Tối thứ sáu Khương Mộc Ninh nhận được điện thoại của Triệu Tiệm An, thứ bảy anh bận việc, vậy nên cuộc hẹn thứ bảy đành phải hoãn lại. Vì vậy cả ngày thứ bảy cứ vậy bỏ không. Nhận điện thoại xong, đi từ ban công vào phòng ngủ, Mai Lộ đang nói chuyện đến mặt mày hớn hở.

“Hắc, Trác Nhã Vận nghĩ cô ta là ai chứ? Chẳng lẽ đàn anh Triệu còn có vài phần kính trọng với cô ta sao?”

Khương Mộc Ninh nghe thấy một câu như vậy, đột nhiên nhớ đến hình ảnh ngày đó Triệu Tiệm An và Trác Nhã Vận đi chung với nhau, còn cả câu nói lúc ăn khuya đêm qua, cô xoay người, ngồi xuống ghế dựa, lỗ tai cũng dựng đứng lên, cầm một quyển sách trong tay, nhưng tâm hồn không hề đặt trên quyển sách.

“Sao cậu biết?” Vạn Manh Manh trời sinh đã có hứng thú với các loại chuyện bát quái, đôi mắt mở thật to, gương mặt sáng bừng hưng phấn tìm hiểu tin tức bát quái.

“Một người bạn cùng phòng của cô ta là bạn học hồi trung học của tớ, bạn tớ biết cô ta cũng đang viết luận văn về viện bảo tàng thành phố H, cũng chính cô ấy nhìn thấy Trác Nhã Vận dây dưa với đàn anh Triệu, hôm nay tớ gặp cô ấy ở trên đường, nói chuyện với cô ấy một lúc mới biết chuyện này.” Vẻ mặt Mai Lộ vui mừng, giống như Trác Nhã Vận bị từ chối một cách vô tình chính là niềm vui của cô ấy vậy. “Lớp chúng ta không chỉ có một mình cô ấy viết về bảo tàng thành phố H đâu, ví dụ như tớ này, Mộc Ninh này, sao lại không thấy tớ đi quấn lấy đàn anh Triệu chứ? Cô ta nghĩ rằng mình là cái rễ hành sao? Liếm mặt đi đến gần, nhưng đàn anh Triệu nhà người ta cũng không biết đến cô ta mà.”

“Vậy cũng đúng, cô ta quá tự cho là đúng rồi. Cô ta cũng chỉ là bí thư chi bộ trong lớp ta thôi mà, cô ta thực sự cho rằng mình là một nhân vật lớn nào đó sao, nhìn đi, ngay cả tớ cũng không muốn nói đến sự tự tin của cô ta trên mặt báo luôn.” Vạn Manh Manh cũng theo sát phụ họa. “Nếu như thực sự cô ta có thể cuốn lên người đàn anh Triệu, vậy thì tuyệt đối sẽ thành một nhân vật lớn, khi đó nhất định tớ sẽ đi tìm cô ta mời cô ta lên trang nhất, tên bài chính là ‘Xì căng đan về bạn gái trong mắt Triệu Tiệm An.’”

“Cắt………, cậu nghĩ rằng ánh mắt của đàn anh Triệu kém đến vậy sao?” Mai Lộ trừng mắt,  “Mộc Ninh à, ngày mai tớ và cậu đi đứng ven đường ôm cây đợi thỏ nha, biết đâu lại gặp được đàn Triệu thì sao, lúc đó hai người chúng ta cũng mượn cớ muốn làm luận văn, cố trèo kéo một mối quan hệ.”

Khương Mộc Ninh đang uống nước vừa nghe thấy câu nói kia lập tức sặc, ho khan đến mức tràn cả nước mắt.voicoi08-d-đ-l-q-đ

“Khụ khụ khụ……………”

“Mai Lộ, cậu đừng dọa người khác nữa.” cuối cùng Dư An Dao cũng quay lại, nhàn nhạt liếc nhìn Mai Lộ.

“Ai nha, Mai Lộ, cậu cho rằng Mộc Ninh cũng giống cậu sao? Thiệt cho vừa rồi cậu còn nói Trác Nhã Vận, thì ra chính cậu cũng chỉ biết dùng chiêu này thôi sao?” Vạn Manh Manh cũng cho Mai Lộ một cái liếc mắt, sau đó lại tốt bụng đi an ủi Khương Mộc Ninh, “Mộc Ninh, cậu có sao không?”

“Khụ khụ khụ…..”

“Tớ và Mộc Ninh cũng làm như vậy nhưng sao có thể giống như Trác Nhã Vận được, sao chúng tớ có thể không biết xấu hổ như cô ta chứ, vừa nhìn thấy người lập tức đuổi theo, cũng không nghĩ đến đàn anh sẽ khó xử sao. Tất nhiên là chúng tớ muốn lễ phép chào hỏi, sau đó thái độ thân thiết nói về luận văn của chúng ta, nếu như đàn anh có thời gian, thì có thể đến quán café ở gần đó uống một ly café, sau đó tiếp tục thảo luận những vấn đề sâu hơn. Đúng không, Mộc Ninh?”

Cuối cùng Khương Mộc Ninh cũng bình thường trở lại, uống một ngụm nước thật lớn làm trơn cổ họng, cả gương mặt đều đỏ hồng lên vì ho, cũng không phân biệt được cái đỏ đó có phải do cô đang chột dạ không.

“À.”

“Vậy thì tốt, chúng ta tìm thời gian, chúng ta đến chỗ phòng ngủ của những thạc sĩ kia để chờ.” Mai Lộ quyết định đem mong đợi trong lòng hóa thành hành động, trực tiếp vạch ra một kế hoạch. “Cậu nói xem, câu đầu tiên chúng ta phải nói về cái gì bây giờ?”

“……………..”

Khương Mộc Ninh im lặng, quay mặt đi, nghiêm túc đọc sách.

Dư An Dao đã sớm không thèm để ý đến Mai Lộ nữa, cũng chỉ còn lại Vạn Manh Manh còn chút hăng hái.

“Tớ cảm thấy được, chào hỏi bình thường không thực dụng, không có gì đặc biệt cả, không để lại ấn tượng khắc sâu.”

“Ừ, quả thực cậu nói rất có đạo lí, vậy cậu cảm thấy nên nói thế nào?”

“…………”

Chiều thứ bảy, Khương Mộc Ninh và Vạn Manh Manh cùng đến nhà tắm phía sau căng tin tắm rửa.

Phòng ngủ của họ không có nước nóng, thời tiết ngày càng lạnh hơn, không có nước nóng mà phải tắm nước lạnh thì thực sự là không chịu nổi. Hai người cùng mang theo quần áo và đồ dùng cần thiết vào trong túi và bắt đầu lên đường. Khi đến nơi, bên trong đã có không ít người, động tác của Khương Mộc Ninh rất nhanh chóng mới có thể cướp được một chỗ trống, Vạn Manh Manh chỉ có thể đi bộ khắp nơi xem có thể tìm được một chỗ trống không, hoặc là một chỗ sắp hết người.

Khương Mộc Ninh buông tóc xuống, cô đang định gội đầu, liếc mắt một cái, động tác trên tay cũng dừng lại, liếc tiếp một cái nữa, con người lập tức trở nên lòng vòng.

Vị trí bên cạnh cô là Trác Nhã Vận đó. Nhưng mà, dáng vẻ hôm nay, ừ…… Cũng là một kiểu như bình thường, cho nên lúc mới bắt đầu cô mới không chú ý.

Động tác của Khương Mộc Ninh cũng chậm rãi lại, thỉnh thoảng lại quan sát Trác Nhã Vận bên cạnh một cái.

Mặc dù là bạn học cùng lớp, nhưng thật ra thì cô và Trác Nhã Vận cũng không giao tiếp nhiều với nhau, nếu như không phải thấy cô ta sóng vai đi bên cạnh Triệu Tiệm An thì có lẽ căn bản là cô cũng không để ý.

Cho nên, chả lẽ cô lại không tránh được tâm lí không thoải mái sao? Mặc dù bây giờ cũng không còn uất ức khó chịu như lúc ban đầu nữa…….

Ánh mắt của Khương Mộc Ninh chuyển từ người Trác Nhã Vận sang người mình, không nhịn được lại nhẹ giọng thở dài.

Không ngờ, mỹ nhân lạnh lùng trước sau như một Trác Nhã Vận, dáng người cũng tốt như vậy………. Ít nhất cũng cúp C đi? Có lẽ cúp C cũng không hết……..

Nhìn lại mình một chút………….. Cúp B đó……….. đấy kém cũng không phải chỉ là một chút đâu. ………… Tuyến đường của mình là gì vậy? Tuyến đường khô quắt à? Được rồi, dù sao mình cũng không phải dựa vào chuyện này để thắng, cô ta trước sau như một đều là dựa vào sự thông minh và xinh đẹp cùng tồn tại, nhưng vẫn có những cái cô ta không có mà? Nếu có thì quá nghịch thiên rồi. Sống hơn hai mươi năm, cuối cùng cũng tìm được một cái khuyết điểm như vậy cũng không tồi……

Khương Mộc Ninh nín cười, trong lòng cô cũng cảm thấy sự an ủi như vaayj cũng rất tốt. Hơn nữa, cho dù bây giờ cô có liều mạng uống sữa tươi và gặm cây đu đủ thì đoán chừng là cũng không có tác dụng gì…….

Khương Mộc Ninh đang YY được một nửa, lúc quay đầu sang thì thấy bên cạnh đã biến thành một người khác, cô khẽ nhún vai một cái, trong lòng cũng không để ý quá nhiều. Đợi đến khi cô giặt xong quần áo, Vạn Manh Manh vẫn còn chưa xong, cô định xách theo túi quần áo ướt nhẹp, xõa tung mái tóc ướt đi đến siêu thị cạnh phòng tắm mua ít đồ.

Moka hazelnut, hay là hazelnut nho khô? Khương Mộc Ninh đứng trước cửa hàng bán chocolate, cau mày, gương mặt rối rắm. Sự lựa chọn này thật là khó khăn……

“Nhìn cái gì vậy? Sao lại tập trung thế?”

Khương Mộc Ninh giật mình, vừa quay đầu lại đã thấy Triệu Tiệm An đang nở nụ cười yếu ớt với cô: “Đàn anh……. Anh cũng đi dạo siêu thị sao…………….”

“Không phải?” Triệu Tiệm An cười lắc đầu. “Anh mới đi ra khỏi căng tin lại nhìn thấy em đi vào siêu thị nên mới vào theo, anh đứng bên cạnh nhìn em nhìn chằm chằm vào chocolate một lúc lâu.” Nói xong, nụ cười trên khóe môi của Triệu Tiệm An có chút sâu hơn. d,i,ễ,n, đ,à,n,,l,,ê,,q,u,ý,,đ,ô,n.

Khương Mộc Ninh cảm thấy mặt mình cũng dần nóng lên, nhưng vẫn rất bình tĩnh nói: “Em chọn không được, cuối cùng là nên chọn vị gì bây giờ. Đàn anh, anh nói Moka hazelnut, hay là hazelnut nho khô?”

“Nếu thích thì tại sao không mua hết?” Triệu Tiệm An có chút nghi ngờ, ánh mắt dừng trên mặt Khương Mộc Ninh hơi nhìn về phía chocolate mà cô vừa nhìn, cái này có bí mật gì bên trong sao?

“Ai……” Khương Mộc Ninh buồn bã thở dài, ánh mắt lại nhìn về phía chocolate. “Đàn anh, anh không biết đâu, giới hạn chocolate của em hết rồi, hôm nay mua một phần coi như là phần thưởng cho bản thân vì một tuần qua em không uống coca đấy, một phần đã là ngoại lệ rồi, sao lại có thể không biết xấu hổ mà mua hai phần chứ?”

Khương Mộc Ninh bị giọng điệu và ý nghĩa trong câu nói của Khương Mộc Ninh chọc cười, anh trực tiếp cầm một phần Moka hazelnut, và một phần hazelnut nho khô: “Anh đi tính tiền, sau đó tặng cho em. Như vậy là được rồi chứ?”

“Anh tặng em?” Khương Mộc Ninh mở to hai mắt, mới vừa tắm rửa xong, gương mặt trắng nõn lộ ra chút hồng hồng, đôi mắt đen mang theo hơi nước ướt át, mái tóc vẫn còn ẩm rối tung ở phía sau, mang theo sự quyến rũ của thanh xuân. “Được ạ….” Cô chỉ có ý định từ chối trong một giây, sau đó Khương Mộc Ninh quyết đinh vất bỏ khí phách, hai phần đó……

Triệu Tiệm An hơi dời mắt, ho nhẹ một tiếng, hai tai có chút đỏ lên, anh sờ sờ vành tai, nhanh chóng bước nhanh về phía quầy thu ngân để che dấu, ánh mắt nhìn vào chỗ khác hỏi: “Em muốn gì nữa không?”

“Cái này, sao có thể không biết xấu hổ thế chứ, em đã lấy hai phần chocolate rồi…… Chuyện đó, lấy thêm một hộp sữa tươi thôi.”

Không biết hiện tại cô đến phòng ăn còn kịp không nữa………. Tài liệu tư mật trong công ty của đàn anh Triệu cô còn xem qua, tiện nghi lớn như vậy cô cũng chiếm rồi, vậy thì chuyện có hơn mười đồng tiền này so đo với anh cũng không có ý nghĩa gì cả.

Chờ khi ra khỏi siêu thị, trong tay Khương Mộc Ninh có hai phần chocolate và một hộp sữa tươi, cô định trực tiếp cắm ông hút, uống sữa tươi.

“Em dùng dầu gội loại gì vậy? Rất thơm.” Triệu Tiệm An không nhịn được bước đến gần phía Khương Mộc Ninh hơn một chút, mũi hít một hơi, chỉ cần đến gần Khương Mộc Ninh một chút sẽ ngửi thấy một mùi thơm rất dễ chịu.

“A, là Shampoo, vừa để gội đầu vừa để tắm rửa luôn, hai trong một. Hương xoài đó.”

“ha ha, ngay cả dầu gội đầu và sữa tắm của em cũng phải liên quan đến đồ ăn à?” nụ cười trên môi Triệu Tiệm An càng sâu hơn, lỗ mũi vẫn tiếp tục hít hà, gật đầu một cái. “Cảm giác như ăn ngon lắm.”

Khương Mộc Ninh khẽ cúi đầu, màu đỏ trên mặt càng thêm đậm hơn.

Đây là nói là hương xoài mà, đúng không?

Khi trở về phòng ngủ màu hồng trên mặt Khương Mộc Ninh cũng chưa biến mất, cô nhìn thấy hai phần chocolate được cô lấy ra khỏi túi, không nhịn được khóe môi cũng nhếch lên, xé vị Moka cắn một miếng to.

Ăn ngon thật. Quả nhiên là do người khác mời, bên ngoài giới hạn, đặc biệt quyến rũ.

“Mộc Ninh, không phải cậu nói một tuần chỉ ăn một phần chocolate sao? Không phải cậu đang sợ mập à?” Mai Lộ từ bên ngoài về, nhìn Khương Mộc Ninh đang ăn chocolate cười đến vui vẻ thì hơi ngạc nhiên. “Hôm thứ hai cậu ăn rồi mà, vượt mức giới hạn rồi.”

Nụ cười trên mặt Khương Mộc Ninh từ từ thu hồi lại, hơi buồn bã nhìn chằm chằm phần chocolate trong tay, ăn cũng không được, không ăn thì lại không bỏ được. Ai bảo cô không có nghị lực chứ. Nghị lực đâu?

“Thôi, cũng chỉ là ăn nhiều một chút thôi, ảnh hưởng cũng không lớn.” Câu nói này của Khương Mộc Ninh như đang tự an ủi mình vậy.

“Đâu có. Tuần trước tớ cũng ăn hơn một phần Oglio, đến chủ nhật khi đứng lên cân đã tăng thêm hẳn một cân đó.” Mai Lộ trừng mắt, lấy kinh nghiệm tàn khốc của bản thân ra làm chứng cứ.

“Đó là do cậu và mấy người bạn cùng quê cùng đi ăn tiệc đứng mà.” Dư An Dao đang thu quần áo khô từ ban công đi vào, ánh mắt cũng không dừng lại, trực tiếp nói.

“A. Dư An Dao, cậu không thể không nói chuyện này ra à? Đấu tranh a. Biết rõ hiện tại tớ đang giảm béo, lại còn nói gì mà mời tớ đi ăn tiệc đứng chứ.” Vẻ mặt Mai Lộ như đang cầu xin, buồn bã cúi đầu nói.

Khương Mộc Ninh nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại tiếp tục cắn một miếng lớn chocolate.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện