Tất cả mọi người có mặt ở đó đều bàng hoàng khi nghe Chu Sa nói.

Nhất là Hoắc Ưng. Người này không nghĩ rằng một người mẹ yêu thương con trai mình hơn tất cả lại có thể phản đối hạnh phúc của con trai một cách dứt khoát tàn nhẫn như vậy.

Trong lòng Hoắc Ưng luôn đinh ninh rằng khi Hoắc Kình cùng Tề Lãng về ra mắt xin phép được hẹn hò hay gì đó, Chu Sa sẽ ngay lập tức đồng ý.

Hóa ra là hắn nhầm, nhầm thật rồi.

Ánh mắt ngỡ ngàng của Hoắc Ưng dần chuyển sang lãnh đạm. Hắn nhìn Tề Lãng, chỉ thấy cậu im lặng không nói được gì.

Jin đứng phía sau Tề Lãng cũng cảm thấy trận bão này không nhỏ rồi. Cô bé không nhìn thẳng vào Chu Sa cũng biết bây giờ bà ấy đáng sợ ra sao.

Tề Lãng ngẩn người một lúc lâu rồi mới có thể lên tiếng:

" Phu nhân nói như vậy, cháu thật sự chưa hiểu lắm. Tại sao chúng cháu lại phải chấm dứt mối quan hệ? Chúng cháu là bạn bè..."

Chu Sa lúc này nhếch môi cười lạnh, " Còn có thể thốt ra hai từ bạn bè sao? Cậu, trong con người cậu chỉ toàn là những lời nói dối. Người như thế làm sao xứng đáng với con trai của tôi?"

Tề Lãng vốn dĩ không biết bản thân có nên nói ra mối quan hệ thật sự hay không. Cậu thật sự rất băn khoăn, nhưng đến lúc này, cậu cũng không cách nào chối bỏ được nữa.

Vả lại, yêu nhau thì sao lại phải chối bỏ mối quan hệ đó cơ chứ? Cái thằng ngu này, mày vừa làm chuyện hồ đồ gì thế!!!

Tề Lãng nhíu chặt mi tâm, " Đúng vậy ạ. Cháu đã nói dối phu nhân. Cháu thật sự xin lỗi. Cháu sẽ không nói thêm gì cho những lời nói dối vừa rồi của mình. Nhưng cháu muốn phu nhân nghe cháu nói một lần..."

Nhìn Chu Sa, Tề Lãng cứ thế mà bộc bạch tất cả những gì trong lòng cậu nghĩ.

Tình cảm chân thật sẽ không thể sinh ra ánh mắt và lời nói giả dối.

" Trước đây cháu đã khiến Hoắc Kình tổn thương rất nhiều, hiện tại, cháu đang bù đắp lại những mất mát đó cho người ấy. Cháu thật sự rất yêu Hoắc Kình. Và chúng cháu đang ở mối quan hệ rất thân thiết."

Dừng lại hai giây, cậu giơ bàn tay có đeo nhẫn của mình lên, bình tĩnh nói:

" Cháu đã cầu hôn Hoắc Kình và anh ấy đã đồng ý."

Chu Sa lướt mắt nhìn chiếc nhẫn bạc có kiểu dáng đặc biệt, dưới ánh đèn, chiếc nhẫn đó càng làm lóa mắt người khác hơn. Trong lòng Chu Sa kỳ thực đã gần như bị những lời nói của Tề Lãng làm cho mềm lòng, nhưng bên ngoài, bà vẫn tỏ ra rất tuyệt tình.

Bà không thể tin cậu, tin cái con người từng khiến Hoắc Kình tổn thương.

" Cậu về đi." Chu Sa đột nhiên lại nói như thế, sau đó xoay người ngồi xuống hàng ghế dài.

Nhưng Chu Sa nói là một chuyện, Tề Lãng cậu lại cố chấp không chịu làm theo. Jin ở bên cạnh cứ mãi kéo tay cậu, nhỏ giọng khuyên nhủ:

" Wayne, cậu về trước đi."

Tề Lãng cúi mặt nhìn bàn tay Jin đang giữ lấy tay mình, ánh mắt cậu lại càng đáng thương hơn. Xoay người lại, Tề Lãng kìm nén xúc cảm bên trong mà nói:

" Làm sao tôi có thể về khi mà Hoắc Kình còn chưa biết ra sao chứ? Nếu như thức dậy, anh ấy không thấy tôi thì phải làm sao?"

Lời nói của Tề Lãng một lúc khiến cho tất cả kinh ngạc. Ngạo Thiên cũng bị cậu làm cho chú ý. Y dời tầm mắt đến khuôn mặt trắng bệch của cậu, trong lòng chỉ thầm thở dài.

Jin cắn răng, " Đủ rồi đó. Cậu điên rồi sao?" Cô bé cực lực thì thầm.

Lúc này, Chu Sa ngồi một bên lại bật cười, " Hóa ra cậu đã khiến con trai tôi dựa dẫm đến mức như vậy rồi sao? An tâm đi, đến lúc Hoắc Kình tỉnh lại, tôi cá là nó sẽ vẫn bình thường."

Dứt lời, Chu Sa lấy di động ra, ấn vài nút rồi nói, " Mau đến đây."

Vài phút sau, có hai người ăn vận khá lịch sự nhanh chân bước đến chỗ bọn họ. Theo cái nhìn ra lệnh của Chu Sa, hai người đó lập tức giữ lấy tay của Tề Lãng, muốn lôi cậu đi.

" Tôi đã cho cậu tự đi, nhưng cậu không chịu."

Khi Tề Lãng còn định tẩn đẹp hai tên lịch sự kia thì Ngạo Thiên đứng ra nói đỡ.

" Dì Chu, cháu sẽ đưa cậu ta ra khỏi đây. Dì cũng đừng lo lắng quá, Hoắc Kình sẽ ổn thôi."

Chu Sa nhìn Ngạo Thiên, ánh mắt bà có chút nhu hòa hơn. Gật đầu, bà không để ý nữa.

Hoắc Ưng ở một bên nhìn thái độ của mẹ mình, trong lòng có chút vui vẻ.

Ngạo Thiên đưa Tề Lãng ra đến cổng bệnh viện, y mới dừng bước. Quay qua nhìn con người nào đó vẫn còn nóng giận, y bỗng dưng lại bật cười.

Tề Lãng bất đắc dĩ nhìn Ngạo Thiên, không muốn tỏ ra khó chịu, giận cá chém thớt nhưng nụ cười kia là thế nào chứ?

" Anh cười cái gì vậy? Vui lắm à?"

Ngạo Thiên từ nhỏ đến giờ luôn được gọi là kẻ tỉnh đấy. Chẳng trách cái tên y đã nói hết tất cả rồi.

Vùng trời kiêu ngạo còn gì.

" Tôi còn nghĩ chuyện của cậu và Hoắc Kình sẽ êm đẹp, hóa ra không phải."

Tề Lãng cũng gật đầu thảm hại, " Tôi cũng không ngờ."

" Thật ra thì...như thế này tôi lại thấy vui lắm."

Ngạo Thiên không để ý ánh mắt của Tề Lãng dành cho mình, y tiếp tục nói:

" Coi như công bằng đi. Các cậu không thể suôn sẻ như vậy được, trong khi chúng tôi còn chưa bắt đầu."

Tề Lãng nghe xong, bây giờ cũng cười lớn, quàng tay qua vai Ngạo Thiên. Cậu nheo mắt lại, biểu lộ thái độ khó mà chấp nhận nổi.

" Này anh giai, hóa ra anh là con người thâm hiểm như vậy đó. Ôi thật là...Haizz!"

" Tôi chỉ muốn cậu thư giãn một tí thôi. Thật ra thì chúng tôi đều bất ngờ trước thái độ của dì Chu. Nhưng xét cho cùng thì dì ấy đang xót con mình thôi."

Xót con sao?

Ừm cũng phải, trước đây mình từng làm con trai người ta đau khổ mà.

Tề Lãng mệt mỏi ngồi xổm trên đất, bất lực kêu lên một tiếng. Ngạo Thiên cúi xuống nhìn cậu, ánh mắt có chút ngưỡng mộ.

Con người y trước giờ luôn là hình tượng đứng đầu. Hình tượng rất quan trọng. Y không thể nào ngồi xổm như Tề Lãng, kêu lên như cậu làm, hay chí ít là tỏ ra thoải mái năng động được.

Tề Lãng mải lo lắng cho Hoắc Kình nên không biết Ngạo Thiên cũng có giây phút ngưỡng mộ mình. Nếu biết, chắc cậu sẽ lên mặt mất.

Ngước mắt nhìn lên, Tề Lãng thở dài, " Nếu có gì phải gọi cho tôi liền nhé."

Đứng dậy, Tề Lãng nhìn Ngạo Thiên, " Còn về công việc thì...tôi sẽ quay về chỗ làm cũ."

" Chỗ làm cũ à? Cậu làm gì?"

" Đầu bếp đó." Tề Lãng tự hào nói, " Tôi mà mở một nhà hàng thì sẽ có nhiều người đến lắm. Chủ yếu ngắm tôi đấy."

Ngạo Thiên khinh bỉ nhìn Tề Lãng, trong lòng không khỏi buồn cười.

Vừa bị Chu Sa nhừ một trận không còn gì mà vẫn có thể lạc quan như vậy. Cậu rốt cục là có thể yêu đời đến mức nào vậy?

Ngạo Thiên lẳng lặng nghĩ, sau cùng gật đầu, " Ừm, cứ vậy đi. Về nghỉ một chút đi."

Nói xong y quay đầu trở vào bên trong.

Nhìn bóng dáng Ngạo Thiên khuất khỏi tầm mắt rồi, Tề Lãng mới cười khan một tiếng đầy chua xót.

Trở về nhà, cậu đã uể oải nằm dài ra giường. Cầm di động của mình kết nối mạng, ngay lập tức nhận được tin nhắn của Adonis.

Adonis Thompson: Về tới chưa mày?

Wayne Jones: Vừa về.

Adonis Thompson: Sao vậy? Nói chuyện có vẻ không vui lắm.

Tề Lãng nhìn dòng tin nhắn kia, nếu như không phải là bạn thân rất thân, cậu đã nghĩ Adonis yêu thầm mình rồi đó.

Cái quái gì nó cũng biết cả.

Wayne Jones: Walton vào viện rồi, bệnh tim tái phát.

Adonis Thompson: Shit, chuyện quái gì thế? Vậy Walton sao rồi?

Tề Lãng nén tiếng thở dài, nhắn vội mấy chữ:

Wayne Jones: Tao cũng không rõ...

Adonis Thompson: Hm? Mày không ở lại bệnh viện à?

Wayne Jones:... Tao không ở lại được.

Adonis Thompson:...

Adonis Thompson: Nghỉ ngơi đi. Tao phụ ba công việc.

Tề Lãng đặt điện thoại qua một bên, lấy cái gối che kín cả khuôn mặt. Cậu nhắm mắt lại không thể nào ngủ được.

Điện thoại để mức chuông lớn nhất, độ rung mạnh nhất.

Tề Lãng cả đêm chỉ toàn chợp mắt rồi lại giật mình dậy kiểm tra điện thoại. Cậu sợ mình sẽ bỏ lỡ giây phút nào đó để nghe tin của Hoắc Kình.

Cứ như vậy cho đến sáng sớm, mặt trời ngoi lên, Tề Lãng mới nhận ra mình kiệt sức mất rồi.

#

Sáng hôm nay Jin đến một nhà thờ mà cô bé với Hoắc Kình hay đến thăm trẻ mồ côi. Khi đến đây, Jin còn đặc biệt mang nhiều bánh kẹo để phân phát cho mấy trẻ nhỏ nữa.

Sau đó Jin bước vào nhà thờ, nơi cầu nguyện.

Quỳ xuống mặt gỗ bóng loáng, Jin chắp hai bàn tay lại, nhắm mắt và âm thầm cầu nguyện. Jin cầu nguyện rất nhiều thứ, nhiều hơn cả là về Hoắc Kình.

Không biết Chúa trên trời có nghe thấy những lời Jin nói hay không, nhưng cô bé đã cầu nguyện bằng tất cả tình cảm của mình.

Mở mắt ra, Jin thấy khuôn mặt mình thành mặt mèo mất rồi. Rút tờ khăn giấy ra lau sạch hai khóe mắt, Jin đứng dậy.

Khi vừa xoay người, Jin tờ mờ nhận ra bóng dáng quen thuộc cũng đang quỳ hai gối xuống và cầu nguyện.

Như không tin vào mắt mình, Jin bước lại gần, nhỏ giọng lên tiếng:

" Wayne? Là cậu à?"

Người được gọi kia lúc này mới bình thản mở mắt ra, thở nhẹ một hơi. Tề Lãng đứng dậy, quay đầu nhìn Jin.

" Ừm, là tôi đây."

Jin thấy đôi mắt của ai kia cũng đã đỏ lên nhưng không có giọt nước mắt nào. Chắc cũng phải gắng nhịn dữ lắm đây.

Jin xoa xoa chóp mũi, " Ừm, trùng hợp ghê ha..."

Tề Lãng liếc mắt nhìn cô bé, sau lại lạnh lùng mỉm cười:

" Trên đời này không có gì gọi là trùng hợp đâu. Cậu đến cầu nguyện, tôi cũng đến cầu nguyện. Đều là cầu nguyện cho một người."

Jin nghe Tề Lãng nói một cách triết lý, cô bé hơi bĩu môi nhưng cũng phải gật đầu đồng ý.

" Đêm qua tôi đã chờ điện thoại rất lâu. Hoắc Kình thế nào rồi?"

Jin lúc này mới sực nhớ chuyện quan trọng liền nói:

" Chết, xin lỗi Wayne, tôi bận quá mà quên mất. Chú Walton đã chuyển ra phòng ngoài rồi. Chỉ có điều..."

Tề Lãng sốt ruột, " Có điều làm sao?"

" Ừm, bác sĩ bảo người nhà nên nghĩ đến việc thay tim cho chú Walton. Thật ra chuyện này được đề cập đến rồi, nhưng mà...chú Walton không chịu. Chú bảo, thay tim sẽ nguy hiểm, may rủi lắm."

Tề Lãng nhíu mi, " Còn nếu không thay?"

" Không thay thì sẽ cứ như vậy hoài. Đau đớn..." Jin cắn môi.

Nghĩ đến những trận đau đớn về thể xác mà người kia phải chịu, Tề Lãng trong lòng cũng không thể nào yên tâm được. Cậu lại hướng mắt nhìn Chúa đang dang rộng vòng tay của mình, một lần nữa thầm cầu nguyện.

Jin thì im lặng quan sát biểu cảm trên mặt Tề Lãng. Cô bé nghĩ, nếu như lúc này dì Chu mà nhìn thấy cậu ấy lo lắng như vậy, có lẽ sẽ mềm lòng đi?

Haiz, mà cuộc đời sẽ không suôn sẻ như vậy.

" Tôi về trước đây."

Tề Lãng lên tiếng rồi bước về phía trước. Jin ở phía sau đột nhiên lại cảm nhận được sự lạnh lùng hờ hững của người kia.

Đơn giản là Tề Lãng không giống như mọi hôm nữa.

" Khoan đã Wayne." Jin liếm nhẹ môi, " Chuyện của dì Chu, cậu định thế nào?"

Tề Lãng dừng bước, khó hiểu quay người nhìn Jin.

" Định thế nào là thế nào? Tôi không có hai lựa chọn. Chỉ có một thôi. Chính là cố gắng vượt qua."

"...Dì Chu không như cậu nghĩ đâu."

Tề Lãng lúc này mỉm cười nhàn nhạt, thong thả nhún vai một cái.

" Phu nhân yêu Hoắc Kình như một bảo bối. Tôi yêu Hoắc Kình như một tri kỷ. Phu nhân Chu đau lòng, tôi cũng đau lòng. Tình thương mẫu tử và tình yêu tri kỷ là hai thứ không thể so sánh. Tôi có tình yêu của riêng tôi, giống như phu nhân Chu vậy. Phu nhân Chu biết bảo vệ con trai, tôi cũng đang cố gắng bảo vệ tri kỷ của tôi."

Dừng lại, Tề Lãng nhìn Jin, cười gian manh, " Nếu được thì tôi sẽ nói lại một lần nữa, rồi cậu thu âm đưa cho phu nhân Chu nghe. Xét cho cùng, tôi vẫn là một gã trai tồi đấy. Tôi chỉ có thể tốt với người đó thôi. Tôi cũng không ngại gì đâu, cũng không sợ gì cả. Cho nên, tôi tin Hoắc Kình sẽ không để...thế giới ngược đãi tôi đâu mà."

Jin nghe xong, chun mũi, vì trong nhà thờ tôn nghiêm nên không thể bật cười sỉ vả.

" Đủ rồi đấy nhá, Wayne Jones. Cậu dám xem chú Walton như ô dù!!"

Tề Lãng lúc này cười một tiếng, " Jin xinh đẹp tốt bụng, phiền cậu cho tôi đi ké xe cậu nhé. Tôi đã đi bộ từ nhà đến đây nên bây giờ...mệt rồi. Vậy đi."

Nói rồi Tề Lãng xoay người, đi một nước.

Jin ở phía sau tức xì khói.

Có người mặt dày đến vậy sao!! Aish.

Jin nhanh chóng bước lên trước, " Nếu chú ấy tỉnh dậy, tôi sẽ báo cho cậu."

Tề Lãng lúc này đã nhìn thấy ánh mặt trời đang rắc nắng. Cậu bình thản nở một nụ cười.

" Cảm ơn cậu, Jin."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện