Hộ nghèo túng và Phú hào của cậu



Tác giả: Trương Đại Cát



Edit: Sặc Fructose



_________________________





Chương 51:



Chu Thích Tử trêu chọc Omega tên là Nông Giai Lạc, mày rậm mắt to cả người tản ra hương vị đặc biệt.



Ai có thể ngờ được, pheromone của hắn có mùi củi chứ.



La Bạc Hồ ở bên cạnh che miệng ho khan, bị một phòng đầy mùi trầu cau, xì gà, củi lửa làm sặc đến thở không nổi.



Nông Giai Lạc, Tiêu Giác Tê đều lôi kéo Chu Thích Tử không buông tay, cảm xúc kích động bắn pheromone bốn phía, căn phòng vốn không lớn lại giống như có khói đặc cuồn cuộn, La Bạc Hồ hận không thể tìm cái bình chữa cháy cứu mạng.



Mật Hạo cũng càng siết lấy cánh tay cậu, La Bạc Hồ quay đầu nhìn, mặt cũng bị dọa trắng bệch.



Rõ ràng Mật Hạo bị pheromone hỗn loạn ảnh hưởng đến rồi, sắc mặt ửng đỏ thở hổn hển, hốc mắt cũng hồng hồng.



Lúc này La Bạc Hồ cũng mặc kệ gió nổi mây phun trong phòng này, kéo Mật Hạo chạy ra ngoài.



Nhưng mà Alpha bị kích thích, nào dễ dàng bình phục lại.



Ngay cả một Beta trì độn như La Bạc Hồ cũng có thể ngửi được hơi thở trên người Mật Hạo.



Mùi hương rất nhạt, loáng thoáng mang theo vị ngọt mơ hồ, La Bạc Hồ hình dung không ra, lại không hiểu sao cảm thấy có chút quen thuộc.



“Anh Mật, anh ngồi xuống đi, em đi rót cho anh ly nước bình tĩnh lại.”



Cậu đỡ Mật Hạo ngồi xuống dưới bóng cây, đang muốn đứng dậy lại bị Mật Hạo túm chặt tay kéo xuống, ôm trong lòng không kẽ hở.



Mật Hạo vùi đầu vào cổ La Bạc Hồ, hít một hơi thật sâu. Người trong lòng anh không có mùi pheromone nồng đậm, lại khiến cho anh mê muội không muốn buông tay.



“Cháo.” Mật Hạo thân mật gọi nhũ danh của cậu. “Anh khó chịu quá, em giúp anh với.”



La Bạc Hồ bị hơi thở của Alpha làm đến nhũn cả tay chân, nóng hết cả người, nói chuyện cũng run rẩy: “Em phải làm sao bây giờ, chung quanh đây không có bệnh viện, anh phải cố chịu đựng đi.”



Người có tri thức đều biết, loại Alpha bị kích thích bởi pheromone bên ngoài dẫn đến phóng thích pheromone, trừ khi đi bệnh viện tìm bác sĩ cứu mạng, cũng chỉ có thể tìm một đối tượng đánh dấu tạm thời ổn định cảm xúc.



“Anh chịu không nổi...” Mật Hạo lần đầu tiên chơi xấu với cậu, anh ôm người không buông tay, được một tấc lại muốn tiến một thước lẩm bẩm: “Cháo, anh chịu không nổi thật rồi.”



“Em cũng không thể đi tìm cho anh một người vợ nha.” La Bạc Hồ nói ra câu này đến chua lè chua lét, cậu tưởng tượng đến Mật Hạo cũng là Alpha giống Chu Thích Tử, hơn nữa các phương diện còn tốt hơn Chu Thích Tử, Mật Hạo có lẽ rất nhanh sẽ giống Chu Thích Tử tìm được một Omega hiền lành dịu dàng không làm ra vẻ, sau đó rơi vào bể tình cùng nhau chết đuối.



Đến lúc đó Mật Hạo sẽ không giống hiện tại dù không có việc gì cũng sẽ đến tìm cậu, hơn nữa mỗi ngày sẽ dính với Omega đó sến súa bên nhau, La Bạc Hồ liền giận sôi máu.



Cậu tự sa ngã muốn đẩy Mật Hạo ra, không muốn nghĩ lại tâm ý của mình nữa.



“Không cần em tìm...” Mật Hạo ôm cậu không buông, kề tai nói nhỏ với Cà Rốt đang cáu kỉnh: “Anh đã sớm tìm được vợ rồi.”



La Bạc Hồ đang ngây người, đã bị Mật Hạo không nặng không nhẹ cắn vào tuyến thể phía sau gáy.



_________________



So với Omega mà nói, Beta cũng có thể kết hợp với Alpha hơn nữa còn có thể sinh con đẻ cái, chỉ là tuyến thể của Beta không giống với Omega, tuyến thể của Beta sẽ không phóng thích Pheromone, cũng sẽ không có kỳ sinh lý rõ ràng. Bọn họ có thể bị Alpha đánh dấu, chỉ là sẽ không lâm vào tình triều mất đi lý trí như Omega.



Chính là bây giờ La Bạc Hồ cảm thấy rất không ổn.



Cậu rõ ràng là Beta, dù bị Mật Hạo đánh dấu tạm thời cũng là an ủi đơn phương cho Alpha, thậm chí đánh dấu tạm thời này cũng không có hiệu lực đến 72 giờ.



Tại sao cậu lại trong nháy mắt giống như kẹo bông gòn bị hơ trên lửa, tan trong lòng Mật Hạo đứng cũng đứng không nổi?



Cảm xúc của Mật Hạo ổn định xuống rõ ràng, anh dịu dàng hôn hôn dấu răng sau gáy, nhẹ giọng nói:



“Sao vẫn chưa nhớ ra anh vậy? Thật là một nhóc con hư!



La Bạc Hồ ngu người nép mình trong lòng Mật Hạo nhìn chằm chằm anh.



Ý!



Cậu nhớ ra rồi!



Chương 52:



“Anh ơi, uống nước đi.”



La Bạc Hồ đã quên mất mình lúc nhỏ đã từng làm người tốt việc tốt.



Khi đó cậu còn chưa học tiểu học, cha và baba cả ngày vội vàng kinh doanh, để lại cậu một đứa nhóc 6 tuổi, cả ngày tác oai tác quái trong khu nhà.



Cậu trêu chó chọc mèo không được mấy bữa, cậu nhặt được một người bị say nắng ngất ở cái sân đang trong giai đoạn thi công thứ 4.



Người hầu và bảo tiêu đi theo cậu giúp đỡ cứu người, thân thể nhỏ bé của cậu ngồi xổm bên cạnh dùng cây quạt nhỏ quạt cho người đó.



Không trách sao cậu lại ân cần như vậy, tâm tư con nít đơn thuần, thật sự bởi vì anh trai này đẹp, khiến người ta yêu thích.



Lúc Mật Hạo tỉnh lại liền nhìn thấy một búp bê Tây Dương vẻ mặt quan tâm nhìn chằm chằm mình, anh lại nhìn dì bảo mẫu bên cạnh cùng anh bảo tiêu, trong lòng nghĩ đây hẳn là người trong khu giàu có này.



Anh còn đang ngẩn người, đã bị một chai nước áp lên mặt.



Nhóc con này khuôn mặt đỏ rực, sốt ruột vô cùng, cười cười với anh:



“Anh ơi, uống nước đi.”



Miếng nước này uống xuống, từ đó Mật Hạo có thêm cái đuôi nhỏ mỗi ngày dán theo anh.



“Em tên La Bạc Hồ, nhũ danh là Cháo, cha em tên La Mạc, baba tên...”



Mật Hạo cũng không đuổi người đi, anh cảm thấy nhóc con này thật dễ thương, giống như cây kẹo bông gòn. Lại nói tiếp anh cũng lớn so với nhóc con này không đến mười tuổi, người ta là nhóc nhóc con, anh cũng chỉ là nhóc con, không hiểu sao còn rất hợp nhau.



Mật Hạo bỏ học từ rất sớm đi theo ông bô nhà mình thầu công trình, chạy công trường, người bên cạnh đều là những người đàn ông thô kệch, đây là lần đầu tiên anh được một nhóc con bám theo.



Chỉ là nhóc con này thật khiến người khác yêu thương, mỗi ngày chạng vạng mang theo túi lớn túi nhỏ canh ở bên ngoài công trường, thấy anh thì tung tăng chạy đến, coi Mật Hạo thành tiểu đồng bọn của mình.



“Nhóc con, anh nói em nghe.” Mật Hạo ngậm kẹo que nhóc con đưa cho, cùng ngồi trên xích đu trong khu nhà. “Bên này thi công sắp xong, thứ hai tuần sau anh đi rồi.”



“Vậy khi nào anh trở về?”



Mật Hạo nhìn ánh mắt mong đợi của bạn nhỏ, nói không nên lời vĩnh biệt, anh cười cười xoa xoa tóc bạn nhỏ.



“Thật lâu sau này đi.”



Lâu đến mức trí nhớ của em phai nhạt, quên mất còn có anh trên đời này.



Lâu đến nhóc Cháo sớm quên mất có một người anh trai, từng khiến nhóc rất yêu thích.



Chương 53:



“Cho nên ngay từ đầu anh đã nhận ra em, còn không nói cho em biết?” La Bạc Hồ bị Mật Hạo ôm cứng vào lòng không chút khe hở, còn đang cố gắng trình bày chi tiết, “Anh Mật sao anh lại như vậy, cố ý chọc em vui lắm sao?”



“Ngay từ đầu anh nhìn đến Cháo trưởng thành, không quen biết anh, thất vọng đến nổi không muốn nhắc chuyện đó với em.” Mật Hạo cũng không đứng đắn, nói thì nói còn cố ý hôn hôn vành tai Cà Rốt, một bộ dạng lưu manh: “Sau đó ở chung nhiều, liền không muốn để em nhớ đến người anh trai này nữa.”



La Bạc Hồ thành công bị dời lực chú ý: “Tại sao?”



“Bởi vì anh không muốn làm anh trai của em --- Chỉ muốn làm anh yêu của em.”



La Bạc Hồ nháy mắt làm ra biểu cảm ông già xem di động trên tàu điện ngầm: “Này, anh thế nào đột nhiên lại nói mấy lời này, y như Chu Thích Tử bám vào người.”



“Chỉ là em bị anh ôm lâu như vậy, em cũng chưa nói muốn phản kháng.” Mật Hạo cười vô cùng đẹp trai, “Có phải anh cũng có thể cố gắng, bắt cóc trái tim của Cà Rốt hay không?”



“Ai nha ai nha.” La Bạc Hồ bị anh làm sến súa đến tức mình, “Anh Mật anh bình thường chút được không? Em không thích anh kiểu này.”



“Vậy em thích anh kiểu gì?”



“Đương nhiên là thích anh, ưm...”



Câu thích bộ dạng bình thường của anh bị hôn ngược trở lại.



“Tốt quá, anh cũng thích em.” Bản tính gian thương của Mật Hạo rốt cuộc bại lộ, thuận nước đẩy thuyền đứng thứ nhất bảng tên. “Cho nên chính thức tuyên bố, chúng ta yêu nhau.”



Cưới vợ phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày thiên hạ dèm pha.



Chương 54:



La Bạc Hồ không nghĩ tới, lúc cậu bị Mật Hạo đưa vào tròng, không hiểu vì sao bị cưỡng ép có thêm một người bạn trai.



Trong phòng nhỏ của Nông Giai Nhạc, vậy mà lại tiến hành hoạt động ba người vô cùng vi phạm giá trị quan.



Chờ đến khi Chu Thích Tử bị hút khô dương khí thiếu chút nữa thượng mã phong (*) bị xe cứu thương “ò e ò e” hốt đi, La Bạc Hồ bị Mât Hạo ôm ôm ngồi bên dòng suối hóng mát mới nhận ra bọn họ có bao nhiêu thuần khiết.



(*) Bệnh thượng mã phong (hay phạm phòng, cảm phòng) là tình trạng “đột quỵ” khi đang quan hệ tình dục. Nếu không được cấp cứu kịp thời, người bệnh có thể tử vong trong thời gian ngắn.



Cuộc sống có bạn trai hình như cũng chẳng có gì khác trước, lại giống như có biến hóa nghiêng trời lệch đất.



Cậu vẫn đi làm ở Trúc Ốc, mỗi ngày bị Chu Thích Tử sai sử.



Bất quá La Bạc Hồ giờ ở ké chung cư ở trung tâm thành phố của bạn trai, không bao giờ cần đi tàu điện ngầm chen chút nữa, mỗi ngày đều có thể lái xe đi làm. Mỗi lần có tăng ca ngoài giờ bị Chu Thích Tử sai sử, đều có bạn trai kế bên cùng hóng hớt, thuận tiện lừa được một cọc tiền tăng ca.



Ngày nợ nần trong nhà được trả hết, La Bạc Hồ chính thức đệ trình đơn xin nghỉ việc, cuối cùng cũng tự do.



Mật Hạo vì chúc mừng cậu, mời hai bên gia trưởng cùng nhau ăn tối.



Hai bên trưởng bối rõ ràng tính cách khác nhau, như trời với đất, lại ý hợp tâm đầu, nếu Mật Hạo không can ngăn kịp thời, thiếu chút nữa đã làm lễ kết bái huynh đệ.



Buổi tối hôm đó Mật Hạo nghĩ mà sợ than với La Bạc Hồ.



“Anh chỉ muốn “làm” em trai, không muốn có em trai.”



Sau đó bị Cà Rốt giận dữ đạp 5 phát, thiếu chút rớt luôn xuống giường.



Có thể là vì tránh để màn tranh cãi luân lý đó một lần nữa phát sinh, Mật Hạo đã cầu hôn La Bạc Hồ dưới sự chứng kiến của hai bên trưởng bối. Cà Rốt của chúng ta đỏ bừng khuôn mặt, mắt ánh lệ quang nhào vào lòng đối phương.



Sau lại hết thảy thuận lý thành chương, bọn họ cử hành hôn lễ ở nhà hàng xoay Edinburgh.



La Bạc Hồ đột nhiên nhớ đến ngày đó cậu cũng ngồi ở nơi này, dọn dẹp cục diện rối rắm mà Chu Thích Tử để lại, nhìn đến Mật Hạo nhầm cậu là đối tượng xem mắt đã bị Chu Thích Tử bắt cóc đi kia, xấu hổ đến co chặt ngón chân, suýt nữa thở không nổi.



MC hỏi cậu có nguyện ý cùng Mật Hạo kết hôn, cả đời bao dung lẫn nhau, tôn trọng nhau, cùng vượt qua bao sóng gió.



Cậu còn chưa kịp mở miệng đồng ý, đã bị âm thanh ầm rĩ của hôn lễ kế bên cắt ngang.



Tân lang bên kia cướp lấy micro của MC, đinh tai nhức óc tà mị nói:



“Tiêu Giác Tê, dù em có trốn đến chân trời góc bể, anh cũng nhất định sẽ tìm được em! Em và đứa con trong bụng, anh sẽ không bỏ qua cho ai hết!”



“...”



“...”



La Bạc Hồ cùng Mật Hạo nhìn nhau không nói, cuối cùng cười cười ôm hôn nhau.



Thế giới này có kì quái đến đâu cũng mặc kệ.



Có anh bên cạnh em, mới là mệnh trung chú định.



___________ Toàn văn hoàn ___________



Cảm ơn quý vị đã theo dõi ~

Bản edit còn nhiều sạn, sẽ beta lại sau _(:3」∠ )_

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện