phải lưỡi, vội đáp lời: “Ah…à thì tiểu hồng hồ tiên ah, là như vậy, mỗ mỗ bảo chúng ta nói cho ngươi, một tuần sau chúng ta cùng nhau về động Hồ Liên tu luyện, bảo ngươi mau chóng giải quyết chuyện của mình đi.”

“Ừ……” Hồ Mộ Y liếc nhìn Y Lãnh Y, không có tinh thần đáp, vội vàng cúp máy. Hồ Mộ Y lập tức nhào về phía Lãnh Y, như thể làm nũng vòng hai tay lên cổ nàng lắc lư, đầu lại cọ cọ trước ngực nàng. Y Y, em phải tha thứ cho tôi, tôi là sợ mất đi em cho nên mới không dám nói ra sự thật, chúng ta hiện tại càng hạnh phúc, nỗi sợ hãi trong lòng tôi lại càng lớn hơn.

“Làm sao vậy, Mộ Mộ?” Lãnh Y cảm giác được sự khác thường của nàng, liền cúi đầu nhẹ giọng hỏi.

“Không có việc gì.” Hồ Mộ Y không nói, cố nén nước mắt sắp trào ra, ngẩng mặt lên, cười hì hì nhìn Y Lãnh Y: “Y Y, cuối tuần sau tôi phải đi họp xa, chúng ta lợi dụng mấy ngày này thả lỏng một phen đi.”

Y Lãnh Y nghe xong cười không thôi: “Mộ Mộ, không phải em nói chị, chứ chị đã khẩn trương bao giờ đâu? Có ngày nào không trôi qua trong bầu không khí thoải mái chứ, thật không biết chị làm giám đốc kiểu gì!”

***

Sáng sớm Hồ Mộ Y liền tóm Lãnh Y vẫn còn đang mơ hồ dậy, mạnh mẽ rửa mặt thay quần áo cho nàng, sau đó bế Y Lãnh Y còn chưa chịu mở mắt lên xe, lái xe, phóng vèo đi.

Chờ đến khi Lãnh Y mở mắt ra, ba đôi mắt to sáng ngời ở bên dọa nàng thét chói tai.

“Rốt cục cũng tỉnh.” Thiên Thụ cười vỗ vỗ tay, lão phì miêu cười đến híp mắt, cúi đầu liếm liếm mặt Y Lãnh Y, liền bị Hồ Mộ Y tung một cú đấm nằm úp sấp.

“Đại tỷ, tử phì miêu liếm Lãnh Y nhà ta!”

Hồ Liễu đang lái xe nghe xong, bất chấp nguy hiểm gặp tai nạn giao thông, quay đầu âm lãnh lườm kim sắc tiểu miêu: “Chị là thấy chắc nó còn chưa ăn đủ thức ăn cho mèo đây mà!”

Thiên Thụ cười to, vì lấy lòng đại tỷ, bàn tay nhỏ bé nắm cái bụng nhỏ phấn nộn của kim sắc tiểu miêu, dùng sức vặn mấy vòng, hoàn toàn không để ý đến con tiểu miêu đau đến nín thở. Phì miêu nóng nảy, rít lên một tiếng, giơ tiểu móng vuốt lông xù muốn cào.

Hồ Linh ở bên cạnh đè lại móng vuốt của kim sắc tiểu miêu, quay đầu, tức giận liếc Thiên Thụ: “Thiên Thụ, em có biết cái gì gọi là thà đắc tội quân tử cũng không thể đắc tội tiểu nhân không?”

“……”

Nhất thời, trong xe một mảnh yên tĩnh, kim sắc tiểu miêu rơi lệ, thì ra ta giúp mọi người nhiều chuyện như vậy mà ở trong lòng các nàng ta lại như thế sao. Nó lập tức nhe răng nhếch miệng nhìn Hồ Mộ Y: “Tử tiểu Hồng, ngươi còn dám khi dễ ta, ta biến thân ở ngay trước mặt Y Lãnh Y cho coi!”

Hồ Mộ Y cười lạnh: “Biến đi, biến đi, ta nói cho ngươi Vị Ương, nếu ngươi dám làm thế, ta sẽ khiến cho ngươi ngày mai ngay cả thức ăn cho mèo cũng không thấy!”

“……”

Hồ Mộ Y vừa lòng nhìn tử phì miêu cúi đầu ủ rũ ngồi ườn một bên, cười cười với Lãnh Y, kéo nàng vào lòng: “Y Y, còn mệt không.”

Y Lãnh Y nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn con tiểu miêu nằm úp sấp trên sàn, thấp giọng hỏi: “Mộ Mộ, thế nào mà em có cảm giác con mèo này cứ như thể nghe hiểu chúng ta nói chuyện vậy, chị nhìn nó một lúc thì khóc, một lát lại rơi lệ kìa, biểu tình thực phong phú.”

“Hắc hắc hắc hắc.”

Kim sắc tiểu miêu nghe xong cười trộm, ngẩng đầu, không có ý tốt dòm Hồ Mộ Y đang không biết trả lời thế nào. Tử tiểu Hồng, thấy không, ngay cả một kẻ phàm phu tục tử cũng có thể nhìn ra chỗ không giống người thường của ta!

Hồ Mộ Y nghẹn nửa ngày, cúi đầu, chạm phải ánh mắt đầy tò mò của Lãnh Y, lắc đầu, bắt đầu nói nhăng nói cuội: “Con mèo này mắc chứng trầm cảm.”

“Phì –” Thiên Thụ ở bên cạnh cười ầm lên, nhào vào lòng Hồ Linh, quay đầu nhìn tiểu miêu vẻ mặt buồn bực, đáng đời! Hồ Linh nhíu mày, đưa tay đẩy cái đầu trong lòng ra.

“Trầm cảm? Sao có thể?” Lãnh Y nhìn con mèo nhỏ, tò mò như trẻ nhỏ tiếp tục truy vấn.

Hồ Mộ Y chớp chớp mắt mấy cái, tiếp tục nói: “Không phải mấy ngày nay trời nóng sao, nó bắt đầu bồn chồn không yên, nói trắng ra là động dục, hơn nữa mặc kệ đối tượng cứ chiếm tiện nghi loạn cả lên, đại tỷ có quản cũng không quản được, đã nghĩ tới việc đi tới bệnh viện làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh cho nó. Nó coi như hiểu tính người, biết đại tỷ chỉ nghĩ vậy, nên từ đó về sau ngày ngày trầm cảm. Em xem nó béo vậy đều là kết quả của việc rượu chè ăn uống quá độ đó!”

“Ah……” Mặt Y Lãnh Y đỏ lên, không dám hỏi lại. Nàng không hiểu được thế nào mà cái gì qua miệng Hồ Mộ Y nói đều có thể trở nên dâm đãng như vậy. Lại có chút đồng tình với tiểu miêu, cúi đầu, xót thương liếc nó một cái.

Kim sắc tiểu miêu đang nằm nghe xong, giật mình một cái, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Hồ Liễu. Liễu nhi, nàng sẽ không thật sự làm vậy chứ?

Hồ Liễu quay đầu cười lạnh, dùng ám ngữ nói: “Ta nói cho nàng Vị Ương, Hồng nhi nói không sai đâu, nếu lần sau đang làm được một nửa nàng còn dám biến trở về nguyên hình thì ta sẽ đương trường làm vậy!”

“Meo meo meo meo –” Kim sắc tiểu miêu lại bắt đầu gào thét, mọi người trên xe không một ai để ý đến nó, mặc nó làm gì thì làm.

Xe chạy nửa ngày cũng chưa tới đích, Thiên Thụ mặt dày nằm trên đùi Hồ Linh ngủ say, phì miêu cũng ghé sát chân Hồ Liễu nịnh nọt. Hồ Liễu phanh xe vài lần đều đạp phải một quả cầu tròn xù lông, dưới cơn điên tiết liền ném phì miêu lên người Thiên Thụ.

Thân thể Lãnh Y vốn yếu ớt, lại không giống các nàng có linh khí hộ thể, Hồ Mộ Y nhìn mà đau lòng, liền vươn tay kéo nàng vào ngực, nhẹ giọng nói: “Y Y, em ngủ một lát đi đã, đợi bao giờ tới nơi tôi sẽ gọi em.”

Lãnh Y lắc đầu: “Không buồn ngủ, chỉ hơi mệt thôi.”

Hồ Mộ Y không nói gì, kéo cổ tay Lãnh Y, đặt tay mình lên chỗ mạch của nàng, truyền linh khí của mình qua đó. Dần dần, sắc mặt tái nhợt của Lãnh Y có chút hồng nhuận, cũng không còn tái nữa. Hồ Mộ Y thế này mới yên tâm, buông tay ra, nhìn lướt qua một đám ngủ chung quanh, liền cúi đầu hôn hôn lên đôi môi đỏ thắm của Lãnh Y.

Mặt Lãnh Y đỏ lên, giãy dụa muốn chạy trốn khỏi vòng tay Hồ Mộ Y, lại bị nàng cười xấu xa đè lại. Hồ Mộ Y đoán chắc Y Lãnh Y không dám ở trước mặt nhiều người như vậy khiển trách nàng, lại càng to gan hơn, bàn tay xấu xa âm thầm luồn vào ngực Lãnh Y sờ mó.

Bởi vì trong xe mở máy sưởi cho nên khá ấm áp, trên người Y Lãnh Y chỉ mặc một chiếc váy lụa mỏng manh, Hồ Mộ Y liền không chút cố kỵ chạm vào hai nơi mềm mại kia, tay dừng tại chỗ đó. Cúi đầu nhìn bộ dáng đáng yêu đỏ mặt cắn môi căm tức của Y Lãnh Y, Hồ Mộ Y cười đắc ý, tay trái nhẹ nhàng xoa nắn nụ hoa, tay phải lại phụ họa vẽ vòng vòng bên cạnh.

Y Lãnh Y không ngờ Hồ Mộ Y dám lớn mật như vậy, dĩ nhiên dám ở giữa một xe đầy người đùa giỡn giở trò lưu manh. Giờ hối hận cũng vô dụng, nàng chỉ có thể gắt gao cắn môi, cố gắng nhẫn nại, khoái cảm truyền tới từ “đỉnh núi” cơ khiến đánh úp nàng. Y Lãnh Y thở hổn hển ngẩng đầu, cầu xin nhìn Hồ Mộ Y, trong mắt đã hơi nước mênh mông.

Hồ Mộ Y cười tà, cúi đầu, như thể trêu chọc thổi thổi vành tai trong suốt của Lãnh Y: “Là sợ kêu ra tiếng sao?”

“Mộ mộ –” Lãnh Y khó nhịn vặn vẹo thân mình, muốn né tránh cặp vuốt háo sắc kia của Hồ Mộ Y.

Hồ Mộ Y cười quyến rũ: “Để tôi giúp em.”

Nói xong liền cúi đầu kiềm chế miệng Lãnh Y, cái lưỡi nho nhỏ cạy mở khớp hàm Lãnh Y, luồn vào, đã như vậy còn không quên tự khích lệ mình: “Thấy tôi thông minh không, như vậy sẽ không có âm thanh.”

Trong lúc nhất thời, hai người đều chìm đắm trong hương vị ngọt ngào khó nói.

Vì thế, Hồ Liễu ngồi ở chỗ lái xe cũng không sợ mất tập trung mà đụng phải xe khác, đôi mắt đẹp nheo lại, qua gương chiếu hậu nhìn rõ rành rành động tác nhỏ của hai người, kiêu ngạo gật gật đầu. Xem ra mỗ mỗ thật sự nói đúng, tiểu muội quả nhiên là niềm kiêu ngạo của Hồ gia chúng ta, chậc chậc, da mặt dày đến nỗi hai tầng lase cũng không xuyên thủng được. Lại quét mắt nhìn Lãnh Y vẻ mặt nhu nhược, aish, đáng thương cho một mỹ nữ.

Kim sắc tiểu miêu ngủ ở bên cạnh Thiên Thụ cũng ti hí mắt nhìn trộm, thực kích thích! Nhìn bộ dáng khêu gợi cùng vẻ mặt quyến rũ của Hồ Mộ Y, cố gắng nuốt nước miếng, giờ cuối cùng ta cũng tin tử tiểu Hồng là mị hồ chân chính! Trong lòng lại có chút bất mãn, như thế nào không thấy nàng đối xử với ta như vậy?!

Thiên Thụ cũng không giảo hoạt như Hồ Liễu và Vị Ương, trực tiếp trợn tròn đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm hai người. Nàng thực hâm mộ tử tiểu Hồng, ngụy biện nhiều như vậy dĩ nhiên còn có thể khiến Y Lãnh Y cam tâm thần phục. Đang hâm mộ thì một bàn tay hơi lạnh mềm mại che kín mắt nàng. Hồ Linh đẩy con phì miêu trên người Thiên Thụ ra, ngồi dậy, nhìn đôi vợ chồng son bị người ta rình coi mà vẫn không hay biết, thở dài: “Hai người cũng được rồi đó, đến nơi rồi, đừng dạy hư trẻ con.”

“……”

Y Lãnh Y vội vàng đẩy Hồ Mộ Y ra, cắn môi xấu hổ vô cùng nhìn một đám người vây quanh xem, giận dữ lườm Hồ Mộ Y, dưới ánh mắt nóng bỏng chăm chú của mọi người, đỏ mặt cúi gằm đầu. Hồ Mộ Y thấy Lãnh Y như vậy liền không vui, quét mắt, dùng sức trợn trừng: “Có người như mấy người sao? Miễn phí xem đã không hỏi tội rồi, còn kêu cái gì hả???!!!”

Thiên Thụ ôm kim sắc tiểu miêu há hốc miệng nhìn Hồ Mộ Y vẻ mặt sát khí. Kim sắc tiểu miêu liếc nhìn Hồ Liễu, vội dùng móng vuốt che mắt mình, thể hiện mình vô tội, mà Hồ Liễu người ta lại căn bản không để ý tới nàng.

Hồ Liễu quay đầu nhìn Hồ Linh, hai người hai mặt nhìn nhau, đây là ngụ ý tiểu muội đã sớm biết mọi người đều rình coi hả? Không ngờ nàng còn có ham muốn biểu diễn trực tiếp như vậy. Lại nhìn khuôn mặt Y Lãnh Y lại đỏ thêm một nấc, lắc đầu, Y Y, tự giải quyết cho tốt đi, xem như em rơi vào tay ác ma rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện