Editor + Beta: Linhnhii

Kỷ Y Bắc cầm điếu thuốc gõ lên tay lái, đưa vào miệng: “Đừng nói linh tinh…”

Anh còn chưa nói xong, Hạ Nam Chi – người vừa được Lục Tiềm giúp đỡ, một lần nữa lại xuất hiện trong khung hình.

Trên mặt cô còn có một vết máu, cánh tay cũng đang chảy máu ròng ròng, mu bàn tay còn có hai vết thương, rõ ràng là một bộ dáng chật vật nhưng lại cứng cỏi đi vào hầm đỗ xe này như đang đi trên sàn catwalk.

Giây tiếp theo, tiếng hét của Trần Quan Minh vang lên, ba lần liên tiếp, lần sau lại thảm thiết hơn lần trước.

Kỷ Y Bắc: …

Khóe miệng người bạn kia giật giật, anh ta vỗ vai Kỷ Y Bắc: “Bạn gái cậu thật là dũng mãnh, khí phách, cậu đỡ phải thay cô ấy báo thù.”

Kỷ Y Bắc dập tắt điếu thuốc vừa hút, vẫy vẫy tay với người bạn kia, xuống xe: “Đi đây.”

“Này, còn cần gửi bản sao chép cho cậu không?”

“… Gửi cái rắm!”

—–

Hạ Nam Chi mỉm cười, cảm thấy đây không phải là thời điểm thích hợp để trêu chọc Kỷ Y Bắc. Cô lặng lẽ mực lại trang phục, cài nút áo đàng hoàng, đem tinh thần như có như không lúc nãy thu vào.

Kỷ Y Bắc: …

Nha đầu chết tiệt.

“Anh trai, em đi trước đây.” Hạ Nam Chi cười nói.

Kỷ Y Bắc liếc mắt nhìn cô, nắm lấy bả vai cô ấn xuống, ấn cô trở lại trên ghế.

Sau đó anh mở ngăn kéo ra, lấy ra một vật hình chữ nhật có có lớp vải nỉ bọc bên ngoài, ném tới trước mặt Hạ Nam Chi: “Cầm lấy đi.”

“Đây là cái gì?”

“Gậy phòng sói.”

“…” Hạ Nam mở túi ra, nắm ở trong tay chơi đùa một lúc: “Cái này chơi còn không thích bằng dao.”

Kỷ Y Bắc bất ngờ giơ tay lên đánh vào đầu cô.

Hạ Nam Chi ôm đầu nhìn chằm chằm anh.

“Nha đầu em tìm chết hả.” Kỷ Y Bắc híp mắt lại, anh thu tay lại rồi thong thả cử động cổ tay, giống như vừa rồi cú đánh đó không phải là anh làm vậy.

Đeo cái đuôi của sói lớn đủ rồi, Kỷ Y Bắc nghiêm khắc nói: “Cái này mặc dù không thể gây ra thương tích nghiêm trọng cho người khác, nhưng có thể làm cho người ta mất sức lực, tốt cho em có thể chạy trốn.”

Hạ Nam Chi cong môi nói đùa: “Anh không sợ em nhân lúc người ta không có sức lực mà giết luôn sao?”

Kỷ Y Bắc đau đầu xoa xoa thái dương: “Em chĩa dao vào người khác dễ khiến họ cáu kỉnh, ngược lại gây nguy hiểm cho em. Nếu hôm qua Lục Tiềm không đến kịp thì em nghĩ em còn có thể đứng đây à?”

“…”

“Loại người như Trần Quan Minh, em làm hắn bị thương như thế, em cảm thấy hắn có thể ngoan ngoãn nuốt trôi cục tức này sao? Nếu em giật điện làm hắn ta choáng váng một chút thì sẽ được coi là phòng vệ chính đáng, có thể bây giờ Trần Quan Minh đã phải ở trong phòng thẩm vấn rồi!”

Hạ Nam Chi nhàn nhạt trả lời: “Anh không bắt được hắn. không có camera ghi lại.”

“Anh bắt được hắn, có băng ghi hình của xe đỗ dưới hầm.”

Chẳng qua nội dung thu được ở phần sau của đoạn băng cho thấy Hạ Nam Chi hoàn toàn đã vượt quá cái gọi là ‘phòng vệ chính đáng’. Nếu Kỷ Y Bắc thực sự muốn điều tra sự việc này thì cô không thể tránh khỏi có quan hệ.

Chỉ có thể từ bỏ thôi.

Hạ Nam Chi sửng sốt, cuối cùng trợn tròn mắt lạnh lùng nói: “Cảnh sát không đối phó được với phú nhị đại.”

Kỷ Y Bắc đánh nhẹ cô một cái rồi mắng: “Nha đầu còn chưa được bao nhiêu tuổi, sao đầu óc em lại bại hoại như vậy?”

Sau khi bị đánh hai cái, Hạ Nam Chi liếm liếm răng, buồn bực mà im lặng trở lại.

“Khốn khiếp.” Kỷ Y Bắc cảm thấy kiệt sức, lao lực quá độ, Hạ Nam Chi còn đáng lo ngại hơn cả kẻ giết người.

Hạ Nam Chi cong mắt, đuôi mắt cong lên, tràn ra một ít ánh nước, nhẹ nhàng cười đáp: “Vâng.”

Sau khi đứng dậy, cô cười như không cười nhìn Kỷ Y Bắc một lúc, cuối cùng cúi xuống, nói vào tai anh với giọng mà chỉ đủ cho hai người nghe thấy.

“Kỷ đội quan tâm em như vậy, em nhịn không được cũng phải nhịn nha.”

Lông mày Kỷ Y Bắc giật giật, lúc anh định thần lại thì Hạ Nam Chi đã đi rồi, chỉ còn lại mấy sợi tóc ở cửa, trong nháy mắt cũng biến mất.

Tên hỗn đản này, mỗi lần đi đều gọn gàng như vậy, còn không quên trêu chọc anh trước khi đi nữa.

Kỷ Y Bắc khó chịu nghiến răng, sắp xếp lại những bức ảnh trên bàn, lúc này anh mới phát hiện ra những bức ảnh này đều quay về hướng mà Hạ Nam Chi mới ngồi, cô đều xem hết rồi.

Mười phút sau, điện thoại của Kỷ Y Bắc nhảy ra một đoạn tin nhắn.

Kiểm tra cuốn sách <Những bí ẩn tội phạm>, em nhớ là cuốn sách này có một câu chuyện có cách chết rất giống với những bức ảnh kia.

Là Hạ Nam Chi gửi đến.

Hạ Nam Chi nói một câu ngắn gọn, đem vụ án đáng nhẽ đã đi vào ngõ cụt, một lần nữa vào đúng đường ray. Mọi người trong Sở cảnh sát đều quá bận rộn, vốn dĩ không thể nghe được tiếng bước chân thong thả kia.

Kỷ Y Bắc lấy cuốn sách <Những bí ẩn tội phạm> ra từ trong ngăn kéo.

Cuốn sách này không được nhiều người biết đến, lại còn là cuốn sách từ chín năm trước, những hiệu sách bình thường đều không bày bán, trên mạng cũng không có bản hoàn chỉnh, anh đã phải chạy đi rất nhiều nơi mới có thể mua được một cuốn.

Cuốn sách kể lại năm vụ án, lại còn phân tích cực kỳ sâu sắc và chặt chẽ về tâm lý tội phạm. Vụ án cuối cùng kể về một kẻ tâm lý biến thái đã dụ dỗ một cô bé mắc chứng trầm cảm vào trong một chiếc hộp gỗ rồi giết chết. Chỉ có điều trong sách không nói là một chiếc hộp gỗ, mà nói là một chiếc quan tài được chế tạo đặc biệt.

Kỷ Y Bắc lấy ảnh ra so sánh, đột nhiên anh cảm thấy lúc này chiếc hộp gỗ thật giống một cỗ quan tài u ám.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Một vài chiếc đinh được đóng ngay ngắn trên nắp của hộp gỗ, về cơ bản là giống với miêu tả ở trong sách. Cuốn sách nói rằng hung thủ bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, phù hợp với suy đoán của Dư Hiểu Dao.

Anh giành thời gian đọc nốt bốn vụ án còn lại, cảm thấy tác giả cuốn sách này thực sự hơi biến thái, có rất nhiều chi tiết khiến anh không kìm được mà nổi da gà.

Vậy mà Hạ Nam Chi sao lại biết đến cuốn sách này, lại còn là cuốn sách cách đây từ chín năm vốn chẳng hề nổi tiếng.

“Kỷ đội, Triệu Kiệt đến rồi.”

“Được.”

Kỷ Y Bắc đáp lại, thu lại những nghi ngờ ở trong lòng, cầm sách đi ra ngoài.

“Tác giả Triệu, mời ngồi đây một lát.” Dư Hiểu Dao mang một chiếc ghế đến đặt cạnh anh ta.

Mặc dù cuốn sách <Những bí ẩn tội phạm> của Triệu Kiệt không nổi tiếng, nhưng với một số tiểu thuyết mới được xuất bản gần đây thì trộn vào được xem là không tồi. Bộ dạng cực kỳ không giống một tác giả nghiêm túc, ngược lại giống như một gã nghệ sĩ lôi thôi.

Kỷ Y Bắc bước vào, khẽ gật đầu với anh ta: “Làm phiền anh đến rồi, có một vài câu hỏi cần phải hỏi anh.”

Triệu Kiệt nở nụ cười không được tự nhiên, điển hình của kiểu người vừa nhìn thấy cảnh sát trong lòng đã sợ hãi: “Phối hợp điều tra, là điều nên làm.”

Kỷ Y Bắc khẽ liếc anh ta.

Anh ta cầm cốc nước nóng trên tay, ngón tay không được cắt tỉa gọn gàng, có thể nhìn thấy cả cặn bẩn trong móng tay, khuôn mặt chữ quốc mũi tẹt, cặp kính gọng đen trên sống mũi lâu lâu lại trượt xuống, mái tóc vừa gội xong mềm rủ xuống che khuất cả mắt.

“Anh viết cuốn sách <Những bí ẩn tội phạm> khi nào?”

“À… Nó được xuất bản vào năm 2009, chắc là được viết năm 2004, quá lâu rồi nên tôi cũng không nhớ rõ lắm.”

Kỷ Y Bắc liếc nhìn được ghi lại trong hồ sơ của Lý Duy – ngày 27 tháng 5 năm 2004.

“Năm 2004 anh hoàn thành lúc tháng mấy, anh còn nhớ không?”

Triệu Kiệt gãi đầu, cau mày suy nghĩ một lúc: “Chắc là là mùa đông năm tiếp theo, chính xác là tháng mấy thì tôi không nhớ.”

“Gần đây trên mạng có những lời bàn tán xôn xao về sự mất tích của Lý Duy anh đã xem chưa, ngoài ra có một số bức ảnh bị lộ ra ngoài dù chúng đã bị xóa rồi, không biết anh có nhìn thấy không?”

Triệu Kiệt căng cứng người ngồi thẳng lên, hai tay chống vào đầu gối, cứng ngắc gật đầu: “Tôi xem rồi, lúc tôi xem thì thì những bức ảnh trên mạng còn chưa bị xóa… tôi biết, rất giống với vụ án trong tiểu thuyết của tôi… nhưng thực sự không phải do tôi làm! Tôi, tôi không biết hắn, với cả vào thời điểm đó tôi cũng không đến Cảnh Thành!”

Kỷ Y Bắc đẩy cốc nước ấm trước mặt lên vài cm, thả lỏng nói: “Anh không cần lo lắng, hôm nay chúng tôi gọi anh đến chỉ để hỏi vài câu hỏi thôi, nếu không thì bây giờ chỗ anh ngồi phải là phòng thẩm vấn chứ không phải ở đây.”

Họ đã điều tra về thông tin cơ bản của Triệu Kiệt rồi, quả thật là anh ta mới đến Cảnh Thành cách đây năm năm.

Kỷ Y Bắc đợi anh ta uống đến giọt cuối cùng trong cốc nước mới hỏi tiếp: “Vụ án này là anh tự viết hay là được ghi lại sau khi người khác kể cho anh?”

“Cái gì!?” Triệu Kiệt trừng mắt lên, anh ta thô bạo vuốt ngược mái tóc của mình lên: “Anh còn nghĩ rằng tôi đạo văn hả! Tôi là tác giả, đương nhiên là tôi tự mình viết!”

Kỷ Y Bắc làm động tác ‘dừng lại’, một mặt khác cầm cây bút xoay trong tay, ngược lại làm cho Triệu Kiệt cảm thấy cảm xúc của mình quả thật hơi kích động.

“Xin lỗi, tôi chỉ hỏi hỏi một số câu hỏi với tư cách là cảnh sát, cho nên nói, vụ án này toàn bộ là do anh viết ra đúng không?”

Triệu Kiệt khịt mũi: “Tất nhiên!”

“Buổi sáng tôi đã dành thời gian để đọc một số tiểu thuyết bán chạy của anh trong một vài năm gần đây, tôi thấy rằng nội dung và phong cách viết tiểu thuyết của anh rất khác so với tiểu thuyết của chín năm trước.”

Được xuất bản sớm nhất gồm ba cuốn sách, bao gồm <Những bí ẩn tội phạm>, tất cả đều được thuật lại dưới góc nhìn của tên sát nhân biến thái, văn phong âm u đến đáng sợ, có nhiều chi tiết miêu ta làm người đọc sởn gai ốc. Tuy nhiên những tác phẩm gần đây tuyến chính lại là quá trình điều tra phá án, giống với những bộ phim về cảnh sát gần đây, càng giống như phim điều tra hình sự, không còn khiến người đọc lạnh cả sống lưng như hồi trước nữa.

Triệu Kiệt nhìn Kỷ Y Bắc như đang nhìn một kẻ thất học, nhưng vì trong lòng anh ta vẫn sợ cảnh sát nên trong giây lát liền nhắm mắt lại.

“Nội dung và phong cách viết thay đổi trong vòng chín năm là chuyện rất bình thường, không thay đổi mới là bất thường!”

“Hừm.” Kỷ Y Bắc dùng ngón trỏ xoa xoa cằm, khoanh tay trước ngực: “Nhưng vụ án giết người hàng loạt hủy thi trong cuốn tiểu thuyết mới nhất của anh lại giống với một vụ án ở một tỉnh lân cận cách đây vài năm.”

Anh dừng lại một chút, nhìn chằm chằm vào Triệu Kiệt: “Vụ án đó đến nay vẫn chưa được phá, hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Hai vụ án trong sách của anh giống đến 80% vụ án ngoài đời thực, nếu anh không thể giải thích được điều này, chúng tôi sẽ nộp đơn xin lệnh khám xét theo thông lệ.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Triệu Kiệt sửng sốt một lúc, cảm xúc trở nên kích động: “Không thể nào! Những phần đó là do tôi tự viết mà! Tôi chưa từng nghe đến bất kỳ vụ án hủy thi nào!”

Kỷ Y Bắc đau đầu nhìn anh ta, ho nhẹ một tiếng, ung dung nhún vai: “Thật sao, vậy có thể là do tôi nhớ sai rồi.”

Không đợi Triệu Kiệt tâng bốc mình thêm lần nữa, ánh mắt Kỷ Y Bắc trở nên sắc bén: “Vậy thì, vụ án hủy thi là do anh tự mình viết, còn vụ xác chết trong hồ nước thì sao?”

Triệu Kiệt bây giờ mới phản ứng lại lời Kỷ Y Bắc nói, lập tức toát ra một tầng mồ hôi, không tự tin nói: “Đều là tôi tự viết!”

“Tác giả Triệu, Sở cảnh sát chúng tôi có mấy nhà tâm lý học rất chuyên nghiệp, phản ứng vừa của anh khiến tôi cảm thấy đây chỉ là một sự trùng hợp, tôi không tin cho lắm, chúng tôi đành phải áp dụng biện pháp giam giữ hình sự trong vòng 48h với anh thôi.”

Kỷ Y Bắc đợi một lúc, thấy Triệu Kiệt không có phản ứng gì, anh liền vẫy tay gọi hai đồng sự ngoài cửa vào: “Đem xuống trước đi, tôi đi xin lệnh khám xét.”

hai tay Triệu Kiệt bị còng lại, anh ta dùng sức né tránh, khi sắp ra đến ngoài cửa anh ta đột nhiên đứng lại.

“Chờ, chờ một chút, tôi nói, nhưng các anh phải giữ bí mật.”

Kỷ Y Bắc nhướng mày, hào phóng thả tay ra: “Đương nhiên, chỉ cần không trực tiếp liên quan đến vụ án.”

Triệu Kiệt một lần lần nữa được đưa trở lại ghế.

“Rất lâu trước đây tôi có đi ra nước ngoài một chuyến, lúc đó có mấy người nước ngoài vừa phê thuốc xong, họ bất giác coi tôi thành bạn của họ, chúng tôi cùng nhau xem một trang web, vừa xem vừa cười, lại còn hét lên, vì thế tôi cũng nghiêng người xem cùng.”

Kỷ Y Bắc hỏi: “Trang web đó có gì?”

“Là, là những hình ảnh rất đẫm máu, tôi bị dọa một trận, tôi cúi xuống và nhìn kỹ hơn, tất cả đều là tiếng Anh nên tôi không hiểu, tôi đoán là… một nhóm giết người đăng ‘chiến tích’ của mình lên để mọi người giải trí.”

“Vụ án xác chết ở hồ nước cũng là anh nhìn thấy từ những bức ảnh trên đó?”

“Đúng vậy, bên dưới còn kèm theo quá trình và tâm lý của kẻ giết người nữa… Cảnh sát, anh không được nói điều này ra đâu! Nếu không mọi người sẽ nghĩ tất cả đều không phải là bản gốc của tôi!”

Kỷ Y Bắc đảo mắt một vòng.

Anh thực sự không hiểu nổi mạch não của Triệu Kiệt, đến lúc này rồi mà anh ta vẫn chỉ lo lắng xem sách của mình có phải bản gốc hay không.

“Trang web là gì anh còn nhớ không?”

“Nhớ, nhưng các anh biết cũng không có tác dụng, căn bản là không vào được.”

Triệu Kiệt rất lịch sự cầm bút lên, viết địa chỉ trang web lên tờ giấy rồi đưa cho Kỷ Y Bắc.

“Tại sao?”

“Muốn vào trang web đó cần có tài khoản và mật mã gì đó, không phải ai cũng vào được đâu, tôi đã thử rồi.”

Kỷ Y Bắc di di chuột, mở proxy của web lên và nhập chuỗi URL vào – trang bạn đang truy cập không tồn tại.

“Nếu anh không thể truy cập vào thì sao anh viết được vụ án đấy?” Kỷ Y Bắc bất động thanh sắc.

“Lúc đó tôi có chụp lại một bức ảnh, vốn dĩ chỉ muốn chụp địa chỉ web thôi, không ngờ lại không vào được, tôi không có lựa chọn nào khác đành phải viết truyện dựa vào một vài bức ảnh tôi chụp được, vì vậy tôi viết thực sự là bản gốc, tôi không nói dối mà!”

“Những bức ảnh đó còn giữ không?”

“Những bức ảnh đó đã được chụp mười mấy năm trước rồi làm sao còn giữ được chứ, tôi cũng đã thay điện thoại bao nhiêu lần rồi.”

Kỷ Y Bắc nhìn anh ta chằm chằm một lúc, chắc chắn rằng anh ta không nói dối, anh quay màn hình máy tính ra rồi hỏi: “Anh không nhớ nhầm địa chỉ URL chứ?”

Triệu Kiệt giật mình thốt lên một tiếng ‘này’, nhìn kỹ trang web rồi nói: “Không sai mà. Nội dung tiểu thuyết tôi viết bây giờ không giống nữa, tôi cũng rất âu rồi không vào lại, có lẽ nó đã bị chặn rồi.”

Sau khi đưa Triệu Kiệt đi, Kỷ Y Bắc lại tự mình suy nghĩ về trang web một lúc, nhưng vẫn không tìm ra bất kỳ manh mối nào.

“Thư Khắc, cậu đi kiểm tra trang web nước ngoài này xem, xem xem có thông tin nào lưu lại không?”

“Vâng.”

Trang web rất bí mật, có tận mấy cấp độ bảo mật, phải có khả năng phá giải thì mới có thể thăm dò được một chút. Đợi đến lúc Thư Khắc mò được vào tới cuối cùng thì đã tám giờ tối rồi.

Thư Khắc tức giận cầm máy tính mở cửa: “Kỷ đội, toàn thông tin vô dụng!”

“Cậu nói đi.” Kỷ Y Bắc lập tức tỉnh ngủ.

“Trang web đã bị chặn trong nước cách đây năm năm rồi, nội dung trước đó của trang web đã bị xóa hoàn toàn, không còn dấu vết gì cả, chỉ có thể phát hiện được nó đã được lập cách đây mười bốn năm, ngoài ra người sáng lập là một người nước ngoài. Tôi đã kiểm tra thông tin của người đó, anh ta đã chết cách đây năm năm rồi, chỉ là một người rất bình thường.”

Vì vậy manh mối lại bị đứt đoạn.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Dư Hiểu Dao cáu kỉnh đá bàn, bực bội vò tóc: “A! Ngày mai nghỉ lễ Thanh Minh mà chúng ta vẫn còn phải tăng ca! Nếu còn tiếp tục như thế này chắc Tết Thanh Minh sau này mọi người sẽ phải đến thăm tôi đấy.”

“Ai nói với cô là Tết Thanh Minh phải làm thêm giờ?”

Một giọng nói lanh lảnh phát ra từ phía sau cánh cửa, còn chưa thấy người đã nghe thấy giọng rồi, Phó cục chắp tay sau lưng đi vào.

“Phó cục? Muộn như vậy mà chú vẫn chưa tan làm à? Thư Khắc vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho ông ấy.”

Phó cục thản nhiên xua tay nói: “Vụ án này cũng khó, không dễ dàng mà phá được đâu. Tôi vừa nghe nói các cậu tìm thấy một trang web à? Sao rồi, không có thông tin hữu ích gì đúng không?”

Kỷ Y Bắc sửng sốt một lúc, nghi ngờ nhìn Phó cục.

Phó cục nói: “Trước đây lúc còn trong đội điều tra tội phạm tôi đã điều tra trang web này rồi, mười ba năm trước, lúc đó công nghệ máy tính trong nước còn chưa phát triển, không bẻ khóa được, bây giờ thông tin gì cũng không còn, cũng không dễ đối phó.”

“Mười ba năm.” Kỷ Y Bắc âm thầm tính toán trong phòng, đột nhiên lông mày dựng lên.

Mười ba năm trước, Phó cục, Kỷ Triết và cha của Hạ Nam Chi – Hạ Anh Lâm ở cùng một đội. Lúc đó Hạ Anh Lâm là đội trưởng đội điều tra tội phạm.

Mười hai năm trước, Hạ Anh Lam chết trong vụ hỏa hoạn.

———
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện