Hạ Ngọc Ngôn trưởng thành trong một sơn thôn chất phác, thiện lương dịu dàng, đọc nhiều văn thơ;

Cho dù hai chân không thuận tiện cũng không than trời trách đất, hằng ngày vẫn nỗ lực cánh sinh…

Y như vậy, làm sao ngờ rằng…

Con hổ lớn y cứu về từ tay thợ săn, không chỉ biến thành người, còn lấy oán trả ơn!

Giam cầm, nhục nhã, ngược đãi… Y rốt cuộc đã làm sai điều gì, để nam nhân tên Thác Bạt Hổ Hồn đó, phải hành hạ y như thế? Bộ tộc Người hổ vì cầu sinh, làm hết mọi chuyện như giết người cướp của đốt nhà để kiếm sống!

Thác Bạt Hổ Hồn chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ nổi lên ham muốn chiếm giữ đối với tên thư sinh nho nhã mỏng manh kia.

Mặc cho thủ đoạn hạ lưu cỡ nào, chỉ cần có thể trói Hạ Ngọc Ngôn ở bên cạnh, hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi!

Thế nhưng, bắt đầu từ khi nào, hắn trở nên sợ hãi ánh mắt cự tuyệt của Hạ Ngọc Ngôn, càng sợ hãi trái tim vì y mà ngày càng yếu đuối?

“Ngọc Ngôn, ngươi nhất định phải đi cùng ta! Nếu không, ta sẽ điên! Sẽ phát điên lên mất!”

Hai tay cứng như sắt thép, cố sức đến nỗi tựa như muốn cắn nát da thịt y, Thác Bạt Hổ Hồn điên cuồng hét lớn, đôi mắt dường như sắp nứt ra.

Hãy nói cho ta biết, yêu thật lòng, là gì?

“Chúng ta tối đa chỉ là nô lệ… Nô lệ của tình yêu!”

~oOo~

Mở đầu

Trời đất bao la, càn khôn tạo vật, quỷ khắc thần công, ở vùng đông bắc Thần Châu, sinh ra một bộ tộc khác thường, tên gọi Người Hổ, bề ngoài như mèo lớn, nhanh nhẹn như sấm sét, sức lực vô cùng mạnh, có thể biến ảo thành người gây ác, tính cách hung bạo tàn nhẫn, ai gặp cũng sợ hãi. Người Hổ tập tính sống theo bầy đàn, giống cái rất thưa thớt, đông hạ trú ẩn, vào thu thì săn thú, thôn thành từng đi qua, gà chó không yên, cả người lẫn thú đều sợ hãi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện