Trong đầu Ninh Thanh Thanh trống rỗng, như sét bổ vào trong óc từ đỉnh đầu truyền tới gót chân nàng, toàn thân trên dưới không rõ là tê dại, là ngứa, hay là đau.
Tầm mắt nàng co rút lại thành một bó nhỏ, chặt chẽ giam cầm trên đai lưng bên hông Tạ Vô Vọng.
Đai lưng này là nàng tự tay dệt, dùng chính là bằng tằm của Nam Chiêm Châu Thiên Sơn.

Nàng khống chế linh lực từng sợi từng sợi dệt cho hắn.

Trên mặt đồ án tường vân là nàng dùng thủ pháp thủ xảo đan ra, không dùng màu để nhuộm nhưng màu sắc sẽ biến ảo theo ánh sáng.
Nàng gắt gao nhìn chằm chằm một đóa tường vân, không cho dư quang lung lay mảy may.
Liếc mắt một cái cũng không nhìn nữ tử kia so với nàng có càng thêm giống Tây Âm Thần Nữ, là tôn nghiêm cuối cùng của nàng.
Tường vân di động.
"Sửa sang lại một gian sương phòng." Thanh âm Tạ Vô Vọng từ trước người truyền đến.
Hắn bỗng nhiên đến gần nàng, tay áo rộng bên phải hơi giơ lên, một bàn tay to vòng hướng nàng, chuẩn bị đỡ lấy vòng eo nàng.
"A.." Nàng nhẹ giọng bật cười.
Nguyên lai hắn biết, hắn biết nàng sẽ đau, nàng sẽ ngã.
Nàng mới không!
Bước chân hơi chút lảo đảo rồi vững vàng đứng yên, nàng vung tay áo đẩy hắn ra.
"Khách nhân muốn ở nơi này sao?" Nàng như cũ nhìn chằm chằm tường vân bên hông hắn hỏi.
"Đúng vậy."
"Ở Đông sương." Nàng xoay người hướng bên hông hành lang đi đến.

"Mới vừa rồi ta đã thu dọn qua."
Đi ra hai bước, nàng có chút kỳ quái giơ tay xoa xoa ngực.
Sao lại thế này, vậy mà không đau sao?
Chết lặng, trống rỗng.
Chẳng lẽ nàng đã muốn từ bỏ, buông xuống rồi sao? So với trong tưởng tượng..

Tựa hồ dễ dàng hơn nhiều.
Nàng cũng không biết, rất nhiều động vật trong nháy mắt rơi vào trong miệng thiên địch lại khó thoát khỏi vận mệnh kia.

Thân thể sẽ tự kích phát cơ chế bảo hộ làm chính mình hoàn toàn tê liệt, không cảm thụ được bất luận thương tổn gì bên ngoài.

Chẳng sợ bị răng nanh xé rách da thịt, chẳng sợ yết hầu bị cắn xuyên qua, chẳng sợ bị nuốt vào một mảnh hắc ám hít thở không thông..

Đều không có cảm giác.
"Đông sương có được không?" Nàng nghe Tạ Vô Vọng dùng thanh âm ôn hòa dò hỏi nữ tử kia.
Nàng vừa lúc nâng nâng bước chân trên hành lang mộc, dưới chân vấp một cái.
Nàng đỡ trụ hành lang, thân thể đứng vững từng bước một vững vàng đi đến trước cửa khắc hoa đẩy ra.
Dưới ánh mặt trời có hạt bụi thật nhỏ bay múa.

Nữ tử phát ra tiếng than nhẹ chần chờ bằng giọng mũi, tựa hồ cũng không phải vô cùng vừa lòng.
Ninh Thanh Thanh ngoái đầu nhìn lại cười: "Lâu không có người ở, có một chút bụi.

Không bằng ở nhà chính, được không? Ta đi thu dọn qua một chút liền sẽ rất sạch sẽ."
Thật tốt, thân thể giống như biến thành một khối thân xác bằng gỗ, một chút cũng đều không đau.
Tạ Vô Vọng lạnh lùng nhìn tới, gằn từng chữ một: "Ở Đông sương đi."
Nàng cười gật đầu, cứng đờ đi vào sương phòng nhìn một vòng, sau đó ý bảo Tạ Vô Vọng đã thu thập thỏa đáng.
Nàng theo hành lang mộc đi hướng nhà chính.
Trong ánh mắt vừa khô vừa trống rỗng, cũng không muốn khóc.
Kiếm treo ở trên đầu càng tốt, hay là rơi xuống càng tốt hơn? Ninh Thanh Thanh cũng không biết đáp án.
Nàng nhẹ bay trở vào trong phòng, đi đến giường nhỏ dưới cửa sổ chậm rãi ngồi xuống.

Tay vừa sờ, sờ đến bình trà đặc mới vừa nãy chuẩn bị cho sư phụ.
Nàng rót cho chính mình một ly đưa tới bên môi.
Răng gõ trên ly trà, nàng mới phát hiện ngón tay mình cùng môi đều đang run rẩy.
Nàng dùng tư thế không được tự nhiên ngậm lấy mép ly uống một hơi cạn sạch.
Hiếm thấy là thân thể của nàng giống như biến thành một cái thùng gỗ có lỗ thủng.

Trà từ trong miệng uống thế nhưng nước từ trong mắt chảy ra.
Nàng có chút ngạc nhiên giơ tay sờ hai hàng ướt át trên mặt kia, có chút không tin lại uống một ly.
Vẫn là từ hốc mắt chảy ra.
Nàng ngơ ngác cười cười giống như hài tử tìm được món đồ chơi mới lạ, nâng ly uống, lại uống.
Nó không làm nàng thất vọng, mỗi lần đều từ trong mắt chảy ra, cũng đem vạt áo nàng làm ướt.
Nàng máy móc chết lặng mà uống.
Ước chừng sau khi uống bảy tám ly, cổ tay bỗng nhiên bị người cường ngạnh bắt lấy.
"Đing."
Ly trà trên tay rơi xuống khay trà lăn hai cái, đáy ly còn sót lại nước trà chậm rãi chảy ra.
Tạ Vô Vọng đem nàng kéo đến, lạnh lùng nhìn.
"Nàng đang làm cái gì?" Hắn hỏi.
"Uống trà." Nàng ngơ ngẩn trả lời.
Nàng giật giật cổ tay, phát hiện giật không ra.

Hắn đem nàng kiềm đến có chút đau, nàng không khỏi nhíu mày nhìn hắn.

Chạm đến khuôn mặt làm nàng ngày đêm thương nhớ giãy giụa chôn ở trong trái tim tro tàn, một luồng chất lỏng chua xót tê dại chậm rãi tẩm vào.
"Không cần nghĩ quá nhiều." Trên mặt hắn không có biểu tình.
"Ta cái gì cũng không nghĩ." Nàng hướng hắn lộ ra tươi cười.


"Thật không có."
Sắc mặt hắn càng trầm, thanh âm quạnh quẽ: "Hiểu chuyện chút, không được nháo."
Một bàn tay thật nóng xoa gương mặt nàng, cực chậm thật mạnh lau vệt nước mắt trên mặt nàng.
"Ta không có nháo." Nàng cúi đầu đáp lại.

"Chàng bảo ta an bài sương phòng, ta liền an bài."
Tạ Vô Vọng trào phúng câu môi, mắt đen trên cao nhìn xuống nàng chứa đầy mỉa mai.
"Ah..

Nàng đây là đang ghen sao." Nàng nâng lên một ngón tay chỉ chỉ Đông sương, bình dị hỏi.

"Là ta muốn như vậy sao? Người khác dựa vào tâm ý của chàng, giúp chàng vơ vét mỹ nhân tới?"
Hình dạng môi mỏng hoàn mỹ kia của hắn giật giật, hầu kết đẹp đẽ cũng lăn một vòng phảng phất muốn nói chút gì đó, cuối cùng chỉ nhàn nhạt phun ra một chữ: "Đúng vậy."
Ninh Thanh Thanh gật gật đầu.
Giờ khắc này, nàng vô cùng cảm kích hắn mấy ngày nay mang cho nàng những thương tổn đó.

Nếu như đột nhiên không kịp phòng ngừa bị hắn thọc một đao như vậy, nàng nhất định là chịu đựng không nổi.

Chẳng qua giờ phút này nàng đã có phòng bị, tâm nàng đã vỡ thành một đống tro tàn rời rạc, đao thọc vào cũng không tính là đau.
Nàng nỗ lực dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi hắn: "Chàng biết điểm mấu chốt của ta, vì sao còn muốn làm như vậy?"
Tạ Vô Vọng dùng một loại ánh mắt nàng hoàn toàn xem không hiểu nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, nghiền ngẫm cân nhắc nói: "Điểm, mấu, chốt?"
Đầu hắn hơi rũ, một ngón tay giữ lấy cằm nàng cùng nàng đối diện.
Uy áp lạnh băng làm nàng hô hấp khó khăn.
Tim dần đập mạnh, nàng nhận ra được hắn đang đem nàng từ trong tê liệt đánh thức.

Hắn sẽ không cho phép một người thời điểm đối mặt hắn thất thần.
Nàng dần dần liền có chút chịu không nổi, tầm mắt lập loè, gương mặt tuấn mỹ kia của hắn ở trước mặt lúc mờ lúc rõ, từng trận đau đớn theo hô hấp truyền tới ngực nàng.
"Suy nghĩ nhiều." Trong mắt đen của hắn hiện lên một chút nghiêm túc lương bạc.

"Ở trước mặt ta, bất luận kẻ nào cũng không có tư cách nói đến điểm mấu chốt."
Cánh môi nàng ngơ ngác tách ra.
Dại ra một lát, nàng lại hỏi: "Hai trăm năm trước, chàng tiễn Vân Thủy Miểu đi chẳng lẽ không phải vì ta sao?"
Tạ Vô Vọng cười.

Hắn không trả lời, nhưng tươi cười của hắn đã nói toạc ra hết thảy.
Sau một lúc lâu, hắn rũ mắt, nói: "Chỉ sủng nàng một chút là bởi vì ta thích, ta nguyện ý mà không phải bị nàng uy hiếp."
Những tri giác bị tê dại đó hoàn toàn trở về bên trong thân thể nàng.

Trái tim phảng phất bị từng bàn tay xé như muốn thoát ra, không khí lạnh băng như đao nạo đến phế phủ vừa chát vừa đau.

Nhưng mà còn tốt, gần đây đau nhiều thế đã thành thói quen, còn có thể gánh được.
"Cho nên.." Nàng phát ra thanh âm suy yếu.

"Chàng sẽ muốn nàng ta đúng không?"
Nàng không muốn run rẩy nhưng hai vai vẫn giống như lá rụng trong gió thu, run rẩy cuộn tròn.
Hắn cúi đầu cười cười: "Không nói được, xem tình huống.

Có lẽ nàng lại lá mặt lá trái dỗ dành ta thử xem? Có thể đem người tiễn đi một lần, có lẽ sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, trăm lần.

Chẳng qua đừng giống như lần trước chỉ nói không làm, muốn khóc phải khóc cho thật tốt."
Ý thức của nàng liền ngốc, thân thể đi trước khi nghĩ một bước dương tay vỗ hướng mặt hắn.
Không ngoài ý muốn cổ tay bị hắn kiềm lại.

Đạo Quân Tạ Vô Vọng sao có thể bị người khác vỗ một cái tát?
Hắn dùng chút khí lực làm nàng đau.
Càng đau càng thanh tỉnh.
Nàng sai rồi, đã quá sai.
"Giải khế ly tịch." Hơi thở nàng hổn hển nhìn thẳng đôi mắt hắn.

"Chàng và ta không còn quan hệ!"
Tạ Vô Vọng cười khẽ ra tiếng.
Hắn thuận tay đem tay nàng ném sang một bên.
"A Thanh, nàng còn không hiểu sao? Không có ta bảo hộ nàng, tư sắc nàng như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị đưa tới cho Chương Thiên Bảo.

Nàng cho rằng núi Thanh Thành ai có thể giữ được nàng?"
Nàng khó có thể tin nhìn về phía hắn, dường như không thể tin được những gì mà mình nghe được.
Hắn tiến lên trước một bước, một bàn tay to xoa gương mặt nàng.
Hắn ôn tồn nói: "Rõ ràng là người thông minh, vì cái gì một hai phải bắt ta nói đến triệt để.

Nàng và ta có phần tình cảm, không ai có thể thay thế được nàng, không cần lo được lo mất.

Chỉ cần đi theo ta, đừng nghĩ nhiều, không tốt sao?"
Thanh tuyến nàng run rẩy: "Cho nên, ngươi không bỏ ta."
Hắn cười đến cực kỳ dễ nghe: "Là ngăn cản nàng ngớ ngẩn.

A Thanh, trên đời không có thuốc hối hận."
Khóe môi cười khiêu khích, ánh mắt dần lạnh tỏ rõ hắn đã cạn kiệt kiên nhẫn.
Ninh Thanh Thanh biết, hắn lại chuẩn bị ném lại nàng, lạnh nhạt nàng, làm nàng tự mình nuốt xuống quả đắng, tự mình tiêu hóa.
Nàng không thể lại bị hắn nhốt lại.
Trong ống tay áo năm ngón tay nắm chặt, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay, ngăn cản thân thể cùng thanh âm run rẩy.
"Được.


Vậy không đề cập tới ly tịch." Nàng cắn môi nói.

"Vậy chuyện ngươi đáp ứng cho ta về núi Thanh Thành, còn tính hay không?"
Hắn nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt nặng nề.
"Có lẽ thời gian có thể làm ta thoải mái, nghĩ thông suốt, nguyện ý cùng người khác cùng thờ một chồng." Nói ra những lời này, trong lồng ngực đau nhức không kém gì vạn kiếm chém vào tim, bả vai nàng khó có thể ức chế mà run rẩy, gằn từng chữ một.

"Chính là hiện tại, không được.

Ta làm không được."
Hắn hơi khiêu mi chờ nàng tiếp tục.
Nàng hít vào một hơi: "Bắt ta lưu lại nơi này đối mặt chàng cùng người khác, quá tàn nhẫn, ta chỉ có thể oán hận, hỏng mất.

Nếu chàng còn muốn ta tốt lên liền cho ta rời khỏi nơi này bình tĩnh nghĩ thông suốt."
Mỗi một chữ phun ra, đều nổi lên một dòng khí tanh ngọt từ trong lồng ngực đưa lên làm thanh âm nàng trở thành gằn từng chữ một, mỗi chữ mang theo chút khí giận.
Ngữ khí hắn lười biếng hơn chút, nửa thật nửa giả nói: "Phu nhân không ở nơi này nhìn chằm chằm, vạn nhất ta thật sự động vào người khác làm sao bây giờ."
"Đó là ta tự tìm." Nàng cắn răng.
"..."
Hắn khẽ cười một tiếng, ngón cái ở trên má nàng nhẹ nhàng vuốt ve, sau một lúc lâu đáp.

"Có thể."
Hắn đáp ứng.
Tim nàng kìm nén đau xót, sau khi đau tới cực hạn nhẹ nhàng đứng lên.
Nàng mím môi, nói: "Ta nghĩ thông suốt sẽ tự trở về.

Chàng đừng tới đón ta, để tránh ta còn nổi nóng cùng chàng ầm ĩ."
Hắn ôn nhu cười, ánh mắt hiểu rõ: "..

Đừng chờ."
Nàng lẳng lặng chăm chú nhìn khuôn mặt bạc tình của hắn, khóe môi không tự giác hiện lên cười nhạt ngớ ngẩn.

Đây là người nàng đặt ở trong lòng, yêu sâu sắc hơn ba trăm năm.
Nàng cảm kích hắn rộng rãi, cái gì cũng nói rõ ràng không cho nàng lưu lại nửa điểm hi vọng.
Như vậy nàng mới có thể buông tay.
Không ly tịch không sao cả, cả đời này nàng cũng không có khả năng tái giá với người khác.
Trước khi nước mắt trào ra, nàng kịp thời đưa đầu đi: "Ta đi đây."
"Phù Đồ Tử sẽ đưa nàng đi."
Nàng gật gật đầu đi đến dưới cửa sổ, đi lấy nấm của nàng.
Tạ Vô Vọng lướt đi lên nhẹ nhàng ấn xuống cổ tay nàng, cười như không cười: "Như thế nào, đêm trăng tròn mỗi tháng phu nhân muốn ta đi đến núi Thanh Thành gặp gỡ?"
Ninh Thanh Thanh sắc mặt khẽ biến, thu hồi tay.
Thôi, nấm này cũng là hắn đưa nàng, hà tất phải mang đi.
Nàng đến hắn cũng từ bỏ, còn muốn nấm làm chi.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện