Ninh Thanh Thanh nhắm mắt lại, cảm giác được Tạ Vô Vọng nặng nề ép xuống.
Nàng nghĩ, nàng có thể sẽ làm hắn thất vọng.
Gương mặt nàng có một chút lên men, bởi vì nàng đang giả cười.

Nếu là tươi cười ngọt ngào phát ra từ nội tâm thì bất kể cười trong bao lâu mặt cũng sẽ không chua xót.
Cơ thể không thể nói dối, hắn chờ mong ôn hương nhuyễn ngọc đã lâu, thanh tú như sen hé nở trên mặt nước.

Chỉ sợ là không thể cho hắn được.
Hoàn toàn không có khúc mắc, chung quy nàng làm không được.
Khí tức lãnh hương quen thuộc tới gần kề, nàng không cần trợn mắt cũng biết hắn đang hơi nghiêng mặt, đem môi mỏng treo ở nơi cách môi nàng cực gần, chờ nàng tự nguyện giả mắc câu.
Vì không để hắn phát hiện mới vừa rồi nàng làm hết thảy đều là hư tình giả ý, nàng chỉ có thể chủ động đón chào.
Nàng nhẹ nhàng mở cánh môi khẽ run dán lên.
Nàng khổ sở cũng không rõ, bản thân trong lòng đến tột cùng bất bình điểm nào.

Tạ Vô Vọng đối với Vân Thủy Miểu cũng không có nửa phần để bụng, chính mình chỉ cần làm nũng hắn liền thỏa mãn mong muốn của nàng, lệnh Phù Đồ Tử đem nàng ấy tiễn đi.
Nàng còn bất mãn cái gì?
Vì cái gì ở giữa ngực lại một trận tiếp một trận co rút đau đớn?
Môi của nàng chạm vào hắn.

Môi hắn vừa mỏng vừa dài, rất đặc biệt, không cần dùng đôi mắt để xem mà chỉ cần miêu tả một chút liền biết nó vô cùng đẹp, cùng bất cứ người nào cũng không giống.
Ôm lấy người mình khuynh tâm mến mộ sắp cùng hắn làm chuyện thân mật nhất, nhưng nàng lại không khơi dậy được một chút vui vẻ nào.
Hắn vẫn không nhúc nhích, cho dù nàng hôn hắn.
Sau một lúc lâu miệng nàng đã tê dại, hắn lại hoàn toàn không có phản ứng.
Nàng dần dần có chút hoảng hốt không biết nên làm thế nào cho phải, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục.
Hắn hơi khép răng lại, rõ ràng cũng không dùng sức lực nào lại giống như tâm phòng bị lạnh lẽo cứng rắn kia của hắn, khiến nàng tiến thẳng lên cũng không thể vượt qua tường đồng vách sắt.
Nàng không biết phải làm sao, môi dần dần có chút phát run.
Rốt cuộc, hắn không mặn không nhạt mở miệng: "A Thanh đang miễn cưỡng?"
Nàng trợn mắt nhìn hắn, thấy mắt hắn đen thanh thanh lãnh lãnh không có đến nửa phần ý loạn tình mê.
Ở bên nhau nhiều năm như vậy, hắn rất ít khi gọi nàng A Thanh.

Mỗi lần chỉ cần lành lạnh phun ra hai chữ này, kế tiếp chính là sẽ cho nàng một con dao lạnh.
* * * A Thanh như vậy là muốn rời khỏi? Khuyên nàng nghĩ lại.
* * * A Thanh, vui vẻ biết đủ.
* * * A Thanh muốn nghe lời nói dối?
Trong lòng nàng chấn động, bỗng nhiên ý thức được hắn kỳ thật cái gì cũng rõ ràng.

Hắn nhìn nàng miễn cưỡng vui cười, vụng về dùng sức bảo hộ địa bàn kia của nàng, thật cẩn thận giữ gìn và không từ bỏ được trân bảo của nàng.

Ánh mắt hắn bình tĩnh không gợn song.

Bị hắn nhìn vào chăm chú như vậy, nàng cảm giác được tâm tư chính mình dường như đều bị mổ xẻ ra tất cả, trải ra trước mặt hắn, mặc hắn xem xét.
Hắn dễ dàng liền có thể nhìn thấu hết thảy.

Hắn sở dĩ dung túng nàng bởi vì nàng hứa hẹn thù lao quá ngọt ngào.

Chỉ là hiện tại nàng không cho được điều hắn muốn, hắn mất hứng.
Nàng cảm thấy một trận chật vật.
Nàng thất thố dương mặt đến ôm sau cổ hắn, muốn lấp kín miệng hắn lại bị hắn dựng thẳng một ngón tay lên chặn môi lại.

Lực đạo không cho kháng cự từ ngón tay hắn truyền đến, nàng bị hắn ấn vào bên trong gối đầu.
Khóe môi hắn trước sau như một treo tươi cười nhạt nhẽo, tiếng nói mơ hồ cực dễ nghe lại làm đầu quả tim nàng rét run.
"Không tình nguyện như vậy." Hắn thong thả ung dung hỏi.

"Đem ta thành cái gì?"
Nàng theo bản năng lắc đầu: "Không có.."
Nàng có chút thương tâm, nhưng cũng không có không tình nguyện.
Nàng chỉ là chưa từng chủ động qua.

Cùng hắn ở bên nhau cho dù ở phương diện nào, trước nay đều là hắn cường thế chủ đạo.

Nàng đã có thói quen bị động tiếp thu hết thảy hắn cho nàng.
Hắn cười nhạt, lạnh lẽo nhìn nàng.
Khí thế của hắn an tĩnh như biển sâu.

Nàng ngửa đầu nhìn hắn bỗng nhiên có loại ảo giác chính mình đứng ở dưới trời cao nặng trĩu, một mình đối mặt với toàn bộ thiên hạ.
Hắn tựa như một thiên hạ.

Một thiên hạ cường ngạnh, hoàn mỹ, khép kín thành một thể.
Mà nàng chính là một con con kiến nho nhỏ, đứng ở dưới bầu trời vọng tưởng có được toàn bộ thiên hạ.
Một cổ bi thương từ trong lòng nảy lên ót hóa thành dịch thể lạnh như băng, im hơi lặng tiếng theo khóe mắt chảy xuống.

Trong lồng ngực một trận lại một trận sợ hãi nảy lên, đặc biệt là nơi được chữa trị phong ấn nguyên hỏa khi bị diễm khí chấn thương còn tích lại.

Giờ phút này đang run rẩy, nóng rát mà nhảy loạn.
Hắn hơi hơi cúi đầu, khóe môi câu lên, thở dài: "Như vậy liền khóc à."
Nàng đọc không hiểu ngữ khí của hắn, giống như thương tiếc, giống như thất vọng, lại như đang châm chọc.

Hắn bắt lấy vai nàng đem nàng lật mặt qua một bên, ấn vào bên trong gối mềm.
Ngựa quen đường cũ cởi rớt vân sa, hơi thở như lửa rơi hướng sau cổ nàng.
Động tác hắn quá mức cường ngạnh đánh thức ký ức thân thể nàng, làm nàng nhớ tới đêm động phòng hoa chúc cùng hắn.
Tân hôn đêm đó, người nam nhân này đè thấp thanh âm lạnh lẽo ở bên tai nàng ôn nhu nói lời âu yếm.

Hắn cười đẹp hơn so bất cứ người nào, thần sắc ôn tồn động lòng người.

Nhưng động tác hắn lại cực kỳ cường thế, cực kỳ lãnh khốc vô tình, hắn không kiêng nể gì mà khép mở chinh phạt.

Giống như kẻ săn mồi đang cướp lấy tính mạng con mồi, không chút nào thương tiếc nàng lần đầu không hiểu chuyện.
Mâu thuẫn đến cực hạn làm nàng không biết chính mình đang là mơ hay tỉnh.

Đau muốn chết rồi lại hạnh phúc đến muốn mệnh.
Khi đó, nàng cho rằng hắn yêu nàng.

Bởi vì yêu nàng, cho nên xúc động một chút, lỗ mãng một chút, nàng mảy may cũng không trách hắn.
Giờ phút này nghĩ đến lại giống như rơi vào động băng.
Người này, căn bản là không có chân tình thật lòng.

Hết thảy ôn nhu đều là biểu hiện giả dối, chỉ là thủ đoạn để đạt được mục đích mà thôi, chỉ để chính hắn hài lòng.
Tựa như tối nay, hắn chắc chắn không quan tâm..
"..."
Nàng bỗng nhiên kêu lên đau đớn.
Giữa cột sống như bị lửa cháy xuyên qua.

Một ngón tay hắn điểm trên huyệt vị phía sau lưng nàng độ nguyên hỏa nhập kinh mạch, vô cùng tinh chuẩn mà tìm được nơi tàn tích nội thương, nhè nhẹ từng đợt từng đợt bắt đầu khơi thông thương tích ứ đọng.
Hắn không động vào nàng mà giúp nàng trị thương.
Tiếng nói trầm thấp ôn nhu từ sau người vang lên: "Ngoan, rất nhanh sẽ khỏi, chịu khó nhẫn nại chút."
Một bàn tay to khác xoa xoa sợi tóc sau đầu nàng.
Ý thức của nàng liền ngốc trong khoảng thời gian ngắn, cũng không biết thân thể đang run rẩy là bởi vì tê dại hay bởi vì đau.
Nàng bị ngọn lửa trên phong ấn làm nội thương, hắn dùng nguyên hỏa càng thêm cường thế gấp trăm lần từng chút một đốt hết lửa diễm tàn lưu trong cơ thể nàng.

Nguyên hỏa hùng hậu tinh thuần dốc lòng vỗ về nơi trí mạng yếu hại của nàng.

Nếu hắn có hơi chút thất thủ thì mạng nhỏ nàng liền sẽ tức khắc bị chôn vùi.

Nàng biết hắn sẽ không thất thủ, nàng hoàn toàn tin vào hắn.

Tuy rằng hắn không yêu nàng, nhưng khắp thiên hạ thì người nam nhân này vẫn là người đáng tin cậy nhất.
Nguyên hỏa khủng bố ở gần tâm mạch nàng dao động.
Hắn điềm nhiên như không nói chuyện, phân tán chú ý của nàng: "Thời điểm nên làm nũng lại giống như cái hũ nút.

Thương thế chưa lành sao không nói cho ta biết?"
Ủy khuất nảy lên hai mắt nàng, mặt chôn trong gối mềm dần dần thấm ướt một mảnh.
Trị thương rất đau, so với thời điểm không để ý tới tàn tích ở trong ngực thì đau hơn nhiều.

Nguyên bản nó chỉ là ứ đọng ở nơi đó có một chút khó chịu, đau cũng là sầu đau, không hiện sơn lộ thủy rõ ràng.
Không giống giờ phút này, khó chịu tích ở chỗ sâu bên trong đã lâu toàn bộ lộ ra, từng chút nhổ bỏ, đau đến bén nhọn rõ ràng.
Giờ phút này nàng đã nói không ra lời, nàng nằm trên gối mềm có chút ướt lạnh, thở hổn hển mỏng manh giống một con cá mắc cạn.
Nàng không biết khi nào đã hôn mê.
Trong giấc ngủ mơ, tất cả đau đớn đều là hắn mang cho nàng, rất chân thật, rất có cảm giác an toàn.

Ít nhất nàng rõ ràng, phần đau đớn này không phải thương tổn mà là chữa khỏi.
Trong lúc mơ mơ màng màng, dường như nàng nghe được hắn ở bên tai trầm thấp lải nhải.
"A Thanh trưởng thành nhưng vẫn còn chưa đủ.

Hiểu chuyện thêm chút nữa, ta sẽ càng thích."
"A Thanh, ta đối với nàng đã là tận tình tận nghĩa."
Thân thể của nàng vô ý thức run rẩy vài cái giống như đáp lại hắn.
Khi Ninh Thanh Thanh tỉnh lại phát hiện thân thể có chút suy yếu, tàn tích lâu ngày giữa ngực bụng tan hết, một mảnh trống trơn mênh mang.
Nàng dò xét người bên cạnh, giường đã lạnh.
Tạ Vô Vọng rời đi đã lâu.
Tầm mắt vừa chuyển nhìn thấy kiếm của hắn, pháp y cùng túi Càn Khôn đều đặt trên mộc đài tinh xảo bên cạnh giường.

Hắn đem nấm cũng chuyển lại đây, nó đã được cho ăn giờ phút này tinh thần no đủ, lười biếng đong đưa mũ cùng vài gà vịt linh bảo vui đùa.
Một mặt năm tháng tĩnh hảo.
Nàng chậm rãi đứng dậy đem tiên kiếm của hắn mang lại đây, vắt ngang trên đùi.
Kiếm của hắn tên là Long Diệu, toàn thân đen nhánh, cực trầm, ngay cả hoa văn trên thân kiếm cũng đầy ngấn lửa cổ xưa.

Sát khí của nó rất nặng, nghe nói Tạ Vô Vọng dùng chém giết yêu thú, tất cả thú hồn đều bị giam ở trong kiếm.

Long Diệu vừa ra, tam giới không người nào không sợ hãi.

Vì suy xét cảm xúc người bên ngoài, Tạ Vô Vọng cực lực hạn chế trước mặt người khác rút hung kiếm ra khỏi vỏ.
Chẳng qua khi cùng Ninh Thanh Thanh ở bên nhau, thanh kiếm này thông minh vô cùng.
Không biết từ khi nào bắt đầu, chỉ cần nàng cầm lấy Long Diệu thì trọng lượng của nó liền sẽ giảm bớt rất nhiều giống như săn sóc nàng, sợ nàng mệt.
Giờ phút này, có thể đem hung thần tiên kiếm phá núi đoạn hải này thành thành thật thật nằm trên đùi nàng, nhẹ đến tựa như một cái vỏ không có kiếm.
Trong lòng Ninh Thanh Thanh hơi ấm, than khẽ, đem tay bao trên thân kiếm tỉ mỉ độ ánh sáng trắng ngũ hành mềm mại chậm rãi chảy qua toàn bộ thân kiếm, giúp nó tu bổ tổn hại.
Nàng có thể cảm giác rõ ràng nó đang hân hoan nhảy nhót, không động được cọ trên người nàng giống như rắn dán nàng làm nũng.
"Ngươi là hung kiếm, chú ý khí thế của ngươi." Nàng thu hồi tay, nghiêm trang dặn dò nó.

Kiếm này sắp thành linh.

Nếu như tạo thành kiếm linh quyến rũ quấn người chỉ sợ Tạ Vô Vọng sẽ đem nó về lò đúc lại.
Long Diệu phát ra ánh kiếm mỏng manh anh anh ong ong như tiểu hài tử bất mãn nói thầm.
Ninh Thanh Thanh thở dài, lấy ra pháp bảo cùng pháp y của hắn từng cái xử lý một lần, sau đó thả lại trên mộc đài ở mép giường.
Mấy cái gia hỏa này cùng nấm của nàng cảm tình cũng thật tốt.

Đặt chung một chỗ luôn là cực chậm cực chậm cọ qua chen thành một đống.

Khi cùng nhóm linh bảo ở bên nhau, cây nấm lười kia cũng nguyện ý đem đầu lay động lợi hại hơn một chút tựa như phu tử rung đùi đắc ý dạy dỗ một đám tiểu tử ngốc.
Mỗi lần nhìn chúng nó, Ninh Thanh Thanh đều sẽ có một loại ảo giác hài tử của Tạ Vô Vọng cùng hài tử của nàng thân thiết ở chung.
Nàng và hắn sớm đã có quá nhiều bộ phận hòa chung vào nhau, muốn dứt bỏ chẳng khác nào róc xương xẻo tâm.
"Tranh.."
Long Diệu kiếm bỗng nhiên bộc phát ra sát khí khủng bố, thân kiếm chấn động thật mạnh hướng nàng cảnh báo.
Chỉ trong nháy mắt, một tiếng vang lớn trên đỉnh đầu "ầm vang" nổ tung, kết giới che chở Ngọc Lê Uyển bùng lên ánh sáng chói mắt.
"Két..

anh.."
Ninh Thanh Thanh lướt ra đưa mắt nhìn ra xa.
Chỉ thấy một con rồng thật lớn đen sì giơ vuốt khảm vào thật sâu bên trong kết giới, cứ như vậy nghiêng nghiêng treo trên đỉnh đình viện tràn đầy ác ý hướng vào nàng.

Vết rách như mạng nhện khuếch tán bốn hướng như lưu li bị vỡ.
Trái tim phanh một tiếng nhảy dựng, nàng kinh hãi khiếp sợ nhìn hướng bị Long trảo cào rách.
Chỗ kết giới bằng đá đứt gãy bị Long trảo cắt qua, mặt cắt bóng loáng như gương.
Đây là..

Si Long đỉnh Càn Nguyên Điện.
Ninh Thanh Thanh ngạc nhiên nhìn phía đỉnh núi chỉ thấy Càn Nguyên Điện đen trầm như cự thú kia, thế nhưng bị gọt mất một góc thật lớn.
Vậy mà có người dám động thổ trên đầu thái tuế!
Cường địch đột kích?
Trái tim Ninh Thanh Thanh nhảy loạn, tay chân lạnh như băng.

Nàng không kịp suy tư, vội vàng lướt về phòng đem kiếm cùng pháp y hoàn chỉnh của Tạ Vô Vọng nhét vào túi Càn Khôn đưa lên hướng đỉnh Thánh Sơn!
Thân thể của nàng suy yếu mệt mỏi lướt đến đỉnh núi hơi thở đã hoàn toàn hỗn loạn.
Nàng không có thời gian điều hòa một hơi, lướt nhanh về hướng đỉnh điện thiếu một góc của cự điện.
Thần niệm mạnh mẽ đảo xuống phía dưới, nàng giật mình tại chỗ.
Chỉ thấy trên quảng trường không rộng trước cự điện, Tạ Vô Vọng đang cùng một bạch y kiếm tiên giằng co.
Người vốn nên bị đưa đi rất xa Vân Thủy Miểu giờ phút này đang co rúm lại ở phía sau Tạ Vô Vọng, nhu nhược đáng thương nhận sự che chở của hắn.
Lồng ngực Ninh Thanh Thanh bỗng nhiên như mở một lỗ hổng vù vù trút vào gió lạnh.
Điện vô cùng lạnh.
Tác giả có lời muốn nói:
Nấm: Nấm nấm có bằng hữu chống lưng!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện