“Đến đây ăn cơm đi!” Tôi ho khan hai tiếng, lấy tay lau đi bụi than trên mặt rồi cố gắng hết sức dùng giọng nói mềm mại nhất kêu gọi mọi người.

Bên ngoài chỉ có tiếng kêu “Cạp cạp” của hai chú vịt đáp lại, kèm theo đó là một tiếng chó sủa vang, chính thức xác nhận gà vịt chó cũng nghe thấy.

Ở nơi này nấu cơm phải dùng đến chảo lớn bếp củi, còn có cái bễ thổi gió bằng đất, mỗi lần nấu cơm đều khiến tôi sặc đến nước mắt nước mũi tèm lèm, còn nhóm lửa thì mệt đến chân tay đều đau mỏi rã rời.

“Aida, Mị Lan khi nào mới khỏe lại đây chứ, trình độ nấu ăn của Lưu Huỳnh vẫn còn kém xa với Mị Lan mà!” Lạc Đại Xuân đã ăn không uống không, mà còn dám nói những lời nói phát rồ này trước mặt Nhiếp Thu Viễn nữa chứ! ‘Không ăn thì lăn!’ Trong lòng tôi thầm mắng, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tay nghề của Mị Lan quả thật Lưu Huỳnh không thể nào sánh bằng. Nhưng mà, mấy ngày nay tốt xấu gì cũng đã tiến bộ hơn rồi mà, Lạc đại ca tạm thời chịu thiệt một chút….”

“Được rồi, muội cũng mau ngồi xuống ăn cơm đi.” Lạc Đại Xuân không kiên nhẫn nói, “Muội nói như vậy ta cảm thấy không quen chút nào.”

“Muội mang chút cháo đến cho Mị Lan đây.” Trong lòng tôi tuy bất mãn nhưng vẫn bưng một mâm thức ăn vào nhà trong.

Sự tình là như thế này.

Qua rằm tháng tám, ở Bát Tử Sơn, mấy người bọn tôi liền chuẩn bị hành trang đi theo Nhiếp Thu Viễn đến Y Xuyên huyện báo danh. Nhiếp Thu Viễn luôn ít nói, cho nên chúng tôi chẳng ai biết trong lòng anh cảm thấy như thế nào về kết quả này. Dù sao thì hình như Thu cũng không bài xích đối với chuyện làm Huyện lệnh Y Xuyên huyện.

Quên mất, tôi chỉ dám vụng trộm gọi anh bằng cái tên thân mật là ‘Thu’ ở trong lòng thôi nha. Âm thầm gọi như vậy ắt hẳn là không sao đúng không!

Chữ này, khiến tâm ý của tôi đối với anh càng ngày càng đậm và rõ nét, do đó tâm trạng cũng tốt hơn nhiều.

Trời vào cuối thu, thời tiết trở nên lạnh hơn. Hiện tại chúng tôi cách Lạc Dương không còn xa, đến một thôn tên là Tương Thủy Tuyền. Bắt đầu từ ngày hôm qua, Hàn Mị Lan không may bắt đầu sốt cao.

Thời đại này không có kháng sinh aspirin, paracetamol, bị sốt chỉ có thể mời thầy lang đến hốt thuốc bắc, sắc thật lâu trên bếp đến cạn, dược hiệu lại cực kỳ chậm. Do vậy chúng tôi chỉ còn cách dừng lại, trú tạm tại thôn Tương Thủy Tuyền mà thôi.

Cũng may là có tiền. Hiện giờ Bát Tử Sơn làm ăn phát đạt, lần này chúng tôi lên đường cũng mang theo đủ ngân lượng. Sau lưng có một ‘Tập đoàn tài chính’ duy trì, chúng tôi dù theo con đường ‘chính trị’ nhưng tuyệt sẽ không ăn hối lộ, làm trái pháp luật đâu.

Có tiền thì việc gì cũng tốt, chúng tôi bao trọn một nông viện nho nhỏ ở trong thôn, tạm thời trú lại đây chờ Hàn Mị Lan dưỡng khỏi bệnh. Trước đó trên đường đi, Hàn Mị Lan phụ trách việc nấu nướng thì nay tất cả những công việc này được chuyển giao hết cho tôi. Vốn là tôi rất tin tưởng ở tài nấu nướng của chính mình, nhưng một khi đem so với Hàn Mị Lan thì tình thế khá là tệ lậu.

Ở thời hiện đại học tập nấu nướng, tôi đã hoàn toàn quên mất ở cổ đại không có bếp gas. Giờ đây, dùng củi gỗ nhóm lửa, dùng chảo lớn xào rau, điều chỉnh độ lửa, sức nóng tôi kiểm soát không tốt lắm. Hơn nữa, tay nghề của Hàn Mị Lan quả thật rất giỏi, cho dù tôi có biết cách điều chỉnh độ lớn nhỏ của ngọn lửa thì vẫn thua kém cô ấy một bậc.

Vì vậy, tôi phải nghĩ cho ra biện pháp khắc phục tình thế khó khăn này. Ở trước mặt Thu, tôi phải cướp lấy sự nổi bật từ tay cô ấy!

“Mị Lan, ngồi dậy ăn chút cháo đi.” Cô ấy nhỏ hơn tôi một tuổi, cho nên tôi gọi thẳng cô ấy bằng tên.

Tôi chêm gối đầu ở đầu giường, nâng cô ấy dậy, để cô ấy tựa vào đầu giường. Mặt cô ấy vẫn còn đỏ bừng bởi phát sốt, tinh thần nhìn qua có vẻ cực kỳ kém, tóc tai hỗn độn lại điềm đạm đáng yêu.

Tôi nhẫn nại bắt đầu bón từng muỗng cháo.

“Lưu Huỳnh, tỷ thật tốt….” Cô ấy cảm động muốn khóc, “Muội vẫn luôn cho rằng tỷ ghét muội … Nhưng trước đây, chuyện tỷ bảo hộ muội, cả đời muội sẽ không bao giờ quên!”

“Đừng nói nhiều nữa, mau ăn đi!” Tôi chịu đựng phiền chán nói, trong lòng lại nghĩ, tôi đương nhiên là chán ghét cô rồi, cần phải nói ra sao? Nhưng mà, chuyện bảo hộ cô ấy là sao đây? Theo đánh giá về quan hệ xã hội của vị ‘nguyên chủ’ này, hẳn là sẽ không làm mấy chuyện loại này đâu.

Bắt cô ấy ăn xong cháo, lại bắt uống thuốc, sau đó tôi mới bưng mấy bát trống đi ra ngoài. Thuốc là tự tay Nhiếp Thu Viễn sắc, điểm này càng khiến tôi thêm chán nản.

Tôi miễn cưỡng ăn một chút, sửa sang lại quần áo cho tử tế rồi mang theo một cái rổ chuẩn bị ra ngoài, tôi phải ‘đánh trận’ lật ngược tình thế mới được!

Về vấn đề này, kế hoạch của tôi là như thế này đây.

Ngày hôm qua, lúc mua đồ ăn ở chợ thôn Tương Thủy Tuyền, vô tình tôi phát hiện, thôn này nuôi rất nhiều trâu, còn vắt sữa, hơn nữa, thôn dân nơi này lại tự mình chế tác một loại ‘phô mai’ để ăn. Tôi cầm lên ngửi thử thì phát hiện, trời ạ, mùi vị rất giống với phô mai Mozzarella!!!

Trong tư liệu lịch sử nhất định không có ghi lại ở Đường triều có mấy thứ như phô mai Mozzarella gì gì đó. Nhưng mà, chuyện chốn dân gian có ai nói rõ được đâu, người tài đều xuất phát từ nhân gian không phải sao!

Bỗng chốc linh cảm chợt đến. Đã có phô mai Mozzarella, tôi hoàn toàn có thể tạo ra một thứ cao cấp hơn – bánh pizza!

Tuy rằng ở cổ đại không có lò nướng, nhưng người nước ngoài thời cổ muốn sấy khô cũng đâu có dùng lò nướng mà là dùng bếp củi nha! Hiện tại cái bếp to bự ở trong tay tôi cũng dùng củi lửa, nhất định có thể thành công. Ở thời điểm hiện đại, lò nướng bánh pizza thậm chí được bán rất ít, nhà nào có lò nướng bánh pizza tuyệt đối là nhà giàu có.

Tôi lấy giấy bút, cẩn thận viết lên hai chữ “Pizza”, sau đó từ từ nhớ lại những nguyên liệu cần dùng rồi liệt kê hết ra giấy.

Bây giờ, tôi sẽ lên núi hái ít nấm. Những thứ khác đều có thể mua, chỉ có nấm không mấy lưu hành ở trong thôn. Nhưng nếu không có nấm, hương vị của pizza sẽ giảm đi rất nhiều.

Hái nấm, tôi rất am hiểu. Tôi đã học qua thuật sinh tồn dã ngoại ở hiện đại, loại nào có độc loại nào ăn ngon, chỉ cần liếc mắt một cái tôi cũng có thể nhìn ra. Ngọn núi này cũng thật nể tình tôi nha, nấm mọc quá trời luôn, tôi kích động hưng phấn hái không ngừng.

Sau đó “bùm” một tiếng!

Tôi rơi vào một cái động sâu, bốn vách tường nhẵn bóng, không ngoài dự kiến, cổ chân đã bị thương!

Tôi ngẩng đầu quan sát một chút, đây là cái động đạt tiêu chuẩn như một cái giếng lớn vừa sâu vừa rộng thường xuất hiện trong tiểu thuyết võ hiệp, sâu hơn mười thước, chung quanh không có bất cứ cái gì có thể vịn vào mà leo lên. Rất may, ở đáy động là một đống cỏ khô giống như một cái giường lò xo, bằng không tôi đã sớm ngã chết tươi rồi.

Tóm lại một câu, không thể leo lên.

Tôi thở dài, không biết vì sao lại không thấy sợ hãi một chút nào. Trong loại tình huống này, bình thường đều sẽ được cứu trợ, hơn nữa … Tôi bắt đầu đào bới loạn xạ ở đáy động, những chỗ như thế này biết đâu lại có võ công bí kíp gì đó!

Bí kíp võ công tôi không thể tìm được, trời lại dần dần tối, hoàng hôn bắt đầu buông xuống. Tôi bắt đầu thấy lo lắng. Trước khi rời khỏi nhà, tôi không hề chào hỏi qua bất cứ ai, bọn họ không thể biết được tôi lên núi. Bọn họ sẽ đi tìm tôi, nhưng mà, tìm được sao? Lúc họ tìm được tôi, không chừng tôi đã chết vì đói rồi!!!

Hiện tại trong tay tôi, chỉ có một thanh chủy thủ mà Dạ đưa cho tôi cùng nửa giỏ nấm.

Tôi hô lên vài tiếng cứu mạng, sau đó khoanh chân dựa vào vách đá ngồi xuống, tiết kiệm thể lực của bản thân. Tôi quyết định cứ cách một lúc sẽ kêu lên hai tiếng, sau đó mới đàng hoàng nghĩ cách tự cứu mình.

Đáp lại tôi, là vài tiếng sói tru ẩn nấp ở một nơi xa vắng nào đó.

Cảnh tượng như thế này sao mà có chút quen thuộc vậy ta? Tôi tự hỏi, cũng dần dần xuất thần. Hình như là, có một lần tham gia huấn luyện sinh tồn, tôi cũng bị rơi vào một cái hố sâu không thể nào tự đi lên được, chung quanh thì hoang tàn vắng vẻ.

Ngay tại lúc tôi tuyệt vọng bắt đầu khóc lên, có một người thả một sợi dây thừng xuống dưới rồi kéo tôi lên.

Là Trương Dương, anh ấy dựa vào suy luận mà tìm ra được tôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện