“Anh rất thích ngửi mùi thơm trên người em” Tiêu Tử Uý hôn lên cần cổ trắng của cô, hai tay khẩn cấp đưa vào bên trong áo sơ mi vuốt ve vùng bụng phẳng lì.

“Tử Úy, không nên, nơi này là phòng khách!” Cô kéo tay hắn ra.

“Có quan hệ gì? Dù sao hiện tại không có ai ở nhà.” Hắn không quan tâm, một lần nữa ôm cô vào trong ngực.

Nói không sai, “Nhưng ——”

“Ba anh không phải được dì Dung đưa đến bệnh viện tái khám sao? Sẽ không nhanh trỏ về.” Hắn tận mắt thấy ba hắn lên xe mới đi vào.

“Nhưng ——”

“Đừng nhưng nhị gì nữa, nói thêm câu nữa anh sẽ phạt em cả ngày nay không cho mặc quần áo vào.” Hắn ôm cô ngã lên ghế sa lon màu đen, hai người chen chúc chung một chỗ.

“Tử Úy......”

“Anh ở chỗ này.”

Trêu chọc ngực áo lót của cô......A

………..

“Bảo bối, ôm em cảm giác thật quá tốt.” Tiêu Tử Uý nhẹ xoa lên sống lưng trơn mịn của Hạ Vũ Thần, bọn họ vừa mới trải qua cuộc hoan ái hao tốn quá nhiều tinh lực nhưng cảm giác tốt vô cùng.

“Anh nhanh lên một chút!” Cô vội vội vàng vàng rời khỏi ngực hắn, nhặt lên quần áo tán loạn trên mặt đất ném cho hắn, “Mau mặc quần áo vào.”

“Em đừng khẩn trương có được không? Hiện tại trong nhà không có ai.” Hắn vẫn hôn môi cô, mập mờ nói: “Chỉ có hai chúng ta.”.

“Nhưng bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại, không thể để bọn họ thấy bộ dạng chúng ta thế này.” Cô gài xong nút áo sơ mi, nhưng tìm không được quần lót, vứt đi đâu rồi? “Hình dáng ra sao?” Hắn xấu xa ôm cô nằm lại trên ghế sa lon, vuốt ve khu cấm tam giác vẫn còn ẩm ướt.”Bản thân anh lại yêu thích bộ dạng hiện tại, Adam cùng Eve trong vườn địa đàng cũng không vui vẻ bằng chúng ta.”

Chỉ ôm cô thôi đã làm hắn có phản ứng, làm sao cũng không muốn buông cô ra, cô dịu dàng, cô đáng yêu đã xâm nhập sâu vào trong lòng hắn làm hắn không thể kiềm chế.

“Đến lúc nào rồi, anh còn khua môi múa mép!”Cô thật rất muốn mắng hắn, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của hắn, tức giận gì cũng không còn, thật bị hắn làm hư.

“Thật quá tổn thương lòng anh, anh cố gắng về sớm để ôn tồn cùng em đấy!”

“Anh ——”

“Được rồi, được rồi, cứ theo yêu cầu của em, tìm nơi không ai thấy làm thêm một lần.” Hắn vẻ mặt cợt nhả nói.

“Cái gì, em nói vậy hồi nào?!” Cô tức giận nhéo trước ngực hắn.

Bàn tay to hắm nắm lại, đem toàn bộ quần áo ném cho cô, “Đón lấy.”

“Anh muốn —— a?” Còn chưa kịp nói, hắn đã ôm lấy cô, lên lầu trở lại gian phòng của cô, đặt cô nằm lên giường.

“Lần này, anh muốn làm từ từ, anh muốn ghé thăm mỗi một chỗ trên người em, để nóng ướt của em bao trùm anh.”

Cơ hồ cùng lúc hắn cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, mút thật sâu cánh môi mềm mại.

“Vũ Thần, anh muốn hôn em, mở miệng cho anh nào bé con.” Hắn dụ dỗ, “Anh muốn hôn mọi góc ngách trong miệng em, hôn tất cả trên dưới trên người em.”

Khi cô hé miệng, hắn lập tức đem lưỡi đưa vào trong miệng cô thăm dò, mút lấy chất lỏng ngọt ngào, dấy lên dục hỏa trong hai người.

“Tử Úy ——”Cô bị hôn đến cả người không còn chút sức lực nào.

Hắn cỡi xuống áo lót trên người cô, đem bà tay nhỏ bé của cô đặt lên ngực hắn.

“Sờ anh.” Hắn ra lệnh.

Bàn tay nhỏ bé lập tức dao động qua lại trên lồng ngực cường tráng......

……..

Tiêu Mỹ Châu cùng Chu Bá Tinh cơ hồ ngày ngày tới cửa tới ầm ĩ, làm cho mọi người gà chó không yên, quả thực mệt mỏi vô cùng.

Hạ Vũ Thần cũng muốn bọn họ bớt đi khí lực đừng tới quấy rầy Tiêu lão tiên sinh nghĩ ngơi nữa, nhưng dù sao bọn họ cũng thân nhân của ông ấy nên cô chỉ dám nghĩ.

“Anh hai ——” Tiêu Mỹ Châu người chưa tới lời đã tới trước.

“Các ngươi lại tới làm gì?” Tiêu lão tiên sinh sắp bị bọn họ phiền chết.

“Haizzz, anh hai, em cùng Bá Tinh đặc biệt đến thăm anh? Còn nữa, chúng ta đã chuẩn bị một phần quà tặng cho—— ách, em nói là Hạ tiểu thư.” Cô lấy lòng tựa như thổi phồng gói quà được gói tinh sảo, “Chúc hai người kết hôn vui vẻ.”

“Không cần các ngươi giả mù sa mưa, lấy về, chúng ta không hoan nghênh lời chúc phúc của các người, cũng không thể nhận món đồ kia.” Ông nhìn cũng không thèm nhìn lấy một cái.

“Cậu, cậu tại sao nói như thế, đây là ý tốt của mẹ con!” Chu Bá Tinh cũng chen vào.

“Nhưng anh hai này, chiếc vòng ngọc thượng đẳng này em dùng không ít tiền đấy—— Ack” Bà ngại ngùng cười, “Em cũng dùng không ít tấm lòng để chọn lựa nha.”

“Hừ!” Tiêu lão tiên sinh chẳng thèm ngó đẩy xe lăn đi, “Các ngươi đang chúc tết sao?”

“Hả? Cậu, năm mới còn chưa tới mà!” Chu Bá Tinh phản ứng theo trực giác nói.

“Đần!” Tiêu Mỹ Châu đánh một cái vào đầu con trai, “Ông ấy đang mắng chúng ta!”

“Sao!” Hắn chợt hiểu rõ.

“Trong lòng các người nghĩ gì, ta đã sớmbiết cũng hiểu rồi.” Tiêu lão tiên sinh cười lạnh nói.

“Anh hai, anh đừng nói khó nghe vậy chứ?Em là em gái ruột của anh, Bá Tinh cũng là cháu ngoại trai của anh, chứ đâu phải người ngoài lai lịch không rõ.” Tiêu Mỹ Châu không ngừng lặp lại, bọn họ là người thân của ông, chân chính máu mủ tình thâm.

“Đúng vậy! Cậu.” Chu Bá Tinh lại bắt đầu hò theo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện