Chuyển ngữ: Nhã Vy Beta: Thời Nghi

Trong thời gian chờ nội tức khôi phục, ban ngày ngày nào của Nhạn Hồi cũng trôi qua rất buồn chán.

Về phần tại sao lại buồn chán vào ban ngày…

Là bởi vì buổi tối Nhạn Hồi đều nằm mơ thấy ác mộng rất kỳ lạ, nàng có thể trông thấy ánh trăng rất lớn soi rõ khắp cùng núi tuyết rơi, trói chặt đất trời trong một trận pháp. Còn có bóng người mơ hồ quỷ dị khiến cho nàng cảm thấy có vài phần quen thuộc.

Mỗi tối đều nằm mơ thấy giấc mộng này, có đôi khi nàng còn cảm giác được nàng nhìn thấy rõ khuôn mặt người trong mộng, vừa tỉnh dậy, chuyện trong mộng như bị gió thổi bay, vù một cái đã không thấy tăm hơi đâu nữa. Chỉ để lại chút hình bóng mơ hồ khiến người ta không nắm bắt được.

Chẳng lẽ trong thôn này đúng là có thứ gì không sạch sẽ, tới đây tìm nàng báo mộng cho nàng sao? Nhưng nếu là vậy thì tại sao người nằm trên đất rồi bị giết trong mộng lại là nàng được…

Nghĩ mãi mà không ra.

Từ lúc đến thôn này, Nhạn Hồi phát hiện hình như mình có thêm nhiều chuyện nghĩ mãi mà không ra.

Bây giờ mỗi ngày nàng đều rất cố gắng muốn đi điều tra người đàn ông bị què chân kia, nhưng mỗi lần rời khỏi A Phúc lại bị hắn yên yên lặng lặng ngăn lại.

Nhạn Hồi biết hắn không phải Xà yêu nên đối với hắn cũng có mấy phần kiêng kị, không hề biểu lộ ra rằng bản thân đã biết cái gì. Nàng cũng tương kế tựu kế xem người này rốt cuộc là muốn làm gì.

“Đi thôi.”

Mắt nhìn A Phúc vác cuốc đứng ngoài sân, Nhạn Hồi ngáp một cái rồi ôm màn thầu với nước đi tới.

Nhưng đã qua mấy ngày rồi, A Phúc thật sự chỉ như một chàng trai nhà nông mới cưới vợ, mỗi ngày đều đi làm việc, điều duy nhất khác với người khác chính là hắn còn mang nàng theo.

“Bà, con đi đây.” A Phúc quay đầu nói với Tiêu lão thái đang ngồi trong sân, Tiêu lão thái yếu ớt gật đầu.

Nhạn Hồi cũng quay đầu lại nhìn bà một cái, lúc nàng quay lại, nàng nhìn thấy trong miệng bà lão phả ra hơi thở dần chuyển thành màu xám. Màu này Nhạn Hồi vô cùng quen thuộc, mỗi khi có thứ gì không sạch sẽ bay tới, Nhạn Hồi sẽ trông thấy quanh người bọn họ có màu như vậy.

Khí tức quanh người Tiêu lão thái còn rất cạn, chẳng mấy chốc nữa thôi, màu xám quanh người bà sẽ trở nên đậm hơn, luồng xám vờn quanh dần dần biến thành một cái bóng màu đen. Đến lúc đó cũng chính là lúc mạng của bà đã tận.

Nhạn Hồi quay đầu lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng của A Phúc, qua mấy ngày ở chung, nàng biết tên A Phúc này rất quan tâm đến Tiêu lão thái, Nhạn Hồi đoán không ra tính nết hắn bị chuyện gì tạo nên, trở nên trầm mặc ẩn nhẫn như thế, nhưng nghĩ cũng biết rằng dù sao đó cũng không phải là chuyện hạnh phúc gì, mà bây giờ, cuộc đời A Phúc vốn đã trải qua bất hạnh nay lại sắp gặp chuyện mất mát…

Tuy nói là hắn thần bí, có lẽ còn có âm mưu gì với nàng, nhưng cuộc sống của hắn cũng chẳng dễ dàng gì. Nhạn Hồi vừa đi vừa nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại rồi lại thở dài một hơi.

A Phúc quay đầu nhìn nàng. Nhạn Hồi lại ngẩng đầu chống lại ánh mắt của hắn, sau đó đứng đắn nghiêm túc nói: “Hôm nay có năm cái màn thầu, huynh ăn ba cái, ta ăn hai cái là được rồi.”

A Phúc: “…”

Hắn tránh không nhìn ánh mắt của Nhạn Hồi nữa, dường như còn có phần ghét bỏ, “Cô thích ăn bao nhiêu cái thì cứ ăn.”

Nhạn Hồi há miệng, đang tính nói với A Phúc chuyện nhường một cái bánh bao đối với nàng mà nói là quyết định trầm trọng cỡ nào thì đúng lúc này, Nhạn Hồi lơ đãng nhìn xa xa liền thấy bóng một cô gái đứng cạnh bờ ruộng.

Nàng sững người, bước chân dừng lại, không khống chế được mà “A” một tiếng.

Mắt A Phúc ngưng lại, nhanh chóng nhìn theo ánh mắt Nhạn Hồi.

Chỉ thấy cô gái kia mặc một thân áo lụa trắng, hoàn toàn không hòa hợp với khung cảnh thôn dã, nàng ta đứng giữa đường, có người đi chăn trâu muốn đi qua đường nàng ta cũng không cho, chỉ sững sờ ngẩn người đứng giữa đường, hai mắt ngốc nghếch nhìn về phương xa.

“Sao nàng ta lại…” Nhạn Hồi nhìn chằm chằm rồi đi lại phía nàng ta, A Phúc đưa tay ra nhưng rồi cũng không ngăn cản.

Hắn khẽ nhíu mày rồi cũng cất bước đi theo.

Nhạn Hồi đi thẳng tới trước mặt cô gái, nhìn chằm chằm vào nàng ta đánh giá một lúc lâu: “Tê Vân chân nhân?”

Cô gái không trả lời, có lão bá bên cạnh kêu lên: “Ài, cài gì mà người thật với người giả chứ, nhanh bảo nàng ta nhường đường một chút để trâu bò nhà ta đi qua.”

Nhạn Hồi lúc này mới kéo cô gái đi qua bên cạnh hai bước, đợi lão bá nọ đuổi trâu đi rồi, Nhạn Hồi mới lại cẩn thận đánh giá nàng ta.

Một thân áo trắng này vốn nên không nhiễm bụi trần, nhưng đứng nơi thôn dã khó tránh khỏi việc dính bụi, lại thêm nàng ta có vẻ chán nản, sắc mặt ngơ ngẩn, dường như không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì vậy, chỉ ngơ ngác đứng đó nhìn về mây trắng phía xa, cũng chẳng biết là đang nhìn gì.

Nhạn Hồi thấy thế thì nhíu mày.

Tê Vân chân nhân này cũng không phải là người tu tiên bình thường, nàng ta là chưởng giáo Chân nhân của Tề Vân Quan núi Vân Đài, trong mắt người tu đạo, nàng ta còn nổi danh Đại Thừa Thánh giả cùng với sư phụ tiền nhiệm Lăng Tiêu của nàng.

Ba tháng trước, sau khi Tê Vân chân nhân tới núi Thần Tinh dự đại hội Tiên môn không được bao lâu thì đã mất tích, người trên núi Thần Tinh lẫn người Tề Vân Quan đổ nhau đi tìm nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng nàng ta đâu, lúc ấy có người còn suy đoán chắc hẳn Tê Vân chân nhân đã bị yêu vật làm hại.

Toàn bộ giới tu đạo cũng vì thế mà sốt sắng tới tận bây giờ, ai mà ngờ được Tê Vân chân nhân lại xuất hiện ở thôn nhỏ này chứ…

“Chân Nhân?” Nhạn Hồi gọi nàng ta nhưng cũng chẳng khiến nàng ta chớp mắt nổi lấy một cái, “Chân nhân còn nhớ tôi không, tôi là Nhạn Hồi ở núi Thần tinh…”

“Đồ đần.”

Nhạn Hồi sững sờ: “Hả…”

Khóe mắt của Tê Vân chân nhân hơi giật một cái, ánh mắt đảo lên người Nhạn Hồi, Nhạn Hồi lại ho nhẹ hai tiếng: “Chuyện này… Chân nhân, tôi là đệ tử Nhạn Hồi dưới môn hạ của Lăng Tiêu ở núi Thần Tinh, tuy rằng bây giờ không phải nữa, nhưng ta…”

“Vô sỉ.”

Khóe miệng của Nhạn Hồi chính thức co quắp: “Vậy cho nên, bây giờ ta đã không phải là người núi Thần Tinh nữa…”

“Ngu không ai bằng…”

Gân xanh trên trán Nhạn Hồi nảy tưng lên, A Phúc thấy thế thì bước tới một bước ngăn trước người nàng, Nhạn Hồi lại muốn xông qua người hắn: “Ai cũng đừng cản ta! Ta muốn cho nàng ta biết thế nào là đối nhân xử thế lễ phép!”

Lời còn chưa dứt, ở phía xa đã truyền tới giọng một người đàn ông: “A Vân!”

Nhạn Hồi ngẩng đầu lên nhìn, phía đằng kia, một người đàn ông đang khập khiễng đi vội tới.

Nàng nhíu mày, thật khéo, người này đúng là người chân thọt nàng gặp ở chân núi hôm đó.

Người chân thọt gọi một tiếng khiến Tê Vân chân nhân phản ứng, nàng ta quay đầu lại nhìn người đàn ông đang đi tới, ánh mắt người đàn ông nọ liếc qua khuôn mặt A Phúc, sau đó bốn mắt nhìn nhau với Nhạn Hồi. Y thoáng dừng rồi cũng không nói gì nữa mà đưa tay dìu Tê Vân chân nhân: “A Vân, sao nàng lại tới đây rồi?”

“Chàng quên khăn mặt rồi.” Vẻ mặt Tê Vân chân nhân vẫn bình thường nhưng lại khiến người ta cảm giác như có mấy phần ngơ ngác, “Ta muốn đưa cho chàng nhưng lại lạc đường, khăn mặt cũng rơi mất rồi.” Nàng cúi thấp đầu, “Xin lỗi.”

Người đàn ông có vẻ hơi cảm động, khóe môi y khẽ cười, nhẹ giọng an ủi: “Không sao, ta đưa nàng về nhà.”

Nói xong cũng không nhìn Nhạn Hồi mà dẫn Tê Vân chân nhân đi về phía bên kia.

Nhạn Hồi cũng không cản, nàng chỉ khoanh tay lại, tay trái nhẽ gõ lên cánh tay phải, khuôn mặt hơi trầm tư.

Tê Vân chân chân thần chí ngơ ngần không rõ ràng cùng với… Xà yêu à…

Nếu quan hệ của bọn họ đúng như lúc nãy thì Nhạn Hồi quả đã lí giải được tại sao Xà yêu lại đi trộm bí bảo gia truyền của nhà người ta, vì sao lại liều mạng để đuôi bị xẻ làm hai cũng không giao bí bảo ra rồi.

Nói đi nói lại, chung quy cũng chỉ vì yêu.

Nhưng vấn đề là vì sao Tê Vân chân nhân lại biến thành như thế? Mặc dù nàng gặp Tê Vân chân nhân không nhiều nhưng nàng cũng biết rõ đây là một người thanh quý, cho dù có ngốc cũng không nên thay đổi tính nết đến độ mở miệng liền mắng chửi người ta như vậy đúng không…

Nhưng người khiến Tê Vân chân nhân trở nên đần ngốc như vậy chẳng lẽ là con xà yêu trăm tuổi mà cả nàng cũng không đánh lại kia?

Chuyện này có đánh chết nàng thì nàng cũng chẳng tin đâu.

Nhạn Hồi cảm thấy có chuyện gì đó xảy ra trong thôn nhỏ này, càng lúc càng khó nhìn rõ được.

Nhưng bây giờ Nhạn Hồi lại có vấn đề càng quan trọng hơn muốn hỏi A Phúc: “Vừa rồi vì sao huynh cản ta dạy dỗ người ta?”

A Phúc lườm Nhạn Hồi một cái: “Ta thấy nàng ta nói rất đúng.”

“…”

Tuy rằng bình thường tên tiểu tử này trầm mặc ít nói thật đấy, nhưng lúc nói mấy câu độc ác cũng chẳng hề kém cỏi chút nào đâu. Nhạn Hồi híp mắt nhìn A Phúc một lúc, sau đó bắt đầu cẩn thận nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Tiểu yêu tinh, huynh cũng biết người vừa rồi sao?”

“Tê Vân chân nhân của Tề Vân Quan.”

“Ồ, xem ra huynh cũng hiểu biết đấy.”

“Người tu tiên được tới Đại thừa thì ta đều có nghe thấy.” A Phúc nói xong liền vác cuốc đi, “Đừng đứng đó đoán mò nữa, nếu không đi làm việc thì trễ giờ đấy.”

“Ừ.” Nhạn Hồi lại nhắm mắt theo đuôi hắn, sau đó nghiêng đầu dò xét hắn, “Vậy huynh có biết tại sao Tê Vân chân nhân lại đến thôn này không, sao lại biến thành như vậy?”

A Phúc hơi dừng chân, Nhạn Hồi cũng dừng theo. Hai người mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau.

Đôi mắt xinh đẹp của A Phúc hơi nhíu lại: “Cô nghi ngờ tôi?”

Nhạn Hồi lại nhướn mày cười vô hại. Nếu như nói pháp lực tên yêu quái trong cơ thể A Phúc này không còn nữa nhưng cũng không phải do thuật linh hỏa của nàng gây nên, như vậy chuyện pháp lực biến mất nhất định là có nguyên do khác.

“Ta chưa nói gì cơ mà.”

“Không phải ta.” A Phúc cứng rắn bỏ lại một câu rồi cũng không giải thích nữa mà xoay người bỏ đi.

Nhạn Hồi bĩu môi, mò mẫm màn thầu trong túi ra ăn: “Chỉ hỏi một chút thôi mà, giận gì dữ vậy.”

Ăn cơm tối xong, Nhạn Hồi lại buồn bực leo lên nóc nhà ngắm sao, nhưng hôm nay trăng rằm, ánh trăng quá sáng khiến bầu trời đầy sao cũng ảm đạm đi mấy phần. Nàng nhìn ánh trăng sáng trên trời, bỗng nhiên lại nhớ tới ánh trăng to đến kì lạ trong mộng kia. Nhất thời nàng cảm giác như thể ảo giác vậy, chỉ cảm thấy lồng ngực như bị cái gì đó đè xuống, buồn bực khiến người ta xuyên không thấu.

Nàng ngồi dậy vuốt ngực, đang định về phòng ngủ thì đã thấy A Phúc đi qua đi lại rồi ra khỏi phòng

Đúng vậy, hắn cứ đi như thể đang bị trúng tà…

Con yêu tinh này lại làm chuyện xấu gì rồi đây…

Nhạn Hồi dõi theo nhìn hắn, nhưng lại thấy hắn lảo đảo tới phòng củi, ôm một bó củi ra, sau đó lại lảo đảo ra tiểu viện, toàn bộ quá trình tuy thoạt nhìn gian nan nhưng hắn vẫn làm rất yên tĩnh như thể quen thuộc lắm vậy.

Trong lòng Nhạn Hồi thắc mắc, nàng nhảy xuống khỏi nóc nhà đi theo A Phúc.

Ánh trăng sáng loáng chiếu vào bóng người cô độc của A Phúc vẫn đang thẳng hướng tới hồ, đi thẳng tới một nơi trống trải không có cỏ cây gì, A Phúc mới buông đống củi trong tay ra, run run lấy hộp quẹt cố gắng nhóm lửa.

Ánh lửa sáng lên trong nháy mắt, Nhạn Hồi nhìn thấy đầu hắn đầy mồ hôi, còn có sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Hắn đang làm cái gì vậy… Tại sao lại như nghi thức tà giáo như vậy…

Nhạn Hồi vẫn một mực tò mò, bên kia A Phúc không biết làm sao mà đột nhiên lại nghiêng người về phía trước, khúc củi vừa cháy lên đâm xuống đất rồi tắt lửa.

Hắn lại cố đứng lên như thể không có sức, tay chống lên mặt đất, hàm răng cắn chặt như đang nhẫn nại chịu đựng đau đớn vô cùng.

Rốt cuộc là đau đớn thế nào mà có thể khiến cho một người bình thường vốn như không có cảm giác đau gì lại bỗng nhiên phản ứng tới vậy…

Nhạn Hồi có hơi không nhìn nổi nữa.

Nàng cất bước tiến lên: “Này.” Sau đó nàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng mặt A Phúc rồi cầm lấy hộp quẹt trên tay hắn, vốn định nhóm lửa giúp hắn, nhưng không ngờ tay nàng vừa vươn ra, A Phúc đột nhiên lại túm chặt lấy tay nàng.

“Cái…”

Sau đó Nhạn Hồi chỉ cảm thấy sau lưng tê rần, đúng là nàng vừa bị đẩy ngã xuống đất, sau đó trên môi nóng lên, tên yêu quái khoác cái vỏ da xinh đẹp của thiếu niên này lại nhè miệng nàng mà… cắn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện