Tử Phong Ngưng lái xe về nhà, đặt tuyết hồ lên sô pha, một câu cũng không nói, còn mình thì vào phòng tắm tắm rửa.
Không có mệnh lệnh của Tử Phong Ngưng, tuyết hồ liền lui ở sô pha không dám cử động, chỉ có thể xoay cái đầu nho nhỏ tò mò đánh giá nhà Tử Phong Ngưng. Toàn bộ ngôi nhà của Tử gia nổi bật khí chất trang nghiêm, cửa nhà rất cao cùng cổng lớn khí thế, cửa sổ có vòm hình tròn cùng góc bằng đá thể hiện sự quý phái. Tươi mát độc đáo, tường màu trắng kết hợp với ngói hồng nhạt, cổng vòm liên tiếp cùng hành lang gấp khúc, cửa sổ phòng khách thực cao khiến tâm thần người ta nhộn nhạo. Văn nhã tinh xảo đủ khiến ai nấy thoải mái, cửa hành lang, cửa hướng nam bắc mở rộng. Phòng khách, phòng ngủ cùng cửa sổ được thiết kế thấp và cửa sổ hình lục giác nhô ra để ngắm cảnh, nhà ăn nam bắc tương thông, tình cảnh bên trong bên ngoài giao hoà, vừa nhìn đã biết là nhà của đại gia.
Tử Phong Ngưng tắm rửa xong liền đơn giản quấn khăn tắm đi ra, mái tóc dài ướt sũng xoã trên vai, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, gò má ửng đỏ, đôi mắt khẽ nheo, cả người tản mát hương vị phong tình. Tử Phong Ngưng thấy tuyết hồ nghiêng cái đầu nho nhỏ không ngừng đánh giá mình, cười khẽ lên tiếng: “Tuyết hồ, ngươi vẫn nên biến trở về hình người đi, ta ghét hồ ly.”
Tuyết hồ nghe Tử Phong Ngưng nói xong liền giật mình, cắn môi dưới, lòng có chút khổ sở, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh, biến thân. Vừa biến thành hình người nàng đỏ mặt, co quắp ngồi trên sô pha không dám nhìn bộ dáng mê người của Tử Phong Ngưng.
Tử Phong Ngưng đã sớm nghiêng người ngồi một bên sô pha, đôi chân thon dài lộ ra gác lên bàn trà, những ngón tay mảnh khảnh giữ một ly rượu vang thỉnh thoảng nhấm nháp, đôi mắt hẹp dài nheo lại, đánh giá bộ dáng tuyết hồ. Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy yêu tinh biến thành người, thì ra cũng không đáng sợ như tưởng tượng. Bộ dáng nhỏ nhắn nhu nhược của Tuyết nhi thậm chí sẽ khiến người ta sinh lòng trìu mến, cũng khó trách Y Lãnh Y lại bị Hồ Mộ Y mê hoặc.
Cảm giác đầu tiên mà tuyết hồ mang lại cho người ta chính là có phần hơi giống Hồ Linh, đồng dạng một thân bạch y, đồng dạng băng thanh ngọc khiết. Nhưng Hồ Linh luôn lạnh như băng, thờ ơ với bất kỳ kẻ nào, mà tuyết hồ lại có vẻ ngây ngô của một cô gái nhỏ hơn. Khuôn mặt như ngọc, không hề trang điểm mà như thể ánh bình minh phản chiếu trên nền tuyết, đôi mày ngượng ngùng như đoá hoa xuân, đôi mắt đong đầy như nước mùa thu. Nàng khẽ cắn răng, ngượng ngùng ngồi ở sô pha, bàn tay bất an nắm góc áo.
Tử Phong Ngưng đầy rẫy kinh nghiệm tình trường sao có thể không nhìn ra nguyên nhân tuyết hồ đỏ mặt, liền tà ác cười cười, đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Lại đây –”
Tuyết hồ ngẩng đầu, không yên liếc Tử Phong Ngưng một cái, cắn cắn môi, chậm rãi đi qua, thật cẩn thận ngồi ở một góc sô pha. Hương khí trên người Tử Phong Ngưng khiến tim nàng đập gia tốc, tuyết hồ lại đỏ mặt cúi đầu.
Tử Phong Ngưng lại cố tình không chịu buông tha nàng, thân thể hơi dướn về phía trước, đưa tay nắm cằm nàng, bắt buộc Tuyết nhi ngẩng đầu nhìn mình: “Ngươi tên gì?”
Tuyết hồ dùng ánh mắt ướt át thấp thỏm bất an nhìn Tử Phong Ngưng, nhỏ giọng trả lời: “Không có tên, nhưng có người từng gọi ta là Tuyết nhi.”
“Tuyết nhi?” Tử Phong Ngưng như thể có chút suy nghĩ chớp mắt mấy cái, cười khẽ: “Cái tên rất quen thuộc nhỉ.”
Tuyết nhi nghe xong liền ngẩng phắt đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tử Phong Ngưng, thẳng đến khi cuối cùng cũng không phát hiện được thứ mình chờ đợi trên mặt người kia, khó nén được nỗi thất vọng trong lòng. Tuyết nhi cắn cắn môi, cúi đầu, lại bị Tử Phong Ngưng ôm lấy.
Tựa vào lòng Tử Phong Ngưng, thân mình Tuyết nhi liền cứng ngắc trong nháy mắt, tim đập rối loạn, ngay cả hô hấp cũng không ổn định, gương mặt trắng nõn bao phủ một tầng phấn hồng mỏng manh. Tử Phong Ngưng vừa tắm rửa xong, thân mình trắng mịn nhẹ nhàng cọ sát thân thể Tuyết nhi, cho dù cách một tầng y phục cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người nàng. Tử Phong Ngưng cười yếu ớt, đùa dai phun hơi thở ấm áp lên vành tai nho nhỏ của Tuyết nhi: “Ngươi — có phải thích ta không?”
“Không phải, ta……” Mặc dù Tuyết nhi cắn môi phủ nhận nhưng thanh âm run run cùng thần thái sợ sệt lại bán đứng nội tâm nàng. Tuyết nhi dùng sức cúi đầu, vẫn không dám nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ như yêu cơ của Tử Phong Ngưng. Ngay lúc Tuyết nhi hết sức thoải mái và hạnh phúc, một câu của Tử Phong Ngưng lại xé rách trái tim căng tràn của nàng.
“Ha ha, có phải hồ ly tinh đều dễ dàng động tâm như vậy không, quả nhiên là kết quả của sự dâm tà mà –”
Tử Phong Ngưng cười lạnh, phát tiết hết mọi bất mãn cùng oán hận với Hồ Mộ Y lên Tuyết nhi. Tuyết nhi siết chặt tay, cúi đầu, dùng sức cắn môi dưới, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cũng không dám nói nhiều một câu. Mái tóc đen nhánh của Tuyết nhi lướt qua trán, thân mình gầy yếu nhẹ nhàng run rẩy, cả người lại càng có vẻ yếu đuối.
Tử Phong Ngưng không chút thương tiếc, đẩy Tuyết nhi ra, đứng dậy đi tới phòng ngủ, chỉ bỏ lại một làn hương thơm ngát.
Tuyết nhi run run nhìn hướng Tử Phong Ngưng ly khai, không nói một lời rút chân lên, cuộn mình thành một đoàn trên sô pha.
***
Cuối tuần thứ tư, trước cửa động Hồ Liên, Lôi Thiên Thụ và Vị Ương túm áo Lãnh Y khóc sướt mướt.
“Y Y, em nhất định phải thường xuyên trở lại thăm chúng ta –”
“Y Y, xuống núi rồi nhất định phải chăm sóc bản thân thực tốt đó, nếu Hồng nhi dám bắt nạt em, cứ gọi một cú, tôi sẽ phóng sét đánh nàng!”
“……”
Hồ Mộ Y buồn bực đứng một bên, không ngừng nháy nháy mắt với hai người đang khóc lóc kia, cũng túm túm tay áo mình, ý bảo mình cũng có thể bị giữ lại một phen. Rốt cục dưới sự cố gắng không ngừng của Hồ Mộ Y, Thiên Thụ lấy khăn tay lau mũi xong phát hiện ra nàng, còn thực nể tình, quay đầu lại không quên dặn: “Hồng nhi, thực vất vả mới có thể lấy thân phận hợp pháp đi xuống núi, chơi nhiều chút đi, thuận tiện quản lý cho tốt Hồ thị, để đại tỷ và nhị tỷ ngươi có thể giảm bớt được gánh nặng, cũng đỡ khiến ta và Ương tử lo lắng. Tốt nhất trụ được tầm một hai năm rồi hẵn trở về.”
Vị Ương nghe xong Thiên Thụ nói, lau nước mắt trên mặt rồi cũng không quên dặn dò: “Hồng nhi, tuy thực luyến tiếc ngươi, nhưng mà con người lớn lên chung quy đều phải ra ngoài xông pha. Chúng ta đều rất yên tâm về ngươi, cứ yên tâm đi đi. Chờ đánh chiếm được một phiến thiên địa rồi hẵn trở về, trăm ngàn lần không cần nhớ ta!”
“……”
Kế tiếp, Hồ Liễu, Hồ Linh, mỗ mỗ, Đào gia gia lần lượt ôm Y Lãnh Y, mà nói với Hồ Mộ Y lại đều là khiển trách và cảnh cáo, khiến trái tim nho nhỏ của nàng bị mất cân bằng nghiêm trọng, trợn mắt lườm mấy người một cái, tự mình chui lên xe chờ Y Lãnh Y. Hừ, nhắm mắt làm ngơ! Ngồi trên xe việt dã, Y Lãnh Y còn không ngừng cười khẽ nhớ lại những lời Vị Ương và Thiên Thụ vừa nói, hai người kia thực đáng yêu chết mất, lúc quay đầu nhìn Hồ Mộ Y vẻ mặt âm trầm liền cười lên tiếng: “Được rồi, Mộ Mộ, Thiên Thụ và Ương tử quen đùa giỡn với chị mà, không phải thực sự muốn chị đi.”
Hồ Mộ Y hừ một tiếng, không nhìn tới Y Lãnh Y: “Tôi đâu thèm hai đứa đó, Ương tử hy vọng tôi đi là bởi như thế sẽ không có người tranh cướp thức ăn cùng, mà Thiên Thụ hy vọng tôi đi là bởi sẽ không có ai tranh đoạt nhị tỷ với nàng. Hai kẻ đó là đồ động vật háo sắc, tôi cũng lười quan tâm.”
Y Lãnh Y mím môi cười khẽ, cùng với âm nhạc trên xe, tâm tình cũng thoải mái hẳn lên. Hồ Mộ Y cũng dần dần không giả bộ nổi nữa, như có như không lẩm nhẩm theo bài hát, niềm hạnh phúc nhàn nhạt tràn ngập trong không gian nho nhỏ, vốn đường đi xóc nảy nửa ngày, trong mắt hai người lại có điểm ngọt ngào khác.
Rất nhanh tới nơi, chạy tới nhà Y Lãnh Y, đỗ xe cẩn thận. Hồ Mộ Y cởi dây an toàn cho Y Lãnh Y, do dự nhìn nàng. Y Lãnh Y quay đầu, ngọt ngào nhìn Hồ Mộ Y, cười khẽ: “Mộ Mộ, em biết chị nghĩ gì.”
Nói xong, Y Lãnh Y liền nắm tay Hồ Mộ Y chậm rãi đặt lên ngực mình. Xúc giác mềm mại khiến Hồ Mộ Y đỏ mặt, không tự giác muốn xoè tay ra nhẹ nhàng cảm giác một chút, lại bị ánh mắt giận dữ của Y Lãnh Y doạ không dám. Chậm rãi, ánh mắt Y Lãnh Y dần trở nên nhu hoà, nhìn Hồ Mộ Y thật sâu: “Mộ mộ, em muốn chị tự mình cảm thụ, cảm thụ trái tim của em. Nơi này, trừ chị ra cũng không có ai khác.”
Hồ Mộ Y khó nén được kích động trong lòng, mà dáng vẻ nũng nịu vô cùng ngượng ngùng đáng yêu của cô gái bé nhỏ trước mắt lại khơi dậy dục vọng chiếm hữu mãnh liệt. Hồ Mộ Y đứng dậy, nhanh chóng trèo qua chỗ ghế phụ, nhào lên người Y Lãnh Y, áp mạnh nàng lên ghế. Đối với hành động thô lỗ này, Y Lãnh Y chỉ ôn nhu sủng nịnh cười, mặc cho nàng làm xằng làm bậy. Thế này không thể nghi ngờ là làm tăng trưởng khí diễm kiêu ngạo của Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y như nổi điên hôn lên thân mình thơm tho mềm mại phía dưới, từ trên trán xuống xương quai xanh, tinh tế hôn môi, lưu lại dấu hiệu của mình trên người nàng, tuyên bố quyền sở hữu của mình. Y Y, tôi yêu em, thực sự quá yêu……
Lúc hai tay Hồ Mộ Y cách lớp quần áo nhẹ nhàng xoa xắn nơi đầy đặn kia, tiếng rên rỉ dễ nghe của Y Lãnh Y rốt cục tràn ra khỏi miệng, mà người dưới thân cũng bởi vì hành động lớn mật của nàng mà phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, thở dốc từng hơi: “Mộ Mộ, đừng –”
“Tôi muốn –” Hồ Mộ Y liếm môi, dục cầu bất mãn nhìn Y Lãnh Y.
Y Lãnh Y khuôn mặt ửng hồng, cắn môi thẹn thùng nhìn nàng, thật lâu sau nàng thốt ra hai chữ khiến tế bào toàn thân Hồ Mộ Y đều rơi vào trạng thái hưng phấn: “Về nhà.”
Hồ Mộ Y cười to, mắt loé lên vẻ sắc lang: “Được, về nhà rồi làm! Ah ah –”
Lời này vừa nói ra, bên hông tức thì bị nắm tay nhỏ bé của người nào đó dùng sức nhéo xoay mấy vòng. Hồ Mộ Y đau đến hít sâu một hơi, quay đầu nhìn vẻ mặt dữ tợn của Y Lãnh Y, chống lại đôi con ngươi ẩn ẩn tức giận của nàng, lại không dám nhiều lời, đành phải đem lời vừa thốt ra nuốt trở lại bụng, mà lòng đã sớm nghĩ những thứ tà ác. Hừ hừ, dĩ nhiên lại dám nhéo tôi, lát nữa lên giường tôi sẽ cho em biết kết cục khi dám nhéo bản hồ tiên!
Ai ngờ chân Hồ Mộ Y vừa chạm đất, một đoàn bóng đen liền bao trùm lấy nàng, khiến nàng kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Tử Phong Ngưng vẻ mặt mây đen u ám, hai mắt bốc hoả nhìn mình, mà ở bên cạnh đó lại có một cô gái xinh đẹp có vẻ nhu nhược đang đứng, nhìn chằm chằm Y Lãnh Y. Ngửi được hương khí khác loại trên người cô gái áo trắng, lòng Hồ Mộ Y trầm xuống, nắm tay dần siết chặt, lại vẫn quay đầu, nhìn Y Lãnh Y bên cạnh.
Không có mệnh lệnh của Tử Phong Ngưng, tuyết hồ liền lui ở sô pha không dám cử động, chỉ có thể xoay cái đầu nho nhỏ tò mò đánh giá nhà Tử Phong Ngưng. Toàn bộ ngôi nhà của Tử gia nổi bật khí chất trang nghiêm, cửa nhà rất cao cùng cổng lớn khí thế, cửa sổ có vòm hình tròn cùng góc bằng đá thể hiện sự quý phái. Tươi mát độc đáo, tường màu trắng kết hợp với ngói hồng nhạt, cổng vòm liên tiếp cùng hành lang gấp khúc, cửa sổ phòng khách thực cao khiến tâm thần người ta nhộn nhạo. Văn nhã tinh xảo đủ khiến ai nấy thoải mái, cửa hành lang, cửa hướng nam bắc mở rộng. Phòng khách, phòng ngủ cùng cửa sổ được thiết kế thấp và cửa sổ hình lục giác nhô ra để ngắm cảnh, nhà ăn nam bắc tương thông, tình cảnh bên trong bên ngoài giao hoà, vừa nhìn đã biết là nhà của đại gia.
Tử Phong Ngưng tắm rửa xong liền đơn giản quấn khăn tắm đi ra, mái tóc dài ướt sũng xoã trên vai, lộ ra xương quai xanh khêu gợi, gò má ửng đỏ, đôi mắt khẽ nheo, cả người tản mát hương vị phong tình. Tử Phong Ngưng thấy tuyết hồ nghiêng cái đầu nho nhỏ không ngừng đánh giá mình, cười khẽ lên tiếng: “Tuyết hồ, ngươi vẫn nên biến trở về hình người đi, ta ghét hồ ly.”
Tuyết hồ nghe Tử Phong Ngưng nói xong liền giật mình, cắn môi dưới, lòng có chút khổ sở, nhưng vẫn nghe theo mệnh lệnh, biến thân. Vừa biến thành hình người nàng đỏ mặt, co quắp ngồi trên sô pha không dám nhìn bộ dáng mê người của Tử Phong Ngưng.
Tử Phong Ngưng đã sớm nghiêng người ngồi một bên sô pha, đôi chân thon dài lộ ra gác lên bàn trà, những ngón tay mảnh khảnh giữ một ly rượu vang thỉnh thoảng nhấm nháp, đôi mắt hẹp dài nheo lại, đánh giá bộ dáng tuyết hồ. Đây là lần đầu tiên nàng tận mắt thấy yêu tinh biến thành người, thì ra cũng không đáng sợ như tưởng tượng. Bộ dáng nhỏ nhắn nhu nhược của Tuyết nhi thậm chí sẽ khiến người ta sinh lòng trìu mến, cũng khó trách Y Lãnh Y lại bị Hồ Mộ Y mê hoặc.
Cảm giác đầu tiên mà tuyết hồ mang lại cho người ta chính là có phần hơi giống Hồ Linh, đồng dạng một thân bạch y, đồng dạng băng thanh ngọc khiết. Nhưng Hồ Linh luôn lạnh như băng, thờ ơ với bất kỳ kẻ nào, mà tuyết hồ lại có vẻ ngây ngô của một cô gái nhỏ hơn. Khuôn mặt như ngọc, không hề trang điểm mà như thể ánh bình minh phản chiếu trên nền tuyết, đôi mày ngượng ngùng như đoá hoa xuân, đôi mắt đong đầy như nước mùa thu. Nàng khẽ cắn răng, ngượng ngùng ngồi ở sô pha, bàn tay bất an nắm góc áo.
Tử Phong Ngưng đầy rẫy kinh nghiệm tình trường sao có thể không nhìn ra nguyên nhân tuyết hồ đỏ mặt, liền tà ác cười cười, đưa tay vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Lại đây –”
Tuyết hồ ngẩng đầu, không yên liếc Tử Phong Ngưng một cái, cắn cắn môi, chậm rãi đi qua, thật cẩn thận ngồi ở một góc sô pha. Hương khí trên người Tử Phong Ngưng khiến tim nàng đập gia tốc, tuyết hồ lại đỏ mặt cúi đầu.
Tử Phong Ngưng lại cố tình không chịu buông tha nàng, thân thể hơi dướn về phía trước, đưa tay nắm cằm nàng, bắt buộc Tuyết nhi ngẩng đầu nhìn mình: “Ngươi tên gì?”
Tuyết hồ dùng ánh mắt ướt át thấp thỏm bất an nhìn Tử Phong Ngưng, nhỏ giọng trả lời: “Không có tên, nhưng có người từng gọi ta là Tuyết nhi.”
“Tuyết nhi?” Tử Phong Ngưng như thể có chút suy nghĩ chớp mắt mấy cái, cười khẽ: “Cái tên rất quen thuộc nhỉ.”
Tuyết nhi nghe xong liền ngẩng phắt đầu, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tử Phong Ngưng, thẳng đến khi cuối cùng cũng không phát hiện được thứ mình chờ đợi trên mặt người kia, khó nén được nỗi thất vọng trong lòng. Tuyết nhi cắn cắn môi, cúi đầu, lại bị Tử Phong Ngưng ôm lấy.
Tựa vào lòng Tử Phong Ngưng, thân mình Tuyết nhi liền cứng ngắc trong nháy mắt, tim đập rối loạn, ngay cả hô hấp cũng không ổn định, gương mặt trắng nõn bao phủ một tầng phấn hồng mỏng manh. Tử Phong Ngưng vừa tắm rửa xong, thân mình trắng mịn nhẹ nhàng cọ sát thân thể Tuyết nhi, cho dù cách một tầng y phục cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người nàng. Tử Phong Ngưng cười yếu ớt, đùa dai phun hơi thở ấm áp lên vành tai nho nhỏ của Tuyết nhi: “Ngươi — có phải thích ta không?”
“Không phải, ta……” Mặc dù Tuyết nhi cắn môi phủ nhận nhưng thanh âm run run cùng thần thái sợ sệt lại bán đứng nội tâm nàng. Tuyết nhi dùng sức cúi đầu, vẫn không dám nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ như yêu cơ của Tử Phong Ngưng. Ngay lúc Tuyết nhi hết sức thoải mái và hạnh phúc, một câu của Tử Phong Ngưng lại xé rách trái tim căng tràn của nàng.
“Ha ha, có phải hồ ly tinh đều dễ dàng động tâm như vậy không, quả nhiên là kết quả của sự dâm tà mà –”
Tử Phong Ngưng cười lạnh, phát tiết hết mọi bất mãn cùng oán hận với Hồ Mộ Y lên Tuyết nhi. Tuyết nhi siết chặt tay, cúi đầu, dùng sức cắn môi dưới, nước mắt đảo quanh hốc mắt, cũng không dám nói nhiều một câu. Mái tóc đen nhánh của Tuyết nhi lướt qua trán, thân mình gầy yếu nhẹ nhàng run rẩy, cả người lại càng có vẻ yếu đuối.
Tử Phong Ngưng không chút thương tiếc, đẩy Tuyết nhi ra, đứng dậy đi tới phòng ngủ, chỉ bỏ lại một làn hương thơm ngát.
Tuyết nhi run run nhìn hướng Tử Phong Ngưng ly khai, không nói một lời rút chân lên, cuộn mình thành một đoàn trên sô pha.
***
Cuối tuần thứ tư, trước cửa động Hồ Liên, Lôi Thiên Thụ và Vị Ương túm áo Lãnh Y khóc sướt mướt.
“Y Y, em nhất định phải thường xuyên trở lại thăm chúng ta –”
“Y Y, xuống núi rồi nhất định phải chăm sóc bản thân thực tốt đó, nếu Hồng nhi dám bắt nạt em, cứ gọi một cú, tôi sẽ phóng sét đánh nàng!”
“……”
Hồ Mộ Y buồn bực đứng một bên, không ngừng nháy nháy mắt với hai người đang khóc lóc kia, cũng túm túm tay áo mình, ý bảo mình cũng có thể bị giữ lại một phen. Rốt cục dưới sự cố gắng không ngừng của Hồ Mộ Y, Thiên Thụ lấy khăn tay lau mũi xong phát hiện ra nàng, còn thực nể tình, quay đầu lại không quên dặn: “Hồng nhi, thực vất vả mới có thể lấy thân phận hợp pháp đi xuống núi, chơi nhiều chút đi, thuận tiện quản lý cho tốt Hồ thị, để đại tỷ và nhị tỷ ngươi có thể giảm bớt được gánh nặng, cũng đỡ khiến ta và Ương tử lo lắng. Tốt nhất trụ được tầm một hai năm rồi hẵn trở về.”
Vị Ương nghe xong Thiên Thụ nói, lau nước mắt trên mặt rồi cũng không quên dặn dò: “Hồng nhi, tuy thực luyến tiếc ngươi, nhưng mà con người lớn lên chung quy đều phải ra ngoài xông pha. Chúng ta đều rất yên tâm về ngươi, cứ yên tâm đi đi. Chờ đánh chiếm được một phiến thiên địa rồi hẵn trở về, trăm ngàn lần không cần nhớ ta!”
“……”
Kế tiếp, Hồ Liễu, Hồ Linh, mỗ mỗ, Đào gia gia lần lượt ôm Y Lãnh Y, mà nói với Hồ Mộ Y lại đều là khiển trách và cảnh cáo, khiến trái tim nho nhỏ của nàng bị mất cân bằng nghiêm trọng, trợn mắt lườm mấy người một cái, tự mình chui lên xe chờ Y Lãnh Y. Hừ, nhắm mắt làm ngơ! Ngồi trên xe việt dã, Y Lãnh Y còn không ngừng cười khẽ nhớ lại những lời Vị Ương và Thiên Thụ vừa nói, hai người kia thực đáng yêu chết mất, lúc quay đầu nhìn Hồ Mộ Y vẻ mặt âm trầm liền cười lên tiếng: “Được rồi, Mộ Mộ, Thiên Thụ và Ương tử quen đùa giỡn với chị mà, không phải thực sự muốn chị đi.”
Hồ Mộ Y hừ một tiếng, không nhìn tới Y Lãnh Y: “Tôi đâu thèm hai đứa đó, Ương tử hy vọng tôi đi là bởi như thế sẽ không có người tranh cướp thức ăn cùng, mà Thiên Thụ hy vọng tôi đi là bởi sẽ không có ai tranh đoạt nhị tỷ với nàng. Hai kẻ đó là đồ động vật háo sắc, tôi cũng lười quan tâm.”
Y Lãnh Y mím môi cười khẽ, cùng với âm nhạc trên xe, tâm tình cũng thoải mái hẳn lên. Hồ Mộ Y cũng dần dần không giả bộ nổi nữa, như có như không lẩm nhẩm theo bài hát, niềm hạnh phúc nhàn nhạt tràn ngập trong không gian nho nhỏ, vốn đường đi xóc nảy nửa ngày, trong mắt hai người lại có điểm ngọt ngào khác.
Rất nhanh tới nơi, chạy tới nhà Y Lãnh Y, đỗ xe cẩn thận. Hồ Mộ Y cởi dây an toàn cho Y Lãnh Y, do dự nhìn nàng. Y Lãnh Y quay đầu, ngọt ngào nhìn Hồ Mộ Y, cười khẽ: “Mộ Mộ, em biết chị nghĩ gì.”
Nói xong, Y Lãnh Y liền nắm tay Hồ Mộ Y chậm rãi đặt lên ngực mình. Xúc giác mềm mại khiến Hồ Mộ Y đỏ mặt, không tự giác muốn xoè tay ra nhẹ nhàng cảm giác một chút, lại bị ánh mắt giận dữ của Y Lãnh Y doạ không dám. Chậm rãi, ánh mắt Y Lãnh Y dần trở nên nhu hoà, nhìn Hồ Mộ Y thật sâu: “Mộ mộ, em muốn chị tự mình cảm thụ, cảm thụ trái tim của em. Nơi này, trừ chị ra cũng không có ai khác.”
Hồ Mộ Y khó nén được kích động trong lòng, mà dáng vẻ nũng nịu vô cùng ngượng ngùng đáng yêu của cô gái bé nhỏ trước mắt lại khơi dậy dục vọng chiếm hữu mãnh liệt. Hồ Mộ Y đứng dậy, nhanh chóng trèo qua chỗ ghế phụ, nhào lên người Y Lãnh Y, áp mạnh nàng lên ghế. Đối với hành động thô lỗ này, Y Lãnh Y chỉ ôn nhu sủng nịnh cười, mặc cho nàng làm xằng làm bậy. Thế này không thể nghi ngờ là làm tăng trưởng khí diễm kiêu ngạo của Hồ Mộ Y. Hồ Mộ Y như nổi điên hôn lên thân mình thơm tho mềm mại phía dưới, từ trên trán xuống xương quai xanh, tinh tế hôn môi, lưu lại dấu hiệu của mình trên người nàng, tuyên bố quyền sở hữu của mình. Y Y, tôi yêu em, thực sự quá yêu……
Lúc hai tay Hồ Mộ Y cách lớp quần áo nhẹ nhàng xoa xắn nơi đầy đặn kia, tiếng rên rỉ dễ nghe của Y Lãnh Y rốt cục tràn ra khỏi miệng, mà người dưới thân cũng bởi vì hành động lớn mật của nàng mà phục hồi tinh thần, nhẹ nhàng đẩy nàng ra, thở dốc từng hơi: “Mộ Mộ, đừng –”
“Tôi muốn –” Hồ Mộ Y liếm môi, dục cầu bất mãn nhìn Y Lãnh Y.
Y Lãnh Y khuôn mặt ửng hồng, cắn môi thẹn thùng nhìn nàng, thật lâu sau nàng thốt ra hai chữ khiến tế bào toàn thân Hồ Mộ Y đều rơi vào trạng thái hưng phấn: “Về nhà.”
Hồ Mộ Y cười to, mắt loé lên vẻ sắc lang: “Được, về nhà rồi làm! Ah ah –”
Lời này vừa nói ra, bên hông tức thì bị nắm tay nhỏ bé của người nào đó dùng sức nhéo xoay mấy vòng. Hồ Mộ Y đau đến hít sâu một hơi, quay đầu nhìn vẻ mặt dữ tợn của Y Lãnh Y, chống lại đôi con ngươi ẩn ẩn tức giận của nàng, lại không dám nhiều lời, đành phải đem lời vừa thốt ra nuốt trở lại bụng, mà lòng đã sớm nghĩ những thứ tà ác. Hừ hừ, dĩ nhiên lại dám nhéo tôi, lát nữa lên giường tôi sẽ cho em biết kết cục khi dám nhéo bản hồ tiên!
Ai ngờ chân Hồ Mộ Y vừa chạm đất, một đoàn bóng đen liền bao trùm lấy nàng, khiến nàng kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy Tử Phong Ngưng vẻ mặt mây đen u ám, hai mắt bốc hoả nhìn mình, mà ở bên cạnh đó lại có một cô gái xinh đẹp có vẻ nhu nhược đang đứng, nhìn chằm chằm Y Lãnh Y. Ngửi được hương khí khác loại trên người cô gái áo trắng, lòng Hồ Mộ Y trầm xuống, nắm tay dần siết chặt, lại vẫn quay đầu, nhìn Y Lãnh Y bên cạnh.
Danh sách chương