Ánh sáng ngoài cửa xe dẫn khuất hẳn.

Lục Nghiễm lái xe ra đường lớn, vừa lái vừa nói Tiết Bồng nghe về tiến triển công việc lúc chiều.

Vụ án của Trần Mạt Sinh và Lâm Thích đã sắp kết thúc, chứng cứ xác đáng, nhân chứng đầy đủ, không có gì có thể lật ngược thế cờ được nửa, Trần Ngữ, động cơ gây án của hai người họ thì lại là một vụ án khác.

Tiết Bồng hỏi: “Vậy bọn người Lưu Cát Dũng thì sao?”

Lục Nghiễm nói: “Lưu Cát Dũng và Tống Kim sẽ bị truy cứu trách nhiệm hình sự theo pháp luật. Tuy theo chúng ta phân tích, Phương Tử Oánh và Hách Hữu Mai cũng là đồng lõa của Trần Mạt Sinh, nhưng phân tích thì vẫn chỉ là phân tích, hiện giờ vẫn chưa có bất cứ chứng cứ nào có thể chứng tỏ chuyện này. Lúc chiều, nhóm Hứa Trăn lại lấy lời khai cho Trần Mạt Sinh, Trần Mạt Sinh đã nhận hết trách nhiệm về mình.”

Tiết Bồng khẽ thở dài, quay sang nhìn anh: “Anh đừng có quên, anh đã hứa với ông ta là sẽ tìm ra chân tướng vụ án của Trần Ngữ.”

Lục Nghiễm: “Đương nhiên, anh không nuốt lời đâu. Chính bởi thế mà vụ án này mới cần phải nhanh chóng kết thúc.”

Tiết Bồng đột nhiên hiểu ra: “Như thế thì người có hiềm nghi mới buông lơi cảnh giác, nghĩ là cảnh sát không dễ dàng lật lại vụ tai nạn của Trần Ngữ nữa sao?”

Lục Nghiễm: “Ừm.”

Hai người im lặng vài giây rồi đều nhớ lại câu chuyện của Trần Mạt Sinh.

Cho đến khi Tiết Bồng nói: “Phải rồi, Silly Talk cập nhật rồi.”

Lục Nghiễm: “Anh biết, anh có xem sơ, nội dung y hệt như những gì chúng ta biết được ở nhà xưởng.”

Tiết Bồng lắc đầu: “Không, còn có nhiều thêm một thông tin so với lúc đó.”

Trong lúc nói chuyện, xe cũng đã tới khu nhà của Lục Nghiễm, anh dừng xe lại rồi quay đầu nhìn cô.

Tiết Bồng nhìn vào mắt anh nói: “Nữ thần” giúp Phương Tử Oánh thương lượng với Lưu Cát Dũng năm đó chính là chị em.”

Trong xe rất yên tĩnh, giọng Tiết Bồng cũng rất nhẹ nhàng, vang lên bên tai Lục Nghiễm, anh khẽ mở to mắt, từ ngạc nhiên đến hiểu ra, cuối cùng lại bình tĩnh.

Sau đó, anh nói: “Đúng là vậy thì cũng đâu chứng minh được gì. Dù em có đi hỏi Phương Tử Oánh, đối chiếu với cô ta, cô ta cũng sẽ không thừa nhận. Cô ta mà muốn nói với em thì đã nói lâu rồi.”

“Đúng thế.” Tiết Bồng trả lời: “Lúc ở trong căn phòng đạo cụ đó là cô ta đã nhẫn nhịn được rồi, bây giờ đã ra ngoài, cô ta sẽ càng không nói sự thật.”

“Thế…” Lục Nghiễm cau mày, vừa nói ra được một chữ đã nhìn ra chút manh mối trong mắt Tiết Bồng, anh vội hỏi: “Em đã có dự tính khác rồi đúng không?”

Tiết Bồng cười nói: “Hoắc Kiêu hẹn mai gặp em. À, phải nói là Hàn Cố giúp Hoắc Kiêu hẹn em, vì thế ngày mai anh ta cũng sẽ có mặt.”

Lục Nghiễm sửng sốt: “Em định đi một mình sao?”

Tiết Bồng: “Đương nhiên rồi, chỉ là bạn học cùng cấp Ba ôn lại kỷ niệm thôi mà, không cần phải xách động lực lượng. Hơn nữa anh ta còn là người sống sót duy nhất trong vụ tai nạn của Trần Ngữ, bây giờ cuối cùng anh ta cũng đã tỉnh lại, đang trong thời gian hồi phục, lúc này em đến thì có thể mượn mục đích quan tâm, mạnh miệng hỏi tới tai nạn một năm trước, cũng không quá lộ liễu kỳ quặc.”

Tiết Bồng nói không phải không có lý, hồi cấp Ba, tuy cô và Hoắc Kiêu không tiếp xúc gì nhiều, nhưng dù gì cũng có liên quan tới Tiết Dịch, hơn nữa Tiết Bồng lại là người đầu tiên phát hiện ra Hoắc Kiêu tỉnh lại, điều này cũng chứng tỏ Hoắc Kiêu có duyên với hai chị em nhà họ Tiết, Tiết Bồng có hỏi tới chuyện tai nạn xe thì cũng bình thường.

Chỉ là nói thì nói vậy, nhưng Lục Nghiễm vẫn cau mày không đồng tình, còn mím chặt cả môi lại.

Nhưng tính anh trước giờ rất thu mình, giỏi nhẫn nhịn, chuyện gì cũng sẽ nghĩ cho tình hình chung, biết nhượng bộ, vì thế dù có ý phản đối thì cũng sẽ không nói ra ngay, bây giờ cũng đang cân nhắc trong lòng.

Tiết Bồng cũng đã quá hiểu anh, vừa nhìn sắc mặt với ánh mắt là biết ngay anh lại sắp càm ràm, bèn chặn đầu trước: “Em biết là anh muốn nói gì em, nhưng mà em đã đồng ý chuyện này rồi. Hoắc Kiêu đã bảo Hàn Cố chuyển lời lần thứ ba rồi, em mà từ chối nữa không chừng anh ta tới thẳng Cục Cảnh sát tìm em luôn đấy. Với lại nếu là người khác, em sẽ không đi đâu, ai bảo anh ta lại là Hoắc Kiêu cơ chứ, vừa có liên quan đến vụ án của Trần Ngữ, vừa có liên quan đến chị em và Khang Vũ Hinh, chẳng lẽ anh không cảm thấy người đàn ông này có chút thú vị à?”

Lục Nghiễm nhoẻn miệng, không cau mày nữa mà còn cười bảo: “Người nhà họ Hoắc ai cũng thú vị hết á, nhưng mà em nói thú vị là thú vị sao vậy?”

Tiết Bồng liếc anh, đi thẳng xuống xe.

Hai người lần lượt bước vào nhà, Barno ngoan ngoãn ngồi trước cửa.

Tiết Bồng vẫn như mọi khi, nhìn thấy Barno là phải ôm ấp một hồi mới chịu thay dép rửa tay.

Lục Nghiễm rửa tay xong bước ra đã thấy Tiết Bồng ngồi trên sofa, Barno nằm bên cạnh, chiếm hết hai phần ba chỗ.

Lục Nghiễm đi đun nước nóng, lấy gói thuốc cảm ra, lẳng lặng đi tới bên sofa, ngồi phịch xuống, chen chỗ với Barno.

Barno kêu ăng ẳng, nằm lại xuống đất, nhìn hai người đầy vô tội.

Tiết Bồng thấy thế nói ngay: “Anh bị cái gì vậy?”

Lục Nghiễm thờ ơ: “Nó da dày lông nhiều, nằm đất cũng đâu lạnh đâu.”

Lục Nghiễm vừa nói vừa đưa thuốc cảm cho Tiết Bồng: “Còn nóng này, uống đi.”

Tiết Bồng cau mày, ghét bỏ cầm lấy ly, uống thử một hớp nhỏ rồi đánh giá: “Nóng, để nguội tí đi.”

“Được thôi.” Lục Nghiễm cũng không có ý kiến, lại chuyển chủ đề: “Nói chuyện khi nãy tiếp đi.”

Tiết Bồng: “Hở?”

Lục Nghiễm hỏi: “Mai gặp Hoắc Kiêu em định thăm dò sao? Em suy nghĩ kỹ chưa? Hoắc Kiêu là người nhà họ Hoắc, lại là đứa con trai mà Hoắc Đình Diệu coi trọng nhất, cậu ta chắc chắn không phải dạng vừa, em chỉ cần nói sai một chữ thôi là cậu ta hiểu hết đấy.”

Tiết Bồng ngẫm nghĩ rồi nói: “Em lại thấy không cần cẩn thận quá, ngược lại thì càng tự nhiên càng không khiến người ta nghi ngờ chú ý. Với lại em cũng có nghĩ, vụ án của Trần Mạt Sinh vẫn chưa được công bố ra ngoài, Hoắc Kiêu không biết chuyện của mình ở nhà xưởng, vì thế dù em có nhắc tới chuyện một năm trước thì anh ta cũng không nghi ngờ gì đâu. Với lại lần này em đi là để ôn lại chuyện xưa mà, đâu có lấy tư cách người làm công vụ đâu, em cũng không cứ nhằm vào vụ án mà hỏi hết đầu đuôi ngọn ngành.”

Tiết Bồng một khi đã cố chấp, quyết định chuyện gì đó rồi thì ai cũng không nói gì được.

Lục Nghiễm không nói gì hồi lâu, chỉ thở dài, chắc là biết khuyên hết nổi nên chỉ đành thôi.

Đến lúc Tiết Bồng nhích sang, tựa đầu vào vai anh, Lục Nghiễm mới khựng lại, sau đó mới kéo một tay cô, nhẹ nắn năm ngón tay.

Tiết Bồng lại hỏi: “Lục Nghiễm, em hỏi anh cái này, anh trả lời thành thật được không?”

“Hả?” Lục Nghiễm nói: “Em hỏi đi.”

Tiết Bồng nhìn mười ngón tay đang đan vào nhau, cụp mắt rồi nói ra thắc mắc cả buổi chiều của mình: “Tuy anh với chị em không phải bạn học cùng lớp, nhưng mà khi đó chị ấy là chủ tịch hội học sinh, anh cũng có biết chị ấy… Anh có thể nói em nghe cảm nghĩ của anh về chị ấy không? Tốt hay xấu gì cũng được, không cần để ý đến em, em muốn biết hết cả.”

Lục Nghiễm khựng lại: “Em thật sự muốn biết sao?”

Tiết Bồng: “Thật đấy.”

Lục Nghiễm yên lặng một chốc rồi khẽ thở dài: “Với góc nhìn của anh thì anh thấy tính cách hai chị em em đúng là khác một trời một vực. Tiết Dịch rất cởi mở, gần như là có thể tiếp xúc hoà hợp được với tất cả mọi người, mọi việc đều lo được suôn sẻ, không có ai không thích chị ấy, nhưng mà có lúc, anh đứng ở xa nhìn thì lại thấy chị ấy có hơi…”

Có hơi sao? Tiết Bồng ngẩng lên nhìn Lục Nghiễm: “Anh cứ nói đi.”

Lục Nghiễm mới tiếp: “Có hơi lạnh lùng.”

Tiết Bồng ngạc nhiên nhưng không nói.

Lục Nghiễm lại bảo: “Điểm này thì em và chị ấy trái ngược hoàn toàn, em trông có vẻ khó gần, giữ khoảng cách với mọi người, thích ở một mình, nhưng quen lâu rồi mới nhận ra, tính cách em có tình người nồng hậu hơn.”

Tiết Bồng nghĩ rồi lại hỏi: “Vậy anh vừa nói lạnh lùng là cụ thể chỉ gì?”

Lục Nghiễm nhoẻn miệng: “Hay là nói thế này đi, vẻ lạnh lùng em thể hiện ra là để bảo vệ mình, vì em không giỏi xử lý các mối quan hệ nên quen giữ khoảng cách. Tiết Dịch thì ngược lại, cái chị ấy thể hiện ra là đang diễn kịch, để che giấu dáng vẻ thật sự của mình.”

Lục Nghiễm chỉ nói đơn giản mấy câu đã chỉ ra được điểm khác nhau giữa Tiết Bồng và Tiết Dịch.

Tiết Bồng ngẩn ngơ một lát, đang định nói với Lục Nghiễm rằng Tiết Dịch không phải như thế, chỉ là sắp sửa nói ra thì lại không khỏi nghĩ lại liệu có phải vì cô là em gái, nhìn chị mình với lăng kính khác, thế nên Tiết Dịch mà cô nhìn thấy không giống với người khác?

Tiết Bồng không nói gì hồi lâu, đến khi Lục Nghiễm lại lên tiếng: “Anh vẫn luôn không nói với em những chuyện này, một là vì nghĩ chị ấy là chị em, với lại cũng chị ấy đã mất rồi, không nhất thiết phải nhắc nhiều làm chi, hai là vì trong mắt anh, Tiết Dịch đối xử với em cực kỳ khác biệt so với người khác, anh tin là chị ấy không hề vờ vịt chút nào trước mặt em, thế nên…”

“Ừm, em hiểu.” Tiết Bồng khẽ gật đầu, tựa vào vai anh nói: “Thật ra khoảng thời gian này em cũng cứ có thắc mắc.”

Lục Nghiễm: “Sao thế?”

Tiết Bồng: “Hoắc Kiêu, Hàn Cố hay Khang Vũ Hinh đều không phải người dễ thân quen, nếu đổi lại là em, em sẽ không qua lại với bất cứ ai trong ba người đó, cả Phương Tử Oánh cũng thế nữa, em thấy thiếu thông cảm với người nhu nhược thiếu quyết đoán… Nhưng chị em thì lại có thể kể bạn với bốn người có tính cách hoàn toàn khác nhau. Tự dưng em cảm thấy dường như em không hiểu được chị ấy, rốt cuộc chị ấy đã nghĩ thế nào cơ chứ?”

Nghe những lời từ tận đáy lòng Tiết Bồng, Lục Nghiễm đăm chiêu suy nghĩ rồi quay sang nhìn vào mắt cô: “Em muốn khai thác lại chuyện của Tiết Dịch ư?”

Tiết Bồng gật đầu khẳng định: “Ừm.”

“Chị ấy đã mất mười năm rồi, làm thế còn ý nghĩa gì đâu?”

“Có lẽ là không còn ý nghĩa nữa, nhưng mà em vẫn muốn biết.”

“Dù kết quả có thể làm em tổn thương sao?”

Tiết Bồng hít một hơi: “Em đã chuẩn bị tâm lý rồi.”

Lục Nghiễm không nói nữa, anh chỉ đưa tay vuốt ve gò má cô, ngón tay khẽ lướt qua đuôi mày, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cô.

“Vậy thì tìm hiểu đi, khi nào cần thì đừng xem anh như người ngoài.”

Tiết Bồng nghe thấy thì nói ngay: “Em có thế đâu.”

Lục Nghiễm nhướng mày: “Có đấy, mình mà không vạch rõ ra rồi thì em chắc chắn vẫn giấu mấy lời này trong lòng, không chịu nói với ai. Dù có nghĩ mãi không ra, tự ép mình tới mệt mỏi, mất ngủ thì cũng không chịu nói với anh.”

Thì cũng đúng, gặp phải bất cứ chuyện gì, cô cũng đều quen tự gặm nhấm, dù có không ngẫm nổi cũng không chịu nhờ ai.

Tiết Bồng cười: “Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, khác nhau cả rồi.”

Lục Nghiễm cũng cười, biết rồi còn hỏi: “Khác nhau sao thế?”

Tiết Bồng nhìn anh nói: “Trước kia em chỉ có một mình, bây giờ em có anh, còn có Barno nữa.”

Barno đang nằm dưới sàn quan sát hai người, nghe thấy nhắc đến mình thì lập tức vểnh tai, sủa “gâu” một tiếng.

Lục Nghiễm thờ ơ nói: “Mâm nào cũng có mặt mày, con quỷ nhỏ.”

Lục Nghiễm lại bưng ly lên, nhìn Tiết Bồng uống sạch thuốc cảm.

Tiết Bồng súc miệng xong quay lại, hai người lại trò chuyện với nhau mấy phút, Lục Nghiễm cầm điện thoại đặt đồ ăn.

Đặt xong, Tiết Bồng mới đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Phải rồi, còn hai chuyện nữa em quên nói với anh.”

Lục Nghiễm bỏ điện thoại xuống: “Chuyện gì thế?”

“Anh còn nhớ chai nước hồ Trần Lăng để lại không? Em cũng thu thập được mẫu nước hồ trong vụ án của Mao Tử Linh.”

“Nhớ, sao thế?”

“Nói ra chắc anh không tin đâu, trước khi vụ án Trần Mạt Sinh xảy ra, em có nhờ Diêu Tố Vấn giúp em giám định một lần nữa, mấy ngày trước đã có kết quả rồi, mẫu nước hồ của hai vụ án chắc là đến từ cùng một cái hồ.”

Lục Nghiễm kinh ngạc, ánh mắt lập tức thay đổi.

Mấy giây sau, anh mới lên tiếng: “Chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.”

“Tất nhiên là không. Vì thế em nghĩ hay là anh thử liên hệ với trại tạm giam, nhân lúc vụ án của Chung Ngọc còn chưa được xử lý, mau chóng tìm người tới chứng thực xem cái nơi cô ta lấy nước giúp Trần Lăng khi ấy có phải cái hồ mà Mao Tử Linh vứt xác không?”

“Có điều là…” Lục Nghiễm do dự: “Trần Lăng cố ý để lại mẫu nước hồ là có ý đồ gì?”

Em nghi là có liên quan tới ma tuý.”

Ma tuý?

Lục Nghiễm nhíu mày, không nói gì nữa.

Tiết Bồng tiếp tục: “Trước đó anh có nói với em về tổ “giám định ma tuý trong nước ô nhiễm”, còn nói là có tiến cử em, em muốn đợi tới lúc đó rồi mang hai mẫu nước hồ này đi thử xem sao. Thật ra trước đó em đã trích ra một phần nhỏ đưa cho mẹ em rồi, bên cơ quan của mẹ em có đầy đủ thiết bị, kết quả cho ra cũng cẩn thận chặt chẽ hơn, đến lúc đó cầm sang đối chiếu là biết em đoán có chính xác không thôi. Còn nữa, anh xem cái nơi Mao Tử Linh vứt xác ấy, hẻo lánh ít người lui tới, giấu ổ điều chế ma tuý ở trong thôn, rất khó bị người ngoài phát giác.”

Lục Nghiễm không trả lời, chỉ nghe Tiết Bồng phân tích, trong đầu anh lại nhớ tới một chuyện khác.

Tiết Bồng làm kỹ thuật hình sự, suy nghĩ của cô sẽ dựa theo dấu vết để lại, sẽ căn cứ vào chứng cứ, nhưng Lục Nghiễm là trinh sát hình sự, mỗi lúc gặp phải bất cứ vụ án bất hợp lý, anh đều sẽ nghĩ tới một chuyện: Động cơ.

Anh tạm thời vẫn chưa phán đoán được trong thôn có ổ điều chế ma tuý hay không, nếu thật sự giám định ra được ma tuý trong cái hồ đó thì ổ điều chế ma tuý chắc chắn nằm ở gần đó, không thể nào khác được.

Nhưng vấn đề là động cơ của Trần Lăng khi dùng cách thức vòng vo như thế để tiết lộ chuyện này là gì?

Nếu thật sự có ổ điều chế ma tuý, cô ta hoàn toàn có thể nhờ cậy người ở bên ngoài đến Cục Cảnh sát báo án, tại sao lại phải đánh một vòng lớn thế cơ chứ?

Tất nhiên là Trần Lăng cũng đã tìm người giúp sức trong chuyện này chứ cũng không phải là im hơi lặng tiếng gì, ví dụ như Mao Tử Linh hay Quý Đông Duẫn.

Tiết Bồng phát hiện ra chai nước hồ có điều kỳ lạ cũng là nhờ Quý Đông Duẫn hai lần nhắc nhở.

Đến chuyện như thế mà Trần Lăng cũng tính trước được, chứng tỏ mưu trí của cô ta thâm sâu khó lường, tuyệt đối không phải người bình thường.

Vậy thì vấn đề là ở đây, một người thâm sâu khó lường lại còn nhìn xa trông rộng như thế, phí bao nhiêu công sức bày binh bố trận, còn để lại một mẫu nước hồ, chẳng lẽ chỉ đơn giản là để tố giác một ổ điều chế ma tuý thôi sao?

Lục Nghiễm thấy nặng nề trong lòng, đột nhiên nhận thức được phía sau chuyện này có thể còn đang giấu một động cơ to lớn, một bí mật khổng lồ.

Hơn nữa nó nhất định là rất khủng khiếp, khiến Trần Lăng chỉ có thể dùng cách thức bí hiểm như thế để từng bước vạch ra.

Lục Nghiễm vừa nghĩ đến đó đã nghe thấy Tiết Bồng nói: “Lục Nghiễm, anh đang nghĩ gì thế, sao không nói gì?”

Lục Nghiễm chợt tỉnh, anh cười: “Đang nghĩ chuyện em vừa nói ấy mà. À, phải rồi, em mới nói là có hai chuyện cần nói với anh mà, còn một chuyện nữa là gì?”

Tiết Bồng vỗ trán, giờ mới nhớ ra: “Cũng phát hiện trước khi anh mất tích đấy, anh có còn nhớ flycam đã đưa một bức ảnh với một chiếc chìa khoá cho em không?”

Lục Nghiễm gật đầu: “Nhớ.”

Tiết Bồng: “Em đi kiểm nghiệm cái phong thư đựng chìa khoá rồi, kết quả là phát hiện được lông chim di vằn trong đó, cùng một loại lông chim tìm được trên tai Hoắc Ung ấy.”

Lục Nghiễm: “Em nghi là hai chuyện này có liên quan tới nhau hả?”

Tiết Bồng nghĩ ngợi rồi lại lắc đầu: “Em không chắc được, cũng có thể là trùng hợp. Nhưng nếu không phải trùng hợp, vậy thì chứng tỏ là người dùng flycam đưa ảnh và chìa khoá tới cho em đều có liên quan tới Silly Talk và Mao Tử Linh.”

Lục Nghiễm cụp mắt suy nghĩ một chốc: “Hay là thế này đi, đặt giả thiết người đưa chìa khoá cho em và người giúp Mao Tử Linh là cùng một người. Vậy thì người này chắc chắn có quen Silly Talk, thậm chí có thể là chính Silly Talk. Mà người này không chỉ quen biết Mao Tử Linh, Trần Lăng, Chung Ngọc, còn có Phương Tử Oánh, tất nhiên là cả Trần Mạt Sinh nữa.”

Tiết Bồng sững sờ, suy ngược lại theo suy nghĩ của Lục Nghiễm, mới liên hệ những người này lại với nhau.

Nhìn ngoài mặt thì Trần Lăng, Chung Ngọc, Mao Tử Linh hay Phương Tử Oánh đều là đương sự trong những vụ án khác nhau, những vụ án này cũng không có liên quan tới nhau, dù họ có tiếp xúc với nhau thì cũng là quen biết ở những mốc thời gian khác nhau.

Những người này lại có cùng một điểm giống nhau, họ đều từng là nhân vật chính trong câu chuyện dài kỳ mà Silly Talk đăng tải.

Tuy Trần Mạt Sinh còn chưa từng xuất hiện trong những câu chuyện đó, nhưng trong lần bố trí lần này, từ địa điểm, phòng phục dựng hay là người tham gia, có thể thấy rõ đây chuyện này không thể nào chỉ do mỗi ba người Trần Mạt Sinh, Lâm Thích, Trình Khi hoàn thành.

Thế nhưng trong quá trình cho lời khai ở Cục Cảnh sát, Trần Mạt Sinh và Lâm Thích lại gánh hết tất cả mọi chuyện, chỉ nói là tìm nhà máy đặt hàng đạo cụ, thuê thêm công nhân sang lắp đặt, cảnh sát cũng đã tìm đến nhà máy và những công nhân để tìm hiểu, sau khi kiểm tra lại, xác nhận không có sai sót, những người kia đều chỉ nhận tiền làm việc, không hề hay biết gì về tác dụng thật sự.

Thế nhưng nếu mang vụ án này liên kết với bài đăng của Silly Talk, sẽ phát hiện ra một sự “trùng hợp” chấn động.

Silly Talk vừa mới nhắc tới câu chuyện của O, Trần Mạt Sinh đã “bắt cóc” sáu nhân chứng tới, còn mượn tay Phương Tử Oánh kể lại hết câu chuyện của O cho Tiết Bồng nghe, thậm chí còn có phòng phục dựng để tái hiện bối cảnh?

Nghĩ đến đấy, Tiết Bồng chỉ cảm thấy rợn hết tóc gáy, da đầu cũng tê rần: “Cũng có nghĩa là những người này có thể là đồng mưu?”

“Tạm thời vẫn chưa nói rõ được.” Lục Nghiễm nói: “Ít nhất thì có thể khẳng định là Trần Lăng và Trần Mạt Sinh không có qua lại gì trong mười năm nay đâu.”

Tiết Bồng gật đầu: “Trần Mạt Sinh ngồi tù mười năm, hôm ông ta ra tù, Trần Lăng đã tự sát rồi.”

Lục Nghiễm: “Sau khi mất tích, Mao Tử Linh cũng không thể nào gặp được Trần Lăng.”

Tiết Bồng: “Phương Tử Oánh mười năm nay cũng chỉ ở trong tù, không thể nào tiếp xúc được với Trần Mạt Sinh, dù có quen biết thì cũng là sau khi ra tù.”

Lục Nghiễm: “Người duy nhất ở đây có thể tự do hoạt động, còn có thể truyền tin tức qua lại chỉ có Chung Ngọc.”

Chung Ngọc?

Về thao tác thì quả đúng là chỉ có mình cô ta, nhưng mà…

Tiết Bồng cau mày: “Nhưng mà trực giác của em lại thấy Chung Ngọc không có bản lĩnh điều khiển một ván cờ lớn thế này.”

Lục Nghiễm: “Đương nhiên. Vả lại Chung Ngọc mà muốn đi thăm Trần Mạt Sinh trong tù thì cũng phải đăng ký. Nhưng mà đám Hứa Trăn đã điều tra ghi chép thăm nuôi bên phía Trần Mạt Sinh rồi, mấy năm nay chỉ có Lâm Thích với Trần Ngữ thôi.”

Chỉ có Lâm Thích với Trần Ngữ?

Tiết Bồng: “Vậy có khi nào là Chung Ngọc phụ trách liên hệ bên trại giam nữ, Lâm Thích, Trần Ngữ thì phụ trách trại giam nam, hai bên trao đổi thông tin ở bên ngoài?”

Lục Nghiễm: “Quả thật có khả năng này, nhưng mà ở đây có hai nghi vấn.”

“Là gì?”

“Em còn nhớ không, trước giờ Trần Lăng và Phương Tử Oánh luôn bất hoà với nhau?”

Đúng thế, trước khi Trần Lăng mất, Phương Tử Oánh luôn bị Trần Lăng chèn ép, bắt nạt, đương nhiên là còn do gợi ý của Hàn Cố.

Tiết Bồng nói: “Đúng là giữa Phương Tử Oánh và Trần Lăng có rất nhiều xích mích, nếu vụ án này của Trần Mạt Sinh mà không dính tới cô ta, lại còn thêm bài đăng của Silly Talk về O thì chắc là mình sẽ không nghĩ tới mối quan hệ của Phương Tử Oánh và Silly Talk đâu.”

Lục Nghiễm tiếp: “Còn nữa, cái chuyện đồng mưu em mới nói vừa nãy ấy, tại sao họ phải đồng mưu với nhau? Động cơ là gì?”

Tiết Bồng lắc đầu: “Những người này liên quan tới những vụ án khác nhau, những vụ án cũng không có liên quan tới nhau, không có ý nghĩa gì khi đồng mưu hết.”

Lục Nghiễm nói: “Chỉ có một trường hợp thôi, trừ phi họ đưa ra chủ kiến nhau.”

Tiết Bồng kinh hoàng: “Cũng có nghĩa là họ vừa là đương sự trong vụ án của mình, cũng vừa là kẻ tham gia vào vụ án của những người khác, chỉ chẳng qua là đóng vai trò kẻ đứng sau lên kế hoạch thôi sao?”

Có thể nào là thế sao?

Tiết Bồng lại nghĩ rồi nói: “Thế nhưng nếu là như vậy thì lại có quá nhiều người biết rõ sự tình, lỡ đâu trong số đó giữa chừng có người muốn quay đầu, hoặc là một người không cẩn thận nói ra bí mật của người khác, vậy chẳng phải là công lao đổ sông đổ biển hết rồi sao? Như thế thì mạo hiểm quá.”

Đúng là bỗng nhiên tỉnh ngộ.

Lục Nghiễm vốn chỉ suy luận dựa theo manh mối mà Tiết Bồng vô tình có được, không hề có ý định đi sâu suy xét, không ngờ càng phân tích, một vài mối quan hệ nào đó lại trở nên rõ ràng hơn, thêm vào nghi vấn mà Tiết Bồng nhắc đến kịp lúc, cũng khiến anh đột nhiên nghĩ đến một khả năng.

Lục Nghiễm dừng một lúc rồi nói: “Cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng. Nếu chỉ có một người lên kế hoạch thì rất dễ có sơ hở, nhưng nếu là một đám người có đầu óc, có mục tiêu kiên định rõ ràng tập hợp lại với nhau thì sẽ thành làm ít công to. Hơn nữa đều tránh giữa chừng có người lộ tẩy, có thể phải gài mã an toàn.”

Tiết Bồng: “Gài mã gì cơ?”

Lục Nghiễm yên lặng một chốc mới ngẩng lên, ánh mắt sâu hút, lời nói lại lạnh lùng: “Ví dụ như có thể ST không phải chỉ có một người, mà là một tổ chức.”

Một tổ chức?

Tiết Bồng sững sờ, lẩm bẩm: “Một tổ chức sử dụng hình phạt riêng để trả thù sao?”

Nếu thật sự là thế, thế thì tổ chức này hoạt động quả thật là kín đáo, ai cũng không thể nào liên hệ những người này lại với nhau được, vì ngoài mặt, có nhiều người trong số họ quả thật chẳng hề liên quan gì tới nhau.

Cả hai đều im lặng một lúc.

Lục Nghiễm bỗng bật cười, vỗ vỗ vai Tiết Bồng: “Anh cũng chỉ đoán mò, không có chứng cứ, suy diễn quá mức thôi.”

Là suy diễn quá mức sao?

Tiết Bồng nhìn anh, đang định nói thì chuông cửa vang lên, đồ ăn đã được giao tới.

Lục Nghiễm lại cười, đứng dậy nói: “Được rồi, ăn trước đã.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện