"Ta, ta..."

Diệp Phong nhìn nàng, ấp úng không dám nói. Quên cả giá lạnh mà buông bỏ chăn ấm, từ từ ghé sát bên tai nàng, thì thầm to nhỏ mà mặt đỏ ửng lên.

Khung cảnh này hiện rõ rệt trên Ngọc bảo, Tử Hoa vẫn cố gắng quan sát biểu hiện của cả hai. Nhìn thấy tiểu đồ nhi để mặc Diệp Phong đụng chạm như thế, người khẽ cau mày, trong lòng thầm mắng: "Thật không có chút phòng bị nào cả!"

Sau khi Diệp Phong đưa ra yêu cầu, không hiểu sao Tử Đan lại gật đầu đồng ý. Hắn hớn hở nhảy xuống giường, không nói không rằng liền lôi nàng đi.

"Diệp thúc! Không thể từ từ sao?"

"Không thể, càng nhanh càng tốt!"

Hai người lớn tiếng như vậy, tất nhiên ai đó sẽ nghe thấy. Nhưng mãi cũng không có động tĩnh. Căn phòng như không có người, lặng im như tờ, Tử Hoa lặng lẽ thu hồi phép thuật, đôi mắt bỗng nhìn xa xăm vô định, tay thì cẩn thận lau sạch Ngọc bảo, lau đến khi đã không còn hạt bụi nào vẫn tiếp tục lau...

"Sư phụ, Diệp thúc thúc đưa Đan nhi đi rồi sao? Sư phụ, người giận muội ấy sao?"

Dạ Minh đứng trước cửa phòng Tử Hoa, gọi mãi cũng không thấy trả lời. Đoán chắc người đang ở trong đó, nhưng không biết lý do gì khiến người trở nên như thế. Cách hắn không xa, nhị đồ đệ đứng tựa lưng vào cột nhà, từ tốn nói: "Sư phụ không giận Đan nhi, mà là muội ấy giận sư phụ. Vừa rồi nếu người có ra ngăn cản thì huynh nghĩ với tính của muội ấy thì có chịu nghe lời không?"

"Dạ Lư?"

Dạ Minh quay đầu lại nhìn hắn. Đôi mắt chợt đượm buồn, xót xa khi thấy tiểu đệ mặt mũi trắng bệch, đồng tử lờ đờ, trời lạnh như vậy mà lại để lưng trần, phần da thịt săn chắc đỏ lên trông thấy, những tưởng có thể nứt ra bất kì lúc nào. Lại nghĩ đến chuyện phải giải độc Ma cốt ngay lập tức, nội tâm hắn bắt đầu gấp gáp khẩn trương nhưng biểu hiện bên ngoài là vẻ bình thản vô tư lự, vẫn điềm đạm nói: "Nhị đệ, muốn uống một chung không?"

Dạ Lư nghĩ ngợi một lúc rồi nhún vai: "Chỉ cần huynh mời!"

Dạ Minh nhếch môi, vui vẻ lại gần khoác vai hắn: "Tốt! Đi."
Diệp Phong đưa Tử Đan đến chỗ tảng đá lớn hôm trước. Hóa ra yêu cầu của Diệp thúc là muốn mình tìm giúp ân nhân, vậy mà cứ úp úp mở mở, giải quyết nhanh gọn không được sao? - Nàng thầm trách con "Trâu già họ Diệp", nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm...Quả không sai, đúng như nàng dự đoán! Diệp Phong tuy phong lưu nhưng cũng không phải kẻ hèn hạ, hắn xưa nay có nợ ai bao giờ, ai đã giúp hắn thì hắn thề tìm ra họ hàng thân thích của người đó, dứt khoát giúp đỡ họ đến khi nào hắn cảm thấy đã trả hết ân nghĩa thì thôi, nhưng từ trước tới nay hắn vẫn chưa báo đáp hết ân tình nào cả, có lẽ vì thế mà hắn phiêu bạt khắp chốn, nay đây mai đó, đi đến đâu cũng có ân nhân. Nàng tin tưởng hắn nên mới đồng ý, chí ít trước kia hắn đã là người trọng tình trọng nghĩa.

Lại nói, nơi này quả thật hoang vu, xung quanh được bao phủ bởi rừng rậm, cô tịch không một bóng người. Nàng cố lắng tai chỉ nghe thấy tiếng suối chảy róc rách rất nhỏ và rất xa. "Một nơi như vậy sao có thể xuất hiện sắc lang được?" - Nàng quay sang hỏi Diệp Phong, nhưng hắn dường như không để ý đến nàng, chỉ chăm chú nhìn miếng ngọc bội mang hình dáng con hạc trắng vừa nhặt được, sau lớp cỏ rậm rạp kia.

"Đan nhi, con qua đây!"

"Lý thế tử?"

Nàng cầm lấy miếng ngọc bội từ tay Diệp Phong, đọc dòng chữ được chạm trổ tinh xảo, không thua kém miếng ngọc bội mà Tử Hoa đã tặng nàng. Dường như cùng một khuôn đúc ra, chỉ khác mỗi tên chủ nhân và màu mắt của con hạc, của nàng là màu đỏ, còn của vị thế tử này là màu lam.

"Kỳ lạ, tại sao lại giống nhau như vậy? Con lại có cảm giác hình như đã gặp ở đâu rồi...chết tiệt! Không nhớ được gì cả..." - Tử Đan tỉ mỉ quan sát, còn lấy cả ngọc bội của nàng ra đối chứng, kết quả giống như hai giọt nước, trong lòng bỗng rạo rực không hiểu lý do. Diệp Phong đã rời khỏi đó từ lúc nào, hắn vội vã đi theo lối mòn dẫn lên đỉnh núi, hắn không tin trí nhớ của mình tệ đến thế, ân nhân đi hướng nào cũng không biết, miếng ngọc bội đó chắc chắn là của người đó rồi.

Tử Đan cũng vội vàng đi theo. Không quên cất miếng ngọc vào trong tay áo, nàng đối với vị đại hiệp này thật sự rất hứng thú, nếu cứ như vậy mà bỏ qua thì nàng cảm giác mình sẽ phải hối hận suốt đời...

Một lúc sau, cả hai đã leo đến đỉnh núi, Tử Đan và Diệp Phong đều ngây ra, cảnh vật trước mắt thật khiến người ta choáng ngợp, tự nói với lòng không hề uổng công.

Biệt phủ rộng lớn nằm đơn độc trên ngọn núi hoang sơ hẻo lánh, ngược lại không hề bị lép vế trước thiên nhiên hùng vĩ, đều làm bằng gỗ quý ngàn năm. Nàng đã từng bước vào hoàng cung, công bằng mà nói: biệt phủ này so với hoàng cung chỉ có hơn chứ không có kém. Chỉ có điều nó đã bị...bỏ hoang.

Tử Đan đi được vài bước, đột nhiên khuỵu xuống, đầu đau như búa bổ, Diệp Phong giật mình đỡ lấy nàng: "Đan nhi, con sao vậy? Có phải leo núi nên mệt rồi phải không?"

"Đa tạ Diệp thúc, con không sao. Chỉ đau đầu chút thôi."

Nàng miết miết mi tâm, tự hỏi sao lại có cảm giác quen thuộc đến vậy. Khi cố nhớ lại thì đầu rất đau, như người mất trí cố tìm lại quá khứ. Nhưng sao có thể được? Nàng còn nhớ rất rõ chuyện năm nàng hai tuổi bị bỏ rơi ra sao, phải chật vật tìm sự sống trong đống đổ nát như thế nào, làm gì có chuyện nàng đã từng đến đây chứ? Nàng tự nhủ rằng bản thân mình nghĩ nhiều rồi. Do trời lạnh quá cũng nên...

Diệp Phong lo lắng nhìn sắc mặt nàng, ân cần dìu nàng ngồi xuống. Hắn dặn dò như thể nàng còn là đứa bé mười tuổi của trước kia:

"Con nghỉ ngơi một lát đi, ta vào trong xem đã. Nhớ, không được chạy lung tung."

Tử Đan chỉ biết mỉm cười nhẹ, bảo hắn cứ yên tâm, khi khoẻ rồi nàng sẽ vào biệt phủ tìm hắn. Nửa giờ sau, nàng đã ở trong biệt phủ, cỏ mọc cao hơn nửa gối, có nơi cao hơn thắt lưng. Nơi rộng lớn như vậy muốn tìm người cũng khó. Tìm mãi không thấy Diệp Phong, nàng mới mất kiên nhẫn cất tiếng gọi: "Diệp thúc!"

Cánh cửa phòng đột ngột mở toang ra, đàn dơi ùa bay ra ngoài không trung, tiếng vỗ cánh và tiếng kêu của chúng đều không mấy thân thiện. Tử Đan theo phản xạ rút thanh kiếm bạc, chỉ về hướng khả nghi. Mắt vẫn không ngừng quan sát.

"Khụ, khụ"

Từ bên trong, Diệp Phong phủi bụi bước ra, khẽ ho vài tiếng, Tử Đan vì thế mới thở phào nhẹ nhõm, thu kiếm vào chuôi.

"Diệp thúc, nơi này hình như không có người?"

"Khụ, đúng vậy! Ta tìm khắp nơi cũng không thấy, nhưng còn bên kia..."

Vừa nói hắn vừa chỉ tay về một góc biệt phủ, khá lớn và vô cùng tối tăm, dây leo kín cả tường, vì không nghĩ có người ở đó nên hắn bỏ qua, nhưng giờ thì hy vọng chỉ còn đặt ở đó rồi.

Hai người chia nhau ra tìm, bên trong quả thật không có ai, ngay cả một vật dụng cũng không có, Diệp Phong đành thở dài chán nản, ngồi bệt xuống sàn gỗ.

"Rắc"

"Rầm!"

"Diệp thúc!?"

Sàn gỗ vì lực ngồi của hắn khá mạnh, lại thêm việc ẩm mốc đã lân nên bị vỡ, Diệp Phong bất ngờ bị rơi xuống dưới. Không bao lâu thì tiếng hắn vang vọng: "Ây da, đau chết ta rồi..."

Hắn ở dưới đó than lên một tiếng thì im bặt, Tử Đan ở trên cũng phải mở to mắt, không do dự nhảy xuống. Nơi này hóa ra có mật thất! Mật thất khá sạch sẽ, như có người quét dọn thường xuyên, dàn nến vẫn còn đang thắp sáng cả không gian tĩnh mịch. Ở giữa mật thất đặt ba cỗ quan tài, Tử Đan vô thức chạm nhẹ vào chúng, cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo, hành động của nàng rất tự nhiên, ngay cả bản thân nàng cũng không rõ.

"Ngự lão gia"

"Ngự phu nhân"

"Mạc...Hàn...Di"

Tử Đan nhìn ba cỗ quan tài nằm cạnh nhau, đọc cái tên cuối cùng được khắc trên bài vị mà lòng chợt nhói đau. Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống lã chã trên nét mặt bàng hoàng. Nàng khóc rồi...nàng khóc trước cỗ quan tài xa lạ...

Chuyện gì vậy? Có ai nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì vậy? - Nàng cảm thấy cổ họng mình nghẹn ngào đau rát, sống mũi cay cay, còn lồng ngực như muốn cuộn trào trong cảm xúc dữ dội. Nàng bất giác phát ra những tiếng nấc, làm Diệp Phong gần đó cũng cuống cuồng lên:

"Đan nhi, con khóc...sao?"

Nàng ngẩng mặt nhìn hắn, đôi mắt đỏ ngập tràn nước, bờ môi mỏng run rẩy nói: "Diệp thúc...con..."

Sau đó là những tiếng nấc thất thanh mỗi lúc một lớn, nàng vẫn không ngừng rơi lệ, lúc này một Tử Đan mạnh mẽ từng khiến hắn nể phục lại trở nên mềm yếu đến đáng thương. Diệp Phong ôm vãn bối nhỏ vào lòng, giờ phút này hắn chỉ muốn ông nàng thật chặt, muốn che chở nàng cả đời, thật không biết nàng có phải do yêu tinh đầu thai hay không, mà khi rơi lệ lại làm tâm can hắn rung động đến thế.

Một lúc sau, Tử Đan nhẹ nhàng đẩy hắn ra, ngượng ngùng nhìn vai hắn ướt sũng, thanh âm không còn trong trẻo như trước nữa, nàng khàn giọng nói: "Diệp thúc...xin lỗi, con làm bẩn y phục của người rồi..."

Diệp Phong quay sang một bên, lấy tay che đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mình: "Không, không sao, có gì mà phải xin lỗi chứ."

Nói rồi hắn nhìn đảo qua một vòng mật thất, nhìn ba cỗ quan tài kì lạ kia, rồi nhìn Tử Đan. Hắn thầm nghĩ: "Tại sao Đan nhi lại rơi lệ? Rốt cuộc là chuyện gì đây, xem ra phải về hỏi Tử Hoa cho ra lẽ..."

"Diệp thúc, ta rời khỏi đây thôi, mặt trời sắp xuống núi rồi." - Tử Đan nhắc.

Hắn giật mình, ngẫm lại quả thật đã muộn, đành thở dài một tiếng: "Được rồi, chúng ta đi tìm khách điếm ở tạm vậy, con đừng lo, ta sẽ gửi thư báo với Tử Hoa, hắn sẽ không phải lo lắng."

"Nghe theo thúc!" - Nàng hiện tại cũng không muốn về.

i
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện