Sáng sớm Tiết Bồng vừa đến Cục thành phố đã xin Phùng Mông cho nghỉ phép một tiếng, vừa rời khỏi phòng thí nghiệm đã đi về phía đội chống ma tuý.
Phía sau đội chống ma tuý có một khoảng đất trống, còn có vài căn phòng.
Trên bãi đất trống, chuyên viên huấn luyện chó cảnh sát Vương Siêu vừa chia thức ăn vào trong bát, cách đó không xa có vai chú có cảnh sát đang ngồi dưới đất, há miệng, lưng rất thẳng.
Nhưng Vương Siêu chia xong thức ăn vẫn chần chừ không ra lệnh, đám chó cảnh sát cũng không dám nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chăm về đằng này.
Vương Siêu bưng một bát mì nóng hổi từ trên ghế xuống, gắp một đũa lớn.
Đến lúc mơ màng ăn hết cả bát, Vương Siêu lại ợ một cái, thấy đám chó cảnh sát đã chảy đầy nước dãi nhưng vẫn chưa nhúc nhích, lúc này Vương Siêu mới bảo: “Được rồi, ăn đi.”
Mấy chú chó cảnh sát nhào tới ngay tức khắc, cắm đầu vào bát ăn nhồm nhoàm.
Tiết Bồng đứng cách đó không xa, chứng kiến toàn bộ hành vi “mất nhân tính” của Vương Siêu, cho đến khi Vương Siêu quay người đụng phải ánh mắt của Tiết Bồng.
Vương Siêu vui vẻ cười, Tiết Bồng đi tới, nghe thấy gã hỏi: “Lại đến thăm Barno à?”
“Ừm.”
“Đợi một lát nhé, tôi đi gọi nó đến cho.”
Vương Siêu nhanh chóng đi mất, một lúc sau đã dắt tới một con chó thuộc giống chó chăn cừu Đức, nó chính là Barno.
Barno nhìn thấy Tiết Bồng liền vẫy đuôi mừng rỡ.
Vương Siêu thả lỏng tay, Barno bèn chạy về phía Tiết Bồng, Tiết Bồng cũng cười rồi ngồi xổm xuống, vuốt gáy Barno.
Vương Siêu đi tới, Tiết Bồng vẫn chưa buông Barno ra, cô chỉ hỏi: “Phải rồi, năm nay là Barno giải ngũ rồi đúng không, làm thủ tục nhận nuôi như thế nào vậy?”
Vương Siêu khựng lại: “Uầy, tôi đang định nói cho cô biết đây, hôm nay ở chơi với nó lâu chút, qua hôm nay là Barno không ở đây nữa rồi.”
Tiết Bồng sửng sốt: “Sao thế, các anh mở rộng nhận nuôi ra ngoài xã hội rồi à? Không phải bảo là có thể cân nhắc ưu tiên người trong ngành sao?”
Vương Siêu vừa định nói đã nhìn thấy bóng người đang bước vào sân, gã cười nói: “Ấy, chính chủ tới rồi kìa.”
Cùng lúc đó, Lục Nghiễm vừa bước vào cửa cũng gọi một tiếng: “Barno!”
Barno kêu vài tiếng rồi chạy như điên tới, nhảy phốc lên, rướn người, đặt móng lên đùi Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm cũng cười cười khom lưng, một tay đỡ lấy sau gáy Barno, một tay vuốt theo lưng nó, cứ như thế, Barno nhanh chóng thoải mái nằm nghiêng ra đất, để Lục Nghiễm vuốt lưng và bụng nó.
Tiết Bồng đi tới: “Thì ra là anh.”
Lục Nghiễm nhướng mày: “Cái gì là anh?”
Lúc này Vương Siêu mới cười nói: “Ban nãy Tiết Bồng còn hỏi chuyện nhận nuôi đấy, bị anh giành trước mất rồi.”
Lục Nghiễm hiểu ra: “Em cũng muốn nhận nuôi Barno à?”
Tiết Bồng liếc nhìn phản ứng của Barno rồi lại nhìn sang Lục Nghiễm nói: “Anh vẫn chưa làm thủ tục mà, đấu một trận không?”
Sau đó còn chưa đợi Lục Nghiễm trả lời, cô đã nói với Vương Xuyên: “Điều kiện của tôi cũng phù hợp, anh cân nhắc lại ưu tiên người tốt hơn đi.”
Nghe thấy vậy, Lục Nghiễm khựng lại, nhanh chóng đứng dậy, Barno cũng đứng dậy theo, ngồi bên chân Lục Nghiễm ngẩng đầu nhìn ba người.
Vương Siêu im lặng một chốc rồi cười gượng: “Vậy hai người muốn đấu sao?”
Tiết Bồng nhìn Lục Nghiễm nói: “Tôi nhớ là anh sống một mình ở ký túc xá đơn hẹp téo, sáng anh không có ở nhà rồi nhốt Barno trong cái nhà nhỏ xíu đó hả?”
Ban đầu Lục Nghiễm còn không coi là thật lắm, nghĩ là Tiết Bồng chỉ nói vậy thôi, nghe tới đây anh mới hiểu đích thị là đã hạ chiến thư.
Lục Nghiễm im lặng mấy giây, khoanh hai tay trước ngực đáp trả công kích: “Hôm qua anh đã sắp xếp riêng một căn phòng cho Barno rồi, thường ngày anh dậy sớm lắm, ngủ cũng trễ, sớm tối gì cũng dắt nó đi dạo được hết. Với lại hình như em cũng ở một mình mà. Có lúc bận tăng ca em còn ngủ luôn ở phòng thực nghiệm Cục thành phố nữa, rồi Barno làm sao?”
Gì chứ chuyện moi móc điểm yếu của “địch” để công kích là sở trường của Lục Nghiễm.
Tiết Bồng chưng hửng rồi lại nhanh chóng nói: “Đợi có Barno rồi thì chắc chắn ngày nào tôi cũng về nhà, với lại nhà tôi rộng rãi, có chỗ cho nó chơi.”
“Ờm.” Lục Nghiễm nhàn nhạt gật gù: “Rộng thiệt, còn có một đống chai lọ thiết bị thuỷ tinh các thứ nữa, em không sợ Barno làm hư máy móc thí nghiệm của em à?”
Ánh mắt Tiết Bồng dần sắc bén: “Barno đã được huấn luyện rồi, không có phá nhà đâu.”
“Nói nghe cũng hay đó nhưng mà dù là chó lông ngắn thì nó cũng có lông, làm tốt nghiệm thì tốt nhất là cần môi trường không có vi khuẩn, không thích hợp nuôi chó mèo.”
“Anh…” Tiết Bồng lạnh mặt, mới vừa nói được một chữ.
Lục Nghiễm lại nhanh chóng cắt lời cô: “Chỗ anh ở rất gần Cục thành phố, nếu mà nuôi ở chỗ anh thì em muốn thăm nó, lúc nào anh cũng dắt tới cho em được, nhưng mà chỗ em ở thì đã ra ngoại thành rồi, anh muốn gặp Barno sẽ rất bất tiện. Lỡ mai mốt Barno nhớ anh rồi làm sao.”
Tiết Bồng: “…”
Hiếm khi thấy Lục Nghiễm trổ tài đấu võ mồm, nhất là cái câu sau cùng, làm Tiết Bồng không cách nào phản bác được.
Tiết Bồng cụp mắt nhìn Barno.
Ánh mắt Barno ngây thơ trong sáng, nó nhìn chăm chăm vào ba người, dường như thoáng cảm nhận được, biết được sắp sửa xảy ra chuyện gì đó.Trong cả đội huấn luyện chó cảnh sát, ngoài chuyên viên huấn luyện ra thì Barno thân với Lục Nghiễm và Chung Lệ nhất, đội chống ma tuý thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ truy bắt tội phạm ma tuý, hai người hợp tác với Barno nhiều nhất, thường ngày không có việc cũng sẽ tới cho nó ăn, chải lông tắm rửa cho nó.
Cho đến một năm trước, Lục Nghiễm và Chung Lệ cùng đi làm nhiệm vụ, hai người đi nhưng chỉ có một người về.
Sau khi Chung Lệ xảy ra chuyện, Barno cũng từng được phái tới hiện trường truy tìm mùi của Chung Lệ.
Thế nhưng vì hiện trường đã xảy ra vụ nổ hóa chất, mùi của người đã bị che lấp, người của hai đội tìm một ngày một đêm cũng không tìm thấy chút bóng dáng.
Mãi đến sau đó, Barno không bỏ cuộc ngửi thấy được chút mùi, cuối cùng cũng phát hiện một khúc chân nam giới bị một vật nặng đè lên ngay góc.
Sau đó qua khám nghiệm chứng thực được khúc chân đúng là của Chung Lệ, nó đã bị người khác chặt đứt, hơn nữa lúc bị chặt có lẽ Chung Lệ vẫn còn sống.
Còn về việc ai đã chặt đứt chân của Chung Lệ thì sau đó đội hình sự cũng đã phân tích được sau khi thu thập chứng cứ tại hiện trường, khi ấy rõ ràng là chân của Chung Lệ đã bị một vật nặng đè lên, hiện trường lại quá là nguy hiểm, để sống sót được chỉ có thể chặt đứt chân.
Nếu như người ra tay là chính y thì chắc y đã lê ra ngoài rồi, thế nhưng không thể tìm thấy dấu vết máu kéo dài nào ở hiện trường, ngược lại thì có tìm được một vài dấu máu nhỏ xuống, điều này chứng tỏ Chung Lệ không tự rời khỏi mà là được người chặt đứt chân mình đưa đi.
Vậy thì liệu có phải những tay buôn ma tuý đã phát hiện ra thân phận nằm vùng của Chung Lệ không? Nếu muốn giết người diệt khẩu thì một phát súng là quá đủ, đưa một người trưởng thành đi ngờ ngờ trên đường như thế này là để moi móc tin tức, tiện cho việc chống đối điều tra sau này hay là muốn trả thù nặng nề hơn?
Ngược lại, nếu bọn buôn ma tuý không biết thân phận của Chung Lệ, chặt đứt chân của Chung Lệ chỉ để tiện cứu đi, vậy thì sau khi xong chuyện, sao Chung Lệ lại vẫn chưa xuất hiện?
Qua thời gian, cuối cùng cũng dần có “câu trả lời” về sống chết của Chung Lệ.
Một tháng sau khi xảy ra chuyện, Lục Nghiễm và Tiết Bồng vẫn còn ôm hy vọng, có lẽ cậu chỉ bị thương nặng chưa hồi phục, chưa tìm được đường quay về.
Hai tháng sau khi xảy ra chuyện, hy vọng này dần giảm đi một nửa.
Tiếp theo sau đó ba tháng, bốn tháng,… nửa năm, một năm, cho đến tận bây giờ.
Về cơ bản có thể xác định được, Chung Lệ đã hy sinh.
Nội bộ đội chống ma tuý không thể làm ầm lên về nhiệm vụ với bên ngoài, bèn làm một buổi lễ nhỏ trong đội để tưởng niệm Chung Lệ, truy phong công lao của Chung Lệ và trao cho Lục Nghiễm cái huân chương chiến công hạng ba thứ hai.
Trong thời gian Lục Nghiễm dưỡng thương, mẹ Tề Vận Chi và bố dượng Tần Bác Thành cũng tới thăm anh.
Trong lòng Lục Nghiễm vẫn luôn chất chứa một chuyện mà mãi không hỏi được.
Cho đến một hôm Tề Vận Chi lại đến, Lục Nghiễm không nhịn được, cuối cùng cũng hỏi: “Mẹ, trước khi đội trưởng Lâm phát lệnh cứu người, mẹ có nói gì với chú Tần không?”
Tề Vận Chi sửng sốt, né tránh ánh mắt, rõ là đang giấu giếm gì đó.
Nhưng Lục Nghiễm vẫn muốn nghe chính miệng bà nói ra, anh lại hỏi: “Những câu ví dụ như nhất định phải cứu con ra, nhất định phải giữ được mạng sống của con.”
Sau đó, Lục Nghiễm và Tề Vận Chi lại nói chuyện với nhau rất lâu, bầu không khí rất tồi tệ, rất bức bối.
Cho đến khi Tề Vận Chi thở dài bước ra mới nhìn thấy một túi thuốc bổ treo trên tay nắm cửa, đó là do Tiết Bồng mang tới.
Rõ là Tiết Bồng cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng.
Từ đó về sau, Tiết Bồng và Lục Nghiễm đã trở nên xa cách, trong lòng Lục Nghiễm cũng biết rõ là vì sao, tự biết không có mặt mũi nào biện hộ cho mình, mối quan hệ của hai người cũng dần lạnh nhạt.
Trên thực tế thì cái chết của Chung Lệ không chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến Tiết Bồng và Lục Nghiễm, mà còn có cả Barno.
Phần chân của Chung Lệ là do Barno tìm được, Vương Siêu nói vì chuyện này mà Barno chịu cú sốc rất lớn, cả một tháng trời không chút tinh thần, còn có dấu hiệu tuyệt thực.
Đến lúc Lục Nghiễm dưỡng thương xong quay trở lại, Barno mới lấy lại tinh thần.
Vương Siêu nói đã một tháng nay chưa thấy Barno vui như thế, rõ ràng là chẳng ăn uống gì được bao nhiêu mà vừa ngửi thấy mùi của Lục Nghiễm, nghe thấy giọng của anh liền bật dậy ngay lập tức, tiếng sủa đầy khí thế, đến chuyên viên huấn luyện cũng suýt không giữ nổi nó.
Mấy tháng sau khi Chung Lệ xảy ra chuyện Tiết Bồng mới nghe nói tới việc này, lúc đó cô và Lục Nghiễm đã bắt đầu “chiến tranh lạnh.”
Bây giờ nghe thấy Lục Nghiễm nói “mai mốt Barno nhớ anh rồi làm sao”, Tiết Bồng lại mềm lòng, quay sang nhìn vào mắt Barno, yên lặng một lúc lâu rồi mới hạ quyết tâm: “Tôi biết là anh sẽ chăm sóc tốt cho Barno. Có phải sau này tôi muốn thăm nó thì có thể tới bất cứ lúc nào không.”
Lục Nghiễm chững lại, có hơi ngạc nhiên nhưng cũng thoải mái hơn: “Tất nhiên rồi.”
Tiết Bồng khẽ cười, lướt nhìn anh, vừa định nói thì điện thoại nhận được tin nhắn, Tiết Bồng lấy ra xem thì thấy là tin nhắn do một người bạn học thời cấp Ba tên Trương Tiêu gửi tới.
“Bạn cũ, có bận gì không? Có tiện nói chuyện không, tớ muốn hỏi thăm chuyện này.”
Tiết Bồng chưng hửng, nhanh chóng hiểu ý Trương Tiêu.
Sau khi tốt nghiệp, Trương Tiêu làm phóng viên, vẫn luôn theo mảng tin tức xã hội, mấy năm nay thường hay bất thình lình nhảy ra Wechat của Tiết Bồng, lần nào cũng là vì án mạng.
Nhưng Tiết Bồng rất biết giữ đạo đức nghề nghiệp, chưa từng tiết lộ gì cho Trương Tiêu, thế mà Trương Tiêu cứ bám riết không buông, dù Tiết Bồng không nói tiếng nào nhưng lần nào cũng lại hỏi cô.
Tiết Bồng buột miệng thở dài.
Lục Nghiễm hỏi: “Sao thế, ai nhắn đấy?”
Tiết Bồng: “Anh còn nhớ Trương Tiêu không? Cái bạn hồi cấp Ba ấy.”
Lục Nghiễm nhớ lại một lát rồi lắc đầu: “Không nhớ.”
“Bạn nữ phụ trách trạm phát thanh mỗi trưa ấy.” Tiết Bồng gợi ý.
Lúc này Lục Nghiễm mới ngộ ra: “À, cái bà tám hay lan tin lặt vặt trong lúc phát thanh đó hả.”
“Đó, chính là cậu ta, bây giờ cậu ta còn bà tám hơn lúc đó…” Tiết Bồng vừa nói vừa liếc mắt nhìn điện thoại, lúc này Trương Tiêu đã gửi tận mấy tin.
Tiết Bồng vừa xem đã chết đứng, nửa câu sau nghẹn lại trong miệng.
Trương Tiêu: “Hề hề, coi có trùng hợp chưa nè? Hôm qua có thi thể của một bà bác được khiêng ra từ chung cư bố mẹ tớ sống phải không? Mẹ tớ nói trùng hợp là bà ấy quen bà bác đó, đứng trên lầu nhìn xuống còn nhìn thấy cậu đấy. Tối đến tớ vừa về đến nhà là mẹ cứ lải nhải chuyện bà bác với tớ. Tớ mới định xác nhận với cậu xem thử, rốt cuộc có phải bà bác bị con trai với con dâu thuốc chết rồi không?”
Tiết Bồng dần nhíu chặt mày lại, sau đó đưa điện thoại cho Lục Nghiễm.
Mới đầu Lục Nghiễm cũng chẳng nghĩ là gì quan trọng, đến khi nhìn thấy cũng giật thót.
Thuốc chết?
Sao mẹ Trương Tiêu lại biết?
Lục Nghiễm: “Hỏi cô ấy xem có nghe người nhà nói gì rồi không.”
Tiết Bồng gật đầu, nhanh chóng gõ một hàng chữ.
Chưa bao lâu Trương Tiêu đã trả lời: “Thì mẹ tớ nghe bà bác đó nói là con trai bà ấy muốn bà ấy chết, chắc chắn là đã bỏ thuốc bà ấy… Ủa, bộ thiệt hả? Trời đất mẹ ơi, vậy thì cái này là tin sốc đấy!”
Tiết Bồng cạn khô lời, vội đáp: “Tớ đã nói gì đâu, chuyện còn chưa được chứng thực, cậu đừng có đi ra mà viết linh tinh, phát tán tin tức bịa đặt là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.”
Nhưng Trương Tiêu lại chẳng trả lời.
Mấy phút sau, Tiết Bồng và Lục Nghiễm đi về phía khu vực làm việc.
Trên đường về, Lục Nghiễm đã gọi điện cho Tề Thăng ở phân cục khu phía Đông, biết được Tề Thăng đã xong hết thủ tục bên ấy và cũng đã cho Chung Ngọc ký vào giấy đồng ý giải phẫu.
Pháp y Trần Huân và kiểm nghiệm dấu vết Mạnh Nghiêu Viễn đều đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức khám nghiệm tử thi, một khi khám nghiệm tử thi và kiểm tra xong phần cắt, xác định được tính chất của vụ án thì bước tiếp theo sẽ đến nhà Lý Lan Tú thu thập chứng cứ lần hai.
Đồng nghiệp phân cục khu phía Đông trực ở bệnh viện với Chung Ngọc cũng thông báo rằng tình hình của Cao Thế Dương rất tệ, bây giờ không chỉ thận mà các cơ quan khác cũng lần lượt xuất hiện hiện tượng suy kiệt.
Vấn đề nhất là phần não bây giờ đã đã trúng độc.
Vào chiều hôm qua, cảnh sát hình sự trong đội của Tề Thăng đã kiểm tra sơ về nhà máy hoá chất mà trước kia Cao Thế Dương và Lý Lan Tú từng làm việc, xác nhận hai người từng đổi việc hai lần, đều là công việc liên quan đến hóa chất.
Nhà máy đầu tiên mà họ làm việc khiến họ có khả năng đã tiếp xúc trực tiếp với hoá chất nhưng đã hai mươi năm gần đây đã không còn tiếp xúc trực tiếp nữa.
Sau đó, Cao Thế Dương được thăng chức lên làm tổ phó của nhà máy, càng ít tiếp xúc hơn, Lý Lan Tú lại làm việc ở công ty kiểm tra chất lượng hóa chất cho bên thứ ba. Quy tắc bảo hộ của công ty kiểm tra chất lượng thường đều khá là đúng tiêu chuẩn, ít nhất thì an toàn hơn doanh nghiệp hóa chất nhiều.
Công việc này được duy trì đến năm năm trước, hai người bèn lần lượt nghỉ hưu.
Cũng có nghĩa là nếu hai người trúng độc trong thời gian tiếp xúc với hóa chất thì dù độc tính có chậm mấy cũng không tới nỗi tận bây giờ mới phát tác, hơn nữa thời gian phát tác lại còn trùng hợp như thế.
Vậy thì việc Cao Thế Dương và Lý Lan Tú trúng độc mãn tính rất có khả năng là có liên quan đến người nhà.
Có được thêm thông tin, Tề Thăng nhanh chóng liên lạc với cảnh sát hình sự ở bệnh viện, bảo cậu ra âm thầm trao đổi với bác sĩ mau chóng xét nghiệm thuỷ ngân trong nước tiểu kết hợp với phim chụp phổi và triệu chứng bệnh của Cao Thế Dương, xác định được là trúng độc thuỷ ngân mãn tính.
Tề Thăng thuật lại hết mọi chi tiết cho Lục Nghiễm, còn nói là mới rồi đã cho người đưa Chung Ngọc về phân cục khu phía Đông để tiếp nhận thẩm vấn, chính thức lập án điều tra.
Lục Nghiễm cúp máy, sắc mặt nặng nề, anh dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiết Bồng.
Tiết Bồng vẫn ở gần đó từ nãy tới giờ, nghe được loáng thoáng họ nói chuyện, còn chưa đợi Lục Nghiễm lên tiếng, cô đã hỏi: “Rốt cuộc là độc gì thế?”
Lục Nghiễm nói: “Nhiễm độc thuỷ ngân mãn tính.”
Nhiễm độc thuỷ ngân?
Tiết Bồng chết đứng.
Nhiễm độc thuỷ ngân được chia thành hai loại mãn tính và cấp tính, một khi nhiễm độc thì dù cứu được thì cũng không thể nào lọc sạch hết được thứ kim loại như thế, sẽ có một phần sót lại vĩnh viễn trong cơ thể người bệnh.
Tiết Bồng ngẫm nghĩ, vừa đi vừa nói: “Nếu là nhiễm độc chì thì đúng là rất khớp với triệu chứng của Cao Thế Dương. Mục tiêu cấp tính chủ yếu là thận, sau đó mới tới não và hệ tiêu hoá, nhưng mà nếu là mãn tính thì chủ yếu sẽ làm tổn thương não, sau đó mới tới thận và hệ tiêu hoá. Tôi nhớ hôm qua lúc Cao Thế Dương còn ở trong quán ăn đã khi không gây gổ với một người đàn ông trung niên, nói năng cũng không rõ ràng…”
Lục Nghiễm tiếp: “Sau đó anh theo đến bệnh viện, thấy được phim chụp phổi của Cao Thế Dương, bên trên có rất nhiều chấm trắng, chắc là thủy ngân tích tụ.”
Tiết Bồng nhanh chóng gửi tin nhắn thông báo tình hình cho Mạnh Nghiêu Viễn.
Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng trả lời: “Biết rồi, chúng tôi đang sắp sửa bắt đầu đây.”
Tiết Bồng nói với Lục Nghiễm: “Nếu Cao Thế Dương nhiễm độc thuỷ ngân, vậy thì Lý Lan Tú có thể cũng vậy. Bây giờ họ đang bắt đầu khám nghiệm tử thi, đến trưa là sẽ có kết quả, đợi tin tức thôi.”
Lục Nghiễm: “Chiều nay quay lại hiện trường thu thập chứng cứ, tìm kiếm theo manh mối độc thuỷ ngân đi.”
Nói đến đây, Tiết Bồng đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, con trai của hai ông bà bác đâu, đến giờ vẫn còn chưa nghe tin gì về anh ta.”
“Vẫn cứ không liên lạc được.”
Tiết Bồng lập tức im lặng.
Thật ra mọi người đều ngầm hiểu chuyện này, chỉ có thể là đang lẩn trốn, còn không thì là đã bị hại.
Tiết Bồng cúi đầu khẽ thở dài, cô nhìn chăm chăm vào cái bóng dưới đất, lẩm bẩm: “Dù là con trai hay con dâu thì cũng táng tận lương tâm quá.”
“Vả lại…” Lục Nghiễm cũng đứng lại, nhìn thẳng vào tòa hình sự trước mặt: “Còn cực kỳ kiên nhẫn, cực kỳ ngoan cố, biết bỏ thuốc từng chút một.”
Cùng lúc đó, người của chi đội vừa bận xong việc, nhân lúc nghỉ ngơi uống nước, bàn chuyện về tin tức cái chết tại nhà riêng của cô người mẫu tối hôm trước trên Weibo.
Sau đó Trương Xuân Dương tự dưng chuyển chủ đền, nhắc đến chuyện hôm qua trên đường, Mạnh Nghiêu Viễn trêu là Tiết Bồng và Lục Nghiễm đã bắt đầu ra mắt bố mẹ.
Đúng ra thì tin tức hóng hớt nội bộ như thế này phải khiến Lý Hiểu Mộng là người ngạc nhiên nhất mới đúng nhưng cô nàng nghe thấy lại rất bình thản, lại còn nói: “Dù có tới bước đó thật cũng chẳng lạ lùng gì.”
Trương Xuân Dương lập tức hứng chí: “U chu cha, không lẽ em có tin gì mới hả?”
“Chứ gì nữa, trợ lý pháp y Thần nói với em đấy.”
Nhưng cô nàng còn chưa nói thì Trương Xuân Dương đã cắt ngang: “Ủa khoan, trợ lý Thần đi công tác với pháp y Quý rồi mà?”
“Đang trên đường về rồi, với lại trên đường đi công tác cậu ta cũng nói em biết được vậy!”
Vừa dứt câu, đến Phương Húc và Hứa Trăn cũng bị thu hút sự chú ý.
Lý Hiểu Mộng hắng giọng: “Chuyện này ấy hả, phải bắt đầu kể từ chín năm trước cơ… phải rồi, mọi người đều biết chuyện của chị gái Tiết Bồng rồi đúng không.”
Tiết Dịch, chị gái của Tiết Bồng, vào chín năm trước đã bị bạn học nữ là Phương XX đâm chết trên sân thượng trường Trung học số mười sáu khu phía Bắc, chết ngay tại chỗ, chuyện này không chỉ dậy sóng một thời ở các trường trung học thành phố Giang, mà sau đó còn trở thành vụ án thanh thiếu niên phạm tội điển hình, từng xuất hiện trong bài giảng ở trường Đại học Cảnh sát.
Chỉ là khi vụ án này trở thành vụ án điển hình, không ai có thể ngờ tới em gái của nạn nhân trong vụ án lại xuất hiện bên cạnh mình, còn là đồng nghiệp của mình.
Cho đến khi Tiết Bồng vào làm việc ở Cục thành phố, thân thế của cô cũng bắt đầu âm thầm được lan truyền khắp nơi trong cơ quan, làm dấy lên một cơn sốt lặng lẽ nhưng thời gian lâu sau cũng dần dịu xuống, mấy năm nay mọi người cũng không nhắc đến nữa.
Lý Hiểu Mộng nói: “Ban đầu lúc em với Phương Húc đến Tổ Trại giam lấy hồ sơ trong vụ án Trần Lăng ấy, lúc đó vẫn còn chưa tiếp xúc với Phương Tử Oánh. Phương Tử Oánh vừa nghe bọn em là người của Cục thành phố thì lập tức dò hỏi tụi em có phải Tiết Bồng cũng đến không. Bọn em xem hồ sơ mới nhận ra thì ra cô Phương Tử Oánh này chính là Phương XX, hung thủ của vụ án Tiết Dịch năm đó.”
Trương Xuân Dương nghe mà giật mình: “Còn có chuyện như vậy nữa hả? Vậy Tiết Bồng có tỏ thái độ gì không? Phải rồi, Hứa Trăn, lúc sau cậu đi với đội phó Lục tới ấy, có nhận ra không?”
Hứa Trăn nói: “Không, lần thứ hai đến trại giam thì Tiết Bồng với Phương Tử Oánh không hề gặp nhau.”
Lý Hiểu Mộng tiếp: “Lần thứ hai không gặp nhưng lần đầu tiên thì có đấy. Mọi người còn nhớ không, đội phó Lục từng bảo Tiết Bồng và pháp y Quý đến lấy chứng cứ của các phạm nhân đấy? Lần đó trợ lý Thần tận mắt nhìn thấy Phương Tử Oánh tự dưng tóm lấy Tiết Bồng, còn nói vào tai cô ấy vài câu, Tiết Bồng biến sắc ngay tại chỗ!”
“Trời má!” Trương Xuân Dương phản ứng lố nhất, y vội vàng dò hỏi: “Rồi sau đó thì sao? Phương Tử Oánh nói cái gì vậy!”
Đến cả Phương Húc và Hứa Trăn mà cũng đều thấy thắc mắc.
Lý Hiểu Mộng: “Cái đó thì trợ lý Thần không nghe thấy nhưng cậu ấy nói chắc chắn là đội phó Lục đã nghe thấy, vì lúc đó đội phó Lục đứng gần đó lắm, ngay sau lưng Tiết Bồng ấy. Với lại tư thế của đội phó Lục lúc đó giống như là đang bảo vệ Tiết Bồng, chắc là sợ Phương Tử Oánh làm cô ấy bị thương.”
Trương Xuân Dương: “Cái này thì cũng bình thường thôi mà, Phương Tử Oánh còn giết cả chị của Tiết Bồng kia, với lại thế thì cũng không chứng tỏ được họ đã âm thầm tiến triển đến đâu. Còn gì chấn động hơn không?”
Lý Hiểu Mộng tiếp tục nói: “Bây giờ tới chuyện chấn động hơn này! Hai ngày trước, trợ lý Thần nói chuyện phiếm với cảnh sát phân cục khu phía Bắc, người đó nói một câu thế này này: “Ôi dào, ai mà ngờ được một trong số nhân chứng của vụ án Tiết Dịch năm đó, sau này lại trở thành đội phó của Chi đội mình cơ chứ!””
Lần này thì cả bọn câm nín hoàn toàn.
Một lúc lâu sau mới bắt đầu phản ứng.
Mạnh Nghiêu Viễn: “Trời má!”
Trương Xuân Dương: “Đội phó Lục là nhân chứng hả?”
Phương Húc: “Không thể tin được…”
Hứa Trăn: “…”
Lý Hiểu Mộng tổng kết lại: “Tóm lại từ những gì vừa nói thì đội phó Lục đã chứng kiến toàn bộ khoảng thời gian đau khổ nhất của Tiết Bồng, hơn nữa còn luôn bên cạnh không xa rời cho đến bây giờ, vậy nên có đến mức gặp phụ huynh thì cũng bình thường thôi mà! Nói không chừng đã không phải lần đầu tiên gặp nữa rồi ấy chứ, có khi sắp có tin vui rồi không chừng!”
Nhưng Lý Hiểu Mộng vừa nói đến đây, Lục Nghiễm đã bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, vừa vào cửa đã nói: “Đừng nói chuyện nữa, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.”
Cả bọn lập tức đứng dậy, nhìn chăm chăm vào Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm đứng yên nói: “Phân cục khu phía Đông không đủ người, cần hỗ trợ, chiều nay chia thành hai nhóm đến nơi ở của Cao Thế Dương và Lý Lan Tú thu thập chứng cứ, còn phải chia người ra đi tìm tung tích Cao Lực Minh con trai hai người họ. Phải điều tra hết toàn bộ các mối quan hệ xã hội của cả bốn người nhà họ Cao, bao gồm cả hàng xóm. Hiện giờ đã nhận được thông tin là trước khi chết, Lý Lan Tú có nói với hàng xóm rằng nghi ngờ con trai bỏ thuốc mình. Còn con dâu Chung Ngọc thì hiện giờ đã chịu tiếp nhận thẩm vấn ở phân cục khu phía Đông. Vì thế mục tiêu điều tra tiếp theo của chúng ta, ngoài việc bỏ độc thì còn phải xác định nghi phạm, người bỏ độc rốt cuộc là con dâu hay con trai, hay là hai người hợp tác gây án.”
Phía sau đội chống ma tuý có một khoảng đất trống, còn có vài căn phòng.
Trên bãi đất trống, chuyên viên huấn luyện chó cảnh sát Vương Siêu vừa chia thức ăn vào trong bát, cách đó không xa có vai chú có cảnh sát đang ngồi dưới đất, há miệng, lưng rất thẳng.
Nhưng Vương Siêu chia xong thức ăn vẫn chần chừ không ra lệnh, đám chó cảnh sát cũng không dám nhúc nhích, chỉ nhìn chăm chăm về đằng này.
Vương Siêu bưng một bát mì nóng hổi từ trên ghế xuống, gắp một đũa lớn.
Đến lúc mơ màng ăn hết cả bát, Vương Siêu lại ợ một cái, thấy đám chó cảnh sát đã chảy đầy nước dãi nhưng vẫn chưa nhúc nhích, lúc này Vương Siêu mới bảo: “Được rồi, ăn đi.”
Mấy chú chó cảnh sát nhào tới ngay tức khắc, cắm đầu vào bát ăn nhồm nhoàm.
Tiết Bồng đứng cách đó không xa, chứng kiến toàn bộ hành vi “mất nhân tính” của Vương Siêu, cho đến khi Vương Siêu quay người đụng phải ánh mắt của Tiết Bồng.
Vương Siêu vui vẻ cười, Tiết Bồng đi tới, nghe thấy gã hỏi: “Lại đến thăm Barno à?”
“Ừm.”
“Đợi một lát nhé, tôi đi gọi nó đến cho.”
Vương Siêu nhanh chóng đi mất, một lúc sau đã dắt tới một con chó thuộc giống chó chăn cừu Đức, nó chính là Barno.
Barno nhìn thấy Tiết Bồng liền vẫy đuôi mừng rỡ.
Vương Siêu thả lỏng tay, Barno bèn chạy về phía Tiết Bồng, Tiết Bồng cũng cười rồi ngồi xổm xuống, vuốt gáy Barno.
Vương Siêu đi tới, Tiết Bồng vẫn chưa buông Barno ra, cô chỉ hỏi: “Phải rồi, năm nay là Barno giải ngũ rồi đúng không, làm thủ tục nhận nuôi như thế nào vậy?”
Vương Siêu khựng lại: “Uầy, tôi đang định nói cho cô biết đây, hôm nay ở chơi với nó lâu chút, qua hôm nay là Barno không ở đây nữa rồi.”
Tiết Bồng sửng sốt: “Sao thế, các anh mở rộng nhận nuôi ra ngoài xã hội rồi à? Không phải bảo là có thể cân nhắc ưu tiên người trong ngành sao?”
Vương Siêu vừa định nói đã nhìn thấy bóng người đang bước vào sân, gã cười nói: “Ấy, chính chủ tới rồi kìa.”
Cùng lúc đó, Lục Nghiễm vừa bước vào cửa cũng gọi một tiếng: “Barno!”
Barno kêu vài tiếng rồi chạy như điên tới, nhảy phốc lên, rướn người, đặt móng lên đùi Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm cũng cười cười khom lưng, một tay đỡ lấy sau gáy Barno, một tay vuốt theo lưng nó, cứ như thế, Barno nhanh chóng thoải mái nằm nghiêng ra đất, để Lục Nghiễm vuốt lưng và bụng nó.
Tiết Bồng đi tới: “Thì ra là anh.”
Lục Nghiễm nhướng mày: “Cái gì là anh?”
Lúc này Vương Siêu mới cười nói: “Ban nãy Tiết Bồng còn hỏi chuyện nhận nuôi đấy, bị anh giành trước mất rồi.”
Lục Nghiễm hiểu ra: “Em cũng muốn nhận nuôi Barno à?”
Tiết Bồng liếc nhìn phản ứng của Barno rồi lại nhìn sang Lục Nghiễm nói: “Anh vẫn chưa làm thủ tục mà, đấu một trận không?”
Sau đó còn chưa đợi Lục Nghiễm trả lời, cô đã nói với Vương Xuyên: “Điều kiện của tôi cũng phù hợp, anh cân nhắc lại ưu tiên người tốt hơn đi.”
Nghe thấy vậy, Lục Nghiễm khựng lại, nhanh chóng đứng dậy, Barno cũng đứng dậy theo, ngồi bên chân Lục Nghiễm ngẩng đầu nhìn ba người.
Vương Siêu im lặng một chốc rồi cười gượng: “Vậy hai người muốn đấu sao?”
Tiết Bồng nhìn Lục Nghiễm nói: “Tôi nhớ là anh sống một mình ở ký túc xá đơn hẹp téo, sáng anh không có ở nhà rồi nhốt Barno trong cái nhà nhỏ xíu đó hả?”
Ban đầu Lục Nghiễm còn không coi là thật lắm, nghĩ là Tiết Bồng chỉ nói vậy thôi, nghe tới đây anh mới hiểu đích thị là đã hạ chiến thư.
Lục Nghiễm im lặng mấy giây, khoanh hai tay trước ngực đáp trả công kích: “Hôm qua anh đã sắp xếp riêng một căn phòng cho Barno rồi, thường ngày anh dậy sớm lắm, ngủ cũng trễ, sớm tối gì cũng dắt nó đi dạo được hết. Với lại hình như em cũng ở một mình mà. Có lúc bận tăng ca em còn ngủ luôn ở phòng thực nghiệm Cục thành phố nữa, rồi Barno làm sao?”
Gì chứ chuyện moi móc điểm yếu của “địch” để công kích là sở trường của Lục Nghiễm.
Tiết Bồng chưng hửng rồi lại nhanh chóng nói: “Đợi có Barno rồi thì chắc chắn ngày nào tôi cũng về nhà, với lại nhà tôi rộng rãi, có chỗ cho nó chơi.”
“Ờm.” Lục Nghiễm nhàn nhạt gật gù: “Rộng thiệt, còn có một đống chai lọ thiết bị thuỷ tinh các thứ nữa, em không sợ Barno làm hư máy móc thí nghiệm của em à?”
Ánh mắt Tiết Bồng dần sắc bén: “Barno đã được huấn luyện rồi, không có phá nhà đâu.”
“Nói nghe cũng hay đó nhưng mà dù là chó lông ngắn thì nó cũng có lông, làm tốt nghiệm thì tốt nhất là cần môi trường không có vi khuẩn, không thích hợp nuôi chó mèo.”
“Anh…” Tiết Bồng lạnh mặt, mới vừa nói được một chữ.
Lục Nghiễm lại nhanh chóng cắt lời cô: “Chỗ anh ở rất gần Cục thành phố, nếu mà nuôi ở chỗ anh thì em muốn thăm nó, lúc nào anh cũng dắt tới cho em được, nhưng mà chỗ em ở thì đã ra ngoại thành rồi, anh muốn gặp Barno sẽ rất bất tiện. Lỡ mai mốt Barno nhớ anh rồi làm sao.”
Tiết Bồng: “…”
Hiếm khi thấy Lục Nghiễm trổ tài đấu võ mồm, nhất là cái câu sau cùng, làm Tiết Bồng không cách nào phản bác được.
Tiết Bồng cụp mắt nhìn Barno.
Ánh mắt Barno ngây thơ trong sáng, nó nhìn chăm chăm vào ba người, dường như thoáng cảm nhận được, biết được sắp sửa xảy ra chuyện gì đó.Trong cả đội huấn luyện chó cảnh sát, ngoài chuyên viên huấn luyện ra thì Barno thân với Lục Nghiễm và Chung Lệ nhất, đội chống ma tuý thường xuyên phải chấp hành nhiệm vụ truy bắt tội phạm ma tuý, hai người hợp tác với Barno nhiều nhất, thường ngày không có việc cũng sẽ tới cho nó ăn, chải lông tắm rửa cho nó.
Cho đến một năm trước, Lục Nghiễm và Chung Lệ cùng đi làm nhiệm vụ, hai người đi nhưng chỉ có một người về.
Sau khi Chung Lệ xảy ra chuyện, Barno cũng từng được phái tới hiện trường truy tìm mùi của Chung Lệ.
Thế nhưng vì hiện trường đã xảy ra vụ nổ hóa chất, mùi của người đã bị che lấp, người của hai đội tìm một ngày một đêm cũng không tìm thấy chút bóng dáng.
Mãi đến sau đó, Barno không bỏ cuộc ngửi thấy được chút mùi, cuối cùng cũng phát hiện một khúc chân nam giới bị một vật nặng đè lên ngay góc.
Sau đó qua khám nghiệm chứng thực được khúc chân đúng là của Chung Lệ, nó đã bị người khác chặt đứt, hơn nữa lúc bị chặt có lẽ Chung Lệ vẫn còn sống.
Còn về việc ai đã chặt đứt chân của Chung Lệ thì sau đó đội hình sự cũng đã phân tích được sau khi thu thập chứng cứ tại hiện trường, khi ấy rõ ràng là chân của Chung Lệ đã bị một vật nặng đè lên, hiện trường lại quá là nguy hiểm, để sống sót được chỉ có thể chặt đứt chân.
Nếu như người ra tay là chính y thì chắc y đã lê ra ngoài rồi, thế nhưng không thể tìm thấy dấu vết máu kéo dài nào ở hiện trường, ngược lại thì có tìm được một vài dấu máu nhỏ xuống, điều này chứng tỏ Chung Lệ không tự rời khỏi mà là được người chặt đứt chân mình đưa đi.
Vậy thì liệu có phải những tay buôn ma tuý đã phát hiện ra thân phận nằm vùng của Chung Lệ không? Nếu muốn giết người diệt khẩu thì một phát súng là quá đủ, đưa một người trưởng thành đi ngờ ngờ trên đường như thế này là để moi móc tin tức, tiện cho việc chống đối điều tra sau này hay là muốn trả thù nặng nề hơn?
Ngược lại, nếu bọn buôn ma tuý không biết thân phận của Chung Lệ, chặt đứt chân của Chung Lệ chỉ để tiện cứu đi, vậy thì sau khi xong chuyện, sao Chung Lệ lại vẫn chưa xuất hiện?
Qua thời gian, cuối cùng cũng dần có “câu trả lời” về sống chết của Chung Lệ.
Một tháng sau khi xảy ra chuyện, Lục Nghiễm và Tiết Bồng vẫn còn ôm hy vọng, có lẽ cậu chỉ bị thương nặng chưa hồi phục, chưa tìm được đường quay về.
Hai tháng sau khi xảy ra chuyện, hy vọng này dần giảm đi một nửa.
Tiếp theo sau đó ba tháng, bốn tháng,… nửa năm, một năm, cho đến tận bây giờ.
Về cơ bản có thể xác định được, Chung Lệ đã hy sinh.
Nội bộ đội chống ma tuý không thể làm ầm lên về nhiệm vụ với bên ngoài, bèn làm một buổi lễ nhỏ trong đội để tưởng niệm Chung Lệ, truy phong công lao của Chung Lệ và trao cho Lục Nghiễm cái huân chương chiến công hạng ba thứ hai.
Trong thời gian Lục Nghiễm dưỡng thương, mẹ Tề Vận Chi và bố dượng Tần Bác Thành cũng tới thăm anh.
Trong lòng Lục Nghiễm vẫn luôn chất chứa một chuyện mà mãi không hỏi được.
Cho đến một hôm Tề Vận Chi lại đến, Lục Nghiễm không nhịn được, cuối cùng cũng hỏi: “Mẹ, trước khi đội trưởng Lâm phát lệnh cứu người, mẹ có nói gì với chú Tần không?”
Tề Vận Chi sửng sốt, né tránh ánh mắt, rõ là đang giấu giếm gì đó.
Nhưng Lục Nghiễm vẫn muốn nghe chính miệng bà nói ra, anh lại hỏi: “Những câu ví dụ như nhất định phải cứu con ra, nhất định phải giữ được mạng sống của con.”
Sau đó, Lục Nghiễm và Tề Vận Chi lại nói chuyện với nhau rất lâu, bầu không khí rất tồi tệ, rất bức bối.
Cho đến khi Tề Vận Chi thở dài bước ra mới nhìn thấy một túi thuốc bổ treo trên tay nắm cửa, đó là do Tiết Bồng mang tới.
Rõ là Tiết Bồng cũng đã nghe thấy cuộc nói chuyện trong phòng.
Từ đó về sau, Tiết Bồng và Lục Nghiễm đã trở nên xa cách, trong lòng Lục Nghiễm cũng biết rõ là vì sao, tự biết không có mặt mũi nào biện hộ cho mình, mối quan hệ của hai người cũng dần lạnh nhạt.
Trên thực tế thì cái chết của Chung Lệ không chỉ ảnh hưởng trực tiếp đến Tiết Bồng và Lục Nghiễm, mà còn có cả Barno.
Phần chân của Chung Lệ là do Barno tìm được, Vương Siêu nói vì chuyện này mà Barno chịu cú sốc rất lớn, cả một tháng trời không chút tinh thần, còn có dấu hiệu tuyệt thực.
Đến lúc Lục Nghiễm dưỡng thương xong quay trở lại, Barno mới lấy lại tinh thần.
Vương Siêu nói đã một tháng nay chưa thấy Barno vui như thế, rõ ràng là chẳng ăn uống gì được bao nhiêu mà vừa ngửi thấy mùi của Lục Nghiễm, nghe thấy giọng của anh liền bật dậy ngay lập tức, tiếng sủa đầy khí thế, đến chuyên viên huấn luyện cũng suýt không giữ nổi nó.
Mấy tháng sau khi Chung Lệ xảy ra chuyện Tiết Bồng mới nghe nói tới việc này, lúc đó cô và Lục Nghiễm đã bắt đầu “chiến tranh lạnh.”
Bây giờ nghe thấy Lục Nghiễm nói “mai mốt Barno nhớ anh rồi làm sao”, Tiết Bồng lại mềm lòng, quay sang nhìn vào mắt Barno, yên lặng một lúc lâu rồi mới hạ quyết tâm: “Tôi biết là anh sẽ chăm sóc tốt cho Barno. Có phải sau này tôi muốn thăm nó thì có thể tới bất cứ lúc nào không.”
Lục Nghiễm chững lại, có hơi ngạc nhiên nhưng cũng thoải mái hơn: “Tất nhiên rồi.”
Tiết Bồng khẽ cười, lướt nhìn anh, vừa định nói thì điện thoại nhận được tin nhắn, Tiết Bồng lấy ra xem thì thấy là tin nhắn do một người bạn học thời cấp Ba tên Trương Tiêu gửi tới.
“Bạn cũ, có bận gì không? Có tiện nói chuyện không, tớ muốn hỏi thăm chuyện này.”
Tiết Bồng chưng hửng, nhanh chóng hiểu ý Trương Tiêu.
Sau khi tốt nghiệp, Trương Tiêu làm phóng viên, vẫn luôn theo mảng tin tức xã hội, mấy năm nay thường hay bất thình lình nhảy ra Wechat của Tiết Bồng, lần nào cũng là vì án mạng.
Nhưng Tiết Bồng rất biết giữ đạo đức nghề nghiệp, chưa từng tiết lộ gì cho Trương Tiêu, thế mà Trương Tiêu cứ bám riết không buông, dù Tiết Bồng không nói tiếng nào nhưng lần nào cũng lại hỏi cô.
Tiết Bồng buột miệng thở dài.
Lục Nghiễm hỏi: “Sao thế, ai nhắn đấy?”
Tiết Bồng: “Anh còn nhớ Trương Tiêu không? Cái bạn hồi cấp Ba ấy.”
Lục Nghiễm nhớ lại một lát rồi lắc đầu: “Không nhớ.”
“Bạn nữ phụ trách trạm phát thanh mỗi trưa ấy.” Tiết Bồng gợi ý.
Lúc này Lục Nghiễm mới ngộ ra: “À, cái bà tám hay lan tin lặt vặt trong lúc phát thanh đó hả.”
“Đó, chính là cậu ta, bây giờ cậu ta còn bà tám hơn lúc đó…” Tiết Bồng vừa nói vừa liếc mắt nhìn điện thoại, lúc này Trương Tiêu đã gửi tận mấy tin.
Tiết Bồng vừa xem đã chết đứng, nửa câu sau nghẹn lại trong miệng.
Trương Tiêu: “Hề hề, coi có trùng hợp chưa nè? Hôm qua có thi thể của một bà bác được khiêng ra từ chung cư bố mẹ tớ sống phải không? Mẹ tớ nói trùng hợp là bà ấy quen bà bác đó, đứng trên lầu nhìn xuống còn nhìn thấy cậu đấy. Tối đến tớ vừa về đến nhà là mẹ cứ lải nhải chuyện bà bác với tớ. Tớ mới định xác nhận với cậu xem thử, rốt cuộc có phải bà bác bị con trai với con dâu thuốc chết rồi không?”
Tiết Bồng dần nhíu chặt mày lại, sau đó đưa điện thoại cho Lục Nghiễm.
Mới đầu Lục Nghiễm cũng chẳng nghĩ là gì quan trọng, đến khi nhìn thấy cũng giật thót.
Thuốc chết?
Sao mẹ Trương Tiêu lại biết?
Lục Nghiễm: “Hỏi cô ấy xem có nghe người nhà nói gì rồi không.”
Tiết Bồng gật đầu, nhanh chóng gõ một hàng chữ.
Chưa bao lâu Trương Tiêu đã trả lời: “Thì mẹ tớ nghe bà bác đó nói là con trai bà ấy muốn bà ấy chết, chắc chắn là đã bỏ thuốc bà ấy… Ủa, bộ thiệt hả? Trời đất mẹ ơi, vậy thì cái này là tin sốc đấy!”
Tiết Bồng cạn khô lời, vội đáp: “Tớ đã nói gì đâu, chuyện còn chưa được chứng thực, cậu đừng có đi ra mà viết linh tinh, phát tán tin tức bịa đặt là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.”
Nhưng Trương Tiêu lại chẳng trả lời.
Mấy phút sau, Tiết Bồng và Lục Nghiễm đi về phía khu vực làm việc.
Trên đường về, Lục Nghiễm đã gọi điện cho Tề Thăng ở phân cục khu phía Đông, biết được Tề Thăng đã xong hết thủ tục bên ấy và cũng đã cho Chung Ngọc ký vào giấy đồng ý giải phẫu.
Pháp y Trần Huân và kiểm nghiệm dấu vết Mạnh Nghiêu Viễn đều đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức khám nghiệm tử thi, một khi khám nghiệm tử thi và kiểm tra xong phần cắt, xác định được tính chất của vụ án thì bước tiếp theo sẽ đến nhà Lý Lan Tú thu thập chứng cứ lần hai.
Đồng nghiệp phân cục khu phía Đông trực ở bệnh viện với Chung Ngọc cũng thông báo rằng tình hình của Cao Thế Dương rất tệ, bây giờ không chỉ thận mà các cơ quan khác cũng lần lượt xuất hiện hiện tượng suy kiệt.
Vấn đề nhất là phần não bây giờ đã đã trúng độc.
Vào chiều hôm qua, cảnh sát hình sự trong đội của Tề Thăng đã kiểm tra sơ về nhà máy hoá chất mà trước kia Cao Thế Dương và Lý Lan Tú từng làm việc, xác nhận hai người từng đổi việc hai lần, đều là công việc liên quan đến hóa chất.
Nhà máy đầu tiên mà họ làm việc khiến họ có khả năng đã tiếp xúc trực tiếp với hoá chất nhưng đã hai mươi năm gần đây đã không còn tiếp xúc trực tiếp nữa.
Sau đó, Cao Thế Dương được thăng chức lên làm tổ phó của nhà máy, càng ít tiếp xúc hơn, Lý Lan Tú lại làm việc ở công ty kiểm tra chất lượng hóa chất cho bên thứ ba. Quy tắc bảo hộ của công ty kiểm tra chất lượng thường đều khá là đúng tiêu chuẩn, ít nhất thì an toàn hơn doanh nghiệp hóa chất nhiều.
Công việc này được duy trì đến năm năm trước, hai người bèn lần lượt nghỉ hưu.
Cũng có nghĩa là nếu hai người trúng độc trong thời gian tiếp xúc với hóa chất thì dù độc tính có chậm mấy cũng không tới nỗi tận bây giờ mới phát tác, hơn nữa thời gian phát tác lại còn trùng hợp như thế.
Vậy thì việc Cao Thế Dương và Lý Lan Tú trúng độc mãn tính rất có khả năng là có liên quan đến người nhà.
Có được thêm thông tin, Tề Thăng nhanh chóng liên lạc với cảnh sát hình sự ở bệnh viện, bảo cậu ra âm thầm trao đổi với bác sĩ mau chóng xét nghiệm thuỷ ngân trong nước tiểu kết hợp với phim chụp phổi và triệu chứng bệnh của Cao Thế Dương, xác định được là trúng độc thuỷ ngân mãn tính.
Tề Thăng thuật lại hết mọi chi tiết cho Lục Nghiễm, còn nói là mới rồi đã cho người đưa Chung Ngọc về phân cục khu phía Đông để tiếp nhận thẩm vấn, chính thức lập án điều tra.
Lục Nghiễm cúp máy, sắc mặt nặng nề, anh dừng bước, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Tiết Bồng.
Tiết Bồng vẫn ở gần đó từ nãy tới giờ, nghe được loáng thoáng họ nói chuyện, còn chưa đợi Lục Nghiễm lên tiếng, cô đã hỏi: “Rốt cuộc là độc gì thế?”
Lục Nghiễm nói: “Nhiễm độc thuỷ ngân mãn tính.”
Nhiễm độc thuỷ ngân?
Tiết Bồng chết đứng.
Nhiễm độc thuỷ ngân được chia thành hai loại mãn tính và cấp tính, một khi nhiễm độc thì dù cứu được thì cũng không thể nào lọc sạch hết được thứ kim loại như thế, sẽ có một phần sót lại vĩnh viễn trong cơ thể người bệnh.
Tiết Bồng ngẫm nghĩ, vừa đi vừa nói: “Nếu là nhiễm độc chì thì đúng là rất khớp với triệu chứng của Cao Thế Dương. Mục tiêu cấp tính chủ yếu là thận, sau đó mới tới não và hệ tiêu hoá, nhưng mà nếu là mãn tính thì chủ yếu sẽ làm tổn thương não, sau đó mới tới thận và hệ tiêu hoá. Tôi nhớ hôm qua lúc Cao Thế Dương còn ở trong quán ăn đã khi không gây gổ với một người đàn ông trung niên, nói năng cũng không rõ ràng…”
Lục Nghiễm tiếp: “Sau đó anh theo đến bệnh viện, thấy được phim chụp phổi của Cao Thế Dương, bên trên có rất nhiều chấm trắng, chắc là thủy ngân tích tụ.”
Tiết Bồng nhanh chóng gửi tin nhắn thông báo tình hình cho Mạnh Nghiêu Viễn.
Mạnh Nghiêu Viễn nhanh chóng trả lời: “Biết rồi, chúng tôi đang sắp sửa bắt đầu đây.”
Tiết Bồng nói với Lục Nghiễm: “Nếu Cao Thế Dương nhiễm độc thuỷ ngân, vậy thì Lý Lan Tú có thể cũng vậy. Bây giờ họ đang bắt đầu khám nghiệm tử thi, đến trưa là sẽ có kết quả, đợi tin tức thôi.”
Lục Nghiễm: “Chiều nay quay lại hiện trường thu thập chứng cứ, tìm kiếm theo manh mối độc thuỷ ngân đi.”
Nói đến đây, Tiết Bồng đột nhiên nhớ ra: “Đúng rồi, con trai của hai ông bà bác đâu, đến giờ vẫn còn chưa nghe tin gì về anh ta.”
“Vẫn cứ không liên lạc được.”
Tiết Bồng lập tức im lặng.
Thật ra mọi người đều ngầm hiểu chuyện này, chỉ có thể là đang lẩn trốn, còn không thì là đã bị hại.
Tiết Bồng cúi đầu khẽ thở dài, cô nhìn chăm chăm vào cái bóng dưới đất, lẩm bẩm: “Dù là con trai hay con dâu thì cũng táng tận lương tâm quá.”
“Vả lại…” Lục Nghiễm cũng đứng lại, nhìn thẳng vào tòa hình sự trước mặt: “Còn cực kỳ kiên nhẫn, cực kỳ ngoan cố, biết bỏ thuốc từng chút một.”
Cùng lúc đó, người của chi đội vừa bận xong việc, nhân lúc nghỉ ngơi uống nước, bàn chuyện về tin tức cái chết tại nhà riêng của cô người mẫu tối hôm trước trên Weibo.
Sau đó Trương Xuân Dương tự dưng chuyển chủ đền, nhắc đến chuyện hôm qua trên đường, Mạnh Nghiêu Viễn trêu là Tiết Bồng và Lục Nghiễm đã bắt đầu ra mắt bố mẹ.
Đúng ra thì tin tức hóng hớt nội bộ như thế này phải khiến Lý Hiểu Mộng là người ngạc nhiên nhất mới đúng nhưng cô nàng nghe thấy lại rất bình thản, lại còn nói: “Dù có tới bước đó thật cũng chẳng lạ lùng gì.”
Trương Xuân Dương lập tức hứng chí: “U chu cha, không lẽ em có tin gì mới hả?”
“Chứ gì nữa, trợ lý pháp y Thần nói với em đấy.”
Nhưng cô nàng còn chưa nói thì Trương Xuân Dương đã cắt ngang: “Ủa khoan, trợ lý Thần đi công tác với pháp y Quý rồi mà?”
“Đang trên đường về rồi, với lại trên đường đi công tác cậu ta cũng nói em biết được vậy!”
Vừa dứt câu, đến Phương Húc và Hứa Trăn cũng bị thu hút sự chú ý.
Lý Hiểu Mộng hắng giọng: “Chuyện này ấy hả, phải bắt đầu kể từ chín năm trước cơ… phải rồi, mọi người đều biết chuyện của chị gái Tiết Bồng rồi đúng không.”
Tiết Dịch, chị gái của Tiết Bồng, vào chín năm trước đã bị bạn học nữ là Phương XX đâm chết trên sân thượng trường Trung học số mười sáu khu phía Bắc, chết ngay tại chỗ, chuyện này không chỉ dậy sóng một thời ở các trường trung học thành phố Giang, mà sau đó còn trở thành vụ án thanh thiếu niên phạm tội điển hình, từng xuất hiện trong bài giảng ở trường Đại học Cảnh sát.
Chỉ là khi vụ án này trở thành vụ án điển hình, không ai có thể ngờ tới em gái của nạn nhân trong vụ án lại xuất hiện bên cạnh mình, còn là đồng nghiệp của mình.
Cho đến khi Tiết Bồng vào làm việc ở Cục thành phố, thân thế của cô cũng bắt đầu âm thầm được lan truyền khắp nơi trong cơ quan, làm dấy lên một cơn sốt lặng lẽ nhưng thời gian lâu sau cũng dần dịu xuống, mấy năm nay mọi người cũng không nhắc đến nữa.
Lý Hiểu Mộng nói: “Ban đầu lúc em với Phương Húc đến Tổ Trại giam lấy hồ sơ trong vụ án Trần Lăng ấy, lúc đó vẫn còn chưa tiếp xúc với Phương Tử Oánh. Phương Tử Oánh vừa nghe bọn em là người của Cục thành phố thì lập tức dò hỏi tụi em có phải Tiết Bồng cũng đến không. Bọn em xem hồ sơ mới nhận ra thì ra cô Phương Tử Oánh này chính là Phương XX, hung thủ của vụ án Tiết Dịch năm đó.”
Trương Xuân Dương nghe mà giật mình: “Còn có chuyện như vậy nữa hả? Vậy Tiết Bồng có tỏ thái độ gì không? Phải rồi, Hứa Trăn, lúc sau cậu đi với đội phó Lục tới ấy, có nhận ra không?”
Hứa Trăn nói: “Không, lần thứ hai đến trại giam thì Tiết Bồng với Phương Tử Oánh không hề gặp nhau.”
Lý Hiểu Mộng tiếp: “Lần thứ hai không gặp nhưng lần đầu tiên thì có đấy. Mọi người còn nhớ không, đội phó Lục từng bảo Tiết Bồng và pháp y Quý đến lấy chứng cứ của các phạm nhân đấy? Lần đó trợ lý Thần tận mắt nhìn thấy Phương Tử Oánh tự dưng tóm lấy Tiết Bồng, còn nói vào tai cô ấy vài câu, Tiết Bồng biến sắc ngay tại chỗ!”
“Trời má!” Trương Xuân Dương phản ứng lố nhất, y vội vàng dò hỏi: “Rồi sau đó thì sao? Phương Tử Oánh nói cái gì vậy!”
Đến cả Phương Húc và Hứa Trăn mà cũng đều thấy thắc mắc.
Lý Hiểu Mộng: “Cái đó thì trợ lý Thần không nghe thấy nhưng cậu ấy nói chắc chắn là đội phó Lục đã nghe thấy, vì lúc đó đội phó Lục đứng gần đó lắm, ngay sau lưng Tiết Bồng ấy. Với lại tư thế của đội phó Lục lúc đó giống như là đang bảo vệ Tiết Bồng, chắc là sợ Phương Tử Oánh làm cô ấy bị thương.”
Trương Xuân Dương: “Cái này thì cũng bình thường thôi mà, Phương Tử Oánh còn giết cả chị của Tiết Bồng kia, với lại thế thì cũng không chứng tỏ được họ đã âm thầm tiến triển đến đâu. Còn gì chấn động hơn không?”
Lý Hiểu Mộng tiếp tục nói: “Bây giờ tới chuyện chấn động hơn này! Hai ngày trước, trợ lý Thần nói chuyện phiếm với cảnh sát phân cục khu phía Bắc, người đó nói một câu thế này này: “Ôi dào, ai mà ngờ được một trong số nhân chứng của vụ án Tiết Dịch năm đó, sau này lại trở thành đội phó của Chi đội mình cơ chứ!””
Lần này thì cả bọn câm nín hoàn toàn.
Một lúc lâu sau mới bắt đầu phản ứng.
Mạnh Nghiêu Viễn: “Trời má!”
Trương Xuân Dương: “Đội phó Lục là nhân chứng hả?”
Phương Húc: “Không thể tin được…”
Hứa Trăn: “…”
Lý Hiểu Mộng tổng kết lại: “Tóm lại từ những gì vừa nói thì đội phó Lục đã chứng kiến toàn bộ khoảng thời gian đau khổ nhất của Tiết Bồng, hơn nữa còn luôn bên cạnh không xa rời cho đến bây giờ, vậy nên có đến mức gặp phụ huynh thì cũng bình thường thôi mà! Nói không chừng đã không phải lần đầu tiên gặp nữa rồi ấy chứ, có khi sắp có tin vui rồi không chừng!”
Nhưng Lý Hiểu Mộng vừa nói đến đây, Lục Nghiễm đã bước vào, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén, vừa vào cửa đã nói: “Đừng nói chuyện nữa, chuẩn bị đi làm nhiệm vụ.”
Cả bọn lập tức đứng dậy, nhìn chăm chăm vào Lục Nghiễm.
Lục Nghiễm đứng yên nói: “Phân cục khu phía Đông không đủ người, cần hỗ trợ, chiều nay chia thành hai nhóm đến nơi ở của Cao Thế Dương và Lý Lan Tú thu thập chứng cứ, còn phải chia người ra đi tìm tung tích Cao Lực Minh con trai hai người họ. Phải điều tra hết toàn bộ các mối quan hệ xã hội của cả bốn người nhà họ Cao, bao gồm cả hàng xóm. Hiện giờ đã nhận được thông tin là trước khi chết, Lý Lan Tú có nói với hàng xóm rằng nghi ngờ con trai bỏ thuốc mình. Còn con dâu Chung Ngọc thì hiện giờ đã chịu tiếp nhận thẩm vấn ở phân cục khu phía Đông. Vì thế mục tiêu điều tra tiếp theo của chúng ta, ngoài việc bỏ độc thì còn phải xác định nghi phạm, người bỏ độc rốt cuộc là con dâu hay con trai, hay là hai người hợp tác gây án.”
Danh sách chương