Ta không mở mắt cũng có thể ngửi thấy mùi máu tươi. Tửu lâu hỗn loạn vừa rồi nay lại yên tĩnh lạ thường. Ta vừa quay đầu nhìn, phát hiện trong tửu lâu quả nhiên là một đống hỗn độn, bàn ghế ngã đầy, khay đĩa vỡ đầy đất, mà ở đây ngoại trừ thích khách, ám vệ, Tần Liễm và ta ra thì không còn ai. Nếu ta là ông chủ tửu lâu này, đại khái là cũng khóc rồi.
Mặt đất phần nhiều là thi thể thích khách nằm lê lết, ngoài ra còn có một tên còn sống sót dưới lưỡi đao ám vệ. Nhưng mà cái tên này tuy sống sót nhưng cũng không hẳn nguyên vẹn, trên mặt máu tươi đầm đìa, máu thịt khắp người lẫn lộn, thật sự có phần vô cùng thê thảm.
Ta lại nhìn quanh một vòng, mới phát hiện người đang đứng ở đây ngoại trừ Tần Liễm và ta ra, ai nấy trên người đều dính vết máu hoặc nhiều hoặc ít. Vì thế ta thật hoài nghi Tần Liễm và ám vệ có phải phân công như vầy hay không: Tần Liễm phụ trách dùng chiết phiến đánh thích khách bất tỉnh như xào dưa chuột, ám vệ thì phụ trách cắt cổ như bổ dưa hấu.
Tình hình thật sự quá thảm thiết, ta lấy hai tay che mắt không đành lòng nhìn nữa. Tiếp tục cảm thấy Tần Liễm thu lại cái tay vòng qua giữa lưng ta, sau đó là tiếng bước chân sột soạt rời đi. Ta mở đầu ngón tay ra một khe hở, ánh sáng xuyên vào mắt ta, ta nhìn thấy Tần Liễm đang dừng lại trước mặt thích khách kia, hỏi: “Là ai sai khiến?”
Trong mắt thích khách đầy oán độc, điều này thật có thể lý giải. Không ai có thể vào lúc đồng nghiệp bị chém chết còn mình bị bắt sống mà vẫn có tâm tình tốt. Y ra sức tránh né, muốn thoát khỏi lưỡi đao ám vệ kề ngang trên cổ y, muốn liều đánh một trận với Tần Liễm đứng trước mặt không xa đến một thước, nhưng mà chung quy vẫn không thể thành công, cuối cùng vẫn chỉ có thể oán hận trừng hắn.
Tần Liễm đứng tại chỗ cười khẽ: “Không nói cũng không sao. Ta vốn còn đang buồn phiền, bây giờ thật nên cám ơn quốc vương Mục quốc, giữa ban ngày ban mặt lại có gan ám sát Thái tử Nam triều, tội danh này đủ để xuất binh.”
Cho nên nói, cái tên Tần Liễm này thật sự rất đáng ghét. Không biết thấy được rồi thì thu tay, còn muốn được đằng chân lân đằng đầu. Thích khách kia hiển nhiên bị hắn kích động, đồng tử bỗng dưng trợn to, lại muốn liều mạng với Tần Liễm.
Chỉ có điều y tất nhiên lại thất bại. Lại nhanh chóng bị ám vệ đá một cước, cằm đập xuống đất, chảy máu càng ghê hơn.
Ta từng nghe Tô Khải nói, thân là một thích khách đạt tiêu chuẩn, nếu bất hạnh bị bắt sống, vậy chuyện hắn nên làm nhất hẳn là như chim sẻ bị bắt được lao đầu vào tường dứt khoát mà chết. Ta dựa theo ánh mắt và nét mặt của thích khách để phán đoán, y hẳn là một thích khách đạt tiêu chuẩn. Mà y cũng nhanh chóng nghiệm chứng ý nghĩ của ta, rốt cuộc y nhận mệnh, hơn nữa còn thay đổi suy nghĩ, thẳng lưng, dùng tốc độ sét đánh không kịp tiến tới mép đao bên cạnh, hai mắt nhắm lại dự định cắt cổ tự sát, chỉ là… lần nữa lại không thành công.
Ám vệ phía sau sung sướng bổ một đao vào gáy y, vì thế y thoải mái mà hôn mê bất tỉnh.
Chúng ta rốt cuộc cũng rời khỏi tửu lâu hồi cung. Tần Liễm ở trong xe ngựa khôi phục bộ dáng chợp mắt. Ta lại bị bắt ngồi trên đùi hắn, một cái tay của hắn ôm chặt eo ta, một cái khác gập khuỷu tay lại chống trán, lông mi dài từng sợi vểnh lên không động, tư thái biếng nhác thả lỏng, dường như màn ám sát vừa rồi kia sớm đã như mây trôi đi xa.
Ta rất cẩn thận nhìn cái tay kia của hắn. Cổ tay gầy, ngón tay thon dài, lúc này đang dùng ngón trỏ ngón giữa chống đỡ thái dương, ngón áp út ngón út gập lại một cách lười biếng. Khách quan mà nói, thật sự là một đôi tay rất duyên dáng.
Nhưng ngoại trừ đẹp đẽ ra, ta thật sự không có cách nào liên hệ nó với sức mạnh và tốc độ. Ta có thể tưởng tượng bộ dáng Tần Liễm khẽ nhếch miệng cười chậm rãi đong đưa chiết phiến, cũng có thể tưởng tượng bộ dáng hắn thu chuôi quạt lại gõ lên đầu ta, nhưng không thể nào tưởng tượng bộ dáng hắn dùng một cây chiết phiến chủ trì việc chém giết.
Nhưng mà dựa theo định luật thoại bản, nếu Tần Liễm thân là công tử có phẩm chất có diện mạo lại nổi danh tác phong nhanh nhẹn, như vậy bất luận hắn làm cái gì đều phóng khoáng và ngoạn mục, càng không nói đến chuyện dùng chiết phiến trừng trị thích khách, vừa nghĩ đã cảm thấy ưu nhã và thoát tục. Cho nên biểu hiện hắn lúc đó nhất định là không có chỗ hở, nhất định là sắc mặt ung dung bình tĩnh, không biểu đạt thì thôi, một khi đã biểu hiện thì kinh người, ra tay tất sẽ thấy máu, thấy máu tất sẽ thấy thi thể.
Chỉ là cuối cùng ta vẫn không có duyên nhìn thấy, cho nên càng nghĩ thì càng cảm thấy tiếc nuối. Ta nhìn tay của hắn, lại nhìn tay ta, bỗng nhiên tay ta bị nắm chặt, lòng bàn tay còn bị nhéo một cái, vừa ngẩng đầu lên thì Tần Liễm đã mở mắt ra, khôi phục lại bộ dáng như cười như không bình thường.
Hắn tỉnh lại thì không có chuyện tốt lành gì, bắt đầu vân vê nhào nặn tay ta như bột nhão, ta hít một hơi, nhịn xuống suy nghĩ muốn nổi cáu, nói: “Vừa rồi những thích khách kia…”
“Hử?”
“Những thích khách kia thật sự là quốc vương Mục quốc phái tới sao?”
Tần Liễm thờ ơ: “Không sai.”
Ta yếu ớt nói: “Nhưng mà kẻ thù chàng nhiều như vậy, sao đã khẳng định…” Tần Liễm nâng mí mắt lạnh nhạt liếc mắt nhìn ta, ta lập tức sửa miệng, “Được rồi, vậy sao chàng biết hôm nay sẽ có người mai phục trong tửu lâu muốn giết chàng?”
Tần Liễm buồn cười nhìn ta: “Thì ta biết.”
Hắn rõ ràng không chịu trả lời trực tiếp, ta vứt bỏ ham muốn tiếp tục hỏi thăm, xoay người vén rèm xe ngựa, bị hắn kéo trở lại, nói: “Lập tức tới ngay cửa cung.”
Tiếng của hắn vừa vang lên thì hơn mười tiếng vó ngựa nổi dậy, tiếp theo quả nhiên cách rèm xe truyền đến tiếng cửa cung cót két mở ra. Tần Liễm dùng sức véo lòng bàn tay ta, ta “á” một tiếng, quay đầu tức giận nhìn hắn, hắn không nhanh không chậm nói: “Công chúa điện hạ muốn biết nội tình?”
Ta cũng không nhanh không chậm nói: “Công chúa điện hạ không muốn biết nội tình, Công chúa điện hạ chính là muốn biết Thái tử điện hạ biết rất rõ chỗ đó có thích khách, vì sao còn nhất định phải kéo Công chúa điện hạ một chút võ công cũng không biết theo làm con ghẻ.”
Tần Liễm tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Công chúa điện hạ nói quá lời rồi. Công chúa điện hạ bây giờ không phải rất tốt sao?”
Ta nén một hơi trong ngực, không thể bị bẽ mặt. Ta nặng nề “hừ” một tiếng, nghểnh cổ ngửa đầu nhìn trần xe, bị Tần Liễm bưng mặt kéo trở về.
Ta tiếp tục tức giận nhìn hắn, không ngờ Tần Liễm bắt đầu cởi nút thắt trên cổ áo ta, ngón tay hắn thật khéo léo, trong thời gian ta mở to mắt hắn cũng đã mở được hai nút, ta nhất thời lắp bắp nói: “Chàng, chàng muốn làm gì…”
Tần Liễm liếc ta, kề sát lại, khóe môi như cười như không nói: “Nàng nói xem ta muốn làm cái gì?”
Ta liều mạng ngửa ra sau: “Này, đây là xe ngựa…”
Tần Liễm bỗng nhiên không biết lấy từ đâu ra một khối gì đó nhỏ như đồng tiền, mở ra trong lòng bàn tay, nhưng không đợi ta thấy rõ thì đã thu trở lại, sau đó hắn bỗng nhiên buông lỏng tay đặt sau lưng ta, ta mất thăng bằng, sợ tới mức lập tức ôm lấy cổ hắn, rồi lại nhanh chóng nghe thấy tiếng cười rầu rĩ.
Ta thấy hoa mắt, lập tức cảm thấy cổ bị lạnh, ta lập tức cúi đầu, lôi thứ Tần Liễm nhét vào trên cổ ta ra. Là một khối ngọc phỉ thúy, nửa trong suốt, màu xanh biếc tươi đẹp lại ôn hòa, hoa văn lưu vân bách phúc (1), khảm hoa sen bạc chính giữa, chỉ nhìn cũng khiến cho người ta rất muốn đưa tay sờ.
(1) lưu vân bách phúc: một kiểu hoa văn, ý nghĩa trăm phúc liên tục không ngừng như mây trôi
Tần Liễm một tay đỡ trán nhìn ta, đôi mắt hơi cong: “Cũng không tệ lắm.” Dứt lời lại nghiêng người lại đây giúp ta cài lên nút thắt, lại nói, “Không cho tháo xuống.”
Động tác này hắn làm như nước chảy mây trôi, tự nhiên như trống ngực và hô hấp. Ta trề môi, hắn nhìn ta nói: “Muốn nói cái gì?”
Ta cũng không biết ta muốn nói cái gì. Chỉ là bản năng cảm thấy nếu người xưa có nói “Có qua có lại mới toại lòng nhau”, vậy ta lúc này cũng nên tỏ vẻ một chút. Nhưng khối ngọc này là Tần Liễm đưa cho ta, mà nói về thân phận Tần Liễm là phu quân của ta, vậy thì không giống như bằng hữu tặng quà cho nhau hoặc là Phụ hoàng ban thưởng, cho nên có qua có lại thế nào lại thành một chuyện khó. Tuy rằng người xưa lại có câu “Mộc đào người tặng ném sang, quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người”, nhưng mà sau đó còn có hai câu khác, “Phải đâu báo đáp vậy thôi, để cùng tốt đẹp đời đời kết giao”. (2)
(2) 4 câu thơ này là bài “Cây đậu mộc 2” của Khổng Tử, Tạ Quang Phát dịch. Nghĩa 2 câu đầu là người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát), vậy thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ. 2 câu còn lại ý nói: vốn chẳng phải là để báo đáp, mà là để giao hảo với nhau lâu dài.
Nhưng mà ta và Tần Liễm trước mắt hẳn chỉ có thể gọi là “Phải đâu báo đáp vậy thôi, để cùng tốt đẹp đời đời kết giao”. Xét về điểm này, ta vẫn không thể áp dụng câu nói của người xưa, vì thế không thể không tiếp tục dùng mấy lời liên quan đến “nam, nữ, lễ vật” mà ta đã từng học trong bộ sách thoại bản, thậm chí là lễ nghi hoàng thất, nhưng mà ta vơ vét hồi lâu, kết quả vẫn không có.
Cho nên chỉ từ điểm này cũng có thể thấy được, học vẹt thật sự là một chuyện không có tiền đồ.
Tần Liễm còn đang chờ ta trả lời, ta liếc mắt nhìn hắn, đành phải thành thật nói: “Xin lỗi, ta không nghĩ ra cần phải đưa chàng thứ gì.”
Ta thật sự không có cách nào hình dung biểu cảm trên mặt hắn, thoạt nhìn như là đang nhịn cười, hoặc như là đang nghiến răng nghiến lợi, hoặc như là đang bất đắc dĩ. Nhưng ta cảm thấy đại khái là ánh mắt của ta có vấn đề, bởi vì ba loại biểu cảm này bất cứ loại nào xuất hiện trên mặt Tần Liễm đều xem như kỳ tích. Vẻ mặt Tần Liễm bình thường là một khối băng ba thước, rất ít khả năng khóe miệng cong lên thật sự cười một cái, càng sẽ không nhịn cười; hắn lại là quý công tử đương thời nổi danh phong độ nhẹ nhàng, thân là người rũ mắt nhíu mày đang lúc mỉm cười với cô gái Nam triều này lại say đắm cô gái Nam triều khác, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện nghiến răng nghiến lợi mất thân phận như vậy; hơn nữa Tần Liễm luôn biết lấy đức thu phục lòng người cũng biết lấy mẫu mực răn đe người khác, ngoài mặt chuyện trò vui vẻ nhã nhặn nhưng âm thầm nham hiểm giả dối thủ đoạn đa đoan là chuyện hắn am hiểu nhất, cho nên không có khả năng nhất chính là nét mặt bất đắc dĩ.
Hắn cúi đầu nhìn ta một lúc lâu, sau đó than thở như có như không: “Nàng thật ra rất thành thật… Mà thôi.”
Ngày thứ ba, Tần Liễm xuất chinh. Thánh thượng và Hoàng Hậu đích thân tiễn đưa.
Ta cũng đứng trên tường thành nhìn hắn. Tần Liễm mặc áo giáp cưỡi trên lưng ngựa cao cao, bàn tay cầm quạt thành thục ngày xưa lúc này đang buông lỏng cầm dây cương, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ giương tay lên, những thanh đao một khắc trước còn bày trên mặt đất đã được binh sĩ đều nhịp nắm ở trong tay.
Tần Liễm hôm nay khác một trời một vực so với trước kia, mà trước sau như một không đổi là sự ung dung bình tĩnh của hắn.
Về mặt lý thuyết, đây sẽ không là một trận chiến gian khổ. Binh lính Nam triều áp sát, Mục quốc trở thành vật trong túi chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn. Nhưng mà vào lúc này ta vẫn có thể nhìn thấy trong mắt Hoàng hậu mơ hồ rơi lệ.
Ta nghĩ ta lờ mờ có thể biết rõ đó là bởi vì cái gì. Địa thế Mục quốc dễ thủ khó công, núi gập ghềnh, đối với thói quen đường thủy của người Nam triều mà nói, đây thật sự không hẳn là một chuyện đáng để vui mừng. Hơn nữa nếu ta nhớ không lầm, đại khái đây là lần đầu tiên Tần Liễm lãnh binh vùng núi.
Nhưng mà đêm qua Tần Liễm nói cho ta biết, hắn sẽ trở về nội trong hai mươi ngày.
Phụ hoàng từng đánh giá Tần Liễm, nói hắn là người có mục tiêu rõ ràng ý chí kiên định đầu óc tỉnh táo tư tưởng nhìn xa trông rộng, cũng là người bất luận làm cái gì đều có thể làm ra chuyện gió nổi nước lên. Sinh là Thái tử, là may mắn của hắn, đại khái coi như là may mắn của triều đình. Mà nếu ý trời không phải như thế, nếu Tần Liễm sinh làm ngoại thích, vậy Nam triều đại loạn cũng không phải là không có khả năng.
Phụ hoàng nhìn người hiếm có sai. Như vậy nếu Tần Liễm nói trong vòng hai mươi ngày sẽ trở về, vậy thì nhất định có thể tin tưởng hắn sẽ trở về nội trong hai mươi ngày.
Đêm trước khi Tần Liễm xuất chinh, hắn ôm ta từ phía sau, ngón tay vuốt ve làn da ta từng tấc, thấy chỗ nhiều thịt thì sẽ dừng lại vân vê khều khều, ta muốn tránh, ngược lại càng kề sát vào trong ngực hắn; mà hơi thở của hắn phất qua sau gáy ta, ấm áp mà đều đặn, mặc dù ta vô cùng buồn ngủ, nhưng đây hết thảy đều khiến ta ngủ không yên.
Ta không ngừng kêu khổ trong lòng, nhưng không dám phản kháng, bởi vì đây rõ ràng là trừng phạt trá hình. Cũng là bởi vì trước khi ngủ hắn nhiều chuyện hỏi một câu “Ta đi Mục quốc nàng có nhớ ta không”, mà ta cùng lắm chỉ trả lời một câu “Hẳn là không”, vì thế Tần Liễm lại bắt đầu giày vò ta cả một buổi tối.
Tới lúc trời gần sáng, hắn sắp xuất chinh, mà ta đã mệt đến mức mí mắt cũng mở không ra, ta bắt lấy tay của hắn yếu ớt nói: “Thái tử điện hạ…”
Tần Liễm lười biếng đáp lại: “Hử?”
Ta trở mình, cố gắng mở to mắt, rất thành khẩn nhìn hắn, rất thành khẩn nói với hắn: “Lần này chàng đi Mục quốc, ta sẽ nhớ chàng, ta nhất định sẽ nhớ chàng. Ta nói được thì làm được.”
Đôi mắt Tần Liễm một đêm không ngủ vẫn trầm tĩnh như trước, lúc này một tay đỡ trán, ngón tay quấn lấy tóc ta, thờ ơ nói: “Vậy nàng định nhớ ta như thế nào?”
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta sẽ ngày đêm cầu nguyện với Phật tổ, khẩn cầu chàng sớm ngày bình an trở về.”
Tần Liễm cười một tiếng: “Chớ nói Phật tổ với ta, ta không tin. Đổi cái khác.”
Ta lại suy nghĩ, nói: “Phu quân xuất chinh, thê tử ở nhà nếu nhớ thì nên thắp hương bái Phật mỗi ngày trông chồng về, trong thoại bản chính là nói như vậy mà. À đúng rồi, còn có một loại, chính là mỗi ngày lấy kim thêu thùa, đáng tiếc ta sẽ không thêu thùa, không thể nào có cẩm bào cho chàng. Vậy thì không còn cách nào.”
Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, hơi kinh ngạc: “Nàng sẽ không thêu thùa?”
“Không thêu thùa lại không phạm vào thấp xuất (3), cũng không có gì đáng ngại mà…” Ta hùng hồn nói, “Chuyện này nói ra thì dài. Ta cảm thấy chúng ta vẫn cứ bỏ qua đi thôi.”
(3) thấp xuất: chỉ 7 lí do bỏ vợ của thời phong kiến
Tần Liễm nhìn ta không lên tiếng, ta không ngừng cố gắng: “Ai nha, chàng nghe bên ngoài có gà trống đang gáy, chàng phải rời giường.”
Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, nói: “Trong cung không có nuôi gà.”
Ta: “…”
Ta vốn tưởng rằng đề tài này thảo luận hết đêm đó thì thôi, nhưng ta không ngờ Tần Liễm lại bám riết không tha như thế, ngày thứ hai hắn xuất chinh ta liền nhận được một con bồ câu đưa thư, chỗ mắt cá chân cột lấy thư Tần Liễm gửi, mở ra là chữ viết chín chắn xinh đẹp, thư chỉ le que mấy chữ, toàn bộ chỉ để dặn ta sao chép Tứ thư Ngũ kinh cho tốt, để biểu đạt sự thương nhớ ta đã hứa hẹn với hắn.
Ta không thể nào tưởng tượng sao chép Tứ thư Ngũ kinh và thương nhớ Tần Liễm có liên quan gì, suy nghĩ hồi lâu chỉ nghĩ ra chỗ giống nhau duy nhất chính là, đây đều là hai chuyện ta không muốn làm. Hơn nữa ta cảm thấy rất kỳ quái, tấu chương Tần Liễm ngoài ngàn dặm trình cho Thánh thượng đều là khoái mã phi tám trăm dặm khẩn cấp, vì sao hắn không thể giao thư viết cho ta cho trạm dịch, cứ khăng khăng dùng đường hàng không cho bồ câu đưa.
Hơn nữa ta vẫn cảm thấy bồ câu đưa thư là một giống loài thật thần kỳ, vì thế lúc ta nhấc bút trả lời thì không hề đề cập tới Tứ thư Ngũ kinh, mà đầy trang đều đủ loại nghi vấn về bồ câu đưa thư: Con bồ câu đưa thư này bay lâu như vậy có cảm thấy đói không? Làm sao nó biết phải bay đi đâu? Nếu chàng che mặt hóa trang nó cũng có thể giống như chó nhận ra chàng từ trong đám người rồi sau đó giao thư cho chàng sao? …
Mấy thứ như thế viết đầy một trang, sau khi ta ủy thác bồ câu đưa thư đi, Tần Liễm đại khái bị hành động của ta chọc giận, liên tục năm ngày đều không đưa thư trở về.
Mặt đất phần nhiều là thi thể thích khách nằm lê lết, ngoài ra còn có một tên còn sống sót dưới lưỡi đao ám vệ. Nhưng mà cái tên này tuy sống sót nhưng cũng không hẳn nguyên vẹn, trên mặt máu tươi đầm đìa, máu thịt khắp người lẫn lộn, thật sự có phần vô cùng thê thảm.
Ta lại nhìn quanh một vòng, mới phát hiện người đang đứng ở đây ngoại trừ Tần Liễm và ta ra, ai nấy trên người đều dính vết máu hoặc nhiều hoặc ít. Vì thế ta thật hoài nghi Tần Liễm và ám vệ có phải phân công như vầy hay không: Tần Liễm phụ trách dùng chiết phiến đánh thích khách bất tỉnh như xào dưa chuột, ám vệ thì phụ trách cắt cổ như bổ dưa hấu.
Tình hình thật sự quá thảm thiết, ta lấy hai tay che mắt không đành lòng nhìn nữa. Tiếp tục cảm thấy Tần Liễm thu lại cái tay vòng qua giữa lưng ta, sau đó là tiếng bước chân sột soạt rời đi. Ta mở đầu ngón tay ra một khe hở, ánh sáng xuyên vào mắt ta, ta nhìn thấy Tần Liễm đang dừng lại trước mặt thích khách kia, hỏi: “Là ai sai khiến?”
Trong mắt thích khách đầy oán độc, điều này thật có thể lý giải. Không ai có thể vào lúc đồng nghiệp bị chém chết còn mình bị bắt sống mà vẫn có tâm tình tốt. Y ra sức tránh né, muốn thoát khỏi lưỡi đao ám vệ kề ngang trên cổ y, muốn liều đánh một trận với Tần Liễm đứng trước mặt không xa đến một thước, nhưng mà chung quy vẫn không thể thành công, cuối cùng vẫn chỉ có thể oán hận trừng hắn.
Tần Liễm đứng tại chỗ cười khẽ: “Không nói cũng không sao. Ta vốn còn đang buồn phiền, bây giờ thật nên cám ơn quốc vương Mục quốc, giữa ban ngày ban mặt lại có gan ám sát Thái tử Nam triều, tội danh này đủ để xuất binh.”
Cho nên nói, cái tên Tần Liễm này thật sự rất đáng ghét. Không biết thấy được rồi thì thu tay, còn muốn được đằng chân lân đằng đầu. Thích khách kia hiển nhiên bị hắn kích động, đồng tử bỗng dưng trợn to, lại muốn liều mạng với Tần Liễm.
Chỉ có điều y tất nhiên lại thất bại. Lại nhanh chóng bị ám vệ đá một cước, cằm đập xuống đất, chảy máu càng ghê hơn.
Ta từng nghe Tô Khải nói, thân là một thích khách đạt tiêu chuẩn, nếu bất hạnh bị bắt sống, vậy chuyện hắn nên làm nhất hẳn là như chim sẻ bị bắt được lao đầu vào tường dứt khoát mà chết. Ta dựa theo ánh mắt và nét mặt của thích khách để phán đoán, y hẳn là một thích khách đạt tiêu chuẩn. Mà y cũng nhanh chóng nghiệm chứng ý nghĩ của ta, rốt cuộc y nhận mệnh, hơn nữa còn thay đổi suy nghĩ, thẳng lưng, dùng tốc độ sét đánh không kịp tiến tới mép đao bên cạnh, hai mắt nhắm lại dự định cắt cổ tự sát, chỉ là… lần nữa lại không thành công.
Ám vệ phía sau sung sướng bổ một đao vào gáy y, vì thế y thoải mái mà hôn mê bất tỉnh.
Chúng ta rốt cuộc cũng rời khỏi tửu lâu hồi cung. Tần Liễm ở trong xe ngựa khôi phục bộ dáng chợp mắt. Ta lại bị bắt ngồi trên đùi hắn, một cái tay của hắn ôm chặt eo ta, một cái khác gập khuỷu tay lại chống trán, lông mi dài từng sợi vểnh lên không động, tư thái biếng nhác thả lỏng, dường như màn ám sát vừa rồi kia sớm đã như mây trôi đi xa.
Ta rất cẩn thận nhìn cái tay kia của hắn. Cổ tay gầy, ngón tay thon dài, lúc này đang dùng ngón trỏ ngón giữa chống đỡ thái dương, ngón áp út ngón út gập lại một cách lười biếng. Khách quan mà nói, thật sự là một đôi tay rất duyên dáng.
Nhưng ngoại trừ đẹp đẽ ra, ta thật sự không có cách nào liên hệ nó với sức mạnh và tốc độ. Ta có thể tưởng tượng bộ dáng Tần Liễm khẽ nhếch miệng cười chậm rãi đong đưa chiết phiến, cũng có thể tưởng tượng bộ dáng hắn thu chuôi quạt lại gõ lên đầu ta, nhưng không thể nào tưởng tượng bộ dáng hắn dùng một cây chiết phiến chủ trì việc chém giết.
Nhưng mà dựa theo định luật thoại bản, nếu Tần Liễm thân là công tử có phẩm chất có diện mạo lại nổi danh tác phong nhanh nhẹn, như vậy bất luận hắn làm cái gì đều phóng khoáng và ngoạn mục, càng không nói đến chuyện dùng chiết phiến trừng trị thích khách, vừa nghĩ đã cảm thấy ưu nhã và thoát tục. Cho nên biểu hiện hắn lúc đó nhất định là không có chỗ hở, nhất định là sắc mặt ung dung bình tĩnh, không biểu đạt thì thôi, một khi đã biểu hiện thì kinh người, ra tay tất sẽ thấy máu, thấy máu tất sẽ thấy thi thể.
Chỉ là cuối cùng ta vẫn không có duyên nhìn thấy, cho nên càng nghĩ thì càng cảm thấy tiếc nuối. Ta nhìn tay của hắn, lại nhìn tay ta, bỗng nhiên tay ta bị nắm chặt, lòng bàn tay còn bị nhéo một cái, vừa ngẩng đầu lên thì Tần Liễm đã mở mắt ra, khôi phục lại bộ dáng như cười như không bình thường.
Hắn tỉnh lại thì không có chuyện tốt lành gì, bắt đầu vân vê nhào nặn tay ta như bột nhão, ta hít một hơi, nhịn xuống suy nghĩ muốn nổi cáu, nói: “Vừa rồi những thích khách kia…”
“Hử?”
“Những thích khách kia thật sự là quốc vương Mục quốc phái tới sao?”
Tần Liễm thờ ơ: “Không sai.”
Ta yếu ớt nói: “Nhưng mà kẻ thù chàng nhiều như vậy, sao đã khẳng định…” Tần Liễm nâng mí mắt lạnh nhạt liếc mắt nhìn ta, ta lập tức sửa miệng, “Được rồi, vậy sao chàng biết hôm nay sẽ có người mai phục trong tửu lâu muốn giết chàng?”
Tần Liễm buồn cười nhìn ta: “Thì ta biết.”
Hắn rõ ràng không chịu trả lời trực tiếp, ta vứt bỏ ham muốn tiếp tục hỏi thăm, xoay người vén rèm xe ngựa, bị hắn kéo trở lại, nói: “Lập tức tới ngay cửa cung.”
Tiếng của hắn vừa vang lên thì hơn mười tiếng vó ngựa nổi dậy, tiếp theo quả nhiên cách rèm xe truyền đến tiếng cửa cung cót két mở ra. Tần Liễm dùng sức véo lòng bàn tay ta, ta “á” một tiếng, quay đầu tức giận nhìn hắn, hắn không nhanh không chậm nói: “Công chúa điện hạ muốn biết nội tình?”
Ta cũng không nhanh không chậm nói: “Công chúa điện hạ không muốn biết nội tình, Công chúa điện hạ chính là muốn biết Thái tử điện hạ biết rất rõ chỗ đó có thích khách, vì sao còn nhất định phải kéo Công chúa điện hạ một chút võ công cũng không biết theo làm con ghẻ.”
Tần Liễm tiếp tục không nhanh không chậm nói: “Công chúa điện hạ nói quá lời rồi. Công chúa điện hạ bây giờ không phải rất tốt sao?”
Ta nén một hơi trong ngực, không thể bị bẽ mặt. Ta nặng nề “hừ” một tiếng, nghểnh cổ ngửa đầu nhìn trần xe, bị Tần Liễm bưng mặt kéo trở về.
Ta tiếp tục tức giận nhìn hắn, không ngờ Tần Liễm bắt đầu cởi nút thắt trên cổ áo ta, ngón tay hắn thật khéo léo, trong thời gian ta mở to mắt hắn cũng đã mở được hai nút, ta nhất thời lắp bắp nói: “Chàng, chàng muốn làm gì…”
Tần Liễm liếc ta, kề sát lại, khóe môi như cười như không nói: “Nàng nói xem ta muốn làm cái gì?”
Ta liều mạng ngửa ra sau: “Này, đây là xe ngựa…”
Tần Liễm bỗng nhiên không biết lấy từ đâu ra một khối gì đó nhỏ như đồng tiền, mở ra trong lòng bàn tay, nhưng không đợi ta thấy rõ thì đã thu trở lại, sau đó hắn bỗng nhiên buông lỏng tay đặt sau lưng ta, ta mất thăng bằng, sợ tới mức lập tức ôm lấy cổ hắn, rồi lại nhanh chóng nghe thấy tiếng cười rầu rĩ.
Ta thấy hoa mắt, lập tức cảm thấy cổ bị lạnh, ta lập tức cúi đầu, lôi thứ Tần Liễm nhét vào trên cổ ta ra. Là một khối ngọc phỉ thúy, nửa trong suốt, màu xanh biếc tươi đẹp lại ôn hòa, hoa văn lưu vân bách phúc (1), khảm hoa sen bạc chính giữa, chỉ nhìn cũng khiến cho người ta rất muốn đưa tay sờ.
(1) lưu vân bách phúc: một kiểu hoa văn, ý nghĩa trăm phúc liên tục không ngừng như mây trôi
Tần Liễm một tay đỡ trán nhìn ta, đôi mắt hơi cong: “Cũng không tệ lắm.” Dứt lời lại nghiêng người lại đây giúp ta cài lên nút thắt, lại nói, “Không cho tháo xuống.”
Động tác này hắn làm như nước chảy mây trôi, tự nhiên như trống ngực và hô hấp. Ta trề môi, hắn nhìn ta nói: “Muốn nói cái gì?”
Ta cũng không biết ta muốn nói cái gì. Chỉ là bản năng cảm thấy nếu người xưa có nói “Có qua có lại mới toại lòng nhau”, vậy ta lúc này cũng nên tỏ vẻ một chút. Nhưng khối ngọc này là Tần Liễm đưa cho ta, mà nói về thân phận Tần Liễm là phu quân của ta, vậy thì không giống như bằng hữu tặng quà cho nhau hoặc là Phụ hoàng ban thưởng, cho nên có qua có lại thế nào lại thành một chuyện khó. Tuy rằng người xưa lại có câu “Mộc đào người tặng ném sang, quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người”, nhưng mà sau đó còn có hai câu khác, “Phải đâu báo đáp vậy thôi, để cùng tốt đẹp đời đời kết giao”. (2)
(2) 4 câu thơ này là bài “Cây đậu mộc 2” của Khổng Tử, Tạ Quang Phát dịch. Nghĩa 2 câu đầu là người quăng sang tặng ta trái mộc đào (trái nhỏ hơn trái mộc qua, chua và chát), vậy thì ta đáp lại bằng món ngọc dao đẹp đẽ. 2 câu còn lại ý nói: vốn chẳng phải là để báo đáp, mà là để giao hảo với nhau lâu dài.
Nhưng mà ta và Tần Liễm trước mắt hẳn chỉ có thể gọi là “Phải đâu báo đáp vậy thôi, để cùng tốt đẹp đời đời kết giao”. Xét về điểm này, ta vẫn không thể áp dụng câu nói của người xưa, vì thế không thể không tiếp tục dùng mấy lời liên quan đến “nam, nữ, lễ vật” mà ta đã từng học trong bộ sách thoại bản, thậm chí là lễ nghi hoàng thất, nhưng mà ta vơ vét hồi lâu, kết quả vẫn không có.
Cho nên chỉ từ điểm này cũng có thể thấy được, học vẹt thật sự là một chuyện không có tiền đồ.
Tần Liễm còn đang chờ ta trả lời, ta liếc mắt nhìn hắn, đành phải thành thật nói: “Xin lỗi, ta không nghĩ ra cần phải đưa chàng thứ gì.”
Ta thật sự không có cách nào hình dung biểu cảm trên mặt hắn, thoạt nhìn như là đang nhịn cười, hoặc như là đang nghiến răng nghiến lợi, hoặc như là đang bất đắc dĩ. Nhưng ta cảm thấy đại khái là ánh mắt của ta có vấn đề, bởi vì ba loại biểu cảm này bất cứ loại nào xuất hiện trên mặt Tần Liễm đều xem như kỳ tích. Vẻ mặt Tần Liễm bình thường là một khối băng ba thước, rất ít khả năng khóe miệng cong lên thật sự cười một cái, càng sẽ không nhịn cười; hắn lại là quý công tử đương thời nổi danh phong độ nhẹ nhàng, thân là người rũ mắt nhíu mày đang lúc mỉm cười với cô gái Nam triều này lại say đắm cô gái Nam triều khác, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện nghiến răng nghiến lợi mất thân phận như vậy; hơn nữa Tần Liễm luôn biết lấy đức thu phục lòng người cũng biết lấy mẫu mực răn đe người khác, ngoài mặt chuyện trò vui vẻ nhã nhặn nhưng âm thầm nham hiểm giả dối thủ đoạn đa đoan là chuyện hắn am hiểu nhất, cho nên không có khả năng nhất chính là nét mặt bất đắc dĩ.
Hắn cúi đầu nhìn ta một lúc lâu, sau đó than thở như có như không: “Nàng thật ra rất thành thật… Mà thôi.”
Ngày thứ ba, Tần Liễm xuất chinh. Thánh thượng và Hoàng Hậu đích thân tiễn đưa.
Ta cũng đứng trên tường thành nhìn hắn. Tần Liễm mặc áo giáp cưỡi trên lưng ngựa cao cao, bàn tay cầm quạt thành thục ngày xưa lúc này đang buông lỏng cầm dây cương, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ giương tay lên, những thanh đao một khắc trước còn bày trên mặt đất đã được binh sĩ đều nhịp nắm ở trong tay.
Tần Liễm hôm nay khác một trời một vực so với trước kia, mà trước sau như một không đổi là sự ung dung bình tĩnh của hắn.
Về mặt lý thuyết, đây sẽ không là một trận chiến gian khổ. Binh lính Nam triều áp sát, Mục quốc trở thành vật trong túi chỉ là vấn đề thời gian dài hay ngắn. Nhưng mà vào lúc này ta vẫn có thể nhìn thấy trong mắt Hoàng hậu mơ hồ rơi lệ.
Ta nghĩ ta lờ mờ có thể biết rõ đó là bởi vì cái gì. Địa thế Mục quốc dễ thủ khó công, núi gập ghềnh, đối với thói quen đường thủy của người Nam triều mà nói, đây thật sự không hẳn là một chuyện đáng để vui mừng. Hơn nữa nếu ta nhớ không lầm, đại khái đây là lần đầu tiên Tần Liễm lãnh binh vùng núi.
Nhưng mà đêm qua Tần Liễm nói cho ta biết, hắn sẽ trở về nội trong hai mươi ngày.
Phụ hoàng từng đánh giá Tần Liễm, nói hắn là người có mục tiêu rõ ràng ý chí kiên định đầu óc tỉnh táo tư tưởng nhìn xa trông rộng, cũng là người bất luận làm cái gì đều có thể làm ra chuyện gió nổi nước lên. Sinh là Thái tử, là may mắn của hắn, đại khái coi như là may mắn của triều đình. Mà nếu ý trời không phải như thế, nếu Tần Liễm sinh làm ngoại thích, vậy Nam triều đại loạn cũng không phải là không có khả năng.
Phụ hoàng nhìn người hiếm có sai. Như vậy nếu Tần Liễm nói trong vòng hai mươi ngày sẽ trở về, vậy thì nhất định có thể tin tưởng hắn sẽ trở về nội trong hai mươi ngày.
Đêm trước khi Tần Liễm xuất chinh, hắn ôm ta từ phía sau, ngón tay vuốt ve làn da ta từng tấc, thấy chỗ nhiều thịt thì sẽ dừng lại vân vê khều khều, ta muốn tránh, ngược lại càng kề sát vào trong ngực hắn; mà hơi thở của hắn phất qua sau gáy ta, ấm áp mà đều đặn, mặc dù ta vô cùng buồn ngủ, nhưng đây hết thảy đều khiến ta ngủ không yên.
Ta không ngừng kêu khổ trong lòng, nhưng không dám phản kháng, bởi vì đây rõ ràng là trừng phạt trá hình. Cũng là bởi vì trước khi ngủ hắn nhiều chuyện hỏi một câu “Ta đi Mục quốc nàng có nhớ ta không”, mà ta cùng lắm chỉ trả lời một câu “Hẳn là không”, vì thế Tần Liễm lại bắt đầu giày vò ta cả một buổi tối.
Tới lúc trời gần sáng, hắn sắp xuất chinh, mà ta đã mệt đến mức mí mắt cũng mở không ra, ta bắt lấy tay của hắn yếu ớt nói: “Thái tử điện hạ…”
Tần Liễm lười biếng đáp lại: “Hử?”
Ta trở mình, cố gắng mở to mắt, rất thành khẩn nhìn hắn, rất thành khẩn nói với hắn: “Lần này chàng đi Mục quốc, ta sẽ nhớ chàng, ta nhất định sẽ nhớ chàng. Ta nói được thì làm được.”
Đôi mắt Tần Liễm một đêm không ngủ vẫn trầm tĩnh như trước, lúc này một tay đỡ trán, ngón tay quấn lấy tóc ta, thờ ơ nói: “Vậy nàng định nhớ ta như thế nào?”
Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta sẽ ngày đêm cầu nguyện với Phật tổ, khẩn cầu chàng sớm ngày bình an trở về.”
Tần Liễm cười một tiếng: “Chớ nói Phật tổ với ta, ta không tin. Đổi cái khác.”
Ta lại suy nghĩ, nói: “Phu quân xuất chinh, thê tử ở nhà nếu nhớ thì nên thắp hương bái Phật mỗi ngày trông chồng về, trong thoại bản chính là nói như vậy mà. À đúng rồi, còn có một loại, chính là mỗi ngày lấy kim thêu thùa, đáng tiếc ta sẽ không thêu thùa, không thể nào có cẩm bào cho chàng. Vậy thì không còn cách nào.”
Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, hơi kinh ngạc: “Nàng sẽ không thêu thùa?”
“Không thêu thùa lại không phạm vào thấp xuất (3), cũng không có gì đáng ngại mà…” Ta hùng hồn nói, “Chuyện này nói ra thì dài. Ta cảm thấy chúng ta vẫn cứ bỏ qua đi thôi.”
(3) thấp xuất: chỉ 7 lí do bỏ vợ của thời phong kiến
Tần Liễm nhìn ta không lên tiếng, ta không ngừng cố gắng: “Ai nha, chàng nghe bên ngoài có gà trống đang gáy, chàng phải rời giường.”
Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, nói: “Trong cung không có nuôi gà.”
Ta: “…”
Ta vốn tưởng rằng đề tài này thảo luận hết đêm đó thì thôi, nhưng ta không ngờ Tần Liễm lại bám riết không tha như thế, ngày thứ hai hắn xuất chinh ta liền nhận được một con bồ câu đưa thư, chỗ mắt cá chân cột lấy thư Tần Liễm gửi, mở ra là chữ viết chín chắn xinh đẹp, thư chỉ le que mấy chữ, toàn bộ chỉ để dặn ta sao chép Tứ thư Ngũ kinh cho tốt, để biểu đạt sự thương nhớ ta đã hứa hẹn với hắn.
Ta không thể nào tưởng tượng sao chép Tứ thư Ngũ kinh và thương nhớ Tần Liễm có liên quan gì, suy nghĩ hồi lâu chỉ nghĩ ra chỗ giống nhau duy nhất chính là, đây đều là hai chuyện ta không muốn làm. Hơn nữa ta cảm thấy rất kỳ quái, tấu chương Tần Liễm ngoài ngàn dặm trình cho Thánh thượng đều là khoái mã phi tám trăm dặm khẩn cấp, vì sao hắn không thể giao thư viết cho ta cho trạm dịch, cứ khăng khăng dùng đường hàng không cho bồ câu đưa.
Hơn nữa ta vẫn cảm thấy bồ câu đưa thư là một giống loài thật thần kỳ, vì thế lúc ta nhấc bút trả lời thì không hề đề cập tới Tứ thư Ngũ kinh, mà đầy trang đều đủ loại nghi vấn về bồ câu đưa thư: Con bồ câu đưa thư này bay lâu như vậy có cảm thấy đói không? Làm sao nó biết phải bay đi đâu? Nếu chàng che mặt hóa trang nó cũng có thể giống như chó nhận ra chàng từ trong đám người rồi sau đó giao thư cho chàng sao? …
Mấy thứ như thế viết đầy một trang, sau khi ta ủy thác bồ câu đưa thư đi, Tần Liễm đại khái bị hành động của ta chọc giận, liên tục năm ngày đều không đưa thư trở về.
Danh sách chương