Editor: Phong Tâm

Buổi tối, lúc Đường Quả trở về kí túc xá, thật sự rất lạ, trong phòng vắng lặng, tối lửa tắt đèn, bọn họ từ lúc nào mà học được cách tiết kiệm rồi? Bình thường đều hận không thể đem hết đèn mà bật lên, ngay cả đèn bàn nhỏ cũng không buông tha, còn nói là có bóng tối rất đáng sợ.

Cô nhìn đồng hồ, lúc này thư viện cũng đã đóng rồi, bọn họ thật sự thay đổi rồi, đến phòng tự học sao? Cô đi đến chỗ của mình, vừa kéo ghế ra, còn chưa kịp ngồi xuống, sau đó từ toilet có vài người lao ra, đầu mỗi người còn trùm một cái tất lưới đen, trên tất có đục hai cái lỗ, vừa đủ nhìn rõ đôi mắt, trên người bọc cái ga giường, ở giữa có một tên cướp bộ dạng đầy thịt, trong tay cầm cây cọ bồn cầu, hùng hổ đe dọa, “Đem bạn trai giao ra đây, sẽ tạm tha cho mạng chó nhà ngươi.”

Lý Mộc và Vương Giai Giai còn làm cả động tác kinh điển của Ultraman, Đường Quả phụt một tiếng, nước miếng đều phun tới, cười đến run cả người, cô chỉ vào Âu Dương Mai, “Không sai, ga giường vẫn đủ lớn để bọc cậu lại.”

Mấy người còn lại phải nhịn cười, đứng bao quanh cô, “Thành thật trả lời ngay, đi lêu lổng ở chỗ nào?” Âu Dương Mai kéo lấy cổ áo cô một vài cái, không nhìn thấy dấu hôn hay gì khác, không nhịn được chế nhạo, “Quả nhiên Tống Tử Mặc chỉ có thể nhìn từ xa chứ không thể làm bậy với hắn được, ngoài nuột trong nát, đẹp chứ không dùng được!”

“Dương Mai, đúng là làm khó cậu rồi, còn có thể biết nhiều từ hoa mỹ như thế.” Cô chỉ chỉ bọn họ, “Mau cởi hết tất lưới đen ra đi!”

Bọn họ ba miệng một lời, “Không nói không cởi.”

Đường Quả nhìn bọn họ ăn mặc kiểu này vẫn là không nhịn được cười, cô chắp tay xin tha, “Tớ nhận tội, hoàn toàn nhận tội!”

Âu Dương Mai cầm cây cọ bồn cầu chỉ chỉ vào cô, “Cậu cùng với Tống Tử Mặc từ khi nào, tại sao không để bọn tớ được cọ vào cái xe may mắn của cậu?”

Đường Quả thận trọng nghĩ một hồi, mắt đảo qua đảo lại vài vòng, “Thành thật sẽ được khoan nhượng, các cậu sẽ không tiếp tục truy cứu tớ dấu diếm, không báo cáo sai lầm đúng không?”

Lý Mộc suy nghĩ một lát, trừng phạt hay không chỉ là phụ, bây giờ tin tức bát quái kia mới là quan trọng, “Được, liền tha cho cái mạng chó nhà ngươi, nhưng phải đi lau nhà, đổ rác, cọ bồn cầu!”

Đường Quả ho nhẹ hai tiếng, hai tay ôm đầu, sợ rằng sau khi nói ra bọn họ bạo lực đánh cô, “Tống Tử Mặc là…là…anh họ của tớ, con trai của cô tớ.”

Âu Dương Mai nhịn không được phun ra lời thô tục, “F***, chính là cái người lớn hơn cậu một tháng kia, là cái người mà cậu vẫn luôn nói là không đáng một đồng?”

Hai tay Đường Quả bảo vệ đầu, cũng không nhìn lên Âu Dương Mai, lập tức gật đầu, “Đúng, chính là hắn, bởi vì hắn lớn lên quá đẹp trai, sau đó luôn chế nhạo tớ, lòng tự tôn của tớ bị chà đạp, quyết định tuyệt giao với hắn, tớ là người có cốt khí nên mới không chủ động đi tìm hắn, vì thế…vì thế tớ vẫn luôn không nói với bọn cậu.”

“Cậu với cậu ấy biến thành người qua đường, vậy sao mấy người cùng đội cậu ấy với cậu trông có vẻ vẫn rất quen thuộc?”

“Bọn họ vẫn thường đến nhà Tử Mặc, tớ đến nhà cô tớ, tự nhiên quen biết a!

Tiếp tục tra hỏi, “Lúc trước có cốt khí, sao hôm nay đột nhiên lại vứt bỏ đạo đức chủ động ôm hắn không buông?”

“Tung tin đồn cùng hắn, sẵn tiện nâng cao giá trị của bản thân, như thế mới có nhiều nam sinh theo đuổi tớ!” Tốt nhất là khiến cho Thẩm Lăng nhìn thấy, cái ông chú già đó, có gì tốt chứ! Sau này có cầu xin cô nhận lấy, mí mắt của cô một chút cũng sẽ không nhấc lên!

Tra hỏi cũng coi như xong, nhưng cuối cùng, Đường Quả cũng không thể thoát khỏi, Âu Dương Mai lấy ga giường trên người trực tiếp trùm lên người cô, rồi ba người bọn họ tấn công cô một hồi.



Lại đến tiết học trường học chiều thứ tư.

Đường Quả và Âu Dương Mai cũng không đến giành chỗ từ rất sớm như trước nữa, thật ra Đường Quả định trốn tiết, nhưng mục tiêu quá rõ ràng, ngộ nhỡ nếu như Thẩm Lăng biến thái đem chuyện cô trốn tiết nói cho Chu Bách Tuyên, Chu Bách Tuyên nhất định không cho cô qua môn, như vậy thì thật không ổn, thế nên cuối cùng cô quyết định quy quy củ củ đến lớp học.

Hôm nay thật bất ngờ, không ngờ Thẩm Lăng đến còn sớm hơn cả học sinh, kỳ thật tự hắn cũng không hiểu vì sao lại đến sớm như vậy, nghĩ đến Đường Quả to gan lớn mật dám xóa bạn trên Wechat với hắn, lòng hắn lại có cảm giác bực bội không tên.

Tối hôm đó nhận được cái dòng [Làm sao mới có thể bổ não? Phải uống nhiều quả óc chó sao?] của cô, đang nghĩ trả lời như thế nào, lúc ấy có người bạn muốn mượn điện thoại hắn gọi nhờ một cuộc, hắn liền dừng lại, trước đem điện thoại cho người bạn kia mượn, kết quả sau khi bạn hắn gọi xong trả lại, lúc hắn trả lời tin nhắn của cô, nhưng lại không gửi được.

Vốn cho rằng cô buồn phiền chuyện gì đó, dự định sau khi ăn tối xong sẽ đến trường học xem xem, suy cho cùng hắn cũng được coi là giáo viên của cô, tâm tình của học sinh không tốt, hắn cũng có nghĩa vụ giúp các cô giải quyết phiền não, thế nhưng hắn còn chưa kịp ăn cơm, liền nhìn thấy cái bộ mặt hạnh phúc của cô ở cửa nhà hàng, tối hôm đó hắn cũng không ăn cơm, chỉ uống hai ly rượu vang, có lẽ là thật sự không đói, cũng nuốt không trôi.

Một nửa chỗ ngồi trong phòng học đã kín, bây giờ cách giờ học vẫn còn một tiếng đồng hồ, hắn đi ra khỏi phòng học, muốn ra bên ngoài thông khí.

Vừa đến cửa, vừa lúc cùng mấy nữ sinh chào hỏi, nữ sinh đi phía trước cao gầy xinh đẹp, vóc dùng cũng không tồi, lúc bốn mắt nhìn nhau, nữ sinh kia hướng về hắn mỉm cười, “Chào thầy Thẩm.”

Hắn gật gật đầu, “Chào em.” Sau đó nghiêng người để bọn họ vào trước, hắn đi không xa, dừng lại ở trước lan can bên phải phòng học, nhìn chằm chằm về phía cổng trường học.

Lúc này có vài nữ sinh đi qua đằng sau hắn, ríu ra ríu rít, “Nghe nói bạn gái của Tống Tử Mặc học lớp này, diễn đàn sắp nổ tung rồi.”

“Đúng đúng, chính là lớp này, tên là Lục Khi Lâm, thế nhưng lớn lên lại rất xấu, lại lùn, dáng người cũng bằng phẳng, thật không biết Tống Tử Mặc thích cái gì ở cô ta.”

“Suỵt, các cậu nói nhỏ một chút.”

Sau đó một trận cười vang lên, Thẩm Lăng bất giác xoay đầu nhìn mấy người kia, bọn họ cũng đã đi về phía phòng học khác.

Thẩm Lăng vô thức tìm diễn đàn trường, tiện tay nhấn mở tin tức có liên quan đến cô, sau đó không nỡ nhìn thẳng, hắn vừa xem mấy dòng liền không có tâm tình nhìn tiếp rồi, lại nhìn mấy tấm ảnh đăng ở phía dưới, là ảnh cô ở sân bóng ôm cái người tên Tống Tử Mặc, chỉ nhìn một tấm, hắn liền thoát ra, tắt màn hình rồi bỏ vào túi quần.

Thẳng đến khi chuông vào học vang lên, hắn cũng không nhìn thấy bóng dáng của cô, hắn hít một hơi rồi đi vào phòng học, vừa đi đến bục giảng, cửa sau phòng học bị đẩy ra, bốn cô gái dùng tay che mặt đến ngồi ở hàng ghế cuối cùng, hắn nhìn thấy bóng hình gầy nhỏ kia.

Điều chỉnh giọng nói, bắt đầu giảng bài. Việc đầu tiên khi vào học chính là đặt câu hỏi, tiết trước của hắn có giao bài tập về nhà, tầm mắt hắn theo bản năng rơi xuống trên người Đường Quả, cô vẫn luôn cúi đầu, không có sách giáo khoa, trắng trợn để điện thoại lên bàn, không coi ai ra gì nhìn chằm chằm vào điện thoại di động.

Hắn nhẹ giọng, “Số 13.”

Đường Quả liền biết hắn không phải tiểu nhân thông thường, nhưng bây giờ cô đã quyết định bất chấp tất cả rồi, trước đây là do muốn gây ấn tượng với hắn, bị hỏi đến còn căng thẳng không thôi, nhưng cô  lúc này một chút cũng không để ý, vì vậy lúc đứng lên chỉ nói hai chữ, “Không biết.”

Tất cả ánh mắt đều đặt lên người cô, mấy bạn học nữ ngồi phía trước vặn cổ lại nhìn cô, vừa nhìn liền khít khao, thì ra là bạn gái của soái ca trong trường, quá kiêu ngạo rồi!

Biểu tình của Thẩm Lăng vẫn luôn nhàn nhạt, không có chút phập phồng nào cả, dường như đã đoán được cô sẽ có thái độ như vậy, đúng là sau khi có bạn trai rồi tính cách lập tức ngang ngạnh mà, hắn cũng không định làm khó cô, vẫy vẫy tay ý bảo cô ngồi xuống, lại chỉ đến nữ sinh ngồi ở hàng ghế thứ hai, chính là người vừa rồi ở trước cửa phòng học chào hỏi hắn.

Ngô Nhất Phàm không nghĩ đến mới lần đầu tiên đến đây học nhờ lại bị gọi tên, cô có chút căng thẳng, nhưng vẫn lập tức đứng dậy, cô không biết là trường hợp gì, tự nhiên không biết trả lời như thế nào, “Thầy Thẩm, em hôm nay là lần đầu tiên đến nghe giảng.”

Thẩm Lăng cười cười, ý cũng bảo cô ngồi xuống, lại gọi một nam sinh khác trả lời.

Tiết học đầu tiên này, hắn dạy nhưng lại có chút thất thần, ánh mắt luôn luôn hướng tới hàng ghế sau cùng, nhưng cô một lần cũng không ngẩng đầu.

Sau khi giải lao, Ngô Nhất Phàm đi đến chỉ chỉ ly nước của hắn, “Thầy Thẩm, có cần em đi rót nước giúp không ạ?”

“Không cần, cảm ơn.”

Ngô Nhất Phàm cười ngọt ngào, “Thầy Thẩm, có một vài chỗ em vẫn không được hiểu cho lắm, sau khi tan học có thể xin thầy giải đáp được không ạ?

“Có thể, gửi qua email cho tôi, tôi sẽ giải đáp.”

“Email của thầy là…”

“Đi hỏi lớp trưởng của bọn họ.”

“Cảm ơn thầy Thẩm.” Ngô Nhất Phàm vui vẻ xoay người rời đi.

Thẩm Lăng lại bất giác nhìn hàng ghế phía sau, chỗ ngồi trống rỗng, đột nhiên lại sinh ra cảm giác muốn bắt lấy nhưng bắt không được mà mất mát, hắn tự chế giễu, chắc chắn là do hắn độc thân quá lâu, vì thế mới đi coi trọng cái cô gái kia.

Nhưng vấn đề chính là, hắn như thế nào lại đi coi trọng cô gái như thế kia.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện