Thu Phượng Vũ mắt đen ẩn hiện tức giận, im lặng một hồi, mới trầm thanh nói: “Nam tử kia thấy sư tôn dung mạo bị hủy, lại tâm sinh hối ý, không muốn ở cùng nàng.” Y bỗng nhiên lạnh lùng cười, nhìn thẳng Thư Lưu Y. “Lưu Y, ta biết ngươi luôn câu nệ mỹ sắc. Ngươi nói nói xem, nếu ngươi là nam tử kia, không muốn nhìn thê tử diện mạo xấu xí, ngươi sẽ làm sao?”

Không tưởng được Thu Phượng Vũ sẽ hỏi hắn nan đề này, Thư Lưu Y cực kỳ xấu hổ, dưới ánh nhìn bức bách của Thu Phượng Vũ, chỉ phải thành thành thật thật nói: “Nếu thật sự nhìn nàng không được, ta có lẽ sẽ lén trốn đi, sau đó tận lực trốn được thì trốn, không để nàng tìm được ta.”

“Đúng vậy.” Thu Phượng Vũ lạnh lùng nói: “Bạc tình đến vậy cũng đủ rồi. Nhưng nam tử kia không bằng cầm thú, hắn sợ vứt bỏ sư tôn của ta, sẽ bị sư tôn trả thù, lại nổi lên sát tâm, mấy lần ám toán muốn đẩy sư tôn vào chỗ chết. Sư tôn mới đầu còn tưởng rằng là cừu gia gây nên, cuối cùng phát hiện lại là người bên gối trăm phương ngàn kế muốn giết nàng. Sư tôn từ đó nản lòng thoái chí, quy ẩn Côn Luân, cả đời không yêu nữa.”

Y chỉ vào hai tấm mặt nạ vứt trên giường, rồi nói tiếp: “Đây là thời điểm trước khi ta hạ sơn, sư tôn muốn ta mang. Sư tôn nói, thế nhân đều là tục vật ham mê mỹ sắc trông mặt mà bắt hình dong, trừ phi có người có thể bất kể đẹp xấu, mới đáng giá thật lòng kết giao. Nàng nói quả không sai. Khi ta tuổi trẻ du ngoạn, cũng từng gặp được mấy người, coi như nói chuyện hợp ý, nhưng khi nhìn thấy ‘mặt’ của ta, tất cả những người đó đều sợ tới mức trốn không kịp, A!” Y ngưng mắt nhìn Thư Lưu Y, phiền muộn than nhẹ: “Ngày đó ngươi nói đẹp xấu chẳng qua là tầng da, khi đó ta còn tưởng rằng ngươi quả thật bất đồng với kẻ khác, ai ngờ ──”

“Phượng Vũ, trước đây là ta quá nông cạn, ngươi đừng tức giận nữa.” Phát hiện Thu Phượng Vũ lại bị mình gợi lên hồi ức không vui, Thư Lưu Y vội nói sang chuyện khác: “Ngươi có đói bụng không? Đồ ăn nguội cả rồi, ta đi hâm nóng chút.”

Hắn định bước xuống giường, lại lần nữa bị nam nhân nắm chặt tay.

“Không đói.” Thu Phượng Vũ đôi mắt thuần hắc quan sát Thư Lưu Y, đột nhiên nói: “Ngươi muốn tránh ta?”

“Phượng Vũ, ngươi quá đa nghi rồi.” Thư Lưu Y cười khổ, muốn che giấu hỗn loạn bị thấy được trong lòng.

Hắn là muốn viện cớ đi phòng bếp, tạm thời né tránh một lát, để bản thân yên lặng chút. Hắn không trách Thu Phượng Vũ đến tận hôm nay mới đem chân tướng nói cho hắn, nhưng đối mặt Thu Phượng Vũ dung nhan tuấn mỹ lăng lệ, lại nghĩ đến gương mặt hiện nay đầy sẹo của mình, Thư Lưu Y tự thấy xấu hổ.

Trước mặt Thu Phượng Vũ, hắn căn bản là chẳng ra làm sao. Biết chuyện này, làm tâm tình của hắn giảm đến thấp nhất.

“Để ta đi hâm nóng thức ăn đi.” Hắn muốn tránh khỏi bàn tay Thu Phượng Vũ, nhưng Thu Phượng Vũ chẳng những không buông tay, ngược lại kéo hắn vào lòng, từ phía sau ôm chặt lấy, ở bên tai Thư Lưu Y thấp giọng nói: “Ngươi đang trốn ta, đừng phủ nhận. Ngươi trách ta giấu diếm ngươi, hại ngươi hủy dung nhan có phải không?…… Ta nói rồi, sẽ bảo đại phu nghĩ biện pháp hoàn toàn trị khỏi cho ngươi.”

“Ta thật sự không giận.” Thư Lưu Y lắc đầu, Thu Phượng Vũ lại vẫn không chịu buông tay, gác cằm lên vai Thư Lưu Y, lặng yên không nói gì, chỉ có từng đợt khí tức lướt qua tóc mai Thư Lưu Y.

Hô hấp thực nóng, thổi đến trên tai, trên cổ, thậm chí có chút nóng người.

Thư Lưu Y đã nén xuống dục vọng lại đột nhiên bắt đầu rục rịch. Giữa lúc tâm ý thất thường, nghe được Thu Phượng Vũ chậm rãi hỏi: “Vậy ── ngươi vì sao không làm tiếp?”

Nam nhân đột nhiên đẩy ngã hắn, đè lên, từ cao nhìn xuống, sắc mặt tái nhợt không biết là do ánh lửa chiếu rọi, hay là bởi vì động tình, lưu động màu đỏ nhạt mị hoặc, cười nhẹ: “Hay là ngươi muốn chờ ta làm?”

Nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Thu Phượng Vũ tản mát ra mê hoặc trí mạng, Thư Lưu Y choáng đầu hoa mắt, chút vướng mắc trong lòng lập tức đã bị đuổi không thấy tăm hơi, xúc động mãnh liệt lại chiếm thượng phong, ôm cổ Thu Phượng Vũ, liền một trận hôn nồng nhiệt.

Nam nhân cũng không chịu yếu thế, học theo Thư Lưu Y trước đây đã làm, từ môi đến cằm, hầu kết, xương quai xanh…… Mỗi một tấc đi xuống thăm dò thân thể Thư Lưu Y.

“Ưm ư…… A ……” Mỗi một nơi bị nam nhân chạm qua, đều trở nên nóng rực ngứa ngáy, Thư Lưu Y nhịn không được hơi hơi cong người, lại vừa lúc làm cho Thu Phượng Vũ dễ dàng ngậm lấy thứ nho nhỏ nhô lên trước ngực hắn, đầu lưỡi tỉ mỉ khơi gợi, liếm láp, lại nhẹ cắn, mút vào……

“A……” Thư Lưu Y nắm chặt tóc Thu Phượng Vũ, giữa lúc thở dốc cười ra tiếng ── Phượng Vũ, quả thật là một đệ tử rất thông minh.

“Lưu Y, làm như vậy, đúng không?” Nam nhân cười, từ trước ngực Thư Lưu Y ngẩng đầu lên, vừa đem ngón trỏ vói vào miệng Thư Lưu Y, mơn trớn đầu lưỡi mềm mại.

Nước bọt rất nhanh làm ướt ngón trỏ của y. Y rút ra, sau đó dò xét một cửa vào khác phía sau thanh niên.

“Phượng Vũ, a, đêm nay ngươi làm đi!” Đến lúc này, Thư Lưu Y đương nhiên biết Thu Phượng Vũ muốn làm gì, đáy lòng lại có chút mừng thầm. Nam nhân ngày thường lạnh lùng kiêu ngạo như băng sơn này, nếu không phải dục niệm dâng cao khó lòng kiềm chế, làm sao lại nhiệt tình chủ động như vậy.

Hắn phối hợp nâng chân lên, làm cho ngón tay Thu Phượng Vũ có thể thuận lợi tiến vào.

Nam nhân dựa theo trí nhớ, lặp lại toàn bộ Thư Lưu Y từng làm với y đêm Trung Thu kia, dùng ngón tay thong thả lại ôn nhu chuyển động thăm dò trong cơ thể khẩn trương co rút của Thư Lưu Y,…… Khẽ cong khớp ngón tay, xoay tròn tìm kiếm nơi tư mật yếu ớt nhất của nam nhân, không nhịn được vuốt ve……

“…… Ư ưm…… A……” Nơi mẫn cảm nhất trong cơ thể bị đầu ngón tay liên tiếp xâm nhập, khoái cảm ngây ngất cuồn cuộn nổi lên. Thư Lưu Y lại ôm lấy Thu Phượng Vũ, hôn lên đôi môi cũng đang phun nhiệt khí của nam nhân. Mồ hôi và nhiệt độ cao khác thường từ trên người đối phương nói cho Thư Lưu Y nam nhân đã kích động đến cực hạn, sẵn sàng bắt đầu.

Nhưng mà Thu Phượng Vũ vẫn kiên nhẫn làm từng bước, dần dần thêm vào ngón thứ hai, ngón thứ ba, mở rộng cấm địa không thích hợp tiếp nhận ngoại vật kia, cho đến khi Thư Lưu Y cả người co rút phóng thích tinh hoa màu trắng, thấm ướt tay y.

Ôm lấy hai chân hãy còn nhũn ra của Thư Lưu Y gác lên trên vai, Thu Phượng Vũ cuối cùng nghiêng người, đem bộ phận cứng rắn nhất trên người mình từng chút xâm nhập hậu đình thanh niên, trong tiếng rên rỉ khẽ run của Thư Lưu Y cố ý đẩy mạnh……

“A…… Lưu Y……” Khoái cảm hoàn toàn xa lạ tức khắc như sóng triều đem y chôn vùi vào đó. Thu Phượng Vũ bỗng nhiên dừng lại, khom người liếm đi mồ hôi tinh mịn trên chóp mũi và trán Thư Lưu Y. Hai mắt vì dục hỏa mà trở nên càng thêm đen bóng, ngậm đầy ý cười. “Ta cuối cùng đã biết, vì sao đêm đó ngươi ở phía trên lại hưng phấn say mê như vậy. Ha ha, nếm được tư vị này là không muốn buông tay.”

Thư Lưu Y trưởng thành tới nay cũng rất ít khi đỏ mặt, khi ở trên giường lại càng như cá gặp nước, hiếm khi thấy ngượng ngùng, nhưng giờ phút này, hắn không cần soi gương, cũng biết mình nhất định đang đỏ cả mặt. “Ngươi, ngươi lúc ấy vẫn luôn nhìn ta?……”

Hắn còn tưởng Thu Phượng Vũ khi đó đã sớm thần hồn điên đảo dưới thế công phong lưu của hắn, cho nên làm đến cuối cùng, chính hắn cũng hoàn toàn lâm vào mà nhắm lại hai mắt, cùng người dưới thân quấn quít dây dưa, triền miên đến chết. Lại không nghĩ rằng trong diệu cảnh dục tiên dục tử kia, Thu Phượng Vũ lại còn có thể bảo trì bình tĩnh mà quan sát hắn? Thu Phượng Vũ nở nụ cười, lông mày đen nhánh nhập vào thái dương, y cả người đè lên Thư Lưu Y, đến gần bên tai hắn, khẽ cắn vành tai đang phát nóng. “Lưu Y, ngươi có biết không, bộ dáng ngươi đêm đó thật sự mê người, ta vẫn luôn muốn xem lại lần nữa……”

Giọng nói của y trầm thấp mà ôn nhu, nhưng động tác cuồng liệt vô cùng, động thân, thật sâu mà xỏ xuyên Thư Lưu Y, ngửa đầu, thỏa mãn thở dài.

“Á a a ──” Nhiệt vật xâm nhập trong cơ thể truyền đến rung động, Thư Lưu Y theo bản năng gập người co rụt lại, nhưng lập tức liền bị nam nhân làm cho mở ra hơn, bắt đầu luật động từ chậm đến nhanh, rong ruổi, ma sát……

Tâm cùng thân thể, đều thoát khỏi dây cương của lý trí, thoải mái phập phồng. Tình dục lại toàn lực xuất ra, đạt đến khoảnh khắc của đỉnh cao cực lạc, Thư Lưu Y thỏa mãn ôm chặt Thu Phượng Vũ đang đè trên người hắn, tâm như nổi trống, thân thể cùng ý thức lại trở nên nhẹ nhàng, tựa như đang bồng bềnh trong đám mây mềm mại……

“Ta làm có phải tốt hơn ngươi không?” Nam nhân nhẹ gõ chóp mũi Thư Lưu Y, thở dốc cười.

Thư Lưu Y từ trong ngơ ngẩn chậm rãi tỉnh táo lại, mặc dù không muốn thừa nhận, đáy lòng vẫn là không khỏi cảm thán một câu hậu sinh khả úy, lòng hiếu thắng cũng bị Thu Phượng Vũ gợi lên, ái muội nói: “Lần sau đến lượt ta làm, bảo đảm khiến ngươi càng mất hồn.”

Thu Phượng Vũ cười nhẹ, không thèm nói lại. Mồ hôi hai người xen lẫn vào nhau, khiến tóc tai đệm giường đều ướt đẫm. Ai cũng không động, chỉ ôm nhau, chậm rãi đợi dư âm tình dục lắng đọng lại.

Khi hô hấp thoáng hoãn lại, Thu Phượng Vũ chậm rãi rút ra khỏi nơi đang chứa thứ nóng ẩm của mình, nhìn dương tinh theo đó chậm rãi tràn ra, y hắng giọng một tiếng, do dự nói: “Lưu Y, ta đã quên hỏi ngươi…… Ngươi cùng Khiên Kỳ, cũng làm việc này rồi?”

Sắc mặt nam nhân, rõ ràng nói cho Thư Lưu Y, Thu Phượng Vũ đang ăn giấm chua. Hắn lại không muốn lừa gạt Thu Phượng Vũ, nhất thời xấu hổ cực kỳ, cười xòa nói: “Này…… Khụ khụ, đều là chuyện trước khi biết ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Thu Phượng Vũ rũ mắt, không lên tiếng.

Thư Lưu Y phát hiện tình thế không ổn vội vàng ôm chặt Thu Phượng Vũ, ôn nhu nói: “Phượng Vũ, ta nói rồi, ta sau này đều là của một mình ngươi. Ngươi nếu ngại không đủ, ta đem kiếp sau cũng cho ngươi là được, chỉ sợ ngươi không cần, lại ở trong lòng mắng ta mặt dày.”

“Ha ha……” Thu Phượng Vũ cuối cùng bị hắn chọc cười, khoác áo đứng dậy, lần nữa đeo lên hai tấm mặt nạ kia. “Ta đi nấu chút nước ấm rửa mình.”

Thư Lưu Y nhớ tới mình lần trước chỉ lo chạy trối chết, cũng không giúp Thu Phượng Vũ tẩy trừ tốt, cảm giác áy náy tự nhiên nảy sinh, sao lại không biết xấu hổ nằm ở trên giường chờ Thu Phượng Vũ tới hầu hạ hắn, vội nói: “Để ta đi!” Vừa bật dậy, đau nhức ở hạ thân lại làm hắn phịch một tiếng ngã về trên giường, xoa thắt lưng ê ẩm đau nhức không ngừng nhíu mày.

Thu Phượng Vũ nhịn cười nói: “Vẫn là ta đi thôi.”

Thật mất mặt! Thư Lưu Y cười gượng, nhìn theo Thu Phượng Vũ ra khỏi nội thất. Mây mưa qua đi hắn cũng có chút mệt mỏi, kéo chăn đắp lại, nhắm mắt nghỉ ngơi, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp.

Ngoài phòng, bầu trời xanh đen mênh mông, sao sáng chớp động. Thu Phượng Vũ đi qua sân, bỗng nhiên dừng lại.

Dưới tàng cây phía trước, một người đang lười nhác đứng dựa lên thân cây, hai mắt chiếu tinh quang, trong minh duệ lại hàm chứa vẻ châm biếm thản nhiên.

“Thu Phượng Vũ, ngươi thật đúng là sơ suất, ngay cả có người vào Vô Hương viện ngươi cũng chưa phát hiện. Nếu đến là cừu địch, ngươi sẽ phiền toái.” Người nọ nén giọng thật thấp, chỉ vừa đủ cho Thu Phượng Vũ có thể nghe thấy. “Tư vị của tiểu tử kia thực sự tốt vậy à? Khiến ngươi mê mẩn như thế, tâm cảnh giác tâm cũng mất rồi. A……”

“Ngươi tới đây làm gì?” Thu Phượng Vũ ở trước mặt người khác ngoài Thư Lưu Y, vĩnh viễn đều là ngữ khí lạnh như băng, tay chỉ đại môn, thấp giọng nói: “Ra ngoài.”

Người nọ nhún vai, “Ta cũng không muốn đến nghe xuân cung sống của hai người các ngươi, nhưng hảo đồ đệ của ngươi đã tìm tới cửa đòi người rồi.”

Đồng tử Thu Phượng Vũ đột nhiên co rút, “Nghiệt đồ kia thế nhưng còn dám đến gặp ta!”

“Có đại quân đi theo, hắn có gì không dám! Người đã ở đại sảnh chờ từ sớm. Đan Phong không dám quấy nhiễu ngươi, liền bảo ta đến tìm ──”

Người nọ còn chưa nói xong, Thu Phượng Vũ đã xoay người, tuyết y tung bay đi ra ngoài. Người nọ nhịn không được lắc đầu, chậm rãi cất bước đuổi theo.

Đã là nửa đêm, trên đại sảnh lại đèn đuốc rực rỡ, sáng như ban ngày. Quản Đan Phong cùng chúng đệ tử vẻ mặt đề phòng, vây quanh cẩm y nam tử ở trung tâm đại sảnh, như lâm đại địch.

So với sự khẩn trương của những đồng môn cũ, Nhung Khiên Kỳ thoải mái hơn nhiều, khóe miệng thậm chí còn chứa tia tiếu ý, nhìn Thu Phượng Vũ bước vào đại sảnh.

“Đệ tử kiến quá sư phụ.” Hắn khom người vái chào, vẫn cung kính như ngày xưa.

“Đan Phong, các ngươi lui xuống đi.” Cho lui tất cả đệ tử trên đại sảnh, Thu Phượng Vũ mới lạnh lùng đánh giá Nhung Khiên Kỳ, sau đó lạnh giọng cười nói: “Nhung vương, ngươi ở trong môn hạ của ta hơn mười năm, nên biết rõ tính tình của ta. Chuyện ta muốn làm, tuyệt không thay đổi.”

“Đệ tử biết.” Nhung Khiên Kỳ cũng cười, trong lòng lại tựa như có một ngọn lửa đang cuồng cháy.

Từ ngày ấy thoát khỏi tay Thu Phượng Vũ, hắn trở về Thượng Kinh, vốn định sau khi diện thánh lập tức lãnh binh xông tới Côn Luân sơn, tiếc rằng bận rộn chính vụ, nhất thời căn bản không rời được Thượng Kinh. Nhưng mà mỗi thời mỗi khắc, đố kỵ trong lòng hắn cũng chưa từng giảm xuống chút nào ── nếu không giết Thu Phượng Vũ, đoạt lại Thư Lưu Y, Nhung vương Đại Liêu quốc hắn đây còn mặt mũi nào!

Người mình căm hận nhất đang ở ngay trước mắt, làm Nhung Khiên Kỳ hận đến nghiến răng, hắn tươi cười lại càng thêm kính cẩn.

“Cho nên đệ tử mới tiên lễ hậu binh, thỉnh sư phụ đem Thư công tử trả lại cho ta.” Hắn không nhìn sát khí băng hàn trên người Thu Phượng Vũ tản ra càng ngày càng mãnh liệt, vẫn chậm rãi nói: “Ba ngàn tinh binh dưới trướng ta đã bày thiên la địa võng bên hồ, mấy vạn đại quân khác cũng đang hướng đến Dao Trì. Sư phụ, không đến vạn bất đắc dĩ, đệ tử không muốn bất kính với ngài, ngài cũng đừng bức ta trở mặt vô tình.”

Dám uy hiếp y! Thu Phượng Vũ cười lạnh: “Nhung vương ngươi có tin là, ta hiện tại có thể cho ngươi thân thủ dị chỗ.”

Vung mạnh tay, cả bàn tay dưới ánh nến phát ra kiếm quang kim sắc nhàn nhạt ── tóc bên thái dương Nhung Khiên Kỳ lại đột nhiên đứt ngang giữa cổ, ào ào rơi xuống đất.

Nhung Khiên Kỳ vẫn mặt không đổi sắc, ngược lại ngửa đầu cao giọng cười: “Ta nếu sợ chết, cũng sẽ không một mình đứng đây. Có điều ──” Hắn mày kiếm khẽ nhướng, mắt lộ ra lệ khí. “Bổn vương nếu có bất trắc, đại quân dưới trướng ta nhất định sẽ huyết tẩy Dao Trì. Sư phụ ngài võ công cái thế, có lẽ còn có thể chạy thoát, nhưng các đệ tử của ngài, có cánh cũng khó trốn khỏi đại quân ta bao vây. Hay là sư phụ muốn cho bọn họ chôn cùng ta, làm cho Côn Luân phái từ nay về sau hôi phi yên diệt? Còn Thư Lưu Y……” Hắn cố ý dừng một chút, trên mặt hiện lên tươi cười sâu xa khó hiểu. “Ta chết, hắn tự nhiên cũng không sống được.”

Hắn nói từng câu, ánh mắt Thu Phượng Vũ cũng theo đó lạnh thêm từng phần, cuối cùng như hai khối đá đen kết băng.

_ _

Thư Lưu Y mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy nến đỏ đầu giường đã cháy hơn nửa, hóa ra hắn đã ngủ một hồi lâu, Thu Phượng Vũ lại vẫn chưa trở về.

Nấu nước ấm cũng không đến mức lâu như vậy chứ? Thư Lưu Y đang nghi ngờ không thôi, cửa phòng khép hờ đột nhiên bị người đẩy ra. Một thanh y nhân ung dung tiến vào, giữa hai mày ẩn hàm tà khí, nhìn người trên giường cười lạnh.

“Hoàn Trọng Tiêu?!” Thư Lưu Y nằm mơ cũng không ngờ lại nhìn thấy người này ở đây, đột nhiên biến sắc. Độc vương này, lần trước hại hắn không thành, lại còn đuổi tới Côn Luân? Vô cùng phẫn nộ, lòng hắn càng sinh sợ hãi. Thu Phượng Vũ đến giờ còn chưa trở về, hay là đã bị Độc vương ám toán?

“Ngươi đã làm gì Thu chưởng môn?” Hắn nửa ngồi dậy, căm tức nhìn Hoàn Trọng Tiêu.

“Ha ha, ngươi có thời gian thì lo cho mình trước đi!” Hoàn Trọng Tiêu lên tiếng châm biếm, khẽ búng móng tay đã được cắt giũa xinh đẹp sạch sẽ.

Thư Lưu Y chỉ cảm thấy một mùi hương ngọt ngào ngây ngất ập vào mặt, vừa mới thầm kêu không ổn, trước mắt đã thiên toàn địa chuyển, cả người mềm nhũn ngã xuống. Khi ý thức dần dần thoát ly thân thể, hắn mơ hồ cảm thấy có bàn tay đáp lên mạch môn của mình……

Cảm giác lạnh cứng buốt giá dán trên tay, thực không thoải mái.

_ _

Thư Lưu Y chậm rãi mở mắt, lập tức liền bị ánh mặt trời mãnh liệt kích thích nheo mắt lại, mất một lúc mới thích ứng, ngạc nhiên phát giác trên người mình đã mặc xong quần áo, đang nằm trên bãi cỏ trong viện. Bên người, chính là gốc đại thụ kia, cành lá sum suê xanh biếc như ngọc bích, thỉnh thoảng có cánh hoa phấn bạch khẽ rơi lả tả, xẹt qua trước mắt hắn.

Thiên địa yên tĩnh mà tịch mịch…… Thư Lưu Y nhất thời lại có chút run sợ, bỗng nhiên nhớ đến tình hình trước khi ngất đi, mạnh rùng mình một cái.

Hoàn Trọng Tiêu kia đâu? Đi đâu rồi? Còn có Thu Phượng Vũ……

“Phượng Vũ? Phượng Vũ!” Hắn lo lắng hô to, lại chỉ nghe thấy tiếng vọng của mình, định ngồi dậy, cổ tay chợt xiết ──

Tầm mắt hắn chậm rãi dời xuống, một sợi thiết liên thô dài thình lình đập vào mắt. Một đầu cài chặt trên cổ tay phải của hắn, một đầu khác khóa trên thân cây.

Thư Lưu Y há to miệng, hoàn toàn sửng sốt. Sau một lúc lâu, như từ trong mộng tỉnh dậy, nhảy vọt lên hô lớn: “Phượng Vũ ──”

Thể xác và tinh thần đều bị sợ hãi khó nói thành lời chiếm lấy. Trừ bỏ kêu to Thu Phượng Vũ, hắn không biết mình còn có thể làm gì. Trong một đêm, vì sao hết thảy đều trở nên lạ lùng như thế?

Một người cuối cùng theo tiếng đi vào đình viện, cẩm y cao quan, khí độ uy nghiêm, đúng là Nhung Khiên Kỳ mà Thư Lưu Y không muốn thấy nhất.

Liếc thấy mặt Thư Lưu Y đã không còn máu mủ như trước, Nhung Khiên Kỳ mắt lộ kinh hỉ, lại nhìn thấy nhiều vết sẹo nhạt màu trên mặt Thư Lưu Y, hắn không khỏi nhíu mày kiếm, lập tức lại giãn ra, mỉm cười đến gần. “Lưu Y, theo ta về Thượng Kinh đi.”

Thư Lưu Y ngơ ngác nhìn hắn, bỗng nhiên như tìm lại được thần trí, lắc đầu nói: “Nhung huynh, giữa ta và ngươi sớm đã kết thúc, huống hồ ta nay đã có người khác, ta sẽ không đi theo ngươi.”

Nhung Khiên Kỳ khuôn mặt tuấn tú âm trầm, cười lạnh: “Ngươi thật sự thích y?” Hắn thả vào tay một cái chìa khóa, ánh mắt có hàm ý nhìn thiết liên trên tay Thư Lưu Y, lạnh nhạt nói: “Lưu Y, ngươi chẳng lẽ còn chưa hiểu, chính Thu Phượng Vũ đã giao ngươi cho ta.”

“Nói bậy.” Thư Lưu Y căn bản không tin.

Một giọng nam trong trẻo đột ngột vang lên, mang ý trào phúng nói không nên lời. “Thư Lưu Y, ngươi thật đúng là ngu hết thuốc chữa, ha ha……”

Bên kia đình viện, cửa phòng nội thất vẫn luôn đóng chặt mở ra, Hoàn Trọng Tiêu châm biếm đi ra. Hai mắt Thư Lưu Y lại chỉ chặt chẽ nhìn thẳng thân ảnh cao lớn bên cạnh Hoàn Trọng Tiêu.

Thu Phượng Vũ cùng Độc vương, lại sóng vai mà đi, tựa như tri giao nhiều năm…… Sống lưng Thư Lưu Y dần dần hiện lên một trận hàn khí, tim cũng đập sót mấy nhịp, hắn ngập ngừng nói: “Phượng Vũ, ngươi sao lại, sao lại biết hắn?”

Nam nhân chắp hai tay sau lưng, dừng lại cách Thư Lưu Y mấy trượng, im lặng không lên tiếng, con ngươi đen không chút biểu tình cùng độ ấm. Ngược lại Hoàn Trọng Tiêu nhướng mày, dùng ánh mắt thương hại lại chán ghét nhìn Thư Lưu Y, giống như đang nhìn kẻ sắp chết. “Thu Phượng Vũ chưa nói cho ngươi sao? Ta chính là đại phu ở đây. Ngươi bị thương hôn mê hai lần, đều là ta trị cho ngươi. Nhưng ta không ngờ tiểu tử ngươi bội tình bạc nghĩa, dám bỡn cợt Thu Phượng Vũ. Ta Hoàn Trọng Tiêu nửa đời này khó được một bằng hữu như Thu Phượng Vũ, há lại cho tiểu tử ngươi tùy tiện khi dễ! Đương nhiên phải giáo huấn ngươi một trận.”

Thư Lưu Y nghe Hoàn Trọng Tiêu liên tục cười khẩy, trên người càng ngày càng lạnh, tay chân đều cứng ngắc. Vẫn nghĩ không ra mình lúc nào đắc tội Hoàn Trọng Tiêu, giờ phút này, cuối cùng có đáp án.

Nhưng là, Thu Phượng Vũ rốt cuộc có biết toàn bộ chuyện Hoàn Trọng Tiêu giáo huấn hắn hay không? Hắn bị độc hủy đi mặt chỉ là chuyện sau đó, nếu lúc ấy hắn không uy hiếp Hoàn Trọng Tiêu muốn cắn lưỡi tự sát, thì sẽ bị mấy tên khất cái lưu manh lôi thôi bẩn thỉu kia cưỡng bức. Những chuyện đó, Thu Phượng Vũ có biết?

“…… Phượng Vũ, ngươi còn là bằng hữu của Hoàn Trọng Tiêu. Ngươi cũng biết hắn lại tìm người đến, đến dâm nhục ta?” Cảnh ngộ nan kham như vậy, Thư Lưu Y vốn hoàn toàn không muốn nói với bất cứ ai, nhưng hiện tại cổ họng như mắc xương, không phun ra không được.

Đôi mắt Thu Phượng Vũ càng thêm tối đi, nhưng không lộ ra phẫn nộ như Thư Lưu Y tưởng, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ta đã sớm biết.”

Năm chữ hờ hững, đem Thư Lưu Y đẩy mạnh vào vực sâu lạnh như băng, huyết dịch toàn thân như đều đông lại trong nháy mắt. Trong lạnh lẽo thấu xương, hắn lại nghe thấy Thu Phượng Vũ nhàn nhã bật ra tiếng cười thanh lãnh, sau đó từng câu phun ra, đều giống như băng châm bén nhọn, tàn nhẫn đâm vào nơi yếu đuối nhất trong lòng hắn.

“Trọng Tiêu nói muốn trút giận cho ta, ta cũng muốn tận mắt nhìn kết cuộc của ngươi, cho nên lần nữa mang Đan Phong rời Côn Luân đi tìm ngươi. Ai ngờ đệ đệ của ngươi muốn giao ngươi cho ta, ta dù sao cũng đang nhàn rỗi đến phát chán, liền mang ngươi về đây.”

Thu Phượng Vũ nghiêng mắt nhìn Thư Lưu Y, người nọ khuôn mặt xám trắng không còn huyết sắc tựa hồ làm cho y tâm tình vui vẻ, y cười cười: “Trù nghệ của ngươi quả thật không tệ, vốn ta chỉ muốn cho ngươi đi phòng bếp làm tạp dịch, nhưng sau lại phát hiện, nhìn ngươi mỗi ngày ở trước mặt ta ăn năn áy náy, rất thú vị. Bộ dáng ngươi ở trên giường, cũng rất phóng đãng, a! Ta thật ra muốn lưu ngươi lại chơi thêm vài ngày, nhưng mà nếu Nhung vương đã tìm tới cửa, ta không gì vì ngươi gây chiến.”

“Đừng nói nữa!” Thư Lưu Y mạnh rống to, thanh âm xuất ra lại khàn khàn yếu ớt. Cổ họng vừa nóng vừa đau, nhưng cái gì cũng không phun ra được.

Mấy tháng sớm chiều bên nhau, đêm qua triền miên thấu cốt, chẳng lẽ đều chỉ là hắn đơn phương tình nguyện?

“Phượng Vũ, ngươi nói dối!” Hắn cực lực muốn tìm chút gì đó nói cho mình, tất cả những gì Thu Phượng Vũ nói đều là giận dỗi. “Ngươi nếu thật sự còn hận ta, vì sao còn phải đi Nhung phủ cứu ta? Còn muốn chữa khỏi mặt cho ta?”

Hắn như người bị chìm dưới nước, bắt lấy cọng rơm mỏng manh còn sót lại, biết rõ nó cứu không được mình, cũng chết không chịu buông tay. Thế nhưng Thu Phượng Vũ cười lạnh, lấy đi tia hy vọng cuối cùng của hắn.

“Ta chính là muốn ngươi một lòng yêu ta, sau đó đá văng ngươi, cho ngươi cũng nếm thử tư vị đau lòng lúc trước ta trải qua……” Nam nhân nói rất chậm, trong mắt tràn ngập chua xót dày đặc đến không thể hòa tan. “Thư gia đại công tử, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết, trong lòng ta, đến tột cùng đau bao nhiêu.”

“Thu Phượng Vũ, ngươi còn dài dòng với tiểu tử này làm gì?” Hoàn Trọng Tiêu nhìn không được, nhíu mày, nhìn Nhung Khiên Kỳ im lặng ngậm cười bên cạnh nói: “Mau dẫn hắn cút đi!”

Đối mặt Độc vương, Nhung Khiên Kỳ cũng chỉ đành giả bộ không nghe thấy từ “cút” không khách khí kia, đến bên cạnh Thư Lưu Y đứng ngẩn ngơ không nói gì, mở xích trên tay hắn. “Lưu Y, đi thôi.”

Thư Lưu Y vẫn không động, bình tĩnh nhìn Thu Phượng Vũ. Gió lướt hoa rơi trên đỉnh đầu, dính lên tóc đen áo trắng của nam nhân.

Áo trắng như tuyết, tóc đen như mực, cảnh đẹp như họa, giống như hôm qua, nhưng hắn phảng phất lại thấy sợ hãi bất an ── hắn có phải, cho tới bây giờ cũng chưa thật sự nhận rõ Thu Phượng Vũ?……

“Đi theo ta!” Nhung Khiên Kỳ cường ngạnh chế trụ tay hắn, muốn kéo hắn đi.

Thư Lưu Y bỗng nhiên vẫy khỏi Nhung Khiên Kỳ, dùng hết toàn lực run giọng nói: “Phượng Vũ, ta thật sự thích ngươi.”

Hắn không biết Thu Phượng Vũ có thể tin hắn hay không, chỉ là mãnh liệt muốn nói ra, hắn thậm chí có loại dự cảm không lành, lần này rời khỏi, hắn cùng Thu Phượng Vũ, không còn có thể gặp lại nữa.

Lúc này, nam nhân dứt khoát quay lưng, hoàn toàn vứt Thư Lưu Y ra khỏi tầm mắt, chỉ có tiếng nói lãnh đạm như kiếm phong sắc bén, xẹt qua bên tai Thư Lưu Y. “Nhung vương ngươi còn không mang người quái dị này cùng đại quân thuộc hạ của ngươi rời đi? Người trả lại cho ngươi, từ nay về sau, Côn Luân kiếm phái ta cùng Nhung vương ngươi không quan hệ gì nữa.” Cười lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.

Hoàn Trọng Tiêu thanh sam nhẹ bay, cũng đi theo rời khỏi đình viện.

Một tiếng “người quái dị” kia, như một búa cố sức đập lên ngực Thư Lưu Y, đau muốn nứt ra. Sắc mặt hắn thất bại ảm đạm, môi không ngừng run rẩy, rốt cuộc không phát ra thanh âm gì.

Hóa ra cho đến bây giờ, Thu Phượng Vũ vẫn ghi hận hắn lần đó trốn đi. Hết thảy ôn nhu hoan ái, đều là giả dối, chỉ vì để hắn cũng nếm thử đau khổ bị người mình yêu tuyệt tình ghét bỏ.

Trong lúc ngơ ngác, lời nói hôm đó của Thu Phượng Vũ đột nhiên lại vang lên bên tai “……Mà ta, cũng sẽ không để một người tổn thương ta hai lần.”……

Hắn đột nhiên muốn cười, lại chỉ khụ một tiếng, lẩm bẩm nói: “Ngươi làm được rồi.”

Nam nhân quả thật là tâm như sắt đá, nói được làm được. Chỉ có hắn vẫn ngu ngốc cho rằng mình cuối cùng đã làm Thu Phượng Vũ cảm động, có thể cùng Thu Phượng Vũ lần nữa bắt đầu……

Hắn khẽ cười, mặc cho Nhung Khiên Kỳ nắm tay hắn, kéo hắn rời khỏi Vô Hương viện.

_ _

Giữa đại sơn quanh co hùng tráng như thân rồng, xe ngựa lộc cộc, tinh kỳ phần phật, trước sau kéo dài mấy dặm. Chính giưa đội ngũ là một chiếc xe ngựa hoa lệ, màn cửa buông xuống.

Nhung Khiên Kỳ an vị trong thùng xe, xem xét mấy rương lớn y phục, tranh chữ, đồ dùng, hoàng kim trân bảo…… cơ hồ chất đầy nửa thùng. Đều là những thứ khi Thư Lưu Y đi Côn Luân mang theo, trước khi hai người rời tổng đường  Côn Luân phái, Quản Đan Phong phụng sư mệnh, suất lĩnh vài sư đệ đem những rương này nâng lên mã xa Nhung Khiên Kỳ.

“A, coi như y thức thời.” Nhung Khiên Kỳ mặc dù đang cười, vẻ mặt lại hung tàn, lúc nhìn về phía Thư Lưu Y đang ngồi ở đầu kia thùng xe, hắn mới thật sự lộ ra vài phần tiếu ý. Bất luận thế nào, Thư Lưu Y cuối cùng vẫn về tay hắn.

Hắn Gia Luật Kỳ đã nhìn trúng, vật cũng tốt, người cũng thế, trước nay chưa từng chiếm không được. Hắn đắc ý ngồi vào bên cạnh Thư Lưu Y, đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt người nọ. “Lưu Y, ngươi ta cuối cùng lại được bên nhau.”

Thư Lưu Y từ khi vào thùng xe, liền vẫn ngồi suy nghĩ xuất thần, lúc này cuối cùng khôi phục chút sinh khí, nghiêng đầu nhìn Nhung Khiên Kỳ, mờ mịt nói: “Vì sao muốn dẫn ta đi? Ngươi biết rõ, ta đã không thể thích ngươi như lúc đầu.”

“Cho dù không thích, ngươi cũng vẫn là của ta.” Nhung Khiên Kỳ ngang ngược nắm cằm Thư Lưu Y, cười nói: “Ta nói rồi, ngươi thuộc về Gia Luật Kỳ ta, ngươi chẳng lẽ đã quên? Ha ha, đồ của ta, tuyệt đối không để kẻ khác cướp đi.”

“Ra là vậy……” Thư Lưu Y cũng cười, nhắm mắt không nói nữa, mặc cho Nhung Khiên Kỳ tiếp sát, hung hăng cắn môi, đoạt đi hô hấp của hắn.

Ý đã suy tàn, tâm như tro nguội, còn quan tâm làm gì. Người bên cạnh là ai, hay không phải ai, đều đã không còn ý nghĩa.

Mỗi ngày lên đường, Thư Lưu Y ở trước mặt Nhung Khiên Kỳ nhanh chóng gầy đi. Rõ ràng ba bữa không ngừng, nhưng hắn rất nhanh trở nên gầy gò yếu ớt, về sau lượng cơm ăn càng ngày càng nhỏ, cuối cùng không nuốt nổi nữa.

Ngày thứ chín rời Dao Trì, Thư Lưu Y đã không còn sức mà ngồi thằng, nằm trên đệm chăn lông chồn tuyết trắng, mở mắt ngẩn người. Mặt hắn, còn trắng hơn cả đệm lông chồn, tìm không thấy chút huyết sắc, hốc mắt cùng hai gò má cũng hõm thật sâu.

Y sư trong quân đang cho Thư Lưu Y ăn cháo loãng, từng thìa đưa vào, rất nhanh liền nôn ra, trán hắn đổ mồ hôi, run rẩy tiếp tục đút, Thư Lưu Y lại hoàn toàn không thể ăn, toàn bộ nôn hết lên trên đệm.

“Rốt cuộc mắc bệnh gì?” Nhung Khiên Kỳ bên cạnh nhìn không được nữa, một phen kéo vạt áo y sư, cả giận nói: “Còn trị không khỏi cho Thư công tử, ngươi cũng đừng mong giữ đầu mà ăn cơm.”

Y sư kinh sợ đến hồn phi phách tán, không ngừng xin Nhung vương khai ân. “Tiểu nhân sẽ nghĩ biện pháp.”

Nhung Khiên Kỳ oán hận buông y sư ra, khó chịu nói: “Đã châm cứu mấy lần, vì sao không chút khởi sắc? Ta thấy là ngươi lang băm vô dụng, ngay cả chẩn bệnh cũng không đúng.”

Khuôn mặt già nua của y sư đỏ bừng lên, đánh bạo cãi lại: “Hồi bẩm Nhung vương, Thư công tử mắc phải là tâm bệnh, cần trị bằng tâm dược. Tiểu nhân cũng chỉ có thể làm hết sức ──”

“Cút!” Nhung Khiên Kỳ càng nghe càng giận, một cước đạp y sư rơi khỏi xe ngựa, quay đầu nhìn xuống Thư Lưu Y, hết sức đau lòng lại kiềm không được ghen tị. “Lưu Y, ngươi để ý Thu Phượng Vũ như vậy sao? Rời đi hắn, ngươi liền không muốn sống?”

Nghe thấy tên Thu Phượng Vũ, Thư Lưu Y ánh mắt thẫn thờ đột nhiên sinh ra chút ánh sáng, nhưng chỉ trong nháy mắt, lại trở về ảm đạm.

“Khụ khụ……” Hắn vô lực khẽ ho, ho một cái lại lại thở dốc một chút, trên trán và thái dương đều đổ mồ hôi lạnh. Nhung Khiên Kỳ không đành lòng lại nổi giận với hắn, cầm khăn yên lặng lau vết cháo bên miệng Thư Lưu Y.

Xe ngựa vẫn đang tiến lên, trong tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe đơn điệu, chỉ nghe hô hấp của hai người. Thật lâu sau, Nhung Khiên Kỳ cuối cùng vươn tay, men theo đường nét khuôn mặt Thư Lưu Y nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, đầu ngón tay đụng đến, cơ hồ chỉ là da bọc xương.

Trên sông Tần Hoài, công tử phong lưu tuấn tú khuôn mặt đa tình tươi cười biếng nhác kia, tựa như ánh trăng trong nước lung lay tan vỡ của năm xưa, dần nhạt phai nhan sắc……

Hắn đột nhiên cảm thấy rất hận, nắm chặt khăn. “Lưu Y, ta thực hối hận đã đưa hỉ thiếp kia cho ngươi. Nếu ngươi không đi Côn Luân phái uống rượu mừng của ta, ngươi cũng sẽ không nhận thức Thu Phượng Vũ, lại càng không biến thành bộ dáng như bây giờ.”

Mà hắn, có lẽ cũng sẽ không mất đi Lưu Y……

“Chuyện không liên quan ngươi……” Thư Lưu Y không biết lấy đâu ra sức, lại lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cho dù không đi Côn Luân, nói không chừng năm tháng nào đó, ta cũng sẽ cùng hắn tương ngộ. Đây là số mệnh của ta.”

Cả nửa đời đều trăn trở tìm kiếm trong biển người, lần lượt trầm luân, lại lần lượt mất đi, khi hắn cho rằng mình cuối cùng đã tìm được người có thể khiến mình dừng lại, liều lĩnh chạy đến, lại không ngờ kia chính là con đường không lối thoát vạn kiếp bất phục.

Có phải ông trời cũng cho rằng hắn quá phong lưu, cho nên cho hắn số mệnh thế này?

Thư Lưu Y mỉm cười yếu ớt, trong mắt rất sáng, như có chút thủy quang. “Khiên Kỳ, ngươi nói xem, thích một người, đến tột cùng phải làm sao mới tốt?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện