Editor: Phong Tâm
Không đến một phút liền nhận được một cuộc gọi, một dãy số lạ, cô cảm thấy là của Thẩm Lăng, sau đó run run rẩy rẩy vuốt nút trả lời, thế nhưng lọt vào tai lại là âm thanh của phụ nữ.
“Tôi là Ngô Phỉ, Thẩm Lăng là bạn trai của tôi…”
Nội dung phía sau, cô không muốn nghe nữa, cũng không hy vọng nghe, nhưng từng chữ, từng chữ đều cứa sâu vào lòng.
Thời điểm Âu Dương Mai ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Quả đang lau nước mắt.
Cô nhất thời không biết nên an ủi Đường Quả như thế nào, trực giác cho biết nhất định là có liên quan đến cuộc điện thoại kia, mà cuộc gọi kia hẳn là do Thẩm Lăng gọi đến, chẳng lẽ là bị cự tuyệt ư? Nhưng Đường Quả vẫn chưa tỏ tình mà, quả nhiên ánh mắt Thẩm Lăng đủ độc, đến yêu thầm cũng nhìn ra được.
Lại nói, nếu như Đường Quả thật sự tỏ tình rồi, thì kết quả vẫn sẽ giống nhau. Tỷ lệ Thẩm Lăng nhìn trúng Đường Quả cũng giống như tỷ lệ Chu Bách Tuyên nhìn trúng cô ấy, đều như tỷ tệ sao chổi rơi xuống trái đất vậy.
Cũng thấu hiểu cái cảm xúc thống khổ này, cô nhỏ giọng hỏi Đường Quả, “Đường Đường, chỗ nào không thoải mái vậy?”
Đường Quả càng khóc dữ dội, giống như đang chịu ủy khuất vô cùng lớn vậy, sau đó nhìn thấy người thân, đem hết những uất ức trong lòng ra mà khóc.
Âu Dương Mai đặt điện thoại xuống, đi đến bên cạnh Đường Quả xoa xoa đầu cô, “Khóc đi, coi như là đầu cậu nhất thời nhiều nước, vì thế mới thích tên rùa đen lưu manh Lăng kia.”
Lúc Lý Mộc và Vương Giai vọt vào kí túc xá, không chú ý đến Đường Quả đang khóc, bộ dạng hai người hưng phấn như vừa được tiêm máu gà vậy, đặc biệt là Lý Mộc, hai con mắt đều có chút đỏ.
Cô hổn hển nói với Âu Dương Mai, “Nhanh lên, sân vận động đang có cuộc giao hữu bóng rổ giữa khoa cơ kí với khoa quản lý, bây giờ qua đó không chừng vẫn có thể kịp xem nửa trận sau.”
Bởi vì Đường Quả trước giờ không xem đánh bóng rổ nên đã hai cô tự động xem nhẹ sự tồn tại của cô.
Âu Dương Mai ‘Cắt’ một tiếng, vẫn là mấy cái mặt ấy, có gì đẹp chứ, sau đó nghiêm túc nói, “Tớ phải làm bài tiếng anh, tranh thủ năm nay thi đỗ cấp sáu.”
Lý Mộc vẻ mặt đau lòng, “Hic, sớm biết như vậy tớ với Giai Giai liền trực tiếp qua đó, còn được ngắm nam thần nhiều hơn một chút, để tớ nói cho cậu biết nha, sau này đừng có mà hối hận, cậu có biết nhân vật chính của ngày hôm nay là ai không?
Hai mắt Âu Dương Mai bừng sáng, “Ai?”
Lý Mộc hưng phấn nói, “Nam thần khoa quản lý của chúng ta, Tống Tử Mặc, trận bóng giao hữu ngày hôm nay chính là để chào mừng cậu ấy trở lại.”
Không đợi Âu Dương Mai đáp lời, Đường Quả liền quay mặt sang hỏi, “Tống Tử Mặc trở lại rồi?”, nước mắt vẫn còn trên mặt.
Lý Mộc vẫn tưởng cô đọc tiểu thuyết cẩu huyết bị ngược khóc, cũng không kịp hỏi thêm, trực tiếp trả lời vấn đề mà cô quan tâm, “Đúng nha, đúng nha, hy vọng hơn một năm trời, cuối cùng cũng được gặp người thật.”
Câu ‘cậu có muốn cùng tớ đi xem xem không?’ vẫn chưa bật lên, Đường Quả đã chạy ra ngoài rồi, miệng hình như muốn nói, “Đệch, sao các cậu không nói sớm!”
Cô chạy ra ngoài rồi, ba người bọn họ vẫn ở trong kí túc xá rối loạn.
Đường Quả một đường chạy đến sân vận động, tốc độ trước nay chưa từng có, nếu không biết còn tưởng cô bị chó dại đuổi theo, nhưng dù đã dùng tốc độ như vậy, cô vẫn không kịp xem một chút trận bóng.
Thời điểm Đường Quả bước vào sân vận động, đã nghe thấy tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, sau đó là tiếng hét chói tai và âm thanh cổ vũ, cô còn nghe thấy cả giọng nữ điên cuồng, ‘Tống Tử Mặc em yêu anh!”
Cô không rảnh quan tâm đến những người trên khán đài, trực tiếp bước đến sân bóng, Tống Tử Mặc cao nhất trong đội bóng rổ, cô một mắt cũng nhìn thấy hắn, không màng đến những ánh mắt khác thường trên khán đài nhìn qua.
Cô đưa lưng về phía khán đài, khoảng cách với Tống Tử Mặc có thể tính bằng milimet.
Tống Tử Mặc đang vẫy tay cùng một vài người quen biết trên khán đài chào hỏi, căn bản không chú ý đến ở trước mặt xuất hiện một cô lùn nhỏ.
Sau đó khán đài liền sôi trào, ồn ào đủ các loại âm thanh huýt sáo, nhưng chỉ kéo dài trong vài giây, toàn bộ khán đài yên tĩnh lại trong nháy mắt, mọi người muốn xem xem Tống Tử Mặc xử lí thế nào.
Bản tính hóng chuyện càng khiến bọn họ muốn nhìn rõ diện mạo của cô gái kia, rốt cuộc, từ chiều cao đến vóc dáng có vẻ thực sự không có gì đặc biệt, nếu là xấu xí, chẳng phải Tống Tử Mặc sẽ bị dọa sợ sao?
Lúc Tống Tử Mặc nhẹ cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, ngẩn người, chợt lại cười, cô đến đây khiến hắn ngạc nhiên một chút, cô không phải khinh thường cùng hắn có quan hệ sao? Nháo như này ở đâu mà ra?
Hắn cũng không nói, cười như không cười nhìn cô, Đường Quả vì cuộc điện thoại kia trong lòng lại cảm thấy ủy khuất, hốc mắt tức thì đỏ lên.
Tống Tử Mặc tự nhủ không nên cùng cái người lòng dạ tiểu nhân này chấp nhặt, đưa tay xoa xoa đầu cô, “Ai khi dễ em rồi?”
Cô bổ nhào vào lòng hắn mà ôm chặt, uất hận nói, “Tử Mặc, đàn ông đều không phải là thứ tốt đẹp gì!”
Tống Tử Mặc, “…..” Hắn cũng là đàn ông được không?
“Đường Đường, buông tay ra trước, rất nhiều người đang nhìn kìa.”
“Em chính là để bọn họ nhìn, để bọn họ hâm mộ ghen tị, em lớn lên không có đầu óc thì sao chứ, không đầu óc vẫn ôm được soái ca trong trường, bọn họ có đầu óc thì như thế nào, vẫn chỉ có thể đứng đó nhìn!” Cô bắt đầu nói bậy bạ.
Tống Tử Mặc trước nay chưa từng bị nhiều người nhìn chằm chằm xem náo nhiệt như thế, hắn không tự giác đảo mắt một lượt qua khán đài, mấy trăm đôi mắt đều nhìn về phía hắn.
Hắn ho nhẹ vài tiếng, nói nhỏ để chỉ có cô mới có thể nghe thấy, “Đường Đường, em buông tay ra, trước khi về nước anh có tham gia một dự án đầu tư, kiếm được chút tiền, đều đưa cho em.” Hắn biết cô yêu nhất chính là…tiền. Đối với cô, không có tiền mới là không công bằng.
Quả nhiên, cô ngẩng đầu lên, “Là anh nói đấy nhé, không được phép đổi ý.”
Hắn giơ ba ngón tay lên, “Anh thề, một đồng cũng không giữ, đều đưa hết cho em.”
Điều cô quan tâm là, “Cái anh gọi là kiếm được chút tiền, là bao nhiêu?”
“Sáu vạn.” Lại nói thêm hai chữ, “Đô la (Mỹ).”
Cô chợt nín khóc rồi bật cười, “Thành giao.” Cái ôm này, không chỉ lấy được mặt mũi, mà còn lấy được tiền, chuyến đi này thật không uổng phí mà.
Tống Tử Mặc biết những người trên khán đàn kia đang đợi nhìn cô bị chê cười, mặc dù lúc này hắn hận chết cái bộ dáng đe dọa với lợi dụng của cô, nhưng vẫn không đành lòng nhìn cô bị chê cười, xoa xoa đầu cô, cúi xuống nhặt balo ở dưới đất đưa cho cô, “Chờ anh một chút rồi cùng đi ăn cơm, anh đi tắm một cái.”
Hành động này của hắn chính là cam chịu nhận cô là bạn gái.
Sau đó trên khán đài lại lần nữa trở nên náo loạn không thôi, rất nhiều người lấy điện thoại hướng về phía Đường Quả chụp không thôi, cô nhận được các loại ánh mắt, hâm mộ có, ghen ghét có, thậm chí có cả căm hận, nhưng mà, không sao cả, dù gì thì cô có lời rồi nha, thật không ngờ đến, cô nghĩ nghĩ rồi bật cười.
Lúc này, mấy người đồng đội của Tống Tử Mặc có quen biết Đường Quả đi đến, cười ha hả, “Cậu nháo một trận thế này, hôm nay hoa khôi khoa bọn tôi chuẩn bị tỏ tình với hắn thiếu chút nữa tức mà khóc, mặt tái nhợt vừa đi rồi, xem chừng sau này cậu sẽ bị coi là kẻ thù số một của nữ sinh khoa quản lý, phải bình tĩnh nha.”
Một người khác tiếp tục hù dọa cô, “Nói không chừng cậu ra khỏi kí túc xá còn có trứng gà thối, nước rau, rác rưởi đang đợi, sau này ra ngoài nhớ phải đội mũ bảo hiểm đấy!”
Bọn họ bắt đầu không kiêng nể gì, “Không cần đội mũ bảo hiểm đâu, còn phải phòng bị tạt axit.”
“Không có khả năng có người tạt axit, mặt của cậu ấy không phải mối lo ngại của bọn họ, cùng lắm đá hai chân cậu ấy, khiến cô ấy xinh đẹp lên một chút, nói không chừng Tử Mặc liền quăng cậu ấy đi.”
Bọn họ cậu một câu, tôi một câu, vui sướng châm chọc, Đường Quả tức giận đến độ đỉnh đầu như muốn bốc khói, cô không thể nhẫn nhịn được nữa, “Cái đám súc sinh bọn cậu!”
Đối với việc cô tức giận mắng người, bọn họ cũng đã thành quen rồi, lúc mới nhập học qua Tống Tử Mặc mà quen biết cô, cô tính cách thế nào, mấy người bọn họ đều hiểu rõ rồi.
Ở trong vang lên một tiếng huýt sáo, “Đi, đi tắm đi, đợi chút nữa ăn cơm tiếp tục thu thập cậu ấy, cậu ấy nhất định biết sợ.” Biết rằng cô vẫn muốn mắng người, mấy người bọn họ liền rời đi.
Mấy người trên khán đài cũng không thấy được bi kịch trong tưởng tượng, cũng hậm hực rời đi, lúc này bốn năm nữ sinh vây quanh một cô gái cao ráo, xinh đẹp đi về phía cô.
Cô có dự cảm không tốt lành gì, nghĩ đến vừa rồi mấy tên súc sinh có hù dọa cái gì mà bị biến thành kẻ thù số một của nữ sinh khoa quản lý, cô không nhịn được mà rùng mình.
Không đến một phút liền nhận được một cuộc gọi, một dãy số lạ, cô cảm thấy là của Thẩm Lăng, sau đó run run rẩy rẩy vuốt nút trả lời, thế nhưng lọt vào tai lại là âm thanh của phụ nữ.
“Tôi là Ngô Phỉ, Thẩm Lăng là bạn trai của tôi…”
Nội dung phía sau, cô không muốn nghe nữa, cũng không hy vọng nghe, nhưng từng chữ, từng chữ đều cứa sâu vào lòng.
Thời điểm Âu Dương Mai ngẩng đầu liền nhìn thấy Đường Quả đang lau nước mắt.
Cô nhất thời không biết nên an ủi Đường Quả như thế nào, trực giác cho biết nhất định là có liên quan đến cuộc điện thoại kia, mà cuộc gọi kia hẳn là do Thẩm Lăng gọi đến, chẳng lẽ là bị cự tuyệt ư? Nhưng Đường Quả vẫn chưa tỏ tình mà, quả nhiên ánh mắt Thẩm Lăng đủ độc, đến yêu thầm cũng nhìn ra được.
Lại nói, nếu như Đường Quả thật sự tỏ tình rồi, thì kết quả vẫn sẽ giống nhau. Tỷ lệ Thẩm Lăng nhìn trúng Đường Quả cũng giống như tỷ lệ Chu Bách Tuyên nhìn trúng cô ấy, đều như tỷ tệ sao chổi rơi xuống trái đất vậy.
Cũng thấu hiểu cái cảm xúc thống khổ này, cô nhỏ giọng hỏi Đường Quả, “Đường Đường, chỗ nào không thoải mái vậy?”
Đường Quả càng khóc dữ dội, giống như đang chịu ủy khuất vô cùng lớn vậy, sau đó nhìn thấy người thân, đem hết những uất ức trong lòng ra mà khóc.
Âu Dương Mai đặt điện thoại xuống, đi đến bên cạnh Đường Quả xoa xoa đầu cô, “Khóc đi, coi như là đầu cậu nhất thời nhiều nước, vì thế mới thích tên rùa đen lưu manh Lăng kia.”
Lúc Lý Mộc và Vương Giai vọt vào kí túc xá, không chú ý đến Đường Quả đang khóc, bộ dạng hai người hưng phấn như vừa được tiêm máu gà vậy, đặc biệt là Lý Mộc, hai con mắt đều có chút đỏ.
Cô hổn hển nói với Âu Dương Mai, “Nhanh lên, sân vận động đang có cuộc giao hữu bóng rổ giữa khoa cơ kí với khoa quản lý, bây giờ qua đó không chừng vẫn có thể kịp xem nửa trận sau.”
Bởi vì Đường Quả trước giờ không xem đánh bóng rổ nên đã hai cô tự động xem nhẹ sự tồn tại của cô.
Âu Dương Mai ‘Cắt’ một tiếng, vẫn là mấy cái mặt ấy, có gì đẹp chứ, sau đó nghiêm túc nói, “Tớ phải làm bài tiếng anh, tranh thủ năm nay thi đỗ cấp sáu.”
Lý Mộc vẻ mặt đau lòng, “Hic, sớm biết như vậy tớ với Giai Giai liền trực tiếp qua đó, còn được ngắm nam thần nhiều hơn một chút, để tớ nói cho cậu biết nha, sau này đừng có mà hối hận, cậu có biết nhân vật chính của ngày hôm nay là ai không?
Hai mắt Âu Dương Mai bừng sáng, “Ai?”
Lý Mộc hưng phấn nói, “Nam thần khoa quản lý của chúng ta, Tống Tử Mặc, trận bóng giao hữu ngày hôm nay chính là để chào mừng cậu ấy trở lại.”
Không đợi Âu Dương Mai đáp lời, Đường Quả liền quay mặt sang hỏi, “Tống Tử Mặc trở lại rồi?”, nước mắt vẫn còn trên mặt.
Lý Mộc vẫn tưởng cô đọc tiểu thuyết cẩu huyết bị ngược khóc, cũng không kịp hỏi thêm, trực tiếp trả lời vấn đề mà cô quan tâm, “Đúng nha, đúng nha, hy vọng hơn một năm trời, cuối cùng cũng được gặp người thật.”
Câu ‘cậu có muốn cùng tớ đi xem xem không?’ vẫn chưa bật lên, Đường Quả đã chạy ra ngoài rồi, miệng hình như muốn nói, “Đệch, sao các cậu không nói sớm!”
Cô chạy ra ngoài rồi, ba người bọn họ vẫn ở trong kí túc xá rối loạn.
Đường Quả một đường chạy đến sân vận động, tốc độ trước nay chưa từng có, nếu không biết còn tưởng cô bị chó dại đuổi theo, nhưng dù đã dùng tốc độ như vậy, cô vẫn không kịp xem một chút trận bóng.
Thời điểm Đường Quả bước vào sân vận động, đã nghe thấy tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên, sau đó là tiếng hét chói tai và âm thanh cổ vũ, cô còn nghe thấy cả giọng nữ điên cuồng, ‘Tống Tử Mặc em yêu anh!”
Cô không rảnh quan tâm đến những người trên khán đài, trực tiếp bước đến sân bóng, Tống Tử Mặc cao nhất trong đội bóng rổ, cô một mắt cũng nhìn thấy hắn, không màng đến những ánh mắt khác thường trên khán đài nhìn qua.
Cô đưa lưng về phía khán đài, khoảng cách với Tống Tử Mặc có thể tính bằng milimet.
Tống Tử Mặc đang vẫy tay cùng một vài người quen biết trên khán đài chào hỏi, căn bản không chú ý đến ở trước mặt xuất hiện một cô lùn nhỏ.
Sau đó khán đài liền sôi trào, ồn ào đủ các loại âm thanh huýt sáo, nhưng chỉ kéo dài trong vài giây, toàn bộ khán đài yên tĩnh lại trong nháy mắt, mọi người muốn xem xem Tống Tử Mặc xử lí thế nào.
Bản tính hóng chuyện càng khiến bọn họ muốn nhìn rõ diện mạo của cô gái kia, rốt cuộc, từ chiều cao đến vóc dáng có vẻ thực sự không có gì đặc biệt, nếu là xấu xí, chẳng phải Tống Tử Mặc sẽ bị dọa sợ sao?
Lúc Tống Tử Mặc nhẹ cúi đầu nhìn cô gái trước mặt, ngẩn người, chợt lại cười, cô đến đây khiến hắn ngạc nhiên một chút, cô không phải khinh thường cùng hắn có quan hệ sao? Nháo như này ở đâu mà ra?
Hắn cũng không nói, cười như không cười nhìn cô, Đường Quả vì cuộc điện thoại kia trong lòng lại cảm thấy ủy khuất, hốc mắt tức thì đỏ lên.
Tống Tử Mặc tự nhủ không nên cùng cái người lòng dạ tiểu nhân này chấp nhặt, đưa tay xoa xoa đầu cô, “Ai khi dễ em rồi?”
Cô bổ nhào vào lòng hắn mà ôm chặt, uất hận nói, “Tử Mặc, đàn ông đều không phải là thứ tốt đẹp gì!”
Tống Tử Mặc, “…..” Hắn cũng là đàn ông được không?
“Đường Đường, buông tay ra trước, rất nhiều người đang nhìn kìa.”
“Em chính là để bọn họ nhìn, để bọn họ hâm mộ ghen tị, em lớn lên không có đầu óc thì sao chứ, không đầu óc vẫn ôm được soái ca trong trường, bọn họ có đầu óc thì như thế nào, vẫn chỉ có thể đứng đó nhìn!” Cô bắt đầu nói bậy bạ.
Tống Tử Mặc trước nay chưa từng bị nhiều người nhìn chằm chằm xem náo nhiệt như thế, hắn không tự giác đảo mắt một lượt qua khán đài, mấy trăm đôi mắt đều nhìn về phía hắn.
Hắn ho nhẹ vài tiếng, nói nhỏ để chỉ có cô mới có thể nghe thấy, “Đường Đường, em buông tay ra, trước khi về nước anh có tham gia một dự án đầu tư, kiếm được chút tiền, đều đưa cho em.” Hắn biết cô yêu nhất chính là…tiền. Đối với cô, không có tiền mới là không công bằng.
Quả nhiên, cô ngẩng đầu lên, “Là anh nói đấy nhé, không được phép đổi ý.”
Hắn giơ ba ngón tay lên, “Anh thề, một đồng cũng không giữ, đều đưa hết cho em.”
Điều cô quan tâm là, “Cái anh gọi là kiếm được chút tiền, là bao nhiêu?”
“Sáu vạn.” Lại nói thêm hai chữ, “Đô la (Mỹ).”
Cô chợt nín khóc rồi bật cười, “Thành giao.” Cái ôm này, không chỉ lấy được mặt mũi, mà còn lấy được tiền, chuyến đi này thật không uổng phí mà.
Tống Tử Mặc biết những người trên khán đàn kia đang đợi nhìn cô bị chê cười, mặc dù lúc này hắn hận chết cái bộ dáng đe dọa với lợi dụng của cô, nhưng vẫn không đành lòng nhìn cô bị chê cười, xoa xoa đầu cô, cúi xuống nhặt balo ở dưới đất đưa cho cô, “Chờ anh một chút rồi cùng đi ăn cơm, anh đi tắm một cái.”
Hành động này của hắn chính là cam chịu nhận cô là bạn gái.
Sau đó trên khán đài lại lần nữa trở nên náo loạn không thôi, rất nhiều người lấy điện thoại hướng về phía Đường Quả chụp không thôi, cô nhận được các loại ánh mắt, hâm mộ có, ghen ghét có, thậm chí có cả căm hận, nhưng mà, không sao cả, dù gì thì cô có lời rồi nha, thật không ngờ đến, cô nghĩ nghĩ rồi bật cười.
Lúc này, mấy người đồng đội của Tống Tử Mặc có quen biết Đường Quả đi đến, cười ha hả, “Cậu nháo một trận thế này, hôm nay hoa khôi khoa bọn tôi chuẩn bị tỏ tình với hắn thiếu chút nữa tức mà khóc, mặt tái nhợt vừa đi rồi, xem chừng sau này cậu sẽ bị coi là kẻ thù số một của nữ sinh khoa quản lý, phải bình tĩnh nha.”
Một người khác tiếp tục hù dọa cô, “Nói không chừng cậu ra khỏi kí túc xá còn có trứng gà thối, nước rau, rác rưởi đang đợi, sau này ra ngoài nhớ phải đội mũ bảo hiểm đấy!”
Bọn họ bắt đầu không kiêng nể gì, “Không cần đội mũ bảo hiểm đâu, còn phải phòng bị tạt axit.”
“Không có khả năng có người tạt axit, mặt của cậu ấy không phải mối lo ngại của bọn họ, cùng lắm đá hai chân cậu ấy, khiến cô ấy xinh đẹp lên một chút, nói không chừng Tử Mặc liền quăng cậu ấy đi.”
Bọn họ cậu một câu, tôi một câu, vui sướng châm chọc, Đường Quả tức giận đến độ đỉnh đầu như muốn bốc khói, cô không thể nhẫn nhịn được nữa, “Cái đám súc sinh bọn cậu!”
Đối với việc cô tức giận mắng người, bọn họ cũng đã thành quen rồi, lúc mới nhập học qua Tống Tử Mặc mà quen biết cô, cô tính cách thế nào, mấy người bọn họ đều hiểu rõ rồi.
Ở trong vang lên một tiếng huýt sáo, “Đi, đi tắm đi, đợi chút nữa ăn cơm tiếp tục thu thập cậu ấy, cậu ấy nhất định biết sợ.” Biết rằng cô vẫn muốn mắng người, mấy người bọn họ liền rời đi.
Mấy người trên khán đài cũng không thấy được bi kịch trong tưởng tượng, cũng hậm hực rời đi, lúc này bốn năm nữ sinh vây quanh một cô gái cao ráo, xinh đẹp đi về phía cô.
Cô có dự cảm không tốt lành gì, nghĩ đến vừa rồi mấy tên súc sinh có hù dọa cái gì mà bị biến thành kẻ thù số một của nữ sinh khoa quản lý, cô không nhịn được mà rùng mình.
Danh sách chương