Edit: phuong_bchii

________________

May mà, Liễu Tư Dực là có cảm giác, nàng còn không phải thật sự bán thân bất toại, chỉ là mẫn cảm hiện tại nông hơn trước kia rất nhiều.

Hiện tại, nơi duy nhất mà nàng có thể cảm nhận được đau đớn là đầu gối bị vỡ xương, cảm giác đau âm ỉ này khiến nàng cảm thấy mình vẫn còn hy vọng có thể đứng dậy.

Chỉ là giữa nàng và Lăng Thiên Dục rốt cuộc không tìm được tiết tấu và ăn ý như trước kia.

Nàng thậm chí cảm thấy tay Lăng Thiên Dục không được tự nhiên.

"Thôi bỏ đi Thiên Dục." Nàng có chút mất mát, cũng bị đả kích.

"Không thoải mái phải không?"

"Tay chị làm sao vậy?"

"Không, không có gì." Cô cố che giấu, nhưng nhất cử nhất động làm sao tránh được ánh mắt Liễu Tư Dực, "Đừng gạt em."

Thấy nàng kiên trì đặt câu hỏi, Lăng Thiên Dục tùy tiện kiếm cớ qua loa tắc trách: "Không sao, có chút chuột rút."

"Chuột rút..."

Chắc chắn, bởi vì nàng không thể cử động, dẫn đến một loạt các vấn đề.

"Không phải, buổi tối lúc lau nhà chị có chút xoắn, cho nên em xem chị..." Lăng Thiên Dục bắt đầu nói bừa, "Em cũng biết chị trước kia mười ngón tay từng động vào việc gì, cái gì cũng không biết, hiện tại dù sao học cơ bản, có một số việc không phải rất am hiểu."

Liễu Tư Dực im lặng không nói, trong mắt lộ ra hoài nghi, miệng Thiên Dục, quỷ dọa người. Vì an ủi chính mình, có thể sẽ dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nàng cũng không biết có nên tin hay không.

Mấy ngày nay, liên lụy cô quá nhiều.

"Ngủ đi, giúp em xoay người, ôm em ngủ." Liễu Tư Dực quay mặt đi, không có dũng khí nhìn thẳng khuôn mặt có chút đỏ ửng của Lăng Thiên Dục, trong lòng vẫn mơ hồ đau đớn.

Lăng Thiên Dục gập ngón tay giật giật, tay của cô quả thật có thương tích, nhưng là cổ tay bị trật, giúp nàng nhẹ nhàng lật hông và chân, không dùng ra chút sức lực, toàn bộ dựa vào ý chí chống đỡ.

Mấy ngày nay thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi, nhưng vẫn luôn tin tưởng quá trình dày vò dài dằng dặc như vậy, rồi cũng sẽ qua đi.

Cô ôm Liễu Tư Dực từ sau lưng, nhẹ nhàng hôn lên tóc nàng, lẩm bẩm nói: "Ngủ ngon!"

"Ngủ ngon."

Một đêm này, Liễu Tư Dực mất ngủ, có lẽ chờ mong đã lâu phục hồi sẽ bắt đầu, làm cho nàng có chút căng thẳng.

Bình phục là hy vọng cuối cùng, nếu như không bình phục được, liền phán quyết tử hình cho nàng. Nàng không dám nghĩ đến kết quả, nhưng lại rất chờ mong ngày mai.

Gần đây nàng trở nên có chút thần kinh, mẫn cảm đa nghi, cũng có chút chán ghét chính mình hiện tại, khúm núm, sợ cái này sợ cái kia, nàng không nên là người như vậy.

Cứ tiếp tục như vậy, liệu Thiên Dục có càng ngày càng ghét bỏ mình hay không? Liệu nàng có thể cũng rất chán ghét chính mình như vậy hay không? Lăng Thiên Dục cũng ngủ không được, nhắm mắt lại sẽ nghĩ ngày mai làm cái gì, ngày mai Liễu Tư Dực ăn cái gì, làm chuyện gì có thể làm cho nàng vui vẻ không nghĩ nhiều, hôm nay làm có đủ hay không? Có chạm đến trái tim nàng hay không?

Vì trị liệu cho Liễu Tư Dực, Kỳ Mộc Uyển đã vận dụng rất nhiều quan hệ ở Mỹ, cô ấy mời bác sĩ phục hồi từng giúp đỡ nhiều bệnh nhân ở Mỹ đứng lên, đương nhiên đây không phải là một giá trị tuyệt đối, cũng có rất nhiều người chỉ có thể dựa vào máy móc mới có thể đi lại, cũng có một số người hiệu quả rất nhỏ.

Người này cực kỳ khó mời, cô ấy là người lai Trung - Mỹ, tên là Hoa Mỹ Kỳ, số lần đến Trung Quốc đếm trên đầu ngón tay. Cô ấy đã học tiếng phổ thông, có thể giao tiếp cơ bản.

Tất nhiên, cô ấy học tiếng phổ thông không phải vì bản thân mà là vì một người đặc biệt. Lần này, cô ấy bị Kỳ Mộc Uyển "dụ" trở về, hoàn toàn là vì giao tình cùng với ân tình.

Trước khi bắt đầu quá trình phục hồi, Lăng Thiên Dục nhận được một cuộc gọi từ Dư Tâm Hoan.

"Thiên Dục, con phải chú ý, khi con bé phục hồi, thì tâm lý cũng phải được hỗ trợ song song."

"Dì, hiện giờ cô ấy e là rất khó..." Lăng Thiên Dục có chút lo lắng.

"Ngốc quá, việc con bé chấp nhận không nhất thiết phải là gặp bác sĩ tâm lý. Con bé cần một người có thể trò chuyện, chia sẻ cảm xúc, nhưng người này tuyệt đối không phải là con."

"Ý dì là tìm một người mà cô ấy tin tưởng và gần gũi?" Lăng Thiên Dục cảm thấy Lam Doanh và Hải Dụ đều không phù hợp, vì họ cũng giống như cô, dễ bị cuốn vào tình cảm cá nhân.

"Con tự nghĩ xem ai là người phù hợp."

Kết thúc cuộc gọi, Lăng Thiên Dục rơi vào trầm tư. Bạn của Liễu Tư Dực rất ít, người có thể giúp nàng mở lòng không có nhiều, Lam Doanh tuỳ tiện không thích hợp để nói những cái đó, còn Hải Dụ thì sẽ không hiểu được sự phiền muộn trong cảm xúc của nàng. Vậy chỉ còn một người.

Kỳ Mộc Uyển.

Dù sao gần đây cô ấy cũng vì chuyện của Lam Doanh mà vẫn luôn nhàn hạ ở trong nước, nếu bác sĩ này đã do cô ấy mời, vậy thì để cô ấy giúp Liễu Tư Dực giải tỏa tâm lý cũng có thể.

Hơn nữa, Kỳ Mộc Uyển cũng có thể giúp được chính mình.

Nghĩ xong, cô quyết định sẽ "làm phiền" Kỳ Mộc Uyển thêm vài lần.

Kỳ Mộc Uyển hiểu rõ tình cảm giữa họ, lại còn có sự đồng cảm với Liễu Tư Dực, cô ấy là người phù hợp.

Lăng Thiên Dục chỉ hy vọng Liễu Tư Dực có thể thật sự mở lòng, gần đây nàng cười ngày càng ít đi, thật sự lo lắng nàng sẽ bị trầm cảm.

Khi bắt đầu phục hồi, Liễu Tư Dực có chút căng thẳng, khi biết tình trạng của nàng, Hoa Mỹ Kỳ đã hỏi vài câu.

"Đời sống X có ảnh hưởng đến không?"

Liễu Tư Dực lắc đầu.

"Chân bị gãy có cảm giác đau không?"

"Một chút."

"Có cảm giác khi nhéo vào mình không?"

"Rất nông."

Cô ấy nghiêm túc ghi lại vào sổ làm việc, khẽ cười, ánh mắt bình tĩnh như mặt biển, xanh thẳm và trong suốt.

"Cô Liễu, trước khi bắt đầu phục hồi, tôi hy vọng cô hiểu rằng đây là một quá trình dài, không thể quá mức nóng vội. Quá trình này sẽ có nhiều thất bại, tôi hy vọng cô có thể đối diện với tất cả những thử thách trước khi kết quả đến, đó là con đường mà cô phải đi qua." Tiếng phổ thông của cô ấy hơi lạ, nhưng cô ấy cố gắng phát âm rõ ràng từng chữ.

Liễu Tư Dực gật đầu: "Tôi hiểu, bác sĩ Hoa, cô hãy bắt đầu đi."

"OK." Hoa Mỹ Kỳ quay đầu nhìn về phía hai người bên cạnh, làm một động tác mời.

"Tôi cũng phải đi?" Lăng Thiên Dục chỉ vào mình, vừa dứt lời đã bị Kỳ Mộc Uyển kéo đi.

Đúng như Hoa Mỹ Kỳ nói, quá trình phục hồi sức khỏe Liễu Tư Dực có thể sẽ té ngã rất nhiều lần, sau vô số lần chật vật và thất bại, kết quả vẫn là ẩn số.

Nàng như vậy, sẽ không hy vọng bị bất cứ ai nhìn thấy, bao gồm cả Lăng Thiên Dục. Bất luận ai ở đây, đều có thể quấy nhiễu đến các nàng.

Chỉ có bác sĩ với bệnh nhân, trong tình huống một chọi một, mới có thể tâm không tạp niệm mà luyện tập.

Lăng Thiên Dục muốn làm bạn, chỉ có thể dùng một phương thức khác. Liễu Tư Dực hồi phục, cô liền tập thể hình, cô tin tưởng sức mạnh của "Đồng tâm khó sửa".

Trùng hợp chính là, Kỳ Mộc Uyển tuy rằng trông ốm yếu, cũng là người yêu thích tập thể hình. Ở Mỹ thường xuyên tổ chức các hoạt động dã ngoại, thỉnh thoảng cũng tham gia các môn thể thao mạo hiểm.

Cô ấy hiểu bí quyết tập thể hình, cũng biết làm thế nào mới có thể nhanh chóng đưa cơ thể tiến vào trạng thái.

Lăng Thiên Dục mặc đồ thể thao màu đen, phối hợp với quần đùi thoải mái, cả người trông có vẻ cao gầy.

Kỳ Mộc Uyển không thích chạy bộ, để Lăng Thiên Dục rèn luyện thể lực. Nhưng Lăng Thiên Dục hoàn toàn không dựa theo biện pháp của cô ấy, trên cơ sở động tác ban đầu mình lại tăng thêm cường độ, cũng tăng thêm thời gian.

Mồ hôi thấm ướt toàn thân, từ khép mở nhảy đến nhảy, từ nâng cao chân đến leo núi chạy, Lăng Thiên Dục không cho mình cơ hội dừng lại.

Cô chỉ có luyện sức mạnh và thể lực lên, mới có thể thoải mái bế lấy Liễu Tư Dực.

"Này này này, được rồi, nền tảng của cậu không đủ, không thể tiếp tục." Kỳ Mộc Uyển muốn kêu dừng, ý thức Lăng Thiên Dục có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy máu toàn thân đang bốc cháy.

"Đủ rồi đủ rồi, hít đất chậm lại một chút, có nghe thấy không, tôi đang nói chuyện đó?" Kỳ Mộc Uyển kéo cổ họng la to, Lăng Thiên Dục lúc này mới chậm rãi dừng lại, cô cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi cơ thể, thở không ra hơi.

"Đi vài vòng, ổn định hô hấp, không thể dừng lại."

Lăng Thiên Dục mồ hôi đầm đìa, mặt và cổ đều là mồ hôi, hai chân cô run rẩy, thể lực tiêu hao quá nhiều khiến mỗi bước đi đều cảm thấy như sắp ngã.

"Được rồi..." Sau khi đi ba vòng, cô nằm xuống chuẩn bị tập hít đất, Kỳ Mộc Uyển ngồi xuống bên cạnh, vỗ vào hông phải của cô, "Động tác của cậu không đúng, siết mông, thóp bụng, lưng phải thẳng, sao bên phải cậu luôn bị chùng xuống vậy?"

Cô ấy phát hiện Lăng Thiên Dục không thể giữ thăng bằng, nghiêng ngả như không có sức chống đỡ chính mình, "Không có sức à?"

Lăng Thiên Dục lắc đầu.

Kỳ Mộc Uyển chống má ngóng nhìn, phát hiện nửa thân thể bên phải của cô không có sức mạnh, lại quan sát tay phải của cô, dường như chưa dùng tới sức lực.

Cô ấy vội ngăn cản: "Thiên Dục, cậu lại đây."

"Sao vậy?" Lăng Thiên Dục ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, dọa Kỳ Mộc Uyển nhảy dựng, "Cậu vận động quá nhiều rồi, hôm nay đến đây thôi."

"Vậy không được, mới bao lâu, thể lực của tôi quá kém, phải nhanh chóng luyện lên, cậu giúp tôi lập một bộ phương án luyện lực cánh tay, muốn học cấp tốc."

"Tập thể hình là có phương pháp nhưng tuyệt đối không phải chuyện học cấp tốc, cậu không cần gấp."

"Không được, tôi chờ không được." Lăng Thiên Dục nâng tay phải lên, cảm giác đau đớn làm cho cô nhịn không được xoa xoa, may mắn hôm nay bộ động tác này không quá dùng tay, nhưng vừa mới hít đất lúc đó, tay phải của cô đau đến hoàn toàn không dùng được lực.

Kỳ Mộc Uyển phát hiện cô không đúng, "Tay phải bị sao vậy?"

"Bị trật, có chút đau." Đây chính là nguyên nhân tối hôm qua cô và Liễu Tư Dực không thể cùng tiết tấu, tay của cô không biết lần nào bế Liễu Tư Dực bị trật, bởi vì sức lực không đủ mạnh mẽ điều khiển thân thể, dẫn đến hoàn toàn ngược lại, kéo gân bị thương.

Cô giấu rất kỹ, mỗi ngày đều thể hiện như không có việc gì, lúc đau khẽ cắn môi nhịn qua, khó khăn nhất chính là lấy vật nặng và bế Liễu Tư.

Bây giờ, cổ tay của cô chỉ cần xoay nhẹ sẽ rất đau.

"Sao cậu không đi gặp bác sĩ?"

"Thời điểm này tôi làm sao có thể đi gặp bác sĩ, tôi có bôi thuốc, dưỡng chút là được rồi." Lăng Thiên Dục nói xong cảm giác cả người cũng bắt đầu không ổn, trước có chút choáng váng, sau đó hô hấp khó khăn, mỗi một ngụm đều muốn hít thở thật lâu.

Kỳ Mộc Uyển bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu có biết bế người phải chú ý phương pháp không, bây giờ cậu không chú ý kéo tay bị thương, quay đầu lại rất có thể bị trật lưng, đợi lát nữa tôi dạy cậu squat, lúc bế cô ấy phải dùng xảo kình đừng dùng man kình."

Lăng Thiên Dục cuộn tròn chân, cảm giác đầu càng ngày càng nặng, cô gật đầu nhưng không có sức trả lời, trong dạ dày phiên giang đảo hải, có chút buồn nôn.

"Mộc Uyển..." Ngay cả âm thanh cũng trở nên yếu ớt.

"Hả?"

"Cậu phải giúp tôi, rèn luyện thể lực, thời gian còn dài, tôi phải chăm sóc tốt cho cô ấy."

"Vậy cậu cũng không thể tiêu hao bản thân như vậy, rèn luyện như vậy rất nguy hiểm cậu biết không? Nhịp tim cậu đã đến 170 rồi, không muốn sống nữa à." Kỳ Mộc Uyển thật sự hết cách với cô, từng bước từng bước không làm cho người ta bớt lo!

Lăng Thiên Dục cảm thấy mình sắp không ổn, cô trì hoãn rất lâu, loại cảm giác khó chịu này vẫn như cũ không có đi xuống.

"Mộc Uyển, hình như tôi có chút... muốn nôn."

"Tôi biết ngay mà!" Kỳ Mộc Uyển tức muốn hộc máu nâng cô dậy, "Nghe lời sớm một chút không được sao?" Không có nền tảng vận động, đột nhiên cường độ quá mạnh, thân thể không chịu nổi, lục phủ ngũ tạng đều sẽ khó chịu, nghiêm trọng sẽ nôn mửa thậm chí là ngất xỉu.

Lăng Thiên Dục hợp lại thật sự là làm cái gì cũng liều mạng!

Cô nằm úp sấp bên cạnh bồn cầu, nôn ra đều là nước chua, một lần lại một lần.

Nhưng chút vất vả này có tính là gì, cô chỉ muốn mình có thể lực tốt, chăm sóc Tư Dực thật tốt. Chỉ có cùng Tư Dực đồng bộ, cô mới có thể cảm thấy tràn đầy sức mạnh, bất đắc dĩ thân thể không chịu thua kém...

Liễu Tư Dực ở phòng bên cạnh đang hồi phục, dưới sự hỗ trợ của máy trợ lực tự động vịn lan can đứng lên, chỉ là nàng cắt quá nhanh, muốn buông tay ra nhìn xem sức chịu đựng của mình, kết quả nặng nề ngã trên mặt đất.

"Này, cô vẫn chưa thể buông tay, không cần gấp gáp." Hoa Mỹ Kỳ cố gắng đỡ nàng, Liễu Tư Dực trầm giọng nói:" Đừng đỡ tôi, tôi tự làm."

Hoa Mỹ Kỳ ngẩn người, lại là một bệnh nhân không nghe lời? Được, cô ấy liền nhìn Liễu Tư Dực chịu đau khổ, rất nhiều người đều cho rằng bằng vào ý chí có thể chiến thắng, thật sự nếu như vậy còn muốn những bác sĩ bọn họ làm cái gì?

Liễu Tư Dực quỳ rạp trên mặt đất, hai tay nắm chặt quyền, cắn răng chống đỡ nửa người trên, muốn kéo chân phải có chút đau đớn, ít nhất xê dịch một chút cũng tốt.

Nhưng mà, chân căn bản không giống mình, nếu như không mở ra trợ lực khí, nàng không có bất kỳ cách nào làm được.

Nàng không tin, nàng không tin máy móc đều lên, mình vẫn không đứng lên được.

"Này, cô gái, bướng bỉnh sẽ chịu đau khổ." Hoa Mỹ Kỳ thấy nàng vẫn không có ý thỏa hiệp, muốn hỗ trợ, Liễu Tư Dực vẫn im lặng không nói, không đáp lại.

Nàng dùng hai khuỷu tay chống mặt đất, kéo chi dưới có chút nặng nề dời về phía lan can, trong lúc ma sát khuỷu tay da đỏ lên, nàng vẫn còn kiên trì.

"Kiên trì không phải dùng như vậy." Hoa Mỹ Kỳ nhàn nhạt nói, cô ấy muốn xem cô gái này rốt cuộc chuẩn bị chống cự như thế nào.

Ước chừng năm phút, Liễu Tư Dực rốt cuộc cũng sờ tới tay nắm lan can, nàng mượn lực lan can phụ trợ chính mình, khó khăn đứng lên, nhưng chỉ cần rót sức mạnh vào chi dưới, nàng sẽ té ngã, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp ở trên giá đỡ máy phục hồi.

"Xin lỗi, bác sĩ Hoa, mời tiếp tục đi."

Hoa Mỹ Kỳ kinh ngạc nhìn nàng: "Trông cô có vẻ rất mệt mỏi, không nghỉ ngơi?"

"Không cần, cơ thể mệt nhọc không tính là gì."

"Tôi là sợ tim cô mệt mỏi."

Liễu Tư Dực không trả lời, chỉ nói: "Mời cô tiếp tục đi."

Lăng Thiên Dục ngồi phịch trong phòng vệ sinh, nôn xong mới cảm thấy khá hơn, cô súc miệng, có sức không có lực đi ra ngoài, cảm giác mình giống như dùng hết thể lực và khí lực cả đời này, nói chuyện cũng cảm thấy cố hết sức.

"Lần sau có nghe lời không?"

"Bảo đảm... nghe..." Cô nói chuyện còn có chút đứt đoạn, bước đi có chút không vững.

Kỳ Mộc Uyển tiến lên đỡ cô, sống mống chết một câu: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"

Lăng Thiên Dục cúi đầu cười yếu ớt, cô có thể làm sao bây giờ? Đó là tất cả những gì cô có thể làm. Cổ tay bị trật thì tính là gì, bình thường mệt thì tính là gì, sức khoẻ của cô vất vả vĩnh viễn không thể so sánh với nỗi khổ trong lòng Tư Dực.

"Tôi muốn đi thăm Tư Dực."

"Tốt nhất là đừng."

"Lén nhìn một cái rồi quay lại, được không?"

Kỳ Mộc Uyển không lay chuyển được cô, không biết vì sao luôn không cách nào từ chối Lăng Thiên Dục, có đôi khi sẽ ở trên người cô nhìn thấy bóng dáng của mình, vốn nên là hổ răng nanh răng nhọn, hiện tại dịu ngoan giống như một con mèo con.

Phục hồi là một quá trình vất vả, Liễu Tư Dực một mực khiêu chiến cực hạn thừa nhận của mình, chịu không ít đau khổ. Ngã sấp xuống vài lần lại đứng lên, khuỷu tay đã bị trầy da, Hoa Mỹ Kỳ cũng coi như đã gặp vô số bệnh nhân, Liễu Tư Dực khiến cô ấy mở mang tầm mắt.

Đa số bệnh nhân cô ấy tiếp xúc đều cẩn thận từng li từng tí tiến hành, sợ vội vàng cuối cùng hoàn toàn ngược lại, nhưng Liễu Tư Dực không sợ hãi, sự dẻo dai và kiên cường không thành công không bỏ qua trên người nàng khiến cô ấy có chút xúc động.

Tới tới lui lui mấy chục lần, lặp đi lặp lại luyện tập cục bộ nhàm chán, Liễu Tư Dực không chỉ kiên nhẫn, học còn rất nhanh, ngoại trừ có chút nóng lòng cầu thành, thỉnh thoảng không nghe lời, bệnh nhân này coi như có giác ngộ.

Thấy Liễu Tư Dực mồ hôi đầm đìa, quần áo thấm ướt, Hoa Mỹ Kỳ nói: "Cô nghỉ ngơi một chút đi, thể lực đã đến cực hạn rồi."

"Không cần, tôi vẫn có thể tiếp tục." Liễu Tư Dực đỡ máy trợ lực, khó khăn di chuyển, đau đớn ở đầu gối phải giống như bị ngàn vạn cây kim đâm vào cốt nhục, bởi vì cơ bắp toàn thân căng thẳng dẫn đến mỗi dây thần kinh đều đau, loại gian khổ này người thường khó có thể trải nghiệm.

Nàng cố gắng buông tay ra một lần nữa, và khi nàng đang cố gắng giải phóng sức mạnh của mình, Hoa Mỹ Kỳ nói, "Đừng vội vàng cầu thành nếu không muốn ngã."

Liễu Tư Dực không nghe, nàng cảm thấy mình có thể, nhất định có thể! Cho dù ngã đến mặt mũi bầm dập, nàng cũng phải lần lượt nếm thử, thất bại nhiều có lẽ chờ đợi chính mình chính là thành công.

Biết nàng sẽ kiên trì, Hoa Mỹ Kỳ đành phải bổ sung một câu: "Tập trung lực chú ý ở phần hông, dời sức lực thử xem."

Liễu Tư Dực buông một tay ra trước, thân thể đã xiêu vẹo, miễn cưỡng đứng lên, lúc Hoa Mỹ Kỳ muốn kêu dừng, hai tay nàng đã rời khỏi máy trợ lực, vừa định dịch chân, cả người ngã xuống, Hoa Mỹ Kỳ ngăn cản không kịp, miệng Liễu Tư Dực đập vào tay máy phục hồi, môi bị tổn hại, nhất thời chảy máu.

"Tư Dực!"

Lăng Thiên Dục không màn gì chạy vọt vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện