Trần Mạt Sinh nói xong bèn bước xuống lầu với Lâm Thích và người đàn ông trẻ tuổi.

Những người dưới lầu đều lần lượt tụm lại “thành bầy”, dù có hiềm khích gì với nhau thì đều vô thức phản ứng như thế.

Đến cả Phương Tử Oánh cũng đã đứng dậy, nấp sau Tiết Bồng và Lục Nghiễm.

Ba tên bắt cóc bước xuống lầu, đồng thời cũng lần lượt móc súng tự chế ra.

Lúc này, Lý Thăng đứng trong đám người nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cậu là cảnh sát, câu phải bảo vệ đám dân đen chúng tôi…”

Lưu Cát Dũng tiếp: “Đúng đấy, chúng ta đâu thể ngồi chờ chết, chẳng lẽ đứng đây chờ bị giết sao?”

Tống Kim: “Chú sợ thì chú chạy đi, họ nói rồi còn gì, phải chơi trò chơi cơ…”

Lục Nghiễm hoàn toàn không để ý tới đám người đang lải nhải phía sau, anh đã sớm đứng ở trên cùng, dang tay bảo vệ những người phía sau, ánh mắt nghiêm túc nhìn ba người đi xuống.

Tuy vị trí đang di chuyển nhưng ánh mắt hai bên vẫn cứ đan vào nhau.

Theo bước chân của ba tên bắt cóc, đám người “thành bầy” cũng di chuyển sau lưng Lục Nghiễm, cứ như chơi trò đại bàng bắt gà con vậy.

Cho đến khi ba khẩu súng đi tới cuối tụm, nhắm vào đám người, ra hiệu cho họ đi vào phía những gian phòng phục dựng.

Phòng phục dựng chia thành hai hàng, ở giữa cùng được giăng phông nền, rất giống studio chụp ảnh phiên bản đơn giản, cuối lối đi là một chiếc bàn hình chữ nhật bằng gỗ, trông khá thô sơ nhưng diện tích khá lớn, xung quanh còn được xếp lần lượt mười cái ghế.

Dưới sự đe dọa của súng tự chế, mọi người đi tới cái bàn.

Lưu Cát Dũng còn lẩm bẩm: “Có lộn không vậy, tụi nó có ba người, mình thì đông vầy, sao phải hợp tác chứ, sợ cái gì, sao mà cảnh sát thời buổi giờ cũng sợ chết vậy!”

Tống Kim nói: “Chú giỏi chú nhào vô đi, dựa vào đâu mà bắt cảnh sát đi đỡ đạn cho chú, với lại ở đây có mình anh ta là cảnh sát, anh ta hy sinh rồi thì lấy ai mà bảo vệ mình?”

Đám người ngồi xuống, đưa mắt nhìn nhau, lúc này mới nhận ra thứ tự chỗ ngồi cũng rất thú vị.

Tống Kim, Lưu Cát Dũng, Lý Thăng, Hách Hữu Mai ngồi cùng một hàng, đối diện là Lục Nghiễm, Tiết Bồng, Phương Tử Oánh, Hứa Cảnh Hân và Khang Vũ Hinh.

Tống Kim thấy thế mới bảo: “Trời mẹ ơi, có lộn không vậy?”

Sau đó cậu ta lại nhỏ tiếng gọi Lục Nghiễm: “Cảnh sát Lục, bên bọn tôi còn trống một chỗ này, anh có muốn…”

Ai ngờ còn chưa tới xong đã nghe một tiếng “ầm”, tên thanh niên che mặt đã ngồi phịch xuống chỗ trống bên cạnh Tống Kim, còn gác tay cầm súng trên đùi, họng súng chĩa về phía bốn người ở hàng của Tống Kim, tay kia còn vắt trên lưng ghế, hết sức nhàn hạ.

Tống Kim im bặt ngay lập tức.

Sau đó, không ai nói tiếng nào nữa.

Mặt ai cũng đều khác, có người hoảng loạn lạc lỏng, có người nơm nớp lo sợ, có người quan sát thăm dò, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.

Lục Nghiễm đã không lên tiếng nữa, anh nhìn xung quanh, nhìn sơ vẻ mặt từng người, cuối cùng lại nhìn Trần Mạt Sinh hỏi: “Bảo là có nước mà?”

Vừa nói xong, Lâm Thích đã bưng một thùng nước suối từ trong góc ra, đặt lên trên bàn, sau đó lấy nước bên trong ra, lăn mấy vòng trên bàn.

Chai nước lăn về trước mặt từng người, mọi người lần lượt đón lấy.

Lý Thăng khát nước nãy giờ, vội vã vặn nắp uống.

Lưu Cát Dũng còn hơi do dự: “Cậu không sợ có độc à?”

Hách Hữu Mai nói nhỏ: “Muốn đầu độc là đã làm lúc bắt mình rồi.”

Lúc mọi người uống nước, Lâm Thích kéo cái bảng trắng bên cạnh sang, đặt vài cây bút lông đen trước mặt Lục Nghiễm.

Trần Mạt Sinh lên tiếng: “Cảnh sát Lục, tôi biết quy tắc và trình tự làm việc của cảnh sát các cậu, cũng biết được năng lực và tốc độ phá án của cậu, bây giờ phiền cậu sắp xếp lại giúp mọi người.

Lục Nghiễm cầm một cây bút, đứng dậy đi tới trước chiếc bảng, liếc nhìn Trần Mạt Sinh và khẩu súng trong tay ông ta, quả quyết viết vài chữ lên bảng: Trần Mạt Sinh, 43 tuổi.

Chỉ là hàng chữ này được viết khá gần ở phần giữa bên dưới.

Đến lúc Lục Nghiễm nghiêng người sang, lại nhìn vào Trần Mạt Sinh, lúc này mới nghe thấy Lý Thăng thốt lên: “Ối, Trần Mạt Sinh… cậu là Trần Mạt Sinh thật sao?”

Lưu Cát Dũng và Hách Hữu Mai cũng biến sắc theo, chỉ có mỗi Tống Kim là hào hứng.

Lục Nghiễm nói: “Ông đã là nạn nhân của vụ án này thì cũng không cần phải che đậy làm gì, cứ để mọi người nhìn đi.”

Trần Mạt Sinh cười, tháo khẩu trang ra.

Lính và giặc cuối cùng cũng chính thức gặp nhau.

Lục Nghiễm thản nhiên nhìn Trần Mạt Sinh, một lúc sau mới lên tiếng: “Tôi có theo dõi hồ sơ mười năm trước, dù không có chuyện hôm nay thì tôi cũng định lật lại vụ án này. Bây giờ ông làm thế này, chắc ông cũng rõ sắp tới sẽ đối diện với hậu quả gì.”

Trần Mạt Sinh gật đầu, giọng nói già nua: “Tất nhiên là rõ.”

Lục Nghiễm: “Biết rõ mà còn khăng khăng làm theo ý mình, xem ra ông thật sự rất kiên quyết.”

“Biết rõ nhưng vẫn phải làm.” Trần Mạt Sinh nói: “Kiếp này tôi không mong gì nữa, tôi chỉ cần một chân tướng. Cảnh sát và pháp luật đều không thể trả lại sự trong sạch cho tôi thì tôi sẽ tự làm.”

Cũng có nghĩa là gã có thể đánh đổi tất cả vì chuyện này.

Lục Nghiễm nói: “Năm đó để điều tra, cảnh sát đã lần lượt hỏi hết hơn bốn mươi người, nhưng hôm nay chỉ có sáu người bị các người đưa tới là có liên quan tới vụ án. Rốt cuộc lời khai của họ năm đó có gì đặc biệt mà lại chọn họ?”

Trần Mạt Sinh liếc nhìn ba người Lưu Cát Dũng, Hách Hữu Mai và Lý Thăng: “Cậu đã theo dõi hồ sơ rồi mà, chắc cậu cũng biết lời khai của ba người họ là nguyên nhân trực tiếp khiến tôi bị khép tội.”

Vừa nói ra, ba người phía Lưu Cát Dũng lần lượt lộ vẻ chột dạ, Lý Thăng bèn lầm lầm: “Tôi có sao nói vậy thôi…”

Lục Nghiễm lại không quan tâm, anh lại hỏi Trần Mạt Sinh: “Vậy ba người còn lại thì sao?”

Ý anh là Khang Vũ Hinh, Phương Tử Oánh và Tống Kim.

Trần Mạt Sinh cười lạnh: “Ba người còn lại có khi có thể giúp cậu tìm ra câu trả lời trong quá trình phá án… Giờ thì bắt đầu đi.”

Lục Nghiễm không nói gì thêm, chỉ quay người liếc nhìn ba người phía Lưu Cát Dũng, viết hàng đầu tiên lên bảng: Hách Hữu Mai, 45 tuổi.

Hàng này cách tên của Trần Mạt Sinh một khoảng, nằm ở phía trên bên trái bảng.

Hách Hữu Mai sửng sốt: “Sao lại viết tên tôi?”

Lục Nghiễm không trả lời mà chỉ nói: “Bà và Trần Mạt Sinh từng làm việc trong cùng một nhà máy hóa chất, ông ấy làm ở kho, bà ở phòng kế toán. Theo lời các công nhân khi đó, sau khi kết hôn chưa đến một năm thì chồng bà bị tai nạn lao động dẫn đến bại liệt, phải nằm một chỗ ở nhà. Trần Mạt Sinh là đồng hương với vợ chồng bà nên thường âm thầm giúp đỡ nhiều chuyện. Nhưng sau đó, người trong nhà máy cũng đồn rằng bà với Trần Mạt Sinh có mối quan hệ không đàng hoàng.”

Hách Hữu Mai lập tức biến sắc, mặt lúc đỏ bừng lúc trắng bệch: “Họ ngậm máu phun người, chúng tôi chẳng có gì với nhau cả! Tôi rất yêu chồng tôi, tôi đã chăm sóc ông ấy tới tận lúc qua đời, đến giờ vẫn chưa tái hôn!”

Hách Hữu Mai trở nên quá khích, không chỉ có mình Lục Nghiễm mà mọi người xung quanh cũng lần lượt đổ ánh mắt về phía bà ta.

Trong lúc liếc thấy Hách Hữu Mai đang hồi hộp sờ mũi và vành tai, Tiết Bồng cũng nhớ tới ánh mắt Hách Hữu Mai và Lưu Cát Dũng nhìn nhau khi nãy. 

Lúc này, Hách Hữu Mai cũng liếc sang bên cạnh.

Tiết Bồng cũng nhìn theo tầm mắt của Hách Hữu Mai, hướng nhìn đó lại cũng chính là Lưu Cát Dũng.

Lưu Cát Dũng khoang hai tay trước ngực, đầu thì lại quay sang hướng khác, mọi người đều đang quan sát vẻ bất thường của Hách Hữu Mai, chỉ có mỗi gã ta là nhìn chăm chăm về phía cái bảng.

Tiết Bồng đều thấy hết cả, cô nhìn sang Lục Nghiễm, đúng lúc Lục Nghiễm cũng vừa quay sang.

Tiết Bồng bèn dùng ánh mắt ra hiệu cho anh chú ý tới Lưu Cát Dũng.

Lục Nghiễm hiểu ý, quay sang hỏi Trần Mạt Sinh: “Thông tin ban nãy là do tôi xem được trong lời khai, ông có bổ sung hay làm rõ gì không?”

Trần Mạt Sinh lắc đầu: “Tiếp tục đi.”

Lục Nghiễm lại đi đến bên phải tấm bảng, viết lên góc trên bên phải: Lưu Cát Dũng, 56 tuổi.

Sau đó lại quay ra bảo: “Lưu Cát Dũng, mười năm trước ông kinh doanh trang bị bảo hộ, làm ăn cũng khá đắt khách. Khi đó, ông từng cung cấp vật dụng bảo hộ cho nhiều nhà máy hóa chất, nhà máy hóa chất Tường Vân, nơi mà Trần Mạt Sinh và Hách Hữu Mai làm việc là nơi hay hợp tác với ông nhiều nhất. Nghe nói mối quan hệ của ông rất rộng rãi, có nhiều nhà máy hóa chất đã mua được thiết bị lò phản ứng có kỹ thuật tối tân nhất với giá thấp hơn thị trường qua lời giới thiệu của ông.”

Lưu Cát Dũng bật cười: “Giúp đỡ qua lại thôi mà, tôi có nhiều bạn, cũng chỉ giúp giới thiệu vậy thôi…”

Lục Nghiễm lại chuyển chủ đề: “Trong số đó có một nhà máy hóa chất tên Phong Hoa, sau khi sử dụng thứ lò phản ứng được gọi là tối tân nhất này, chưa tới hai năm đã xảy ra vụ nổ lớn, khiến năm người chết, bảy người bị thương.”

Lưu Cát Dung biến sắc, vội vàng giải thích: “Chuyện đó không có liên quan tới tôi, cũng đâu phải tôi sản xuất ra đâu!”

Vừa nhắc tới nhà máy hoá chất Phong Hoa, Tiết Bồng đã nhớ ngay tới chi tiết Phùng Mông từng kể.

Theo lời Phùng Mông, trong tất cả các sự cố nhà máy hóa chất ở thành phố Giang gần hai mươi năm nay, vụ nổ ở Phong Hoa là nghiêm trọng nhất, khi ấy đã gây chấn động không nhỏ.

Hơn nữa, có một lượng lớn khói đen dày đặc toả ra từ vụ nổ, mùi cực kỳ hắc mũi, các phòng khoa chính phủ đã lập tức ra thông báo, yêu cầu dân cư thành phố Giang mau chóng về nhà khóa chặt cửa nẻo.

Ngoài một tốp cảnh sát và bộ phận chữa cháy vội vã chạy đến hiện trường, bộ phận môi trường cũng triển khai hành động, mau chóng kiểm tra đo lường môi trường.

Lúc này, Tiết Bồng lên tiếng: “Sau vụ nổ đó, các phòng ban đã hợp tác điều tra, chứng thực nguyên do vụ nổ là vì vấn đề lắp đặt thiết bị, ngoài việc lò phản ứng vốn đã được thiết kế không hợp lý sẵn, kết cấu trạng thái thiết bị cũng không liền mạch, hơn nữa các mối hàn và lựa chọn vật liệu cũng có vấn đề. Các hóa chất toả ra không khí sau vụ nổ cũng đã mang tới phiền phức cho thành phố Giang. Hơn nữa số hoá chất ấy sẽ nhanh chóng lắng xuống, nguồn nước, nguồn đất, bao gồm cả sản vật nông nghiệp, chăn nuôi gia súc của cả thành phố đều chịu ảnh hưởng. Tuy chính phủ đã nhanh chóng tiến hành cứu vãn nhưng không thể tránh khỏi việc ô nhiễm do vụ nổ đem tới.”

Nghe đến đây, Khang Vũ Hinh buột miệng hỏi: “Nhà máy hoá chất Phong Hoa? Chuyện này còn lên tin tức phải không? Hình như tôi có nhớ.”

Hứa Cảnh Hân tiếp: “Nếu tôi nhớ không lầm thì năm đó chấn động lắm, nhưng mà hình như là chuyện sáu, bảy năm trước, không liên quan gì đến vụ án mười năm trước.”

“Đúng… đúng đấy! Chuyện không liên quan, cậu nhắc tới làm gì?” Lưu Cát Dũng trách móc.

Lục Nghiễm lại vẫn cứ thong thả, anh hỏi Trần Mạt Sinh: “Tôi chỉ nhớ có thể thôi, ông có bổ sung gì chỗ này không?”

Trật Mạt Sinh gật đầu, thở dài bảo: “Vì chuyện này không chỉ dính dáng tới vấn đề chất lượng thiết bị lò phản ứng mà còn có cả chuỗi doanh nghiệp bẩn phía sau nữa. Lưu Cát Dũng là người đứng trung gian giới thiệu, công ty trang bị bảo hộ của ông ta cũng do đó mà phải chịu tiếp nhận điều tra, phát hiện ra hơn tám mươi phần trăm đồ bảo hộ xưởng họ sản xuất không đạt chuẩn, hoàn toàn không đáp ứng đủ yêu cầu tiêu chuẩn.”

“Đợi đã…” Tống Kim không nhịn được giơ tay lên, ngắt lời Trần Mạt Sinh: “Ờm… ông Trần, cảnh sát Lục, sao mà tôi càng nghe lại thấy càng mù tịt thế, cái gì mà đồ bảo hộ, lò phản ứng gì đó với lại… Ờm… Ý là có liên quan gì đến chúng ta?”

Trần Mạt Sinh: “Liên quan ở chỗ trước khi công ty của Lưu Cát Dũng bị điều tra, nhà máy hóa chất Tường Vân đã từng mua mười mấy loại trang bị bảo hộ bao gồm đồ làm việc chống axit, đồ bảo hộ chống axit, bazơ các loại, đồ chống cháy từ ông ta trong thời gian tận mười lăm năm. Quản lý nhà xưởng trực tiếp thực hiện giao dịch này với Lưu Cát Dũng chính là Thẩm Chí Bân, người chết trong vụ án oan của Trần Mạt Sinh.”

Lục Nghiễm vừa nghe Trần Mạt Sinh thuật lại, vừa viết một điểm then chốt lên bảng.

Sau khi kinh ngạc bởi lời nói của Trần Mạt Sinh, mọi người cũng lần lượt nhìn thấy hàng chữ trên bảng: Thẩm Chí Bân, 53 tuổi (người chết).

Tên của Thẩm Chí Bân nằm ở ngay giữa bảng, Lục Nghiễm lại dùng cây bút lông trong tay vẽ ra ba đường xuất phát từ cái tên này, nối tới hai cái tên Lưu Cát Dũng và Hách Hữu Mai ở phía trên hai bên trái phải, cùng tên của Trần Mạt Sinh bên dưới, tiếp đó chút thích mấy chữ nhỏ trên đường nối.

Như thế, mối quan hệ khiến người ta phải thắc mắc của bốn người đã xuất hiện.

Lục Nghiễm dừng bút, quay đầu nhìn Trần Mạt Sinh: “Có còn sót gì không?”

Ánh mắt Trần Mạt Sinh nặng nề, gã nhìn Lục Nghiễm một lúc rồi lên tiếng trong lúc mọi người đang nín thở chờ đợi: “Vụ nổ nhà máy hóa chất Phong Hoa là vào bảy năm trước, hơn nữa sự cố này cũng không có liên quan đến vụ án của tôi. Không ngờ trước khi cảnh sát chính thức lật lại vụ án, cậu đã liên kết hai chuyện này lại với nhau, tôi đúng là không tìm lầm người.”

Không ai nói gì, ngoài Hách Hữu Mai và Lưu Cát Dung đang càng lúc càng gượng gạo, những người khác đều chú tâm nhìn lên dòng chữ trên bảng.

Hiếu kỳ là bản tính chung của con người, sau khi nhìn thấy sơ đồ mối quan hệ lợi ích độc địa này, trong lòng mỗi người đều không khỏi xuất hiện một phiên bản khác của câu chuyện.

“À ờm… tôi có chuyện muốn hỏi!”

Vào lúc này, Tống Kim đánh tan sự im lặng, cậu ta lại giơ tay hỏi: “Tôi nói về những gì tôi hiểu trước nhé. Bây giờ có phải ý là Thẩm Chí Bân, người chết trong vụ này đã mua một lô đồ bảo hộ kém chất lượng từ tay Lưu Cát Dũng, mà Lưu Cát Dũng lại cho Thẩm Chí Bân ăn hoa hồng. Nhưng mà sau khi số đồ bảo hộ này được đưa tới nhà xưởng, chắc chắn sẽ bị quản lý kho là ông Trần để ý đến, mà khi mua số hàng này thì phải qua phòng tài vụ, cũng chính là bà Hách đây. Thế nào, tôi nghĩ đúng chứ?”

“Cậu, cậu dựa vào đâu mà nói thế! Hoa hồng cái gì! Có chứng cứ không?! Lưu Cát Dũng sốt ruột đập mạnh xuống bàn.

Nhưng Lưu Cát Dũng vừa đứng dậy, tên thanh niên che mặt im lặng ngồi đó nãy giờ cũng giơ cao họng súng, nhắm vào đầu gã ta.

Lưu Cát Dũng lập tức rụt cổ, nhỏ giọng bảo: “Cậu không có chứng cứ thì đừng nói lung tung, đừng có làm sai hướng điều tra của cảnh sát Lục!”

Tống Kim trả lời: “Ủa thì thảo luận thôi mà… Nóng cái gì vậy? Làm chuyện xấu chột dạ à? Nếu không phải vì chuyện nhà máy hoá chất Phong Hoa phát nổ thì sợ là tới giờ vẫn không ai biết chuyện chú với Thẩm Chí Bân âm thầm giao dịch ấy nhỉ?”

Lưu Cát Dũng: “Cậu!”

Thấy hai người sắp đấu khẩu tới nơi, Lục Nghiễm lên tiếng: “Gây nhau như thế không có được gì đâu, cảnh sát sẽ không điều tra mà không có mục đích rõ ràng, chúng tôi sẽ dựa theo chứng cứ để phán đoán. Tôi tin đây cũng là thứ ông mong muốn nhìn thấy, chắc đây là lý do ông tìm đến tôi.”

Lục Nghiễm vừa nói vừa quay sang Trần Mạt Sinh, nửa câu sau là để nói cho ông ta nghe.

Trần Mạt Sinh cười, nếp nhăn trên mặt cũng giãn ra, không còn nham hiểm như lúc đầu nữa: “Nếu cảnh sát của mười năm trước nghĩ như cậu thì tôi sẽ không ngồi tù oan mười năm trời.”

Lục Nghiễm thờ ơ: “Trong đội cảnh sát có người ưu tú, cũng có thành phần cặn bã, tôi không muốn giải thích gì giúp cho cảnh  sát năm đó xử lý vụ án này, tôi chỉ có thể nói, tôi rất tiếc vì chuyện này. Nếu ông đã muốn chân tượng được vạch trần, tôi sẽ cố hết sức giúp ông, nhưng cũng mong ông đừng làm bị thương bất cứ ai ở đây, dù trong số họ có hung thủ thật sự hay không.”

Trần Mạt Sinh hít sâu một hơi, chầm chậm gật đầu, sau đó lại khẽ nói: “Được.”

“Này, này, đang hát cái tuồng gì đấy?” Lúc này, Lý Thăng nãy giờ đang quan sát tình hình bỗng lên tiếng: “Cậu ta là kẻ bắt cóc, cậu là cảnh sát, chúng tôi là người dân vô tội, cậu phải bảo vệ chúng tôi chứ đâu phải kẻ tung người hứng với đám bắt cóc? Với lại dù Lưu Cát Dũng đã làm chuyện không có tính người thì cũng đâu có liên quan gì đến bọn tôi, mọi người thấy đúng không!”

Tống Kim: “Đúng rồi.”

Lý Thăng thấy có người hùa theo, lập tức đắc ý, đang định kéo thêm mấy người nữa, ai ngờ nhìn quanh thì những người khác đều chẳng quan tâm tới.

Lục Nghiễm liếc nhìn Lý Thăng, đặt bút xuống nhìn Trần Mạt Sinh: “Chắc ông cũng biết, muốn tìm ra hung thủ thật sự thì trước hết phải tiến hành điều tra hiện trường vụ án. Ông đã chuẩn bị những gian phòng phục dựng kia, có phải đã tới lúc bắt đầu rồi không?”

Trần Mạt Sinh gật đầu, nhanh chóng nhìn sang Lâm Thích đang đứng bên cạnh bảng trắng làm nên tên thanh niên vẫn đang ngồi, cả hai hiểu ý Trần Mạt Sinh, bèn ra hiệu cho mọi người đứng dậy.

Trần Mạt Sinh: “Thế thì mời mọi người theo tôi tới tái hiện vụ án thôi.”

Mọi người đứng dậy, vẻ mặt ai nấy cũng đều không giống nhau.

Cuối cùng cũng đến tiết mục mà Tống Kim mong đợi, cậu ta là người tích cực nhất, khác đó thì tới cuối Hứa Cảnh Hân và Khang Vũ Hinh mới đứng lên, cứ đi theo phía sau.

Ở giữa là đám mấy người Lưu Cát Dũng, người nào người nấy đều không tình nguyện thấy rõ.

Tiết Bồng đi theo Lục Nghiễm ở phía trước nhất, Phương Tử Oánh cũng theo sát cô để tránh Lưu Cát Dũng.

Nếu mà là trước kia, Tiết Bồng và Phương Tử Oánh đều sẽ kinh ngạc lắm, tất nhiên là họ không bao giờ ngờ được có một ngày sẽ tương tác “nhẹ nhàng” với nhau như thế này, Phương Tử Oánh lại còn coi Tiết Bồng như khiên bảo hộ.

Mọi người đi tới lối đi giữa hai phòng phục dựng, Trần Mạt Sinh ở đằng trước cũng dừng bước.

Ở đây rất rộng rãi, mấy chục người đứng cũng còn được, gian phòng phục dựng gần đó nhất lại trông có vẻ lại một nhà vệ sinh công cộng được chia ra nam nữ, bước vào nhìn thì thấy không chỉ có vách ngăn mà còn có hố xí và bồn rửa tay đạo cụ nữa.

Vào lúc này, tên thanh niên che mặt lấy ra một hình nộm dài 175cm, vóc dáng và quần áo đều là của nam, dưới chân là một đôi giày thể thao.

Tên thanh niên ném đạo cụ hình nộm xuống đất.

Lý Thăng lên tiếng đầu tiên: “Đây chẳng phải là Thẩm Chí Bân sao!”

Tống Kim lập tức đi tới bên cạnh gã: “Sao chú biết?”

Lý Thăng: “Nói thừa, nhìn là biết chứ gì! Lúc đó Thẩm Chí Bân chết ở bên ngoài toilet nam mà.”

“Tất nhiên là tôi biết chuyện này rồi, tôi còn có nghe người ta nói, khi đó lưng ông ta tựa vào tường ngoài, hai chân duỗi thẳng, đầu gục xuống, ai không biết còn tưởng chỉ là ông ta uống say quá thôi…”

Tiết Bồng và Phương Tử Oánh vẫn đứng ở chỗ trống bên cạnh, cũng chính vì lợi thế góc nhìn nên cô đã để ý được sắc mặt những người khác.

Nhất là Lâm Thích và tên thanh niên đeo khẩu trang đứng bên ngoài từ nãy tới giờ, y và Lâm Thích đều chưa hề tháo khẩu trang bao giờ, đây chắc chắn là một điểm đáng ngờ.

Khang Vũ Hinh biết thân phận của Lâm Thích, tên thanh niên lại là người cho Hứa Cảnh Hân mượn quán cà phê, thân phận của hai người họ đã sớm không cần thiết phải giấu giếm nữa rồi, vậy tại sao họ vẫn cứ đeo khẩu trang? Đang đề phòng ai cơ chứ? Tiết Bồng vừa nghĩ vừa nhìn sang những người khác, sau đó lại quay sang Phương Tử Oánh.

Có lẽ dù là tài xế Lâm Thích hay là chủ quán cà phê thì đều là thân phận giả, mà trong số những người ở đây, có người quen biết thân phận thật sự của họ.

Còn nữa, ba người Trần Mạt Sinh bắt nhiều người như thế tới đây, lại có thể xử lý từng chi tiết đâu ra đó, chuyện này chắc chắn đã được luyện tập nhiều lần, nếu không chỉ cần một mấu chốt có vấn đề, kế hoạch của họ đều có thể thất bại.

Ví dụ như thời gian bắt cóc, tuy vẫn chưa tìm hiểu mọi người đã mất tích vào lúc nào nhưng nghe họ nói chuyện, nhìn trạng thái thì chắc là thời gian đều gần nhau, trong khoảng một đến hai ngày.

Nếu thời gian mất tích quá lâu thì người nhà sẽ báo án, cảnh sát sẽ ghi chép lại, đợi đến lúc triển khai điều tra, phát hiện những người mất tích có dây mơ rễ má với nhau, phía điều tra sẽ liên kết lại.

Đương nhiên là trước đó, Cục thành phố đã biết người bắt cóc Lục Nghiễm là Trần Mạt Sinh và Lâm Thích, hiện giờ cô cũng không thấy đâu, Cục thành phố chắc chắn sẽ tập trung cực độ, có khi đã triển khai truy nã toàn thành phố rồi.

Hiện giờ ngoài việc theo dõi vụ án thì chuyện cấp bách nhất là phải tìm cơ hội lần lượt nói chuyện với những người này, mọi người liên kết những manh mối mình biết lại với nhau, có lẽ sẽ tìm ra câu trả lời nhanh hơn.

Cả kế hoạch chặt chẽ như thế, sắp xếp bày trí ở đây cũng rất toàn diện, chắc chắn đã tốn không ít thời gian của ba người đám Trần Mạt Sinh, lượng công việc ở đây thật sự quá nhiều, ngoài họ ra, có thể còn có đồng bọn khác nữa.

Cái quan trọng nhất là nếu đã bố trí sắp xếp cẩn mật như thế, vậy thì họ chắc chắn cũng đã phân tích kỹ càng trước lúc lựa chọn đối tượng để bắt cóc.

Lưu Cát Dũng, Hách Hữu Mai và người chết đều có dính líu lợi ích trực tiếp, Lý Thăng là thám tử tư, phần trăm cao là biết được chút chuyện “riêng tư”, Tống Kim là nhân chứng khi đó đang đứng đằng xa nhìn thấy hiện trường vụ án, Khang Vũ Hinh thì lại ở quán net gần đó.

Vậy Phương Tử Oánh thì sao? Ngoài việc là con gái riêng của vợ Lưu Cát Dũng, cô ta còn đóng vai trò gì ở đây?

Còn nữa, những người này chắc chắn không phải do Trần Mạt Sinh chọn bừa mà ra, chắc là đều có lời giải thích hợp lý, nhưng vấn đề là tại sao Trần Mạt Sinh lại bắt những người khác?

Nếu là Hứa Cảnh Hân, Tiết Bồng còn có thể hiểu, trước đó, y luôn là điểm yếu của Lục Nghiễm.

Vậy bản thân cô thì sao? Tiết Bồng không khỏi tự hỏi.

Tiết Bồng suy nghĩ nhập tâm, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, đột nhiên nghe thấy có người nói: “Cảnh sát Tiết, tới lượt cô rồi!”

Trần Mạt Sinh lên tiếng.

Tiết Bồng chợt tỉnh, ngẩng đầu nhìn thấy tất cả ánh mắt đều đang đổ dồn về mình.

Tiết Bồng lại rất thờ ơ: “Chuyện gì?”

Trần Mạt Sinh nói: “Tái hiện hiện trường vụ án qua dấu vết không phải là việc sở trường của chuyên viên giám định dấu vết sao? Bây giờ tới lượt cô rồi đấy.”

Tống Kim nhỏ giọng hỏi Lý Thăng: “Giám định dấu vết là làm cái gì? Chẳng lẽ là pháp y hả?”

Lý Thăng: “Là làm xét nghiệm vật chứng ấy…”

Tiết Bồng đi tới mấy bước, quay đầu nhìn vào toilet đạo cụ, lại đảo mắt khắp xung quanh, nhìn vào mắt Lục Nghiễm rồi quay sang Trần Mạt Sinh.

“Tôi làm giám định dấu vết nhưng tôi không phải siêu nhân, ở đây không có dụng cụ, hiện trường vụ án cũng không được tái hiện lại, ông bảo tôi giúp ông thế nào được?”

Tiết Bồng nói xong, tên thanh niên đã cầm một cái hộp đi tới, đặt trước mặt cô: “Dụng cụ của cô này.”

Tiết Bồng thoáng ngẩn người, cô nhanh chóng khuỵu gối mở hộp, đám người xung quanh cũng tò mò rướn dài cổ.

Mở ra xem thì thấy ngoài dụng cụ thu thập chứng cứ cô thường dùng, còn có vài chai dung dịch màu đỏ trông như phẩm màu, ở tầng giữa nắp hộp còn có nhét một cái túi giấy.

Tiết Bồng lấy túi giấy ra xem, bên trong là một xấp ảnh dày.

Những tấm ảnh đó đều là ảnh chụp hiện trường vụ án.

Lần này, không chỉ có Tiết Bồng tá hỏa tâm tinh mà Lục Nghiễm cũng khuỵu gối xuống, đón lấy mấy tấm ảnh, cau mày nhìn từng trang.

Tiết Bồng hỏi: “Số hình này chỉ có người trong nội bộ Cục Cảnh sát từng tiếp xúc với vụ án này mới có thể lấy được, ở đâu mà các người có?”

Tên thanh niên cười: “Cô nhìn kỹ xem, hình của bọn tôi ở đây nhiều hơn hình trong tay đám cảnh sát năm đó nhiều đấy.”

Tiết Bồng lại cụp mắt, nhìn Lục Nghiễm lật tiếp.

Thật vậy, có nhiều tấm trông hơi khác với hình ở Cục Cảnh sát, từ góc độ đến cách chụp.

Vào lúc này, Lục Nghiễm và Tiết Bồng lại nhìn nhau, trong đầu hai người đều xuất hiện cùng một chuyện: Ở đây từng có người đến hiện trường vụ án để chụp ảnh.

Là ai cơ chứ?

Tiết Bồng hỏi: “Các người tìm tới tôi là vì tôi làm giám định dấu vết sao?”

“Không chỉ có vậy.” Tên thanh niên nói: “Năm nay lúc lật lại vụ án, cô cũng có tham gia đấy thôi? Cô kiểm nghiệm dấu vết thì chắc chắn có một số vật chứng đã từng qua tay cô, so với những người khác, cô quen thuộc với vụ án này hơn, làm việc cũng nhanh hơn.”

Hoá ra là vì thế…

Tiết Bồng nhìn chăm chăm vào người đàn ông trẻ tuổi, không nói lời nào.

Nhưng cô lại thầm nghĩ, họ làm thế nào biết được cô đã tham gia vào công tác lật lại vụ án?

Rồi cô lại nhìn sang Trần Mạt Sinh, đột nhiên nghĩ tới một người khác: Thường Trí Bác.

Thường Trí Bác biết chuyện này, mà Thường Trí Bác và Trần Mạt Sinh lại từng là bạn tù.

Chỉ là Tiết Bồng chỉ vừa nhen nhóm suy nghĩ thì đã nghe thấy Tống Kim nói nhỏ: “À ờm… mọi người có nhận thấy là Lưu Cát Dũng với Hách Hữu Mai không thấy đâu rồi không?”

Mọi người tức khắc nhìn ra đằng sau, quả thật đã thiếu mất hai người, chắc là lén chuồn đi lúc tất cả mọi người đều đang đổ dồn sự chú ý vào những tấm hình này.

Chẳng qua là trông sang ba người bọn Trần Mạt Sinh thì lại thấy họ chẳng chút lo âu, cũng không có ý định đi xung quanh tìm người.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện