Nhìn vào dáng đi của Kỷ Y Bắc đến phòng nghỉ thì có thể thấy anh đang rất sốt ruột. Bóng dáng dưới ánh đèn đi mỗi lúc một nhanh hơn, thấy được sự lo lắng trong lòng của anh.

“Thế nào rồi? Anh vừa mở cửa thì Hạ Nam Chi đã hỏi.

Cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh vốn có, trừ cột sống cứng đơ ra thì thậm chí không thể nhìn ra được có điều gì không ổn đối với cô.

“Có chút manh mối.” Kỷ Y Bắc kéo ghế ra ngồi xuống cạnh cô rồi nói: “Có nhớ trước đây anh nói qua với em không, mục tiêu của trận hỏa hoạn có thể chính là em. Phát hiện bây giờ đã chứng minh điều này.”

Một tâm trạng khó chịu lan ra trong lòng Hạ Nam Chi: “Sao lại nói như thế?”

“Không thể đoán được năm đó Hạ đội đã phát hiện ra điều gì mà mới… mới dẫn đến họa sát thân. Vì vậy anh cho rằng có thể em cũng đã biết điều gì đó, hoặc là nói, em nên biết điều gì đó.”

Hạ Nam Chi kinh ngạc trợn to hai mắt: “Em?”

“Ừ. Em có ấn tượng gì không?” Giọng điệu Kỷ Y Bắc nhẹ nhàng và ổn định, toát lên vẻ nghiêm túc làm người khác cảm thấy an tâm.

Hạ Nam Chi cụp mắt xuống, im lặng một lúc rồi nâng mắt lên: “Bác sĩ tâm lý của em nói vì hồi nhỏ em đã tận mắt chứng kiến nên những việc này…. vốn là hậu chấn thương do bị kích thích.”

Kỷ Y Bắc đột nhiên cau mày, vô thức nắm chặt tay của Hạ Nam Chi.

Hạ Nam Chi từ từ ngẩng đầu lên. Sự kích thích quá mạnh khiến cô cố tình hoặc vô thức ngụy trang thành bộ dáng bất cần đời.

Cô cầm lấy bàn tay to lớn kia của anh, nhẹ nhàng nói: “Em không sao.”

Sau đó cô tiếp tục nói…

“Từ khi còn nhỏ cho đến bây giờ, em đã luôn cố hết sức trốn tránh sự kiện đó trong một thời gian dài. Vì vậy rất khó để em có thể nhớ lại các chi tiết liên quan vào thời điểm đó.” Hạ Nam Chi phân tích từng điều một, thật giống như không phải cô đang nói về vết thương của mình vậy.

“Nhưng mấy lần em đi khám bác sĩ tâm lý, rồi làm thôi miên để nhớ lại sự kiện đêm hôm đó thì em đã nhớ ra được một số điều mà trước đây em không biết. Mẹ em lúc đó có thể đã sống sót, nhưng vì bà nghĩ rằng cha em vẫn còn ở trong nhà nên bà đã quay lại tìm nên mới… chết. Nhưng mà điều anh nói tạm thời em vẫn chưa nhớ lại được…”

Kỷ Y Bắc đúng lúc ngắt lời cô: “Từ từ thôi.”

Cô gái trước mắt anh được ánh nắng ban mai chiếu vào rạng rỡ như ngọc, đôi mắt lạnh lùng của cô toát ra vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cao ngạo.

Đó là dáng vẻ của cô khi cô chỉ có một mình.

Kỷ Y Bắc cùng cô lớn lên nên tự nhiên thường xuyên trông thấy dáng vẻ này của Hạ Nam Chi. Trước đây anh cũng chỉ cho rằng tiểu nha đầu này thâm trầm, hiện giờ lại không kìm được mà đau lòng cô.

Họ đã sống cùng nhau mười mấy năm rồi, cho dù là ấu trĩ, ngây ngô, lỗ mãng, bướng bỉnh, hay là thành thục thì cũng là hai người cùng nhau trải qua. Cho đến bây giờ, Kỷ Y Bắc cuối cùng cũng hiểu được tình cảm của mình.

Kỷ Y Bắc xoa mặt cô: “Trời sáng rồi, em về trước được không?”

“Vâng.”

Kỷ Y Bắc ngạc nhiên khi Hạ Nam Chi lại dễ dàng đồng ý như vậy.

Hạ Nam Chi nhìn ra sự kinh ngạc trong mắt anh, cô mỉm cười để làm anh bớt căng thẳng, mặc dù nụ cười có chút miễn cưỡng.

“Anh đừng lo lắng. Em còn có việc phải đi. Hôm qua em đi thử vai cho một bộ phim, vừa nãy mới nhận được tin em được chọn rồi. Em phải đi nói chuyện với người đại diện về hợp đồng.”

Kỷ Y Bắc khoác vai Hạ Nam Chi: “Vậy đi thôi. Anh đưa em đi.”

“Không cần đâu. Chắc là còn rất nhiều việc đang cần anh xử lý đấy. Em tự mình bắt xe là được rồi.”

Lúc cô bước ra đến cửa thì trời đã hửng sáng, khung cảnh phố phường cũng dần chuyển sang cảnh sắc của buổi sáng.

Hạ Nam Chi đứng ở cửa xoay người lại, vòng tay qua eo anh rồi chui vào ngực anh, nhất thời lộ ra vẻ yếu ớt của chính mình.

“Đừng sợ.” Kỷ Y Bắc ôm chặt cô, thì thầm vào tai cô để xoa dịu.

Giọng nói Hạ Nam Chi như bị bóp nghẹn: “Kỷ đội, bảo vệ tốt chính mình mới là điều quan trọng nhất.”

Kỷ Y Bắc cong môi cười, hôn lên trán Hạ Nam Chi: “Anh biết rồi.”

Hạ Nam Chi lùi lại một bước: “Vậy em đi đây.”

Những ngôi mộ đầy cát chồng chất bên dưới thành phố, có thể nhìn thấy được một tầng cát bên trong, nhưng nhìn kỹ lại vào sâu hơn thì lại không thấy nữa rồi, coi chừng sẽ lại bị cuốn vào vòng xoáy một lần nữa.

Nhưng nó sẽ thành cánh đồng hoang vu.

Kỷ Y Bắc nhìn Hạ Nam Chi đang đi một mình, đột nhiên lên tiếng ngăn cô lại: “Đợi chút.”

“Hả?” Hạ Nam Chi quay đầu lại.

“Cái kia…” Kỷ Y Bắc cũng không biết sao mình lại muốn ngăn cô lại, vắt óc suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng hỏi: “Tối nay em có về không?”

Hạ Nam Chi cười một tiếng, mắt lóe lên một tia sáng, trả lời: “Không thì sao?”

—–

Lúc ra khỏi sở cảnh sát mới có 7 giờ sáng, Hạ Nam Chi không lập tức trở về công ty mà về nhà của Kỷ Y Bắc trước.

Đêm qua phải đến hiện trường nên Hạ Nam Chi còn chưa trang điểm, quần áo cũng mặc rất tùy tiện, không thích hợp để đi bàn hợp đồng.

Cô mở khóa cửa căn hộ. Trong sở cảnh sát vật vờ cả đêm, Hạ Nam Chi nhanh chóng đi tắm rửa sạch sẽ, trang điểm và thay một bộ quần áo chỉnh tề.

Đột nhiên nhìn thấy bộ xương của Hạ Anh Lâm cũng không làm Hạ Nam Chi bị sốc như cô tưởng tượng. Cũng có thể là điềm báo trước ở trong mơ của cô là lý do tại sao cô lại nói câu đó khi Tôn Kiểm nói đến vết thương do súng bắn.

Nếu nói như vậy thì mọi giấc mơ của cô đều là sự thật.

Vậy… giấc mơ xuất hiện ngày hôm qua, mặc dù trước đây có thể cô đã mơ thấy nó rồi nhưng nó chưa bao giờ sống động như vậy.

Ánh mắt Hạ Nam Chi đảo quanh phòng.

Nếu nói ở bể bơi phát sinh việc ngoài ý muốn kia là nguyên nhân làm thay đổi giấc mơ, vậy thì nguyên nhân cho sự thay đổi lần này là gì? Chắc chắn cô ở trong nhà Kỷ Y Bắc đã nhìn thấy thứ gì đó mới thúc đẩy sự thay đổi này.

Tuy nhiên, cho dù Hạ Nam Chi có tìm kiếm và hồi tưởng như thế nào thì cô vẫn không tìm ra được bất kỳ manh mối nào.

—–

“Kỷ Bắc! Tối qua là ai đã phát hiện ra bộ xương?” Phó cục gầm lên trong phòng khám nghiệm.

Những năm gần đây Phó cục đã không còn nằm trong tuyến đầu của phá án nữa, ông ta chỉ xuất hiện khi gặp phải một số vụ án nghiêm trọng gây hại cho xã hội. Vụ việc lần này chắc hẳn là ông ta được nghe một cảnh sát khác nói lại.

“Kết quả xét nghiệm DNA cho thấy đây chính là Hạ đội, Hạ Anh Lâm.”

Phó cục hít một hơi: “Làm sao có thể!?”

Năm đó đám tang của Hạ Anh Lâm do chính ông ta và Kỷ Triết cùng nhau làm.

“Phó cục, vụ án năm đó e rằng phải điều tra lại rồi. Vụ án buôn bán vũ khí và vụ án chuỗi trang web trước đó ông có đề cập đến năm đó, chúng tôi đều phải can thiệp lại từ đầu.”

“Được. Ngoài ra trên bộ xương có lưu lại manh mối gì không?”

Thư Khắc: “Ngoại trừ cánh tay bị mất và vết thương cũ thì không còn manh mối nào được lưu lại nữa. Điều này rất bất thường. Nếu không phải kẻ sát nhân là một tên chuyên nghiệp, thì hẳn là hắn ta đã sử dụng các phương pháp giết người không để lại dấu vết trên xương, chẳng hạn như siết cổ hoặc dìm chết.”

Kỷ Y Bắc hỏi: “Có thể nào là ma túy không?”

“Không loại trừ khả năng này. Mặc dù không phát hiện thấy lượng ma túy dư ở trong xương nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, phần còn dư lại kia có lẽ cũng đã bị phân hủy không còn sót lại nữa.”

Phó cục nhíu chặt mày: “Chuyện mất cánh tay là như thế nào?”

Tôn Kiểm cầm xương đùi bị tách ra nói: “Trước mắt chưa xác định được hung khí là gì.”

“Cậu nghi ngờ điều gì?” Phó cục hỏi Kỷ Y Bắc.

“Nhìn mặt cắt này giống như bị một con dao rựa sắc nhọn nào đó cắt vậy. Mặc dù có dấu vết của phản kháng nhưng kết quả vẫn bị một đao chém xuống. Tôi luôn nghĩ bất kẻ hung thủ được đào tạo chuyên nghiệp đến đâu thì khi đối phó với người như Hạ đội, vết thương này cũng quá sạch sẽ rồi.”

“Giống như dao bay, tốc độ nhanh, một khi đã chạm vào da thịt thì sẽ không dừng lại, nó cũng có thể giải thích tại sao lại có thể tạo ra được mặt cắt này.”

Phó cục sững sờ, cúi xuống nhìn kỹ hơn: “Đợi đã… Câu nói này của cậu làm tôi nhớ ra, cái này có điểm giống SAP!”

“SAP? Là cái gì?”

“Nó là vũ khí thường được cảnh sát sử dụng khi thực hiện nhiệm vụ trước khi súng được sử dụng rộng rãi, là một loại vũ khí rất nhỏ, tương tự như một cây gậy nhỏ bọc trong da, chỉ với một lực tương đối nhỏ cũng có thể tạo ra một diện tích tổn thương rất lớn. Tuy nhiên nó đã bị cấm sử dụng do một số cơ quan thực thi pháp luật lạm dụng quá nhiều. Vì vậy các cậu bây giờ đều không biết đến loại vũ khí này.”

“Ở đâu còn lưu lại SAP? Chúng tôi cần phải làm thí nghiệm. Nếu có thể chắc chắn thì tốc độ phá án sẽ được nâng cao đáng kể.”

Phó cục thở dài một hơi: “Sở chứng cứ chắc là còn.”

Mười phút sau, Thư Khắc mang đến một cái SAP hơn mười năm trước từ Sở chứng cứ về. Tôn Kiểm cũng đã chuẩn bị xong một bộ xương nhân tạo.

Kỷ Y Bắc cầm SAP trên tay. Nó rất nhỏ, một đầu có gắn một cục chì hoặc sắt, được cố định bằng thép lò xo bán đàn hồi.

Xương nhân tạo đã được cố định ở phía trước, trên người còn có một bộ quần áo.

Kỷ Y Bắc nhanh chóng nắm được cách dùng sau vài lần thử với không khí, nhanh chóng chém về phía bộ xương nhân tạo…

Xoạt.

Khung xương dễ dàng bị cắt đứt.

Thư Khắc nhặt khúc xương bị cắt trên mặt đất lên: “Kỷ đội, mặt cắt không giống. Cái này không mịn như cái kia!”

Kỷ Y Bắc cau mày, nghiêng người đi qua xem. Quả nhiên là vậy.

“Vậy thì không phải cái này rồi.” Tôn Kiểm thở dài.

“Đợi đã. Chúng ta không kiểm soát được các điều kiện giống như hiện trường vụ án. Thư Khắc, cậu giữ bộ xương cho tôi. Lúc tôi chém đến thì lùi về sau một bước, mô phỏng lại cuộc vật lộn.”

“Hả? À à.”

Tim Thư Khắc đập thình thịch. Anh ta sợ bị chém đứt tay nên đứng sau bộ xương một khoảng rồi cầm lấy nó.

Thử lại một lần nữa.

“Giống nhau!” Thư Khắc một bên ôm lấy vai mình như thể thiếu chút nữa bị chém, một bên kích động hô lên.

Tôn Kiểm lập tức kiểm tra sâu hơn và chi tiết hơn trên mặt cắt của hai khúc xương: “Độ giống nhau lên đến 92%. Về cơ bản có thể xác định đây chính là hung khí giết người!”

Tuy nhiên quan điểm của Phó cục lại sâu hơn: “Phạm vi lưu thông của SAP rất hẹp, chỉ dành cho cảnh sát hoặc một số vệ sĩ nhất định. Nhưng vào thời điểm đó tôi nhớ là cuộc chấn chỉnh và cải cách đã bắt đầu rồi. Ngoại trừ một vài nhân viên cảnh sát thì tất cả đều đã bị thu hồi rồi.”

“Có hồ sơ lưu hành và thu hồi không?”

“Có.”

Kỷ Y Bắc ra hiệu với Thư Khắc: “Đi tra đi!”

Nếu dữ liệu lưu hành và thu hồi ăn khớp với nhau thì phạm vi điều tra nghi phạm sẽ được giảm rất nhiều. Và nếu như đúng như vậy thì lời nói của Chu Đông Hâm cũng được khẳng định.

Sở cảnh sát đã không còn sạch sẽ nữa rồi.

Hơn nữa, phạm vi dơ bẩn lớn hơn cùng với thời gian cũng lâu hơn anh nghĩ rất nhiều.

“Phó cục, năm đó sở cảnh sát của chúng ta có ai sở hữu vũ khí này không?”

Lời nói không che đậy được mục tiêu nghi ngờ trong lòng của anh, mà Phó cục cũng có cùng nghi ngờ như vậy. Ông ta bình tĩnh trả lời: “Lúc đó chúng tôi đều đang điều tra vụ án buôn bán vũ khí. Bởi vì đối phương có súng nên chúng tôi được phép mang theo SAP trong quá trình thực hiện nhiệm vụ. Những người khác có lẽ đều đã bỏ rồi.”

Một đội ngũ…

Kỷ Y Bắc nghĩ về nhóm anh em của mình, anh không thể tưởng tượng được sẽ có người lại muốn hại mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện